Đêm giáng sinh hằng năm, trong khi tất cả mọi người đắm chìm trong không khí vui vẻ của dịp lễ Giáng Sinh, trên mọi khuôn mặt đều là những nụ cười rạng rỡ, giống như mọi niềm vui trên đời đều được Thượng Đế ban tặng cho thành phố này. . . . . .
Chỉ trừ bỏ mỗi mình cô bị Thượng Đế quên lãng!
Vẻ mặt buồn bả một người tịch mịch trong đêm khuya đi trên đường phố Đài Bắc, tóc của cô bị gió thổi tung bay trong gió đêm, trên khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy nước mắt nhếch nhác.
Tại sao, tại sao cái cảm giác bị phản bội không chịu nổi như vậy, lại xảy ra với cô kia chứ?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, cô vĩnh viễn cũng không thể nào tin nổi bạn thân nhất của cô, cùng với người yêu của cô cùng nhau phản bội mình!
Lắc đầu thật mạnh, cái cảm giác bị bỏ rơi này vẫn như cũ không hề tan biến làm cô vô cùng khó chịu ——
* * *
Cô đẩy mở cửa phòng, liền nghe âm thành kịch liệt thở dốc mờ ảo bên trong phòng quanh quẩn làm người ta đỏ mặt tía tai, mở đèn, ánh sáng tràn qua, hai người trên giường thật chặt dây dưa đột nhiên thức tỉnh, kinh hãi cùng nhau nhìn về phía cô.
Một người vốn nên đang đi công tác Hongkong, vị hôn phu đáng lẽ ngày kia mới về Đài Bắc; một người là bạn thân vốn là nên đang ở nhà tại Đài Nam cùng chan mẹ, bọn họ. . . . . . Bọn họ tự nhiên lại cùng nhau xuất hiện trong phòng mà cô cùng Chí Kiệt đã chuẩn bị làm phòng tân hôn!
Còn châm chọc hơn nửa, chiếc giường lớn còn là cô tự mình chọn, trên giường tất cả các vật dụng khăn đệm, ôm gối, tất cả đều là cô tự tay mình chọn mua.
Chiếc giường mới này cô cũng chưa từng nằm thử, nhưng bây giờ lại thành nơi tốt nhất cho bọn họ vụng trộm.
Bọn họ thật là không phụ lòng cô! Việc cố ý coi thường này khiến trái tim cô nhói lên đau đớn bén nhọn, cô hít sâu một cái, tự nói với mình phải tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể ở trước mặt bọn họ mà mất đi khi thế.
Đứng ở cửa phòng, tràn đầy tức hận, mặt của cô lạnh như băng cùng xa cách."Thật xin lỗi đã quấy rầy." Thật bội phục mình, dưới loại tình huống không chịu nổi này, còn có thể lấy ngữ điệu lễ độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện. Đóng cửa lại, xoay người ngây lập tức rời đi, nếu nán lại thêm một giấy nào nữa, cô không biết còn có thể giả bộ lạnh lùng, còn có thể tiếp tục duy trì khuôn mặt điềm tĩnh nữa hay không.
Trên giường giương hai người tròn mắt mà nhìn, bởi vì nghe âm thanh của cô mà bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
Lâm Chí Kiệt luống cuống tay chân nhặt lên khăn lông quấn quanh hạ thân, vội vàng xuống giường đuổi theo.
"Nhan Nhan, đợi chút, nghe anh giải thích!"
Trên giường một kẻ vì làm chuyện xấu hổ muốn chết mà đem chăn bông bịt kín đầu, trong lòng oán muốn chết.
Ông trời, chuyện như vậy làm sao lại để Sở Nhan bắt gặp? Về sau cô còn mặt mũi nào gặp người?
Sở Nhan không phải đã nói với cô, tối nay sẽ cùng bạn bè đi ra ngoài ăn chơi sao? Tại sao lại lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này đây?
Như thế rất tốt, bắt gian tại trận, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Trong phòng khách, Lâm Chí Kiệt kéo cánh tay Sở Nhan lại.
