“Vú à, vì sao người nhà của anh ấy lại như thế?” Thân thể cô hoàn toàn ngâm trong nước ấm trong thùng tắm, hai tay ôm đầu gối tựa vào thùng. Hàng lông mi dài hạ xuống, ánh mắt dán vào những gợn nước trong thùng, khóe mắt đỏ ửng, kinh ngạc hỏi nhỏ. Bên ngoài vú nuôi chậm rãi dùng gáo rót nước ấm vào thùng. Sau khi nghe thấy cô hỏi vậy, tay cầm gáo của bà dừng lại một chút.
Nửa ngày sau, bà thở dài một hơi, đổ hết chỗ nước vào lại vào sau đó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh thùng.
“Vú, có phải cháu rất giống mẹ của anh ấy không?” Sơ Vân quay đầu lại lẳng lặng nhìn bà.
“Không, không phải.” vú nuôi khẽ lắc đầu.
“Cái này…không giống.” bà khoa chân múa tay nghiêm mặt, dùng tiếng phổ thông cứng ngắc trả lời. Nhìn bếp lò còn đang đốt củi, gương mặt đen gầy gò của bà có vẻ như đang nhớ lại, “Nhưng hai người khá giống nhau, đều là người phương khác tới.” Vú nuôi nhìn gương mặt xinh xắn của cô, có vẻ giật mình. Thật sự rất giống, đều có nụ cười ngọt ngào, còn đẹp hơn cả hoa trong núi, nhìn qua là biết không nên thuộc về nơi này.
“Bà ấy là do ba của A Tiến mua về.” vú nuôi thì thào nói. Sau đó thấy cô trừng mắt nhìn mới giật mình hoàn hồn, biết mình đã nhiều lời.
“Mua về?” Sơ Vân sửng sôt.
“Cháu gái chớ hỏi nữa, nếu A Tiến đồng ý thì vú sẽ nói cho cháu biết, aizz, nghiệp chướng mà.” Vú nuôi khẽ thở dài, cầm lấy chiếc váy trắng của Sơ Vân, cẩn thận nhặt mấy cộng cỏ dính trên đó.
Lại là như thế sao…
Sơ Vân kinh ngạc nhìn vú nuôi cúi đầu không chịu nói, ngu ngơ một lúc.
Sau khi trở về từ chỗ nấm mồ, Sơ Vân không còn trông thấy vẻ mặt cô đơn trước đó của Lục Tiến nữa. Lúc trở lại căn nhà trúc, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, ngược lại Sơ Vân sau khi cùng hắn trở về từ biển hoa thì đôi mắt không thể khống chế được sóng triều. Cô cũng không biết gì cái vì lại như vậy, có lẽ là vì thần sắc trong ánh mắt hăn quá thê lương.
Đến tối, cô bị Lục Tiến ép buộc thân mật trên giường nửa ngày, từng nụ hôn nhẹ nhàng, chiếc lưỡi phách đạo hôn nhập vào chỗ sâu nhất trong khoang miệng cô. Đến khi cô không thể chịu nổi nữa, dùng sức vùi đầu dán vào lồng ngực hắn run rẩy thở dốc, hắn mới cúi đầu nỉ non thở dài bên tai cô, “Bảo bối à, sau này em hãy sinh con cho tôi, tôi muốn em sinh con cho tôi.”
Sơ Vân chôn mặt trong ngực hắn, không muốn bị hắn hôn đến toàn thân xụi lơ ý thức mơ hồ nữa, cũng không muốn hắn trông thấy vẻ lo sợ không yên cùng áy náy tràn ngập trong đáy mắt cô.
Hắn cứu cô, làm cho cô không bị rơi xuống địa ngục bi thảm. Hắn đối tốt với cô, đến bây giờ cũng chưa từng chính thức đụng vào cô. Nhưng mà, cô thật sự không thể vĩnh viễn ở lại đây. Cô nhớ nhà, cô muốn về nhà.
***
“Cháu gái à, cháu chớ đụng vào, để đấy cho vú.” Trong nhà trúc, vú nuôi sốt ruột đi đến dành lấy đống quần áo bẩn trong tay Sơ Vân.
“Vú, cháu muốn đi với vú.” Sơ Vân cầm quần áo bỏ vào giỏ trúc, đoạt lấy giỏ vú đã giật lấy trước đó.
