Sở Sở mệt mỏi đẩy ra cửa nhà, cả người đều mệt mỏi từng bộ phận đều lên tiếng phản đối muốn nghĩ ngơi, dù có chuyện kinh thiên động địa gì, cũng chờ cô ngủ một giấc rồi hãy nói.
Đột nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy ngồi yên ở trên ghế sofa là cha mẹ của ——
Nhìn thấy trong tay cha cầm điếu thuốc, mặt ủ mày chau, trên bàn trong cái gạt tàn thuốc đều là tàn thuốc tràn đầy; mẹ thì ngồi ở đầu bên kia của ghế sa lon, cầm khăn tay len lén lau lệ.
Sở Nhan ngạc nhiên. Không thể nào? Tin tức cô cùng Chí Kiệt hủy bỏ hôn lễ, bọn họ nhanh như vậy đã biết rồi sao?
Ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm bả vai của bà, cô thử thăm dò hỏi: "Mẹ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Sở phu nhân lau lau nước mắt, một ngón tay hướng chổ ngồi phía bên kia, nơi mà người chồng yên lặng không nói gì, rung giọng nói: "Con hỏi ông ấy đó, ông ấy làm chuyện tốt gì nói ông ấy tự mình nói đi!"
Sở Nhan kinh ngạc cô cùng nhìn cha, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho mẹ luôn luôn dịu dàng biến thành bộ dáng như vậy.
"Cha, rốt cuộc là sao?"
Sở Cảnh Thiên im lặng không nói, áy náy tràn ngập trên mặt của ông, trong phút chốc tựa hồ già đi mười tuổi.
Mãnh liệt lo lắng nổi lên đáy lòng, mắt Sở Nhan cùng lúc nhìn qua lại cha mẹ mình đang trước mặt.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng, Sở phu nhân uất ức nghẹn ngào, kéo tay của con gái, nức nở nói:
"Cái người cha tốt này, mượn ngân hàng ngầm năm trăm vạn đi đầu cơ cổ phiếu, chơi vũ nữ, con nói xem, ông ta có còn băn khoăn đến mẹ con chúng ta hay không? tại sao ông ấy là một người chống, một người cha, lại đem chúng ta ép lên đường cùng a. . . . . ."
Tôn Huyền ánh mắt oán hận, giống như ánh mắt muốn giết người nhìn Sở Cảnh Thiên, thế nhưng ông lại vô lực cãi lại.
Ông dù thế nào cũng không nghĩ ra, vốn nghĩ là muốn nhờ cổ phiếu mà có thể lên hương đổi đời khiến vợ con sống tốt hơn, làm ông mua vào một lượng lớn không nghĩ tới cổ phiếu lại rớt giá thê thảm, cuối cùng biến thành một đống giấy vụn. Đây không phải là lỗi của ông a! Ông vốn là cũng chỉ là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.
Về phần người vợ hiền thục dịu dàng, ông cũng không ngờ đến là sự dịu dàng săn sóc, tình yêu của bà, hiển nhiên thật sự là vì tiền của ông, đối với ông căn bản không hề tình yêu!
Sở Nhan sững sờ nhìn cha đang chán nản ngồi yên ở trên ghế sofa, hút thuốc từng cây này đến cây khác, tràn ngập khói mù làm mặt ông trở nên mông lung, không còn bộ dạng người cha nghiêm nghị ít nói thường ngày nữa.
Năm trăm vạn, bọn họ làm sao có thể trả hết món nợ này?
Cuộn mình trên ghế sofa, Sở Nhan kỳ vọng trái đất này, trong nháy mắt bị hủy diệt thôi!
Tại sao một đêm Giáng sinh yên bình, tin tức xấu lại liên tiếp theo nhau mà đến, giống như là chỉ sợ không cách nào đánh sụp được cô vậy?
Kéo tay của con gái, Tôn Huyên dừng nước mắt, thử dò xét hỏi khẽ con gái: "Nhan Nhan, con cùng Chí Kiệt sẽ phải kết hôn, theo ý con, chúng ta trước qua Lâm gia mượn năm trăm vạn để trả nợ trước, chờ mọi chuyện ổn định từ từ trả lại cho bọn họ, như vậy được không?"
