Khi lần đầu có kinh nguyệt của Sơ Vân qua đi, không lâu sau Lục Tiến đã mang cô rời khỏi đó. Xung đột lần này đã làm cho tổng tư lệnh quân đồng minh tìm được cớ để khai chiến. Là quân độc lập võ trang mạnh nhất của vùng Tam Giác Vàng, bọn họ có thể dễ dàng nhân cơ hội này tẩy trừ thế lực thù địch thuận tiện khuếch trương địa bàn. Tam Giác Vàng, lại sắp bùng nổ một cuộc chiến máu lửa.
Sơ Vân cũng không nghĩ đến những chuyện này, cô chỉ mang theo đôi mắt sưng đỏ, ôm vú nuôi hồi lâu không chịu buông ra. Trên người bà có vị cỏ xanh tạo cảm giác ấm áp khiến cho cô nghẹn ngào không có cách nào nói lời từ biệt.
Xe ra khỏi cửa thôn, vú nuôi vẫn đứng trước cửa thôn không chịu bước đi.
“Cháu gái hãy sống tốt với A Tiến, phải ngoan ngoãn một chút…” vú nuôi đan hai tay vào nhau, dặn dò từ xa. Sơ Vân thò đầu ra, liếu mạng phất tay về phía thân ảnh gầy gầy càng lúc càng nhỏ dần.
Xe đi xa, rốt cuộc không còn nhìn thấy thôn nhỏ nữa, Sơ Vân vô cùng buồn bã thu tay lại, chậm rãi ngồi trở lại xe. Lục Tiến liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ mỉm cười. Nham Đương ngồi ở vị trí phó lái không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ quyến luyến của cô, cánh tay và trán của cậu đều quần băng vải, trong lòng ôm một khẩu súng ngắm nặng trịch, tấm lưng thẳng tắp hơi căng thẳng nhìn về phía trước, vẻ mặt như vừa mới áp đảo được một con sói.
Sau một đêm mưa nhỏ, khắp vùng núi đều bị bao phủ bởi mây mù, đỉnh núi sương khói lượn lờ, không khí ẩm ướt, ngay cả cột mốc ranh giới hai bên đường được sơn phết cẩn thận cũng sắp đâm chồi xanh.
Hai bên con đường đất đỏ chật hẹp phủ kín những bụi cỏ rừng hỗn hợp, chỗ trũng lên núi là những mảng rừng trúc hay cây chuối tây.
Trên con đường núi xóc nảy, chiếc xe việt dã miễn cưỡng có thể đi được như một con thuyền trên đầu ngọn sóng, Lục Tiến cùng Nham Đương thì không sao còn Sơ Vân ngồi phía sau lại thấy mình giống như đang hành lễ với tượng Phật phía sau xe, bị ném qua ném lại. Về sau, Sơ Vân khó chịu đến toàn thân đau nhức, sắc mặt trắng bệch.
Ra đến núi lớn, xe dần dần tiến vào con đường bằng phẳng hơn, lúc xế chiều, bọn họ vào đến một thị trấn nhỏ.
Tuy toàn thân khó chịu nhưng mấy ngày qua bị ép ở trong rừng sâu nguyên thủy nên Sơ Vân vẫn rất kích động nằm sấp bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Đây là một thị trấn cực kì nhỏ, bởi vì rất gần tỉnh Y nên những tấm biển trên mặt đường cũng có chữ Hán.
Trong khi xe chạy, Sơ Vân còn trông thấy một ngân hàng công thương trong nước, ven đường cũng có một tấm biển thật to ghi chữ “Điện tín trung quốc”. Sơ Vân vươn tay chạm vào cửa sổ thủy tinh, mũi cay cay, nước mắt sắp rơi xuống. Nếu như người ngồi phía trước không phải là Lục Tiến và Nham Đương thì cô thật sự cho rằng mình đang ở trong một thị trấn vắng vẻ nào đó trong nước. Nhưng cô cố nén nước mắt lại, sau đó tiếp tục nhìn ngắm hai bên đường.
Người lui tới ở đây đa phần da rất đen, đàn ông lưng đeo giỏ trúc, giắt dao dài, phụ nữ mặc váy đủ mọi màu sắc, miệng nhai trầu, có khi cũng nhìn thấy thiếu nữ có làn da khỏe mạnh dáng người thướt tha.
Bên ngoài phố buôn bán, một vài bức tường bên ngoài tòa nhà viết phiên hiệu của quân đội làm cho người ta nhìn thấy mà tưởng là doanh trại quân đội.