“Vú à cháu ở trong nhà mãi cũng rất buồn, cho cháu đi với vú đi mà.” Cô lôi kéo cánh tay vú nuôi nũng nịu cầu khẩn.
Lúc Tiến ăm cơm trưa xong thì lái xe đi mất cũng không mang cô theo. Hắn nói hắn đi thăm một trong những ông già đã dạy dỗ hắn còn sót lại, sau đó dặn cô không được chạy lung tung mà phải ở nhà ngoan ngoãn đợi hắn.
Nhưng mà cô chỉ theo chân vú đi giặt quần áo thôi, hẳn là được nhỉ?
Bà vú bị cô lay đến choáng váng, càng không chịu được ánh mắt rưng rưng đầy khát vọng của cô gái, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý. Vú nuôi giật lấy cái giỏ, đặt lên đầu sau đó dẫn theo Sơ Vân đi đến một dòng suối nhỏ trong thôn. Mà mấy bé trai đang vác súng chơi đùa gần ngôi nhà trúc trông thấy hai người ra ngoài cũng hi hi ha ha đuổi theo phía sau hai người.
Sơ Vân học theo dáng vẻ của Lục Tiến đưa kẹo cho mấy đứa trẻ nhưng bọn trẻ cũng chỉ đứng từ xa nhìn cô cười chứ không dám đến cầm. Đến khi đứa bé lớn nhất vẫy vẫy tay thì vài đứa trẻ còn lại mới ngại ngùng lại gần Sơ Vân, dùng sức lau đôi tay bẩn vô cùng vào quần áo rồi mới nhận lấy kẹo từ tay cô. Sơ Vân không nhịn được mỉm cười, vừa lần lượt đưa kẹo vừa tò mò nhìn đứa trẻ dẫn đầu, nhất là khẩu súng AK sau lưng thằng bé khiến người ta nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Vú nuôi cho là cô đang sợ nên cười vỗ vỗ vào tay cô, chỉ vào cậu bé cao cao dẫn đầu gầy teo kia nói với Sơ Vân, “Đừng sợ, nó là cháu của vú, Nham Đương.”
Cậu bé xa xa nhìn Sơ Vân cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
Trước cửa thôn là những cây ngô, cây ngô đã trổ bông, tua tủa những dây tua hoặc đỏ hoặc trắng, giữa hai bên đồng ruộng được tận dụng để trồng một ít cây đậu, có vài ông già đang loay hoay dọn cỏ cho đồng ruộng.
Đến khi hai người đến bên bờ sông nhỏ thì đã có rất nhiều cô gái đang ngồi xổm giặt quần áo, nhìn thấy hai người tới có mấy người phụ nữ chào hỏi vúi nuôi sau đó bắt đầu tò mò nhìn Sơ Vân.
Sơ Vân có hơi kinh ngạc không được tự nhiên đi theo vú nuôi ngồi xổm xuống bờ sông, muốn học người khác giúp vú giặt quần áo. Vú vội vàng đoạt lấy quần áo trong tay cô, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô không ngừng lắc đầu khoát tay. Cuối cùng đẩy Sơ Vân ngồi sang một bên không cho cô cử động, Sơ Vân chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên một tảng đá.
Xa xa, Nham Đương dẫn theo mấy đứa trẻ lẩn vào trong một bụi cận gần đó, không biết đang chơi trò gì.
Mấy người phụ nữ vừa giặt quần áo vừa nói cười, thỉnh thoảng trộm ngắm cô gái đang tò mò nhìn quanh. Sơ Vân cố gắng lờ đi những ánh mắt không ác ý xung quanh, chú ý nhìn quanh bốn phía.
Nơi này cách thôn không xa, đi trở về theo những ghềnh đá chỉ mất vài phút là có thể quay lại con đường đi qua thôn nhỏ. Mà xung quanh bờ sông là những bụi chuối tây trải rộng. Cây cối cao cao pha lẫn những bụi cỏ thâm thấp, liếc nhìn lại cũng không thấy có con đường mòn nào. Dõi mắt nhìn về nơi xa chỉ có thể trông thấy những dãy núi mông lung. Sơ Vân cảm thấy trong lòng nặng trịch.
Quá khó khăn.
Nơi này ngay cả phương hướng cô cũng không biết, muốn rời khỏi đây trừ khi cô mọc cánh bay đi. Nhưng đang thầm lo lắng thì xa xa trong bụi cỏ truyền đến một tiếng rống rõ to.
