Anh Vũ không thèm để ý đến Chu Tề lúc này nâng đứa bé lên mỉm cười nói:
- Tiểu tử, ngươi đã không sao rồi.
Nó nghe vậy đã ngừng khóc, đôi mắt chớp chớp nhìn Anh Vũ quang tâm nói:
- Đại ca, huynh bị thương rồi.
- Con trai.
Cha mẹ của đứa bé liền chạy lại ôm con vào lòng, lại nhìn Anh Vũ cảm kích nói:
- Cảm ơn.
- Vũ, người không sao chứ.
Mẹ con A Ngốc cùng với Đoạn Thư Kỳ lúc này liền bước lại gần, thì lúc này Anh Vũ cũng đã vừa rút thanh đao ghiêm trên người, máu lại không ngừng chảy liền quang tâm lo lắng hỏi.
- Ta không sao.
Anh Vũ mỉm cười trên người lại lấy ra lọ thuốc cầm máu rắc lên miệng vết thương.
Anh Vũ một màng xả thân cứu đứa bé liền được mọi người thu vào mắt, lại thấy Anh Vũ bị thương, có người liền hướng Thanh Hải lên tiếng:
- Trưởng làng, mau phát động đi, chỉ cần người hưởng ứng thì mọi người sẽ đồng tâm tiêu diệt cái tên Chu Tề khốn kiếp này.
Thanh Hải hiện thấy người dân đã không ít người phẫn nộ, thế nhưng bên kia hắn lại không dám đắc tội, một người là cái thần bí thân phận, người còn lại là người sai vặt của phi đao thành. Nếu như hắn lựa chọn thì nhất quyết hắn sẽ lựa chọn tru sát Anh Vũ, vì Anh Vũ là người mà hắn đắc tội qua, thế nhưng Anh Vũ lúc này lại được lòng mọi người, nếu làm vậy thì ắc hẳn vị trí trưởng làng của hắn cũng vì vậy mà mất đi. Ngay lúc này hắn chỉ biết giữ im lặng nói:
- Mọi ngươi nghe ta, im lặng mà chờ đợi.
Nghe vậy, mặt dù phẩn nộ bọn hắn cũng không biết làm gì, sống trong một tập thể quang trọng nhất là đồng lòng, nếu không việc sinh tồn lại không có khả năng.
- Chết...
Không đợi Anh Vũ có cơ hội hồi phục vết thương, Chu Tề phóng người bay lên một chưởng nhắm đỉnh đầu Anh Vũ mà đến.
- Không...
Thư Kỳ đang đỡ lấy Anh Vũ liền thấy đối phương lại lao lên liền kiềm lòng không được ôm chặc Anh Vũ chắn ở phía trước, nàng đang nghĩ Anh Vũ lúc này rất suy yếu nếu lại trúng một chưởng này thì mạng nhỏ lại không còn.
- Tiểu cô nương ngốc này.
Anh Vũ thấy nàng vậy mà đứng ra che chở cho hắn trong lòng liền không khỏi ấm áp, nhìn nàng mắng yêu sau đó đẩy nàng ra một bên.
- Muốn giết ta... không dễ như ngươi tưởng.
Anh Vũ cười lạnh nắm đấm ngưng tụ hét:
- Hổ Quyền thức thứ ba, mị ảnh.
- Oong... Oong...
Ngay tại Anh Vũ đang đứng lúc này liền mờ ảo, Chu Tề một chưởng liền vỗ nhào xuống chấn nức mặt đất tạo nên tiếng nổ vang trầm đục.
Nhưng quyền kình của Anh Vũ lại thâm hiểm quyền này lại một lần nữa đánh oanh bạo cơ thể của Chu Tề cứ như vậy liền văng ra, đó cũng là sự ảo diệu của thức cuối cùng, khi hổ quyền chạm tới thức cuối cùng nó có thể biến đổi hình thể nhẹ nhàng lước chiêu mà đi. Trong gia tộc Anh Vũ là một trong số ít người luyện được thức cuối cùng này.
Chiêu này Anh Vũ đã không nương tay như lần trước, hắn nhìn ra được tên này không những là một tên chó điên mà còn một tên rắng độc ác. khác ở chỗ là chó điên là chỉ biết cắn người có thể đề phòng được, còn rắng độc thì lại âm hiểm xảo trá không thể đề phòng.