"Nhan Nhan, trước tiến em đừng đi, nghe anh giải thích đã. . . . . ."
Sở Nhan hất tay anh ra, bực tức xoay người, một đôi mắt sáng trong lạnh lùng nhìn anh.
Đột nhiên anh cảm giác hành động của mình thật đáng xấu xa cùng vô sỉ, ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, không chỗ nào che giấu.
"Giải thích? Còn có cái gì cần giải thích? Chẳng lẽ anh lại nghĩ muốn nói với tôi rằng, sự việc mới vừa rồi nhìn thấy tất cả đều là ảo giác? Người đáng lẽ nên đang ở Hongkong, chỉ đang cùng nằn trên giường với người ta nói chuyện phiếm, giữa các ngươi quả thật là không xảy bất cứ chuyện gì, hai người các ngươi là trong sạch hay sao?" Cô chỉ vào cửa phòng ngủ, gương mặt lạnh lẽo.
"Đây chỉ là lần đầu tiên mà thôi, anh bảo đảm về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa, em tha thứ anh có được hay không?" Lâm Chí Kiệt bộ mặt áy náy cùng hối hận, dùng giọng nói thành khẩn cầu xin cô tha thứ.
Nhìn người vẻ mặt đàn ông trước mắt thẹn thùng hổn loạn, trên trán thậm chí hiện đầy mồ hôi hột, ngày thường tác phong nhanh nhẹn biến mất không còn dấu vết. Sở Nhan trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.
Đây chính là người đàn ông cô yêu ba năm qua sao?
Ngày trước cô rốt cuộc là yêu anh vì cái gì?"Không cần nói cho tôi biết đây là lần thứ mấy, trước kia mỗi lần nghe người khác nói cho tôi biết anh rất phong lưu, tôi đều cho rằng anh chỉ là gặp dịp thì chơi, anh sẽ biết đúng mực. Tôi nghĩ, sau khi kết hôn, anh sẽ không còn như vậy nữa, biết cái gì mới là người đàn ông đích thực, anh sẽ hiều rõ ý nghĩa của một gia đình thật sự. Nhưng cuối cùng tối cùng nhận ra rằng, tôi sai lầm rồi. . . . . . Nếu như hôm nay người lên giường với anh là một người phụ nữ khác, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, anh không phải lại không biết.
Rất rõ ràng, anh đối với tôi không có chút tôn trọng nào, có thể nói tôi đã hiểu nếu như chúng ta có kết hôn, cũng sẽ không có hạnh phúc." , Sở Nhan trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã mỹ lệ tràn ngập mệt mỏi, cô vô cùng đau đớn đối với Lâm Chí Kiệt tuyên bố: "Lâm Chí kiệt, chúng ta chia tay đi!" Lâm Chí kiệt nhất thời ngây người như phỗng, không dám tin nhìn khuôn mặt Sở Nhan trước mặt tràn đầy thống khổ nhưng lại rất kiên quyết.
Anh cho là Sở Nhan luôn luôn thiện lương, luôn tha thứ tất cả, sẽ vẫn như trước kia tha thứ cho anh ở bên ngoài, anh như thế nào cũng không nghĩ ra lần phong lưu này, sẽ làm anh mất đi cô. Không được, không thể, anh là thật lòng yêu cô, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự hiền tuệ cô, yêu sự nhân hậu đức độ của cô, yêu tất cả của cô. . . . . . Anh không muốn mất đi cô!
Hắn kéo hai cánh tay Sở Nhan, vẻ mặt cuồng loạn cố gắng giữ lại.
"Không đừng, Nhan Nhan, lần này chỉ là ngoài ý muốn, anh bảo đảm về sau tuyệt không tái phạm, anh sẽ sửa đổi, về sau kết hôn anh sẽ làm người chồng tốt nhất, tuyệt không ăn chơi đàng điếm, tuyệt không có quan hệ cùng bất kỳ người phụ nữ nào khác, em phải tin tưởng anh, có được hay không? Nhan Nhan, cho anh một cơ hội. . . . . ."
