Trịnh Sơn cầm chiếc bánh bao chiên béo ngậy, vàng rộm và thơm phức đưa qua đưa lại trước mặt tôi như đang thôi miên, miệng rì rầm:
- “Úm ba la bánh bao xí muội, trân châu hạt dẻ,…”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng xuống, thòm thèm đong đưa tròng mắt theo miếng bánh thơm ngon mỡ màng kia, nghếch mũi lên hít lấy hít để.
- “Em chưa ăn tối đúng không?” Trịnh Lâm híp mắt cười hỏi.
Tôi gục gặc đầu, ánh mắt vẫn dán vào cái vật tròn xoe bóng mỡ đó, thè lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc của mình.
Trịnh Sơn cố tình đong đưa miếng bánh chậm hơn, cười sâu xa nói với tôi:
- “Muốn ăn chứ?”
Tôi tiếp tục gật.
- “Vậy thì mau nói với anh, lúc nãy em đã hẹn hò với ai?”
Khoé miệng tôi giật giật.
Thì ra là thế, bắt tôi trói như một khoanh chả lụa bì trên ghế thế này, lại còn sử dụng món mà tôi thích ăn nhất làm mồi câu, rốt cuộc chỉ là muốn điều tra cái chuyện hẹn hò chết dẫm đó. = = Tiểu nhân, đúng là tiểu nhân!
Miếng bánh bao vẫn lười nhác trôi bồng bềnh trước mặt, quyến rũ đến bốc lửa, nước miếng của tôi lại túa ra không ngừng.
- “ Em không muốn ăn? Vậy thì anh đành cho nó đoàn tụ với vài người anh em trong này thôi.”
Trịnh Sơn thở dài xoa xoa bụng, miệng há to, chuẩn bị nhét em bánh bao đáng thương vào.
Tôi có thể nghe bé bánh bao đang kêu gào cầu cứu!
- “Được rồi được rồi, em nói!” Tôi vùng vẫy cật lực, mắt trợn lên.
Trịnh Sơn hạ miếng bánh xuống, cười nhăn nhở như bịch bánh phở:
- “Tốt lắm, vậy thì trả lời anh, cậu ta có, ờ, có xấu trai không?”
Tôi đắm đuối nhìn miếng bánh bao chỉ cách vài bước chân mà tưởng như cả nghìn dặm đó, đờ đẫn hồi lâu rồi rặn ra được vài chữ:
- “ Xấu kinh khủng, xấu dã man, xấu đến khóc thét.” Tôi dùng vẻ mặt sinh động nhất của mình, ra sức biểu cảm.
Phi Long, chị xin lỗi chú, cái này là mục đích biện minh cho hành động. = =
- “Ừm, chiều cao cậu ta thế nào?”
- “Cỡ cỡ cái hột vịt.” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ lại.
Ờ thì, hơ hơ, ba ông anh của tôi mà mang giày cao gót vào chắc chỉ đứng tới nách cái hột vịt đó thôi. = =
- “Đi học bằng xe gì?”
Tôi lén chùi mồ hôi:
- “Cậu ta nghèo rách nghèo nát, đến trường còn phải kéo thêm một chiếc xích lô chở khách,…”
Thiện tai, Phi Long mà nghe thấy câu này chắc sẽ cho chiếc BMW đó cát nát bấy người tôi thành một bãi rất khó coi. >__
Thông tin hôm nay cậu ta nói với tôi, ngoài họ tên, lớp, địa chỉ, và số điện thoại ra, còn lại đều sai bét. = =
Tôi nhóm máu AB chứ không phải O, thích màu tím chứ không phải xanh, và bông cải là món khoái khẩu của tôi!
Ngoài ra…60 kí,…
Phi Long, xin lỗi cậu, nhưng cậu có thấy con heo 60 kí nào mảnh mai như tôi chưa?? = =
Tuy nhiên lúc đó tôi cũng không muốn đính chính, cứ để cậu ta nghĩ như vậy đi, tôi không sợ mất hình tượng, chỉ sợ mất mạng thôi.
Nhưng thật sự cậu ta cho rằng tôi 60 kí ư…
Tôi nhìn đồng hồ, á, thôi chết, trễ hẹn rồi, quên béng đi mất!
