Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 23: Thủ đoạn đặc biệt

/162


Kiều Tâm Uyển trừng lớn mắt, tầm mắt đảo qua khuôn mặt Cố Học Võ, anh hình như không phát hiện ra cô đã tỉnh mà ngồi ở bên giường trẻ, nhìn tiểu bảo bối đang nằm trên giường. Tiểu bảo bối lúc này còn đang ngủ, Cố Học Võ cũng không có động tác gì khác, chỉ là nhìn bé con kia.

Ánh mắt anh thâm thúy, nhìn không rõ lúc này anh đang nghĩ gì. Nhưng mà vẻ mặt dịu dàng Kiều Tâm Uyển chưa từng thấy. Trong lòng dâng lên vài phần chua xót. Trước kia, cô chưa từng nghĩ có một ngày có thể sẽ có con với Cố Học Võ. Dù sao anh đã từng nói, đời này cũng không chạm vào cô, cái cô có thể có được cũng chỉ là một danh hiệu cô Cố.

Trong đám bạn tâm giao, bạn học cũng có người kết hôn sinh con. Mỗi lần nhìn ngắm những tiểu bảo bối trắng tròn mũm mĩm của mấy người bạn đó là cô lại đặc biệt hâm mộ. Cô cũng muốn có một đứa con của mình.

Lúc Cố Học Võ đang ở Bắc Kinh, cô đã từng cố ý mặc một bộ áo ngủ gợi cảm đi qua đi lại trước mặt anh. Vậy mà anh lại nói nếu cô thật sự đói khát như vậy, tôi cũng không ngại cô đi tìm ngưu lang. Mỗi lần anh nói như vậy, cô sẽ cãi nhau với anh. Ầm ĩ một hồi rồi Cố Học Võ là người bỏ đi.

Cô rất hận, tức giận, thậm chí kích động muốn phát điên. Anh có thể cùng cô cãi vã một trận cũng được, nhưng vấn đề là, anh ngay cả cãi nhau với cô cũng không sẵn lòng, có thể thấy ở trong lòng anh, anh ghét cô đến mức nào.

Mà lúc này, cô rốt cuộc cũng đã được làm bạn với anh, nhưng ánh mắt của anh vẫn như trước, không phải bởi vì cô, mà là bởi vì đứa bé.

Tình yêu của anh, có thể cho Chu Oánh, có thể cho tiểu bảo bối, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không cho cô. Cố Học Võ ơi Cố Học Võ. Anh có biết anh đối với em rất tàn nhẫn không?

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Học Võ quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi.

“Dậy rồi? Có đói bụng không?”

“Mẹ tôi đâu?” Nếu cô không nhớ lầm thì Kiều mẫu tuyệt đối sẽ không để Cố Học Võ ngồi trông cô.

“À, bà ấy với ba cô dự tiệc rồi.” Tiệc sinh nhật của ba Tống Thần Vân, ông ấy bảo cậu ta kêu mọi người lên.

“Vú đâu rồi?”

Trầm Thành giúp cô thuê vú chăm một tháng, nếu mẹ cô vắng mặt, nhất định sẽ để bày ấy ở cùng cô, người đó đâu?

“Không biết.”

Cố Học Võ trả lời làm cho Kiều Tâm Uyển hộc máu, đây là đáp án gì: “Anh, anh ở đây làm gì? Anh nói không muốn thấy tôi mà. Anh cút ra ngoài cho tôi.”

“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ thản nhiên gọi tên cô, hai ngày nay anh phải xử lý chuyện riêng, cũng không có thời gian để ý đến người phụ nữ này.

Mà chiều nay, người của anh đã đem kết quả xét nghiệm ADN đến cho anh. Mặc dù trong lòng đã biết, nhưng bản kết quả đó vẫn khiến anh cảm thấy vui mừng. Kết quả trên tay cho thấy anh với đứa bé trên giường, có 99% là cha con.

“Con bé là con gái tôi.”

“Con bé không phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, cắn răng không thừa nhận: “Con bé không phải là con gái anh, không phải. Anh đừng tự mình cho là tốt quá.”

“Phải không?” Cố Học Võ cũng không nhiều lời, trực tiếp đem bản xét nghiệm cha con kia đến trước mặt Kiều Tâm Uyển, quơ quơ, trong con ngươi sâu thẩm có một tia nghiền ngẫm.

“Kiều Tâm Uyển, cô cảm thấy đi tranh luận với tôi chuyện mà trong lòng tôi đã biết rõ sự thực thì thú vị lắm sao?”

Chỉ liếc mắt một cái mà sắc mặt Kiều Tâm Uyển trắng bệch, oán hận trừng mắt nhìn Cố Học Võ, sắc mặt cô khó coi đến cực điểm: “Cố Học Võ, ai cho anh quyền tiến hành xét nghiệm ADN với con gái của tôi? Ai cho anh cái quyền đó?”