Anh lôi kéo tay Sở Nhan khổ sở cầu khẩn, kỳ vọng lấy được sự tha thứ của cô.
Trong lúc nhất thời, Sở Nhan cơ hồ không nhịn được muốn mềm lòng.
Nhưng là cô tự nói với mình, lần này tha thứ cho anh, nhất định còn sẽ bị anh phản bội lần sau nửa, loại tính cảnh đau buồn tuần hoàn này sẽ như động không đáy cắn nuốt cô.
Sở Nhan không nói gì nhìn người đàn ông tuyệt vọng đã khiến cho cô tan nát cõi lòng này, một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt cô chậm rãi chảy xuống.
Cho dù cô vẫn yêu anh, nhưng cô thật không có cách nào tha thứ cho anh, sự phản bội sau lưng của anh đã hoàn toàn cắt đứt tất cả tình yêu của cô đối với anh.
"Tạm biệt. . . . . ."
Câu chia tay thống khổ từ trong miệng cô nặn ra, đẩy cánh tay Lâm Chí Kiệt ra, Sở Nhan xoay người tông cửa xông ra.
Cô không dám quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại, sẽ không nhịn được tha thứ tất cả khuyết điểm của anh.
"Nhan Nhan. . . . . ."
Lâm Chí Kiệt đuổi tới cạnh cửa, đột nhiên chú ý tới sự nhếch nhác của mình liền dừng bước.
Nhìn bóng lưng Sở Nhan biến mất ở ngoài cửa, anh vô lực rủ xuống ngồi trên đất, ôm đầu lòng tràn đầy hối hận, rốt cuộc ý thức được rất rõ ràng….
Lần này, anh và Nhan Nhan là thật sự kết thúc rồi, sự ham vui nhất thời của anh, rốt cuộc đã giết chết tình yêu cùng tương lai của anh và Nhan Nhan.
* * *
Sở Nhan đi trên đường lớn Đài Bắc, gió đêm lạnh lẽo thổi lất phất làm lạnh những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt của cô, nhưng không làm nguôi đi sự buồn bã cũng nổi đau tràn đầy trong lòng cô.
Đêm, càng lúc càng khuya, nhưng trên đường vẫn là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa không đổi.
Thành phố xinh đẹp này vào đêm Giáng sinh, tràn đầy những màu sắc sinh động khác nhau, chỉ có mình cô lại đắm chìm trong một màu tím u buồn.
Quen với Chí Kiệt được ba năm, vốn tưởng rằng sẽ giống như các nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, sẽ được hạnh phúc mãi mãi, có ai ngờ phía cuối con đường này, lại không có ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mà chỉ có màu sắc u ám vô tận cùng sự phản bội đau lòng!
Đi đến đầu đường đông nghịt người, cô bước chân chậm lại, suy nghĩ xem mình nên đi đâu, lại thất vọng phát hiện, mình không có chỗ nào để đi. . . . . .
Đêm giáng sinh vốn là đêm của hạnh phúc, nhưng cũng chính trong đêm Giáng sinh cô lại mất đi tất cả hạnh phúc.
Chuyện này mới châm chọc làm sao?
Hai chân cô dần dần nhức mỏi kháng nghị không muốn đi tiếp, dừng bước lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình dừng ở trước một quán cà phê.
Quán cà phê này có một cái tên rất đặc biệt "Cây tầm gửi" .
Trên khung cửa quán của cà phê, treo một vòng cây có những quả nhỏ màu đỏ.
Cô đứng nhìn kinh ngạc, hoảng hốt nhớ lại không biết là ai nói với cô, nếu như một cô gái chưa cưới dưới nhành tầm gửi trong đêm giàng sinh trao một nụ hôn, nhành tầm gửi sẽ mang đến cho cô tình yêu cùng may mắn!
Thật là buồn cười! Cô vừa mới thất tình, tìm đâu ra người vì cô mà trao nụ hôn, vì cô mà mang đến tình yêu cùng may mắn?
Hơn nữa, tình yêu cùng hạnh phúc của cô trong tối nay cũng đã biến mất tất cả rồi.
Thôi, không có tình yêu cũng sẽ không chết, không phải sao?
