Mấy ngày sau.
"Nhan Nhan, mấy ngày trước nghe nói bác trai bị xa thải, vậy món nợ trong nhà không thành vấn đề chứ? Có cái gì anh có thể giúp một tay không?" Chí Kiệt hỏi Sở Nhan đang ngồi đối diện anh.
Gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, mấy ngày trước, chuyện vay ngân hàng đang thuận lợi đột nhiên vướng mắc, nháy mắt lại khôi phục bình thường, gấp đến nổi anh thiếu chút nữa cả đêm đầu bạc. Mà bây giờ, rốt cuộc cuối cùng tất cả cũng đã trở về lại quỹ đạo bình thường, rốt cuộc anh cũng có thời gian an ủi cô thật tốt.
"Mẹ em nói cho anh biết?" Vuốt trán, bộ mặt Sở Nhan mệt mỏi.
"Bác gái cũng là lo lắng cho em, nếu như em có cần gì, anh thật sự hi vọng có thể giúp được em." Chí Kiệt bộ mặt rất chân thành.
"Cám ơn anh, Chí Kiệt, anh quả thật là một người tốt." Sở Nhan cảm động ướt hốc mắt.
Bây giờ Chí Kiệt so với quá lúc trước đã thục hơn rất nhiều, rất tâm lý, cũng rất biết cách quan tâm săn sóc.
"Vậy. . . . . ." Anh đột nhiên ấp a ấp úng , trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng khác thường."Nếu em thấy anh tốt, vậy có thể cho anh cái vinh hạnh được đem đến hạnh phúc cho em không?"
Cô kinh ngạc mở to mắt, không cách nào tiêu hóa kịp hàm nghĩa trong lời nói của Chí Kiệt.
"Chí Kiệt, anh ... anh nói vậy là có ý gì?" Cô cà lăm hỏi.
Chí Kiệt đi tới bên người cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, một tay đặt lên đầu gối cô.
"Nhan Nhan, cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ không để cho em thất vọng."
Trái tim Sở Nhan kích động vô cùng đập mãnh liệt, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
"Chí Kiệt, anh nói là thật lòng sao?" Cô khó tin nhìn anh.
Anh đột nhiên cầm chặt tay của cô, thiết tha yêu cầu: "Nhan Nhan, gả cho anh, hãy để cho anh chăm sóc em một đời."
Ông trời ơi, anh tư nhiên lại cầu hôn cô, quả thật cô rất muốn té xỉu bất tỉnh.
Đây là lần thứ hai, anh cầu hôn cô.
Trong lòng cô cực kỳ bối rồi, cô chợt nhớ tới, lần đầu tiên anh cầu hôn cô thì trong lòng cô hân hoan vui sướng.
Khi đó cô tin tưởng mình là nàng công chúa trong truyện cổ tích đang đi đến kết cục hạnh phúc nhất, mà cô giờ khắc này, sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện đã không bao giờ còn tin tưởng vào kết cục hạnh phúc của truyện cổ tích nửa.
Nếu như giờ phút này người cầm chiếc nhẫn quỳ gối trước mặt cô là một người khác, tin tưởng cô sẽ vui đến muốn khóc?
Nhưng cô đã tự tay chặt đứt con đường đi đến hạnh phúc đó rồi.
Cô cùng Trác Dương không còn có thể hạnh phúc nữa, cô có gả cho Chí Kiệt hay không, cũng đã chẳng còn quan trọng nửa rồi.
Nghĩ lại, nếu muốn làm cho Trác Dương hoàn toàn chết tâm, cái này không phải một phương pháp tốt sao?
Anh sẽ không hận cô chứ?
Nghĩ tới đây, cả trái tim của cô đau đớn vô cùng, đau đến nói không ra lời.
"Tin tưởng anh, về sau anh nhất định sẽ làm một người chồng mẫu mực nhất, tuyệt đối sẽ không để cho em chịu nữa điểm uất ức."
Chí Kiệt giơ tay lên thề, bộ dạng nếu như không làm được sẽ bị thiên lôi đánh chết.
"Anh hiểu biết rõ bây giờ người trong lòng em là cấp trên lúc trước của em, chẳng qua anh không ngại, thật sự không ngại, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, làm cho em hoàn toàn quên đi sự hiện hữu của anh ta."
