Sau đó, chúng tôi vẫn đưa bà nội vào bệnh viện, bà nội rất thông minh, chỉ vào phòng cấp cứu,
Lại còn chờ khi cấp cứu mới "Tỉnh", dĩ nhiên, bà thừa dịp khi vào phòng cấp cứu đã mua chuộc bác sĩ và y tá.
Sau khi khám xét toàn thân không còn gì nguy hiểm, bà nội được đưa vào phòng dưỡng bệnh. Lão nhân gia nhìn thấy Âm Tam Nhi liền dùng lý do tức giận đuổi hắn ra ngoài, kêu tôi ở lại chăm sóc, dĩ nhiên, chăm sóc là giả, tẩy não cho tôi mới là thật.
Lần này bà nội rất quyết tâm, không buộc tôi và Âm Tam Nhi đính hôn thì không thể, nếu không phải do tôi ngăn cản, ngay cả chứng bệnh hiểm nghèo bà cũng dám mang ra để nói dối. Nhưng tôi lại không dám, cũng không thể để bà tiếp tục lừa gạt Âm Tam Nhi, vì vậy, sau khi dụ dỗ bà xong, tôi len lén chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thật ra thì, bà nội ở phòng trong, trừ gian phòng dành cho bệnh nhân, thì còn một phòng ở ngoài để nghỉ ngơi.
Trong khi bà nội tẩy não cho tôi, tất nhiên Âm Tam Nhi cũng không thể ở trường học. Cho nên, khi tôi chuồn ra khỏi phòng thì Âm Tam Nhi đang nghỉ trên một chiếc ghế ngoài hành lang.
Từ lúc bà nội bị "Ngất" thì hắn cũng rất sốt ruột, bà nội kiểm tra bệnh, thì hắn chạy trước trước sau sau, sau khi bị giày vò như thế nhiều lần, giờ phút này hắn giống như con mèo ủ rũ, càng nhìn càng khiến trái tim không đành lòng.
"Bà nội như thế nào?" Hắn lo lắng hỏi.
"Đã ngủ rồi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi."
Hắn cau mày lại, hồ nghi nói: "Không thể nói ở nơi này sao?"
"Không được." Tôi kéo hắn đứng dậy: "Đi ra ngoài nói đi, bà nội đã có y tá chăm sóc, không có việc gì."
Đêm đã khuya, bên ngoài bệnh viện rất yên tĩnh. Tôi kéo Âm Tam Nhi ấn xuống chiếc ghế đá ở cạnh bồn hoa, thăm dò hắn trước: "Nói trước, nghe xong không được nổi giận."
"Nói đi." Hắn nghi ngờ, nhưng cũng không chần chờ.
"Anh bảo đảm, nghe xong không nổi giận chứ?"
"Cô nói không?. . . . . . Được, tôi bảo đảm."
Tôi hít một hơi thật sâu, đem chuyện bà nội giả bộ bệnh, cùng với những chuyện bà tính toán nói cho hắn nghe, lông mày của hắn càng nhíu thật chặt, sắc mặt càng ngày càng đen, cơ thể càng ngày càng cứng rắn, thanh âm của tôi càng ngày càng nhỏ, bắt lấy ống tay áo của hắn, bàn tay tôi cũng ướt đẫm mồ hôi.
"Nói xong không nổi giận." Tôi sợ hãi nhắc nhở.
Hắn hít một hơi thật dài, Dùng âm thanh đã cố trấn định nói: "Em nói cho tôi biết những chuyện này là muốn tôi làm bộ cái gì cũng không biết, diễn trò cho Bà nhìn?"
Thật thông minh, nói một chút đã hiểu, không đúng, tôi còn chưa nói gì, hắn đã hiểu thấu.
Tôi lấy lòng cười: "Được không?"
"Không được!"
Bờ vai tôi sụp đổ, ngập ngừng nói: "Anh nhân nhượng bà một chút đi."
"Nhân nhượng? Em hi vọng tôi nhân nhượng đến trình độ nào?" Đuôi lông mày của hắn dựng lên, cái loại ánh mắt đó có chút khinh bạc làm trái tim tôi trầm xuống.
"Anh đã hiểu lầm!" Tôi không còn ngập ngừng, mà là nghiêm nghị nói: "Ý của tôi là, anh dỗ dành bà nội, để bà cho là kế hoạch của bà có hiệu quả, nhưng cũng không phải hoàn toàn nghe theo. Mặt khác, anh không cần phải hoài nghi ý đồ của tôi, tôi có thể chắc chắn nói cho anh biết, tôi không muốn đính hôn."
