Cô Độc Chiến Thần 2

Chương 62: Mật Vệ Giáp Linh

/151


Nam tử thần bí này đầu tiên là bỏ miếng da che mặt ra, lộ ra gương mặt trung niên không có gì đặc trưng, sau đó không khách khí cầm lấy tay gấu còn lại kia, lộ ra hàm răng trắng như tuyết nhanh chóng bắt đầu gặm cắn.

- Ác ma mật vệ!

Vừa thấy gương mặt này, Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức hét lớn một tiếng, ném tay gấu xuống rút ra binh khí của mình.

Khang Tư không có vứt tay gấu đi, mà vẫn cắn tay gấu trên miệng như vậy, trực tiếp rút đao đề phòng. Khang Tư cũng không có chuyện để ý gì đến hình tượng hay không hình tượng, an toàn mới là trên hết.

Ác ma mật vệ cũng ngừng ăn lại, trừng mắt giận dữ, như là rất mê hoặc nhìn Khang Tư.

Bộ dạng này không khỏi khiến cho ba người Khang Tư đều một trận lạnh lẽo, bộ dáng của Ác ma mật vệ này bọn họ không thể nào quen, từ trước đến giờ chưa từng thấy qua hắn lộ ra bộ dáng có cảm tình như vậy!

Khang Tư xuất thân từ trong chiến đấu đẫm máu mà ra nên đối với sát khí vô cùng mẫn cảm, giờ phút này lại không hề cảm nhận được sát khí trên người Ác ma mật vệ.

Vừa cắn tay gấu Khang Tư vừa cùng Ác ma mật vệ nhìn nhau một hồi, không khỏi híp mắt bĩu môi, thu hồi binh khí, ngồi xuống tiếp tục gặm tay gấu.

Giáp Nhất Giáp Nhị hoảng sợ, lập tức đứng trước mặt Khang Tư, tuy nhiên còn chưa có mở miệng khuyên giải, đã bị Khang Tư khoát tay chặn lại:

- Không cần khẩn trương! Người này không có ác ý.

Giáp Nhất Giáp Nhị nhìn chằm chằm Ác ma mật vệ do dự một chút, nhìn thấy mật vệ này tiếp tục gặm tay gấu, không hề có bộ dáng phát động công kích, không khỏi cũng ngồi xuống, nhặt lên tay gấu gặm tiếp, tuy nhiên một tay vẫn nắm chuôi đao như cũ, ánh mắt cũng thủy chung nhìn chằm chằm Ác ma mật vệ.

Ăn mấy miếng, Giáp Nhất Giáp Nhị không khỏi hiện ra thần tình vẻ mặt mê hoặc, Giáp Nhất chần chờ một lúc sau đó hỏi Khang Tư:

- Chủ công! Ác ma mật vệ này không ngờ có thể ăn được?

Không trách Giáp Nhất Giáp Nhị nghi hoặc như thế, bởi vì lúc trước bọn họ không ít lần chém Ác ma mật vệ này tứ phân ngũ liệt, đến lúc muốn luyện tập mới để Ác ma mật vệ này tổ hợp lại lần nữa. Nói cách khác Ác ma mật vệ trong thời gian dài như vậy, ngay cả nước còn không có uống lấy một ngụm, chứ đừng nói gì đến ăn cái gì.

Nhưng cho dù như thế, Ác ma mật vệ này vẫn là rồng tinh hổ mãnh!

Những mật vệ này khi còn ở bán đảo Phi Ba, từng chuyên môn nghiên cứu bắt những ác ma khác, kết luận rằng những ác ma đó căn bản không cần ăn, sau khi thân thể ác ma tiêu hao hết năng lượng, ác ma liền trở thành một thi thể hư thối, nhưng hiện tại ác ma này lại hoàn toàn phủ định kết luận này, bởi vì ác ma này không ngờ đang ăn!

Khang Tư hiển nhiên cũng mới nghĩ đến vấn đề này, không khỏi quay sang hỏi Ác ma mật vệ kia:

- Ngươi làm sao có thể ăn đồ vật được vậy?

Vừa hỏi xong liền không kìm nổi vỗ trán mình một cái, chính mình sao lại quên mất ác ma này không biết nói chứ, tuy nhiên chuyên tiếp theo lại khiến cho Khang Tư há miệng không ngậm được.

Nghe được câu hỏi, Ác ma mật vệ nháy mắt mấy cái, lộ ra thần sắc mê hoặc, dùng lời nói không hề có cảm tình trả lời từng tiếng một:

- Chủ nhân không phải từng nói chúng ta cũng là người sao?

- Ta có nói như vậy, ách! Chủ nhân?

Khang Tư mới từ trong khiếp sợ ác ma có thể nói mà tỉnh táo lại, liền theo bản năng đáp lại một câu, rồi giống như Giáp Nhất Giáp Nhị, tất cả đều mắt to mắt nhỏ sững sỡ một chỗ.

Một hồi lâu sau, Khang Tư mới chỉ vào mũi mình, hỏi thử:

- Ngươi nói chủ nhân không phải là chỉ ta đấy chứ?

Ác ma mật vệ không có hé răng, chỉ yên lặng nhìn Khang Tư, như là không rõ ý tứ những lời này vậy.