“Con bé là con gái tôi.” Cố Học Võ cũng không nhiều lời vô nghĩa, đem bản báo cáo ADN đặt ở trước giường, tầm mắt hướng về khuôn mặt Kiều Tâm Uyển: “Đến giờ, cô vẫn còn khăng khăng thế sao?”

“Con gái của anh?” Kiều Tâm Uyển nhìn mặt anh, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười mỉa mai, cười đến rực rỡ: “Cố Học Võ, anh nói con bé là con gái anh?”

Cố Học Võ không nói lời nào, biểu hiện trên mặt cũng đã cho rằng chuyện này là sự thực. Kiều Tâm Uyển gật gật đầu, vươn tay chỉ tiểu bảo bối nằm trên giường.

“Cố Học Võ, anh nói con bé là con gái anh đúng không? Vậy anh muốn thế nào?”

Cố Học Võ vẻ mặt nghiêm túc, nhìn vẻ mặt châm chọc của Kiều Tâm Uyển. Trong lòng thế nhưng lại có chút không vui. Anh nhíu mi, tầm mắt dừng ở trên mặt của đứa nhỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng ở dưới ngọn đèn nhìn rất đáng yêu.

Thu mắt lại, anh nói ra quyết định của mình: “Đứa bé là con tôi. Tôi muốn đưa con bé về Cố gia.”

Đưa về Cố gia? Kiều Tâm Uyển giống như là nghe chuyện tiếu lâm mà bật cười, cười đến nỗi bụng cô cũng khó chịu, nhưng cô cũng không dừng lại. Nhưng mà thật sự cảm thấy buồn cười.

“Về Cố gia?” Kiều Tâm Uyển ngồi dậy, đối diện với Cố Học Võ. Thu hồi nụ cười, tầm mắt lạnh như băng: “Cố Học Võ. Tôi thật sự không hiểu sao anh lại tự tin nói như vậy. Anh nói muốn đưa tiểu bảo bối về Cố gia, anh thấy anh có tư cách nói lời này sao?”

Nhìn vẻ mặt dĩ nhiên của Cố Học Võ, cô vươn tay chỉ vào đứa nhỏ trên giường: “Anh đưa con bé về Cố gia, chờ con trưởng thành, anh định nói về sự xuất hiện của con bé như thế nào?”

“Anh muốn nói cho con bé, con là kết quả sau mưu tính của mẹ con? Nói cho con biết con ra đời là do mẹ con đánh thuốc ba con nên mới sinh ra con trên thế giới này? Hay là nói với con là ba mẹ con kết hôn ba năm, bằng mặt không bằng lòng. Ba con sau khi con ra đời thì ngang ngược quyết định tương lai của con, mọi chuyện của con?”

Những việc đó anh biết là sự thật, sự căm ghét đối với cô, cô không ngại nhắc lại một lần. Đứa bé đó chính là do người phụ nữ anh ghét nhất mà không, phải là hận nhất sinh ra. Người phụ nữ anh hận nhất. Dù sao nổi hận của anh cũng rõ ràng như vậy, chán ghét như vậy. Hiện tại lại ở đây giả bộ làm người tốt? Có cần như vậy không?

“Kiều Tâm Uyển. . . . . .” Cố Học Võ muốn nói gì, Kiều Tâm Uyển cũng không để cho anh nói, lạnh giọng mở miệng: “Cố Học Võ, anh quên nhưng tôi không quên. Hơn chín tháng trước, trong khách sạn ở thành phố C, anh đã nói gì, anh quên rồi sao? Anh nói, nếu tôi mang thai, vậy bỏ đứa bé đi. Anh căn bản không cần con gái, không cần con. Anh bây giờ có tư cách gì, lấy lý do gì mà đến trước mặt con gái làm người cha tốt? Anh có mặt mũi gì đi nói với con gái, con ra đời không có nhận được lời chúc phúc của ba. Ba của nó đã muốn giết nó ngay khi nó còn nằm trong bụng mẹ? Anh có không? Anh có mặt mũi không? Anh có không?”

Giọng nói của Kiều Tâm Uyển không cao, tốc độ nói cũng không nhanh, nhưng mà mỗi một lời đều mạnh mẽ, mỗi một câu đều hợp tình hợp lý. Mỗi một ánh mắt đều đầy chỉ trích. Cô không muốn nhớ lại quá khứ, quá khứ đối với cô mà nói, khổ sở nhiều hơn ngọt ngào. Không. Chỉ cần cô dính tới Cố Học Võ thì cuộc đời đều là khổ sở. Cô cảm thấy mình ngốc, mình ngu, mình không nhận ra. Hiện tại không ngốc, không ngu, cũng nhận ra được, tất nhiên cũng sẽ không sợ. Chuyện gì cũng nói ra.

Bởi vì lý lẽ thẳng thắn, cho nên khí thế mạnh mẽ. Mà khí thế như vậy, nói vậy, làm cho Cố Học Võ nhất thời không phản bác được.