Hắn che giấu ánh mắt dò xét, nắm tay của tôi: "Em nghĩ quá nhiều, tôi không có ý đó."
Tôi rút tay về, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Cách làm của Bà Nội đúng là có chút quá mức, chỉ có điều, thân là cháu của bà, anh nên thông cảm cho tâm trạng của bà. Những chuyện khác tôi cũng không nói nhiều, tránh cho anh phiền toái mệt mỏi. Phải làm sao thì chính anh tự suy tính thôi."
Những gì nên nói đều nói xong rồi, tôi cất bước đi vào bệnh viện, kéo hắn ra ngoài tán gẫu, cũng chỉ là vì sợ hắn tức giận đi cãi nhau với bà nội, không ngờ rằng lại vì một đề tài khác mà xoa dịu được lửa giận của hắn. Thật ra thì như vậy cũng không tồi!
Gió đêm thổi tới, tôi kéo cao cổ áo, lạnh quá a, mùa xuân không phải đã tới sao? Sao còn chưa thấy tiết trời ấm lại đây?
Sau đó, Âm Tam Nhi không hề vạch trần kế hoạch của bà nội, mà là làm theo lời tôi, khiến bà nội cho rằng hắn đang nghiêm túc suy tính chuyện tôi cùng hắn đính hôn, nhưng, đó cũng không phải là loại chuyện chỉ làm qua loa. Bà nội không phải người hồ đồ, Âm Tam Nhi có thể qua loa tắc trách lần một lần hai, đợi đến thời điểm ba lượt bốn lần, bà nội nhất định sẽ biết! Chỉ là, cũng chính bởi vì biết, nên bà mới buông tha cho Âm Tam Nhi.
Khi mọi chuyện đã qua, bà nội không thể làm gì mà nói: "Tư tưởng chưa chắc chắn, xem ra còn phải cho hắn một ít thời gian."
Lúc ấy, Âm Tam Nhi cũng không ở đó, bà nội nói xong lời này, thương yêu sờ sờ đầu của tôi, khẽ thở dài: "Khó khăn cho cháu."
Không thể không nói, Âm Tam Nhi là người rất chung thủy, là người nhớ mãi không quên, quả thật rất đau đớn, nhưng, tôi không cho rằng mình có tư cách oán trách. Trên thực tế, đây là chuyện anh tình tôi nguyện. Mới đầu, tôi là bị Âm Tam Nhi bá đạo bó buộc, phát triển đến đây, tôi là bị chính trái tim mình bó buộc.
Có một đêm, Âm Tam Nhi ôm tôi, nói: "Bách Khả, em có muốn đính hôn không?"
Tôi nói: "Tôi muốn, nhưng, muốn đính hôn là tâm trạng, chứ không phải hình thức."
Bên trong phòng an tĩnh hồi lâu, Âm Tam Nhi do dự: "Bằng không, chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền bàn đến chuyện hôn sự?"
Tôi không có một tia vui sướng nào, ngược lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu, ngay tiếp theo thanh âm cũng không nhẹ nhàng giống thường ngày: "Tương lai quá xa, cam kết quá mệt mỏi, đến lúc đó rồi hãy nói."
Tôi không cho rằng, hôn nhân có thể giành được tình yêu, có thể khóa lại lòng người, cho nên, tôi sẽ cẩn thận đối đãi với hôn nhân của mình, vĩnh viễn không để cho hôn lễ hỏng bét trong giấc mộng kia biến thành sự thật.
Hắn thở ra ngắn ngủi mà nhẹ nhàng, ở trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng thở dài nho nhỏ kia lại hóa thành một cành gai mềm đâm thẳng vào trái tim tôi.
Trong đoạn tình cảm này, hắn là ích kỷ, hắn muốn có nhưng lại keo kiệt không chịu bỏ ra, điểm này tôi đã sớm biết, nhưng, một khi nghe thấy tận tai, thấy tận mắt, lại là một loại cảm giác khác.
Không thể nói là đau, bởi vì, tôi biết rõ hắn không phải cố ý! Nhưng, sẽ chua xót! Mà tôi cũng không muốn một mình hưởng thụ phần chua xót này, vì vậy, tôi chui vào trong ngực hắn, hắn phối hợp nâng cơ thể lên, khiến cơ thể của hai người hoàn toàn dán sát vào nhau. Nhưng, mục đích của tôi không phải như thế này, vì vậy, tôi tiếp tục đẩy hắn, hắn cho rằng tôi muốn chiếm chỗ thêm, vì vậy, phối hợp lui về phía sau.