Nhíu nhíu mày, Khang Tư không kìm nổi nói:

- Ngươi xưng ta là chủ nhân.

Thấy Ác ma mật vệ gật đầu, Khang Tư lại hỏi:

- Ta nói cái gì ngươi liền làm theo?

Ác ma mật vệ lại gật đầu.

Khang Tư không kìm nổi liền ra lệnh cho Ác ma mật vệ đứng lên, ngồi xuống, biến mất, xuất hiện, kết quả cho thấy, ác ma này quả thật phi thường phục tùng mệnh lệnh Khang Tư.

Khang Tư cùng Giáp Nhất Giáp Nhị đều không có hoài nghi Ác ma mật vệ này có phải giả bộ nhận chủ hay không, đợi đến khi tìm được cơ hội liền giết chết Khang Tư. Vốn ác ma có thể nói lại có thể ăn đã rất ngạc nhiên rồi, nếu còn có thể sử dụng mưu kế nữa, vật thật không có thiên lý!

Nhân loại cũng đừng nghĩ đến phản kháng, lẳng lặng mà chờ đợi ác ma dùng mưu kế trở thành người thống trị thế giới là được rồi.

Đương nhiên, mấy người Khang Tư cũng là bởi vì năng lực của mình mà không thèm để ý Ác ma mật vệ có thể sử dụng mưu kế hay không, dù sao thân là mật vệ, tâm cảnh giác lại không thể buông lỏng bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy Ác ma mật vệ kia vẫn gặm tay gấu như cũ, lại thấy ác ma nghe lời như thế, khiến cho hai người Giáp Nhất Giáp Nhị đang cầm tay gấu khiếp sợ đến sững sờ, Khang Tư rất bất đặc dĩ nói:

- Ác ma mật vệ này trước kia muốn giết ta không ngờ lại nhận ta làm chủ nhân? Các ngươi nói xem chuyện này có khả năng phát sinh hay không? Theo lý bọn chúng chỉ nghe lệnh của người chế tạo thôi mà, như thế nào có thể đột nhiên thay đổi?

Giáp Nhất Giáp Nhị cũng rất nghi hoặc, thân là mật vệ hạng nhất, đối với ác ma xuất hiện cùng năng lực của chúng bọn họ có lý giải rất sâu sắc, dựa theo thí nghiệm những mật y làm với ác ma mà nói, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện chuyện tình ác ma phản bội, tuy nhiên nghĩ tới mật y cũng vỗ ngực cam đoan ác ma không cần ăn cái gì, nhưng hiện tại không phải cũng bị phá rồi sao? Có lẽ hẳn là cũng có thể xuất hiện.

Nghĩ vậy, Giáp Nhất không có nắm chắc đoán:

- Có lẽ bởi vì nguyên nhân long quyển phong, cho nên mới khiến Ác ma mật vệ này nhận chủ công làm chủ nhân đó?

Khang Tư gật gật đầu, có lẽ bời vì nguyên nhân này rồi, bằng không thật rất khó giải thích vì sao lại xuất hiện chuyện cổ quái như vậy. Tuy rằng không rõ lắm vì cái gì lại lựa chọn mình, mà không phải Giáp Nhất hay Giáp Nhị, cũng không có cách nào từ trong miệng Ác ma mật vệ này biết được hắn vì cái gì có thể nói, vì cái gì có thể ăn.

Chính bản thân Ác ma mật vệ cũng không rõ lắm.

Tuy nhiên những chuyện đó không có vấn đề gì, dù sao mình cũng không có ảo tưởng biết được bí mật sau lưng của ác ma, hơn nữa đây cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất mình có thêm một mật vệ không sợ chết, cho nên liền mặc kệ nhiều như vậy.

Khang Tư nhìn Ác ma mật vệ sau khi ăn xong tay gấu đang yên lặng đứng bên cạnh mình, không khỏi nói:

- Ngươi đã không có tên, như vậy danh hiệu mật vệ của ngươi kêu là Giáp Linh đi, lúc không có mệnh lệnh gì thì ẩn thân đợi ở bên cạnh ta.

Lời này vừa nói xong, Ác ma mật vệ cũng chính là Giáp Linh, lập tức tiêu thất.

Giáp Nhất Giáp Nhị đối với việc Ác ma mật vệ có được danh hiệu mật vệ cao nhất không có sinh ra bất mãn gì, tuy rằng năng lực chiến đấu của Giáp Linh này so với mình kém không chỉ nửa cấp hay một cấp, nhưng không nói năng lực ẩn thân mạnh hơn so với mình, chỉ riêng bất tử chi thân đã có thể có được danh hiệu này rồi.

Đảm nhiệm tất cả nhiệm vụ phải chết đối với hắn mà nói cũng không tính là chuyện gì, nếu thật sự tính toán công huân thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ đứng trên đầu mình, một khi đã như vậy tội gì mình phải chịu ngược đãi chứ?

Một đêm liền bình thẩn trôi qua như vậy.

Khang Tư vẫn ngủ theo lệ thường, mà Giáp Nhất Giáp Nhị thì thay phiên gác đêm, bọn họ không có đề phòng bên ngoài, ngược lại cảnh giác trừng mắt quan sát, chú ý bốn phía xung quanh Khang Tư, dù sao bọn họ còn không có mất đi cảnh giác đối với Ác ma mật vệ thay đổi Giáp Linh kia.