Nhìn Chí Kiệt trước mặt, trong đáy mắt anh cô thấy được • sự quyết tâm cùng cố chấp.
Nếu anh đã không để ý chuyện lúc trước của mình với Trác Dương, tại sao cô lại tự làm khổ chấp nhất chuyện anh đã từng phản bội?
Mà quan trọng hơn, kết hôn với Chí Kiệt, có thể làm cho Trác Dương đối với cô hoàn toàn chết tâm.
Thật ra thì cô vốn nghĩ, muốn nhờ Chí Kiệt cùng cô hợp diễn ra một câu chuyện tình cảm khiến Trác Dương chết tâm, hiện tại không cần, còn có cái gì thật sự tàn nhẫn hơn chuyện này nửa?
Nhắm mắt lại, cô gật đầu một cái.
"Thật? Em thật sự đồng ý?" Thấy cô gật đầu, Chí Kiệt vẫn còn không dám tin tưởng hỏi lại.
Kéo cô một cái anh ôm cô ở trong phòng làm việc xoay tròn.
"Thật tốt quá, anh sẽ kết hôn! Nhan Nhan đã đồng ý gả cho anh!" Anh lớn tiếng kêu, nhanh chóng bị hạnh phúc bao phủ.
Lần này, anh nhất định phải nắm thật chặc cái hạnh phúc này trong tay, tuyệt sẽ không để cho cô dễ dàng chạy đi.
Trời đất quay cuồng ở bên trong, Sở Nhan vẫn nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra.
Cảm giác cả trời đất này đều xoay tròn ở đây, cực kỳ giống tình cảnh ngày đó cô đồng ý lui tới với Trác Dương.
Làm bộ như giờ khắc này người ôm cô, vẫn là anh, làm bộ như người sắp sửa đeo nhẫn cho cô, cũng là anh, trong lòng của cô tràn đầy chua xót không nói được ra khỏi miệng, không tiếng động , trong lòng cô vô cùng rối loạn, lòng chua xót làm cô muốn rơi lệ.
Không nghĩ tới, sau khi đi một vòng lớn, tất cả lần nữa trở lại đúng nơi khỏi đầu.
Sở nhan không khỏi bắt đầu hoài nghi, có lẽ chuyện đêm giáng sinh đó, cái ôm hôn dưới nhành tầm gửi đó tất cả đều là ảo giác, ký ức trong mấy tháng này tất cả đều là từ mình tưởng tượng.
Nhưng nổi đau trong tim, lại rõ ràng nói cho cô biết, tất cả tình yêu say đắm cùng sầu bi mà cô đã trãi qua trong ba tháng ngắn ngủi này, cũng đã không thể trở lại được nửa.
* * *
Hai người dự định một tuần sau kết hôn, là sự kiên trì cửa Sở Nhan, vì vậy hôn lễ dưới sự chủ trì của gia trưởng hai nhà Lâm Sở, nhanh như chớp đã chuẩn bị xong.
Sau khi tinh toàn chi tiết chuyện hôn lễ ở Lâm gia xong, đêm đã khuya, hai người nhà Lâm gia vốn định giữ Sở Nhan ở lại Lâm gia một buổi chiều, nhưng cô lại khéo léo cự tuyệ
Chí Kiệt rất chu đào đưa Sở Nhan về nhà, ai ngờ mới vừa ra đường trời liền bắt đầu mưa, mưa rơi càng ngày càng lớn.
Sở Nhan dựa vào cửa sổ xe giả vờ ngủ say, không muốn nói chuyện.
Ở Lâm gia cô vẫn cố gắng mỉm cười, hai bên cơ mặt của cô giờ rất mỏi và cứng ngắc.
Chí Kiệt tận tình săn sóc cô, mở máy sưởi, sợ cô bị lạnh.
Xe rất nhanh đã đến Sở gia thì phía trước chợt xông ra một bóng dáng, giang hai cánh tay ngăn xe lại.
Chí Kiệt vội vàng đạp thắng, xe dừng ngày trước mặt người kia.
"Nhan Nhan. . . . . ." Chí Kiệt kinh hãi nhìn phía trước.
"Sao vậy?" Trải qua chuyện kích động này, Sở Nhan cũng mở mắt ra, nhìn về phía hơi nước tràn ngập ngoài xe.