Tôi suy nghĩ khoảng cách này không sai biệt lắm, thân thể lui về phía sau, nâng chân phải lên, tập trung hơi sức toàn thân, dùng sức đạp một cái, Âm Tam Nhi bất ngờ không kịp chuẩn bị, "Đông" một tiếng lăn xuống giường.
"Làm gì đạp tôi?" Hắn cực kỳ tức giận rống.
"Chuột rút." Tôi vui vẻ đáp lại, trong lòng thư thái không ít.
Hắn thở hổn hển bò lên giường, đem tôi giữ chặt vào trong ngực, trầm giọng cảnh cáo nói: “Đạp nữa, tôi sẽ nhổ hết móng chân của em!"
Tôi theo bản năng rụt đầu ngón chân: "Bằng không anh trở về phòng anh ngủ đi. Tôi không dám bảo đảm chỉ đạp. . . . . . Không, ý của tôi là, chỉ bị chuột rút một lần."
"Không sao!" Hắn cầm hai chân tôi kẹp vào giữa hai chân hắn, đắc chí vừa lòng mà nói: "Có bản lãnh em cứ tiếp tục rút ra, khỏi phải nói chuột rút, cho dù có động kinh, tôi cũng khống chế được em!"
Tôi bực tức, tôi giãy giụa, tôi đấm tôi đá.
Hắn đưa mắt nhìn, hắn mỉm cười, hắn nhẹ nhõm áp chế.
Giày vò mệt mỏi, tôi nhũn như con chi chi dựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Em chờ anh!"
Chờ anh trong lòng thoải mái, chờ anh quên, chờ trong đáy mắt anh thuần túy không còn bóng dáng của cô ấy nữa!
Hắn siết chặt cánh tay lại, bờ môi mềm mại hôn phớt qua trán của tôi: "Được!"
Một tiếng khẳng định nhẹ nhàng này với tôi mà nói là rất quan trọng. Đêm trở về yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ, chiếu những dải bạc rải đầy mặt đất, tôi nhắm mắt lại, dựa sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, tiếp tục chờ đợi. . . . . .
Lại còn chờ khi cấp cứu mới "Tỉnh", dĩ nhiên, bà thừa dịp khi vào phòng cấp cứu đã mua chuộc bác sĩ và y tá.
Sau khi khám xét toàn thân không còn gì nguy hiểm, bà nội được đưa vào phòng dưỡng bệnh. Lão nhân gia nhìn thấy Âm Tam Nhi liền dùng lý do tức giận đuổi hắn ra ngoài, kêu tôi ở lại chăm sóc, dĩ nhiên, chăm sóc là giả, tẩy não cho tôi mới là thật.
Lần này bà nội rất quyết tâm, không buộc tôi và Âm Tam Nhi đính hôn thì không thể, nếu không phải do tôi ngăn cản, ngay cả chứng bệnh hiểm nghèo bà cũng dám mang ra để nói dối. Nhưng tôi lại không dám, cũng không thể để bà tiếp tục lừa gạt Âm Tam Nhi, vì vậy, sau khi dụ dỗ bà xong, tôi len lén chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thật ra thì, bà nội ở phòng trong, trừ gian phòng dành cho bệnh nhân, thì còn một phòng ở ngoài để nghỉ ngơi.
Trong khi bà nội tẩy não cho tôi, tất nhiên Âm Tam Nhi cũng không thể ở trường học. Cho nên, khi tôi chuồn ra khỏi phòng thì Âm Tam Nhi đang nghỉ trên một chiếc ghế ngoài hành lang.
Từ lúc bà nội bị "Ngất" thì hắn cũng rất sốt ruột, bà nội kiểm tra bệnh, thì hắn chạy trước trước sau sau, sau khi bị giày vò như thế nhiều lần, giờ phút này hắn giống như con mèo ủ rũ, càng nhìn càng khiến trái tim không đành lòng.
"Bà nội như thế nào?" Hắn lo lắng hỏi.
"Đã ngủ rồi, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi."
Hắn cau mày lại, hồ nghi nói: "Không thể nói ở nơi này sao?"
"Không được." Tôi kéo hắn đứng dậy: "Đi ra ngoài nói đi, bà nội đã có y tá chăm sóc, không có việc gì."