Bầu trời lại một lần nữa lờ mờ sáng lên, bông tuyết vẫn bay xuống như trước, Khang Tư cùng Giáp Nhất Giáp Nhị dẫn theo năm mươi lăm con tuyết khuyển đi ra ngoài, để cho chúng nó kéo xe trượt tuyết, vừa mới chuẩn bị ổn thỏa, Bỉ Lâm Đặc Tư cùng tám nô bộc lấy bản thân làm thỏa ước, một thân tuyết đọng hiện ra trước cửa tửu quán.

Bọn họ thực ra đã sớm đến đây, cho đến tận khi nhìn thấy đám người Khang Tư ra ngoài mới dám đi tới.

Sở dĩ rời nhà sớm như vậy, là muốn để cho gia đình một phần bữa sáng, dù sao một bữa cơm cho một nam nhân lớn như mình, cũng đủ cho già trẻ ba người ăn một bữa. Hơn nữa chủ nhân giàu có như vậy, bữa sáng khẳng định phong phú hơn so với ở nhà, có chỗ tốt vừa tiện vừa nhiều như thế sao có thể không làm đây.

Bọn họ đi tới trước mặt Khang Tư quỳ xuống hỏi thăm, Khang Tư khoát tay nói:

- Tất cả đứng lên đi, từ hôm nay trở đi các ngươi trở thành nô bộc của ta, Bỉ Lâm Đặc Tư, tạm thời ngươi đảm nhiệm đầu mục của những người này, nơi này giao cho ngươi, chờ chúng ta trở về thì ăn sáng.

Nói xong câu tiếp đong, đã sớm nóng lòng muốn thử năm mươi lăm con tuyết khuyển liền lập tức xông ra ngoài.

Bời vì số lượng tuyết khuyển tăng lên mấy lần, cho nên tốc độ trượt tuyết so với trước nhanh hơn rất nhiều, vù một cái, ba người Khang Tư đã ra khỏi thôn trấn.

Tám người ở trước cửa tửu quán, chỉ cần không phải ngu ngốc đều biết đây coi như là khảo nghiệm, bằng không sao có thể yên tâm lưu lại nhiều vật tư như thế, căn bản là không sợ những người mới đầu nhập vào trộm đi sao?

Bỉ Lâm Đặc Tư biến sắc, hắn cho rằng đây là chủ nhân đang làm nhục sự tôn nghiêm của đàn ông Tuyết quốc, bản thân mình như là kẻ ăn cắp rẻ mạt không bằng? Không ngờ phải thử như vậy!

Tuy nhiên nhìn thấy ngoại trừ hai huynh đệ của mình ra, năm người khác tròng mắt đều không nhịn được xoay chuyển liên hồi, không khỏi trong lòng thở dài, mình dám đảm bảo ba người mình là nam tử Tuyết quốc, căn bản sẽ không làm chuyện gì thấp hèn, là bởi vì chính ba người mình đều biết, thanh danh một kẻ trộm đối với hy vọng trở thành quý tộc mà nói, chính là một chướng ngại lớn cỡ nào, cho nên có thể khống chế niềm tham của chính mình.

Nhưng năm người khác từng đi theo Ước Hàn cướp bóc người khác, nếu không phải lúc này Ước Hàn không cần nhiều nhân thủ, năm người bọn hắn đã sớm trở thành một phần trong đống thi thể kia rồi, có lẽ tin rằng bọn hắn cũng biết đây là chủ nhân thử, hẳn là sẽ không xằng bậy, bằng không mình cũng không thể không ra tay diệt bọn hắn.

Vì thế Bỉ Lâm Đặc Tư vội ho một tiếng nói:

- Được rồi! Không phải thất thần như vậy! Miễn cho chủ nhân trở lại chúng ta còn chưa chuẩn bị xong bữa sáng đó.

Bỉ Lâm Đặc Tư trước kia tuy rằng cũng không tham gia hành động của Ước Hàn, nhưng chia chiến lợi phẩm cũng từng tiếp nhận, cũng không phải một người cứng nhắc, mà Ước Hàn cũng biết thân phận Bỉ Lâm Đặc Tư, chưa từng tìm hắn gây phiền toái.

Hơn nữa Bỉ Lâm Đặc Tư ở trong trấn còn có hai người bạn, cho nên ở trong trấn coi như cũng là nhân vật nổi danh, huống chi hiện tại chủ nhân đã mệnh lệnh cho Bỉ Lâm Đặc Tư làm đầu mục tạm thời, mọi người cũng liền tiếp nhận Bỉ Lâm Đặc Tư sai khiến.

Bỉ Lâm Đặc Tư dẫn theo cả đám thủ hạ tiến vào tửu quán, năm người khác lập tức mở to hai mắt nhìn.

Hấp dẫn ánh mắt bọn hắn, không phải lương thực cùng thịt hun khói đầy phòng, thứ này hôm qua lúc bọn hắn mượn lương thực đã thấy qua, không còn quá kinh ngạc, khiến cho hai mặt bọn hắn sáng lên, là mấy trăm tiền đồng bày trên hai cái bàn, đây thật sự là khiến cho người khác nhìn phát thèm nha!

