Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi Năm Nào

Chương 14

/26


Hôm nay, một ngày tháng 10 năm 2005, khi tôi đang ngồi trong quán trà vội vã viết bản thảo cho tạp chí dài kỳ, một lần nữa tôi lại đối mặt với thảm cảnh bị “dán nhãn người tốt”. (Chú thích: Đây là cách nói trong giới trẻ Đài Loan. Bình thường khi một chàng trai tỏ tình cô gái mà cô gái không đồng ý, cô gái ấy sẽ khéo léo nói rằng: “Anh là một người tốt. Thế nhưng chúng ta không thể đến với nhau được.” Thế là từ đó câu “Anh là một người tốt” trở thành câu biểu lộ ý cự tuyệt.) Trong một tiếng bốn mươi nhăm phút, tôi dốc hết bầu tâm sự của mình bằng việc gõ liên hồi trên bàn phím.

Mỗi lần tôi để vuột mất tình yêu vô giá, mỗi lần đều có những lý do không giống nhau. Nói đúng ra, tôi tình cờ sưu tập trọn bộ lý do để bị cự tuyệt ở trên đời – Thứ sở thích này vừa bi thương, vừa quái gở.

Tình yêu không phải là tất cả với cuộc sống của con người, nhưng lại là điểm nhấn trong cuộc đời tôi.

Nỗi thống khổ càng sâu đậm bao nhiêu, điều đó có nghĩa tình yêu tôi trải qua thêm trọn vẹn bấy nhiêu.

Mỗi lần đi qua một cuộc tình, tôi đều thu về được dũng khí không gì sánh kịp, mỗi lần vấp ngã, mình đầy thương tích, sau đó lại đứng dậy.

Lúc nào cũng vậy, đạo lý tình yêu của tôi đều là vì tâm ý “mãi mãi ở bên nhau” mà theo đuổi cô gái mình yêu thích. Chính vì vậy, khi tôi tỏ tình với bạn gái vào tối hôm trước, dù cho bị cô ấy khéo léo cự tuyệt, tôi vẫn một mực tin tưởng tình yêu tràn đầy nhiệt huyết độc nhất vô nhị của mình.

Khi Liêu Anh Hoằng đang ở trong quân đội, gọi điện an ủi tôi, rồi kể chuyện. Liêu Anh Hoằng kể cho tôi về cô gái mà cậu ta thích, cùng nỗi khổ cách biệt địa lý hai miền “Hoa Liên, Đài Nam”. Hai người họ chỉ có dựa vào thư tay, Inte, điện thoại, nâng niu cẩn thận bồi đắp nuôi dưỡng nỗi mong chờ yêu thương nhỏ nhoi, thế nhưng vì không gặp được nhau mà cũng cảm thấy bất an, lo lắng.

“Kha Đằng, tao bây giờ lo lắm, yêu xa đúng là đáng sợ, tao rất muốn đến Đài Nam tìm cô ấy ngay lập tức, tao muốn gặp cô ấy, muốn cùng cô ấy nói chuyện.” Giọng Liêu Anh Hoằng tràn ngập nỗi lo âu mất bạn gái.

“Cai Biên, tao vừa bất chợt phát hiện ra một chuyện.” Tôi nhìn vào icon của kẻ vừa bị dán nhãn người tốt, mũi hãy còn cay cay.

“Cái gì?”

“Tụi mình ngày còn thích Thẩm Giai Nghi, có thể vì lí do gì mà rút lui được?”

“…Không có”

“Nếu tao dùng hết sức lực buộc mày không được tranh Thẩm Giai Nghi với tao, mày có rút lui không?”

“Không đời nào. Chính là bởi vì Thẩm Giai Nghi.”

“Trúng phóc. Chính là bởi vì Thẩm Giai Nghi.”

Đúng vậy, có lí do gì để thoái lui? Chiều cao? Thành tích? Cự li?

