Thiên Nhi dùng hết sức bình sinh mà vùng vẫy, nhưng sự phản kháng đó chỉ đơn giản trở thành mồi lửa cho khao khát chiếm giữ của người đàn ông phía trên.
Anh rúc xuống cần cổ lần nữa, cảm nhận mùi hương tự nhiên trên cơ thể thiếu nữ mới lớn, nó thanh mát nhẹ nhàng, khác hẳn mùi hương son phấn nồng đậm thường trực trên người Lâm Uyển Như.
Anh tham lam hít lấy hít để, như một kẻ phê thuốc lâu năm giờ mới được giải tỏa vậy.
Điều đó khiến Thiên Nhi thấy sợ hãi, liền đẩy đầu anh sang một bên nhưng không thành, ngược lại anh càng ngang ngược hơn mà cắn m** dọc theo chiếc cổ thiên nga, để lại những dấu vết ám muội đỏ ửng theo từng lần chạm.
Bàn tay to lớn của anh dần buông tay cô ra, thay vào đó là thò vào bên trong lớp áo, mò mẫm trên cơ thể mềm mại, đầy đặn, rồi cuối cùng dừng lại trước hai đồi núi cao vút.
Khóe miệng nhếch lên một đường cong xấu xa, bàn tay hư hỏng dứt khoát đẩy chiếc bra bên trong lên trên rồi thế chỗ nó mà bao bọc lấy hai bánh bao tròn trịa.
- Hửm, cũng vừa tay đó ha!
Thiên Nhi vốn da mặt mỏng, bị anh nói vậy liền ngại ngùng mà đỏ hết cả mang tai
- Anh...mau bỏ ra!
Đáp lại lời yêu cầu của cô, anh liền lột luôn cả áo trong lẫn áo ngoài ra rồi vứt xuống nền nhà, để lộ nửa người trên đang ửng hồng vì tác động của anh.
Anh ngắm nhìn một lúc rồi ngang ngược mà xoa nắn một bánh bao thành đủ hình thù kì lạ.
Đôi môi mỏng vội vã ngậm lấy bên còn lại, m** m** như trẻ nhỏ làm với mẹ chúng.
Cảm nhận đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào đầu t*, rồi linh hoạt quấy lấy núm t* khiến nó dựng đứng cả lên, cô khẽ cong người, từ đáy cổ họng rên lên một tiếng ưm yếu ớt.
Nam nhân như được cổ vuc tinh thần mà càng cắn m** mạnh hơn, vang lên những tiếng chùn chụt khiến nữ nhân thẹn đến rơi nước mắt
- Hức...Hức...Quân lưu manh nhà anh...!
Tiếng mắng nũng nịu của cô khiến lòng anh mềm nhũn, tạm buông tha cho bánh bao mà chuyển tới âu yếm bờ môi ngọt ngào.
Ngặt nỗi, Tiểu Nhi lại giận dỗi mà cắn chặt hàm răng lại, không cho rắn nước có cơ hội vào hang.
- Thiên Nhi, em mở miệng ra cho tôi
Cô lắc đầu nguây nguẩy, ánh mắt ậng nước nhìn anh như kẻ thù
- Em được lắm!
Anh vê tròn hai đỉnh ngọc hồng, rồi ác độc mà ấn nó vào trong, lực đạo áp chế không cho nó bật lại ra.
- A...!- Cô kêu lên
Anh nhân cơ hội mà quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn bên trong, tham luyến khuấy động mọi ngóc ngách ẩm ướt rồi cuốn đi toàn bộ mật ngọt cùng dưỡng khí khiến nữ nhân phải gấp rút hít thở.
Đôi môi nhanh chóng sưng đỏ lên, anh lại có vẻ vô cùng hài lòng, tiếp tục công kích nó, hai tay thuận tiện luồn xuống mà cởi nốt chiếc váy xếp li màu trắng và chiếc quần tam giác mỏng manh đang che đi nơi tư mật.
Cảm thấy vị huynh đệ đã thức tỉnh sau lớp quần âu, nhưng anh còn muốn ve vuốt thêm chiếc miệng bên dưới trước khi tiếp xúc thân mật.
Ngón tay lạnh ngắt lướt qua từng vùng da bụng khiến cô rùng mình.
Cặp đùi trắng nõn cũng nhanh chóng khép lại thật chặt làm lớp tường phòng ngự trước sự tấn công sắp tới.
Thấy vậy, anh cũng không vội vàng, vì lát nữa cô sẽ phải cầu xin anh đi vào cho mà xem.
Dục Phong rúc vào giữa rãnh ngực mà cạ nhẹ, rồi chuyển rời xuống vùng bụng phẳng lì, in lên đó nhưng vết răng đỏ chót.
- Đừng cắn mà! - cô thấy cái đau vụn vặt đang rơi trên cơ thể mình
- Vậy em mở chân ra rồi tôi dừng.
Cô cắn chặt răng nhìn anh, ánh mắt vô cùng không nguyện ý
- Hửm?