- Ngươi... không thể nào... ngươi đã bị phế rồi, với lại trên thanh đao ta lại tẩm độc... không thể nào ngươi lại cử động được.
Với thủ đoạn của hắn, Chu Tề đủ tự tin Anh Vũ sẽ bất động mặt cho hắn chém giết, thế nhưng mọi việc lại không như mong muốn, Anh Vũ vậy mà vẫn cử động lại còn phản kích. Hắn lúc này vết thương cũ mới đã chồng chất máu không ngừng chảy làm hắn không thể gượng dậy nổi chỉ đành nằm đó oán hận.
- Lão tử sinh tử cũng có thể vượt qua há lại vết thương nhỏ này liền làm gì được ta.
Anh Vũ nghe tên này nói trên thân phi đao tẩm thuốc thì nhất thời giật mình dò xét cơ thể, lại cảm thấy không có điều gì bất thường liền thở ra. Hắn lại nghĩ đến ngọc ấn nói thân thể hắn bây giờ đã có sự đột phá lớn vậy nên có thể kháng được mọi độc tố, lúc đầu thì hắn bán tính bán nghi, đùa sao hắn không dám đem thân mình ra thử độc, nhưng là hắn thật sự tin tưởng rằng cơ thể mình có thể làm được.
- Giết chết cái tên đó đi.
Mọi người liền thấy thủ đoạn của cái tên Chu Tề này đúng là quá mức vô sỉ liền điên cuồng chửi ầm lên mằng giết.
- Ngươi đừng qua đây.
Anh Vũ nhẹ nhàng bước đến làm cho Chu Tề lúc này rung sợ dường như gặp phải cái tu la người.
- Dẫm lên người khác mà sống thì phải nghĩ đến cục này.
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Trưởng làng cứu ta... mau cứu ta... mọi thỏa thuận trước đây của ngươi ta đều đáp ứng.
Hắn lúc này nghe Anh Vũ nói rung sợ liền biết mạng mình lần này coi như vong, hắn vội quay lại nhìn Thanh Hải như muốn niếu lấy cộng rơm cứu mạng cuối cùng.
Anh Vũ liền lạnh lùng liếc nhình Thanh Hải.
Mọi người lúc này cũng ngạc nhiên nhìn vị trưởng làng trước mặt này, có phẩn nộ, có oán trách. Cái tên Chu Tề trước mặt này là một tên ác ma, vậy mà vị trưởng làng của họ cứ như thế lại có quang hệ.
Thanh Hải thấy ánh mắt Anh Vũ lạnh lùng nhìn mình cũng rung lên, nhưng hắn cũng không có cách nào khác đành đứng ra nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, hắn vẫn là thân phận đặt thù... nếu hắn chết ở đây thì có thể ảnh hưởng tánh mạng của nhiều người nơi đây, mong tiểu huynh đệ dơ cao đánh khẽ.
Thanh Hải oán hận Chu Tề vậy mà khai ra hắn cùng mình hợp tác, thế nhưng hắn cũng lo sợ thành chủ phi đao thành điên cuồng trả thù, vì vậy cũng đành nuốt hận vào lòng, hắn cũng muốn nhân dịp này lại niếu kéo quang hệ với người ta, dù sao cái danh trưởng làng ngày hôm nay cũng đều mất hết.
Chu Tề nghe vậy liền gật đầu lia lịa nói:
- Đúng, đúng... ta là người phi đao thành ngươi không thể giết ta
Nghe trưởng làng nói mọi người cũng hiểu ý lại cũng chỉ biết oán hận nhìn Chu Tề.
-Mọi hậu quả ta gánh chiệu.
Anh Vũ lạnh lùng nói, cái tên này nếu thả đi thì hắn sẽ cảm kích mình? điều này là không thể, nếu đã vậy liền một chưởng đập chết chớ để phiền phức.
- Không, ta không muốn chết.
Chu Tề lúc này hối hận sao lại dây với tên sát tinh này lại gào thét kịch liệt.
Anh Vũ thù ấn, một quyền hướng đỉnh đầu Chu Tề mà đánh.
- Phanh...