Mỗi người con gái đều là ngọn nến của cuộc đời chúng tôi, làm sáng bừng lên từng khoảng thời gian phóng khoáng điên dại theo đuổi tình yêu, giúp chúng tôi, từ những cậu nhóc, từng bước từng bước một trở thành những người đàn ông mạnh mẽ như thế này.

Tất cả những gì mà chúng tôi muốn làm, chỉ là thích người con gái ấy thêm một chút. Thêm một chút, thêm một chút.

Khi đủ thích rồi, thì không có sự chờ đợi nào là không thể.

Thế là có thể một mực tin tưởng tình yêu, kiên trì chờ đợi.

“Kha Đằng, tao hi vọng có thể làm cho người con gái ấy hạnh phúc.” Lời nói của Liêu Anh Hoằng tràn trề sức sống.

“Không phải là cố gắng hết sức, mà là nhất định sẽ làm được.” Tôi nắm chặt nắm đấm, không kiềm chế được, nước mắt cứ tuôn ra.

Nếu mà những hồi ức tình yêu của tôi được ghi chép lại thành sách, dù có ý nghĩa gì, cũng hi vọng những anh con trai, cô con gái nào đọc qua, đều có thể từ đó mà thu được một chút dũng khí để yêu nhau.

A Hòa, tên tình địch mà tôi chú ý nhất gầy đi rồi, lại còn bày trò ma mãnh chuyển sang ban Xã hội, cách Thẩm Giai Nghi chỉ có một bức tường, mỗi khi hết giờ lại có thể lấy bừa một lý do nào đấy để qua lớp Hòa kiếm Thẩm Giai Nghi nói chuyện. Riêng chuyện này thôi đã làm tôi khổ não vô cùng, càng thêm hối hận. Gía mà cái thằng tôi hồi xưa đừng có nghe lời Lý Tiểu Hoa “Con trai nên học ban Tự nhiên”, thì bây giờ chắc chắn là tôi học cùng lớp với Thẩm Giai Nghi rồi.

Coi thường sức mạnh của vị thần vận mệnh, quả nhiên sẽ nhận lại vận hạn mà.

Không chỉ có vậy, điều khác thường nữa là Thẩm Giai Nghi vẫn tiếp tục cao lên, làm cho tôi – chỉ cao 1m64 – hoang mang lấy máy tính ra tính toán. Về sau, Thẩm Giai Nghi cao lên 1m67, hơn tôi 3 phân.

3 phân ngắn ngủi ấy, về sau trở thành bức tường ngăn cách mà tôi luôn ao ước có thể vượt qua. Thực tại đã đủ mệt rồi. Khoảng cách đó làm tôi nhớ đến truyện tranh H2, màn mở đầu cũng vì mặc cảm chiều cao mà Hiro Kunimi đã mất đi người bạn thanh mai trúc mã Hikari Amamiya…

Khi tôi bắt đầu lâm vào tình thế khó khăn này, quả thật tôi không có tính toán cụ thể nào cả. Tất cả những gì tôi có thể làm được chẳng qua chỉ là tiếp tục đóng vai “bạn tốt” của Thẩm Giai Nghi, tuân thủ hai nguyên tắc: không thu hẹp cự li, không cố gắng lấy lòng. Còn việc tôi cố gắng làm hết sức đó là cổ vũ lũ bạn kẻ trước người sau phạm vào hai nguyên tắc trên.

Hàng ngày sau khi tan học, tôi cùng đám bạn lại rủ nhau về vườn sau nhà Hứa Chí Chương đánh bóng rổ.

Sau khi chơi đến mệt lả, tôi và Liêu Anh Hoằng, hai thằng mồ hôi mồ kê nhễ nhại lại ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.

“Liêu Anh Hoằng, tao cảm thấy Thẩm Giai Nghi là một cô gái tốt, nói thật là, tao thấy mày rất hợp với cậu ấy.” Tôi tu ừng ực chai nước tăng lực, lưng dựa vào tường.

“A? Sau đó thì sao?”