Anh tiếp tục cắn m** từ bả vai đến cẳng tay rồi cánh tay, sau cùng ngậm lấy ngón giữa mà li** láp khiêu gợi đến cực điểm.
Cuối cùng cô chấp nhận thỏa thuận mà buông xuống hàng phòng ngự.
Y như rằng anh liềm thò vào đó mà xoa nắn cánh hoa đang e ấp ngại ngùng.
- Ngoan lắm cô bé.
Để tôi xem em gái em có khỏe không nhé!
Anh nói như vị bác sĩ thăm khám bệnh nhân, nhưng bệnh nhân ở đây lại thật nhỏ bé.
Cô ngượng chín mặt khi cảm nhận ngón tay thon dài của anh chui vào bên trong thăm khám, theo phản ứng tự nhiên, nơi đó liền thắt chặt lại, bao lấy mọi chuyển động biến thái của anh.
- Nào, thả lỏng ra, em muốn ăn luôn tay tôi à?
Cô từ từ thả lỏng ra, anh cũng từ từ chui vào sâu hơn, rồi ngang ngược mà khuấy đảo bên trong, dồn đến từng trận khoái cảm run người.
- Em ướt quá đó cô bé!
**** *** đã theo khoái cảm mà tuôn ra mạnh mẽ, bao kín lấy ngón tay nam nhân.
Anh sung sướng hôn lấy môi cô, càng tăng thêm vận tốc ra vào dữ dội.
Bên ngoài phòng, Lâm Uyển Như đứng dựa vào cánh cửa gỗ, bàn tay cuộn tròn ghen tức và ánh mắt đã long sòng sọc như muốn giết người.
Ngay phút này đây, dù qua lớp tường cách âm khá tốt, từng âm thanh ám muội bên trong vẫn lọt được vào tai cô ta, thử hỏi đôi nam nữ ấy đang nồng nhiệt bao nhiêu?
"Phong, tạo sao lại là cô ta mà không phải em? Em yêu anh như vậy mà ngay cả một cái hôn môi anh cũng không cho em, còn với cô ta lại..."
- Hức...xin anh...dừng lại đi...em mệt...!
Cô nhắm nghiền mắt, trên trán đã lấm tâm mồ hôi
- Mệt sao? Tôi còn chưa kịp làm gì mà, làm sao mà dừng được?
Câu nói ngông cuồng của anh vang lên, cô bấy giờ mới để ý rằng anh còn đang mặc nguyên áo sơ mi cùng quần âu chỉnh tề, chỉ có cô mới sộc sệch trong tình trạng trần như nhộng mà thôi.
Cô uất ức chỉ vào anh mà nói
- Hức...Anh ăn gian...!
- Hửm? Tôi ăn gian gì của em? - Anh độc ác mà đâm sâu vào nộm thịt
- Chỉ có mình em...thoát y...!
- Em muốn tôi thoát cùng em sao? - anh nhếch môi gian xảo
- Không...em...!
Nhận ra câu nói mờ ám ngu ngốc của mình, cô vội vàng sửa nhưng chưa kịp thì nam nhân đã đứng thẳng dậy, lột xuống toàn bộ thứ trang phục vướng víu, lộ ra làn da màu đồng khỏe khoắn và những múi cơ rắn chắc như tượng tạc.
- Đẹp lắm sao?
Dù không phải lần đầu nhưng vẻ đẹp siêu thực của nam nhân khiến cô phải ngẩn ngơ, hai con mắt trong veo vô tình hay cố ý dán lên cơ thể ngọc ngà của anh.
Cho đến khi anh hỏi, cô vẫn ngây ngô mà Ừm một tiếng khiến anh cười rộ lên.
Bấy giờ cô mới nhận ra bản chất mê zai của mình đang lồ lộ ra bên ngoài, liền vội vàng úp mặt xuống nệm, trùm chăn che kín mình và che đi cả sự ngượng ngùng
Dục Phong cười lên một tiếng bỉ ổi rồi nhảy vọt lên giường ngủ, chui vào trong lớp chăn đang ủ ấp cô gái nhỏ.
Anh ôm lấy cô, ép cô vào thành ngực trần trụi của mình.
- Á...anh làm gì vậy? - cô hét lên khi bàn tay lạnh lẽo của anh chu du khắp cơ thể mình
- Chúng ta cần làm nốt chuyện dở dang đã chứ!
Nói rồi anh lần nữa vật cô xuống dưới thân mình, c** thịt đã phình lên cứng rắn, chỉ chờ được đi khai phá động nhỏ.
Cảm thấy thứ đó to lớn, cạ cạ liên tục vào bên dưới, cô ngại đến đỏ bừng mặt, không dám làm gì, chỉ sợ kích thích thêm vào con quái vật ấy
- Nào, em nhìn xem, em trai tôi tại em mà đang đau đớn lắm đó, em không tính chịu trách nhiệm sao?
Anh bỉ ổi mà kéo bàn tay thon mềm của cô đặt vào vật nóng bỏng, ép cô phải vuốt ve nó theo chiều lên xuống, mặc cho cô cắn chặt răng, ngại ngùng đến phát điên
- Hừ, em phải nhìn nó chứ, kéo tí nó chui vào trong sẽ không còn cơ hội thấy đâu!
