Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 312: Ngàn Vạn Lần Đừng Tới Mỹ

/326


Edit: Phương Tuyền

Beta: Phong Vũ

“Thất Thất, cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?”

Giọng nói Tả Phán Tình hơi gấp gáp, ngón tay cầm chặt di động, vô cùng sợ hãi nghe thấy tin tức gì đó không tốt.

“Phán Tình, tớ không sao.” Trịnh Thất Muội bên kia thực im lặng, cô cũng rất bất đắc dĩ, Thang Á Nam cũng cho cô gọi di động liên lạc với bên ngoài: “Phán Tình, cậu đừng lo lắng cho tớ nữa, tớ không sao.”

“Thất Thất, vậy còn cậu? Cậu có về không? Cậu rốt cuộc ở đâu? Tớ giúp cậu báo cảnh sát, tớ sẽ khiến cho tên khốn đó thả cậu ra.”

“Không cần. Phán Tình, cám ơn cậu. Thật sự không cần.” Trịnh Thất Muội cũng không hiểu được Thang Á Nam nghĩ cái gì: “Phán Tình, cậu tin tớ, tớ không sao. Cậu đừng tới Mỹ, cũng đừng làm gì vì tớ, anh ta nói, mấy ngày nữa sẽ để tớ về.”

“Vì sao phải mấy ngày nữa?” Tả Phán Tình không hiểu: “Cậu bảo anh ta thả cậu đi. Cậu về mau đi, cậu có nghe không?”

Cô chỉ cần tưởng tượng đến Thang Á Nam từng dùng súng chỉa vào mình là lại thấy dựng tóc gáy. Tuy rằng cô không thực sự bị thương tổn, nhưng Trịnh Thất Muội sẽ rất thương tâm, rất tự trách đúng không?

“Không sao, mấy ngày thì mấy ngày nữa đi.” Trịnh Thất Muội nhìn thấy Thang Á Nam bước vào cửa, không định nói tiếp với Tả Phán Tình: “Phán Tình, cậu nhớ kỹ lời tớ nói, cậu đừng tới Mỹ, cũng đừng lo lắng nữa. Tớ sẽ không có việc gì đâu.”

“Thất Thất?” Dù cô nói thế nào, Tả Phán Tình cũng không thể không lo lắng: “Thất Thất? Cậu nói cho tớ biết, cần tớ làm gì? Bây giờ tớ giúp cậu báo cảnh sát được không? Tớ. . . . . .”

“Không cần.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Phải báo cảnh sát thì tớ tự mình báo. Tớ thật sự không sao. Cứ vậy đi. Gặp lại sau.”

“Thất Thất. . . . . .”

Mặc kệ Tả Phán Tình gọi thế nào, Trịnh Thất Muội bên kia cũng đã cúp máy.

Cuộc gọi giống như là báo bình an này khiến Tả Phán Tình càng thêm lo lắng. Trịnh Thất Muội ngày đó bị Thang Á Nam đánh ngất, hai ngày đó cô bận vui vẻ cùng Cố Học Văn, thực sự quên mất cô ấy.

Cô thực có lỗi với Trịnh Thất Muội. Bây giờ Trịnh Thất Muội còn gọi bảo cô ngàn vạn lần không được đi Mỹ. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Thang Á Nam cùng Hiên Viên Diêu, hai người này cùng câu kết, nhốt cô ấy, dụ cô lại đi cứu Trịnh Thất Muội.

“Trịnh Thất Muội?” Cố Học Văn không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cô, cầm khăn mặt trên tay, lúc này cô mới phát hiện bản thân từ phòng tắm đi ra vẫn còn chưa lau tóc, mái tóc còn ướt đẫm.

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Học Văn, làm sao bây giờ? Thất Thất còn ở Mỹ.”

“Cô ấy có thể gọi điện thoại cho em, có nghĩa là cô ấy không có việc gì, không phải sao?” Cố Học Văn để cô ngồi xuống giường, lấy khăn lau tóc cho cô.

“Cậu ấy bảo em không được đi Mỹ.” Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, vẻ mặt ngưng trọng: “Anh nói đây là có ý gì?”

