Chung Cực Truyền Thừa

Chương 694: Diễn trò

/714


Vừa nghe việc này liên quan tới bản thân mình, Lâm Dịch tức thì ngừng lại.

Thư Mộng, Thủy Linh Lung, Sa ở bên cạnh thấy hai người đột nhiên ngừng nói, không khỏi nghi hoặc.

- Lâm Dịch, làm sao vậy?

Thư Mộng bay về phía trước, nghi hoặc hỏi.

Lâm Dịch nhìn nàng một cái, sau đó lắc đầu, nhìn về phía Lâm Phỉ nói:

- Có nguy hiểm không?

Lâm Phỉ sửng sốt, tức thì lắc đầu cười nói:

- Dịch ca, chàng quên thực lực của muội rồi sao? Yên tâm đi, muội không có việc gì.

Lâm Dịch nghe vậy hít sâu một hơi, nói:

- Mặc kệ là chuyện gì, dù quan trọng như thế nào cũng phải bảo vệ tốt cho chính bản thân mình. Hiểu chưa?

Lâm Phỉ cảm động gật đầu.

Thư Mộng mở to mắt, nói:

- Phỉ nhi muội muội phải rời khỏi đây sao?

Lâm Phỉ nhìn nàng gật đầu, sau đó hành lễ với ba người nói:

- Phỉ nhi có chuyện quan trọng nên phải rời đi, Dịch ca sẽ giao cho mấy vị tỷ tỷ chiếu cố rồi.

Đám người Thư Mộng vội vã nâng nàng lên, Thủy Linh Lung có chút trách cứ nói:

- Muội nói cái gì đó? Lâm Dịch chính là phu quân của muội, cũng chính là phu quân của chúng ta a? Người một nhà sao có thể nói như vậy? Nếu còn nói như vậy, sau này chúng ta không thèm để ý tới muội.

Tuy rằng biết Lâm Phỉ chính là cường giả Thần Cấp, thế nhưng Thủy Linh Lung và Thư Mộng lần đầu tiên lên Thiên Giới, đương nhiên cũng không rõ hàm nghĩa chân chính của cường giả Thần Cấp. Sự kính nể đối với nàng sẽ không từ đáy lòng. Mọi người đều là thê tử của Lâm Dịch, đều là người một nhà, đương nhiên cũng sẽ không sinh ra sự sợ hãi.

Lâm Phỉ nghe vậy tức thì ngạc nhiên, sau đó mới cảm kích nhìn về phía Thủy Linh Lung. Thủy Linh Lung nói những lời này đã chân chính coi nàng là người một nhà.

- Mộng nhi tỷ tỷ, không bằng hiện tại Phỉ nhi đề thăng thực lực của tỷ đi a.

Lâm Phỉ nhìn về phía Thư Mộng nói.

Thư Mộng ngạc nhiên, sau đó lại nhíu mày nói:

- Có phiền phức hay không? Nghe ngữ khí của muội, chuyện lần này khẳng định vô cùng quan trọng. Nếu như tổn thương tới nguyên khí, thì tạm thời không cần. Có Lâm Dịch ở đây, ta nghĩ cũng không có ai có thể uy hiếp tới chúng ta.

Lâm Phỉ cười lắc đầu nói:

- Yên tâm đi, rất đơn giản.

Nói xong, nàng nhìn một tòa Phù Phong cách đó không xa, nàng chỉ vào đó rồi nói:

- Vậy thì đi vào tòa Phù Phong kia đi.

Thấy Lâm Phỉ kiên trì, những người khác cũng không có nhiều lời, liền hướng về phía tòa Phù Phong bay đi.

Lâm Phỉ nhấc tay phá cấm chế, sau đó nói với Thư Mộng:

- Tỷ tỷ, toàn thân thả lỏng, những cái khác giao cho Phỉ nhi là được.

Thư Mộng gật đầu có chút khẩn trương, nàng hít sâu một hơi rồi nói:

- Vậy thì làm phiền Phỉ nhi muội muội rồi.

Nói xong, nhắm hai mắt lại.