Nghe được câu này, Sở Cảnh Thiên vẫn ngồi yên lập tức ngồi thẳng thân thể, mong đợi phản ứng của con gái.
Nhìn sự thiết tha của cha mẹ, trái tim Sở Nhan thoáng qua áy náy.
Cô cực kỳ khó khăn nói: "Cha, mẹ, thật xin lỗi, con cùng Chí Kiệt đã chia tay rồi, vốn định ngày mai mới nói với hai ngươi . . . . . ."
Lời của cô so với bom nguyên tử còn có lực ảnh hưởng hơn, còn chưa nói hết, Sở Cảnh Thiên mặt đã trắng bệch sững sờ tại chỗ, Tôn Huyên cũng bị đả kích rất lớn trắng xanh cả mặt.
"Cái gì? Con với Chí Kiệt chia tay? Các con không phải sắp kết hôn sao? Tại sao lại chia tay?"
"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, không phải vấn đề ở con, là Chí Kiệt anh ta làm chuyện hư hỏng lại mang tới phòng tân hông của chúng con mà làm, bị con bắt được tai trận. Mẹ nói xem, còn chưa kết hôn liền xảy ra chuyện như vậy, làm sao con có thể xem như không có việc gì xảy ra, làm sao có thể cùng anh ta kết hôn đây?"
Nghe lời nói của con gái, Tôn Huyên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hơi chậm, khuyên cô:
"Chí Kiệt làm như vậy đúng là nó không đúng, nhưng điều này cũng không coi làm chuyện lớn nha, đàn ông nào không vụng trộm an vụn chứ? Cha con không phải là cũng thường ở bên ngoài làm loạn? Gặp dịp thì chơi mà thôi, mắt nhắm mắt mở cũng qua thôi." "Đúng vậy, ngày mai con gọi điện thoại hẹn Chí Kiệt đi ăn cơm, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?" Sở Cảnh Thiên cũng phụ họa.
"Cha, mẹ, các ngươi tại sao có thể nói như vậy? Làm chuyện đó lại là với bạn tốt của con, Chí Kiệt sau lưng con cùng cô ấy quan hệ, chuyện này làm sao con có thể xem như không có gì xảy ra được chư?"
Thấy con gái luôn luôn ngoan ngoản tự nhiên không nghe lời như vậy, Tôn Huyên nhất thời uất ức mù quáng.
"Vậy con liền trơ mắt nhìn ba con, bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém chết sao? Trừ Lâm gia, còn có ai cho chúng ta mượn năm trăm vạn? Không có năm trăm vạn, những tên xã hội đen kia có thể bỏ qua cho chúng ta sao? Nhan Nhan, con tha thứ cho Chí Kiệt đi, để nó giúp chúng ta một lần, trước vượt qua cái cửa ải khó khăn này lại nói. . . . . ."
Mẹ cứ lẩm bẩm liên tục, làm như vĩnh viễn không biết mệt nhọc là gì, Sở Nhan mệt mỏi cực kỳ bỏ lại một câu: "Năm trăm vạn này con sẽ nghĩ biện pháp, hai người không cần lo lắng. Con rất mệt mỏi, về phòng ngủ trước, ba mẹ ngủ ngon."
Dứt lời, cô quay người đi lên lầu, không để ý tới tiếng kêu thân nhiều mẹ nửa.
Trở về phòng, đóng cửa lại, cả thể xác và tinh thần của cô mệt mỏi tựa vào trên ván cửa.
Một lát sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếng nói của mẹ từ ngoài cửa truyền đến, mang theo nồng đậm áy náy.
"Nhan Nhan, thật xin lỗi, là mẹ hồ đồ, mẹ không nên bức con như vậy, đừng trách mẹ, được không?"
"Mẹ, con không trách mẹ."
Mẹ vẫn luôn là dịu dàng, thanh tao lịch sự là một người mẹ tốt, là món nợ nặng nề bất thình lình, làm cho bà sợ hãi.
"Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ, mẹ ngủ ngon."
Hướng về phía trần nhà trắng như tuyết, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Năm trăm vạn, cô tìm đâu ra năm trăm vạn?
