Chung Cực Truyền Thừa

Chương 696: Dư luận

/714


Tất cả mọi người ngây ngốc nhìn Bạch trưởng lão, sắc mặt trắng bệch.

Một lúc lâu sau, giọng nói người thứ nhất bên trái kia có chút run run nói:

- Ý ngươi muốn nói, Thanh Long Thần muốn sống lại?

Bạch trưởng lão hít sâu một hơi, khuôn mặt cũng mang theo vẻ lo lắng nói:

- Không biết, về điểm đó ta cũng không dám tùy tiện suy đoán. Thế nhưng, Huyền Đông Thiên từ sau khi Ngũ Thần biến xảy ra đều phi thường an phận, vì sao lại đột nhiên vươn móng vuốt ra Đông Nam Thiên? Điểm này, thực sự rất đáng để suy nghĩ.

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Người đứng bên trái kia lại gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, chậm rãi nói:

- Nếu như, Thanh Long Thần thực sự sống lại, như vậy cho dù chúng ta có phản kháng cũng không có chút tác dụng nào.

Hai hàng lông mày của Bạch trưởng lão nhíu lại, chợt lắc đầu nói:

- Lời của Chu trưởng lão sai rồi, tạm thời không nói tới chuyện Thanh Long Thần sống lại. Mặc dù hắn thực sự có sống lại, lẽ nào lại để cho người của Huyền Đông Thiên tùy ý làm càn? Dù cho sát nhập chúng ta vào cũng không có chút quan hệ.

Sắc mặt Trí Lâm trắng bệch, cười khổ nói:

- Thế nhưng nếu như Thanh Long Thần thực sự sống lại, chúng ta cho dù nỗ lực như thế nào, cũng chỉ là uổng công mà thôi.

Lần này cho dù là Kỳ Dương cũng không nhịn được mà gật đầu không nói gì. Mà những trưởng lão kia cũng vì những lời của Chu Trí Lâm mà im lặng.

- Xem ra chuyện này phải tới báo cáo cho Long Dương đại nhân một tiếng.

Một lúc lâu sau, Kỳ Dương than nhẹ một tiếng, mở miệng nói ra.

Tất cả mọi người đều gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nghĩ đến khả năng Thanh Long Thần sống lại làm cho tâm tình của Kỳ Dương không bình tĩnh được nữa, đợi một lúc không thấy ai nói gì, hắn chắp tay nói:

- Hội nghị ngày hôm nay kết thúc tại đây, chờ sau khi ta báo cáo cho Long Dương đại nhân sẽ thương nghị tiếp.

- Thanh Long Bảo - Huyền Đông Thiên muốn xâm lấn Đông Nam Thiên.

Tin tức này giống như là núi lửa bộc phát, trong nháy mắt tràn ra toàn bộ Đông Nam Thiên. Nhất thời khiến cho mọi người kinh ngạc, kèm theo đó là sự tức giận và căm phẫn.

Bên trong Bách Nguyên Tông.

- Nghe nói, Thanh Long Bảo - Huyền Đông Thiên muốn xâm lược Đông Nam Thiên chúng ta? Không biết là thật hay giả?

- Còn giả sao? Người bên ngoài vì chuyện này đã điên hết lên rồi. Xem ra không thể nào là giả được.

- Thanh Long bảo, đệ nhất thế lực Thiên Giới a. Bọn hắn không có việc gì sao mà xâm lược chúng ta?

- Hừ. Để làm gì sao? Chúng ta có thể tiến vào pháp nhãn của bọn chúng sao? Ta xem đối phương căn bản chỉ coi chúng ta là bàn đạp, ánh mắt chân chính của bọn họ chỉ sợ là đặt ở toàn bộ Đông Nam Thiên a.

- Không thể nào? Cho tới bây giờ còn chưa nói qua thực lực của bọn hắn mạnh như vậy.

- Quá ngây thơ rồi, chuyện năm đó ngươi còn nhớ sao? Bởi vì năm đó Hắc Long Thần còn đang tại thế nên mới như vậy. Hiện tại Hắc Long Thần đại nhân đã ngã xuống, hiện tại còn có người nào phát ngôn cho Đông Nam Thiên chúng ta? Tài nguyên của Đông Nam Thiên lớn như vậy, tự nhiên là khiến cho đám người Huyền Đông Thiên đỏ mắt rồi.

- Thế nhưng sao lại đánh chủ ý vào chúng ta? Tuy rằng tông phái chúng ta cũng tính là nhỏ, thế nhưng vô luận nói n hư thế nào cũng là tông phái lớn nhất Đông Nam Thiên a.

