Trước đó đã phải nằm trên giường bệnh hơn một tháng, thân thể Lam Hiên Vũ tất nhiên là sẽ có chút suy yếu đấy, nhưng lượng cơm ăn của hắn vẫn không có giảm chút nào. Ba ngày sau, hắn cũng đã khôi phục tuyệt đại bộ phận thể lực, bắt đầu không nằm yên nổi nữa rồi.
Viện trưởng cùng các sư phụ đều đã đến xem qua hắn, sau khi xác nhận hắn không có việc gì thì tất nhiên là tất cả đều vui vẻ.
Thu Vũ Hinh cũng đã nói việc hắn trúng tuyển lớp thiếu niên năng động cho hắn biết, nhưng hiện tại thì Lam Tiêu cùng Nam Trừng hiển nhiên là không muốn để cho nhi tử phải nghĩ quá nhiều về những thứ này, chờ hắn khôi phục triệt để rồi hãy nói.
"Mẹ, con muốn xuất viện a." Nam Trừng đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Lam Hiên Vũ đòi nàng như vậy.
Nam Trừng tức giận nói: "ở lại vài ngày đi. Ngươi còn cần phải điều dưỡng tốt hơn nữa, dù sao cũng hôn mê lâu như vậy đấy."
Lam Hiên Vũ nói: "Thế nhưng ở nhà cũng có thể điều dưỡng a! Hơn nữa ở nhà so với ở đây tốt hơn nhiều. Mẹ, con không muốn ở lại bệnh viện."
"Được rồi, được rồi. Mẹ đến hỏi bác sĩ, nếu như bác sĩ đồng ý để ngươi xuất viện thì ngươi liền có thể xuất viện." thực ra thì Nam Trừng đã sớm hỏi qua rồi, dựa theo bác sĩ kiểm tra thì đúng thật là Lam Hiên Vũ đã có thể xuất viện, nhưng nàng một mực lo lắng nên mới để hắn ở lại đây thêm vài ngày.
Đúng lúc này, hộ sĩ đẩy cửa vào, cầm trong tay một cái túi giấy.
"Nam phu nhân, đây là bưu kiện của các ngươi." Hộ sĩ đem túi giấy đưa cho Nam Trừng, nói: "Có điều cái bưu kiện này có chút kỳ quái, chỉ viết dãy số phòng trọng chứng giám hộ của Hiên Vũ lúc trước, không có ghi tên."
"Hả? Chẳng lẽ là do Thiên La học viện gửi đến hay sao?" Nam Trừng nhíu mày, sau đó xé bưu kiện, lấy ra đồ vật bên trong.
Đó là ba trương tạp phiến dày, mỗi tấm đều có tới cỡ nửa bản ghi, phía trên có thiếp vàng lạc ấn, chế tác vô cùng hoa lệ, hơn nữa còn có dấu ấn chứng thực thân phận.
"Vé vào cửa buổi hòa nhạc của Nhạc công tử!" Hộ sĩ đột nhiên hét lên một tiếng, sau khi nàng kêu ra tiếng mới ý thức tới việc chính mình thất thố, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Nam Trừng đã thay đổi hoàn toàn. Nam Trừng cũng có chút ngẩn người, vé vào cửa buổi hào nhạc của Nhạc công tử? Tình huống như thế nào đây? Đây chẳng lẽ là Lam Tiêu mua? Thế nhưng Lam Tiêu cũng không có nói với nàng chuyện này a!
"Oa, thật lợi hại! Còn giống như là vé vào hàng phía trước. Nam phu nhân, ngươi là thế nào mà mua được vậy? Ngươi biết không? Mấy ngày nay, tất cả khán giả mê ca hát tại tất cả những thành phố lớn Thiên La tinh đều muốn điên cuồng, bởi vì Nhạc công tử hát đầu ca khúc mới trong buổi hòa nhạc đầu tiên tại Thiên La tinh, cái bài hát kia là siêu cấp êm tai đấy. Khán giả Thiên La Thành thật sự là quá hạnh phúc rồi! Tiếp theo chính là Tử La thành chúng ta, hình như là đêm mai a. Vé vào đã bán hết từ mấy tháng trước rồi, như thế nào mà bây giờ ngươi vẫn còn có thể bắt được vé vào cửa vậy?"
Nam Trừng cũng rất buồn bực: "Ai gửi đến đây vậy? Có thông tin gì không?"
