Editor: Cẩm Hi
Mắt thấy cha anh hình như đã đoán được cái gì đó, Mục Nhạc cũng không muốn lại thừa nước đục thả câu —— trên thực tế, anh hôm nay trở về, vốn dĩ là muốn ngả bài, từ đầu tới cuối đều không có tính toán che dấu cái gì. Lúc này anh chỉ cười cười, thần sắc nhàn nhạt trả lời câu hỏi của cha anh:
Bạn gái con, tên là —— Diệp Dung.
Khi anh nói lời này thanh âm không lớn, đọc từng chữ lại dị thường rõ ràng, không mang theo nửa điểm hàm hồ nào.
Tất cả mọi người đều hung hăng ngẩn ra.
Mục lão thái thái hơi hơi nhíu mày, theo bản năng đáp lời: Tên này... như thế nào lại có chút quen tai?
Bọn họ trong lúc nhất thời căn bản là không có liên tưởng tới trên người Diệp Dung, hơn nữa hai nhà Mục Diệp thật sự là quá mức quen thuộc, trước nay đều chỉ kêu Dung Dung , dường như chưa bao giờ gọi thẳng họ tên đầy đủ của Diệp Dung, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ cảm thấy tên này quen thuộc cực kỳ, rồi lại nghĩ không ra cô gái này là ai.
Đương nhiên, trong sự nghi hoặc của mọi người trong nhà, vẫn còn có hai người phản ứng hoàn toàn bất đồng với những người khác —— Mục Lĩnh thần sắc ảm ảm, cũng không biết là vui mừng cho em trai rốt cuộc đã tìm được nơi dừng chân, hay là đau lòng con trai lại vô hy vọng với tình cảm, cuối cùng chỉ mang theo vài phần đã dự kiến thấp giọng mà thở dài; Mục lão gia tử vừa rồi đã ý thức được cái gì đó, lúc này vừa nghe Mục Nhạc trả lời xong, làm sao còn không biết là anh đang chỉ ai? Lập tức liền cau mày, đem tờ báo trong tay nặng nề đập lên trên bàn trà, phát ra một tiếng trầm vang:
Con lặp lại lần nữa!
Con vừa nói rồi. Mục Nhạc nhìn vào mắt cha anh nhấn mạnh, thần sắc khẽ biến, dường như là gằn từng chữ một lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi, Bạn gái của con, là A Dung.
Không ngừng lặp lại một lần nữa, thậm chí lúc này đây còn thay đổi xưng hô, làm cho mọi người càng thêm ý thức được, anh nhắc tới cái tên kia, đến tột cùng là ai.
Vừa dứt lời, mọi người trong nháy mắt đều thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Mục Nhạc trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
Mục Nhạc yên lặng ngồi tại chỗ, thần sắc bình tĩnh, giống như căn bản chính mình vừa rồi cái gì cũng chưa nói.
Chính là, ném xuống một trái bom hạng nặng như vậy, sao lại có thể thật sự coi như chưa từng phát sinh? Rất nhanh, Mục lão thái thái là người đầu tiên phản ứng lại, cho dù là đối với đứa con trai vẫn luôn yêu thương này, lúc này rốt cục cũng phá lệ mà trầm sắc mặt:
Con nói bừa cái gì đấy! Con không muốn tìm bạn gái, cũng đừng có lấy Dung Dung ra để đối phó với chúng ta! Chúng ta đều là quan tâm con, chẳng lẽ còn có thể thật sự ép buộc được con đi kết hôn hay sao?
Mục Nhạc vẫn cứ bất động ngồi tại chỗ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía mẹ anh bởi vì kích động mà lúc này đã đứng lên, chậm rãi lắc lắc đầu: Mẹ, người biết tính con, sẽ không lấy loại sự tình này nói giỡn.
Anh vừa nói ra lời này, bầu không khí vốn có chút đọng lại trong nháy mắt trở nên lạnh hơn.
Lão thái thái dường như là theo bản năng nhìn thoáng qua sân viện —— hai đứa nhỏ đang sóng vai ngồi ở trong viện, từ xa nhìn lại dị thường hài hòa.