- Chuyện đó lại còn phải nói, bởi vì bọn nhìn thấy tông phái chúng ta không nhỏ, nhưng cũng không lớn. Bọn họ từ xa mà đến, đánh rụng những tông phái nhỏ cũng không có tác dụng gì. Bách Nguyên Tông chúng ta không lớn cũng không nhỏ. Nói nhỏ cũng không nhỏ chính là khi bọn hắn tấn công cũng không tính là lao lực, thế nhưng lại có thể làm bàn đạp tấn công những thế lực phía sau. Đương nhiên là bọn chúng phải chọn chúng ta rồi.

- Như vậy sao? Không ngờ Thanh Long Bảo cường thế như vậy...

- Lại còn không sao? Bọn ta cũng không phải là quả hồng mềm, bọn hắn không đến thì thôi, nếu như đến, chúng ta cũng chỉ có thể liều mạng.

- Không sai, cũng chỉ có thể liều mạng. Nói chung không thể để cho Huyền Đông Thiên bọn hắn khi dễ chúng ta. Nếu như bọn hắn cho rằng có thể đạp lên đầu Bách Nguyên Tông chúng ta thì chính là ý nghĩ vô cùng ngu xuẩn.

- Chỉ là, những trưởng lão vẫn không tỏ thái độ a. Liệu có lùi bước hay không?

- Chuyện này, hẳn là sẽ không. Về phần các trưởng lão vì sao không tỏ thái độ. Bọn họ hẳn là có suy nghĩ của riêng mình a.

- Bọn họ không phải là sợ đám người Thanh Long Bảo đó chứ? Không có khả năng a? Những trưởng lão kia không phải là cái loại nhát gan sợ phiền phức đó chứ?

- Được rồi, được rồi. Đều im lặng cho ta. Nếu như để trưởng lão nghe được, cẩn thận cái đầu của người.

Tên đầu lĩnh kia nhướng mày phẫn nộ quát một tiếng. Những người vừa rồi còn đang đàm luận tức thì ngậm miệng lại. Không hề nói gì nữa. Từ thần sắc bọn họ có thể nhìn thấy rõ, bọn họ hiện tại đang lo lắng. Cách đó không xa, Lâm Dịch nhếch miệng cười cổ quái, nghe những tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia nói chuyện với nhau.

- Bảy ngày, không đủ cho ta hồi phục. Mặc kệ cho các ngươi suy nghĩ, hiện tại đem mọi chuyện đổ lên đầu các ngươi, chung quy các ngươi cũng không thể tránh được a?

Lâm Dịch nhẹ nhàng bật cười.

Nghĩ tới đây, hắn lại vặn người một cái. Loại hình dư luận chiến này tuy rằng không tiêu hao lực lượng, thế nhưng uy lực cũng cực kỳ kinh người.

Lâm Dịch ở Bách Nguyên Tông đợi bảy ngày. Trong bảy ngày này, Kỳ Dương cũng không đi tìm hắn một lần nào, cũng không có đem tới cho hắn một câu trả lời thuyết phục. Người khác có thể chờ, thế nhưng hắn lại không. Vạn nhất đại lục Bạch Đế xảy ra chuyện gì thì sao a? Bởi vậy, hắn mới nghĩ ra phương thức dùng dư luận chiến, buộc bọn hắn phải chọn một con đường.

Thanh thế dư luận quả nhiên kinh người. Trong vòng ngắn ngủi hai ngày, toàn bộ phương viên chung quanh hai hải vực đều đã biết tin này...Muốn truyền ra bên ngoài chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Dưới tình huống như vậy, nếu như Bách Nguyên Tông lựa chọn không chống cự, như vậy bọn hắn sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Vậy không còn mặt mũi nào ở Đông Nam Thiên này, một chiêu này, đã bức Bách Nguyên Tông cùng đường.

Nghĩ như vậy, hắn cười cười. Nếu như hắn không đoán sai, Kỳ Dương hẳn rất nhanh sẽ tìm đến hắn.

- Lâm Dịch, Kỳ Dương phái người tới tìm chàng. Nhanh trở về!

Đúng lúc này, thanh âm của Lang Sa vang lên trong đầu hắn. Lâm Dịch ngạc nhiên, sau đó bật cười, nghĩ tới cái gì là cái đó đến.

- Được, ta lập tức tới ngay.

Lâm Dịch liếc mắt nhìn những tên đệ tử Bách Nguyên Tông kia nãy, sau đó xoay người biến mất trong góc phòng.

Trở lại căn phòng ở Thư Tâm phong đã thấy một gã đệ tử Lục giai cung kính đứng ở cửa, Lang Sa thì lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, đang chờ hắn.

Lâm Dịch tiến đến.

Tên đệ tử Lục Giai kia vừa nhìn thấy hắn không dám chậm trễ vội vàng tiên lên cung kính nói:

- Ra mắt Lâm đại nhân.

Lâm Dịch cười nói:

- Ha ha, không cần khách khí.

/714

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status