“Thì nhanh theo đuổi cậu ấy thôi!”

“…Thế sao mày không tự theo đuổi đi?” Liêu Anh Hoằng lau mồ hôi, nhìn tôi một cách cổ quái.

Ờ nhỉ, tôi với Thẩm Giai Nghi “giao lưu học tập” thân mật thế kia, thể nào cũng gây ra không ít mối nghi ngờ.

“Nói hay lắm, nếu không phải Thẩm Giai Nghi đột nhiên cao như vậy, lại còn thêm đối thủ cạnh tranh lợi hại như A Hòa thì tao có khi theo đuổi Thẩm Giai Nghi thật rồi.” Tôi cười cười, nhìn A Hòa đang bước nhanh lên rổ. Bóng vào.

Khốn thật, tên mập này vừa rũ bỏ được mấy cân thịt, tốc độ lên rổ quả là lợi hại…Tôi sẽ không đời nào thi bóng rổ với A Hòa trước mặt Thẩm Giai Nghi, tôi tự nhủ.

“A Hòa? A Hòa cũng thích Thẩm Giai Nghi?” Liêu Anh Hoằng ngạc nhiên, hạ giọng hỏi.

“Gì mà không nhìn ra chứ? A Hòa thậm chí còn chuyển sang ban Xã hội kìa!” Tôi nghiêng đầu.

“Uầy, mày biết nhiều thật đấy. Hâm mộ mày vì được nói chuyện nhiều với Thẩm Giai Nghi đấy.” Liêu Anh Hoằng nói. Nghe nó từ tốn nói, thật muốn thổ tả quá đi mất.

“Có chuyện để nói thì làm gì? Cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi mà.” Tôi vỗ vai Liêu Anh Hoằng, thành khẩn cười nói “. Dù sao thì, nếu mày theo đuổi Thẩm Giai Nghi, tao có thể giúp mày làm tình báo, làm tai mắt cho mày.”

Tôi đứng dậy, nhìn thấy Lý Phong Danh đang vượt qua hàng phòng thủ, thâm nhập khu vực cấm, đưa bóng vào rổ.

“Tỉ số 5-3, OVER!” Đội bại trận đi ra ngoài sân.

Tôi đứng ở vòng tròn ném phạt, A Hòa thở hồng hộc đẩy bóng cho tôi, tôi nhẹ nhàng chuyển bóng cho A Hòa đang đợi ở ngoài vạch 3 điểm.

“Cố lên, không được thua đâu nhé.” Tôi nhướn lông mày, cúi gập bụng.

“Ha ha, bắt đầu!” Liêu Anh Hoằng ném bóng vào giữa, mắt liếc xéo A Hòa.

Cứ như thế, chỉ cần có cơ hội, tôi lại cổ vũ lũ bạn đừng bỏ lỡ tuổi thanh xuân tươi đẹp, hết tên này đến tên kia theo đuổi Thẩm Giai Nghi, cho tôi cơ hội giúp Thẩm Giai Nghi “xử lý rắc rối tình yêu.”

Chẳng hạn mỗi lần có tiết Công nghệ, lớp được phân thành các tổ nấu ăn, tên nào cũng không quên chuẩn bị một cái bát nhựa cho Thẩm Giai Nghi, cứ có món nào mới ra lò, là liền cho ngay vào bát, chuẩn bị cẩn thận đem đến để Thẩm Giai Nghi thưởng thức.

Tình hình càng căng, ai ai cũng đua nhau săn đón, tỏ vẻ ân cần, chỉ sợ kẻ khác đến trước mình một bước thì mình sẽ không thể nào bày tỏ được lòng quan tâm tới Thẩm Giai Nghi…hay nói cách khác, chậm một bước thì sẽ không kịp đưa món rau mình tận tay xào vào dạ dày Thẩm Giai Nghi.

“Hôm nay lớp Bình cũng có tiết Công nghệ, A Hòa nhất định sẽ…” Tôi đi qua chỗ Liêu Anh Hoằng, đang đứng chung với đám người khác, hờ hững buông một câu.

