Cô không kịp tránh cũng không có chỗ để trốn, cứ như vậy trơ mắt nhìn môi mình bị anh áp chế, hung hăng gặm mút môi cô, nuốt hết chất ngọt trong miệng cô.
Đầu bị tay anh giữ không thể cử động, bàn tay anh thăm dò đôi chân dài bóng loáng dưới váy từ từ hướng lên trên, làm cô kháng cự kịch liệt hơn. Du Nguyệt Như không chống đỡ được sự xâm lấn của anh, nhẫn tâm cắn lưỡi anh, không ngờ anh cong ngón tay ở chỗ đỉnh đầu mẫn cảm của cô. Trái tim cô bị kích thích run lên, buông lỏng sức lực, anh nhân cơ hội càng xâm nhập chiếm đoạt. . . .. .
Bóng đêm trêu chọc người, hương hoa quanh quẩn. Tất cả xung quanh đều là mùi hương của anh, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt của anh dần dần khiến đầu óc cô choáng váng, tim đập loạn xạ. Đến khi Thi Dạ Diễm dừng lại khi nào cô cũng không biết. Bộ dạng hơi thở rối loạn, ánh mắt mờ mịt của cô bé này thật rất lấy lòng anh.
“Có phải rất thoải mái không, chị. . … .”
Gương mặt anh cười xấu xa liếm cánh môi của cô, trong tiếng nói không hề dễ dàng phát hiện ra giọng nói khàn rất mờ ám.
Mặt Du Nguyệt Như vọt một cái đỏ bừng lên, cau mày cắn môi giãy giụa trong lòng anh làm bộ muốn đứng lên. Thi Dạ Diễm thích nhất bộ dạng không ưỡn ẹo của cô, cánh tay thu hẹp hơn ôm chặt cô vào lòng.
“Anh buông tôi ra!” Cô bực mình đấm anh, đáng tiếc không có tác dụng gì. Thi Dạ Diễm tham luyến mùi hương trên mái tóc cô, vùi đầu trên gáy cô. “Em nói gì với cha tôi? Lên án tôi mạnh mẽ chiếm đoạt em sao?”
Cô hừ lạnh, “Anh nghĩ tôi ngu à, là ông ta nói chuyện với tôi, tôi không quan tâm phản ứng hiếm có của đoàn thổ phỉ các người.”
Thi Dạ Diễm dừng lại, giờ mới hiểu được Bách Vĩ nháy mắt với anh có ý gì. “Em không có phản ứng gì với ông ấy?”
“Không có.”
“Em là người đầu tiên.” Anh cười, hung hăng cắn lên cổ cô một cái, làm cô vừa đau vừa ngứa, dứt khoát rụt cổ lại. Cô không hiểu tại sao hai cha con lại cùng nói ra những lời này.
“Thi gia không ai dám không trả lời câu hỏi của ông ấy, em là người phụ nữ đầu tiên dám bỏ qua sắc mặt của ông ấy.”
“Tôi không phải người của Thi gia các anh!” Cô biết tên tuổi của Thi Thác Thần ở Bắc Mĩ tuyệt đối không thể coi thường được, nhưng không biết còn chú trọng nhiều như vậy.
Thi Dạ Diễm toan tính nhíu mày, “Em đang nhắc nhở tôi nên là gì đó với em à? Được, sẽ theo ý em muốn.” Nói xong liền đứng lên, vác cô trên vai sải bước.
Đi đến trước cầu thang gặp Tiểu Thủy mặt đỏ hồng đang cúi đầu không dám nhìn loạn, căn dặn. “Mang bữa tối lên phòng tôi.”
*****
Du Nguyệt Như vốn tưởng rằng tối nay sẽ tiếp tục bị Bách Vĩ cắt ngang như hôm đó, cơm tối đưa đến, cô không đói bụng nên chỉ ăn qua loa rồi tự giác tắm rửa sạch leo lên giường. Không ngờ Thi Dạ Diễm tắm rửa xong chỉ giày vò cô một chút cho có lệ rồi đắp chăn cho cô ngủ trước, còn mình thì đi vào thư phòng cả đêm cũng không quay lại.
Cô chỉ mặc một cái quần ngủ màu vàng nhạt nằm trên giường giống như đồ cúng tế, đôi mắt mở to ẩn chứa chút lo lắng. Cô chợt nhớ tới sau khi rời khỏi Đường Lạp An, cảm giác lần đầu tiên nằm trên giường của một người đàn ông xa lạ, bất lực, không cam lòng, sợ, hận. . . . .
Đôi tay và đôi môi xa lạ di chuyển trên người cô, khiến cô ghê tởm run sợ dục vọng xuyên qua trong cơ thể cô, gần như cả một đêm bị giày vò, đến rạng sáng người đàn ông mới mệt mỏi xuống khỏi người cô rồi ngủ mê man vô cùng thỏa mãn. Còn cô tắm trong phòng tắm đến khi trời sáng, cô ra sức chà sát chỗ làn da bị chạm qua, ngón tay tiến sâu vào trong thân thể khoét, giống như tắm thế nào cũng không sạch.