Hộ sĩ lắc đầu: "Không có tin tức của người gửi kiện, là loại bưu kiện che giấu tất cả. Nhưng vô luận là ai gửi đến thì cũng tuyệt đối là đại hảo sự a! Đây chính là buổi nào nhạc của Nhạc công tử đó nha!"
Nhịp tim của Nam Trừng cũng có chút gia tốc, nàng ưa thích Nhạc công tử đã không phải một ngày hay hai ngày rồi. Mà từ khi Nhạc công tử xuất đạo đến nay nàng vẫn chú ý tới hắn, nhưng muốn nói tới việc nhìn buổi hòa nhạc thì cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới, bởi vì vé vào của buổi hòa nhạc rất là đắt. Không nghĩ tới mộng tưởng lại thực hiện được nhanh như vậy, hiện tại lại có ba tấm vé xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Mẹ, là Nhạc công tử sao?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
"Ừm, là đây. Không biết là ai hảo tâm như vậy, lại đưa chúng ta vé vào cửa. Tốt rồi, trước hết mẹ phải đi làm thủ tục xuất viện cho ngươi đã."
"Vâng."
Lam Hiên Vũ thuận lợi xuất viện, tất cả nhìn qua cũng đã trở về quỹ đạo, mà chuyện cả nhà hắn gặp phải đầu tiên chính là buổi hòa nhạc của Nhạc công tử.
"Hiên Vũ, tình huống thân thể bây giờ của ngươi có thể đi xem buổi hòa nhạc không?" Nam Trừng có chút bận tâm mà nhìn nhi tử.
Lam Hiên Vũ nói: "Mẹ, có thể đấy, ta rất tốt. Ta chính là hồn sư đó nha!" Hắn vừa nói vừa nâng nâng tay trái. Hắn không có đem ngân văn Lam Ngân Thảo phóng xuất ra, mà lại trực tiếp tại ngưng tụ ra một cây băng chùy.
"Vậy được rồi. thật sự là mẹ rất vui, có thể đi xem buổi hòa nhạc của Đường Nhạc nữa nha." Nam Trừng cười thỏa mãn nói. Trải qua hơn một tháng dày vò, nhi tử thật vất vả mà khôi phục lại rồi, nàng cũng đã có thể buông lỏng rất nhiều, hơn nữa lại có thể tới xem buổi hòa nhạc của Nhạc công tử nên tâm tình của Nam Trừng đã tăng vọt rất nhiều.
Lam Hiên Vũ hì hì cười một tiếng: "Mẹ, vậy là mẹ thích Nhạc công tử hơn hay là thích ba hơn đây?"
Nam Trừng mà gõ lên đầu Lam Hiên Vũ: "Đương nhiên là..."
Lam Tiêu từ bên ngoài tiến đến thăm dò, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn nàng.
"Ưa thích ba ngươi nhiều hơn một chút rồi. Nhạc công tử là thần tượng, không phải người yêu. Thần tượng là dùng để thưởng thức, người yêu mới là dùng để yêu đấy." Nam Trừng khẽ cười nói.
Lúc này Lam Tiêu mới hài lòng quay về.
Nam Trừng hướng nhi tử làm cái mặt quỷ, chính mình lại nở nụ cười.
Buổi hòa nhạc của Nhạc công tử tại Tử La thành.
Khoảng cách bắt đầu buổi hòa nhạc còn có hai giờ, bên ngoài đã là muôn người đổ xô ra đường. Không chỉ là những người có vé vào cửa, mà còn có rất nhiều người không có mua vé cũng phải tới xem thế nào.
Gia đình Lam Hiên Vũ đỗ xe ở cách bãi đỗ khá xa rồi đi bộ tới, bởi vì người thật sự là quá đông, lái xe tới đây quả thực là có chút khó khăn.
"Thật sự là phiền toái a! Trừng Trừng, lần sau chúng ta đừng tới xem tận mắt như vậy nữa được không?" Lam Tiêu có chút bất đắc dĩ mà nhìn một đám người không thể trông thấy phần cuối.
Nam Trừng quay đầu trừng mắt hắn một cái: "Ta yêu thích tới như vậy mà ngươi còn không ủng hộ sao?"
Lam Tiêu giang tay ra mà nói: " Nhưng một chút yêu thích ta cũng không có."