Coi như chỉ có một mình cô; cô một mình cũng có thể sống thật tốt, đêm Giáng sinh không có người nào là không may mắn .
Cho nên, cô muốn tỉnh lại, cô muốn buông thả!
Nhưng vẫn không được. . . . . .
Thở dài, cô tịch mịch xoay người, lại chợt đụng phải một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Một đôi cánh tay cứng như thép ôm lấy eo cô, hơi thở đàn ông mãnh liệt xông thẳng vào mũi.
Sở Nhan chuông báo động trong lòng chợt vang lên, suy nghĩ đầu tiên chính là: xong rồi, nhất định là gặp gỡ phải sắc lang rồi ! •
Không thể nào, mới vừa thất tình liền gặp gỡ một tên háo sắc, hơn nữa còn là ngay trong đêm Giáng Sinh đêm mà mọi người đều mặc sức vui chơi, Thượng Đế đối với cô không phải quá tốt sao?
Trong lòng vừa mới cầu mong có thể tìm được người hôn cô, ngay lập tức Thượng Đế liền đáp ứng lời cầu nguyện của cô, lập tức phái người đàn ông này đến cho cô tình yêu cùng hạnh phúc?
Nhưng cô không cần a! Cô chưa bao giờ là loại phụ nữ tùy tiện. Yêu Chí Kiệt đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chỉ là dừng lại ở giai đoạn hôn!
Há to miệng, vừa muốn mở miệng hô cứu mạng, khuôn mặt đàn ông đã đáp xuống, một đôi mắt chói lọi như ngọc dạ minh châu, trong đêm tối, lóe ánh sáng nhàn nhạt xâm lược cùng hài hước.
Thượng Đế ơi, tên háo sắc này dáng dấp còn vô cùng quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy rõ ngũ quan xinh xắn của hắn, mái tóc hơi xốc xếch, trên người tản mát ra hơi thở nhàn nhạt cuốn hút.
Trong lúc mê muội, Sở Nhan cảm giác một bàn tay ôm lấy mặt của cô, trước lúc cô kịp có bất kỳ phản ứng, hôn lên cánh môi khẽ mở của cô.
Tên háo sắc triền miên hôn mút môi cô với muôn hình vạn trạng cách, một bàn tay êm ái lại kiên cố ôm lấy mặt của cô, ngón tay cái lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Một tay kia nhẹ nhàng dọc theo bả vai mảnh khảnh của cô, sống lưng, một đường vuốt ve tỉ mỉ, đi tới chiếc hông nhỏ thon gọn, vuốt ve một lúc, cuối cùng trượt đến cặp mong xinh đẹp căng tròn của cô, hơi làm áp lực lực, làm cho cô không tự chủ hướng anh dán tới.
Thành thật mà nói, đây không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng so với trước kia, vì vậy người đàn ông này càng thêm kiên trì, càng dùng kỷ xảo, lại hiểu rõ vô cùng làm cách nào khiến cho cô gái trong ngực, chìm đắm trong việc môi lưỡi trêu đùa thân mật.
Suy nghĩ trong đầu Sở Nhan rối loạn, tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng khước từ đẩy vào lồng ngực cứng như thép của tên háo sắc, dưới chân vẫn không quên hung hăng đạp chân của hắn. Đáng tiếc tối nay cô quên mang giày cao gót, không thể tạo thành lực sát thương tốt nhất.
Sự phản kích mãnh liệt của Sở Nhan hiển nhiên đối với sự xâm phạm của tên háo sắc, đã đạt đến trình độ cao thâm không gây nên bất cứ sự ảnh hưởng nào, hắn đưa ra một cánh tay, đem hai tay cô giữ chặt ở sau lưng, ngăn sự quấy nhiều của cô lại, dễ dàng giúp hắn xâm nhập.
Sự tiếp xúc thân mật của hai người trong mắt nhìn của những người khác, là hình ảnh ôm hôn thắm thiết của một cặp tình nhân, . Kích tình vô hạn.
Chỉ trừ bỏ mỗi mình cô bị Thượng Đế quên lãng!