“Nghỉ…”
“Nghiêm…”
Tiếng rống cao vút, vang vọng núi rừng. Nhưng những người phụ nữ đang ngồi giặt quần áo chỉ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng hô một cái, thấy cách đó cực kì xa nên không để ý tới nữa, sau đó tiếp tục giặt.
Sơ Vân ngồi trên tảng đó bị tiếng rống này làm cho hoảng sợ, không tự chủ được nhìn về phía trước. Theo tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng bụi cỏ bị bẻ gãy truyền đến, chỗ hạ du con sông xuất hiện một đám trẻ.
Bọn chúng không đếm xỉa đến mấy người đang giặt quần áo ở thượng du, những bước chân thô to giẫm trên nước sông, dùng thứ giống như ống hút để hút nước sông lên đưa lên miệng uống hoặc hất lên đỉnh đầu tạo thành vòi sen cho mình.
Mấy tiểu quỷ vây quanh chiếc ống hút nước lên chơi đùa giống như vây quanh mẹ, vô cùng sung sướng.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu vào những đứa trẻ và mặt nước gợn sóng lăn tăn, tạo thành một bức tranh phong cảnh hoàn mĩ.
Sơ Vân cảm thấy vui vẻ thoải mái, không nhịn được đứng lên khỏi hòn đá, đứng từ xa nhìn cảnh tượng chưa bao giờ được nhìn thấy. Đoàn người giặt quần áo, bầy trẻ chơi đùa, mặc kệ lẫn nhau, ai làm việc nấy. Đây thật sự là một vùng đất thần kỳ.
Tuy ý niệm muốn về nhà chưa bao giờ biến mất trong đầu nhưng Sơ Vân không phải không thừa nhận đây chính là nơi nguy hiểm nhất, nguyên thủy nhất cũng xinh đẹp nhất mà cô từng thấy.
Bầy trẻ cũng không chơi quá lâu trên sông, sau khi uống nước xong thì nhanh chóng biến mất trong lùm cây. Sơ Vân nhìn theo bầy trẻ đã biến mất, tiếc nuối thở hắt ra, cảm thấy chưa thỏa mãn.
Vú nuôi cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, đứng dậy cầm chiếc giỏ trúc đã đầy quần áo được giặt sạch.
“Có thể đi được rồi.”
“Aizz” Mặt Sơ Vân hơi đỏ, ngượng ngùng trượt xuống khỏi tảng đá, vươn tay giúp vú xách chiếc giỏ trúc nặng trịch.
Cậu bé lẻn vào trong rừng nghe thấy tiếng vú nuôi kêu thì cả đám thoáng cái đã xông ra từ trong rừng, sau đó lác đác đi theo sau hai người vào trong thôn.
Quần áo dính nước nên rất nặng, giỏ trúc rất nặng tay, Sơ Vân và vú nuôi mỗi người cầm một bên, chậm rãi đi theo bờ sông tới con đường cái cách đó không xa, đi hết con đường đá đất đỏ có thể đi vào con đường đá trong thôn. Lúc này phía cuối đường vang lên tiếng động cơ xe hơi, chỉ chốc lát hai bên đã xuất hiện xe của quân đội ở cuối đường. Mỗi đầu xe đều có người tay cầm vũ khí, mặc trang phục binh sĩ màu xanh lá.
Vú nuôi lập tức dừng bước, buông giỏ trúc trong tay xuống sau đó kéo Sơ Vân vẫn chưa hiểu gì ra sau lưng.
“Xoay người, cúi đầu, cháu gái đừng nói gì cả.” Vú nuôi nói thật nhỏ, dùng thân hình không cao lớn của mình che chắn cho cô.
Sơ Vân thầm rùng mình, lập tức trốn sau lưng vú, cố gắng co người lại.
Mấy ngày nay cô cũng đã hiểu được một ít tình hình ở đây. Cái thôn chưa tới 20 vạn km vuông này được bố trí đến trên một trăm lực lượng vũ trang lớn nhỏ, dường như cứ cách một đỉnh núi lại là một phân giới, mà những thế lực vũ trang này lại thường xuyên tranh giành địa bàn hoặc nguồn cung cấp thuốc phiện làm nảy sinh xung đột vũ trang. Tuy mảnh đất này thuộc phạm vi thế lực của Lục Tiến nhưng cũng chỉ giới hạn ở lĩnh vực kinh tế cùng chính trị, cho nên những thế lực vũ trang thỉnh thoảng cũng đến nơi này.