Bóng dàng kia cao thẳng ngạo khí, sao lại nhìn quen mắt như vậy?
Không phải là Trác Dương chứ?
Đèn xe chiếu lên trên mặt anh, chứng thật quả nhiên là anh!
Toàn thân anh ướt đẩm, hạt mưa không ngừng đánh vào trên người cùng trên mặt anh.
Cái gì cô cũng không nói được, cũng chỉ biết cách cửa kính chắn gió, nhìn vào sự cuồng phong bạo vũ của anh, ánh mắt của cô không biết từ lúc nào đã bắt đầu ướt át, trái tim chấn động lặng lẽ dâng trào cảm xúc nhớ nhung.
Bất chấp tất cả chạy xuống xe, cô đi tới trước mặt anh, mặt đối mặt nhìn anh.
Những giọt mưa không ngừng rơi xuống, đánh vào trên mặt của cô, làm cho cô gần như mở mắt không được, nhưng cô lại cố gắng muốn nhìn rõ anh.
Mới vài ngày không gặp thôi, mà anh đã tiều tụy đến nổi khiến cô gần như nhận không ra.
Trong lòng hoảng hốt, cô cảm thấy Trác Dương đang khóc, mượn nhưng giọt mưa để che giấu, trong đêm mưa to này thật tình rơi lệ.
Lòng cô, đau ê ẩm thắt lại đau đớn, trong hốc mắt ngưng tụ giọt lệ đau sót.
"Anh là ngu ngốc sao, mưa lớn như vậy tại sao còn đứng ở chỗ này?" Cô rống anh, may mắn là nhưng giọt mưa lạnh như băng đã che giấu đi những giọt nước mắt chua sót chứng cớ của việc cô đau lòng vì yêu anh.
"Anh không biết như vậy rất nguy hiểm sao, nếu như bị xe đụng thì làm thế nào?"
Trác Dương vẫn yên lặng không nói lời nào.
Chí Kiệt lúc nảy còn trên xe đã cầm cây dù đi tới, che trên đầu cô."Lên xe hẳng nói đi, mưa lớn như vậy."
Sở Nhan lại không nhúc nhích.
Thở dài, anh để cái ô vào giữa hai người bọn họ, khiến Trác Dương cùng với Sở Nhan đều không bị mưa lớn xối đến, hoàn toàn không chú ý tới mình.
Giống như đã trãi qua một thế kỷ vậy, Trác Dương lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo nồng đậm đau đớn.
"Có phải thật vậy hay không?"
Sở Nhan mở to mắt."Cái gì?"
"Mẹ anh nói cho anh biết, em sẽ kết hôn với Lâm Chí Kiệt, có phải thật vậy hay không?"
Anh không thể ngờ tới, anh vì cô mắt mưa bị bệnh, bị mẹ mạnh mẽ ép buộc nằm nghĩ mấy ngày, nhưng sáng sớm hôm nay, lại nhận được tin tức, là cô muốn kết hôn với vị hôn phu cũ kia.
Tại sao? Ai có thể nói cho anh biết?
Anh nghĩ mình cuồng dại chờ đợi, cuối cùng sẽ có thể đổi lại sự chấp nhận trở về của cô, nhưng ai biết đợi được chính là cái tin dữ là cô muốn kết hôn!
Người phụ nữ mình yêu mến muốn kết hôn, chú rễ lại không phải là anh!
Trác Dương anh tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ?
Xem ra lời nguyền rủa của Liễu Phỉ rốt cuộc đã trở thành sự thật, Trác Dương anh đã gặp được người phụ nữ khiến cho anh tan nát cõi lòng! Anh thành tâm hiến dâng tình yêu của mình, đối với cô lại không đáng giá một đồng, còn bị vứt bỏ thê thảm như giày cũ.
"Nói cho anh biết có phải thật vậy hay không?" Anh tức giận rống to.
Sở Nhan cắn môi, mắt đỏ, không nói được lời nào nhìn vẻ mặt Trác Dương bị thương, tâm cũng rơi xuống đáy vực sâu.
"Đúng, Nhan Nhan sẽ kết hôn với tôi." Chí Kiệt không chịu nổi bộ dạng khổ sở của Sở Nhan, không nhịn được chen miệng.