Trầm mặc, Cố Học Văn tìm máy sấy, giúp Tả Phán Tình sấy tóc. Sấy tóc cho cô xong, cất máy sấy, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Tả Phán Tình.

“Em cũng nói, cô ấy bảo em đừng lo lắng cho cô ấy, không được đi Mỹ tìm cô ấy. Chẳng lẽ em còn muốn đi Mỹ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Cái tên Hiên Viên Diêu kia, cô có thể trốn một lần, chưa chắc đã có thể trốn lần thứ hai. Cố Học Văn có thể cứu cô một lần, cũng chưa chắc có thể cứu cô lần thứ hai.

“Vậy là được rồi.” Cố Học Văn thực khách quan nói rõ sự thật: “Em chỉ cần suy nghĩ một việc. Trịnh Thất Muội có thể gọi điện thoại cho em, cho thấy cô ấy hiện giờ không nguy hiểm tính mạng. Hiên Viên Diêu muốn em đi Mỹ, càng không thể thương tổn tính mạng cô ấy, nhiều nhất cũng chỉ mất tự do. Nếu em thực sự đi, đó mới là làm cho cô ấy khó chịu.”

Tả Phán Tình trầm mặc, hiểu được sự thật quả như lời Cố Học Văn nói, nhưng vậy thì sao? Cô thật sự lo lắng cho Trịnh Thất Muội, tưởng tượng đến cô kết hôn cùng người như Thang Á Nam, cô cảm thấy không an tâm.

“Tốt lắm, bình tĩnh lại.” Cố Học Văn hôn lên môi cô một cái: “Bây giờ em đã về, em nhớ rõ chứ? Ngày mai em có định đi làm không?”

“Đúng rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Vừa mới tìm được công việc đã xin nghĩ nhiều ngày như vậy, ngày mai nếu biểu hiện còn không tốt, chắc ông chủ sẽ xào em như xào mực mất.”

“Em biết thế là tốt.” Cố Học Văn ý bảo cô nằm xuống: “Em trước tiên ngủ chút đi, có chuyện gì giao cho anh, em tin anh, anh sẽ nghĩ cách tìm Trịnh Thất Muội về, sẽ không để cô ấy ở Mỹ đâu.”

“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, Cố Học Văn cũng nằm xuống bên cạnh cô, tay duỗi ra ôm lấy thắt lưng của cô, sau đó môi lại tiếp tục áp lên môi cô.

“Cố Học Văn.” Hai tay Tả Phán Tình đặt trên ngực anh, chạm vào da thịt nóng bỏng của anh lại rất nhanh rụt lại, bộ dáng thẹn thùng làm cho Cố Học Văn một trận cười nhẹ: “Cũng không phải chưa chạm qua.”

“Anh, anh vừa rồi bảo em ngủ mà.” Giọng nói Tả Phán Tình tỏ ra có chút vô tội, cảm giác giống như tiểu bạch thỏ. Cố Học Văn cong khóe môi, đôi môi lập tức tiến gần đến cần cổ cô: “Đúng vậy, ngủ.”

Đều là ngủ, ngủ thế này không phải cũng là ngủ sao.

Mặt Tả Phán Tình liền đỏ lên, lập tức lan đến cổ: “Cố Học Văn, em mệt.”

“Ừ.” Đáp lại chỉ là một tiếng ừ, rồi lại khẽ cắn vành tai cô vô cùng thân thiết.

“Cố Học Văn, ngày mai em còn phải đi làm đấy.” Giọng nói Tả Phán Tình lại yếu đi vài phần, chính cô cũng không ý thức được.

“Không sao, chỉ làm một lần thôi.” Mới vừa tắm xong, trên người cô thơm quá, còn mang theo hơi nước nhè nhẹ, như là bánh mới ra lò, hương vị ngọt ngào ngon miệng. Làm cho anh muốn ăn một lần lại muốn ăn thêm lần nữa.

“Anh vô lại. . . . . .” Lần nào cũng nói một lần mà có lần nào đúng là một lần đâu? Còn không phải đều là rất nhiều lần sao? Tả Phán Tình nháy mắt vô tội như tiểu bạch thỏ, mang theo vài phần lên án.