Trên đường thỉnh thoảng lại có một chiếc xe lái qua, mà những chiếc xe ít ỏi này đều là loại xe việt dã vừa được nhập khẩu về, vừa to vừa uy mãnh. Phần lớn lái xe đều mặc quân phục, mà ngồi trên xe còn có rất nhiều cậu bé không hơn kém Nham Đương là mấy, đều mặc quân trang, ai cũng súng vác trên vai, đạn lên nòng, võ trang đầy đủ.
Sơ Vân không chớp mắt nhìn ra bên ngoài cho đến khi xe ra khỏi trấn nhỏ, chạy cách trấn khoảng hơn 10km, cả trấn bị giấu sau cánh rừng.
“Còn khó chịu không?” Lục Tiến chậm rãi cho xe chạy vào một căn biệt thự cực kì yên lặng được tường bao quanh, nhìn qua hết sức bình thường, sau đó xuống xe mở cửa bế Sơ Vân xuống. Sơ Vân khẽ gật đầu, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, có hơi buồn nôn.
Nham Đương cũng khiêng vật dụng trên xe nhảy xuống, không nói một lời theo sau hai người.
Lục Tiến bế cô đi thẳng vào trong. Trước cửa lớn có một binh sĩ chạy xe vào bãi đỗ xe ngầm phía sau, cửa lớn khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Bên ngoài trông mộc mạc nhưng bên trong biệt thự lại vô cùng xa hoa, có vườn hoa, bể bơi, đài phun nước, khắp nơi đều rất tinh sảo.
Con đường trong vườn hoa dọc theo biệt thự được lát gỗ, Lục Tiến bế Sơ Vân lên phòng ngủ chính trên lầu hai của biệt thự. Sau khi nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường gỗ cực kì lớn rồi chắp chăn mỏng lên, hắn đi chân trần đến bên cửa sổ sát đất kéo bức màn ra, sau đó chỉnh đèn trong phòng tối lại.
Trên chiếc giường gỗ rộng thênh thang, cô ngủ thật say, thân thể được đắp dưới tấm chăn mỏng vô cùng nhỏ xinh, Lục Tiến khoanh tay nhìn ngắm rồi đóng cửa phòng lại ra khỏi phòng. Tâm tình của hắn vô cùng sung sướng. Con mèo nhỏ của hắn vẫn thích hợp với nơi này hơn.
Sơ Vân không biết tình cảnh hiện giờ của mình là gì, từ sau hôm Lục Tiến đưa cô về đây chỉ nói cô hãy ngoan ngoãn ở đây chờ hắn về.
Trong vườn hoa lúc nào cũng có thể trông thấy binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ đi đi lại lại dọc theo tường bao. Ngay cả cửa chính của biệt thự cô cũng không được tới gần. Cô ở trong căn biệt thự xa hoa, nhưng chỉ có một mình cô. Hai cô gái người bản xứ phụ trách việc ăn mặc của cô nhưng hai người họ chỉ dám nói chút ít tiếng phổ thông với cô.
Trong biệt thự không thiếu thứ gì, cô có thể xem TV, có thể đọc sách, có thể chơi trò chơi, nhưng cô hoàn toàn không được biết tình hình bên ngoài biệt thự. Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường cũng chỉ là số của Lục Tiến.
Lục Tiến đã hoàn toàn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Cách vài ngày hắn lại lái xe về biệt thự một lần, nhưng lần nào cũng có vẻ phong trần mệt mỏi, đến đi vội vàng, trở về cũng chỉ để ăn với cô một bữa cơm.
Khi cô hỏi Nham Đương cũng chỉ gãi đầu nói hiện giờ hai bên đã khai chiến, Lục Tiến cùng vài cấp dưới tinh nhuệ trong quân đội đã vài lần tấn công mạnh mẽ thắt cổ quân địch. Sau khi nghe xong Sơ Vân ngẩn người nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ suốt cả đêm.
Chiến tranh, đã từng là thế giới cách cô rất xa xôi, nhưng mà hiện giờ mỗi ngày lại xảy ra trên mảnh đất cô đang sống. Ở đây, thuốc phiện đại biểu cho sự tài phú, vũ khí đại biểu cho quyền thế, có được hai thứ này nghĩa là đã có tất cả. Đây là khẩu hiệu của bọn họ. Ở đây, có logic riêng của bọn họ. Thế giới của hắn cuối cùng cũng không thể giống với thế giới của cô.