Thần sắc trên mặt bà biến đổi rồi lại biến, từ bắt đầu khiếp sợ đến cứng đờ, lại từ cứng đờ chậm rãi mềm xuống, buông lỏng thần sắc, cũng nỗ lực đem ngữ khí nhu hòa xuống:
Tiểu Nhạc, con phải biết rằng, Dung Dung và Mục Tiêu là thanh mai trúc mã, cảm tình vẫn luôn rất tốt, con là chú của bọn họ.
Con trai là do bà sinh nên bà rõ ràng nhất, trước nay đều ăn mềm không ăn cứng. Nhưng tuy rằng là như thế, nếu bà đối với anh càng cường ngạnh, anh sẽ càng không chịu bỏ qua, nếu dùng thái độ mềm mỏng, ít nhất sẽ không làm anh ngang ngạnh muốn làm tới.
Quả nhiên, thấy thần sắc và ngữ khí của bà đều nhu hòa xuống, lúc này thần sắc của Mục Nhạc cũng ôn hòa đi không ít. Anh theo ánh mắt của mẹ nhìn thoáng qua hướng sân, mắt thấy giữa Diệp Dung và Mục Tiêu còn có một đoạn khoảng cách không xa không gần, giữa chân mày anh mới nhu hòa xuống một ít, quay đầu nhìn về phía mẹ anh, nói đi nói lại vẫn không mảy may chịu thoái nhượng:
MỌi người giống như đều quên mất —— khi còn nhỏ, là con vẫn luôn mang theo A Dung.
Là như thế này sao? Anh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người không khỏi cùng lâm vào hồi ức. Nhưng mà thời gian đã qua đi lâu lắm rồi, ký ức đều đã sớm là một mảnh mông lung, giống thật mà là giả. Vì vậy ở thời điểm tất cả mọi người đang nỗ lực nhớ lại, Mục Nhạc hơi hơi dừng một chút, rồi tiếp tục bỏ thêm một câu:
Con biết mẹ vẫn luôn muốn Mục Tiêu và A Dung ở bên nhau, nhưng —— Mục Tiêu giống như cũng chưa từng có đồng ý qua.
Khụ khụ. Rốt cuộc cũng là con trai của mình, thất tình vốn đã cực kỳ đáng thương rồi, lúc này còn bị chú ruột cắm một đao như vậy, nói ra cái chuyện mà cậu hối tiếc còn không kịp đó, Mục Lĩnh rốt cuộc có chút không nhìn được nữa, nhịn không được dùng sức ho khan hai tiếng, ý bảo Mục Nhạc một vừa hai phải thôi, không cần quá đáng như vậy.
Mục Nhạc liếc mắt nhìn anh cả một cái, rốt cuộc vẫn cho ông mặt mũi, không tiếp tục dây dưa cái đề tài này nữa, rồi một lần nữa nói sang chuyện khác:
Huống chi Diệp gia cũng chưa có đáp ứng quá. Con nghĩ —— giữa con và A Dung cũng không có lý do gì mà không thể ở bên nhau.
Rồi sao, con bé cũng gọi con là chú! Lão thái thái bỗng nhiên có chút nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới có thể đánh tan cái ý niệm vớ vẩn này của con trai, muốn mắng anh rồi lại không nỡ, cắn răng trừng mắt liếc con trai một cái, trong giọng nói nhịn không được mang theo vài phần trách cứ mơ hồ, Đứa nhỏ Dung Dung này, sao lại cũng không hiểu chuyện đi theo con hồ nháo! Các con rốt cuộc sao lại thế này? Để ta đi hỏi con bé.
Dù có yêu thương Diệp Dung như thế nào, thì người vẫn bất công. Mục Nhạc là đứa con mà đến tuổi trung niên bà mới hạ sinh, vẫn luôn yêu thương đến lợi hại, lúc này không nỡ trách cứ quá nhiều nên đứa con trai này, liền nhịn không được mà đối với cô gái nhỏ từ trước tới nay vẫn luôn yêu thương này có một chút trách cứ. Nhưng bà vừa nói ra lời này, người vẫn luôn ngồi yên nãy giờ, Mục Nhạc thần sắc vốn nhàn nhạt lại lập tức ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn lại đây, ánh mắt thâm thúy đến mức khiến bà dường như đã có chút nhút nhát.