Lâm Phỉ nhấc tay điểm một cái, ngón tay điểm vào trên trán của Thư Mộng.

Tức thì thấy biểu tình trên mặt Thư Mộng chấn động, toàn bộ thân thể khẽ run lên. Một cỗ linh lực nồng đậm tới cực điểm tức thì xuất hiện.

Biểu tình trên mặt Lang Sa hơi đổi, cường độ của cỗ linh lực này vượt xa dự liệu của nàng. Đối với người không biết thực lực của Lâm Phỉ mà nói, tạo thành đả kích thật lớn.

Linh lực điên cuồng khởi động, chui vào bên trong thân thể Thư Mộng.

Thân thể của Thư Mộng dưới tác dụng của cỗ linh lực mạnh mẽ này tức thì bay lên. Khuôn mặt Lâm Phỉ bình tĩnh, ngón tay phải vẫn điểm nhẹ lên trán Thư Mộng, dường như mọi việc đối với nàng không hề tốn một chút khí lực nào.

Thời gian trôi qua, linh lực ngày càng mạnh mẽ, mà thực lực của Thư Mộng bằng cảm giác cũng có thể thấy nó đang được mạnh mẽ đề thăng.

Aaa...

Thư Mộng thống khổ đột nhiên gào lên một tiếng.

Ánh mắt Lâm Dịch tức thì căng thẳng, Thủy Linh Lung và Lang Sa đều không nhịn được mà tiến lên phía trước một bước.

- Thực lực đề thăng quá nhanh dẫn tới kinh mạch của tỷ ấy bị trùng kích một ít. Đây là chuyện bình thường, không cần lo lắng.

Giọng nói của Lâm Phỉ vang lên.

Mấy người lúc này mới thở ra một hơi, chỉ là tuy vậy nhưng vẫn còn chút lo lắng ngẩng đầu nhìn Thư Mộng. Lúc này khuôn mặt của Thư Mộng đã sớm biến thành đỏ au, lam sắc quang mang từ trong thân thể nàng trào ra, hoàn lẫn với linh lực màu trắng, không ngừng phun ra nuốt vào.

Trải qua một thời gian dài, tiếng gào của Thư Mộng mới dần dần dừng lại. Linh lực màu trắng cũng dần dần yếu đi.

Rốt cuộc, bạch quang tán đi, thân thể của Thư Mộng từ không trung hạ xuống.

Lâm Dịch là người có phản ứng nhanh nhất, xoát một cái thân thể Thư Mộng liền ở trong lòng hắn. Thân thể của Thư Mộng hiện tại đều bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi, ướt đẫm quần áo.

- Mộng nhi? Mộng nhi?

Lâm Phỉ thu hồi lực lượng, đi tới vừa cười vừa nói:

- Thể lực có chút tiêu hao. Nghỉ ngơi một chút liền có thể khôi phục.

Lâm Dịch thở dài một hơi, nhìn về phía Lâm Phỉ, thấy mặt nàng vẫn mang theo nụ cười, quả thực không có tạo thành áp lực cho nàng, lúc này hắn mới thở dài một hơi.

- Khổ cho nàng rồi Phỉ nhi.

Lâm Dịch nói với Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ lắc đầu, mặt giãn ra, cười nói:

- Dịch ca, muội phải rời khỏi đây.

- Gấp gáp như vậy sao?

Lâm Dịch ngạc nhiên hỏi.

Lâm Phỉ gật đầu, biểu tình trên mặt có vài phần ngưng trọng, nói:

- Lúc này đại sự quan trọng, không thể qua loa.

Hai hàng lông mày của Lâm Dịch nhíu lại, gật đầu nói:

- Tất cả phải cẩn thận.

- Dạ.

Lâm Phỉ gật đầu, sau đó có chút do dự, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh Lâm Dịch, nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói:

- Khi muội không ở đây chàng nhất định phải nghĩ tới muội.

Lâm Dịch mỉm cười, hôn nàng một cái, rồi nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ta nhớ rồi.

Lâm Phỉ lúc này mới hít sâu một hơi, quay đầu nói với Thủy Linh Lung và Lang Sa:

- Hai vị tỷ tỷ, tiểu muội xin cáo từ.