Không thể phủ nhận, hướng Chí Kiệt cúi đầu, sẽ là phương pháp thoải mái dễ dàng nhất, nhưng hy sinh tự ái đi đổi lấy năm trăm vạn này, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Cắn răng, cô quyết định, vô luận như thế nào, cô đều không cần hướng Lâm Chí Kiệt cúi đầu.
Cô nhất định phải dựa vào năng lực chính mình đi kiếm lấy năm trăm vạn, giúp gia đình vượt qua cửa ải khó này.
* * *
Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cây kim chỉ tám giờ rưỡi, Sở Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, vẫn còn kịp phỏng vấn.
Nhìn kính chiếu hậu xem kỹ mình, mái tóc chạm vai chỉnh tề buộc ở sau ót, trên mặt trang điểm thanh nhã nhẹ nhàng, nhìn khỏe mạnh lại có thần thái sáng láng. .
Hài lòng bước xuống chiếc xe nhỏ của mình, vuốt phẳng lại bộ đồ công sở màu cam trên người, tâm tình của cô cũng nhẹ nhàng theo.
Có câu nói, "Trời không tuyệt đường người", thật là không tệ. Nhớ tới một tuần lễ trước vừa thất nghiệp lại thêm thất tình u sầu bi thảm, hiện tại thật đáng được xưng tụng là liễu rũ hoa cười, trời cao biển rộng rồi.
Ngày trước một người bạn học cũ quả thật như là Nữ Thần May Mắn từ trên trời giáng xuống, mang đến tin tức về việc ứng tuyển thư ký phụ tá Phó Tổng giám đốc, vì chuyện tiền bạc đã khiến cô nghĩ muốn bể đầu sứt trán, trước tiên vấn đề "Tiền" phải được giải quyết thì con đường cô đi mới thênh thang rộng mở được.
Cô nhất định phải nắm chặt cơ hội này thật tốt!
Vì buổi phỏng vấn hôm nay, cô đặc biệt mặt bộ đồ sang trọng mà ban đầu mua là để tạo ấn tượng thật tốt với bố mẹ Chí Kiệt, chỉ hy vọng làm cho mình có vẻ thành thục lão luyện hơn.
Tiến vào cao óc Tinh Áo, trong lòng của cô thấp thỏm lo âu.
Vì để chuẩn bị cho lệnh triệu tập phần công công tác này, mà một tuần lễ trước, cô đã gặp qua một vài nhân vật của Tinh Áo như trưởng phòng, phó phòng, quản lý, giám đốc bộ phận, vượt qua một chặng đường gian khổ, khổ cực cực kỳ, cho tới hôm nay cuối cùng có cơ hội được ra mắt vị Phó Tổng giám đốc này.
Xã hội bây giờ, muốn kiếm một công việc có đãi ngộ tốt, thật rất khó khăn. Nếu không phải là sau khi tốt nghiệp đại học, Chí Kiệt một mực bắt cô đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho anh trong công ty, đối với các công việc liên quan đều không xa lạ, thì trong cuộc thi tuyển cô ngay lập đã bị loại từ đầu rồi.
Giờ phút này, cô đang ngồi trong phòng thư ký Phó Tổng giám đốc, chờ đợi Phó Tổng giám đốc đại nhân triệu kiến, lấy được vinh hạnh giống cô, còn có bốn vị tiểu thư khác.
Bên trong phòng thư ký của Phó Tổng giám đốc, có ba thư ký khác đang bận rộn, trên mặt bàn mỗi người, đều là nhưng báo biểu, văn kiện cô không rõ.
Loại công việc này, số lượng công việc tỷ lệ thuận với thần kinh suy nhược công việc càng nhiều thì tinh thần càng phải suy nhược. Cho nên nói, tiền lương kếch xù cũng quan hệ trực tiếp với lượng công việc, dù sao trên thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí.
Nhìn cô gái vào phòng phỏng vấn trước đó từ bên trong phòng ra ngoài, mặt mày xanh xao, trong mắt thậm chí chứa đựng nước mắt, Sở Nhan không khỏi khẩn trương.
"Sở tiểu thư, Phó Tổng giám đốc mời đi vào." Phụ tá thư ký Lâm tiểu thư, thông qua ống nói điện thoại thông báo ra, đối với cô mỉm cười nói.
