“Vãn Vãn…” Mỗi đêm, mỗi đêm, tiếng thở dài đau buồn vẫn cứ lặp lại, dây dưa quấn lấy cô, khiến cô không thể ngủ yên.
“Anh… Cuối cùng là muốn làm gì?” Cô suy nghĩ anh âm hồn không tan như vậy, có phải là trong lòng có oán hận.
“Tôi chỉ là… Đang tìm…?
“Tìm cái gì? Tôi tìm giúp anh.” Cô giúp anh, coi như bồi thường hoặc chuộc lỗi cũng được. Như vậy, anh sẽ buông tha cho cô, không dây dưa nữa đúng không?
“Tìm cái gì…” Anh cười khẽ đầy thê lương, không thấy rõ vẻ mặt, nghe qua giống như muốn khóc: “Vãn Vãn…”
Giọng nói anh nhỏ dần lại, anh vẫn như vậy, trong mơ quấy rối cô, để lại một chuỗi đầy bí ẩn rồi biến mất.
Tin tức TV nói, tối nay sẽ có luồng không khí lạnh đầu tiên tới, nhiệt độ sẽ giảm xuống mười độ.
Quý Hướng Vãn ở trong thư phòng, xem sách dạy nấu ăn dưỡng sinh, tùy ý dừng lại một trang trong đó. Có lẽ tối nay cô sẽ nấu món này xem thử.
Đã có chủ ý, cô bắt đầu bận rộn.
Cũng có thể sự thật giống như Dương Phẩm Tuyền nói, tìm một việc gì đó làm, lấp đầy đầu óc trống rỗng, cuộc sống sẽ trải qua phong phú, vui vẻ hơn.
Năm giờ chiều.
Đang nói chuyện cùng vợ chưa cưới, tay thu dọn lại mặt bàn, vừa mới đặt điện thoại xuống thì chuông lại vang lên, anh thuận tay bấm nghe.
“Tối nay… Có rãnh không?” Giọng nói hơi ngập ngừng ở đầu bên kia vang lên.
Anh dừng tay một chút, không cần nói tên, cũng không cần nói lời dư thừa, đã giữ lấy toàn bộ chú ý của anh.
“Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì đặc biêt.”
“Vậy nói một chút chuyện [không tính là đặc biêt] đó đi”.
“Tối nay có thể dùng buổi tối với tôi không?”
Anh ngẩn người, dường như bị thái độ khác với lúc bình thường của cô dọa.
“Tôi… Có làm một bàn đồ ăn.” Quá kích động, sau khi làm xong cô mới ngây ra nhìn một bàn đầy đồ ăn, mới nghĩ tới bản thân mình ăn không hết..
Ở bên kia yên lặng thật lâu.
Cô biết, cô đang phá vỡ trạng thái cân bằng giữa hai người.
Trước mười giờ tối, anh thuộc về vợ chưa cưới của anh, không có quan hệ gì với cô, dĩ nhiên yêu cầu này của cô đã vượt quá giới hạn.
Cô chán nản, muốn thu hồi lại: “Tôi chỉ thuận miệng nói, nếu không tiện…”
“Tôi biết.” Anh khẽ nói một câu nhẹ nhàng, chặn lại cô nói tiếp.
Lời này có ý gì? Anh đồng ý sao?
Cúp điện thoại, cô ngồi yên trên ghế sa lông, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
***
Bảy giờ đúng, anh bước vào nơi ở của cô gái sống độc thân.
Không nghĩ tới anh sẽ đến như đã nói, đến giờ cô vẫn chưa thật sự trở lại bình thường.
“Em nấu gì? Dù sao cũng phải nói cho tôi biết chuyến đi đến đây là đáng giá chứ?” Anh ở trước cửa cúi người thay đôi dép trong nhà, cười hỏi cô đang ngẩn người.
“Cá tuyết hấp, vằn thắn cay, đậu cove xào ớt, dưa leo trộn, vịt chiên tỏi, còn có một nồi canh sườn hầm.” Cô vừa nói tên các món ăn, vừa bước theo anh đến phòng ăn.
Anh đứng trước một bàn đồ ăn, im lặng không nói.
Thấy anh một mực đứng im, cô lại nói: “Tôi không biết anh thích ăn gì, nấu theo trực giác, có lẽ trước kia tôi thích ăn.”
Lúc này anh mới quay đầu lại, cười nhẹ trấn an theo thói quen: “Rất phong phú.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đi bới cơm.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh đều nhìn theo bóng lưng đang chuyển động của cô, đợi cô bưng tới hai chén cơm, cùng nhau dùng bữa.
“Không biết có ngon không, có lẽ…”
“Rất ngon.” Chặn lại lời nói của cô, anh nhẹ nhàng dùng tiếp.