- Tất cả phải cẩn thận.

Thủy Linh Lung quan tâm nói. Lang Sa thì gật đầu, thế nhưng con mắt nhìn về phía Lâm Dịch lại có chút phức tạp, chính là một chút quan tâm.

Lâm Phỉ nhoẻn miệng cười, lúc này ngân quang trên người chợt lóe, tức thì biến mất.

Thấy Lâm Phỉ rời đi, Lâm Dịch mới khẽ thở dài một tiếng, lại cúi đầu nhìn qua Thư Mộng lúc này hai mắt nhắm lại dường như đang ngủ. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn mới nói với Thủy LInh Lung:

- Linh Lung, nàng và Mộng nhi tiến vào Hổ Thần cư đi. Thể lực hiện tại của Mộng tiêu hao rất nhiều, hiện tại lại không có biện pháp nào phi hành, phiền nàng chiếu cố nàng ấy một chút.

Thủy Linh Lung nhu thuận gật đầu đi tới, tiếp nhận Thư Mộng trong lòng Lâm Dịch. Hai hàm răng chắn một cái rồi nhìn Lâm Dịch nói:

- Muội biết thực lực của muội cũng không giúp được gì cho chàng, điều duy nhất có thể cũng chỉ có thể cầu mong chàng bình an mà thôi. Chàng nhất định phải cẩn thận.

Thấy ánh mắt quan tâm của Thủy Linh Lung, Lâm Dịch nhu hòa cười, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nàng nói:

- Yên tâm đi, phu quân của nàng rất lợi hại.

Thấ ánh mắt của Thủy Linh Lung vẫn có chút lo lắng, Lâm Dịch lại cười ha hả nói:

- Được rồi, yên tâm đi, không có việc gì đâu. Nàng cứ tiến vào Hổ Thần cư trước đi.

Thủy Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu, Lâm Dịch vung tay lên, ngân quang chợt óe, thân ảnh hai người biến mất không còn tung tích. Lang Sa ở bên cạnh há hốc mồm, có chút ngạc nhiên. Vừa rồi Lâm Phỉ rời đi còn chưa tính, hiện tại Thư Mộng và Thủy Linh Lung cũng dùng phương pháp này tiêu thất.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lang Sa nhìn về phía Lâm Dịch có chút quái dị.

Lâm Dịch cảm giác được ánh mắt của nàng, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy? Có chuyện gì sao?

- Lâm Dịch. Ngươi chính là không gian dị năng giả sao?

Lang Sa hiếu kỳ hỏi.

Lâm Dịch ngẩn người, chợt hiểu ra ý nàng muốn nói gì. Hắn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:

- Đó là một bảo vật. Hổ Thần Cư chính mà một diện vị giống như đại lục Bạch Đế. Chỉ là diện tích của nó nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa cách vào cửa cũng chỉ ta mới có thể nắm giữ. Vì vậy, Phỉ Nhi và Linh Lung hiện tại mỗi người đi tới một diện vị.

Sa sửng sốt nói:

- Lại có loại bảo vật như thế này sao?

Lâm Dịch cười gật đầu nói:

- Đúng vậy, thời gian cũng không còn sớm nữa. Chúng ta nhanh chóng đi tới Bách Nguyên Tông đi a. Chỉ sợ chậm trễ sẽ sinh biến, không thể kéo dài thời gian hơn nữa.

Sa nhẹ nhàng gật đầu, hai người hóa thành hai đao lưu quang phá không mà đi...

Bách Nguyên Tông. Dưỡng Tâm Các.

Hai hàng lông mày của Kỳ Dương nhíu lại, nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến. Trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc.

Đương nhiên, sự nghi hoặc này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Khuôn mặt lại hiện ra chiêu bài hòa ái tươi cười.

- Ha ha. Ta còn tưởng là ai tới thăm Bách Nguyên Tông ta. Hóa ra là Lâm Dịch đại nhân và Lâm phu nhân a. Hoan nghênh, hoan nghênh...