"Câm miệng! Tôi đang nói chuyện với cô ấy, ai cho anh chen miệng vào?" Trác Dương không hề cảm kích rống lên.
Cầm bả vai Sở Nhan, anh không ngừng ép hỏi: "Nói, có phải thật vậy hay không? Anh không muốn nghe người khác nói, anh chỉ muốn nghe chính em nói, em nói cho anh biết, có phải thật vậy hay không?"
Anh lắc lắc cô, lắc đến đầu cô hoa mắt muốn ngất xỉu, hạt mưa không ngừng đánh vào trên người của cô.
Nghĩ đến điều kiện trao đổi với Lạc Yến, trong lòng hạ quyết tâm, cô gào thét trong mưa gió: "Đúng, tất cả đều là thật." Nước mắt như sóng triều cũng đồng thời hòa vào nước mưa điên cuồng hạ xuống.
Trác Dương không dám tin buông tay ra, từng bước một lui về phía sau.
"Thật, tất cả đều là thật? Tại sao? Tại sao em lại muốn gả cho hắn? Chẳng lẽ em chưa bao giờ quan tâm tới tấm lòng của anh sao?" Anh lẩm bẩm nói nhỏ.
"Trác Dương. . . . . ." Sở Nhan thống khổ nhìn anh, nói không ra lời.
Trác Dương chợt vọt tới trước mặt Chí Kiệt, hai quả đấm giống như gió táp mưa sa đánh về phía Chí Kiệt, trong miệng không ngừng kêu: "Là anh, là anh đoạt đi Nhan Nhan, tôi giết chết anh, chỉ cần giết anh, Nhan Nhan sẽ trở lại bên cạnh tôi. . . . . ."
Vạn bất đắc dĩ, Chí Kiệt cũng bắt đầu phản kích. Hai người đàn ông vật lộn , lăn qua lộn lại trong vũng nước.
Chí Kiệt cây dù trên tay rơi bên chân sở nhan, cô không ngừng la lên: "Dừng tay, dừng tay. . . . . . Đừng đánh nửa !"
Đang tận tâm đánh đánh nhau hai người đàn ông này nơi nào chịu nghe?
Mắt thấy Trác Dương nhấc lên chân thật cao, sắp đá hướng Chí Kiệt ngã lăn trên đất, nếu là một cước này đá xuống, Chí Kiệt còn mệnh sao? Cô sao có thể để cho anh vì cô mà tổn thương người khác như vậy?
Lắc mình nhào tới, cô chận ở trên người Chí Kiệt.
Trác Dương kịp thời thu chân lại, thiếu chút nữa bởi vì thu chân lại mất thế mà ngã nhào.
"Em tránh ra cho anh!"
Anh kéo cô, thái độ vô cùng phẫn nộ, làm cho người ta không rét mà run.
Tay phải của anh giơ lên cao, giống như muốn đánh lên mặt của cô.
Sở Nhan chấp nhận nhắm chặt mắt, chờ đợi một cái đánh đất rung núi chuyển.
Một hồi lâu, bàn tay nên rơi xuống vấn không có đánh tới.
Cô mở mắt nhìn lên, phát hiện tay anh đã dừng lại giữa không trung, trên mặt là sự tức giận, nhưng trong mắt lệ khí đã lặng lẽ biến mất, đổi lại là vô hạn thất vọng.
"Em lại vì anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mình, vậy anh còn có cái gì để mà tranh giành?"
Sở Nhan chấn động, tinh tường nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách cuả anh, là sự tuyệt vọng nản lòng thoái chí.
Lần này, anh là hoàn toàn đối với cô chết tâm rồi sao? Đây chẳng phải là kết quả cô muốn sao? Nhưng lòng của cô tại sao lại đau như vậy. . . . . .
Trác Dương buông cô ra, lảo đảo lui về phía sau, trên mặt là nụ cười đau đớn tan nát cõi lòng.
Bi ai nhìn lại cô một cái, rồi kiên quyết xoay người rời đi.
Sở Nhan đứng run tại chỗ, si ngốc nhìn bước chân Trác Dương lảo đảo rời đi, lòng của cô giống như cũng theo bước chân đố mà chết đi. . . . . .