Cô cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn như bị lửa thiêu đốt, nhưng đáy mắt lại khô khốc, không hề có nửa giọt nước mắt nào chảy ra.
Cô làm ra vẻ cao trào trong khoái cảm, ép buộc mình mê man phát ra âm thanh mê người. Ở trong lòng lại gào thét tên Đường Lạp An, mà nơi đó lại trống trải không nghe được một tiếng vang đáp lại nào.
Thì ra cô bị vứt bỏ rồi. Cái kết quả chết tiệt của tình yêu cùng lắm chỉ là rắp tâm phá hủy. Về sau, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, cô cho rằng tất cả vẻ đẹp, bao gồm cả cô đều hoàn toàn dơ bẩn.
Rốt cuộc ai đã biến cô thành cai bộ dạng này, là Cosmo, là Đường Lạp An, hay chính là cô, đáp án không còn quan trọng nữa.
Bản tính quật cường cùng kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy của cô không cho phép cô ăn năn hối hận, tình cảm của cô đối với thế giới này không có gì cả, hoàn toàn không có chỗ đứng, chỉ còn lại kiên cường.
Thật may là em trai và em gái cô hiểu chuyện, còn có Tân Tiệp yêu thương, nếu không điểm cuối cùng khiến cô có thể kiên trì cũng đều biến mất.
Đáy cô dần ướt đẫm trong đêm tối yên tĩnh. Câu nói kia của Thi Dạ Diễm chợt nhảy vào trong trí nhớ của cô. . . . .
Nếu như lúc trước em đi theo tôi, ít nhất tôi sẽ không để em có cơ hội rơi xuống, sẽ không để em chà đạp chính mình.
. . . . . . . . . .
Nếu như đi theo anh ngay từ đầu, cô không biết hiện tại cuộc sống của cô sẽ ra sao, điều cô biết đến là, khi đó cô có Đường Lạp An, đã bị anh hấp dẫn, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ rời khỏi anh. Nếu như cô biết, nếu như. . . . .
Làm sao cô có thể buông bỏ một người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình được. Cho nên dù có biết từ kiếp trước đi nữa, cô cũng sẽ không đi theo Thi Dạ Diễm. Chỉ cần cầu xin cho cô có thể yêu ít hơn một chút, ít hơn một chút nữa, thì khi không chờ đợi được anh, rốt cuộc anh không thuộc về cô, thì cô cũng không phải không còn lại gì.
Đầu bị tay anh giữ không thể cử động, bàn tay anh thăm dò đôi chân dài bóng loáng dưới váy từ từ hướng lên trên, làm cô kháng cự kịch liệt hơn. Du Nguyệt Như không chống đỡ được sự xâm lấn của anh, nhẫn tâm cắn lưỡi anh, không ngờ anh cong ngón tay ở chỗ đỉnh đầu mẫn cảm của cô. Trái tim cô bị kích thích run lên, buông lỏng sức lực, anh nhân cơ hội càng xâm nhập chiếm đoạt. . . .. .
Bóng đêm trêu chọc người, hương hoa quanh quẩn. Tất cả xung quanh đều là mùi hương của anh, nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt của anh dần dần khiến đầu óc cô choáng váng, tim đập loạn xạ. Đến khi Thi Dạ Diễm dừng lại khi nào cô cũng không biết. Bộ dạng hơi thở rối loạn, ánh mắt mờ mịt của cô bé này thật rất lấy lòng anh.
“Có phải rất thoải mái không, chị. . … .”
Gương mặt anh cười xấu xa liếm cánh môi của cô, trong tiếng nói không hề dễ dàng phát hiện ra giọng nói khàn rất mờ ám.
Mặt Du Nguyệt Như vọt một cái đỏ bừng lên, cau mày cắn môi giãy giụa trong lòng anh làm bộ muốn đứng lên. Thi Dạ Diễm thích nhất bộ dạng không ưỡn ẹo của cô, cánh tay thu hẹp hơn ôm chặt cô vào lòng.
“Anh buông tôi ra!” Cô bực mình đấm anh, đáng tiếc không có tác dụng gì. Thi Dạ Diễm tham luyến mùi hương trên mái tóc cô, vùi đầu trên gáy cô. “Em nói gì với cha tôi? Lên án tôi mạnh mẽ chiếm đoạt em sao?”
Cô hừ lạnh, “Anh nghĩ tôi ngu à, là ông ta nói chuyện với tôi, tôi không quan tâm phản ứng hiếm có của đoàn thổ phỉ các người.”
Thi Dạ Diễm dừng lại, giờ mới hiểu được Bách Vĩ nháy mắt với anh có ý gì. “Em không có phản ứng gì với ông ấy?”
“Không có.”
“Em là người đầu tiên.” Anh cười, hung hăng cắn lên cổ cô một cái, làm cô vừa đau vừa ngứa, dứt khoát rụt cổ lại. Cô không hiểu tại sao hai cha con lại cùng nói ra những lời này.