Chu Tề cứ vậy mà chết đi mọi người cũng không ai vì hắn lại đau lòng, có suy nghĩ cũng chỉ là chết rất đáng mà thôi.
Thư Kỳ thấy Anh Vũ vậy mà không sao lại còn sát ngược trở lại, liền nghĩ hành động của mình không khỏi dư thừa, nhưng nàng lại nghĩ không ra sao mình lại vì một người mới quen lại liều mạng như vậy, càng nghĩ không khỏi khiến nàng đỏ mặt mỉm cười, thầm nghĩ cái cảm giác này không tệ.
- Lại nghĩ cái gì? Chúng ta nhanh về thôi.
Anh Vũ lại gần Thư Kỳ thấy nàng vẫn đứng đờ người ra đó liền nhìn nàng mỉm cười hỏi.
- Ưm... A... Ta không sao.
Lúc ngẩn ngơ liền bị Anh Vũ gọi, không khỏi khiến nàng giật mình mặt đỏ ngang tai trả lời.
- Bá mẫu, chúng ta trở về.
Hắn quay lại nhìn mẹ con A Ngốc,nhìn tên tiểu tử kia vậy mà ngủ ngon tròng lòng mẹ liền không khỏi bật cười, hắn xoay người cõng A Ngốc trên lưng nhìn Thanh Hà mỉm cười.
--------------------------------/
Phi Đao thành về đêm.
- Vô dụng, đúng là cái thứ vô dụng mà, đối với một tên phế vật vậy mà đến nay còn không có tin tức.
Bên trên ghế cao, người trung niên thân hình mập mạp tay trái một mỹ nhân, tay phải một mỹ nhân, nhìn bên dưới đám thủ hạ bực mình nói.
- Mong thành chủ bớt giận.
Bên dưới đám thuộc hạ nghe tiếng rống giận của hắn cũng không khỏi run cầm cập, bọn họ biết cái tên thành chủ này là một tên vô dụng, chỉ biết ăn chơi đàn điếm, cái hắn rất giỏi lại là không biết lý lẽ, ngày thường chỉ biết nhìn hắn nịnh hót nếu làm tên này phật ý mệnh bọn hắn coi như xong. Ai bảo cái tên này sinh ra liền gia cảnh tốt hơn bọn hắn làm gì.
- Sao lại không giận được chứ, người trong triều là lần thứ ba đến thúc giục rồi, nếu tiểu tử kia còn chưa chết thì mạng của tất cả các ngươi cùng với ta coi như xong.
Vị trung niên mập mạp lúc này thân hình ục ịch nóng giận đứng dậy vỗ bàn nói.
- Thành Chủ ta lại nghĩ một cách, có thể giết chết tên tiểu tử đó dễ như trở bàn tay.
Tên kia đứng ra lại nói.
- Còn không mau nói.
Hắn không còn kiên nhẫn nhìn tên kia nói.
- Lại nói cái thành kia tìm một đại nhân vật lại không ra, sao ta không phái một cao thủ luyện khí cữu trọng đến ám sát.
Tên kia chững chạt bày mưu.
- Ngươi là muốn hại chết ta à... Tên kia thân phận đặt thù, chỉ có thể mượn tay giết người, nếu để hoàng thượng tra ra thì ta có mười cái mạng cũng không thể sống nổi.
Hắn rất tức giận nói.
- Thành chủ người nghe ta nói hết.
Tên kia lại đứng ra giải thích kế hoạch.
- Đầu tiên chúng ta là lệnh người ám sát, tiếp đó liền cáo trạng dân chúng làng đá mưu sát hoàng tử liền dẫn quân chinh phạt chó gà không tha, thì lúc này ai còn biết là người làm. Lại nói ngài dẫn binh tru diệt hung thủ không phải là một bên được lòng hoàng thượng, bên khác lại lấy lấy lòng hoàng hậu, tiền đồ của ngài ngày càng sáng lạng, đây không phải là một mũi tên trúng hai đích sao.
- Oa... haha... hay... gia sư nghĩ rất chu đáo, vậy thì mời ngài an bài dùm.
Hắn nhìn tên kia cười sáng lạng vui vẻ nói.
- Đây là chức trách của thuộc hạ.
Tên này bên trong cười lạnh khinh thường nhưng bên người lại đưa ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng nói.