“Thật không?”
“Anh… Cuối cùng là muốn làm gì?” Cô suy nghĩ anh âm hồn không tan như vậy, có phải là trong lòng có oán hận.
“Tôi chỉ là… Đang tìm…?
“Tìm cái gì? Tôi tìm giúp anh.” Cô giúp anh, coi như bồi thường hoặc chuộc lỗi cũng được. Như vậy, anh sẽ buông tha cho cô, không dây dưa nữa đúng không?
“Tìm cái gì…” Anh cười khẽ đầy thê lương, không thấy rõ vẻ mặt, nghe qua giống như muốn khóc: “Vãn Vãn…”
Giọng nói anh nhỏ dần lại, anh vẫn như vậy, trong mơ quấy rối cô, để lại một chuỗi đầy bí ẩn rồi biến mất.
Tin tức TV nói, tối nay sẽ có luồng không khí lạnh đầu tiên tới, nhiệt độ sẽ giảm xuống mười độ.
Quý Hướng Vãn ở trong thư phòng, xem sách dạy nấu ăn dưỡng sinh, tùy ý dừng lại một trang trong đó. Có lẽ tối nay cô sẽ nấu món này xem thử.
Đã có chủ ý, cô bắt đầu bận rộn.
Cũng có thể sự thật giống như Dương Phẩm Tuyền nói, tìm một việc gì đó làm, lấp đầy đầu óc trống rỗng, cuộc sống sẽ trải qua phong phú, vui vẻ hơn.
Năm giờ chiều.
Đang nói chuyện cùng vợ chưa cưới, tay thu dọn lại mặt bàn, vừa mới đặt điện thoại xuống thì chuông lại vang lên, anh thuận tay bấm nghe.
“Tối nay… Có rãnh không?” Giọng nói hơi ngập ngừng ở đầu bên kia vang lên.
Anh dừng tay một chút, không cần nói tên, cũng không cần nói lời dư thừa, đã giữ lấy toàn bộ chú ý của anh.
“Làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì đặc biêt.”
“Vậy nói một chút chuyện [không tính là đặc biêt] đó đi”.
“Tối nay có thể dùng buổi tối với tôi không?”
Anh ngẩn người, dường như bị thái độ khác với lúc bình thường của cô dọa.
“Tôi… Có làm một bàn đồ ăn.” Quá kích động, sau khi làm xong cô mới ngây ra nhìn một bàn đầy đồ ăn, mới nghĩ tới bản thân mình ăn không hết..
Ở bên kia yên lặng thật lâu.
Cô biết, cô đang phá vỡ trạng thái cân bằng giữa hai người.
Trước mười giờ tối, anh thuộc về vợ chưa cưới của anh, không có quan hệ gì với cô, dĩ nhiên yêu cầu này của cô đã vượt quá giới hạn.
Cô chán nản, muốn thu hồi lại: “Tôi chỉ thuận miệng nói, nếu không tiện…”
“Tôi biết.” Anh khẽ nói một câu nhẹ nhàng, chặn lại cô nói tiếp.
Lời này có ý gì? Anh đồng ý sao?
Cúp điện thoại, cô ngồi yên trên ghế sa lông, một lúc lâu vẫn chưa bình tĩnh lại.
***
Bảy giờ đúng, anh bước vào nơi ở của cô gái sống độc thân.
Không nghĩ tới anh sẽ đến như đã nói, đến giờ cô vẫn chưa thật sự trở lại bình thường.
“Em nấu gì? Dù sao cũng phải nói cho tôi biết chuyến đi đến đây là đáng giá chứ?” Anh ở trước cửa cúi người thay đôi dép trong nhà, cười hỏi cô đang ngẩn người.
“Cá tuyết hấp, vằn thắn cay, đậu cove xào ớt, dưa leo trộn, vịt chiên tỏi, còn có một nồi canh sườn hầm.” Cô vừa nói tên các món ăn, vừa bước theo anh đến phòng ăn.
Anh đứng trước một bàn đồ ăn, im lặng không nói.
Thấy anh một mực đứng im, cô lại nói: “Tôi không biết anh thích ăn gì, nấu theo trực giác, có lẽ trước kia tôi thích ăn.”
Lúc này anh mới quay đầu lại, cười nhẹ trấn an theo thói quen: “Rất phong phú.”
Cô thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đi bới cơm.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh đều nhìn theo bóng lưng đang chuyển động của cô, đợi cô bưng tới hai chén cơm, cùng nhau dùng bữa.
“Không biết có ngon không, có lẽ…”
“Rất ngon.” Chặn lại lời nói của cô, anh nhẹ nhàng dùng tiếp.
“Thật không?”
/23
|