“Thi gia không ai dám không trả lời câu hỏi của ông ấy, em là người phụ nữ đầu tiên dám bỏ qua sắc mặt của ông ấy.”
“Tôi không phải người của Thi gia các anh!” Cô biết tên tuổi của Thi Thác Thần ở Bắc Mĩ tuyệt đối không thể coi thường được, nhưng không biết còn chú trọng nhiều như vậy.
Thi Dạ Diễm toan tính nhíu mày, “Em đang nhắc nhở tôi nên là gì đó với em à? Được, sẽ theo ý em muốn.” Nói xong liền đứng lên, vác cô trên vai sải bước.
Đi đến trước cầu thang gặp Tiểu Thủy mặt đỏ hồng đang cúi đầu không dám nhìn loạn, căn dặn. “Mang bữa tối lên phòng tôi.”
*****
Du Nguyệt Như vốn tưởng rằng tối nay sẽ tiếp tục bị Bách Vĩ cắt ngang như hôm đó, cơm tối đưa đến, cô không đói bụng nên chỉ ăn qua loa rồi tự giác tắm rửa sạch leo lên giường. Không ngờ Thi Dạ Diễm tắm rửa xong chỉ giày vò cô một chút cho có lệ rồi đắp chăn cho cô ngủ trước, còn mình thì đi vào thư phòng cả đêm cũng không quay lại.
Cô chỉ mặc một cái quần ngủ màu vàng nhạt nằm trên giường giống như đồ cúng tế, đôi mắt mở to ẩn chứa chút lo lắng. Cô chợt nhớ tới sau khi rời khỏi Đường Lạp An, cảm giác lần đầu tiên nằm trên giường của một người đàn ông xa lạ, bất lực, không cam lòng, sợ, hận. . . . .
Đôi tay và đôi môi xa lạ di chuyển trên người cô, khiến cô ghê tởm run sợ dục vọng xuyên qua trong cơ thể cô, gần như cả một đêm bị giày vò, đến rạng sáng người đàn ông mới mệt mỏi xuống khỏi người cô rồi ngủ mê man vô cùng thỏa mãn. Còn cô tắm trong phòng tắm đến khi trời sáng, cô ra sức chà sát chỗ làn da bị chạm qua, ngón tay tiến sâu vào trong thân thể khoét, giống như tắm thế nào cũng không sạch.
Cô cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đau đớn như bị lửa thiêu đốt, nhưng đáy mắt lại khô khốc, không hề có nửa giọt nước mắt nào chảy ra.
Cô làm ra vẻ cao trào trong khoái cảm, ép buộc mình mê man phát ra âm thanh mê người. Ở trong lòng lại gào thét tên Đường Lạp An, mà nơi đó lại trống trải không nghe được một tiếng vang đáp lại nào.
Thì ra cô bị vứt bỏ rồi. Cái kết quả chết tiệt của tình yêu cùng lắm chỉ là rắp tâm phá hủy. Về sau, thế giới của cô chỉ có lợi dụng và bị lợi dụng, cô cho rằng tất cả vẻ đẹp, bao gồm cả cô đều hoàn toàn dơ bẩn.
Rốt cuộc ai đã biến cô thành cai bộ dạng này, là Cosmo, là Đường Lạp An, hay chính là cô, đáp án không còn quan trọng nữa.
Bản tính quật cường cùng kiêu ngạo ăn sâu vào xương tủy của cô không cho phép cô ăn năn hối hận, tình cảm của cô đối với thế giới này không có gì cả, hoàn toàn không có chỗ đứng, chỉ còn lại kiên cường.
Thật may là em trai và em gái cô hiểu chuyện, còn có Tân Tiệp yêu thương, nếu không điểm cuối cùng khiến cô có thể kiên trì cũng đều biến mất.
Đáy cô dần ướt đẫm trong đêm tối yên tĩnh. Câu nói kia của Thi Dạ Diễm chợt nhảy vào trong trí nhớ của cô. . . . .
Nếu như lúc trước em đi theo tôi, ít nhất tôi sẽ không để em có cơ hội rơi xuống, sẽ không để em chà đạp chính mình.
. . . . . . . . . .
Nếu như đi theo anh ngay từ đầu, cô không biết hiện tại cuộc sống của cô sẽ ra sao, điều cô biết đến là, khi đó cô có Đường Lạp An, đã bị anh hấp dẫn, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sẽ rời khỏi anh. Nếu như cô biết, nếu như. . . . .
Làm sao cô có thể buông bỏ một người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình được. Cho nên dù có biết từ kiếp trước đi nữa, cô cũng sẽ không đi theo Thi Dạ Diễm. Chỉ cần cầu xin cho cô có thể yêu ít hơn một chút, ít hơn một chút nữa, thì khi không chờ đợi được anh, rốt cuộc anh không thuộc về cô, thì cô cũng không phải không còn lại gì.
/93
|