- Tiểu tử, ngươi đã không sao rồi.
Nó nghe vậy đã ngừng khóc, đôi mắt chớp chớp nhìn Anh Vũ quang tâm nói:
- Đại ca, huynh bị thương rồi.
- Con trai.
Cha mẹ của đứa bé liền chạy lại ôm con vào lòng, lại nhìn Anh Vũ cảm kích nói:
- Cảm ơn.
- Vũ, người không sao chứ.
Mẹ con A Ngốc cùng với Đoạn Thư Kỳ lúc này liền bước lại gần, thì lúc này Anh Vũ cũng đã vừa rút thanh đao ghiêm trên người, máu lại không ngừng chảy liền quang tâm lo lắng hỏi.
- Ta không sao.
Anh Vũ mỉm cười trên người lại lấy ra lọ thuốc cầm máu rắc lên miệng vết thương.
Anh Vũ một màng xả thân cứu đứa bé liền được mọi người thu vào mắt, lại thấy Anh Vũ bị thương, có người liền hướng Thanh Hải lên tiếng:
- Trưởng làng, mau phát động đi, chỉ cần người hưởng ứng thì mọi người sẽ đồng tâm tiêu diệt cái tên Chu Tề khốn kiếp này.
Thanh Hải hiện thấy người dân đã không ít người phẫn nộ, thế nhưng bên kia hắn lại không dám đắc tội, một người là cái thần bí thân phận, người còn lại là người sai vặt của phi đao thành. Nếu như hắn lựa chọn thì nhất quyết hắn sẽ lựa chọn tru sát Anh Vũ, vì Anh Vũ là người mà hắn đắc tội qua, thế nhưng Anh Vũ lúc này lại được lòng mọi người, nếu làm vậy thì ắc hẳn vị trí trưởng làng của hắn cũng vì vậy mà mất đi. Ngay lúc này hắn chỉ biết giữ im lặng nói:
- Mọi ngươi nghe ta, im lặng mà chờ đợi.
Nghe vậy, mặt dù phẩn nộ bọn hắn cũng không biết làm gì, sống trong một tập thể quang trọng nhất là đồng lòng, nếu không việc sinh tồn lại không có khả năng.
- Chết...
Không đợi Anh Vũ có cơ hội hồi phục vết thương, Chu Tề phóng người bay lên một chưởng nhắm đỉnh đầu Anh Vũ mà đến.
- Không...
Thư Kỳ đang đỡ lấy Anh Vũ liền thấy đối phương lại lao lên liền kiềm lòng không được ôm chặc Anh Vũ chắn ở phía trước, nàng đang nghĩ Anh Vũ lúc này rất suy yếu nếu lại trúng một chưởng này thì mạng nhỏ lại không còn.
- Tiểu cô nương ngốc này.
Anh Vũ thấy nàng vậy mà đứng ra che chở cho hắn trong lòng liền không khỏi ấm áp, nhìn nàng mắng yêu sau đó đẩy nàng ra một bên.
- Muốn giết ta... không dễ như ngươi tưởng.
Anh Vũ cười lạnh nắm đấm ngưng tụ hét:
- Hổ Quyền thức thứ ba, mị ảnh.
- Oong... Oong...
Ngay tại Anh Vũ đang đứng lúc này liền mờ ảo, Chu Tề một chưởng liền vỗ nhào xuống chấn nức mặt đất tạo nên tiếng nổ vang trầm đục.
Nhưng quyền kình của Anh Vũ lại thâm hiểm quyền này lại một lần nữa đánh oanh bạo cơ thể của Chu Tề cứ như vậy liền văng ra, đó cũng là sự ảo diệu của thức cuối cùng, khi hổ quyền chạm tới thức cuối cùng nó có thể biến đổi hình thể nhẹ nhàng lước chiêu mà đi. Trong gia tộc Anh Vũ là một trong số ít người luyện được thức cuối cùng này.
Chiêu này Anh Vũ đã không nương tay như lần trước, hắn nhìn ra được tên này không những là một tên chó điên mà còn một tên rắng độc ác. khác ở chỗ là chó điên là chỉ biết cắn người có thể đề phòng được, còn rắng độc thì lại âm hiểm xảo trá không thể đề phòng.