***
Thời gian sống trong căn biệt thự xa hoa mà nhàm chán, mỗi ngày Sơ Vân đều ngồi ngẩn người trong vườn hoa, nhưng cuộc sống chán nản cũng không ngăn cách được sự phát triển của cô gái trẻ. Thỉnh thoảng về nhà nhìn thấy cô, ánh mắt của Lục Tiến đều tĩnh mịch không thấy đáy. Ngay cả cô tự nhìn mình trong gương cũng cảm thấy hình như cách vài ngày mình sẽ khác đi. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng càng ngày càng tinh tế, càng ngày càng yêu kiều. Cô tựa như một nụ hoa sớm mai còn đọng hơi sương chờ nở rộ, một khi đã nở rộ sẽ như đóa hoa tươi tắn, đẹp đến mức khiến người ta phải ngạt thở.
Ba tháng sau, rốt cuộc Sơ Vân cũng cầm chiếc điện thoại đầu giường lên gọi.
Tại một cứ điểm, Lục Tiến lại một lần nữa mang quân đi bình định quân địch nhướn mày móc ra chiếc điện thoại đang rung. Sau khi kêu người tiếp tục điều tra xem vài nơi hẻo lạnh có còn người sống không, hắn vác súng ngồi lên đầu một chiếc xe quân dụng nhấn nút nhận cuộc gọi.
Xung quanh hắn tất cả đều tường đổ vách xiêu. Bên bờ tường, sau tảng đá, khắp nơi đều có thể trông thấy những thi thể không còn trọn vẹn.
Nghe thấy lời thỉnh cầu có thể ra ngoài dạo phố của cô được không, Lục Tiến nhíu chặt lông mày định cự tuyệt nhưng hắn nhớ tới nửa tháng trước khi về nhà, dáng vẻ của cô tuy vẫn đẹp nhưng không có sức sống, điều này làm cho hắn thấy hơi bất an.
Mặc dù nghĩ cho sự an toàn của cô nhưng con mèo nhỏ kia hình như đã bị giam đến buồn chán, hắn mở miệng định nói vài ngày nữa dẹp yên chiến trường xong sẽ trở về nhà với cô nhưng lại nghe cô nũng nịu nói ngày mai là sinh nhật của cô, cô chỉ muốn ra ngoài dạo phố một chút thôi.
Giọng nói nũng nịu mềm mại của cô trong điện thoại khiến Lục Tiến nghe thấy mà toàn thân tê dại, toàn thân thư sướng. Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng phải bất đắc dĩ đồng ý lời thỉnh cầu của cô.
Ngày hôm sau, có Nham Đương cùng vài binh sĩ đi cùng, rốt cuộc Sơ Vân cũng được bước ra khỏi cửa biệt thự.
Xe chậm rãi chạy dọc theo con đường đại lộ lái vào một trấn nhỏ, trên đường đi, thỉnh thoảng hai bên đường lại có mấy chàng trai cô gái đeo giỏ trúc nói cười đùa giỡn. Gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân dán sát vào cửa sổ thủy tinh, nhìn vô cùng xuất thần.
Vào đến trấn nhỏ, bốn bề trở nên náo nhiệt hơn. Ở đây tuy không có những tòa nhà cao nhưng cái gì cũng có đủ. Ở đâu cũng có thể trông thấy biển quảng cáo của nhà hàng, trung tâm thương mại, rạp hát và thẩm mĩ viện.
Trên đường, xe lôi chở người hoặc hàng hóa vội vàng qua lại, những gánh hàng rong nhỏ đang ra sức hét lớn chào mời người qua đường.
Một vài cửa ra vào của trung tâm thương mại còn có thể nhìn thấy những cô gái cầm dù hoa ra vào.
“Tôi muốn đi dạo trong đó.” Sơ Vân chỉ tay về phía một khu trung tâm mua sắm có vẻ rất lớn. Nham Đương gật đầu, hai chiếc xe lái lại gần cửa trung tâm.
Sơ Vân xuống xe, liếc nhìn qua tấm biển “điện thoại công cộng” gần quầy bán thức ăn bên cạnh trung tâm sau đó khẽ nhếch môi rồi bị mấy tên lính vây quanh đưa vào trung tâm mua sắm.
Trung tâm mua sắm chỉ có ba tầng, người đi dạo bên trong phần lớn là con gái. Sơ Vân đi dạo qua các gian hàng, thấy thích thứ gì sẽ vào đó xem thử nhưng tâm trạng của cô càng lúc lại càng nôn nóng. Đã lâu vậy rồi mà tầm mắt của Nham Đương vẫn quanh quẩn bên người cô, mấy tên lính cũng khéo léo ngăn cản cô với người ngoài. Ngay cả cơ hội nói chuyện cùng người khác cô cũng không có, đừng nói chi là ước muốn xa vời ra ngoài gọi điện thoại.