"Cám ơn." Cô cũng bạo dạng cười một tiếng, tinh thần chiến đấu dâng cao hướng cánh của gổ lớn phía trước, thẳng tắp đi tới.
Trời sinh voi sinh cỏ! Chỉ cần có thể qua cửa này thành công, tiền lương cao ngất chính là vật trong túi.
Lễ phép gõ cửa, bên trong cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp có từ tính, rất dễ nghe, tựa hồ còn có chút quen thuộc.
"Vào đi!"
Lấy được đồng ý, Sở Nhan đẩy cửa tiến vào.
Bên trong phòng làm việc rộng rãi hào hoa, một người đứng đó quay lưng lại với cô, lẳng lặng nhìn chăm chú tòa nhà cao tầng Lâm Lập ngoài cửa sổ của thành phố Đài Bắc.
Trên người anh ta là âu phục vàng nhạt, đôi tay giấu ở trong túi quần tây, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp thủy tinh chiếu xuống trên người anh, một vòng ánh sáng nhàn nhạt vây quanh anh, làm cho cả người anh tản ra hơi thở khiến người khác không dám tới gần.
Theo dõi bóng lưng anh, cô chần chờ có nên hay không mở miệng quấy rầy sự trầm tư của anh.
Một hồi lâu, cô đi tới trước bàn, mở miệng nói: "Phó Tổng giám đốc ngài khỏe chứ, tôi tới phỏng vấn . . . .
Khi vị kia Phó Tổng giám đốc chậm rãi xoay người lại, nhất thời tất cả những lời đã đến trên miệng trong một khắc kia, tất cả nghẹn ở cổ họng Sở Nhan, không thốt ra được một chữ.
Anh ta là. . . . . .
Trác Dương nhàn nhạt cười, thả ra hơi thở trời sanh ưu nhã.
"Sở tiểu thư, cô mạnh khỏe."
Sở Nhan bộ mặt đỏ lên, sững sờ ở tại chỗ.
"Anh. . . . . . Anh chính là Phó Tổng giám đốc Tinh Áo?"
Nụ cười trên mặt Trác Dương sâu hơn.
"Sở tiểu thư có ý kiến gì?"
Đột nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy ngồi yên ở trên ghế sofa là cha mẹ của ——
Nhìn thấy trong tay cha cầm điếu thuốc, mặt ủ mày chau, trên bàn trong cái gạt tàn thuốc đều là tàn thuốc tràn đầy; mẹ thì ngồi ở đầu bên kia của ghế sa lon, cầm khăn tay len lén lau lệ.
Sở Nhan ngạc nhiên. Không thể nào? Tin tức cô cùng Chí Kiệt hủy bỏ hôn lễ, bọn họ nhanh như vậy đã biết rồi sao?
Ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm bả vai của bà, cô thử thăm dò hỏi: "Mẹ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Sở phu nhân lau lau nước mắt, một ngón tay hướng chổ ngồi phía bên kia, nơi mà người chồng yên lặng không nói gì, rung giọng nói: "Con hỏi ông ấy đó, ông ấy làm chuyện tốt gì nói ông ấy tự mình nói đi!"
Sở Nhan kinh ngạc cô cùng nhìn cha, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho mẹ luôn luôn dịu dàng biến thành bộ dáng như vậy.
"Cha, rốt cuộc là sao?"
Sở Cảnh Thiên im lặng không nói, áy náy tràn ngập trên mặt của ông, trong phút chốc tựa hồ già đi mười tuổi.
Mãnh liệt lo lắng nổi lên đáy lòng, mắt Sở Nhan cùng lúc nhìn qua lại cha mẹ mình đang trước mặt.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng, Sở phu nhân uất ức nghẹn ngào, kéo tay của con gái, nức nở nói:
"Cái người cha tốt này, mượn ngân hàng ngầm năm trăm vạn đi đầu cơ cổ phiếu, chơi vũ nữ, con nói xem, ông ta có còn băn khoăn đến mẹ con chúng ta hay không? tại sao ông ấy là một người chống, một người cha, lại đem chúng ta ép lên đường cùng a. . . . . ."