Có kẻ vừa hết tiết mau mau chóng chóng mang đĩa thức ăn chạy thật nhanh đến lớp Hòa, nhìn Thẩm Giai Nghi ăn hết món ăn trước mặt mọi người thì mới rời đi. Có kẻ thì đang trong tiết học giả vờ muốn đi vệ sinh, nhưng thực ra là bọc kỹ thức ăn mang đến lớp Hòa, rón ra rón rén nhấp nhổm sau vách tường, thấp thỏm chuyển thức ăn qua khe cửa sổ vào lớp, cảnh tượng giống như cảnh sát đặc nhiệm đang công đồn.

“Tao thì không muốn giống chúng mày.” Tôi cười thầm trong bụng.

Tuy nhiên, cũng có lúc tôi không tài nào nhẫn nại, đem món rau xào rối do đích thân tôi làm mang đến trước mặt Thẩm Giai Nghi.

Tám giờ rưỡi, trường học chìm trong bóng tối, như vậy hai tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Trong tiếng quạt trần chạy vù vù, Thẩm Giai Nghi cùng tôi ăn bánh bích quy.

“Mình thật sự không hiểu, mình có gì tốt đâu chứ? Vì sao đang lúc này cần chú tâm học thật tốt lại đi phân tán tư tưởng vào chuyện yêu đương làm gì?” Thẩm Giai Nghi chau mày, giọng tỏ vẻ bất lực.

“Này, người ta thích cậu, có gì là không đúng chứ? Thích thì có phân ra thời gian nào là thích hợp hay không thích hợp đâu?” Tôi nói ngang phè phè, ở một mức độ nào đó coi như đang tự mình nói lên nỗi lòng bản thân.

“Nhưng mà Trương Gia Huấn, cậu ta hầu – như – ngày – nào cũng gọi điện đến nhà mình, cũng chẳng biết là định nói chuyện gì với mình cả, mình cũng ngại không dập máy, vô cùng phiền nhiễu à!”

“Ha ha, Trương Gia Huấn cũng có chút kỳ quặc thật, nhưng mà nói thật nhé, lẽ nào cậu thích bị người ta ghét à?”

“Mình có làm gì đâu mà người khác ghét?” Thẩm Giai Nghi không có cách nào công nhận.

“Đấy, cậu cũng có làm gì đâu mà lại được người khác thích kìa!” Tôi lẩm bẩm.

“… Mình chỉ muốn yên bình học hành thôi.”

Nhìn khuôn mặt phiền khổ của Thẩm Giai Nghi, quả thực là một thú vui cổ quái.

Thẩm Giai Nghi không thể nào tìm người nào khác ngoài tôi để kể mấy chuyện này, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng ở tuổi này nói chuyện “tình cảm nam nữ” vô cùng ấu trĩ, cô ấy cũng không biết mở miệng kể chuyện này với các bạn nữ khác như thế nào. Nhưng một tên ấu trĩ như tôi chuyện gì cũng biết hết, lại còn tỏ vẻ ngoài là không thích Thẩm Giai Nghi, trở thành một người bạn tốt.

Mấy chuyện phiền hà đấy hầu như đều có tay tôi nhúng vào, “nghĩa vụ” của tôi là trở thành “cầu nối tình yêu” của Tạ Mạnh Học, Tạ Minh Hòa, Trương Gia Huấn, Liêu Anh Hoằng, Hứa Triết Khôi, Đỗ Tín Hiền, thường xuyên không nề hà giới thiệu ưu điểm của bọn chúng trước Thẩm Giai Nghi, cùng lúc lại phân tích mổ xẻ kỹ lưỡng động cơ đằng sau hành động theo đuổi Thẩm Giai Nghi của bọn chúng, hi vọng Thẩm Giai Nghi có thể ít nhiều nhận ra mấy người này vì thích Thẩm Giai Nghi mới có những hành động như vậy.