Vẻ mặt buồn bả một người tịch mịch trong đêm khuya đi trên đường phố Đài Bắc, tóc của cô bị gió thổi tung bay trong gió đêm, trên khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy nước mắt nhếch nhác.
Tại sao, tại sao cái cảm giác bị phản bội không chịu nổi như vậy, lại xảy ra với cô kia chứ?
Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, cô vĩnh viễn cũng không thể nào tin nổi bạn thân nhất của cô, cùng với người yêu của cô cùng nhau phản bội mình!
Lắc đầu thật mạnh, cái cảm giác bị bỏ rơi này vẫn như cũ không hề tan biến làm cô vô cùng khó chịu ——
* * *
Cô đẩy mở cửa phòng, liền nghe âm thành kịch liệt thở dốc mờ ảo bên trong phòng quanh quẩn làm người ta đỏ mặt tía tai, mở đèn, ánh sáng tràn qua, hai người trên giường thật chặt dây dưa đột nhiên thức tỉnh, kinh hãi cùng nhau nhìn về phía cô.
Một người vốn nên đang đi công tác Hongkong, vị hôn phu đáng lẽ ngày kia mới về Đài Bắc; một người là bạn thân vốn là nên đang ở nhà tại Đài Nam cùng chan mẹ, bọn họ. . . . . . Bọn họ tự nhiên lại cùng nhau xuất hiện trong phòng mà cô cùng Chí Kiệt đã chuẩn bị làm phòng tân hôn!
Còn châm chọc hơn nửa, chiếc giường lớn còn là cô tự mình chọn, trên giường tất cả các vật dụng khăn đệm, ôm gối, tất cả đều là cô tự tay mình chọn mua.
Chiếc giường mới này cô cũng chưa từng nằm thử, nhưng bây giờ lại thành nơi tốt nhất cho bọn họ vụng trộm.
Bọn họ thật là không phụ lòng cô! Việc cố ý coi thường này khiến trái tim cô nhói lên đau đớn bén nhọn, cô hít sâu một cái, tự nói với mình phải tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể ở trước mặt bọn họ mà mất đi khi thế.
Đứng ở cửa phòng, tràn đầy tức hận, mặt của cô lạnh như băng cùng xa cách."Thật xin lỗi đã quấy rầy." Thật bội phục mình, dưới loại tình huống không chịu nổi này, còn có thể lấy ngữ điệu lễ độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện. Đóng cửa lại, xoay người ngây lập tức rời đi, nếu nán lại thêm một giấy nào nữa, cô không biết còn có thể giả bộ lạnh lùng, còn có thể tiếp tục duy trì khuôn mặt điềm tĩnh nữa hay không.
Trên giường giương hai người tròn mắt mà nhìn, bởi vì nghe âm thanh của cô mà bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại.
Lâm Chí Kiệt luống cuống tay chân nhặt lên khăn lông quấn quanh hạ thân, vội vàng xuống giường đuổi theo.
"Nhan Nhan, đợi chút, nghe anh giải thích!"
Trên giường một kẻ vì làm chuyện xấu hổ muốn chết mà đem chăn bông bịt kín đầu, trong lòng oán muốn chết.
Ông trời, chuyện như vậy làm sao lại để Sở Nhan bắt gặp? Về sau cô còn mặt mũi nào gặp người?
Sở Nhan không phải đã nói với cô, tối nay sẽ cùng bạn bè đi ra ngoài ăn chơi sao? Tại sao lại lại đột nhiên xuất hiện tại nơi này đây?
Như thế rất tốt, bắt gian tại trận, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Trong phòng khách, Lâm Chí Kiệt kéo cánh tay Sở Nhan lại.
"Nhan Nhan, trước tiến em đừng đi, nghe anh giải thích đã. . . . . ."
Sở Nhan hất tay anh ra, bực tức xoay người, một đôi mắt sáng trong lạnh lùng nhìn anh.
Đột nhiên anh cảm giác hành động của mình thật đáng xấu xa cùng vô sỉ, ở dưới ánh nhìn chăm chú của cô, không chỗ nào che giấu.