Tôn Huyền ánh mắt oán hận, giống như ánh mắt muốn giết người nhìn Sở Cảnh Thiên, thế nhưng ông lại vô lực cãi lại.
Ông dù thế nào cũng không nghĩ ra, vốn nghĩ là muốn nhờ cổ phiếu mà có thể lên hương đổi đời khiến vợ con sống tốt hơn, làm ông mua vào một lượng lớn không nghĩ tới cổ phiếu lại rớt giá thê thảm, cuối cùng biến thành một đống giấy vụn. Đây không phải là lỗi của ông a! Ông vốn là cũng chỉ là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.
Về phần người vợ hiền thục dịu dàng, ông cũng không ngờ đến là sự dịu dàng săn sóc, tình yêu của bà, hiển nhiên thật sự là vì tiền của ông, đối với ông căn bản không hề tình yêu!
Sở Nhan sững sờ nhìn cha đang chán nản ngồi yên ở trên ghế sofa, hút thuốc từng cây này đến cây khác, tràn ngập khói mù làm mặt ông trở nên mông lung, không còn bộ dạng người cha nghiêm nghị ít nói thường ngày nữa.
Năm trăm vạn, bọn họ làm sao có thể trả hết món nợ này?
Cuộn mình trên ghế sofa, Sở Nhan kỳ vọng trái đất này, trong nháy mắt bị hủy diệt thôi!
Tại sao một đêm Giáng sinh yên bình, tin tức xấu lại liên tiếp theo nhau mà đến, giống như là chỉ sợ không cách nào đánh sụp được cô vậy?
Kéo tay của con gái, Tôn Huyên dừng nước mắt, thử dò xét hỏi khẽ con gái: "Nhan Nhan, con cùng Chí Kiệt sẽ phải kết hôn, theo ý con, chúng ta trước qua Lâm gia mượn năm trăm vạn để trả nợ trước, chờ mọi chuyện ổn định từ từ trả lại cho bọn họ, như vậy được không?"
Nghe được câu này, Sở Cảnh Thiên vẫn ngồi yên lập tức ngồi thẳng thân thể, mong đợi phản ứng của con gái.
Nhìn sự thiết tha của cha mẹ, trái tim Sở Nhan thoáng qua áy náy.
Cô cực kỳ khó khăn nói: "Cha, mẹ, thật xin lỗi, con cùng Chí Kiệt đã chia tay rồi, vốn định ngày mai mới nói với hai ngươi . . . . . ."
Lời của cô so với bom nguyên tử còn có lực ảnh hưởng hơn, còn chưa nói hết, Sở Cảnh Thiên mặt đã trắng bệch sững sờ tại chỗ, Tôn Huyên cũng bị đả kích rất lớn trắng xanh cả mặt.
"Cái gì? Con với Chí Kiệt chia tay? Các con không phải sắp kết hôn sao? Tại sao lại chia tay?"
"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, không phải vấn đề ở con, là Chí Kiệt anh ta làm chuyện hư hỏng lại mang tới phòng tân hông của chúng con mà làm, bị con bắt được tai trận. Mẹ nói xem, còn chưa kết hôn liền xảy ra chuyện như vậy, làm sao con có thể xem như không có việc gì xảy ra, làm sao có thể cùng anh ta kết hôn đây?"
Nghe lời nói của con gái, Tôn Huyên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hơi chậm, khuyên cô:
"Chí Kiệt làm như vậy đúng là nó không đúng, nhưng điều này cũng không coi làm chuyện lớn nha, đàn ông nào không vụng trộm an vụn chứ? Cha con không phải là cũng thường ở bên ngoài làm loạn? Gặp dịp thì chơi mà thôi, mắt nhắm mắt mở cũng qua thôi." "Đúng vậy, ngày mai con gọi điện thoại hẹn Chí Kiệt đi ăn cơm, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết sao?" Sở Cảnh Thiên cũng phụ họa.
"Cha, mẹ, các ngươi tại sao có thể nói như vậy? Làm chuyện đó lại là với bạn tốt của con, Chí Kiệt sau lưng con cùng cô ấy quan hệ, chuyện này làm sao con có thể xem như không có gì xảy ra được chư?"