Nhìn thấy đống tiền kia, Bỉ Lâm Đặc Tư không khỏi nhíu mày.

Chủ nhận thử cũng quá mức lộ liễu rồi? Giống như mê hoặc người khác phải phạm tội vậy.

Không khỏi vội vàng tìm cái túi to cất đống tiền này vào, rồi cất vào nơi dễ thấy nhất.

Bỉ Lâm Đặc Tư không thể tưởng được chính là, đám người Khang Tư căn bản không có ý tứ thử gì, sở dĩ vứt mấy đồng tiền này ở trong phòng là bởi vì số tiền này bọn họ không thèm để vào mắt.

- Kiều Trì! Ngươi dẫn ba người bắt đầu quét dọn xung quanh, Đại Tư! Ngươi dẫn hai người phụ trách làm cơm canh cho tám người chúng ta.

Bỉ Lâm Đặc Tư trực tiếp đặt hai huynh đệ của mình vào vị trí tiểu đầu mục.

Đối với năm người khác cũng tiếp nhận nghe theo lệnh, đều là người cùng quê, đương nhiên biết hai người này chính là hai người hầu cho Bỉ Lâm Đặc Tư thời kỳ vẫn còn là kỵ sĩ, đám dân đen không thể so sánh được.

Dưới Kiều Trì dẫn dắt, ba tráng hán bắt đầu làm việc bận rộn lên, tuy nhiên ánh mắt bọn họ phần lớn tập trung ở trên người Bỉ Lâm Đặc Tư.

Chỉ thấy Bỉ Lâm Đặc Tư tùy tay chỉ một túi lương thực, hai tráng hán thủ hạ của Đại Tư lập tức nâng túi lương lên, sau đó Bỉ Lâm Đặc Tư cầm một khối thịt hun khói nặng tầm ba bốn cân đưa cho Đại Tư nói:

- Cắt khối thịt này để đến bữa chúng ta cùng ăn.

Đại Tư do dự một chút, sử dụng lương thực của chủ nhân thật cũng không đáng nói, có thể lấy thịt hun khói ra dùng có phải hơi quá hay không? Đại ca hẳn là không quên mình chỉ là đầu mục nô bộc, mà không phải thần chúc đấy chứ.

- Nếu chủ nhân giao nơi này cho ta, chút quyền lực như vậy ta vẫn phải có.

Bỉ Lâm Đặc Tư khoát tay nói.

Hắn không cho rằng chủ nhân sẽ để ý chút thịt hun khói này, dù sao người ta cũng trực tiếp lấy thịt hun khói nuôi chó, nếu thật sự lại để ý điều này, giỏi lắm là bị khiển trách một phen, từ chuyện này cũng có thể hiểu tính cách chủ nhân mình một chút, cho nên căn bản là mới hành động như vừa rồi.

Tuy nhiên Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức nghĩ đến còn thức ăn cho mấy chục con tuyết khuyển nữa, vội nói với hai hán tử đang nâng túi lương thực kia:

- Từ từ! Lấy thêm một túi lương thực nữa, đừng quên chủ nhân còn có hơn năm mươi con tuyết khuyển cần nuôi nữa đấy.

Nói xong lại nhặt lên vài khối thịt hun khói nặng tầm mười cân đưa cho Đại Tư.

Lần này Đại Tư không nói gì nữa, hắn biết số thịt hun khói này là dành cho tuyết khuyển.

Nhìn Đại Tư ôm một đống thịt hun khói đi vào bếp, tất cả mọi người cũng đã thành thói quen, đãi ngộ của nô bộc không bằng tuyết khuyển, ở trong nhà người phú quý là chuyện rất bình thường.

Tuy nhiên vừa nghĩ đến khối thịt hun khói năng bốn năm cân kia, mà cũng chỉ có tám người, mỗi người đều có thể ăn ít nhất hai khối thịt rồi, tất cả mọi người bụng đều kêu lên ọc ọc, nước miếng thì chảy ròng ròng.

Tuy rằng bọn họ đều có thể săn thú làm thịt hun khói, cũng không phải chưa từng ăn thịt hun khói, nhưng thịt hun khói còn lại trong nhà đều đem đi đổi lương thực rồi.

Đặc biệt trong thời kỳ bạo phong tuyết, căn bản không còn có thể săn được con mồi gì, đã một thời gian dài bọn họ chưa nếm qua thịt, trong bụng sớm đã không có tí chất béo nào.

- Làm việc nhanh nhẹn lên một chút cho ta! Ai dám lười biếng chốc nữa không cho ăn thịt!

Kiều Trì quát to, từng làm người hầu kỵ sĩ đối với hắn việc sai bảo gọi người cũng có chút tâm đắc, nhìn thấy động tác mọi người đình chỉ, vội vàng sử dụng quyền tiểu đầu mục.

Bỉ Lâm Đặc Tư lại chăm chú lựa chọn một túi tinh lương cùng mấy khối thịt hun khói tinh chế, sau đó mới đi vào phòng bếp phía sau.

Tất cả mọi người đều biết, đây là đặc biệt làm cho chủ nhân cùng hai hộ vệ ăn, cấp bậc khác biệt ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu, nếu để chủ nhân ăn giống như đám nô bộc, bị người ta biết, làm nô bộc căn bản không còn mặt mũi gặp người!