Nam Trừng nói: "thứ ngươi yêu thích chính là ta cùng nhi tử, có chúng ta ngươi còn muốn yêu cái gì nữa"
"...Ngươi thắng!"
Xếp hàng tuyệt đối là một việc rất khổ sở, may mắn là bên chủ sự của buổi hòa nhạc vẫn rất có kinh nghiệm về phương diện duy trì trật tự, nên quá trình vào vẫn là vô cùng thuận lợi. Thật vất vả mới đến phiên gia đình Lam Hiên Vũ, Nam Trừng đem phiếu vé đưa tới.
Nhân viên công tác tiếp nhận phiếu vé rồi nhìn thoáng qua, hắn kinh ngạc mà nói: "Cái phiếu vé này của ngươi không đúng rồi a!"
Nam Trừng sững sờ, nàng vội la lên: "Không đúng? Như thế nào không đúng? Rõ ràng viết là vé vào cửa buổi hòa nhạc nha!" Trong nội tâm nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cái này không phải là có người cố ý gây trò đùa dai chứ? Bọn hắn đã phải xếp hàng rất lâu mới đến lượt đấy, cái này nếu là trò đùa thì thực là quá ghê tởm.
"Cái phiếu vé này của ngươi không phải kiểm phiếu ở chỗ này. Đây chính là vé khách quý, có thông đạo chuyên môn kiểm phiếu không cần xếp hàng. Để ta dẫn mấy vị qua đó." Nhân viên công tác kính cẩn nói. Nhạc công tử bây giờ đã là minh tinh chạm tay có thể bỏng, người có thể có được vé khách quý buổi hòa nhạc của hắn thì hẳn không phải là người bình thường.
Sau khi gã nhân viên này dặn dò đồng nghiệp tiếp tục kiểm vé thì vội vàng đi phía trước mà dẫn đường, mang theo gia đình Lam Hiên Vũ đi tới một phương hướng khác. Nam Trừng có chút không rõ, vé khách quý? Vé khách quý bao nhiêu tiền kia mà? Không đúng, hình như có tiền cũng mua không được a. Lại có người cho mình vé khách quý? Điều này thật sự là thật bất khả tư nghị.
“Liệu phải là bổn viện Thiên La học viện vì đền bù tổn thất mà cho hay không?" Lam Tiêu nghĩ tới một khả năng.
Viện trưởng cùng các sư phụ đều đã đến xem qua hắn, sau khi xác nhận hắn không có việc gì thì tất nhiên là tất cả đều vui vẻ.
Thu Vũ Hinh cũng đã nói việc hắn trúng tuyển lớp thiếu niên năng động cho hắn biết, nhưng hiện tại thì Lam Tiêu cùng Nam Trừng hiển nhiên là không muốn để cho nhi tử phải nghĩ quá nhiều về những thứ này, chờ hắn khôi phục triệt để rồi hãy nói.
"Mẹ, con muốn xuất viện a." Nam Trừng đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Lam Hiên Vũ đòi nàng như vậy.
Nam Trừng tức giận nói: "ở lại vài ngày đi. Ngươi còn cần phải điều dưỡng tốt hơn nữa, dù sao cũng hôn mê lâu như vậy đấy."
Lam Hiên Vũ nói: "Thế nhưng ở nhà cũng có thể điều dưỡng a! Hơn nữa ở nhà so với ở đây tốt hơn nhiều. Mẹ, con không muốn ở lại bệnh viện."
"Được rồi, được rồi. Mẹ đến hỏi bác sĩ, nếu như bác sĩ đồng ý để ngươi xuất viện thì ngươi liền có thể xuất viện." thực ra thì Nam Trừng đã sớm hỏi qua rồi, dựa theo bác sĩ kiểm tra thì đúng thật là Lam Hiên Vũ đã có thể xuất viện, nhưng nàng một mực lo lắng nên mới để hắn ở lại đây thêm vài ngày.
Đúng lúc này, hộ sĩ đẩy cửa vào, cầm trong tay một cái túi giấy.
"Nam phu nhân, đây là bưu kiện của các ngươi." Hộ sĩ đem túi giấy đưa cho Nam Trừng, nói: "Có điều cái bưu kiện này có chút kỳ quái, chỉ viết dãy số phòng trọng chứng giám hộ của Hiên Vũ lúc trước, không có ghi tên."