"Nhan Nhan, mấy ngày trước nghe nói bác trai bị xa thải, vậy món nợ trong nhà không thành vấn đề chứ? Có cái gì anh có thể giúp một tay không?" Chí Kiệt hỏi Sở Nhan đang ngồi đối diện anh.
Gần đây thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, mấy ngày trước, chuyện vay ngân hàng đang thuận lợi đột nhiên vướng mắc, nháy mắt lại khôi phục bình thường, gấp đến nổi anh thiếu chút nữa cả đêm đầu bạc. Mà bây giờ, rốt cuộc cuối cùng tất cả cũng đã trở về lại quỹ đạo bình thường, rốt cuộc anh cũng có thời gian an ủi cô thật tốt.
"Mẹ em nói cho anh biết?" Vuốt trán, bộ mặt Sở Nhan mệt mỏi.
"Bác gái cũng là lo lắng cho em, nếu như em có cần gì, anh thật sự hi vọng có thể giúp được em." Chí Kiệt bộ mặt rất chân thành.
"Cám ơn anh, Chí Kiệt, anh quả thật là một người tốt." Sở Nhan cảm động ướt hốc mắt.
Bây giờ Chí Kiệt so với quá lúc trước đã thục hơn rất nhiều, rất tâm lý, cũng rất biết cách quan tâm săn sóc.
"Vậy. . . . . ." Anh đột nhiên ấp a ấp úng , trên mặt nổi lên một mảng đỏ ửng khác thường."Nếu em thấy anh tốt, vậy có thể cho anh cái vinh hạnh được đem đến hạnh phúc cho em không?"
Cô kinh ngạc mở to mắt, không cách nào tiêu hóa kịp hàm nghĩa trong lời nói của Chí Kiệt.
"Chí Kiệt, anh ... anh nói vậy là có ý gì?" Cô cà lăm hỏi.
Chí Kiệt đi tới bên người cô ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn cô, một tay đặt lên đầu gối cô.
"Nhan Nhan, cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ không để cho em thất vọng."
Trái tim Sở Nhan kích động vô cùng đập mãnh liệt, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
"Chí Kiệt, anh nói là thật lòng sao?" Cô khó tin nhìn anh.
Anh đột nhiên cầm chặt tay của cô, thiết tha yêu cầu: "Nhan Nhan, gả cho anh, hãy để cho anh chăm sóc em một đời."
Ông trời ơi, anh tư nhiên lại cầu hôn cô, quả thật cô rất muốn té xỉu bất tỉnh.
Đây là lần thứ hai, anh cầu hôn cô.
Trong lòng cô cực kỳ bối rồi, cô chợt nhớ tới, lần đầu tiên anh cầu hôn cô thì trong lòng cô hân hoan vui sướng.
Khi đó cô tin tưởng mình là nàng công chúa trong truyện cổ tích đang đi đến kết cục hạnh phúc nhất, mà cô giờ khắc này, sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện đã không bao giờ còn tin tưởng vào kết cục hạnh phúc của truyện cổ tích nửa.
Nếu như giờ phút này người cầm chiếc nhẫn quỳ gối trước mặt cô là một người khác, tin tưởng cô sẽ vui đến muốn khóc?
Nhưng cô đã tự tay chặt đứt con đường đi đến hạnh phúc đó rồi.
Cô cùng Trác Dương không còn có thể hạnh phúc nữa, cô có gả cho Chí Kiệt hay không, cũng đã chẳng còn quan trọng nửa rồi.
Nghĩ lại, nếu muốn làm cho Trác Dương hoàn toàn chết tâm, cái này không phải một phương pháp tốt sao?
Anh sẽ không hận cô chứ?
Nghĩ tới đây, cả trái tim của cô đau đớn vô cùng, đau đến nói không ra lời.
"Tin tưởng anh, về sau anh nhất định sẽ làm một người chồng mẫu mực nhất, tuyệt đối sẽ không để cho em chịu nữa điểm uất ức."
Chí Kiệt giơ tay lên thề, bộ dạng nếu như không làm được sẽ bị thiên lôi đánh chết.
"Anh hiểu biết rõ bây giờ người trong lòng em là cấp trên lúc trước của em, chẳng qua anh không ngại, thật sự không ngại, chỉ cần em đồng ý gả cho anh, anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc, làm cho em hoàn toàn quên đi sự hiện hữu của anh ta."