Vú nuôi cầm lấy tay Sơ Vân, yên lặng cúi đầu, nghiêng người đứng che chắn cho cô gái phía sau. Gương mặt đầy những nếp nhăn lão luyện của bà có hơi run rẩy, không sớm không muộn lại vừa vặn gặp phải vào lúc này, thật đúng là không xong rồi. Hy vọng những kẻ này chỉ đi ngang qua, không chú ý tới cô gái phía sau bà. Bằng không chỉ với khuôn mặt của cô gái này cũng có thể khiến cho mấy tên binh sĩ vốn không có thú vui nào khác điên cuồng! Không thể để cho cô gái sau lưng mình gặp chuyện không may, bằng không đứa bé kia sẽ làm nên những chuyện đẫm máu như năm đó!
Đội quân đi dọc theo con đường cái, binh lính trên xe lướt qua mấy thôn phụ đứng thẳng hai ven đường rồi không thèm để ý nữa. Mắt thấy chiếc xe trước mặt đã đi qua, chỉ còn sót lại những làn bụi, vú nuôi thở phào một hơi, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Sơ Vân ý bảo cô đừng căng thẳng.
Đến khi hai người quay lại xách giỏ trúc lên chuẩn bị đi về con đường phía trước thì chiếc xe cuối cùng trong đoàn lại bắt đầu lùi về phía sau, một chiếc khác thấy thế cũng ngừng lại, sau đó cùng lùi về sau.
“Cháu gái, chạy mau!” Vú nuôi khẽ kêu một tiếng, kéo tay Sơ Vân chạy vào một bên rừng cây, chiếc giỏ trúc rơi bịch xuống mặt đá vụn, quần áo còn ướt rơi ra đầy đất.
Một tên binh sĩ da ngăm đen không đợi xe ngừng lại đã nhảy xuống khỏi đuôi xe.
“Này, đứng lại!” Mấy tên khác quát lớn hai người đang xoay người bỏ chạy. Sau đó bọn chúng trông thấy thân hỉnh nhỏ bé đang chạy trốn thì tất cả đều hưng phấn.
“Tao xem nào! Tao chỉ nhìn nghiêng cũng thấy là một đứa cực kì xinh đẹp rồi! Đợi lát nữa tao sẽ lên trước!” Gã hưng phấn cực kì dùng tay đập mạnh gã đứng cạnh, lớn tiếng cười nói.
Lúc Sơ Vân thấy vú nuôi kêu chạy thì đã thấy không ổn rồi! Vú nuôi đẩy cô xoay người chạy về phía sau ghềnh đá vào sâu trong rừng cây! Vừa chạy vú nuôi vừa dùng thổ ngữ nói gì đó.
Binh lính mặc quân phục đuổi theo, chiếc xe quân dụng phía sau cũng dừng lại hẳn, binh lính trên xe cũng không xuống xe, đồng lọat kích động gõ vào tấm thép hai bên, hưng phấn rống to!
Sơ Vân được vú nuôi kéo vào rừng cây nhưng đối với những tên lính đã được huấn luyện vượt qua mọi địa hình mà nói thì tốc độ của cô chậm như đi đường. Hai tên lính đã nhanh chóng đuổi theo, bọn lính cười ha ha tạo thành hình cung vây quanh.
Sơ Vân thở gấp quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy vài tên chỉ còn cách cô chừng vài mét thì sắc mặt lập tức trắng bệch!
Mấy tên lính yên tĩnh một giây khi cô quay đầu lại rồi sau đó rống lên một tiếng, mấy tên kia cũng phát ra tiếng cười hưng phấn đến cực điểm! Hắn phấn khởi đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã vọt đến sau lưng cô, một tay đẩy ngã vú nuôi, một tay bắt lấy đầu vai nho nhỏ của cô!
“Đoàng!” Thái dương của tên lính chạm vào đầu vai cô tuôn ra một bông hoa tuyết!
Một viên đạn bay thẳng vào thái dương của gã, xuyên qua cả sau đầu, sau đó bay qua bên kia thái dương của gã, mang theo màu đỏ cùng óc trắng!
