Chuyện: U Minh Quái Đàm

Q.2 - Chương 17 - Chương 17

/64


“Ha ha ha...” Tống Tĩnh Từ xem xong tờ giấy kia liền cất tiếng cười to, “Vu Ân chết tiệt, tất cả những điều này cũng đều viết hết lên giấy!”

“Vu Ân?”

“Ông nội Vu Thành - người trước kia tôi từng hợp tác.”

“Cô chính là nhà khoa học mà mấy thập kỉ trước đã cùng ông nội Vu Thành nghiên cứu phương thức đầu thai, người được nhắc tới trong cuốn sổ - Cù Dương?”

“Theo góc độ thân thể mà nói, tôi chính là Tống Tĩnh Từ hàng thật giá thật. Nhưng nếu theo bản chất mà nói, thì tôi chính là người của nhiều thập kỉ trước.”

“Chỉ sợ chỉ còn là một ‘linh hồn’ mà thôi.” Nhiếp Minh nhìn chằm chặp cô ta nói.

“Tùy anh xưng hô như thế nào cũng được, tôi không quan tâm.” Cô ta quệt miệng nói, “Thứ tôi quan tâm chỉ là những thứ tôi muốn làm.”

“Cô muốn làm gì?”

Tống Tĩnh Từ đứng lên, đi tới trước mặt Nhiếp Minh, thấp giọng nói: “Bất tử.”

“Cô muốn thông qua phương thức đầu thai để được bất tử, để chiếm giữ vô số cơ thể của người khác?” Nhiếp Minh nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Nhiếp Minh, đừng nói tôi ích kỷ như vậy,” Cô ta nói, “Có một vài quy luật mà có lẽ cậu nên biết, những người trên cái thế giới này, rốt cuộc là có bao nhiêu người đã thực sự cống hiến cho nhân loại? Đại đa số mọi người đều chỉ là những người tầm thường vô vị sống tạm trên cái thế giới này, lãng phí tài nguyên hữu hạn của trái đất - mà tôi chính là một người xuất chúng, một nhà khoa học giàu tính sáng tạo, nếu chỉ sống vài thập kỉ rồi theo qui luật của tự nhiên mà trở nên già cả, rồi chết đi, nếu vậy thì nhân loại trên thế giới này chẳng phải đã bị tổn thất lớn rồi sao?”

“Cho nên cô liền không ngừng chiếm dụng cơ thể của người khác, để mình trở nên bất tử - thế nhưng, mỗi mạng sống đều ngang bằng nhau! Cô có tư cách gì mà tùy ý quyết định sự sống chết của người khác!”

Lời nói của Tống Tĩnh Từ đã làm hành động của Nhiếp Minh dừng lại: “Nghĩ lại xem, Newton, Darwin, Tổ Xung Chi(*), Bồi Căn, Einstein... Nếu những người này có thể ‘bất tử’, thì thế giới này sẽ như thế nào?”

(*) Tổ Xung Chi: nhà toán học và thiên văn học thời Nam Bắc Triều, Trung Quốc

Ánh mắt cô ta bắt đầu dao động, giọng điệu cũng trở nên kích động hơn, cô ta mở hai tay ra: “Những người vĩ đại và kiệt xuất này đã cống hiến cho thế giới chúng ta nhiều như thế nào? Vì mục đích đó, nếu không có mấy chục những người tầm thường vô dụng thì có làm sao?”

Nhiếp Minh nhìn Tống Tĩnh Từ đang hoa chân múa tay sung sướng, vẻ mặt cô ta cũng đỏ ửng, anh lạnh lùng lắc đầu: “Cô điên rồi, cô đã không còn thuốc nào chữa được nữa.”

“Vậy thì sao, chẳng lẽ anh không hiểu những đạo lý mà tôi vừa nói?”

“Tôi chỉ biết là, thế giới này vận hành theo quy luật của chính nó, giống như trong giới động vật ắt phải có cá lớn nuốt cá bé thì mới có thể giữ nguyên trạng thái cân bằng - loài người trên thế giới cũng vậy, nếu như chúng ta phá hoại sự cân bằng này thì chưa hẳn là một chuyện tốt, thậm chí còn có khả năng dẫn đến tai họa.” Nhiếp Minh bình tĩnh nói.

Tống Tĩnh Từ nhìn chằm chằm vào anh, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Vừa rồi trong nháy mắt đó, tôi thậm chí còn có chút hoảng hốt - những lời vừa rồi anh nói, cùng với cách thức nói chuyện của anh, quả thực giống Vu Ân của vài thập kỉ trước như đúc.”

“Vu Ân... Ông nội Vu Thành, ông ấy có suy nghĩ giống tôi sao?”

“Cũng chính vì nguyên nhân đó mà ông ấy đã thay đổi kế hoạch lúc đầu. Chẳng lẽ anh không phát hiện, trên cuốn sổ kia - lúc đầu ông ấy chỉ muốn mình làm vật thí nghiệm để thực hiện thí nghiệm đầu thai. Nhưng về sau


/64

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status