- Ngươi... không thể nào... ngươi đã bị phế rồi, với lại trên thanh đao ta lại tẩm độc... không thể nào ngươi lại cử động được.
Với thủ đoạn của hắn, Chu Tề đủ tự tin Anh Vũ sẽ bất động mặt cho hắn chém giết, thế nhưng mọi việc lại không như mong muốn, Anh Vũ vậy mà vẫn cử động lại còn phản kích. Hắn lúc này vết thương cũ mới đã chồng chất máu không ngừng chảy làm hắn không thể gượng dậy nổi chỉ đành nằm đó oán hận.
- Lão tử sinh tử cũng có thể vượt qua há lại vết thương nhỏ này liền làm gì được ta.
Anh Vũ nghe tên này nói trên thân phi đao tẩm thuốc thì nhất thời giật mình dò xét cơ thể, lại cảm thấy không có điều gì bất thường liền thở ra. Hắn lại nghĩ đến ngọc ấn nói thân thể hắn bây giờ đã có sự đột phá lớn vậy nên có thể kháng được mọi độc tố, lúc đầu thì hắn bán tính bán nghi, đùa sao hắn không dám đem thân mình ra thử độc, nhưng là hắn thật sự tin tưởng rằng cơ thể mình có thể làm được.
- Giết chết cái tên đó đi.
Mọi người liền thấy thủ đoạn của cái tên Chu Tề này đúng là quá mức vô sỉ liền điên cuồng chửi ầm lên mằng giết.
- Ngươi đừng qua đây.
Anh Vũ nhẹ nhàng bước đến làm cho Chu Tề lúc này rung sợ dường như gặp phải cái tu la người.
- Dẫm lên người khác mà sống thì phải nghĩ đến cục này.
Anh Vũ lạnh lùng nói.
- Trưởng làng cứu ta... mau cứu ta... mọi thỏa thuận trước đây của ngươi ta đều đáp ứng.
Hắn lúc này nghe Anh Vũ nói rung sợ liền biết mạng mình lần này coi như vong, hắn vội quay lại nhìn Thanh Hải như muốn niếu lấy cộng rơm cứu mạng cuối cùng.
Anh Vũ liền lạnh lùng liếc nhình Thanh Hải.
Mọi người lúc này cũng ngạc nhiên nhìn vị trưởng làng trước mặt này, có phẩn nộ, có oán trách. Cái tên Chu Tề trước mặt này là một tên ác ma, vậy mà vị trưởng làng của họ cứ như thế lại có quang hệ.
Thanh Hải thấy ánh mắt Anh Vũ lạnh lùng nhìn mình cũng rung lên, nhưng hắn cũng không có cách nào khác đành đứng ra nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, hắn vẫn là thân phận đặt thù... nếu hắn chết ở đây thì có thể ảnh hưởng tánh mạng của nhiều người nơi đây, mong tiểu huynh đệ dơ cao đánh khẽ.
Thanh Hải oán hận Chu Tề vậy mà khai ra hắn cùng mình hợp tác, thế nhưng hắn cũng lo sợ thành chủ phi đao thành điên cuồng trả thù, vì vậy cũng đành nuốt hận vào lòng, hắn cũng muốn nhân dịp này lại niếu kéo quang hệ với người ta, dù sao cái danh trưởng làng ngày hôm nay cũng đều mất hết.
Chu Tề nghe vậy liền gật đầu lia lịa nói:
- Đúng, đúng... ta là người phi đao thành ngươi không thể giết ta
Nghe trưởng làng nói mọi người cũng hiểu ý lại cũng chỉ biết oán hận nhìn Chu Tề.
-Mọi hậu quả ta gánh chiệu.
Anh Vũ lạnh lùng nói, cái tên này nếu thả đi thì hắn sẽ cảm kích mình? điều này là không thể, nếu đã vậy liền một chưởng đập chết chớ để phiền phức.
- Không, ta không muốn chết.
Chu Tề lúc này hối hận sao lại dây với tên sát tinh này lại gào thét kịch liệt.
Anh Vũ thù ấn, một quyền hướng đỉnh đầu Chu Tề mà đánh.
- Phanh...
Chu Tề cứ vậy mà chết đi mọi người cũng không ai vì hắn lại đau lòng, có suy nghĩ cũng chỉ là chết rất đáng mà thôi.