Xa xa sau một cây đại thụ, Nham Đương chưa tới mười tuổi giơ khẩu AK47 lên, bình tĩnh nhắm đến mục tiêu thứ hai. Phía sau cậu, mấy đứa trẻ còn lại cũng tìm chỗ che chắn, thuần thục giơ súng lên.
Nửa ngày sau, bà thở dài một hơi, đổ hết chỗ nước vào lại vào sau đó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh thùng.
“Vú, có phải cháu rất giống mẹ của anh ấy không?” Sơ Vân quay đầu lại lẳng lặng nhìn bà.
“Không, không phải.” vú nuôi khẽ lắc đầu.
“Cái này…không giống.” bà khoa chân múa tay nghiêm mặt, dùng tiếng phổ thông cứng ngắc trả lời. Nhìn bếp lò còn đang đốt củi, gương mặt đen gầy gò của bà có vẻ như đang nhớ lại, “Nhưng hai người khá giống nhau, đều là người phương khác tới.” Vú nuôi nhìn gương mặt xinh xắn của cô, có vẻ giật mình. Thật sự rất giống, đều có nụ cười ngọt ngào, còn đẹp hơn cả hoa trong núi, nhìn qua là biết không nên thuộc về nơi này.
“Bà ấy là do ba của A Tiến mua về.” vú nuôi thì thào nói. Sau đó thấy cô trừng mắt nhìn mới giật mình hoàn hồn, biết mình đã nhiều lời.
“Mua về?” Sơ Vân sửng sôt.
“Cháu gái chớ hỏi nữa, nếu A Tiến đồng ý thì vú sẽ nói cho cháu biết, aizz, nghiệp chướng mà.” Vú nuôi khẽ thở dài, cầm lấy chiếc váy trắng của Sơ Vân, cẩn thận nhặt mấy cộng cỏ dính trên đó.
Lại là như thế sao…
Sơ Vân kinh ngạc nhìn vú nuôi cúi đầu không chịu nói, ngu ngơ một lúc.
Sau khi trở về từ chỗ nấm mồ, Sơ Vân không còn trông thấy vẻ mặt cô đơn trước đó của Lục Tiến nữa. Lúc trở lại căn nhà trúc, hắn đã khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, ngược lại Sơ Vân sau khi cùng hắn trở về từ biển hoa thì đôi mắt không thể khống chế được sóng triều. Cô cũng không biết gì cái vì lại như vậy, có lẽ là vì thần sắc trong ánh mắt hăn quá thê lương.
Đến tối, cô bị Lục Tiến ép buộc thân mật trên giường nửa ngày, từng nụ hôn nhẹ nhàng, chiếc lưỡi phách đạo hôn nhập vào chỗ sâu nhất trong khoang miệng cô. Đến khi cô không thể chịu nổi nữa, dùng sức vùi đầu dán vào lồng ngực hắn run rẩy thở dốc, hắn mới cúi đầu nỉ non thở dài bên tai cô, “Bảo bối à, sau này em hãy sinh con cho tôi, tôi muốn em sinh con cho tôi.”
Sơ Vân chôn mặt trong ngực hắn, không muốn bị hắn hôn đến toàn thân xụi lơ ý thức mơ hồ nữa, cũng không muốn hắn trông thấy vẻ lo sợ không yên cùng áy náy tràn ngập trong đáy mắt cô.
Hắn cứu cô, làm cho cô không bị rơi xuống địa ngục bi thảm. Hắn đối tốt với cô, đến bây giờ cũng chưa từng chính thức đụng vào cô. Nhưng mà, cô thật sự không thể vĩnh viễn ở lại đây. Cô nhớ nhà, cô muốn về nhà.
***
“Cháu gái à, cháu chớ đụng vào, để đấy cho vú.” Trong nhà trúc, vú nuôi sốt ruột đi đến dành lấy đống quần áo bẩn trong tay Sơ Vân.
“Vú, cháu muốn đi với vú.” Sơ Vân cầm quần áo bỏ vào giỏ trúc, đoạt lấy giỏ vú đã giật lấy trước đó.
“Vú à cháu ở trong nhà mãi cũng rất buồn, cho cháu đi với vú đi mà.” Cô lôi kéo cánh tay vú nuôi nũng nịu cầu khẩn.
Lúc Tiến ăm cơm trưa xong thì lái xe đi mất cũng không mang cô theo. Hắn nói hắn đi thăm một trong những ông già đã dạy dỗ hắn còn sót lại, sau đó dặn cô không được chạy lung tung mà phải ở nhà ngoan ngoãn đợi hắn.