Nhưng tôi càng nhiệt tình giới thiệu, Thẩm Giai Nghi càng không thích, 100% đều trở nên phản tác dụng.

Nói thật, nếu đem vứt hết động cơ ẩn bên trong nỗ lực trở thành ông Nguyệt của mình, tôi vẫn là người bạn tốt của tụi con trai kia: vô cùng nghĩa khí, không thèm lấy một xu. Nhưng mà tôi thật sự là xấu tính lắm rồi, ha ha.

Ăn hết bánh quy, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng rất quái.

“Thẩm Giai Nghi, nói thế nào nhỉ, cậu mong muốn được yên ổn học hành đúng không?”

“Nghĩa là sao chứ?”

“Không có gì, mình chỉ muốn đánh cược với cậu.”

“Đánh cược?”

“Không sai, chúng ta sẽ cùng nhau thi đấu ba môn học chung của ban Tự nhiên và ban Xã hội: Ngữ văn, Anh văn và Toán học, lấy tổng điểm ba môn trong kỳ thi tháng tới làm căn cứ, xem ai điểm cao hơn, được không?”

“Ấu trĩ vẫn hoàn ấu trĩ, nhưng mà là đấu thành tích học tập…mình tham gia, dù sao thì cũng chả thay đổi được gì đâu. Nhưng mà chúng mình sẽ cược cái gì đây?”

“E hèm, cược một tuần sữa bò!”

“Được thôi, nhưng mà cách cược như thế nào?” Thẩm Giai Nghi hiếm khi đáp ứng điều gì trước khi hỏi cặn kẽ tiếu tiết, đủ để thấy cô ấy chắc chắn về thành tích học tập nhiều như thế nào.

“Kẻ thua cuộc, mỗi ngày đều phải mua một hộp sữa tươi, trước tiết một phải đích thân đến lớp học người kia cống nạp. Thời hạn là một tuần.” Tôi vênh vênh nhìn Thẩm Giai Nghi.

“Nhưng mà mình không thích ngày nào cũng uống có mỗi sữa tươi, mình muốn có lúc uống sữa hoa quả, lúc thì uống sữa sô-cô-la.” Thẩm Giai Nghi đường hoàng nói.

“Này…nói linh tinh, cậu nghĩ là cậu chắc thắng đấy?” Tôi hừ ra một tiếng.

“Mình cảm thấy cậu bị thua như vậy, lại phải mang sưa cho mình uống hàng ngày, mình sẽ áy náy lắm đấy.” Thẩm Giai Nghi nói đến nỗi bản thân cũng phải bịt miệng lại để không cười thành tiếng.

“Cũng buồn cười nhỉ. Thẩm Giai Nghi, hóa ra cậu cũng biết kể chuyện cười à?”

Đừng có quên rằng, hiện tại ai là người ngang tài ngang sức cùng cậu giải đề toán à? Đứng thứ nhất Anh văn toàn khối cũng là mình. Còn Ngữ văn – ngại quá đi mất, kẻ hèn này tương lai trở thành tiểu thuyết gia, Ngữ văn hồi đó cũng vô cùng lợi hại. Thật sự nếu so sánh, sợ là khả năng thắng của tôi lớn hơn.

Trên thực tế, dù thắng hay thua, chỉ cần đánh được trận cá cược này, tôi coi như đã toàn thắng.

Tôi thắng cuộc, ngày ngày có thể ngồi trong lớp nhìn Thẩm Giai Nghi đứng bến ngoài cửa sổ, giơ tay vẫy vẫy.

Tôi thua cuộc, ngày ngày có thể đứng bên ngoài lớp của Thẩm Giai Nghi, vẫy tay gọi cô ấy.

Đó là một buổi sáng tràn trề sinh khí.

“Như vậy là chắc chắn rồi nhé.” Tôi đưa tay ra.

“Chắc chắn.” Hai ngón tay ngoắc ngoắc vào nhau.