"Giải thích? Còn có cái gì cần giải thích? Chẳng lẽ anh lại nghĩ muốn nói với tôi rằng, sự việc mới vừa rồi nhìn thấy tất cả đều là ảo giác? Người đáng lẽ nên đang ở Hongkong, chỉ đang cùng nằn trên giường với người ta nói chuyện phiếm, giữa các ngươi quả thật là không xảy bất cứ chuyện gì, hai người các ngươi là trong sạch hay sao?" Cô chỉ vào cửa phòng ngủ, gương mặt lạnh lẽo.
"Đây chỉ là lần đầu tiên mà thôi, anh bảo đảm về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa, em tha thứ anh có được hay không?" Lâm Chí Kiệt bộ mặt áy náy cùng hối hận, dùng giọng nói thành khẩn cầu xin cô tha thứ.
Nhìn người vẻ mặt đàn ông trước mắt thẹn thùng hổn loạn, trên trán thậm chí hiện đầy mồ hôi hột, ngày thường tác phong nhanh nhẹn biến mất không còn dấu vết. Sở Nhan trong lòng dâng lên một cảm giác vô lực.
Đây chính là người đàn ông cô yêu ba năm qua sao?
Ngày trước cô rốt cuộc là yêu anh vì cái gì?"Không cần nói cho tôi biết đây là lần thứ mấy, trước kia mỗi lần nghe người khác nói cho tôi biết anh rất phong lưu, tôi đều cho rằng anh chỉ là gặp dịp thì chơi, anh sẽ biết đúng mực. Tôi nghĩ, sau khi kết hôn, anh sẽ không còn như vậy nữa, biết cái gì mới là người đàn ông đích thực, anh sẽ hiều rõ ý nghĩa của một gia đình thật sự. Nhưng cuối cùng tối cùng nhận ra rằng, tôi sai lầm rồi. . . . . . Nếu như hôm nay người lên giường với anh là một người phụ nữ khác, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng cô ấy là người bạn tốt nhất của tôi, anh không phải lại không biết.
Rất rõ ràng, anh đối với tôi không có chút tôn trọng nào, có thể nói tôi đã hiểu nếu như chúng ta có kết hôn, cũng sẽ không có hạnh phúc." , Sở Nhan trên khuôn mặt xinh đẹp nho nhã mỹ lệ tràn ngập mệt mỏi, cô vô cùng đau đớn đối với Lâm Chí Kiệt tuyên bố: "Lâm Chí kiệt, chúng ta chia tay đi!" Lâm Chí kiệt nhất thời ngây người như phỗng, không dám tin nhìn khuôn mặt Sở Nhan trước mặt tràn đầy thống khổ nhưng lại rất kiên quyết.
Anh cho là Sở Nhan luôn luôn thiện lương, luôn tha thứ tất cả, sẽ vẫn như trước kia tha thứ cho anh ở bên ngoài, anh như thế nào cũng không nghĩ ra lần phong lưu này, sẽ làm anh mất đi cô. Không được, không thể, anh là thật lòng yêu cô, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự hiền tuệ cô, yêu sự nhân hậu đức độ của cô, yêu tất cả của cô. . . . . . Anh không muốn mất đi cô!
Hắn kéo hai cánh tay Sở Nhan, vẻ mặt cuồng loạn cố gắng giữ lại.
"Không đừng, Nhan Nhan, lần này chỉ là ngoài ý muốn, anh bảo đảm về sau tuyệt không tái phạm, anh sẽ sửa đổi, về sau kết hôn anh sẽ làm người chồng tốt nhất, tuyệt không ăn chơi đàng điếm, tuyệt không có quan hệ cùng bất kỳ người phụ nữ nào khác, em phải tin tưởng anh, có được hay không? Nhan Nhan, cho anh một cơ hội. . . . . ."
Anh lôi kéo tay Sở Nhan khổ sở cầu khẩn, kỳ vọng lấy được sự tha thứ của cô.
Trong lúc nhất thời, Sở Nhan cơ hồ không nhịn được muốn mềm lòng.
