Part 2
Phòng bên cạnh.
Thái Tử đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh đêm kiều diễm của thành phố này, Hoàng Phủ Triệt ngồi trên ghế sofa vuốt vuốt khẩu súng ở trong tay mình, làm ra vẻ như muốn hủy nó đi. Sắc mặt hai người đều khó coi như nhau.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thi Duy Ân luôn theo quy luật, bình thường thời gian này đã sớm tiến vào mộng đẹp, giờ phút này đang ở bên người Dĩ Nhu cuộn thành một khối tròn nho nhỏ ngủ say.
“Anh hai, có thể cất đồ vật kia đi không?” Dĩ Nhu lễ phép hỏi. Cho dù bối cảnh hắc đạo của nhà Hoàng Phủ thâm hậu đến cỡ nào, Hoàng Phủ Dĩ Nhu cũng vẫn luôn sống trong thế giới thuần khiết, chưa từng bị một chút ô nhiễm. “Em không sợ, ngộ nhỡ Tiểu Trà Diệp nhìn thấy sẽ không tốt thôi.”
Dĩ Nhu nào biết rằng, hầu như mỗi ngày Thi Duy Ân đều bị Thi Dạ Diễm cầm tay dạy lắp ráp khẩu súng như thế nào.
Hoàng Phủ Triệt thu súng lại, tầm mắt không khỏi chăm chú vào bức tường phía đối diện, phía sau bức tường đó, cũng không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
“Giữa chị họ, anh rể và cha có phải có chuyện gì hay không?” Mặc dù Dĩ Nhu đơn thuần, nhưng không có nghĩa cô là một cô gái ngốc.
Nhưng mà xem ra hai người anh trai của cô cũng không muốn trả lời câu hỏi của cô, cô liền biết điều không truy hỏi tới cùng. Cô nhìn ra được tình cảm của Thi Dạ Diễm đối với Du Nguyệt Như, cả người dường như còn đắm chìm trong khung cảnh cầu hôn lãng mạn. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, mặc kệ giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, từ giờ trở đi hạnh phúc là tốt rồi.
Thi Dạ Diễm nhìn qua rất hung hãn, cô có chút hơi sợ, đồng thời lại cảm thấy dường như chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể bảo vệ được chị họ, cho chị ấy một cuộc sống hoàn mỹ.
Hai người yêu nhau, cộng thêm một đứa nhỏ đáng yêu, đây chính là định nghĩa của hạnh phúc, thật sự khiến cô không ngừng hâm mộ.
Mà ở vách tường bên kia, khoảnh khắc Thái Tử và Hoàng Phủ Triệt đóng cửa rời đi, Thi Dạ Diễm đã giáng một quyền vào ngực của Hoàng Phủ Dận.
Quyền rất nặng, giống như một thanh búa sắt, khiến ông gãy một cây xương sườn.
Thi Dạ Diễm không cho ông cơ hội thở dốc lại vung thêm một quyền nữa. Thân thể Hoàng Phủ Dận nặng nề đụng vào trên tường, ho ra máu tươi.
Thi Dạ Diễm vuốt vuốt tay của mình, khóe miệng tà tà nâng lên. “Cho rằng không né tôi sẽ xuống tay nhẹ?” Nắm cổ áo ông lên, hung ác tiến tới gần mặt của ông. “Tại sao tôi lại không nghĩ đến ông chính là người thao túng người của cô ấy?”
Hoàng Phủ Dận cười lạnh, “Cậu quả nhiên đã trưởng thành, sức lực cũng không thể so sánh với lúc nhỏ được nữa rồi.”
“Ông đang nhắc nhở tôi một lý do khác không thể không giết ông sao?” Trong mắt Thi Dạ Diễm tỏa ra ánh sáng hung ác.
Năm đó ở Prague, người đàn ông chạy ra từ phòng của Kỷ
Phòng bên cạnh.