Mùi cơm xen lẫn mùi thịt nồng hậu, từ phòng bếp phía sau truyền tới đằng trước, mọi người vốn đã quét dọn sạch sẽ, đang tập trung một chỗ nghe Kiều Trì khoe khoang cuộc sống quý tộc là như thế nào, nô bộc của quý tộc là cáo mượn oai hùm là như thế nào, đều không kìm nổi đứng dậy, lau lau tay vào bộ quần áo rách nát, theo bản năng chậm rãi di chuyển về hướng nhà bếp.

Ngay lúc bọn họ sắp không kìm nổi muốn tiến vào phòng bếp, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng chó sủa hỗn loạn.

Kiều Trì lập tức chỉ tay vào một người hô:

- Ra xem có phải chủ nhân đã trở lại hay không.

Chỉ sau khi chủ nhân trở về mới được ăn cơm, cho nên tất cả mọi người đều khẩn trương chạy ra ngoài tửu quán.

Đi ra tới cửa tửu quán, liền nhìn thấy hơn mười con tuyết khuyển kéo một xe trượt tuyết rất nhanh lao đến, đúng là ba người Khang Tư, Kiều Trì vội vàng chỉ một tráng hán nói:

- Ngươi đi thông báo cho đầu mục, những người khác mau sửa sang lại y phục, dáng vẻ một chút chuẩn bị nghênh đón chủ nhân.

Tráng hán kia lập tức nghe lệnh đi làm, hơn nữa vừa đi vừa sửa sang lại quần áo của mình, hai tráng hán khác cũng như thế, hơn nữa lộ ra thần thái một vẻ cung kính.

Những tráng hán này tuy chưa từng làm nô bộc, nhưng ăn cơm thịt người ta phải lấy thái độ người ta mà làm việc đạo lý này vẫn hiểu được, hơn nữa trải qua lao động lúc sáng trong lúc nói chuyện được Kiều Trì chỉ bảo, bọn họ đã có chút bộ dáng của nô bộc.

Xe trượt tuyết dừng lại, Kiều Trì vừa xoay người thi lễ hỏi thăm liền ngây ngẩn cả người, hai tráng hán khác cũng sững sờ một chỗ không hề động đậy, ánh mắt đều tập trung lên cỗ thi thể tráng kiện của con gấu chó trên xe trượt tuyết kia.

Đám nô bộc không khỏi âm thầm tặc lưỡi:" Trời ạ! Chủ nhân thật sự quá lợi hại, liên tục hai ngày đều có thể bắt giết một con gấu chó lớn đang ngủ đông, mùa đông gió tuyết không ngừng này đối với chủ nhân mà nói căn bản không đáng là gì nha!".

- Đừng thất thần nữa! Mau nghênh đón chủ nhân vào!

Bỉ Lâm Đặc Tư vừa chạy ra vội chỉ huy đám nô bộc, vuốt vuốt tuyết đọng trên người Khang Tư xuống, cởi dây buộc vào đám tuyết khuyển ra, nâng thi thể gấu chó kia xuống.

Khang Tư vừa uống nước ấm vừa nhìn tửu quán đã được đám Bỉ Lâm Đặc Tư dọn sạch bóng, chuyện vặt này cũng không khiến mình phải quan tâm, không khỏi mỉm cười, không hổ là nô bộc xuất thân kỵ sĩ.

Kỵ sĩ không phải kỵ binh, mà là một loại tước vị dành cho giới bình dân nhưng thấp hơn quý tộc, mà đại bộ phận kỵ sĩ trên đại lục này, đều phải trải qua giai đoạn làm người hầu kỵ sĩ, mới có tư cách trở thành kỵ sĩ.

Người hầu kỵ sĩ cũng không phải người thường có thể làm, cũng không phải dễ làm như vậy.

Người hầu kỵ sĩ đầu tiên phải là một kỵ binh, tiếp đó phải hiểu được một chút giữ gìn khôi giáp, công việc chăm sóc ngựa, cuối cùng còn phải phụ trách hầu hạ cuộc sống háng ngày và những việc vặt lúc tác chiến cho kỵ sĩ nữa, nói cách khác người hầu kỵ sĩ chẳng những là chiến sĩ tinh nhuệ, còn là một nửa thợ thủ công, người hầu đủ tư cách, còn phải là một quản gia có bản lĩnh nữa.

Mà người hầu kỵ sĩ chỉ hầu hạ kỵ sĩ trong ba năm, được đánh giá đủ tư cách, mới đạt được tư cách trở thành kỵ sĩ.

Tư cách này là chỉ tư cách thăng chức bình thường, về phần được cấp trên khen ngợi trực tiếp đề bạt, sẽ không hẳn cần cái tư cách gì.

Tuy nhiên tình huống như vậy rất ít xuất hiện, dù sao quyền quý cũng cần giữ gìn danh dự giai tầng kỵ sĩ, bình thường chỉ có những binh sĩ có công mới được đề bạt trở thành kỵ sĩ và người hầu kỵ sĩ, do đó nhất định phải là người có năng lực từng trải mới có thể trở thành kỵ sĩ.