Nhưng mà cô chỉ theo chân vú đi giặt quần áo thôi, hẳn là được nhỉ?
Bà vú bị cô lay đến choáng váng, càng không chịu được ánh mắt rưng rưng đầy khát vọng của cô gái, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý. Vú nuôi giật lấy cái giỏ, đặt lên đầu sau đó dẫn theo Sơ Vân đi đến một dòng suối nhỏ trong thôn. Mà mấy bé trai đang vác súng chơi đùa gần ngôi nhà trúc trông thấy hai người ra ngoài cũng hi hi ha ha đuổi theo phía sau hai người.
Sơ Vân học theo dáng vẻ của Lục Tiến đưa kẹo cho mấy đứa trẻ nhưng bọn trẻ cũng chỉ đứng từ xa nhìn cô cười chứ không dám đến cầm. Đến khi đứa bé lớn nhất vẫy vẫy tay thì vài đứa trẻ còn lại mới ngại ngùng lại gần Sơ Vân, dùng sức lau đôi tay bẩn vô cùng vào quần áo rồi mới nhận lấy kẹo từ tay cô. Sơ Vân không nhịn được mỉm cười, vừa lần lượt đưa kẹo vừa tò mò nhìn đứa trẻ dẫn đầu, nhất là khẩu súng AK sau lưng thằng bé khiến người ta nhìn thôi cũng thấy rợn người.
Vú nuôi cho là cô đang sợ nên cười vỗ vỗ vào tay cô, chỉ vào cậu bé cao cao dẫn đầu gầy teo kia nói với Sơ Vân, “Đừng sợ, nó là cháu của vú, Nham Đương.”
Cậu bé xa xa nhìn Sơ Vân cười cười, lộ ra hàm răng trắng.
Trước cửa thôn là những cây ngô, cây ngô đã trổ bông, tua tủa những dây tua hoặc đỏ hoặc trắng, giữa hai bên đồng ruộng được tận dụng để trồng một ít cây đậu, có vài ông già đang loay hoay dọn cỏ cho đồng ruộng.
Đến khi hai người đến bên bờ sông nhỏ thì đã có rất nhiều cô gái đang ngồi xổm giặt quần áo, nhìn thấy hai người tới có mấy người phụ nữ chào hỏi vúi nuôi sau đó bắt đầu tò mò nhìn Sơ Vân.
Sơ Vân có hơi kinh ngạc không được tự nhiên đi theo vú nuôi ngồi xổm xuống bờ sông, muốn học người khác giúp vú giặt quần áo. Vú vội vàng đoạt lấy quần áo trong tay cô, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô không ngừng lắc đầu khoát tay. Cuối cùng đẩy Sơ Vân ngồi sang một bên không cho cô cử động, Sơ Vân chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên một tảng đá.
Xa xa, Nham Đương dẫn theo mấy đứa trẻ lẩn vào trong một bụi cận gần đó, không biết đang chơi trò gì.
Mấy người phụ nữ vừa giặt quần áo vừa nói cười, thỉnh thoảng trộm ngắm cô gái đang tò mò nhìn quanh. Sơ Vân cố gắng lờ đi những ánh mắt không ác ý xung quanh, chú ý nhìn quanh bốn phía.
Nơi này cách thôn không xa, đi trở về theo những ghềnh đá chỉ mất vài phút là có thể quay lại con đường đi qua thôn nhỏ. Mà xung quanh bờ sông là những bụi chuối tây trải rộng. Cây cối cao cao pha lẫn những bụi cỏ thâm thấp, liếc nhìn lại cũng không thấy có con đường mòn nào. Dõi mắt nhìn về nơi xa chỉ có thể trông thấy những dãy núi mông lung. Sơ Vân cảm thấy trong lòng nặng trịch.
Quá khó khăn.
Nơi này ngay cả phương hướng cô cũng không biết, muốn rời khỏi đây trừ khi cô mọc cánh bay đi. Nhưng đang thầm lo lắng thì xa xa trong bụi cỏ truyền đến một tiếng rống rõ to.
“Nghỉ…”
“Nghiêm…”
Tiếng rống cao vút, vang vọng núi rừng. Nhưng những người phụ nữ đang ngồi giặt quần áo chỉ ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng hô một cái, thấy cách đó cực kì xa nên không để ý tới nữa, sau đó tiếp tục giặt.
