Tôi không còn nhớ được gì nữa, chỉ thấy đầu và toàn thân đau ê ẩm khi tỉnh dậy. Căn phòng màu trắng toàn mùi thuốc, lờ mờ tôi nhận ra rằng mình đang ở trong bệnh viên. Phía cánh tay trái của tôi đang được truyền thuốc, khẽ cố ngồi dậy dù toàn thân đau nhức, tôi thấy có một cô y tá mỉm cười với mình.
- Em tỉnh rồi à ? Thấy trong người thế nào ? Chị ân cần hỏi.
- Em… sao em lại ở đây ? Tôi ngơ ngác,
- Vụ tai nạn, còn nhớ chứ ! Chị cười hiền.
- Tai nạn… ? Tôi ngạc nhiên vẫn chưa nhớ ra chuyện gì
- Em đã ngủ hai ngày nay rồi !
Tôi khẽ bóp đầu, bị hôn mê những hai ngày nên đầu tôi đang cố để định hình những gì đang xảy ra.
« Chiếc xe, đám cháy…. và Đông Đông » Tôi lẩm nhẩm trong miệng và mường tượng ra.
Tôi khẽ thất thanh kêu lên, mắt chực khóc khi đã nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Kí ức cuối cùng của tôi là có một người đẩy tôi từ phía sau và bị chiếc xe ô tô hất tung sang một bên. Tôi lồm cồm bò dậy sau cú xô ngã đó, tôi nhận ra vừa có người đẩy tôi thoát khỏi vòng sinh tử.
Tôi gào tên Đông Đông và ôm lấy cậu ấy, máu loang lổ từ đâu chảy ra rất nhiều, máu thấm đẫm áo tôi. Tiếng nổ phát lên rung chuyển, mùi khét lẹt của đám cháy và tiếng kêu thất thanh xung quanh khiến đầu óc tôi chao đảo. Tôi gục xuống bên cạnh cậu ấy, nghe thấy một lời nói khẽ thì thầm bên tai mình.
« Phương Phương, cậu không sao chứ, đừng… lo…tớ… sẽ…bảo vệ cậu ! »
Tôi tung chăn khỏi người mình và định đi xuống giường. Chị y tá chạy đến đỡ lấy tôi.
- Em ngồi lại, chưa đi được đâu !
Nhìn lại chân tôi đang bị băng bó vì các vết cháy xém nhưng thật ngạc nhiên là sau cú va đập ấy tôi lại chỉ bị đau phần mềm. Nhưng có vẻ, sau hai ngày hôm mê cơ thể tôi không thể thích nghi với việc đi đứng được. Tôi vẫn còn khá choáng.
- Chị ơi, Đông Đông… cậu ấy sao rồi ?
- Đang ở phòng chăm sóc bên cạnh. Cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi. Em yên tâm !
Tôi thở phào. Chị y tá lại tiêm thêm cho tôi một loại thuốc gì đó khiến cho người tôi mềm oặt ra và lại buồn ngủ. Tôi ngủ một mạch hai tiếng rồi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ và Huy đang bên cạnh canh cho tôi ngủ.
- Cậu tỉnh rồi à ? Huy quay lại và hỏi tôi
- ừa, tớ đói quá ! Tôi nhăn mặt và ôm bụng đang réo
- Biết rồi, hai ngày có được ăn uống gì đâu. Huy ra vẻ thông cảm.
Tôi nhìn mẹ rồi khẽ mỉm cười chống gượng, bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân có lỗi ghê gớm. Từ bé, bất kể tôi làm chuyện gì mà tôi vẫn không thể nào không gây chuyện cho mẹ. Mẹ tôi khẽ đưa tay vuốt tóc tôi, đôi mắt của mẹ đã bớt âu lo hơn.
Tôi ăn hết bát cháo một cách ngon lành. Mẹ vừa ngồi vừa mắng yêu là lâu rồi tôi không về nhà, cuối cùng lại xảy ra chuyện này, đúng là một đứa con gái chẳng lúc nào có thể khiến bố mẹ an tâm.