Đi dạo một lúc lâu, Sơ Vân đi vào một gian hàng thời trang. Bên trong, một vài thiếu nữ mặc váy truyền thống hào hứng chọn cho mình một chiếc váy sơ mi dài tay mỏng, sau đó ồn ào đẩy nhau vào phòng thay đồ mặc thử đồ. Sơ Vân cũng chọn cho mình một chiếc váy nhạt màu.
Bất kể thế nào thì hôm nay cũng là sinh nhật của cô. Mặc dù đang ở nơi đất khách quê người nhưng tối thiểu cô vẫn còn an toàn đứng ở nơi này. Đây cũng là việc đáng chúc mừng.
Tuy mấy cô gái đã quen trông thấy đàn ông cầm vũ khí trên tay nhưng cửa hàng trang phục nho nhỏ đột nhiên có nhiều người nên có vẻ vô cùng chật chội, mấy cô thiếu nữ trả tiền xong rồi cầm túi rời đi, sau đó một cô gái mới đi ra từ phòng thử đồ thấy thế cũng mau chóng chạy lại tính tiền.
Thiếu nữ xinh đẹp đi tới đâu cũng gây sự chú ý, mấy cô bán quần áo vô cùng nhiệt tình giúp Sơ Vân chọn quần áo, sau đó đưa cô đến phòng thử đồ để cô thử từng cái một.
Khi Sơ Vân bước vào phòng thử đồ nhỏ thì đã lóe lên một kế hoạch. Trong bóng tối, một chiếc điện thoại xinh xắn lại bị rơi ở chỗ đó.
Đến khi xe đến trước cửa biệt thự, tim Sơ Vân vẫn còn đập liên hồi. Thỉnh thoảng cô lại dùng tay chặn lấy ngực như sợ bị người khác nhìn ra điểm khác thường. Bởi vì không có túi tiền nên cô chỉ có thể nhét điện thoại vào trong quần áo.
Lúc xuống xe, cô kiên trì không chịu để cho ai xách túi giúp mình, ôm theo mấy túi đồ linh tinh mua trong trung tâm chạy thật nhanh lên lầu hai, dùng bả vai đóng cửa phòng lại rồi chạy vào nhà tắm rộng thênh thang!
Sau khi mở vòi hoa sen ra, cô đứng trong một góc phòng tắm, run rẩy lấy điện thoại ra, nhấn nút khởi động máy.
Thời gian chờ đợi máy khởi động dài dằng dặc, Sơ Vân cắn chặt môi, cố nén nước mắt đang rưng rưng.
Cô mất tích mấy tháng, không biết ba mẹ có khỏe không?
Cô thật sự rất nhớ, rất nhớ nhà. Cô nhớ người thân, cô nhớ bạn bè, nhớ bạn học của mình.
Đã từng rất nhiều lần cô muốn hé miệng cầu xin Lục Tiến cho cô gọi điện thoại về nhà báo bình an. Thậm chí cô còn muốn nếu có thể, nếu như hắn đồng ý, cô muốn về nhà trước. Sau này khi cô lớn hơn một chút, đến khi cô tốt nghiệp, đến khi ba mẹ đồng ý, cô nguyện ý, cô thề sẽ về bên hắn. Chuyện cô đã hứa, cô nguyện ý thực hiện.
Nhưng vài lần định mở miệng cô lại căng thẳng không nói nên lời. Lục Tiến đối xử với cô có đôi khi là tham muốn giữ lấy gần như biến thái. Lúc động tình hắn luôn cắn vành tai cô nỉ non bên tai cô hết lần này đến lần khác, “Ngoài tôi ra, vĩnh viễn phải quên đi quá khứ, ở bên cạnh tôi.”
Những lời này hết lần này đến lần khác quanh quẩn bên tai cô, xuất hiện trong giấc mơ của cô. Những lời này, khiến cho tất cả dũng khí của cô đều bị nuốt hết xuống sâu dưới yết hầu.
Sau khi điện thoại phát ra tiếng chuông khởi động máy, hiện ra màn hình chờ, Sơ Vân lần lượt nhấn dãy số đã đọc thầm vô số lần. Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ hốc mắt, từng giọt một rơi trên màn hình, bọt nước tung tóe.