Khóe môi Cố Học Văn cong lên, không nhẹ không nặng cắn lên môi của cô một cái. Cánh tay dài duỗi ra kéo khăn tắm của cô xuống, hai đóa hồng mai đập vào trong mắt, ánh mắt tối sầm vài phần, nhiễm thêm vài phần mờ mịt.

“Không có cách nào, muốn trách thì trách em quá ngon miệng.”

Ngon miệng? Anh xem cô là Coca Cola sao?

“Cố Học Văn. . . . . .” Muốn xem thường anh, bảo anh để cô yên: “Anh có thể buông tha em không hả?”

Ở bên ngoài cũng làm, về nhà cũng làm, anh không thấy mệt sao?

“Hư. . . . . .” Sau đó tiếng nói của cô tan biến trong môi anh, anh hôn cô thật nhẹ, một chút một chút bắt đầu từ từ xuống phía dưới: “Anh phải từ từ nhấm nháp. Em đừng có quấy rầy để anh ăn.”

“Cố Học Văn. . . . . .” Người kia.

Tả Phán Tình thật sự cảm nhận sâu sắc rằng Cố Học Văn ở trên giường chính là một đại sắc lang. Hơn nữa còn là sắc lang sắc đến không thể nào sắc hơn.

Có điều tiểu bạch thỏ đấu không lại đại sắc lang. Chỉ có thể để mặc cho anh ăn, ăn một lần lại một lần. Ăn xong rồi vẫn muốn ăn. . . . . .

Cuối cùng ý thức Tả Phán Tình bắt đầu tan rã, ý niệm mãnh liệt duy nhất trong đầu chính là: “Cố Học Văn, nếu anh hại em ngày mai đi làm muộn, em nhất định sẽ giết anh.”

Đáp lại cô là một cú đẩy thật sâu thật mạnh của Cố Học Văn, cô bị đâm đến rốt cuộc nói không nên lời.

Tả Phán Tình vội vàng bước xuống từ trên xe Cố Học Văn, cũng không chào hỏi anh, vội vàng rảo bước tiến vào tòa cao ốc làm việc. Vốn mệt mỏi vì ngồi trên máy bay lâu như vậy, lại bị Cố Học Văn quấn lấy cả ngày, buổi sáng thiếu chút nữa không dậy nổi.

Nếu Cố Học Văn không đưa cô đến, phỏng chừng không thể không muộn. Tả Phán Tình trong lòng sốt ruột, bước chân lại càng nhanh.

“Phán Tình.” Cố Học Văn gọi cô lại, buổi sáng cô dậy quá muộn, điểm tâm cũng chưa ăn, lúc đi qua tiệm thức ăn nhanh, anh đã mua bữa sáng cho cô.

“Mang bữa sáng theo.”

“Ừ.” Anh vừa nói cô liền cảm thấy mình đúng thật là đói bụng, rất nhanh cầm lấy gói to trên tay anh, không hề nhìn anh, nhanh chóng tiến vào công ty.

Còn Cố Học Văn thì ngồi ở trong xe bất mãn nhíu mày, trước kia ở thành phố C, cô chính là có cho anh good bye kiss.

Bây giờ không những không có, thái độ còn hoàn toàn không nhìn anh. Thật sự xem anh như lái xe mà. Trong lòng có chút buồn bực, hạ quyết tâm tối nay về nhà giáo dục Tả Phán Tình tốt một chút, để cô biết cho dù có vội cũng không thể xem nhẹ tầm quan trọng của chồng.

Di động vang lên hai tiếng, là Cố Học Võ, chân mày khẽ nhíu lại, anh nhanh chóng nghe máy.

“Ừ. Được, em biết rồi. Đúng rồi, giúp em làm việc kia. Cám ơn.”

Ngắt điện thoại, Cố Học Văn nhìn về phía trước đã không còn thấy bóng dáng Tả Phán Tình, rất nhanh nhấn chân ga rời đi.

Tả Phán Tình tất nhiên không thể biết tâm tư Cố Học Văn. Đi làm chưa được vài ngày. Gần đây lại đi muộn khẳng định không phải phong cách của cô. Dùng tốc độ nhanh nhất cô đi tới chỗ làm của mình ở tầng trệt.