Mẹ, không liên quan đến A Dung, mẹ biết cô ấy vẫn luôn rất hiểu chuyện. Mẹ có chuyện gì, thì cùng con nói ở đây là được rồi.
Anh nói như vậy, thậm chí còn chậm rãi đứng lên, chặn tầm mắt của bà nhìn về phía trong sân viện.
Con đây là có ý gì? Lão thái thái sắc mặt lập tức càng trở nên khó nhìn, Là ta nhìn Dung Dung lớn lên, vẫn luôn xem con bé như cháu gái, chẳng lẽ ta còn có thể gây bất lợi cho con bé?
Con không có ý này. Nhưng là thân thể A Dung không tốt, con sợ cô ấy lại hao tâm tốn sức. Mục Nhạc lắc lắc đầu, ngoài miệng giống như là chịu thua, nhưng thân mình lại không có ý định tránh ra.
Lão thái thái lúc này rốt cục cũng thật sự phát hỏa: Mục Nhạc con nghĩ cho kỹ! Con và Diệp Thần là anh em, Dung Dung gọi con là chú, nếu như con cưới con gái của anh em, truyền ra ngoài người khác sẽ nói như thế nào? Còn muốn Mục gia chúng ta làm người hay không!
Chỉ là cái xưng hô thôi. Con với A Dung chỉ hơn kém nhau chín tuổi —— chín tuổi, hơn kém cũng không nhiều lắm. Mục Nhạc nói tới đây, hơi hơi dừng một chút, mắt thấy mẹ anh đã sớm tức giận đến đỏ mặt, cũng nhịn không được thở dài, Mẹ, lần trước chính mẹ đã nói —— chỉ cần không phải vị thành niên, lại là cô gái tốt, mẹ đã rất cao hứng, nhất định sẽ không thể không thích.
Nhưng con không nói cô gái kia là Dung Dung! Lão thái thái nhịn không được lập tức cất cao giọng, vừa định nói tiếp, còn không kịp mở miệng thì lại một lần nữa bị Mục Nhạc chặn lại ——
Dung Dung không tốt sao? Mục Nhạc hỏi lại, Cô ấy thành niên rồi, mẹ không thích cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không tốt?
Ta... Lần trước mới nói qua, tự nhiên không thể nhanh như vậy liền quên mất. Lão thái thái bị một câu của con trai chặn ở cổ họng, như thế nào cũng không đáp lại được —— chưa nói đến việc bà đem Diệp Dung coi như cháu gái mà yêu thương nhiều năm như vậy, cho dù không phải quan hệ quen thuộc như vậy, bà cũng không thể không thừa nhận Diệp Dung xác thật là một cô gái hiểu chuyện lại săn sóc. Nhưng hiểu chuyện săn sóc là một chuyện, muốn cam chịu tiếp thu việc cháu dâu đột nhiên biến thành con dâu thì lại là một chuyện khác.
Hai mẹ con cứ giằng co như vậy. Ở trong viện bên kia, Diệp Dung hình như là bởi vì vừa rồi lão thái thái đột nhiên cất cao giọng mà nghe được gì đó, như có sở giác mà quay đầu lại nhìn về phía phòng khách, hơi hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng lên, chậm rãi đi vào phòng khách.
Mục Tiêu đi theo phía sau cô, rũ mi mắt, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, như là trên mặt đất có đồ vật gì đó hấp gì đó dẫn cậu.
Diệp Dung có chút khẩn trương, nhưng rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh Mục Nhạc đứng yên, nâng mặt lên nhìn mọi người hoặc là khiếp sợ hoặc là thần sắc đen tối không rõ, nhấp môi ngoan ngoãn cười cười giống như thường ngày, sau đó —— nhẹ giọng mở miệng:
Cháu và chú nhỏ... cháu và Mục Nhạc đúng là đang yêu nhau.