“Xin chào”
Sau thời gian chờ đợi dài dằng dặc, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ, Sơ Vân dùng tay bưng kín miệng mình, sau đó phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, “Mẹ”
Sơ Vân cũng không nghĩ đến những chuyện này, cô chỉ mang theo đôi mắt sưng đỏ, ôm vú nuôi hồi lâu không chịu buông ra. Trên người bà có vị cỏ xanh tạo cảm giác ấm áp khiến cho cô nghẹn ngào không có cách nào nói lời từ biệt.
Xe ra khỏi cửa thôn, vú nuôi vẫn đứng trước cửa thôn không chịu bước đi.
“Cháu gái hãy sống tốt với A Tiến, phải ngoan ngoãn một chút…” vú nuôi đan hai tay vào nhau, dặn dò từ xa. Sơ Vân thò đầu ra, liếu mạng phất tay về phía thân ảnh gầy gầy càng lúc càng nhỏ dần.
Xe đi xa, rốt cuộc không còn nhìn thấy thôn nhỏ nữa, Sơ Vân vô cùng buồn bã thu tay lại, chậm rãi ngồi trở lại xe. Lục Tiến liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, khẽ mỉm cười. Nham Đương ngồi ở vị trí phó lái không hề bị ảnh hưởng bởi vẻ quyến luyến của cô, cánh tay và trán của cậu đều quần băng vải, trong lòng ôm một khẩu súng ngắm nặng trịch, tấm lưng thẳng tắp hơi căng thẳng nhìn về phía trước, vẻ mặt như vừa mới áp đảo được một con sói.
Sau một đêm mưa nhỏ, khắp vùng núi đều bị bao phủ bởi mây mù, đỉnh núi sương khói lượn lờ, không khí ẩm ướt, ngay cả cột mốc ranh giới hai bên đường được sơn phết cẩn thận cũng sắp đâm chồi xanh.
Hai bên con đường đất đỏ chật hẹp phủ kín những bụi cỏ rừng hỗn hợp, chỗ trũng lên núi là những mảng rừng trúc hay cây chuối tây.
Trên con đường núi xóc nảy, chiếc xe việt dã miễn cưỡng có thể đi được như một con thuyền trên đầu ngọn sóng, Lục Tiến cùng Nham Đương thì không sao còn Sơ Vân ngồi phía sau lại thấy mình giống như đang hành lễ với tượng Phật phía sau xe, bị ném qua ném lại. Về sau, Sơ Vân khó chịu đến toàn thân đau nhức, sắc mặt trắng bệch.
Ra đến núi lớn, xe dần dần tiến vào con đường bằng phẳng hơn, lúc xế chiều, bọn họ vào đến một thị trấn nhỏ.
Tuy toàn thân khó chịu nhưng mấy ngày qua bị ép ở trong rừng sâu nguyên thủy nên Sơ Vân vẫn rất kích động nằm sấp bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Đây là một thị trấn cực kì nhỏ, bởi vì rất gần tỉnh Y nên những tấm biển trên mặt đường cũng có chữ Hán.
Trong khi xe chạy, Sơ Vân còn trông thấy một ngân hàng công thương trong nước, ven đường cũng có một tấm biển thật to ghi chữ “Điện tín trung quốc”. Sơ Vân vươn tay chạm vào cửa sổ thủy tinh, mũi cay cay, nước mắt sắp rơi xuống. Nếu như người ngồi phía trước không phải là Lục Tiến và Nham Đương thì cô thật sự cho rằng mình đang ở trong một thị trấn vắng vẻ nào đó trong nước. Nhưng cô cố nén nước mắt lại, sau đó tiếp tục nhìn ngắm hai bên đường.
Người lui tới ở đây đa phần da rất đen, đàn ông lưng đeo giỏ trúc, giắt dao dài, phụ nữ mặc váy đủ mọi màu sắc, miệng nhai trầu, có khi cũng nhìn thấy thiếu nữ có làn da khỏe mạnh dáng người thướt tha.
Bên ngoài phố buôn bán, một vài bức tường bên ngoài tòa nhà viết phiên hiệu của quân đội làm cho người ta nhìn thấy mà tưởng là doanh trại quân đội.
Trên đường thỉnh thoảng lại có một chiếc xe lái qua, mà những chiếc xe ít ỏi này đều là loại xe việt dã vừa được nhập khẩu về, vừa to vừa uy mãnh. Phần lớn lái xe đều mặc quân phục, mà ngồi trên xe còn có rất nhiều cậu bé không hơn kém Nham Đương là mấy, đều mặc quân trang, ai cũng súng vác trên vai, đạn lên nòng, võ trang đầy đủ.