“. . . . . .”

Định nói cái gì, Kiều Tâm Uyển vừa cười: “Anh không có mặt mũi. Tôi có.”

Cô nhướng cao mi, khóe môi cong lên, trên vẻ mặt đầy đắc ý và kiêu ngạo: “Tôi có mặt mũi nói với con gái, mẹ con rất yêu con, rất yêu. Mẹ con từ khi con còn chưa sinh ra đã muốn một cơ hội, cơ hội trở thành mẹ của con. Mẹ con có thể vì con ngay cả mạng cũng không cần. Sau khi sinh con ra, cẩn thận che chở cho con, ở bên con, để cho con ngày một lớn lên. Để cho con trở thành tiểu công chúa hạnh phúc nhất trên thế gian này.”

Kiều Tâm Uyển vừa mới sinh con không lâu, cơ thể còn yếu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt. Mấy ngày nay Kiều mẹ luôn tẩm bổ cho cô. Trầm Thành cũng thường xuyên mang canh đến. Dù sao từ lúc mang thai đến khi sinh, sức khỏe cũng không phải dễ dàng cứ bồi bổ là có thể hồi phục. Mà hiện tại cô vừa mới thức dậy, tóc tai còn bù xù. Quần áo cũng có chút không chỉnh chu. Nhưng mà thần sắc trên mặt cô vẫn quật cường, cố chấp như vậy. Ánh mắt của cô vừacố chấp vừa kiên định. Cô giống như là gà mẹ che chở gà con, che chở cho đứa con của mình.

Khí thế của Cố Học Võ trong khoảng nhất thời bị cô đoạt lấy, anh kinh ngạc nhìn cô, không biết nên nói gì. Xoay đầu, ánh mắt anh nhìn về cô bé đang ngủ trên giường trẻ. Ánh mắt thu lại. Cứ như vậy bỏ đi? Đó thật sự không phải tính cách của anh.

“Cô không thể phủ nhận sự thật đứa bé là con tôi.” Mặc kệ cô thừa nhận hay không, đây là sự thật. Đó là cốt nhục của anh.

“Anh cũng không thể phủ nhận anh căn bản không muốn có đứa con này.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh, căn bản không mua món nợ này. Cô không mất trí nhớ, cũng không có hư đầu óc, tất cả nhớ rõ rành mạch, rõ ràng.

“Cố Học Võ, nếu lúc trước tôi uống thuốc, nếu lúc tôi mới vừa mang thai đã bị anh phát hiện, anh có dám nói anh sẽ không ép tôi đem bỏ con đi? Anh dám nói không sao?”

Cố Học Võ nhìn khuôn mặt cô, không có phủ nhận lời cô. Nếu quay về mấy tháng trước, thời điểm đó mà phát hiện Kiều Tâm Uyển mang thai, anh nhất định có thể nghĩ cô có mục đích. Nói không chừng thật sự có thể ép cô bỏ đứa bé đi. . . . . .

Nhìn vào ánh mắt anh, Kiều Tâm Uyển biết đáp án cho mình. Rõ ràng đã sớm biết được nhưng mà lúc này cô lại cảm thấy đau lòng. Lúc trước ghét bỏ đứa bé như vậy, hiện tại lại ở đây giả vờ ra vẻ cha con? Hà cớ gì như vậy?

“Cố Học Võ, anh bây giờ còn cảm thấy, anh có tư cách lấy đứa bé từ tôi sao?”

Cố Học Võ im lặng, ngồi bất động. Kiều Tâm Uyển nói một hơi nhiều như vậy cũng mệt mỏi. Lại thêm khát, cô vươn tay lấy cái ly ở đầu giường, muốn uống nước.

Phát hiện nước rất lạnh, mi tâm không tự giác nheo lại, muốn xuống giường lấy nước, Cố Học Võ liền lấy cái ly trên tay cô, vào buồng vệ sinh lấy chút nước lạnh, thêm một chút nước ấm sau đó bỏ vào tay cô. Kiều Tâm Uyển nhìn anh, nhận lấy, đem ly nước uống một hơi cạn sạch. Đặt ly xuống, ánh mắt lạnh lẽo buồn sầu.

“Cố Học Võ, anh đi đi.”

Không yêu không hận, xem anh là một người xa lạ. Là chừng mực cao nhất Kiều Tâm Uyển có thể cho anh. Bằng không, cô thực sự xúc động muốn đuổi anh ra ngoài. Hoặc là gọi điện thoại báo cho cảnh sát, nói là có tên vô lại quấy rối sản phụ.

Cố Học Võ không có cử động, nhìn ly trống không ở đầu giường, liền rót nước vào ly đặt ở đầu giường, sau đó đến bên giường ngồi xuống, mắt nhìn con gái đang ngủ say.

“Kiều Tâm Uyển.” Giọng nói của anh rất nhẹ, mang theo tuyên bố kiên định: “Con gái là của tôi.”


/162

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status