- Đông Đông đang được nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh. Nó vẫn chưa tỉnh đâu, may mà có nó, nếu không con…
Mẹ nói rồi ngập ngừng ái ngại ở đấy. Tai tôi nghe đến Đông Đông rồi khẽ ngân ngấn nước, cậu ấy quả thực ngốc, rất ngốc. Tôi đâu phải là đứa con gái tốt đẹp gì để cậu ấy phải lấy thân mình hy sinh cho tôi ? Tôi xinh đẹp, giỏi giang hay tốt đẹp thánh thiện đến cỡ nào ? Cậu ấy, đúng là mãi mãi vẫn là chàng trai ngốc nghếch cứ hy sinh cho bản thân cho tôi mãi. Tôi nợ Đông Đông quá nhiều.
- Con muốn đi gặp Đông Đông.
Tôi quả quyết rồi xin ngồi dậy. Mẹ đỡ lấy tôi, Huy đưa cho tôi một cái nạng. Chân phải của tôi may mắn không bị gãy nhưng tổn thương về phần cơ khá nhiều, nên việc đi lại trước mắt là rất khó khăn. Mẹ ngồi lại dọn dẹp phòng cho tôi và sẽ đi gặp bác sỹ nên mẹ nhờ Huy đưa tôi ra ngoài.
Từ lúc tôi tỉnh dậy đến giờ Huy lặng lẽ nhìn bộ dạng của tôi lúc này mà không một câu giải thích, mẹ cũng trốn tránh không nói đến mà cho rằng đó là một sự « không may » . Tôi muốn biết nhiều hơn những gì vừa xảy ra với mình. Tại sao chiếc xe kia lại lao tới như thể muốn đâm thẳng vào tôi ? Tại sao Đông Đông lại chạy ra vào đúng giây phút ấy để giành lại tôi từ tay thần chết ? Và tại sao, cậu ấy lại lấy thân mình để bảo vệ tôi. Có quá nhiều lý do mà tôi muốn biết.
Chẳng lẽ, những gì tôi nghĩ về Đông Đông đã là sai ư ?
Chẳng lẽ, người đã bỏ rơi tôi không một lời từ biệt, người đã làm trái tim tôi tổn thương đau đớn lại không phải là cậu ấy lúc này sao ? Cậu ấy đã có đủ can đảm để bỏ tôi lại thì cớ sao phải lấy thân mình che chắn cho tôi, cậu ấy muốn tôi mắc nợ cậu ấy cả đời sao ?
- Em tỉnh rồi à ? Thấy trong người thế nào ? Chị ân cần hỏi.
- Em… sao em lại ở đây ? Tôi ngơ ngác,
- Vụ tai nạn, còn nhớ chứ ! Chị cười hiền.
- Tai nạn… ? Tôi ngạc nhiên vẫn chưa nhớ ra chuyện gì
- Em đã ngủ hai ngày nay rồi !
Tôi khẽ bóp đầu, bị hôn mê những hai ngày nên đầu tôi đang cố để định hình những gì đang xảy ra.
« Chiếc xe, đám cháy…. và Đông Đông » Tôi lẩm nhẩm trong miệng và mường tượng ra.
Tôi khẽ thất thanh kêu lên, mắt chực khóc khi đã nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Kí ức cuối cùng của tôi là có một người đẩy tôi từ phía sau và bị chiếc xe ô tô hất tung sang một bên. Tôi lồm cồm bò dậy sau cú xô ngã đó, tôi nhận ra vừa có người đẩy tôi thoát khỏi vòng sinh tử.
Tôi gào tên Đông Đông và ôm lấy cậu ấy, máu loang lổ từ đâu chảy ra rất nhiều, máu thấm đẫm áo tôi. Tiếng nổ phát lên rung chuyển, mùi khét lẹt của đám cháy và tiếng kêu thất thanh xung quanh khiến đầu óc tôi chao đảo. Tôi gục xuống bên cạnh cậu ấy, nghe thấy một lời nói khẽ thì thầm bên tai mình.
« Phương Phương, cậu không sao chứ, đừng… lo…tớ… sẽ…bảo vệ cậu ! »
Tôi tung chăn khỏi người mình và định đi xuống giường. Chị y tá chạy đến đỡ lấy tôi.
- Em ngồi lại, chưa đi được đâu !