- “Úm ba la bánh bao xí muội, trân châu hạt dẻ,…”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng xuống, thòm thèm đong đưa tròng mắt theo miếng bánh thơm ngon mỡ màng kia, nghếch mũi lên hít lấy hít để.
- “Em chưa ăn tối đúng không?” Trịnh Lâm híp mắt cười hỏi.
Tôi gục gặc đầu, ánh mắt vẫn dán vào cái vật tròn xoe bóng mỡ đó, thè lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc của mình.
Trịnh Sơn cố tình đong đưa miếng bánh chậm hơn, cười sâu xa nói với tôi:
- “Muốn ăn chứ?”
Tôi tiếp tục gật.
- “Vậy thì mau nói với anh, lúc nãy em đã hẹn hò với ai?”
Khoé miệng tôi giật giật.
Thì ra là thế, bắt tôi trói như một khoanh chả lụa bì trên ghế thế này, lại còn sử dụng món mà tôi thích ăn nhất làm mồi câu, rốt cuộc chỉ là muốn điều tra cái chuyện hẹn hò chết dẫm đó. = = Tiểu nhân, đúng là tiểu nhân!
Miếng bánh bao vẫn lười nhác trôi bồng bềnh trước mặt, quyến rũ đến bốc lửa, nước miếng của tôi lại túa ra không ngừng.
- “ Em không muốn ăn? Vậy thì anh đành cho nó đoàn tụ với vài người anh em trong này thôi.”
Trịnh Sơn thở dài xoa xoa bụng, miệng há to, chuẩn bị nhét em bánh bao đáng thương vào.
Tôi có thể nghe bé bánh bao đang kêu gào cầu cứu!
- “Được rồi được rồi, em nói!” Tôi vùng vẫy cật lực, mắt trợn lên.
Trịnh Sơn hạ miếng bánh xuống, cười nhăn nhở như bịch bánh phở:
- “Tốt lắm, vậy thì trả lời anh, cậu ta có, ờ, có xấu trai không?”
Tôi đắm đuối nhìn miếng bánh bao chỉ cách vài bước chân mà tưởng như cả nghìn dặm đó, đờ đẫn hồi lâu rồi rặn ra được vài chữ:
- “ Xấu kinh khủng, xấu dã man, xấu đến khóc thét.” Tôi dùng vẻ mặt sinh động nhất của mình, ra sức biểu cảm.
Phi Long, chị xin lỗi chú, cái này là mục đích biện minh cho hành động. = =
- “Ừm, chiều cao cậu ta thế nào?”
- “Cỡ cỡ cái hột vịt.” Giọng tôi càng lúc càng nhỏ lại.
Ờ thì, hơ hơ, ba ông anh của tôi mà mang giày cao gót vào chắc chỉ đứng tới nách cái hột vịt đó thôi. = =
- “Đi học bằng xe gì?”
Tôi lén chùi mồ hôi:
- “Cậu ta nghèo rách nghèo nát, đến trường còn phải kéo thêm một chiếc xích lô chở khách,…”
Thiện tai, Phi Long mà nghe thấy câu này chắc sẽ cho chiếc BMW đó cát nát bấy người tôi thành một bãi rất khó coi. >__
Thông tin hôm nay cậu ta nói với tôi, ngoài họ tên, lớp, địa chỉ, và số điện thoại ra, còn lại đều sai bét. = =
Tôi nhóm máu AB chứ không phải O, thích màu tím chứ không phải xanh, và bông cải là món khoái khẩu của tôi!
Ngoài ra…60 kí,…
Phi Long, xin lỗi cậu, nhưng cậu có thấy con heo 60 kí nào mảnh mai như tôi chưa?? = =
Tuy nhiên lúc đó tôi cũng không muốn đính chính, cứ để cậu ta nghĩ như vậy đi, tôi không sợ mất hình tượng, chỉ sợ mất mạng thôi.
Nhưng thật sự cậu ta cho rằng tôi 60 kí ư…
Tôi nhìn đồng hồ, á, thôi chết, trễ hẹn rồi, quên béng đi mất!
/38
|