Hết thảy những điều này cho thấy, người hầu kỵ sĩ cũng không phải người thường, cũng có được vũ lực nhất định, có hiểu biết nhất định, có thể nói là con đương mà binh dân luôn hướng tới,

Dưới mệnh lệnh của Khang Tư, mọi người vui mừng ăn sáng với một chút thịt, được một bữa sáng no nê, sau đó lại bắt đầu công việc lu bù.

Đám tuyết khuyển ở ngoài sau khi ăn no liền nô đùa ầm ĩ, mà mọi người bên trong, thì mồ hôi đầm đìa giải quyết con gấu chó kia.

Không biết Khang Tư nghĩ tới chuyện gì giơ tay vẫy gọi Bỉ Lâm Đặc Tư tới hỏi:

- Ngươi có biết ở toàn bộ Tuyết quốc ai thông thạo tin nhất không?

Bỉ Lâm Đặc Tư liếc mắt nhìn Khang Tư một cái, sau đó cung kính trả lời:

- Chuyện này, bởi vì hệ thống khác nhau cùng địa giới hạn chế, cho nên căn bản không có ai có thể linh thông tin tức nhất, ví dụ như tin tức trong giới quý tộc cũng chỉ có quý tộc mới biết được, tin tức trong kinh doanh cũng chỉ có thương nhân mới biết.

Tuy nhiên phạm vi tin tức mà quý tộc hoặc thương nhiên biết cũng có hạn, bình thường đều hạn chế trong phạm vi xung quanh lĩnh vực của bọn họ, mà nếu nói đến tin tức phương diện chiến sự, thì hiểu rõ nhất chính là tổ chức lính đánh thuê.

Bời vì bọn họ được quý tộc thuê tác chiến, lại làm thuê cho cả thương đội, đồng thời còn có thể tùy lúc chiêu mộ thanh niên hỗ trợ, nói tin tức linh thông cũng không sai, nhưng vẫn có hạn chế, dù sao, rất nhiều tin bí mật các đoàn lính đánh thuê căn bản không trao đổi với nhau. Không biết chủ nhân muốn nghe tin tức về chuyện gì?

Lính đánh thuê?

Cái đám làm việc vì tiền này quả thực linh thông tin tức, chỉ là bọn hắn lại không thể tiếp xúc được tin tức của tầng lớp trên, nhưng đám quý tộc cùng thương nhân lại chỉ hạn chế tin tức trong phạm vi xung quanh thế lực bọn họ, nếu so sánh, phạm vi tin tức cả ba phương diện này đều có hạn.

Khang Tư không khỏi cau mày giơ ngón tay lên, để Bỉ Lâm Đặc Tư nhìn thấy đồ án trên nhẫn, sau đó hỏi:

- Biết văn chương cùng gia tộc Lôi Luân Đặc không?

Văn chương! Bỉ Lâm Đặc Tư âm thầm kinh hãi, thì ra chủ nhân của hắn thật sự là một quý tộc.

Định thần lại rồi cẩn thận đánh giá đồ án văn chương kia, suy tư một chút rồi lắc đầu nói:

- Thật xin lỗi chủ nhân, ta chưa từng thấy qua văn chương này, cũng chưa từng nghe qua tên dòng họ kia.

Mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng Khang Tư vẫn không khỏi thở dài, xem ra chỉ có tìm hiểu tin tức trong dân gian thôi.

Vì sao không tìm hiểu tin tức từ giới quý tộc? Gia tộc Lôi Luân Đặc là gia tộc hàng trăm năm trước, mà giai tầng quý tộc hiện tại đã không biết thay đổi bao nhiêu thời đại, quý tộc cùng thời đại với Lôi Luân Đặc, nếu không bị diệt tuyệt, vậy cũng không biết trầm luân xuống dân gian bao nhiêu năm rồi, cho nên nếu muốn biết được tin tức gia tộc Lôi Luân Đặc chỉ có thể tìm hiểu từ dân gian thôi.

- Nếu ta muốn cho người hiểu biết về văn chương này thấy, ta cần làm như thế nào?

Khang Tư lại hỏi.

Bỉ Lâm Đặc Tư khóe miệng run rẩy giật mình, tuy nhiên vội vàng thu liễm lại, vẻ mặt cung kính nói:

- Chủ nhân! Ngài có thể thành lập một đoàn lính đánh thuê, sau đó lấy đồ án văn chương này làm thành đoàn huy, chỉ cần uy danh đoàn lính đánh thuê này lan xa, đồ án văn chương này xâm nhập lòng người, sớm hay muộn sẽ có người hiểu biết tìm tới cửa.

Khang Tư vỗ tay một cái cao hứng nói:

- Ha ha! Phương pháp này quả thật dễ làm, so với việc mình không rõ ràng tìm lung tung, còn không bằng để người biết đến mình tìm tới cửa chứ! Đúng rồi, vậy đoàn lính đánh thuê thành lập thế nào?

Ở nơi quý tộc độc lập khắp cả phương bắc Tuyết quốc này, Khang Tư cũng không cho rằng giống như ở bán đảo Phi Ba, chỉ cần có thực lực cường đại là có thể được người khác biết tới, cũng không cho rằng tùy tiện lôi kéo một đám người liền trở thành đoàn lính đánh thuê, nếu không có quyền lớn tiền nhiều cho phép, vậy chỉ là một đạo tặc đoàn mà thôi.