Nhưng là cô tự nói với mình, lần này tha thứ cho anh, nhất định còn sẽ bị anh phản bội lần sau nửa, loại tính cảnh đau buồn tuần hoàn này sẽ như động không đáy cắn nuốt cô.
Sở Nhan không nói gì nhìn người đàn ông tuyệt vọng đã khiến cho cô tan nát cõi lòng này, một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt cô chậm rãi chảy xuống.
Cho dù cô vẫn yêu anh, nhưng cô thật không có cách nào tha thứ cho anh, sự phản bội sau lưng của anh đã hoàn toàn cắt đứt tất cả tình yêu của cô đối với anh.
"Tạm biệt. . . . . ."
Câu chia tay thống khổ từ trong miệng cô nặn ra, đẩy cánh tay Lâm Chí Kiệt ra, Sở Nhan xoay người tông cửa xông ra.
Cô không dám quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại, sẽ không nhịn được tha thứ tất cả khuyết điểm của anh.
"Nhan Nhan. . . . . ."
Lâm Chí Kiệt đuổi tới cạnh cửa, đột nhiên chú ý tới sự nhếch nhác của mình liền dừng bước.
Nhìn bóng lưng Sở Nhan biến mất ở ngoài cửa, anh vô lực rủ xuống ngồi trên đất, ôm đầu lòng tràn đầy hối hận, rốt cuộc ý thức được rất rõ ràng….
Lần này, anh và Nhan Nhan là thật sự kết thúc rồi, sự ham vui nhất thời của anh, rốt cuộc đã giết chết tình yêu cùng tương lai của anh và Nhan Nhan.
* * *
Sở Nhan đi trên đường lớn Đài Bắc, gió đêm lạnh lẽo thổi lất phất làm lạnh những giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt của cô, nhưng không làm nguôi đi sự buồn bã cũng nổi đau tràn đầy trong lòng cô.
Đêm, càng lúc càng khuya, nhưng trên đường vẫn là cảnh tượng náo nhiệt phồn hoa không đổi.
Thành phố xinh đẹp này vào đêm Giáng sinh, tràn đầy những màu sắc sinh động khác nhau, chỉ có mình cô lại đắm chìm trong một màu tím u buồn.
Quen với Chí Kiệt được ba năm, vốn tưởng rằng sẽ giống như các nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, sẽ được hạnh phúc mãi mãi, có ai ngờ phía cuối con đường này, lại không có ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, mà chỉ có màu sắc u ám vô tận cùng sự phản bội đau lòng!
Đi đến đầu đường đông nghịt người, cô bước chân chậm lại, suy nghĩ xem mình nên đi đâu, lại thất vọng phát hiện, mình không có chỗ nào để đi. . . . . .
Đêm giáng sinh vốn là đêm của hạnh phúc, nhưng cũng chính trong đêm Giáng sinh cô lại mất đi tất cả hạnh phúc.
Chuyện này mới châm chọc làm sao?
Hai chân cô dần dần nhức mỏi kháng nghị không muốn đi tiếp, dừng bước lại, cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện mình dừng ở trước một quán cà phê.
Quán cà phê này có một cái tên rất đặc biệt "Cây tầm gửi" .
Trên khung cửa quán của cà phê, treo một vòng cây có những quả nhỏ màu đỏ.
Cô đứng nhìn kinh ngạc, hoảng hốt nhớ lại không biết là ai nói với cô, nếu như một cô gái chưa cưới dưới nhành tầm gửi trong đêm giàng sinh trao một nụ hôn, nhành tầm gửi sẽ mang đến cho cô tình yêu cùng may mắn!
Thật là buồn cười! Cô vừa mới thất tình, tìm đâu ra người vì cô mà trao nụ hôn, vì cô mà mang đến tình yêu cùng may mắn?
Hơn nữa, tình yêu cùng hạnh phúc của cô trong tối nay cũng đã biến mất tất cả rồi.
Thôi, không có tình yêu cũng sẽ không chết, không phải sao?
Coi như chỉ có một mình cô; cô một mình cũng có thể sống thật tốt, đêm Giáng sinh không có người nào là không may mắn .