Nhìn Chí Kiệt trước mặt, trong đáy mắt anh cô thấy được • sự quyết tâm cùng cố chấp.
Nếu anh đã không để ý chuyện lúc trước của mình với Trác Dương, tại sao cô lại tự làm khổ chấp nhất chuyện anh đã từng phản bội?
Mà quan trọng hơn, kết hôn với Chí Kiệt, có thể làm cho Trác Dương đối với cô hoàn toàn chết tâm.
Thật ra thì cô vốn nghĩ, muốn nhờ Chí Kiệt cùng cô hợp diễn ra một câu chuyện tình cảm khiến Trác Dương chết tâm, hiện tại không cần, còn có cái gì thật sự tàn nhẫn hơn chuyện này nửa?
Nhắm mắt lại, cô gật đầu một cái.
"Thật? Em thật sự đồng ý?" Thấy cô gật đầu, Chí Kiệt vẫn còn không dám tin tưởng hỏi lại.
Kéo cô một cái anh ôm cô ở trong phòng làm việc xoay tròn.
"Thật tốt quá, anh sẽ kết hôn! Nhan Nhan đã đồng ý gả cho anh!" Anh lớn tiếng kêu, nhanh chóng bị hạnh phúc bao phủ.
Lần này, anh nhất định phải nắm thật chặc cái hạnh phúc này trong tay, tuyệt sẽ không để cho cô dễ dàng chạy đi.
Trời đất quay cuồng ở bên trong, Sở Nhan vẫn nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra.
Cảm giác cả trời đất này đều xoay tròn ở đây, cực kỳ giống tình cảnh ngày đó cô đồng ý lui tới với Trác Dương.
Làm bộ như giờ khắc này người ôm cô, vẫn là anh, làm bộ như người sắp sửa đeo nhẫn cho cô, cũng là anh, trong lòng của cô tràn đầy chua xót không nói được ra khỏi miệng, không tiếng động , trong lòng cô vô cùng rối loạn, lòng chua xót làm cô muốn rơi lệ.
Không nghĩ tới, sau khi đi một vòng lớn, tất cả lần nữa trở lại đúng nơi khỏi đầu.
Sở nhan không khỏi bắt đầu hoài nghi, có lẽ chuyện đêm giáng sinh đó, cái ôm hôn dưới nhành tầm gửi đó tất cả đều là ảo giác, ký ức trong mấy tháng này tất cả đều là từ mình tưởng tượng.
Nhưng nổi đau trong tim, lại rõ ràng nói cho cô biết, tất cả tình yêu say đắm cùng sầu bi mà cô đã trãi qua trong ba tháng ngắn ngủi này, cũng đã không thể trở lại được nửa.
* * *
Hai người dự định một tuần sau kết hôn, là sự kiên trì cửa Sở Nhan, vì vậy hôn lễ dưới sự chủ trì của gia trưởng hai nhà Lâm Sở, nhanh như chớp đã chuẩn bị xong.
Sau khi tinh toàn chi tiết chuyện hôn lễ ở Lâm gia xong, đêm đã khuya, hai người nhà Lâm gia vốn định giữ Sở Nhan ở lại Lâm gia một buổi chiều, nhưng cô lại khéo léo cự tuyệ
Chí Kiệt rất chu đào đưa Sở Nhan về nhà, ai ngờ mới vừa ra đường trời liền bắt đầu mưa, mưa rơi càng ngày càng lớn.
Sở Nhan dựa vào cửa sổ xe giả vờ ngủ say, không muốn nói chuyện.
Ở Lâm gia cô vẫn cố gắng mỉm cười, hai bên cơ mặt của cô giờ rất mỏi và cứng ngắc.
Chí Kiệt tận tình săn sóc cô, mở máy sưởi, sợ cô bị lạnh.
Xe rất nhanh đã đến Sở gia thì phía trước chợt xông ra một bóng dáng, giang hai cánh tay ngăn xe lại.
Chí Kiệt vội vàng đạp thắng, xe dừng ngày trước mặt người kia.
"Nhan Nhan. . . . . ." Chí Kiệt kinh hãi nhìn phía trước.
"Sao vậy?" Trải qua chuyện kích động này, Sở Nhan cũng mở mắt ra, nhìn về phía hơi nước tràn ngập ngoài xe.