Sơ Vân không chớp mắt nhìn ra bên ngoài cho đến khi xe ra khỏi trấn nhỏ, chạy cách trấn khoảng hơn 10km, cả trấn bị giấu sau cánh rừng.
“Còn khó chịu không?” Lục Tiến chậm rãi cho xe chạy vào một căn biệt thự cực kì yên lặng được tường bao quanh, nhìn qua hết sức bình thường, sau đó xuống xe mở cửa bế Sơ Vân xuống. Sơ Vân khẽ gật đầu, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, có hơi buồn nôn.
Nham Đương cũng khiêng vật dụng trên xe nhảy xuống, không nói một lời theo sau hai người.
Lục Tiến bế cô đi thẳng vào trong. Trước cửa lớn có một binh sĩ chạy xe vào bãi đỗ xe ngầm phía sau, cửa lớn khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Bên ngoài trông mộc mạc nhưng bên trong biệt thự lại vô cùng xa hoa, có vườn hoa, bể bơi, đài phun nước, khắp nơi đều rất tinh sảo.
Con đường trong vườn hoa dọc theo biệt thự được lát gỗ, Lục Tiến bế Sơ Vân lên phòng ngủ chính trên lầu hai của biệt thự. Sau khi nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường gỗ cực kì lớn rồi chắp chăn mỏng lên, hắn đi chân trần đến bên cửa sổ sát đất kéo bức màn ra, sau đó chỉnh đèn trong phòng tối lại.
Trên chiếc giường gỗ rộng thênh thang, cô ngủ thật say, thân thể được đắp dưới tấm chăn mỏng vô cùng nhỏ xinh, Lục Tiến khoanh tay nhìn ngắm rồi đóng cửa phòng lại ra khỏi phòng. Tâm tình của hắn vô cùng sung sướng. Con mèo nhỏ của hắn vẫn thích hợp với nơi này hơn.
Sơ Vân không biết tình cảnh hiện giờ của mình là gì, từ sau hôm Lục Tiến đưa cô về đây chỉ nói cô hãy ngoan ngoãn ở đây chờ hắn về.
Trong vườn hoa lúc nào cũng có thể trông thấy binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ đi đi lại lại dọc theo tường bao. Ngay cả cửa chính của biệt thự cô cũng không được tới gần. Cô ở trong căn biệt thự xa hoa, nhưng chỉ có một mình cô. Hai cô gái người bản xứ phụ trách việc ăn mặc của cô nhưng hai người họ chỉ dám nói chút ít tiếng phổ thông với cô.
Trong biệt thự không thiếu thứ gì, cô có thể xem TV, có thể đọc sách, có thể chơi trò chơi, nhưng cô hoàn toàn không được biết tình hình bên ngoài biệt thự. Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường cũng chỉ là số của Lục Tiến.
Lục Tiến đã hoàn toàn ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Cách vài ngày hắn lại lái xe về biệt thự một lần, nhưng lần nào cũng có vẻ phong trần mệt mỏi, đến đi vội vàng, trở về cũng chỉ để ăn với cô một bữa cơm.
Khi cô hỏi Nham Đương cũng chỉ gãi đầu nói hiện giờ hai bên đã khai chiến, Lục Tiến cùng vài cấp dưới tinh nhuệ trong quân đội đã vài lần tấn công mạnh mẽ thắt cổ quân địch. Sau khi nghe xong Sơ Vân ngẩn người nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ suốt cả đêm.
Chiến tranh, đã từng là thế giới cách cô rất xa xôi, nhưng mà hiện giờ mỗi ngày lại xảy ra trên mảnh đất cô đang sống. Ở đây, thuốc phiện đại biểu cho sự tài phú, vũ khí đại biểu cho quyền thế, có được hai thứ này nghĩa là đã có tất cả. Đây là khẩu hiệu của bọn họ. Ở đây, có logic riêng của bọn họ. Thế giới của hắn cuối cùng cũng không thể giống với thế giới của cô.