Thấy con gái luôn luôn ngoan ngoản tự nhiên không nghe lời như vậy, Tôn Huyên nhất thời uất ức mù quáng.
"Vậy con liền trơ mắt nhìn ba con, bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém chết sao? Trừ Lâm gia, còn có ai cho chúng ta mượn năm trăm vạn? Không có năm trăm vạn, những tên xã hội đen kia có thể bỏ qua cho chúng ta sao? Nhan Nhan, con tha thứ cho Chí Kiệt đi, để nó giúp chúng ta một lần, trước vượt qua cái cửa ải khó khăn này lại nói. . . . . ."
Mẹ cứ lẩm bẩm liên tục, làm như vĩnh viễn không biết mệt nhọc là gì, Sở Nhan mệt mỏi cực kỳ bỏ lại một câu: "Năm trăm vạn này con sẽ nghĩ biện pháp, hai người không cần lo lắng. Con rất mệt mỏi, về phòng ngủ trước, ba mẹ ngủ ngon."
Dứt lời, cô quay người đi lên lầu, không để ý tới tiếng kêu thân nhiều mẹ nửa.
Trở về phòng, đóng cửa lại, cả thể xác và tinh thần của cô mệt mỏi tựa vào trên ván cửa.
Một lát sau, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếng nói của mẹ từ ngoài cửa truyền đến, mang theo nồng đậm áy náy.
"Nhan Nhan, thật xin lỗi, là mẹ hồ đồ, mẹ không nên bức con như vậy, đừng trách mẹ, được không?"
"Mẹ, con không trách mẹ."
Mẹ vẫn luôn là dịu dàng, thanh tao lịch sự là một người mẹ tốt, là món nợ nặng nề bất thình lình, làm cho bà sợ hãi.
"Vậy con nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ, mẹ ngủ ngon."
Hướng về phía trần nhà trắng như tuyết, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Năm trăm vạn, cô tìm đâu ra năm trăm vạn?
Không thể phủ nhận, hướng Chí Kiệt cúi đầu, sẽ là phương pháp thoải mái dễ dàng nhất, nhưng hy sinh tự ái đi đổi lấy năm trăm vạn này, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Cắn răng, cô quyết định, vô luận như thế nào, cô đều không cần hướng Lâm Chí Kiệt cúi đầu.
Cô nhất định phải dựa vào năng lực chính mình đi kiếm lấy năm trăm vạn, giúp gia đình vượt qua cửa ải khó này.
* * *
Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cây kim chỉ tám giờ rưỡi, Sở Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, vẫn còn kịp phỏng vấn.
Nhìn kính chiếu hậu xem kỹ mình, mái tóc chạm vai chỉnh tề buộc ở sau ót, trên mặt trang điểm thanh nhã nhẹ nhàng, nhìn khỏe mạnh lại có thần thái sáng láng. .
Hài lòng bước xuống chiếc xe nhỏ của mình, vuốt phẳng lại bộ đồ công sở màu cam trên người, tâm tình của cô cũng nhẹ nhàng theo.
Có câu nói, "Trời không tuyệt đường người", thật là không tệ. Nhớ tới một tuần lễ trước vừa thất nghiệp lại thêm thất tình u sầu bi thảm, hiện tại thật đáng được xưng tụng là liễu rũ hoa cười, trời cao biển rộng rồi.
Ngày trước một người bạn học cũ quả thật như là Nữ Thần May Mắn từ trên trời giáng xuống, mang đến tin tức về việc ứng tuyển thư ký phụ tá Phó Tổng giám đốc, vì chuyện tiền bạc đã khiến cô nghĩ muốn bể đầu sứt trán, trước tiên vấn đề "Tiền" phải được giải quyết thì con đường cô đi mới thênh thang rộng mở được.
Cô nhất định phải nắm chặt cơ hội này thật tốt!
Vì buổi phỏng vấn hôm nay, cô đặc biệt mặt bộ đồ sang trọng mà ban đầu mua là để tạo ấn tượng thật tốt với bố mẹ Chí Kiệt, chỉ hy vọng làm cho mình có vẻ thành thục lão luyện hơn.
Tiến vào cao óc Tinh Áo, trong lòng của cô thấp thỏm lo âu.