"Hả? Chẳng lẽ là do Thiên La học viện gửi đến hay sao?" Nam Trừng nhíu mày, sau đó xé bưu kiện, lấy ra đồ vật bên trong.
Đó là ba trương tạp phiến dày, mỗi tấm đều có tới cỡ nửa bản ghi, phía trên có thiếp vàng lạc ấn, chế tác vô cùng hoa lệ, hơn nữa còn có dấu ấn chứng thực thân phận.
"Vé vào cửa buổi hòa nhạc của Nhạc công tử!" Hộ sĩ đột nhiên hét lên một tiếng, sau khi nàng kêu ra tiếng mới ý thức tới việc chính mình thất thố, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Nam Trừng đã thay đổi hoàn toàn. Nam Trừng cũng có chút ngẩn người, vé vào cửa buổi hào nhạc của Nhạc công tử? Tình huống như thế nào đây? Đây chẳng lẽ là Lam Tiêu mua? Thế nhưng Lam Tiêu cũng không có nói với nàng chuyện này a!
"Oa, thật lợi hại! Còn giống như là vé vào hàng phía trước. Nam phu nhân, ngươi là thế nào mà mua được vậy? Ngươi biết không? Mấy ngày nay, tất cả khán giả mê ca hát tại tất cả những thành phố lớn Thiên La tinh đều muốn điên cuồng, bởi vì Nhạc công tử hát đầu ca khúc mới trong buổi hòa nhạc đầu tiên tại Thiên La tinh, cái bài hát kia là siêu cấp êm tai đấy. Khán giả Thiên La Thành thật sự là quá hạnh phúc rồi! Tiếp theo chính là Tử La thành chúng ta, hình như là đêm mai a. Vé vào đã bán hết từ mấy tháng trước rồi, như thế nào mà bây giờ ngươi vẫn còn có thể bắt được vé vào cửa vậy?"
Nam Trừng cũng rất buồn bực: "Ai gửi đến đây vậy? Có thông tin gì không?"
Hộ sĩ lắc đầu: "Không có tin tức của người gửi kiện, là loại bưu kiện che giấu tất cả. Nhưng vô luận là ai gửi đến thì cũng tuyệt đối là đại hảo sự a! Đây chính là buổi nào nhạc của Nhạc công tử đó nha!"
Nhịp tim của Nam Trừng cũng có chút gia tốc, nàng ưa thích Nhạc công tử đã không phải một ngày hay hai ngày rồi. Mà từ khi Nhạc công tử xuất đạo đến nay nàng vẫn chú ý tới hắn, nhưng muốn nói tới việc nhìn buổi hòa nhạc thì cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ tới, bởi vì vé vào của buổi hòa nhạc rất là đắt. Không nghĩ tới mộng tưởng lại thực hiện được nhanh như vậy, hiện tại lại có ba tấm vé xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Mẹ, là Nhạc công tử sao?" Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
"Ừm, là đây. Không biết là ai hảo tâm như vậy, lại đưa chúng ta vé vào cửa. Tốt rồi, trước hết mẹ phải đi làm thủ tục xuất viện cho ngươi đã."
"Vâng."
Lam Hiên Vũ thuận lợi xuất viện, tất cả nhìn qua cũng đã trở về quỹ đạo, mà chuyện cả nhà hắn gặp phải đầu tiên chính là buổi hòa nhạc của Nhạc công tử.
"Hiên Vũ, tình huống thân thể bây giờ của ngươi có thể đi xem buổi hòa nhạc không?" Nam Trừng có chút bận tâm mà nhìn nhi tử.
Lam Hiên Vũ nói: "Mẹ, có thể đấy, ta rất tốt. Ta chính là hồn sư đó nha!" Hắn vừa nói vừa nâng nâng tay trái. Hắn không có đem ngân văn Lam Ngân Thảo phóng xuất ra, mà lại trực tiếp tại ngưng tụ ra một cây băng chùy.
"Vậy được rồi. thật sự là mẹ rất vui, có thể đi xem buổi hòa nhạc của Đường Nhạc nữa nha." Nam Trừng cười thỏa mãn nói. Trải qua hơn một tháng dày vò, nhi tử thật vất vả mà khôi phục lại rồi, nàng cũng đã có thể buông lỏng rất nhiều, hơn nữa lại có thể tới xem buổi hòa nhạc của Nhạc công tử nên tâm tình của Nam Trừng đã tăng vọt rất nhiều.