Bỉ Lâm Đặc Tư có chút xấu hổ nói:

- Thật xin lỗi chủ nhân, việc này ta không rõ lắm, tuy nhiên không đến vài ngày nữa sẽ có thương đội đến nơi này, đến lúc đó có thể hỏi đoàn lính đánh thuê hộ tống bọn họ là biết.

Bỉ Lâm Đặc Tư cảm thấy mình có chút ủy khuất, phải biết rằng chính mình là kỵ sĩ, theo đuổi chính là trở thành quý tộc, ở nơi nào có thể biết được những tính toán thuận lợi để xây dựng tổ chức chứ?

Khang Tư gật gật đầu, hắn hứng thú rất cao, bởi vì hắn biết phương hướng tìm kiếm cho mình rồi: đó chính là thành lập đoàn lính đánh thuê, sau đó khiến cho uy danh của đoàn lính đánh thuê này vang vọng thiên hạ, như vậy người biết mình tự nhiên sẽ tìm đến mình.

Tuy nhiên nếu người biết mình hoàn toàn bị diệt sạch, vậy thì mình cũng không có gì quá tiếc nuối, về sau coi gia tộc Lôi Luân Đặc của nghĩa phụ là nguồn gốc được rồi.

Ngay khi Khang Tư đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa lại truyền đến tiếng cho sủa, Giáp Nhất Giáp Nhị lập tức đứng lên đề phòng, Bỉ Lâm Đặc Tư thì lập tức đi ra ngoài.

Chỉ có người lạ đến, đám tuyết khuyển đang nô đùa ầm ĩ ngoài cửa mới có thể sủa cảnh cáo như thế.

Vừa mở cửa nhìn, Bỉ Lâm Đặc Tư vọi trở lại cười nói:

- Chủ nhân! Là thương đội thường đến đây trước kia đã tới!

- Ừ! Gió bão mới ngừng một ngày bọn họ đã đến rồi? Nơi này có đặc sản gì có thể khiến cho bọn họ chịu khó như vậy?

Khang Tư vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa hỏi.

- Ở nơi chúng ta ngoại trừ cây cối ra, chính là chút đặc sản da lông, thịt hun khói, thương đội bình thường thu mua chính là cây cối cùng da lông buôn bán chính là chút công cụ chặt cây và săn bắn, cùng với quần áo cùng lương thực tạp hóa.

Bỉ Lâm Đặc Tư đáp.

Đứng ở cửa nhìn ra xa một chút, Khang Tư rất ngạc nhiên phát hiện, thương đội này không ngờ là từ mười thớt ngựa lớn chân rậm rập lông, kéo năm xe ngựa tạo thành, tuy nhiên bởi vì đi trong tuyết, dưới những xe ngựa này không phải là bánh xe, mà là ván trượt tuyết rộng thùng thình.

Chỉ khiến Khang Tư kỳ quái hơn chính là, trên năm xe ngựa này đều có một đồ án hoa bách hợp.

- Hoa bách hợp kia tượng trưng cho cái gì? Nghe nói loại hoa này tượng trưng cho sự thuần khiết, tao nhã, tài phú, vinh dự cùng thần thánh, đồ án đặc thù như vậy có thể để cho một thương đội làm dấu hiệu sao?

Khang Tư nghi hoặc hỏi.

Bỉ Lâm Đặc Tư rất là kinh ngạc tri thức uyên bác của Khang Tư, nhưng hắn vẫn cung kính nói:

- Chủ nhân! Thương đội này tuy rằng chỉ là một thương đội nhỏ, nhưng bọn hắn thuộc một trong những thương đoàn lớn có thế lực trải rộng toàn Tuyết quốc, chính là dưới trướng thương đoàn Hoa Bách Hợp, cho nên đương nhiên được sử dụng đồ án như vậy.

Khang Tư không nói thêm gì, riêng việc trải rộng toàn bộ Tuyết quốc cũng đủ đại biểu cho sự cường đại của thương đoàn này rồi, không có vũ lực cường hãn, không có phần lớn quý tộc ủng hộ, căn bản đừng nghĩ tới lập một thương đoàn lớn như vậy.

Tuy nhiên cũng khó trách thương đoàn như vậy có thể lớn mạnh như thế, nhìn xem người ta ngay cả nơi hẻo lánh cùng cái trấn nhỏ bé thế này mà cũng không bỏ qua là có thể biết rồi.

- Chủ nhân! Bọn họ mỗi lần đi vào thôn trấn, đều ở tại tửu quán này.

Bỉ Lâm Đặc Tư cẩn thận nhắc nhở, hắn thực không hy vọng bởi vì vấn đề này mà đắc tội với thương đoàn Hoa Hách Hợp, chuyện này chính là liện lụy mình!

Nhìn những chiếc xe ngựa đó càng ngày càng gần, Khang Tư nói:

- Được! Chuyển hết vật tư ở tiền sảnh vào kho phía sau đi, quét dọn vệ sinh phòng khách.

Nhận được mệnh lệnh, Bỉ Lâm Đặc Tư lập tức thở ra một hơi, dẫn theo đám nô bộc bắt đầu công việc khuân vác cùng vệ sinh.