Bóng dàng kia cao thẳng ngạo khí, sao lại nhìn quen mắt như vậy?
Không phải là Trác Dương chứ?
Đèn xe chiếu lên trên mặt anh, chứng thật quả nhiên là anh!
Toàn thân anh ướt đẩm, hạt mưa không ngừng đánh vào trên người cùng trên mặt anh.
Cái gì cô cũng không nói được, cũng chỉ biết cách cửa kính chắn gió, nhìn vào sự cuồng phong bạo vũ của anh, ánh mắt của cô không biết từ lúc nào đã bắt đầu ướt át, trái tim chấn động lặng lẽ dâng trào cảm xúc nhớ nhung.
Bất chấp tất cả chạy xuống xe, cô đi tới trước mặt anh, mặt đối mặt nhìn anh.
Những giọt mưa không ngừng rơi xuống, đánh vào trên mặt của cô, làm cho cô gần như mở mắt không được, nhưng cô lại cố gắng muốn nhìn rõ anh.
Mới vài ngày không gặp thôi, mà anh đã tiều tụy đến nổi khiến cô gần như nhận không ra.
Trong lòng hoảng hốt, cô cảm thấy Trác Dương đang khóc, mượn nhưng giọt mưa để che giấu, trong đêm mưa to này thật tình rơi lệ.
Lòng cô, đau ê ẩm thắt lại đau đớn, trong hốc mắt ngưng tụ giọt lệ đau sót.
"Anh là ngu ngốc sao, mưa lớn như vậy tại sao còn đứng ở chỗ này?" Cô rống anh, may mắn là nhưng giọt mưa lạnh như băng đã che giấu đi những giọt nước mắt chua sót chứng cớ của việc cô đau lòng vì yêu anh.
"Anh không biết như vậy rất nguy hiểm sao, nếu như bị xe đụng thì làm thế nào?"
Trác Dương vẫn yên lặng không nói lời nào.
Chí Kiệt lúc nảy còn trên xe đã cầm cây dù đi tới, che trên đầu cô."Lên xe hẳng nói đi, mưa lớn như vậy."
Sở Nhan lại không nhúc nhích.
Thở dài, anh để cái ô vào giữa hai người bọn họ, khiến Trác Dương cùng với Sở Nhan đều không bị mưa lớn xối đến, hoàn toàn không chú ý tới mình.
Giống như đã trãi qua một thế kỷ vậy, Trác Dương lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo nồng đậm đau đớn.
"Có phải thật vậy hay không?"
Sở Nhan mở to mắt."Cái gì?"
"Mẹ anh nói cho anh biết, em sẽ kết hôn với Lâm Chí Kiệt, có phải thật vậy hay không?"
Anh không thể ngờ tới, anh vì cô mắt mưa bị bệnh, bị mẹ mạnh mẽ ép buộc nằm nghĩ mấy ngày, nhưng sáng sớm hôm nay, lại nhận được tin tức, là cô muốn kết hôn với vị hôn phu cũ kia.
Tại sao? Ai có thể nói cho anh biết?
Anh nghĩ mình cuồng dại chờ đợi, cuối cùng sẽ có thể đổi lại sự chấp nhận trở về của cô, nhưng ai biết đợi được chính là cái tin dữ là cô muốn kết hôn!
Người phụ nữ mình yêu mến muốn kết hôn, chú rễ lại không phải là anh!
Trác Dương anh tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ?
Xem ra lời nguyền rủa của Liễu Phỉ rốt cuộc đã trở thành sự thật, Trác Dương anh đã gặp được người phụ nữ khiến cho anh tan nát cõi lòng! Anh thành tâm hiến dâng tình yêu của mình, đối với cô lại không đáng giá một đồng, còn bị vứt bỏ thê thảm như giày cũ.
"Nói cho anh biết có phải thật vậy hay không?" Anh tức giận rống to.
Sở Nhan cắn môi, mắt đỏ, không nói được lời nào nhìn vẻ mặt Trác Dương bị thương, tâm cũng rơi xuống đáy vực sâu.
"Đúng, Nhan Nhan sẽ kết hôn với tôi." Chí Kiệt không chịu nổi bộ dạng khổ sở của Sở Nhan, không nhịn được chen miệng.