Thái Tử đứng ở trước cửa sổ nhìn cảnh đêm kiều diễm của thành phố này, Hoàng Phủ Triệt ngồi trên ghế sofa vuốt vuốt khẩu súng ở trong tay mình, làm ra vẻ như muốn hủy nó đi. Sắc mặt hai người đều khó coi như nhau.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thi Duy Ân luôn theo quy luật, bình thường thời gian này đã sớm tiến vào mộng đẹp, giờ phút này đang ở bên người Dĩ Nhu cuộn thành một khối tròn nho nhỏ ngủ say.
“Anh hai, có thể cất đồ vật kia đi không?” Dĩ Nhu lễ phép hỏi. Cho dù bối cảnh hắc đạo của nhà Hoàng Phủ thâm hậu đến cỡ nào, Hoàng Phủ Dĩ Nhu cũng vẫn luôn sống trong thế giới thuần khiết, chưa từng bị một chút ô nhiễm. “Em không sợ, ngộ nhỡ Tiểu Trà Diệp nhìn thấy sẽ không tốt thôi.”
Dĩ Nhu nào biết rằng, hầu như mỗi ngày Thi Duy Ân đều bị Thi Dạ Diễm cầm tay dạy lắp ráp khẩu súng như thế nào.
Hoàng Phủ Triệt thu súng lại, tầm mắt không khỏi chăm chú vào bức tường phía đối diện, phía sau bức tường đó, cũng không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
“Giữa chị họ, anh rể và cha có phải có chuyện gì hay không?” Mặc dù Dĩ Nhu đơn thuần, nhưng không có nghĩa cô là một cô gái ngốc.
Nhưng mà xem ra hai người anh trai của cô cũng không muốn trả lời câu hỏi của cô, cô liền biết điều không truy hỏi tới cùng. Cô nhìn ra được tình cảm của Thi Dạ Diễm đối với Du Nguyệt Như, cả người dường như còn đắm chìm trong khung cảnh cầu hôn lãng mạn. Suy nghĩ của cô rất đơn giản, mặc kệ giữa bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì, từ giờ trở đi hạnh phúc là tốt rồi.
Thi Dạ Diễm nhìn qua rất hung hãn, cô có chút hơi sợ, đồng thời lại cảm thấy dường như chỉ có người đàn ông như vậy mới có thể bảo vệ được chị họ, cho chị ấy một cuộc sống hoàn mỹ.
Hai người yêu nhau, cộng thêm một đứa nhỏ đáng yêu, đây chính là định nghĩa của hạnh phúc, thật sự khiến cô không ngừng hâm mộ.
Mà ở vách tường bên kia, khoảnh khắc Thái Tử và Hoàng Phủ Triệt đóng cửa rời đi, Thi Dạ Diễm đã giáng một quyền vào ngực của Hoàng Phủ Dận.
Quyền rất nặng, giống như một thanh búa sắt, khiến ông gãy một cây xương sườn.
Thi Dạ Diễm không cho ông cơ hội thở dốc lại vung thêm một quyền nữa. Thân thể Hoàng Phủ Dận nặng nề đụng vào trên tường, ho ra máu tươi.
Thi Dạ Diễm vuốt vuốt tay của mình, khóe miệng tà tà nâng lên. “Cho rằng không né tôi sẽ xuống tay nhẹ?” Nắm cổ áo ông lên, hung ác tiến tới gần mặt của ông. “Tại sao tôi lại không nghĩ đến ông chính là người thao túng người của cô ấy?”
Hoàng Phủ Dận cười lạnh, “Cậu quả nhiên đã trưởng thành, sức lực cũng không thể so sánh với lúc nhỏ được nữa rồi.”
“Ông đang nhắc nhở tôi một lý do khác không thể không giết ông sao?” Trong mắt Thi Dạ Diễm tỏa ra ánh sáng hung ác.
Năm đó ở Prague, người đàn ông chạy ra từ phòng của Kỷ
/93
|