Cô dừng một chút, nhìn thần sắc hiển nhiên cũng không tốt của Mục lão thái thái, đáy mắt mang theo vài phần xin lỗi, rồi nhẹ giọng mở miệng nói:
Thật xin lỗi.
Không có gì phải xin lỗi. Mục Nhạc lập tức mở miệng đánh gãy lời nói của cô, thoáng xê dịch thân mình đem cô che kín mít ở phía sau, quay đầu lại, hơi hơi cúi người, cau mày thúc giục, Em trở về ngồi một lát, không có chuyện gì.
Diệp Dung ngẩng mặt, nhìn anh lắc lắc đầu, sau đó đưa tay cầm tay anh —— ngoài dự đoán, lòng bàn tay anh cư nhiên là đã sớm ướt sũng mồ hôi.
Anh thoạt nhìn thần sắc nhàn nhạt, tính toán sẵn trong lòng, nhưng thật ra trong lòng cũng đang khẩn trương đi?
Diệp Dung nắm chặt tay anh, nhìn anh được voi đòi tiên muốn cùng mình mười ngón tay đan vào nhau, sau đó từ phía sau người đàn ông chậm rãi đi ra, cùng anh sóng vai chiến đấu, nhẹ giọng nói:
Anh đừng sợ, em ở bên cạnh.
Anh không sợ. Mục Nhạc gắt gao giữ lấy tay cô, thề thốt phủ nhận, lại không cách nào khắc chế được khẽ thở phào một hơi dài dưới đáy lòng—— thật ra anh vẫn sợ, sợ mẹ anh giận chó đánh mèo lên Diệp Dung, cũng sợ Diệp Dung bởi vì người nhà phản đối mà lùi bước.
Nhưng may mắn... Cô gái nhỏ của anh cực kỳ dũng cảm.
Dắt lấy tay cô gái nhỏ, Mục Nhạc như là được ăn một viên thuốc an thần, càng thêm không sợ hãi, cứ như vậy đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn mẹ anh, chờ bà trả lời.
Lão thái thái thần sắc phức tạp nhìn hai người trước mắt nắm tay nhau—— con trai bà nhất quán thành thục ổn trọng, tuấn tú anh lãng; còn cô gái nhỏ trước sau an tĩnh ôn nhu bị bà coi như cháu gái, thậm chí là xem như cháu dâu mà đối đãi, lúc này lại đang nắm tay con trai bà.
Bình tĩnh mà xem xét, kỳ thật là rất xứng đôi. Nếu Diệp Dung là một cô gái xưa nay chưa từng quen biết, thì có lẽ lúc này bà đã sớm cao hứng vô cùng, nhưng cố tình... đây lại là con gái của thế giao gia*, gọi con trai của bà là Chú .
(*) Từ đời trước hoặc mấy đời có giao tình.
Các con...
Đủ rồi! Lão thái thái vốn còn muốn nói, Mục lão gia tử trầm mặc hồi lâu lại đột nhiên nặng nề đập bàn một cái, lập tức đánh gãy lời nói của mọi người. Lão gia tử là chủ một nhà, mấy năm nay tuy rằng đã sớm lui về tuyến thứ hai, nhưng rốt cuộc uy tín vẫn còn nguyên. Lúc này chỉ bằng một cái đập bàn, lập tức khiến cho mọi người im như ve sầu mùa đông, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Ông đập bàn xong, cũng chậm rãi đứng lên, mắt nhìn con trai ông đang nắm tay cô gái nhỏ, rồi ở trên vẻ mặt hiểu rõ của con trai cả hơi hơi dừng một chút, rồi sau đó nhìn về phía cháu trai sau khi từ tiến vào phòng khách liền có chút thất hồn lạc phách, cuối cùng lúc này mới lại đem ánh mắt dừng lại ở trên người con trai út:
Hiện tại đều là tự do yêu đương, các con không có quan hệ huyết thống, Dung Dung cũng là một cô gái tốt, các con nói như thế nào, ta mặc kệ. Lão gia tử yên lặng nhìn anh, khi Mục Nhạc lộ ra vẻ vui mừng và thả lỏng thì trong nháy mắt đã mở miệng, thanh âm vẫn mười phần uy vũ như cũ, Nhưng là cho dù chúng ta đồng ý, Diệp gia cũng sẽ đồng ý sao?