***
Thời gian sống trong căn biệt thự xa hoa mà nhàm chán, mỗi ngày Sơ Vân đều ngồi ngẩn người trong vườn hoa, nhưng cuộc sống chán nản cũng không ngăn cách được sự phát triển của cô gái trẻ. Thỉnh thoảng về nhà nhìn thấy cô, ánh mắt của Lục Tiến đều tĩnh mịch không thấy đáy. Ngay cả cô tự nhìn mình trong gương cũng cảm thấy hình như cách vài ngày mình sẽ khác đi. Vẫn là khuôn mặt đó, nhưng càng ngày càng tinh tế, càng ngày càng yêu kiều. Cô tựa như một nụ hoa sớm mai còn đọng hơi sương chờ nở rộ, một khi đã nở rộ sẽ như đóa hoa tươi tắn, đẹp đến mức khiến người ta phải ngạt thở.
Ba tháng sau, rốt cuộc Sơ Vân cũng cầm chiếc điện thoại đầu giường lên gọi.
Tại một cứ điểm, Lục Tiến lại một lần nữa mang quân đi bình định quân địch nhướn mày móc ra chiếc điện thoại đang rung. Sau khi kêu người tiếp tục điều tra xem vài nơi hẻo lạnh có còn người sống không, hắn vác súng ngồi lên đầu một chiếc xe quân dụng nhấn nút nhận cuộc gọi.
Xung quanh hắn tất cả đều tường đổ vách xiêu. Bên bờ tường, sau tảng đá, khắp nơi đều có thể trông thấy những thi thể không còn trọn vẹn.
Nghe thấy lời thỉnh cầu có thể ra ngoài dạo phố của cô được không, Lục Tiến nhíu chặt lông mày định cự tuyệt nhưng hắn nhớ tới nửa tháng trước khi về nhà, dáng vẻ của cô tuy vẫn đẹp nhưng không có sức sống, điều này làm cho hắn thấy hơi bất an.
Mặc dù nghĩ cho sự an toàn của cô nhưng con mèo nhỏ kia hình như đã bị giam đến buồn chán, hắn mở miệng định nói vài ngày nữa dẹp yên chiến trường xong sẽ trở về nhà với cô nhưng lại nghe cô nũng nịu nói ngày mai là sinh nhật của cô, cô chỉ muốn ra ngoài dạo phố một chút thôi.
Giọng nói nũng nịu mềm mại của cô trong điện thoại khiến Lục Tiến nghe thấy mà toàn thân tê dại, toàn thân thư sướng. Suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc hắn cũng phải bất đắc dĩ đồng ý lời thỉnh cầu của cô.
Ngày hôm sau, có Nham Đương cùng vài binh sĩ đi cùng, rốt cuộc Sơ Vân cũng được bước ra khỏi cửa biệt thự.
Xe chậm rãi chạy dọc theo con đường đại lộ lái vào một trấn nhỏ, trên đường đi, thỉnh thoảng hai bên đường lại có mấy chàng trai cô gái đeo giỏ trúc nói cười đùa giỡn. Gương mặt nhỏ nhắn của Sơ Vân dán sát vào cửa sổ thủy tinh, nhìn vô cùng xuất thần.
Vào đến trấn nhỏ, bốn bề trở nên náo nhiệt hơn. Ở đây tuy không có những tòa nhà cao nhưng cái gì cũng có đủ. Ở đâu cũng có thể trông thấy biển quảng cáo của nhà hàng, trung tâm thương mại, rạp hát và thẩm mĩ viện.
Trên đường, xe lôi chở người hoặc hàng hóa vội vàng qua lại, những gánh hàng rong nhỏ đang ra sức hét lớn chào mời người qua đường.
Một vài cửa ra vào của trung tâm thương mại còn có thể nhìn thấy những cô gái cầm dù hoa ra vào.
“Tôi muốn đi dạo trong đó.” Sơ Vân chỉ tay về phía một khu trung tâm mua sắm có vẻ rất lớn. Nham Đương gật đầu, hai chiếc xe lái lại gần cửa trung tâm.
Sơ Vân xuống xe, liếc nhìn qua tấm biển “điện thoại công cộng” gần quầy bán thức ăn bên cạnh trung tâm sau đó khẽ nhếch môi rồi bị mấy tên lính vây quanh đưa vào trung tâm mua sắm.
Trung tâm mua sắm chỉ có ba tầng, người đi dạo bên trong phần lớn là con gái. Sơ Vân đi dạo qua các gian hàng, thấy thích thứ gì sẽ vào đó xem thử nhưng tâm trạng của cô càng lúc lại càng nôn nóng. Đã lâu vậy rồi mà tầm mắt của Nham Đương vẫn quanh quẩn bên người cô, mấy tên lính cũng khéo léo ngăn cản cô với người ngoài. Ngay cả cơ hội nói chuyện cùng người khác cô cũng không có, đừng nói chi là ước muốn xa vời ra ngoài gọi điện thoại.