Câu nói đê tiện khiến cô chỉ muốn đâm anh một nhát cho bõ tức.
Cứ làm như thứ đó của anh là vàng là ngọc không bằng, cô đây thèm vào mà nhìn, bẩn mắt! Nhưng những lời đó cô chỉ dám nghĩ chứ không dám nói
- Phong...anh đừng như vậy mà...!
- Như nào?
Anh đẩy tay cô ra, tiếp đó là đặt vật nóng bỏng vào rãnh nước, liên tục chà sát bên ngoài.
Hai tay to lớn đặt trên hai đỉnh ngọc mà nắn bóp thô bạo.
- Như thế này...!
Hai tay đổi chỗ xuống trái đào bên dưới mà bóp mạnh
- Hay như thế này?
- Anh...vô sỉ!
- Để tôi cho em xem thế nào mới là vô sỉ nhé Tiểu Nhi!
Anh xốc cô lên, để cô ngồi trên đùi mình.
C** thịt đã vào vị trí, chỉ đợi được đưa vào, nhưng anh vẫn tò mò mà hỏi
- Sao? Em có muốn nó không?
- Em nói không anh sẽ tha sao?
- Không...!
Dứt lời, Tiểu Phong Phong đã mạnh mẽ tiến vào bên trong, nhờ sự trợ giúp của chất **** *** mà chui tọt vào tận trong cùng, chạm tới điểm G khiến cô giật nẩy mình lên
- Á...sâu quá rồi...Anh từ từ...!
Chưa nói hết câu anh đã chặn miệng cô lại bằng nụ hôn ẩm ướt, cái miệng bên dưới cũng tích cực được m** m** cây kem to lớn nóng hổi lạ lùng
Từ tư thế này, từng đợt ra vào của nam nhân đều chạm đến đỉnh điềm, mỗi lần thúc khiến cơ thể mỏng manh của cô gái nẩy lên mấy hồi, cặp đào bưởi mỏng nước cũng đu đưa nhịp nhàng khiêu gợi.
Chỉ tiếc miệng trên bị nam nhân bịt kín, nếu không sẽ là những âm thanh vô cùng đặc sắc.
Vừa là khoái cảm, vừa là đau đớn, Thiên Nhi bám chặt tay vào vai anh, hai chân thon dài thuận thế mà quắp vào vòng eo rắn chắc của anh, cơ thể nhỏ bé dù mệt mỏi vẫn cứ phải căng lên để đón nhận từng đợt sóng trào mãnh liệt đến vô tận.
Cô tự hỏi anh có phải người không? Luân động liên tục như vậy mà một chút mệt cũng không có, ngược lại càng làm càng hăng, càng nhanh hơn, c** thịt cũng to lớn và rạo rực hơn.
Huy** nhỏ bên dưới sớm đã bị thứ quý giá của anh bịt kín.
D*** thủy tiết ra căng lên trong bụng dưới, vô cùng khó chịu nhưng không sao thoát ra nổi.
- Phong...dừng một chút...bụng em trướng quá! - Cô ngượng ngùng nói
Anh yêu chiều mà hôn lên bả vai đang run nhẹ
- Ngoan...một chút nữa!
Anh tăng tốc, hơi thở càng dồn dập và nặng nề, từng tiếng gầm nhẹ vang lên cùng âm thanh ra vào ái muội.
Cô ghì sát lấy anh, miệng nhỏ thốt lên từng tiếng rên nũng nịu, hai cơ thể trần trụi cứ thế mà dán chặt lại với nhau đến không còn kẽ hở, bên dưới càng khăng khít mà hòa nhập, cộng hưởng, đến khi đạt tới đỉnh cao sung sướng, cùng tiếng rên thỏa mãn của hai người, anh giải phóng toàn bộ tinh tr*** nóng bỏng vào bên trong cô khiến bụng dưới càng trướng lên trông thấy.
Cô rũ xuống, mái tóc đen bết dính vào tấm lưng trần trụi.
Anh rút vật nam tính ra khỏi hoa nguyệt, **** *** bên trong liền ồ ạt mà chảy ra.
Cô đỏ mặt nằm trong lòng anh, không còn sức mà nhúc nhích.
Nhưng lí trí khiến cô tò mò về một câu hỏi
- Phong, anh có yêu em không?
Cô muốn biết anh coi cô là nơi trút ra dục vọng, hay thật lòng muốn cùng cô hòa làm một.
Chỉ là, cô vẫn không ngờ hết được sự tuyệt tình của anh
- Thiên Nhi, em nên biết câu trả lời rồi chứ! Người tôi yêu là Lâm Uyển Như, nhưng tôi muốn cùng em lên giường.
Câu nói đầy mâu thuẫn của anh phút chốc khiến lòng cô trùng xuống.
________________
Hi hi độc giả thân mến, đầu tuần vui vẻ!
Lily tặng mọi người chap dài hơn 2000 chữ nè! Thích hông nò??.
/85
|