Cho nên, cô muốn tỉnh lại, cô muốn buông thả!
Nhưng vẫn không được. . . . . .
Thở dài, cô tịch mịch xoay người, lại chợt đụng phải một lồng ngực cứng rắn ấm áp.
Một đôi cánh tay cứng như thép ôm lấy eo cô, hơi thở đàn ông mãnh liệt xông thẳng vào mũi.
Sở Nhan chuông báo động trong lòng chợt vang lên, suy nghĩ đầu tiên chính là: xong rồi, nhất định là gặp gỡ phải sắc lang rồi ! •
Không thể nào, mới vừa thất tình liền gặp gỡ một tên háo sắc, hơn nữa còn là ngay trong đêm Giáng Sinh đêm mà mọi người đều mặc sức vui chơi, Thượng Đế đối với cô không phải quá tốt sao?
Trong lòng vừa mới cầu mong có thể tìm được người hôn cô, ngay lập tức Thượng Đế liền đáp ứng lời cầu nguyện của cô, lập tức phái người đàn ông này đến cho cô tình yêu cùng hạnh phúc?
Nhưng cô không cần a! Cô chưa bao giờ là loại phụ nữ tùy tiện. Yêu Chí Kiệt đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng chỉ là dừng lại ở giai đoạn hôn!
Há to miệng, vừa muốn mở miệng hô cứu mạng, khuôn mặt đàn ông đã đáp xuống, một đôi mắt chói lọi như ngọc dạ minh châu, trong đêm tối, lóe ánh sáng nhàn nhạt xâm lược cùng hài hước.
Thượng Đế ơi, tên háo sắc này dáng dấp còn vô cùng quyến rũ, dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể thấy rõ ngũ quan xinh xắn của hắn, mái tóc hơi xốc xếch, trên người tản mát ra hơi thở nhàn nhạt cuốn hút.
Trong lúc mê muội, Sở Nhan cảm giác một bàn tay ôm lấy mặt của cô, trước lúc cô kịp có bất kỳ phản ứng, hôn lên cánh môi khẽ mở của cô.
Tên háo sắc triền miên hôn mút môi cô với muôn hình vạn trạng cách, một bàn tay êm ái lại kiên cố ôm lấy mặt của cô, ngón tay cái lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Một tay kia nhẹ nhàng dọc theo bả vai mảnh khảnh của cô, sống lưng, một đường vuốt ve tỉ mỉ, đi tới chiếc hông nhỏ thon gọn, vuốt ve một lúc, cuối cùng trượt đến cặp mong xinh đẹp căng tròn của cô, hơi làm áp lực lực, làm cho cô không tự chủ hướng anh dán tới.
Thành thật mà nói, đây không phải là nụ hôn đầu của cô, nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng so với trước kia, vì vậy người đàn ông này càng thêm kiên trì, càng dùng kỷ xảo, lại hiểu rõ vô cùng làm cách nào khiến cho cô gái trong ngực, chìm đắm trong việc môi lưỡi trêu đùa thân mật.
Suy nghĩ trong đầu Sở Nhan rối loạn, tay cũng không nhàn rỗi, không ngừng khước từ đẩy vào lồng ngực cứng như thép của tên háo sắc, dưới chân vẫn không quên hung hăng đạp chân của hắn. Đáng tiếc tối nay cô quên mang giày cao gót, không thể tạo thành lực sát thương tốt nhất.
Sự phản kích mãnh liệt của Sở Nhan hiển nhiên đối với sự xâm phạm của tên háo sắc, đã đạt đến trình độ cao thâm không gây nên bất cứ sự ảnh hưởng nào, hắn đưa ra một cánh tay, đem hai tay cô giữ chặt ở sau lưng, ngăn sự quấy nhiều của cô lại, dễ dàng giúp hắn xâm nhập.
Sự tiếp xúc thân mật của hai người trong mắt nhìn của những người khác, là hình ảnh ôm hôn thắm thiết của một cặp tình nhân, . Kích tình vô hạn.
/18
|