Đi dạo một lúc lâu, Sơ Vân đi vào một gian hàng thời trang. Bên trong, một vài thiếu nữ mặc váy truyền thống hào hứng chọn cho mình một chiếc váy sơ mi dài tay mỏng, sau đó ồn ào đẩy nhau vào phòng thay đồ mặc thử đồ. Sơ Vân cũng chọn cho mình một chiếc váy nhạt màu.
Bất kể thế nào thì hôm nay cũng là sinh nhật của cô. Mặc dù đang ở nơi đất khách quê người nhưng tối thiểu cô vẫn còn an toàn đứng ở nơi này. Đây cũng là việc đáng chúc mừng.
Tuy mấy cô gái đã quen trông thấy đàn ông cầm vũ khí trên tay nhưng cửa hàng trang phục nho nhỏ đột nhiên có nhiều người nên có vẻ vô cùng chật chội, mấy cô thiếu nữ trả tiền xong rồi cầm túi rời đi, sau đó một cô gái mới đi ra từ phòng thử đồ thấy thế cũng mau chóng chạy lại tính tiền.
Thiếu nữ xinh đẹp đi tới đâu cũng gây sự chú ý, mấy cô bán quần áo vô cùng nhiệt tình giúp Sơ Vân chọn quần áo, sau đó đưa cô đến phòng thử đồ để cô thử từng cái một.
Khi Sơ Vân bước vào phòng thử đồ nhỏ thì đã lóe lên một kế hoạch. Trong bóng tối, một chiếc điện thoại xinh xắn lại bị rơi ở chỗ đó.
Đến khi xe đến trước cửa biệt thự, tim Sơ Vân vẫn còn đập liên hồi. Thỉnh thoảng cô lại dùng tay chặn lấy ngực như sợ bị người khác nhìn ra điểm khác thường. Bởi vì không có túi tiền nên cô chỉ có thể nhét điện thoại vào trong quần áo.
Lúc xuống xe, cô kiên trì không chịu để cho ai xách túi giúp mình, ôm theo mấy túi đồ linh tinh mua trong trung tâm chạy thật nhanh lên lầu hai, dùng bả vai đóng cửa phòng lại rồi chạy vào nhà tắm rộng thênh thang!
Sau khi mở vòi hoa sen ra, cô đứng trong một góc phòng tắm, run rẩy lấy điện thoại ra, nhấn nút khởi động máy.
Thời gian chờ đợi máy khởi động dài dằng dặc, Sơ Vân cắn chặt môi, cố nén nước mắt đang rưng rưng.
Cô mất tích mấy tháng, không biết ba mẹ có khỏe không?
Cô thật sự rất nhớ, rất nhớ nhà. Cô nhớ người thân, cô nhớ bạn bè, nhớ bạn học của mình.
Đã từng rất nhiều lần cô muốn hé miệng cầu xin Lục Tiến cho cô gọi điện thoại về nhà báo bình an. Thậm chí cô còn muốn nếu có thể, nếu như hắn đồng ý, cô muốn về nhà trước. Sau này khi cô lớn hơn một chút, đến khi cô tốt nghiệp, đến khi ba mẹ đồng ý, cô nguyện ý, cô thề sẽ về bên hắn. Chuyện cô đã hứa, cô nguyện ý thực hiện.
Nhưng vài lần định mở miệng cô lại căng thẳng không nói nên lời. Lục Tiến đối xử với cô có đôi khi là tham muốn giữ lấy gần như biến thái. Lúc động tình hắn luôn cắn vành tai cô nỉ non bên tai cô hết lần này đến lần khác, “Ngoài tôi ra, vĩnh viễn phải quên đi quá khứ, ở bên cạnh tôi.”
Những lời này hết lần này đến lần khác quanh quẩn bên tai cô, xuất hiện trong giấc mơ của cô. Những lời này, khiến cho tất cả dũng khí của cô đều bị nuốt hết xuống sâu dưới yết hầu.
Sau khi điện thoại phát ra tiếng chuông khởi động máy, hiện ra màn hình chờ, Sơ Vân lần lượt nhấn dãy số đã đọc thầm vô số lần. Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ hốc mắt, từng giọt một rơi trên màn hình, bọt nước tung tóe.
“Xin chào”
Sau thời gian chờ đợi dài dằng dặc, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ, Sơ Vân dùng tay bưng kín miệng mình, sau đó phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, “Mẹ”
/63
|