Sơ Vân ngồi trên tảng đó bị tiếng rống này làm cho hoảng sợ, không tự chủ được nhìn về phía trước. Theo tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng bụi cỏ bị bẻ gãy truyền đến, chỗ hạ du con sông xuất hiện một đám trẻ.
Bọn chúng không đếm xỉa đến mấy người đang giặt quần áo ở thượng du, những bước chân thô to giẫm trên nước sông, dùng thứ giống như ống hút để hút nước sông lên đưa lên miệng uống hoặc hất lên đỉnh đầu tạo thành vòi sen cho mình.
Mấy tiểu quỷ vây quanh chiếc ống hút nước lên chơi đùa giống như vây quanh mẹ, vô cùng sung sướng.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu vào những đứa trẻ và mặt nước gợn sóng lăn tăn, tạo thành một bức tranh phong cảnh hoàn mĩ.
Sơ Vân cảm thấy vui vẻ thoải mái, không nhịn được đứng lên khỏi hòn đá, đứng từ xa nhìn cảnh tượng chưa bao giờ được nhìn thấy. Đoàn người giặt quần áo, bầy trẻ chơi đùa, mặc kệ lẫn nhau, ai làm việc nấy. Đây thật sự là một vùng đất thần kỳ.
Tuy ý niệm muốn về nhà chưa bao giờ biến mất trong đầu nhưng Sơ Vân không phải không thừa nhận đây chính là nơi nguy hiểm nhất, nguyên thủy nhất cũng xinh đẹp nhất mà cô từng thấy.
Bầy trẻ cũng không chơi quá lâu trên sông, sau khi uống nước xong thì nhanh chóng biến mất trong lùm cây. Sơ Vân nhìn theo bầy trẻ đã biến mất, tiếc nuối thở hắt ra, cảm thấy chưa thỏa mãn.
Vú nuôi cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, đứng dậy cầm chiếc giỏ trúc đã đầy quần áo được giặt sạch.
“Có thể đi được rồi.”
“Aizz” Mặt Sơ Vân hơi đỏ, ngượng ngùng trượt xuống khỏi tảng đá, vươn tay giúp vú xách chiếc giỏ trúc nặng trịch.
Cậu bé lẻn vào trong rừng nghe thấy tiếng vú nuôi kêu thì cả đám thoáng cái đã xông ra từ trong rừng, sau đó lác đác đi theo sau hai người vào trong thôn.
Quần áo dính nước nên rất nặng, giỏ trúc rất nặng tay, Sơ Vân và vú nuôi mỗi người cầm một bên, chậm rãi đi theo bờ sông tới con đường cái cách đó không xa, đi hết con đường đá đất đỏ có thể đi vào con đường đá trong thôn. Lúc này phía cuối đường vang lên tiếng động cơ xe hơi, chỉ chốc lát hai bên đã xuất hiện xe của quân đội ở cuối đường. Mỗi đầu xe đều có người tay cầm vũ khí, mặc trang phục binh sĩ màu xanh lá.
Vú nuôi lập tức dừng bước, buông giỏ trúc trong tay xuống sau đó kéo Sơ Vân vẫn chưa hiểu gì ra sau lưng.
“Xoay người, cúi đầu, cháu gái đừng nói gì cả.” Vú nuôi nói thật nhỏ, dùng thân hình không cao lớn của mình che chắn cho cô.
Sơ Vân thầm rùng mình, lập tức trốn sau lưng vú, cố gắng co người lại.
Mấy ngày nay cô cũng đã hiểu được một ít tình hình ở đây. Cái thôn chưa tới 20 vạn km vuông này được bố trí đến trên một trăm lực lượng vũ trang lớn nhỏ, dường như cứ cách một đỉnh núi lại là một phân giới, mà những thế lực vũ trang này lại thường xuyên tranh giành địa bàn hoặc nguồn cung cấp thuốc phiện làm nảy sinh xung đột vũ trang. Tuy mảnh đất này thuộc phạm vi thế lực của Lục Tiến nhưng cũng chỉ giới hạn ở lĩnh vực kinh tế cùng chính trị, cho nên những thế lực vũ trang thỉnh thoảng cũng đến nơi này.