Đêm đã khuya, bên ngoài bệnh viện rất yên tĩnh. Tôi kéo Âm Tam Nhi ấn xuống chiếc ghế đá ở cạnh bồn hoa, thăm dò hắn trước: "Nói trước, nghe xong không được nổi giận."
"Nói đi." Hắn nghi ngờ, nhưng cũng không chần chờ.
"Anh bảo đảm, nghe xong không nổi giận chứ?"
"Cô nói không?. . . . . . Được, tôi bảo đảm."
Tôi hít một hơi thật sâu, đem chuyện bà nội giả bộ bệnh, cùng với những chuyện bà tính toán nói cho hắn nghe, lông mày của hắn càng nhíu thật chặt, sắc mặt càng ngày càng đen, cơ thể càng ngày càng cứng rắn, thanh âm của tôi càng ngày càng nhỏ, bắt lấy ống tay áo của hắn, bàn tay tôi cũng ướt đẫm mồ hôi.
"Nói xong không nổi giận." Tôi sợ hãi nhắc nhở.
Hắn hít một hơi thật dài, Dùng âm thanh đã cố trấn định nói: "Em nói cho tôi biết những chuyện này là muốn tôi làm bộ cái gì cũng không biết, diễn trò cho Bà nhìn?"
Thật thông minh, nói một chút đã hiểu, không đúng, tôi còn chưa nói gì, hắn đã hiểu thấu.
Tôi lấy lòng cười: "Được không?"
"Không được!"
Bờ vai tôi sụp đổ, ngập ngừng nói: "Anh nhân nhượng bà một chút đi."
"Nhân nhượng? Em hi vọng tôi nhân nhượng đến trình độ nào?" Đuôi lông mày của hắn dựng lên, cái loại ánh mắt đó có chút khinh bạc làm trái tim tôi trầm xuống.
"Anh đã hiểu lầm!" Tôi không còn ngập ngừng, mà là nghiêm nghị nói: "Ý của tôi là, anh dỗ dành bà nội, để bà cho là kế hoạch của bà có hiệu quả, nhưng cũng không phải hoàn toàn nghe theo. Mặt khác, anh không cần phải hoài nghi ý đồ của tôi, tôi có thể chắc chắn nói cho anh biết, tôi không muốn đính hôn."
Hắn che giấu ánh mắt dò xét, nắm tay của tôi: "Em nghĩ quá nhiều, tôi không có ý đó."
Tôi rút tay về, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Cách làm của Bà Nội đúng là có chút quá mức, chỉ có điều, thân là cháu của bà, anh nên thông cảm cho tâm trạng của bà. Những chuyện khác tôi cũng không nói nhiều, tránh cho anh phiền toái mệt mỏi. Phải làm sao thì chính anh tự suy tính thôi."
Những gì nên nói đều nói xong rồi, tôi cất bước đi vào bệnh viện, kéo hắn ra ngoài tán gẫu, cũng chỉ là vì sợ hắn tức giận đi cãi nhau với bà nội, không ngờ rằng lại vì một đề tài khác mà xoa dịu được lửa giận của hắn. Thật ra thì như vậy cũng không tồi!
Gió đêm thổi tới, tôi kéo cao cổ áo, lạnh quá a, mùa xuân không phải đã tới sao? Sao còn chưa thấy tiết trời ấm lại đây?
Sau đó, Âm Tam Nhi không hề vạch trần kế hoạch của bà nội, mà là làm theo lời tôi, khiến bà nội cho rằng hắn đang nghiêm túc suy tính chuyện tôi cùng hắn đính hôn, nhưng, đó cũng không phải là loại chuyện chỉ làm qua loa. Bà nội không phải người hồ đồ, Âm Tam Nhi có thể qua loa tắc trách lần một lần hai, đợi đến thời điểm ba lượt bốn lần, bà nội nhất định sẽ biết! Chỉ là, cũng chính bởi vì biết, nên bà mới buông tha cho Âm Tam Nhi.
Khi mọi chuyện đã qua, bà nội không thể làm gì mà nói: "Tư tưởng chưa chắc chắn, xem ra còn phải cho hắn một ít thời gian."
Lúc ấy, Âm Tam Nhi cũng không ở đó, bà nội nói xong lời này, thương yêu sờ sờ đầu của tôi, khẽ thở dài: "Khó khăn cho cháu."