Thời gian không nhiều không ít, còn có một phút nữa là muộn. Nhẹ nhàng thở ra, Tả Phán Tình rất nhanh quẹt thẻ. Vừa vào cửa thì có người tới gần.

“Chào buổi sáng thiết kế Tả.”

“Xin chào.” Gật đầu với đồng nghiệp, công ty mới không nhỏ, nhân viên tất nhiên rất nhiều, Tả Phán Tình hy vọng có quan hệ tốt với mỗi đồng nghiệp. Mặc dù có chút khó khăn.

“Còn chưa ăn sáng sao?” Đồng nghiệp thấy bữa sáng trên tay Tả Phán Tình, cô xấu hổ cười cười: “Đúng vậy, buổi sáng đi xe.”

“Ừ. Vậy nhanh đi ăn đi.” Đồng nghiệp vẫy vẫy tay, lại vội đi làm chuyện của mình.

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, rất nhanh trở lại văn phòng của mình, buông túi xách, nhẹ nhàng thở ra, đều do Cố Học Văn, nếu hôm nay cũng muộn thì thật là xấu hổ.

Lấy bữa sáng ra ăn, mới được hai miếng, cửa phòng bất ngờ bị ai đó gõ hai tiếng rồi đẩy ra.

Tả Phán Tình nghẹn một miếng bánh bao, thiếu chút nữa nghẹn thở.

“Khụ khụ.” Rất nhanh nuốt bánh bao xuống, tay cầm sữa đậu nành đặt sang một bên, đứng thẳng người nhìn về phía người đang tới. Là quản lý bộ phận thiết kế họ Chu, chị ta mới hơn ba mươi tuổi, đã là giám đốc bộ phận, trên mặt đeo một cái mắt kính viền vàng, trông có chút nghiêm túc, lúc này ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình mang theo vài phần không vui.

“Thiết kế Tả, tuy rằng công ty đối nhân viên rất tốt, nhưng về sau việc ăn sáng vẫn nên giải quyết ở nhà đi.”

“Thật ngại quá.” Tả Phán Tình thập phần xấu hổ, hơi hơi cúi đầu: “Lần sau tôi nhất định chú ý.”

“Biết là tốt rồi.” Vừa rồi ở dưới lầu, chị ta đã nhìn thấy Tả Phán Tình bước xuống từ một chiếc xe. Chiếc xe kia có biển số có ký tự V của thủ đô. Người đang ông trên xe bởi vì khoảng cách quá xa mà không nhìn rõ mặt lắm, nhưng có thể lái được loại xe như vậy, gia cảnh hẳn là không đơn giản.

Người như vậy còn đi làm cái gì chứ? Ở nhà để chồng chăm sóc là tốt rồi.

Nhất là Tả Phán Tình vừa vào công ty đã xin nghỉ phép. Thành tích còn chưa có gì đã lo hưởng thụ. Giám đốc Chu vô cùng không vui, bước tới hai bước, ánh mắt sau thấu kính thẳng tắp nhìn chằm chằm Tả Phán Tình.

“Thiết kế Tả, công ty mời cô tới là để cô làm việc, nếu cô không thể làm tốt, chi bằng về nhà làm thiếu phu nhân đi. Cô đã đến công ty làm việc thì nên có dáng vẻ của người làm việc một chút.”

“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, thái độ rất thành khẩn: “Sau này tôi nhất định chú ý.”

“Công ty đã đưa ra một loại sản phẩm mới cho lễ tình nhân, nhằm vào hoạt động lễ tình nhân, cô xem trước một chút, trước giờ tan tầm tôi muốn xem báo cáo của cô.”

“Giám đốc Chu, hoạt động lễ tình nhân không phải đều đã qua rồi sao?” Lễ tình nhân đã qua, vật phẩm trang sức cũng đều đã tiêu thụ, còn cần làm báo cáo gì.

“Đúng vậy. Đã qua lúc cô xuất ngoại, nhưng có một số sản phẩm đưa ra thị trường tiêu thụ không đạt được thành tích lý tưởng, tôi muốn cô làm báo cáo, chỉ ra điểm không đạt của những thiết kế.”