Thư Kỳ thấy Anh Vũ vậy mà không sao lại còn sát ngược trở lại, liền nghĩ hành động của mình không khỏi dư thừa, nhưng nàng lại nghĩ không ra sao mình lại vì một người mới quen lại liều mạng như vậy, càng nghĩ không khỏi khiến nàng đỏ mặt mỉm cười, thầm nghĩ cái cảm giác này không tệ.
- Lại nghĩ cái gì? Chúng ta nhanh về thôi.
Anh Vũ lại gần Thư Kỳ thấy nàng vẫn đứng đờ người ra đó liền nhìn nàng mỉm cười hỏi.
- Ưm... A... Ta không sao.
Lúc ngẩn ngơ liền bị Anh Vũ gọi, không khỏi khiến nàng giật mình mặt đỏ ngang tai trả lời.
- Bá mẫu, chúng ta trở về.
Hắn quay lại nhìn mẹ con A Ngốc,nhìn tên tiểu tử kia vậy mà ngủ ngon tròng lòng mẹ liền không khỏi bật cười, hắn xoay người cõng A Ngốc trên lưng nhìn Thanh Hà mỉm cười.
--------------------------------/
Phi Đao thành về đêm.
- Vô dụng, đúng là cái thứ vô dụng mà, đối với một tên phế vật vậy mà đến nay còn không có tin tức.
Bên trên ghế cao, người trung niên thân hình mập mạp tay trái một mỹ nhân, tay phải một mỹ nhân, nhìn bên dưới đám thủ hạ bực mình nói.
- Mong thành chủ bớt giận.
Bên dưới đám thuộc hạ nghe tiếng rống giận của hắn cũng không khỏi run cầm cập, bọn họ biết cái tên thành chủ này là một tên vô dụng, chỉ biết ăn chơi đàn điếm, cái hắn rất giỏi lại là không biết lý lẽ, ngày thường chỉ biết nhìn hắn nịnh hót nếu làm tên này phật ý mệnh bọn hắn coi như xong. Ai bảo cái tên này sinh ra liền gia cảnh tốt hơn bọn hắn làm gì.
- Sao lại không giận được chứ, người trong triều là lần thứ ba đến thúc giục rồi, nếu tiểu tử kia còn chưa chết thì mạng của tất cả các ngươi cùng với ta coi như xong.
Vị trung niên mập mạp lúc này thân hình ục ịch nóng giận đứng dậy vỗ bàn nói.
- Thành Chủ ta lại nghĩ một cách, có thể giết chết tên tiểu tử đó dễ như trở bàn tay.
Tên kia đứng ra lại nói.
- Còn không mau nói.
Hắn không còn kiên nhẫn nhìn tên kia nói.
- Lại nói cái thành kia tìm một đại nhân vật lại không ra, sao ta không phái một cao thủ luyện khí cữu trọng đến ám sát.
Tên kia chững chạt bày mưu.
- Ngươi là muốn hại chết ta à... Tên kia thân phận đặt thù, chỉ có thể mượn tay giết người, nếu để hoàng thượng tra ra thì ta có mười cái mạng cũng không thể sống nổi.
Hắn rất tức giận nói.
- Thành chủ người nghe ta nói hết.
Tên kia lại đứng ra giải thích kế hoạch.
- Đầu tiên chúng ta là lệnh người ám sát, tiếp đó liền cáo trạng dân chúng làng đá mưu sát hoàng tử liền dẫn quân chinh phạt chó gà không tha, thì lúc này ai còn biết là người làm. Lại nói ngài dẫn binh tru diệt hung thủ không phải là một bên được lòng hoàng thượng, bên khác lại lấy lấy lòng hoàng hậu, tiền đồ của ngài ngày càng sáng lạng, đây không phải là một mũi tên trúng hai đích sao.
- Oa... haha... hay... gia sư nghĩ rất chu đáo, vậy thì mời ngài an bài dùm.
Hắn nhìn tên kia cười sáng lạng vui vẻ nói.
- Đây là chức trách của thuộc hạ.
Tên này bên trong cười lạnh khinh thường nhưng bên người lại đưa ra vẻ mặt tươi cười lấy lòng nói.
/63
|