"Câm miệng! Tôi đang nói chuyện với cô ấy, ai cho anh chen miệng vào?" Trác Dương không hề cảm kích rống lên.
Cầm bả vai Sở Nhan, anh không ngừng ép hỏi: "Nói, có phải thật vậy hay không? Anh không muốn nghe người khác nói, anh chỉ muốn nghe chính em nói, em nói cho anh biết, có phải thật vậy hay không?"
Anh lắc lắc cô, lắc đến đầu cô hoa mắt muốn ngất xỉu, hạt mưa không ngừng đánh vào trên người của cô.
Nghĩ đến điều kiện trao đổi với Lạc Yến, trong lòng hạ quyết tâm, cô gào thét trong mưa gió: "Đúng, tất cả đều là thật." Nước mắt như sóng triều cũng đồng thời hòa vào nước mưa điên cuồng hạ xuống.
Trác Dương không dám tin buông tay ra, từng bước một lui về phía sau.
"Thật, tất cả đều là thật? Tại sao? Tại sao em lại muốn gả cho hắn? Chẳng lẽ em chưa bao giờ quan tâm tới tấm lòng của anh sao?" Anh lẩm bẩm nói nhỏ.
"Trác Dương. . . . . ." Sở Nhan thống khổ nhìn anh, nói không ra lời.
Trác Dương chợt vọt tới trước mặt Chí Kiệt, hai quả đấm giống như gió táp mưa sa đánh về phía Chí Kiệt, trong miệng không ngừng kêu: "Là anh, là anh đoạt đi Nhan Nhan, tôi giết chết anh, chỉ cần giết anh, Nhan Nhan sẽ trở lại bên cạnh tôi. . . . . ."
Vạn bất đắc dĩ, Chí Kiệt cũng bắt đầu phản kích. Hai người đàn ông vật lộn , lăn qua lộn lại trong vũng nước.
Chí Kiệt cây dù trên tay rơi bên chân sở nhan, cô không ngừng la lên: "Dừng tay, dừng tay. . . . . . Đừng đánh nửa !"
Đang tận tâm đánh đánh nhau hai người đàn ông này nơi nào chịu nghe?
Mắt thấy Trác Dương nhấc lên chân thật cao, sắp đá hướng Chí Kiệt ngã lăn trên đất, nếu là một cước này đá xuống, Chí Kiệt còn mệnh sao? Cô sao có thể để cho anh vì cô mà tổn thương người khác như vậy?
Lắc mình nhào tới, cô chận ở trên người Chí Kiệt.
Trác Dương kịp thời thu chân lại, thiếu chút nữa bởi vì thu chân lại mất thế mà ngã nhào.
"Em tránh ra cho anh!"
Anh kéo cô, thái độ vô cùng phẫn nộ, làm cho người ta không rét mà run.
Tay phải của anh giơ lên cao, giống như muốn đánh lên mặt của cô.
Sở Nhan chấp nhận nhắm chặt mắt, chờ đợi một cái đánh đất rung núi chuyển.
Một hồi lâu, bàn tay nên rơi xuống vấn không có đánh tới.
Cô mở mắt nhìn lên, phát hiện tay anh đã dừng lại giữa không trung, trên mặt là sự tức giận, nhưng trong mắt lệ khí đã lặng lẽ biến mất, đổi lại là vô hạn thất vọng.
"Em lại vì anh ta hoàn toàn không quan tâm đến mình, vậy anh còn có cái gì để mà tranh giành?"
Sở Nhan chấn động, tinh tường nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách cuả anh, là sự tuyệt vọng nản lòng thoái chí.
Lần này, anh là hoàn toàn đối với cô chết tâm rồi sao? Đây chẳng phải là kết quả cô muốn sao? Nhưng lòng của cô tại sao lại đau như vậy. . . . . .
Trác Dương buông cô ra, lảo đảo lui về phía sau, trên mặt là nụ cười đau đớn tan nát cõi lòng.
Bi ai nhìn lại cô một cái, rồi kiên quyết xoay người rời đi.
Sở Nhan đứng run tại chỗ, si ngốc nhìn bước chân Trác Dương lảo đảo rời đi, lòng của cô giống như cũng theo bước chân đố mà chết đi. . . . . .
/18
|