Lam Hiên Vũ hì hì cười một tiếng: "Mẹ, vậy là mẹ thích Nhạc công tử hơn hay là thích ba hơn đây?"
Nam Trừng mà gõ lên đầu Lam Hiên Vũ: "Đương nhiên là..."
Lam Tiêu từ bên ngoài tiến đến thăm dò, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn nàng.
"Ưa thích ba ngươi nhiều hơn một chút rồi. Nhạc công tử là thần tượng, không phải người yêu. Thần tượng là dùng để thưởng thức, người yêu mới là dùng để yêu đấy." Nam Trừng khẽ cười nói.
Lúc này Lam Tiêu mới hài lòng quay về.
Nam Trừng hướng nhi tử làm cái mặt quỷ, chính mình lại nở nụ cười.
Buổi hòa nhạc của Nhạc công tử tại Tử La thành.
Khoảng cách bắt đầu buổi hòa nhạc còn có hai giờ, bên ngoài đã là muôn người đổ xô ra đường. Không chỉ là những người có vé vào cửa, mà còn có rất nhiều người không có mua vé cũng phải tới xem thế nào.
Gia đình Lam Hiên Vũ đỗ xe ở cách bãi đỗ khá xa rồi đi bộ tới, bởi vì người thật sự là quá đông, lái xe tới đây quả thực là có chút khó khăn.
"Thật sự là phiền toái a! Trừng Trừng, lần sau chúng ta đừng tới xem tận mắt như vậy nữa được không?" Lam Tiêu có chút bất đắc dĩ mà nhìn một đám người không thể trông thấy phần cuối.
Nam Trừng quay đầu trừng mắt hắn một cái: "Ta yêu thích tới như vậy mà ngươi còn không ủng hộ sao?"
Lam Tiêu giang tay ra mà nói: " Nhưng một chút yêu thích ta cũng không có."
Nam Trừng nói: "thứ ngươi yêu thích chính là ta cùng nhi tử, có chúng ta ngươi còn muốn yêu cái gì nữa"
"...Ngươi thắng!"
Xếp hàng tuyệt đối là một việc rất khổ sở, may mắn là bên chủ sự của buổi hòa nhạc vẫn rất có kinh nghiệm về phương diện duy trì trật tự, nên quá trình vào vẫn là vô cùng thuận lợi. Thật vất vả mới đến phiên gia đình Lam Hiên Vũ, Nam Trừng đem phiếu vé đưa tới.
Nhân viên công tác tiếp nhận phiếu vé rồi nhìn thoáng qua, hắn kinh ngạc mà nói: "Cái phiếu vé này của ngươi không đúng rồi a!"
Nam Trừng sững sờ, nàng vội la lên: "Không đúng? Như thế nào không đúng? Rõ ràng viết là vé vào cửa buổi hòa nhạc nha!" Trong nội tâm nàng đột nhiên nghĩ đến một khả năng, cái này không phải là có người cố ý gây trò đùa dai chứ? Bọn hắn đã phải xếp hàng rất lâu mới đến lượt đấy, cái này nếu là trò đùa thì thực là quá ghê tởm.
"Cái phiếu vé này của ngươi không phải kiểm phiếu ở chỗ này. Đây chính là vé khách quý, có thông đạo chuyên môn kiểm phiếu không cần xếp hàng. Để ta dẫn mấy vị qua đó." Nhân viên công tác kính cẩn nói. Nhạc công tử bây giờ đã là minh tinh chạm tay có thể bỏng, người có thể có được vé khách quý buổi hòa nhạc của hắn thì hẳn không phải là người bình thường.
Sau khi gã nhân viên này dặn dò đồng nghiệp tiếp tục kiểm vé thì vội vàng đi phía trước mà dẫn đường, mang theo gia đình Lam Hiên Vũ đi tới một phương hướng khác. Nam Trừng có chút không rõ, vé khách quý? Vé khách quý bao nhiêu tiền kia mà? Không đúng, hình như có tiền cũng mua không được a. Lại có người cho mình vé khách quý? Điều này thật sự là thật bất khả tư nghị.
“Liệu phải là bổn viện Thiên La học viện vì đền bù tổn thất mà cho hay không?" Lam Tiêu nghĩ tới một khả năng.
/313
|