Tiếng cười hào sảng của Kỳ Dương tryền tới. Lâm Dịch và Sa trong phòng khách đều đứng lên, quay đầu lại. Liền nhìn thấy Kỳ Dương mang khuôn mặt tươi cười hòa ái đi tới.

Nhìn dáng dấp của Kỳ Dương này, dường như đã quên sạch chuyện Lâm Dịch giết tới tận cưa.

Con mắt Lâm Dịch nhảy lên, khóe miệng nở nụ cười. Cũng chắp tay nhiệt tình cười nói:

- Không mời mà đến, hôm nay chúng ta mạo muội đến thăm, xin Kỳ đại nhân lượng thứ a.

Trong lòng Kỳ Dương khinh thường bĩu môi. Thầm nói, trước giờ ngươi chẳng phải cũng đều không mời mà tới sao. Mạo muội tới thăm? Ta chưa thấy ngươi khách khí như vậy a?

Đương nhiên, tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy. Thế nhưng lại không hề biểu hiện ra một chút tâm tư nào. Hắn cười sang sảng, nói:

- Lâm Dịch đại nhân khách khí rồi. Không đánh nhau không thành bằng hữu. Một nhân vật khách quý như thế này, Bách Nguyên Tông ta muốn mời sợ rằng cũng không được a. Lâm đại nhân có thể tự mình qua đây chính là đã cấp mặt mũi cho trên dưới Bách Nguyên Tông rồi. ha ha.

Lâm Dịch không dám nhận, nói:

- Kỳ đại nhân thực sự khách khí rồi.

Kỳ Dương cười:

- Ha ha. Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, mau mau mời ngồi. Người đâu, dâng trà.

Một lát sau, nhất thời có một gã lục giai chiến sĩ bưng ba chén trà tới. Ba người phân biệt chủ khách ngồi xuống, đối diện với nhau.

- Ha ha. Lâm phu nhân trở lại quê hương chuyến này có thuận lợi hay không?

Kỳ Dương ha hả cười, thuận miệng hỏi một câu.

Lâm Dịch nghe vậy quả thực gãi đúng chỗ ngừa. Hắn còn đang không biết nên mở miệng như thế nào, hiện tại đối phương lại hỏi như vậy, vừa lúc ban cho hắn cơ hội.

Động tác uống trà của lâm Dịch cố ý dừng lại một chút, sau đó chậm rãi buông chén trà xuống, chợt khẽ thở dài một tiếng:

- Vốn tính là thuận lợi, thế nhưng...

Động tác này quả nhiên khiến cho Kỳ Dương chú ý. Hắn ngạc nhiên, thầm nghĩ chỉ là một đại lục nhỏ bé, lại còn có chuyện có thể khiến cho cường giả Ngưng Thần kỳ cảm thấy vướng chân vướng tay sao?

Sau khi nghĩ như vậy, Kỳ Dương không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Thế nhưng làm sao?

Lâm Dịch lại thở dài một tiếng, sau đó mới nhìn Kỳ Dương mở miệng nói:

- Thực không dám dấu, Lâm mỗ lần này mạo muội tới thăm, chính là vì chuyện này.

Nói xong, hàng lông mày của Lâm Dịch nhíu lại.

Trong lòng Kỳ Dương tức thì nhảy dựng lên, cũng chậm rãi buông chén trà xuống, nghi hoặc hỏi:

- Mời Lâm đại nhân nói rõ. Ta nghe quả thực có chút hồ đồ. Đại lục Bạch Đế chẳng qua cũng chỉ là một diện vị thứ đẳng, chẳng lẽ lại còn cái gì tồn tại khiến cho Lâm đại nhân cũng cảm thấy vướng tay vướng chân.

Lâm Dịch nghe vậy khuôn mặt hiện lên vài phần tức giận nói:

- Kỳ Dương đại nhân, khoan hãy nói tới sự kiện kia. Trước tiên chúng ta nói về một việc khác, chính là lúc Lâm Dịch mạo muội tới cửa cứu Lang Sa nhi, Lâm Dịch từng có một lần giao thủ qua với Chu đại nhân. Đã đả thương nguyên khí giữa hai bên. Nguồn truyện:

/714

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status