Vì để chuẩn bị cho lệnh triệu tập phần công công tác này, mà một tuần lễ trước, cô đã gặp qua một vài nhân vật của Tinh Áo như trưởng phòng, phó phòng, quản lý, giám đốc bộ phận, vượt qua một chặng đường gian khổ, khổ cực cực kỳ, cho tới hôm nay cuối cùng có cơ hội được ra mắt vị Phó Tổng giám đốc này.
Xã hội bây giờ, muốn kiếm một công việc có đãi ngộ tốt, thật rất khó khăn. Nếu không phải là sau khi tốt nghiệp đại học, Chí Kiệt một mực bắt cô đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho anh trong công ty, đối với các công việc liên quan đều không xa lạ, thì trong cuộc thi tuyển cô ngay lập đã bị loại từ đầu rồi.
Giờ phút này, cô đang ngồi trong phòng thư ký Phó Tổng giám đốc, chờ đợi Phó Tổng giám đốc đại nhân triệu kiến, lấy được vinh hạnh giống cô, còn có bốn vị tiểu thư khác.
Bên trong phòng thư ký của Phó Tổng giám đốc, có ba thư ký khác đang bận rộn, trên mặt bàn mỗi người, đều là nhưng báo biểu, văn kiện cô không rõ.
Loại công việc này, số lượng công việc tỷ lệ thuận với thần kinh suy nhược công việc càng nhiều thì tinh thần càng phải suy nhược. Cho nên nói, tiền lương kếch xù cũng quan hệ trực tiếp với lượng công việc, dù sao trên thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí.
Nhìn cô gái vào phòng phỏng vấn trước đó từ bên trong phòng ra ngoài, mặt mày xanh xao, trong mắt thậm chí chứa đựng nước mắt, Sở Nhan không khỏi khẩn trương.
"Sở tiểu thư, Phó Tổng giám đốc mời đi vào." Phụ tá thư ký Lâm tiểu thư, thông qua ống nói điện thoại thông báo ra, đối với cô mỉm cười nói.
"Cám ơn." Cô cũng bạo dạng cười một tiếng, tinh thần chiến đấu dâng cao hướng cánh của gổ lớn phía trước, thẳng tắp đi tới.
Trời sinh voi sinh cỏ! Chỉ cần có thể qua cửa này thành công, tiền lương cao ngất chính là vật trong túi.
Lễ phép gõ cửa, bên trong cửa truyền đến một giọng nói trầm thấp có từ tính, rất dễ nghe, tựa hồ còn có chút quen thuộc.
"Vào đi!"
Lấy được đồng ý, Sở Nhan đẩy cửa tiến vào.
Bên trong phòng làm việc rộng rãi hào hoa, một người đứng đó quay lưng lại với cô, lẳng lặng nhìn chăm chú tòa nhà cao tầng Lâm Lập ngoài cửa sổ của thành phố Đài Bắc.
Trên người anh ta là âu phục vàng nhạt, đôi tay giấu ở trong túi quần tây, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp thủy tinh chiếu xuống trên người anh, một vòng ánh sáng nhàn nhạt vây quanh anh, làm cho cả người anh tản ra hơi thở khiến người khác không dám tới gần.
Theo dõi bóng lưng anh, cô chần chờ có nên hay không mở miệng quấy rầy sự trầm tư của anh.
Một hồi lâu, cô đi tới trước bàn, mở miệng nói: "Phó Tổng giám đốc ngài khỏe chứ, tôi tới phỏng vấn . . . .
Khi vị kia Phó Tổng giám đốc chậm rãi xoay người lại, nhất thời tất cả những lời đã đến trên miệng trong một khắc kia, tất cả nghẹn ở cổ họng Sở Nhan, không thốt ra được một chữ.
Anh ta là. . . . . .
Trác Dương nhàn nhạt cười, thả ra hơi thở trời sanh ưu nhã.
"Sở tiểu thư, cô mạnh khỏe."
Sở Nhan bộ mặt đỏ lên, sững sờ ở tại chỗ.
"Anh. . . . . . Anh chính là Phó Tổng giám đốc Tinh Áo?"
Nụ cười trên mặt Trác Dương sâu hơn.
"Sở tiểu thư có ý kiến gì?"
/18
|