Kết quả kỳ thi tháng được công bố, đến lúc trao phần thưởng.

Trên khán đài, Thẩm Giai Nghi bẽn lẽn nhận phần thưởng giải nhất toàn trường, còn tôi vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở bên dưới, nhìn người con gái trong lòng mình duy trì khoảng cách rất xa trong cuộc đua với mình.

Sau đó, chỉ vì kém có vài điểm mà tôi mất một tuần mua sữa.

Trước giờ truy bài, tôi lưng mang cặp sách, xách hai hộp sữa hoa quả vừa mới mua, trực tiếp chạy đến lớp Hòa, đứng bên cửa sổ vẫy vẫy tay với Thẩm Giai Nghi, lúc này đang học tiếng Anh.

Thẩm Giai Nghi bước ra, cùng tôi đứng ở ngoài hành lang ăn sáng.

“Cảm ơn nha, mình đã nói là sẽ phiền cậu mà.” Thẩm Giai Nghi cười cười nhận hộp sữa hoa quả, đưa tôi bản photo giáo trình lớp học thêm Toán, tờ giấy đính kèm bên trong có mấy bài tập được đánh dấu cùng với tờ giấy nhỏ có các mẩu đối thoại.

“Khốn thật. Lần tới chúng ta sẽ cá cược nhiều hơn.” Tôi xé bịch sữa hoa quả của mình.

“Vẫn muốn cược à?” Thẩm Giai Nghi uống sữa, không thèm giữ lễ.

“Tất nhiên, nếu không phải bì lần này câu chứng minh mình đột nhiên quên cách làm thì bây giờ chúng ta đang đứng trước cửa lớp Trung, uống sữa cậu mang tới rồi.” Tôi hậm hực nói.

“Được thôi, lần này muốn cược gì nào? Vẫn là cược ba môn Văn Toán Anh chứ gì?” Thẩm Giai Nghi bật cười, trên mép có dính ít sữa, đáng yêu không chịu nổi.

“Được, chúng ta sẽ cược…” Tôi giả bộ trầm tư, thực ra đáp án đã nghĩ ra từ lâu rồi.

“Nhanh lên nào.” Ánh mắt Thẩm Giai Nghi lộ rõ vẻ trông đợi, rõ ràng là đối với chuyện liên quan đến thành tích học tập thì cô ấy không bao giờ chối bỏ.

“Nếu mà mình thắng, cậu sẽ phải buộc tóc đuôi ngựa. nếu mà mình thua, mình sẽ cắt ba phân tóc.” Tôi nói, giọng chắc nịch.

“Buộc tóc đuôi ngựa thì có gì khó chứ? Nhưng mà mình rất muốn xem cậu cắt tóc ngắn ba phân. Được thôi, như vậy nhé, cậu cứ chờ đến lúc tóc cắt trụi hết đi.” Mặt Thẩm Giai Nghi tỏ rõ vẻ khoái chí.

“Đã nói phải giữ lấy lời, cậu buộc tóc đuôi ngựa thì phải buộc trong một tháng liền đó.” Tôi nháy nháy đôi lông mày.

Đúng lúc tôi và Thẩm Giai Nghi đang ngoắc ngoắc tay, A Hòa lưng đeo cặp sách xuất hiện.

“Ồ, sao khéo vậy, vậy thì cùng nhau ăn sáng nha.” A Hòa cười cười lôi đồ ăn sáng đặt lên bậu hành lang.

“Được thôi, cậu xem, đây là sữa mà Kha Cảnh Đằng, do thua mình đem đến đó.” Thẩm Giai Nghi dương dương tự đắc khoe hộp sữa trong tay, bắt đầu tán chuyện cùng kẻ “hiểu nhiều chuyện” A Hòa.

“…” Tôi nhìn A Hòa.

Tình địch của bạn quả thật đáng gờm, đừng có ỷ lại vào chiến thuật của ta mà đánh úp nha.


/26

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status