Không thể không nói, Âm Tam Nhi là người rất chung thủy, là người nhớ mãi không quên, quả thật rất đau đớn, nhưng, tôi không cho rằng mình có tư cách oán trách. Trên thực tế, đây là chuyện anh tình tôi nguyện. Mới đầu, tôi là bị Âm Tam Nhi bá đạo bó buộc, phát triển đến đây, tôi là bị chính trái tim mình bó buộc.
Có một đêm, Âm Tam Nhi ôm tôi, nói: "Bách Khả, em có muốn đính hôn không?"
Tôi nói: "Tôi muốn, nhưng, muốn đính hôn là tâm trạng, chứ không phải hình thức."
Bên trong phòng an tĩnh hồi lâu, Âm Tam Nhi do dự: "Bằng không, chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền bàn đến chuyện hôn sự?"
Tôi không có một tia vui sướng nào, ngược lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu, ngay tiếp theo thanh âm cũng không nhẹ nhàng giống thường ngày: "Tương lai quá xa, cam kết quá mệt mỏi, đến lúc đó rồi hãy nói."
Tôi không cho rằng, hôn nhân có thể giành được tình yêu, có thể khóa lại lòng người, cho nên, tôi sẽ cẩn thận đối đãi với hôn nhân của mình, vĩnh viễn không để cho hôn lễ hỏng bét trong giấc mộng kia biến thành sự thật.
Hắn thở ra ngắn ngủi mà nhẹ nhàng, ở trong màn đêm yên tĩnh, một tiếng thở dài nho nhỏ kia lại hóa thành một cành gai mềm đâm thẳng vào trái tim tôi.
Trong đoạn tình cảm này, hắn là ích kỷ, hắn muốn có nhưng lại keo kiệt không chịu bỏ ra, điểm này tôi đã sớm biết, nhưng, một khi nghe thấy tận tai, thấy tận mắt, lại là một loại cảm giác khác.
Không thể nói là đau, bởi vì, tôi biết rõ hắn không phải cố ý! Nhưng, sẽ chua xót! Mà tôi cũng không muốn một mình hưởng thụ phần chua xót này, vì vậy, tôi chui vào trong ngực hắn, hắn phối hợp nâng cơ thể lên, khiến cơ thể của hai người hoàn toàn dán sát vào nhau. Nhưng, mục đích của tôi không phải như thế này, vì vậy, tôi tiếp tục đẩy hắn, hắn cho rằng tôi muốn chiếm chỗ thêm, vì vậy, phối hợp lui về phía sau.
Tôi suy nghĩ khoảng cách này không sai biệt lắm, thân thể lui về phía sau, nâng chân phải lên, tập trung hơi sức toàn thân, dùng sức đạp một cái, Âm Tam Nhi bất ngờ không kịp chuẩn bị, "Đông" một tiếng lăn xuống giường.
"Làm gì đạp tôi?" Hắn cực kỳ tức giận rống.
"Chuột rút." Tôi vui vẻ đáp lại, trong lòng thư thái không ít.
Hắn thở hổn hển bò lên giường, đem tôi giữ chặt vào trong ngực, trầm giọng cảnh cáo nói: “Đạp nữa, tôi sẽ nhổ hết móng chân của em!"
Tôi theo bản năng rụt đầu ngón chân: "Bằng không anh trở về phòng anh ngủ đi. Tôi không dám bảo đảm chỉ đạp. . . . . . Không, ý của tôi là, chỉ bị chuột rút một lần."
"Không sao!" Hắn cầm hai chân tôi kẹp vào giữa hai chân hắn, đắc chí vừa lòng mà nói: "Có bản lãnh em cứ tiếp tục rút ra, khỏi phải nói chuột rút, cho dù có động kinh, tôi cũng khống chế được em!"
Tôi bực tức, tôi giãy giụa, tôi đấm tôi đá.
Hắn đưa mắt nhìn, hắn mỉm cười, hắn nhẹ nhõm áp chế.
Giày vò mệt mỏi, tôi nhũn như con chi chi dựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Em chờ anh!"
Chờ anh trong lòng thoải mái, chờ anh quên, chờ trong đáy mắt anh thuần túy không còn bóng dáng của cô ấy nữa!
Hắn siết chặt cánh tay lại, bờ môi mềm mại hôn phớt qua trán của tôi: "Được!"
Một tiếng khẳng định nhẹ nhàng này với tôi mà nói là rất quan trọng. Đêm trở về yên tĩnh, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ, chiếu những dải bạc rải đầy mặt đất, tôi nhắm mắt lại, dựa sát vào lồng ngực ấm áp của hắn, tiếp tục chờ đợi. . . . . .
/168
|