Vú nuôi cầm lấy tay Sơ Vân, yên lặng cúi đầu, nghiêng người đứng che chắn cho cô gái phía sau. Gương mặt đầy những nếp nhăn lão luyện của bà có hơi run rẩy, không sớm không muộn lại vừa vặn gặp phải vào lúc này, thật đúng là không xong rồi. Hy vọng những kẻ này chỉ đi ngang qua, không chú ý tới cô gái phía sau bà. Bằng không chỉ với khuôn mặt của cô gái này cũng có thể khiến cho mấy tên binh sĩ vốn không có thú vui nào khác điên cuồng! Không thể để cho cô gái sau lưng mình gặp chuyện không may, bằng không đứa bé kia sẽ làm nên những chuyện đẫm máu như năm đó!
Đội quân đi dọc theo con đường cái, binh lính trên xe lướt qua mấy thôn phụ đứng thẳng hai ven đường rồi không thèm để ý nữa. Mắt thấy chiếc xe trước mặt đã đi qua, chỉ còn sót lại những làn bụi, vú nuôi thở phào một hơi, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Sơ Vân ý bảo cô đừng căng thẳng.
Đến khi hai người quay lại xách giỏ trúc lên chuẩn bị đi về con đường phía trước thì chiếc xe cuối cùng trong đoàn lại bắt đầu lùi về phía sau, một chiếc khác thấy thế cũng ngừng lại, sau đó cùng lùi về sau.
“Cháu gái, chạy mau!” Vú nuôi khẽ kêu một tiếng, kéo tay Sơ Vân chạy vào một bên rừng cây, chiếc giỏ trúc rơi bịch xuống mặt đá vụn, quần áo còn ướt rơi ra đầy đất.
Một tên binh sĩ da ngăm đen không đợi xe ngừng lại đã nhảy xuống khỏi đuôi xe.
“Này, đứng lại!” Mấy tên khác quát lớn hai người đang xoay người bỏ chạy. Sau đó bọn chúng trông thấy thân hỉnh nhỏ bé đang chạy trốn thì tất cả đều hưng phấn.
“Tao xem nào! Tao chỉ nhìn nghiêng cũng thấy là một đứa cực kì xinh đẹp rồi! Đợi lát nữa tao sẽ lên trước!” Gã hưng phấn cực kì dùng tay đập mạnh gã đứng cạnh, lớn tiếng cười nói.
Lúc Sơ Vân thấy vú nuôi kêu chạy thì đã thấy không ổn rồi! Vú nuôi đẩy cô xoay người chạy về phía sau ghềnh đá vào sâu trong rừng cây! Vừa chạy vú nuôi vừa dùng thổ ngữ nói gì đó.
Binh lính mặc quân phục đuổi theo, chiếc xe quân dụng phía sau cũng dừng lại hẳn, binh lính trên xe cũng không xuống xe, đồng lọat kích động gõ vào tấm thép hai bên, hưng phấn rống to!
Sơ Vân được vú nuôi kéo vào rừng cây nhưng đối với những tên lính đã được huấn luyện vượt qua mọi địa hình mà nói thì tốc độ của cô chậm như đi đường. Hai tên lính đã nhanh chóng đuổi theo, bọn lính cười ha ha tạo thành hình cung vây quanh.
Sơ Vân thở gấp quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy vài tên chỉ còn cách cô chừng vài mét thì sắc mặt lập tức trắng bệch!
Mấy tên lính yên tĩnh một giây khi cô quay đầu lại rồi sau đó rống lên một tiếng, mấy tên kia cũng phát ra tiếng cười hưng phấn đến cực điểm! Hắn phấn khởi đẩy nhanh tốc độ, trong nháy mắt đã vọt đến sau lưng cô, một tay đẩy ngã vú nuôi, một tay bắt lấy đầu vai nho nhỏ của cô!
“Đoàng!” Thái dương của tên lính chạm vào đầu vai cô tuôn ra một bông hoa tuyết!
Một viên đạn bay thẳng vào thái dương của gã, xuyên qua cả sau đầu, sau đó bay qua bên kia thái dương của gã, mang theo màu đỏ cùng óc trắng!
Xa xa sau một cây đại thụ, Nham Đương chưa tới mười tuổi giơ khẩu AK47 lên, bình tĩnh nhắm đến mục tiêu thứ hai. Phía sau cậu, mấy đứa trẻ còn lại cũng tìm chỗ che chắn, thuần thục giơ súng lên.
/63
|