Nhìn lại chân tôi đang bị băng bó vì các vết cháy xém nhưng thật ngạc nhiên là sau cú va đập ấy tôi lại chỉ bị đau phần mềm. Nhưng có vẻ, sau hai ngày hôm mê cơ thể tôi không thể thích nghi với việc đi đứng được. Tôi vẫn còn khá choáng.
- Chị ơi, Đông Đông… cậu ấy sao rồi ?
- Đang ở phòng chăm sóc bên cạnh. Cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi. Em yên tâm !
Tôi thở phào. Chị y tá lại tiêm thêm cho tôi một loại thuốc gì đó khiến cho người tôi mềm oặt ra và lại buồn ngủ. Tôi ngủ một mạch hai tiếng rồi tỉnh dậy, tôi thấy mẹ và Huy đang bên cạnh canh cho tôi ngủ.
- Cậu tỉnh rồi à ? Huy quay lại và hỏi tôi
- ừa, tớ đói quá ! Tôi nhăn mặt và ôm bụng đang réo
- Biết rồi, hai ngày có được ăn uống gì đâu. Huy ra vẻ thông cảm.
Tôi nhìn mẹ rồi khẽ mỉm cười chống gượng, bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân có lỗi ghê gớm. Từ bé, bất kể tôi làm chuyện gì mà tôi vẫn không thể nào không gây chuyện cho mẹ. Mẹ tôi khẽ đưa tay vuốt tóc tôi, đôi mắt của mẹ đã bớt âu lo hơn.
Tôi ăn hết bát cháo một cách ngon lành. Mẹ vừa ngồi vừa mắng yêu là lâu rồi tôi không về nhà, cuối cùng lại xảy ra chuyện này, đúng là một đứa con gái chẳng lúc nào có thể khiến bố mẹ an tâm.
- Đông Đông đang được nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh. Nó vẫn chưa tỉnh đâu, may mà có nó, nếu không con…
Mẹ nói rồi ngập ngừng ái ngại ở đấy. Tai tôi nghe đến Đông Đông rồi khẽ ngân ngấn nước, cậu ấy quả thực ngốc, rất ngốc. Tôi đâu phải là đứa con gái tốt đẹp gì để cậu ấy phải lấy thân mình hy sinh cho tôi ? Tôi xinh đẹp, giỏi giang hay tốt đẹp thánh thiện đến cỡ nào ? Cậu ấy, đúng là mãi mãi vẫn là chàng trai ngốc nghếch cứ hy sinh cho bản thân cho tôi mãi. Tôi nợ Đông Đông quá nhiều.
- Con muốn đi gặp Đông Đông.
Tôi quả quyết rồi xin ngồi dậy. Mẹ đỡ lấy tôi, Huy đưa cho tôi một cái nạng. Chân phải của tôi may mắn không bị gãy nhưng tổn thương về phần cơ khá nhiều, nên việc đi lại trước mắt là rất khó khăn. Mẹ ngồi lại dọn dẹp phòng cho tôi và sẽ đi gặp bác sỹ nên mẹ nhờ Huy đưa tôi ra ngoài.
Từ lúc tôi tỉnh dậy đến giờ Huy lặng lẽ nhìn bộ dạng của tôi lúc này mà không một câu giải thích, mẹ cũng trốn tránh không nói đến mà cho rằng đó là một sự « không may » . Tôi muốn biết nhiều hơn những gì vừa xảy ra với mình. Tại sao chiếc xe kia lại lao tới như thể muốn đâm thẳng vào tôi ? Tại sao Đông Đông lại chạy ra vào đúng giây phút ấy để giành lại tôi từ tay thần chết ? Và tại sao, cậu ấy lại lấy thân mình để bảo vệ tôi. Có quá nhiều lý do mà tôi muốn biết.
Chẳng lẽ, những gì tôi nghĩ về Đông Đông đã là sai ư ?
Chẳng lẽ, người đã bỏ rơi tôi không một lời từ biệt, người đã làm trái tim tôi tổn thương đau đớn lại không phải là cậu ấy lúc này sao ? Cậu ấy đã có đủ can đảm để bỏ tôi lại thì cớ sao phải lấy thân mình che chắn cho tôi, cậu ấy muốn tôi mắc nợ cậu ấy cả đời sao ?
/29
|