Không đạt? Tả Phán Tình giật mình không biết là phải nói gì, giám đốc Chu lại xoay người rời khỏi.

Rất nhanh, thư ký của chị ta đưa báo cáo về vật phẩm trang sức tiêu thụ của công ty trong mấy ngày lễ tình nhân, còn có bản thiết kế của vật phẩm trang sức tới.

Trước hết cô nhìn qua thiết kế, về phần lượng tiêu thụ, đôi khi không liên quan nhiều đến thiết kế lắm. Quan trọng hơn là, bảo cô chỉ ra điểm không đạt?

Cô vừa mới vào công ty, nếu thẳng thắn chỉ ra chỗ không đạt của các tiền bối thì chính là đắc tội với họ. Nếu không chỉ ra, giám đốc Chu kia nhất định sẽ nói cô không nghiêm túc làm việc.

Mi tâm nhíu lại, Tả Phán Tình thở dài, được rồi, ai bảo cô phải ra ngoài du ngoạn ngay vào lễ tình nhân? Đây là sự trừng phạt đối với cô.

Vị cấp trên này lúc mới tới đã thấy có hơi nghiêm túc. Hôm nay Tả Phán Tình mới chính thức lĩnh giáo, một phần báo cáo mà phải làm mãi đến tận buổi chiều. Dù sao sản phẩm có thể mang đi tiêu thụ cũng không quá kém. Thật sự phải nói là không đạt cũng phải nói là cái này có nội dung.

Tả Phán Tình nghĩ giao báo cáo xong sẽ không còn việc gì, vậy mà hoàn toàn sai. Thời gian sau đó, những việc giám đốc Chu giao cho cô làm vượt quá xa ngoài chuyên môn của một nhà thiết kế.

Bản vẽ thiết kế, hết từ chối lại sửa chữa coi như xong. Còn muốn cô tìm ra sản phẩm mới của công ty đã tung ra mấy năm trước kia, lại viết báo cáo, ưu điểm chỗ nào, khuyết điểm chỗ nào.

Công việc Tả Phán Tình làm không xuể, mỗi ngày về đến nhà còn ôm sách vở.

Cô bận, Cố Học Văn cũng bận. Trong khoảng thời gian này, sớm đi tối về. Tối nay trở về, nhìn thấy Tả Phán Tình còn ở trong thư phòng. Anh nhíu mày, đứng ở cửa thư phòng hồi lâu.

Sau khi quay về Bắc Đô, anh liền lắp thêm ở trong thư phòng một cái bàn thiết kế. Trước kia phần nhiều là anh làm việc ở đây bây giờ lại biến thành Tả Phán Tình.

Tả Phán Tình vậy mà cũng không phát hiện anh đến, đang vẽ gì đó trên giấy, không hài lòng lại ném qua một bên. Dáng vẻ vô cùng chăm chú, vẫn không phát hiện Cố Học Văn đang đứng ở bên cạnh.

Cố Học Văn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thật nghiêm túc, bước về phía trước, cau mày, đi tới phía sau Tả Phán Tình, phát hiện cô vẫn không có phát hiện ra sự tồn tại của mình.

“Chỗ này nên dùng cái gì thì tốt hơn đây?” Tả Phán Tình cắn đầu bút, đôi mi thanh tú chau lại: “Kim cương? Quá bắt mắt. Thủy tinh? Hình như là quá thấp kém? A, hay là dùng. . . . . .”

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn đột nhiên lên tiếng, dọa cô hoảng sợ, bút trên tay liền vì vậy rớt xuống. Cô xoay người, vỗ ngực tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Văn: “Này. Người dọa người có thể hù chết người đó, anh có biết không hả?”

“Anh vào ít nhất cũng nửa tiếng rồi.” Cố Học Văn nhìn đồng hồ, lại nhìn bản vẽ thiết kế trên tay cô: “Công ty các em có cần phải bận như vậy không? Anh thấy em từ lúc đi làm trở lại đến bây giờ, ngày nào cũng mang công việc về làm.”

Đã hơn một tháng, có bận thế nào thì cũng phải xong rồi chứ?


/326

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status