Xe ngựa dừng lại trước cửa tửu quan, trên vị trí điều khiển xe ngựa đầu tiên, hai hán tử ăn mặc như những con gấu lập tức nhảy xuống, tay ấn chuôi đao liếc mắt nhìn Khang Tư một cái, đám tuyết khuyển đã an tĩnh lại, lại nhìn Khang Tư đứng ở cửa một chút, cùng Giáp Nhất Giáp Nhị đứng bên cạnh Khang Tư.

Khí độ của ba người Khang Tư, bất cứ ai thấy cũng không cho rằng bọn họ là người địa phương, cho nên hai tráng hán vừa hướng xe ngựa làm một cái thủ thế, vừa đặt tay chuôi đao đề phòng.

Chờ sau khi mấy người đánh xe khác chạy tới, hán tử này vẻ mặt lập tức kiêu ngạo hỏi:

- Các ngươi là ai? Lão bản tửu quán này đâu?

- Ta chính là lão bản của tửu quán, các ngươi muốn ở trọ sao? Mời vào!

Khang Tư mỉm cười lễ phép đưa tay nói.

Vừa nghe lời này của Khang Tư, mười mấy hán tử này chẳng những không có nghe theo lời tiến vào tửu quán, ngược lại toàn bộ rút binh khí ra hướng về Khang Tư, trong đó một hán tử đầu mục tiến ra, cầm theo khảm đao nghiêm tục nói với Khang Tư:

- Nơi này chúng ta một năm ít nhất tới bốn lần, ngươi căn bản không phải lão bản tửu quán này, ngươi rốt cuộc là ai?

Nhìn thấy đám người này ngoại trừ khảm đao chính là cung tên, nhưng lại phối hợp vị trí nhất định, trên người còn có một huy chương đồ án giống nhau, có thể kết luận bọn họ chính là đoàn lính đánh thuê thương đội này thuê.

Khang Tư còn muốn hỏi bọn họ làm thế nào đê thành lập đoàn lính đánh thuê, không muốn vô duyên vô cớ trêu trọc địch nhân, không khỏi cười giải thích:

- Lão bản tửu quán này ham tài muốn giết hại tính mạng ta, tuy nhiên lại thuộc hạ của ta giết, bởi vậy ta chính là lão bản tửu quán này.

Tên đầu mục lính đánh thuê kia nhăn mặt nhíu mày, nhìn Khang Tư, lại nhìn hơn mười con tuyết khuyển đang im lặng kia, trầm giọng hòi:

- Những con tuyết khuyển này đều là của ngươi?

- Đương nhiên!

Khang Tư biết đầu mục lính đánh thuê suy nghĩ cái gì, tùy ý vẫy vẫy tay với đám tuyết khuyển:

- Tất cả lại đây.

Năm mươi lăm con tuyết khuyển lập tức chạy lại vây quanh Khang Tư vẫy vẫy cái đuôi.

- Đi chơi đi.

Sau đó Khang Tư khoát tay chặn lại, đám tuyết khuyển này liền chạy đi chơi đùa náo loạn.

Đám lính đánh thuê thấy một màn như vậy, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra, bất cứ ai đều biết, nhiều tuyết khuyển như vậy có thể sánh bằng tất cả đồ đáng giá ở thôn trấn này, mà đối phương chỉ có mấy người, lão bản tửu điểm kia thấy hơi tiền nổi lòng tham là rất bình thường, nếu đã có thể chứng minh được chuyện này, vậy lời nói vừa rồi của nam tử trẻ tuổi bộ dáng bình thường trước mặt này hẳn là lời nói thật.

Về phần chuyện tình tiêu diệt một lão bản chiếm cứ tửu quán thì không ai để ý, ở thời đại này, loại chuyện hủy gia diệt tộc còn có tầng tầng lớp lớp, chứ đừng nói đến loại chuyện nhỏ nhặt như giết người cướp của như vậy.

Tên đầu mục lính đánh thuê kia lùi lại đến trước một xe ngựa nói vài câu, gật gật đầu sau đó tiến lên nói với Khang Tư:

- Vị đại nhân này, nếu ngài là lão bản của tửu quán này, vậy xin cho chúng ta đi vào kiểm tra an toàn tửu quán một chút, hy vọng ngài hiểu cho.

Nói xong gắt gao nhìn chằm chằm Khang Tư.

Tuy rằng đã xác định Khang Tư không nói sai, nhưng đối với Khang Tư không quen thuộc, khiến cho bọn họ chỉ có thể làm ra chuyện tình khiến người ta mất mặt này, dù sao hiện tại vẫn là những ngày tuyết rơi, buổi tối nếu không được ở trong phòng, cho dù xe ngựa có thể chống lạnh, nhưng tuyệt đối sẽ bị đông lạnh chết khiếp, ai cũng không muốn trải qua vài ngày như vậy.

Nghe nói như thế, Giáp Nhất Giáp Nhị đều rút binh khí ra một nửa, ánh mắt lạnh như băng yên lặng quét nhìn đám tráng hán đó.

Những tráng hán này tuy rằng so với lão bản trước cùng đám người Ước Hàn cường hãn hơn nhiều, nhưng đối với mật vệ hạng nhất mà nói, cũng chỉ khác nhau như đám công nhân với đám lính quèn mà thôi.


/151

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status