Không biết là lòng có cảm ứng thế nào, Kiều Hải Sinh đã hôn mê nhiều ngày hôm nay đột nhiên lại tỉnh lại, ông biết Nghiêm Chinh tới chơi, lập tức lệnh quản gia dẫn ông tới gặp anh.
Nghiêm Chinh đi theo quản gia đi vào phòng ngủ của Kiều Hải Sinh, vốn là phòng ngủ, hôm nay bày đầy dụng cụ máy móc để duy trì sinh mạng, nghiễm nhiên giống như phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện.
Anh nhìn thấy nằm ngửa ở trên giường ông lão sắc mặt xám trắng thì không dám tin tưởng đó chính là Kiều Hải Sinh thân thể khỏe mạnh năm đó giúp đỡ anh ra nước ngoài học.
"Ông Kiều?"
Nghiêm Chinh ngồi xuống ghế dựa ở bên giường, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt bi thống nhẹ giọng gọi Kiều Hải Sinh.
Kiều Hải Sinh mắt vẩn đục mở ra, duy chỉ có ánh mắt sắc bén là chưa từng thay đổi.
"Cậu đã đến rồi!" Kiều Hải Sinh nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh, trong mắt xuất hiện vẻ hài.
"Dạ! Xin lỗi tôi tới đã muộn." Nghiêm Chinh cảm thấy đau lòng.
Trễ một bước nữa, anh có thể vĩnh viễn không thấy được vị ân nhân đã từng có ân lớn với anh.
"Tôi một mực chờ anh." Ông suy yếu cười một tiếng."Tôi hiểu biết rõ anh sẽ trở lại gặp tôi, tôi quả nhiên không đoán sai!"
Bấy giờ người trẻ tuổi này có một đôi mắt chính trực nhất mà ông từng thấy, còn cả ánh mắt ý chí kiên cường.
"Nhưng tôi nên tời sớm một chút. . . . . ." Nghiêm Chinh như cũ tự trách. Nếu như anh có thể vì ông làm chút gì, hoặc giả ông không bệnh thời kỳ cuối.
Giống như nhìn ra tâm tư của anh, ông khàn khàn cười ha ha."Tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, nếu như có thể cứu trị, bác sĩ đã sớm trị tốt bệnh của tôi rồi."
"Ung thư gan giai đoạn cuối?" Vậy căn bản là không có một tia hy vọng trị được, coi như Hoa Đà tái thế, cũng chỉ có thể lắc đầu mà thở dài .
"Tôi. . . . . . Thật đáng tiếc!" Nghiêm Chinh rũ mắt, biểu hiện sự buồn bã an ủi sâu sắc, trừ việc này ra, anh cũng không cách nào giúp cho Kiều Hải Sinh.
"Ha ha! Tôi đã hơn tám mươi tuổi, đã sớm đã thông suốt, nhưng điều khiến tôi lo lắng duy nhất, là đứa cháu gái tôi yêu thương nhất —— Ân Ân."
"Cháu gái của ngày?"
"Không sai! Ân Ân thật là một cô gái khiến người ta thấy yêu, khéo léo nghe lời lại hiểu biết ý người, nếu như mà tôi đi, không yên tâm nhất chính là nó." Nghĩ đến cháu gái đáng yêu, trong mắt Kiều Hải Sinh hiện lên vài giọt nước mắt.
"Nếu như có người đáng tin cậy thay tôi chăm sóc con bé, như vậy tôi chết cũng an tâm." Ông nói xong, rốt cuộc nước mắt trong tròng mắt rớt ra không thôi.
Mà Nghiêm Chinh trừ trầm mặc cùng đồng tình nhìn ông, cũng không biết nên an ủi ông thế nào.
Kiều Hải Sinh nhìn chằm chằm Nghiêm Chinh một hồi lâu, đột nhiên hai mắt sáng lên, trên mặt xuất hiện thần sắc kiên định. Ánh mắt ông tha thiết, nhìn chăm chú khiến Nghiêm Chinh có chút tự nhiên.
"Không bằng —— cậu thay tôi chăm sóc Ân Ân đi!"
"Cái gì?"
/30
|