Mục Nhạc trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
Mắt thấy cha anh hình như đã đoán được cái gì đó, Mục Nhạc cũng không muốn lại thừa nước đục thả câu —— trên thực tế, anh hôm nay trở về, vốn dĩ là muốn ngả bài, từ đầu tới cuối đều không có tính toán che dấu cái gì. Lúc này anh chỉ cười cười, thần sắc nhàn nhạt trả lời câu hỏi của cha anh:
Bạn gái con, tên là —— Diệp Dung.
Khi anh nói lời này thanh âm không lớn, đọc từng chữ lại dị thường rõ ràng, không mang theo nửa điểm hàm hồ nào.
Tất cả mọi người đều hung hăng ngẩn ra.
Mục lão thái thái hơi hơi nhíu mày, theo bản năng đáp lời: Tên này... như thế nào lại có chút quen tai?
Bọn họ trong lúc nhất thời căn bản là không có liên tưởng tới trên người Diệp Dung, hơn nữa hai nhà Mục Diệp thật sự là quá mức quen thuộc, trước nay đều chỉ kêu Dung Dung , dường như chưa bao giờ gọi thẳng họ tên đầy đủ của Diệp Dung, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ cảm thấy tên này quen thuộc cực kỳ, rồi lại nghĩ không ra cô gái này là ai.
Đương nhiên, trong sự nghi hoặc của mọi người trong nhà, vẫn còn có hai người phản ứng hoàn toàn bất đồng với những người khác —— Mục Lĩnh thần sắc ảm ảm, cũng không biết là vui mừng cho em trai rốt cuộc đã tìm được nơi dừng chân, hay là đau lòng con trai lại vô hy vọng với tình cảm, cuối cùng chỉ mang theo vài phần đã dự kiến thấp giọng mà thở dài; Mục lão gia tử vừa rồi đã ý thức được cái gì đó, lúc này vừa nghe Mục Nhạc trả lời xong, làm sao còn không biết là anh đang chỉ ai? Lập tức liền cau mày, đem tờ báo trong tay nặng nề đập lên trên bàn trà, phát ra một tiếng trầm vang:
Con lặp lại lần nữa!
Con vừa nói rồi. Mục Nhạc nhìn vào mắt cha anh nhấn mạnh, thần sắc khẽ biến, dường như là gằn từng chữ một lặp lại một lần nữa lời nói vừa rồi, Bạn gái của con, là A Dung.
Không ngừng lặp lại một lần nữa, thậm chí lúc này đây còn thay đổi xưng hô, làm cho mọi người càng thêm ý thức được, anh nhắc tới cái tên kia, đến tột cùng là ai.
Vừa dứt lời, mọi người trong nháy mắt đều thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Mục Nhạc trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ khó có thể che dấu.
Mục Nhạc yên lặng ngồi tại chỗ, thần sắc bình tĩnh, giống như căn bản chính mình vừa rồi cái gì cũng chưa nói.
Chính là, ném xuống một trái bom hạng nặng như vậy, sao lại có thể thật sự coi như chưa từng phát sinh? Rất nhanh, Mục lão thái thái là người đầu tiên phản ứng lại, cho dù là đối với đứa con trai vẫn luôn yêu thương này, lúc này rốt cục cũng phá lệ mà trầm sắc mặt:
Con nói bừa cái gì đấy! Con không muốn tìm bạn gái, cũng đừng có lấy Dung Dung ra để đối phó với chúng ta! Chúng ta đều là quan tâm con, chẳng lẽ còn có thể thật sự ép buộc được con đi kết hôn hay sao?
Mục Nhạc vẫn cứ bất động ngồi tại chỗ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía mẹ anh bởi vì kích động mà lúc này đã đứng lên, chậm rãi lắc lắc đầu: Mẹ, người biết tính con, sẽ không lấy loại sự tình này nói giỡn.
Anh vừa nói ra lời này, bầu không khí vốn có chút đọng lại trong nháy mắt trở nên lạnh hơn.
Lão thái thái dường như là theo bản năng nhìn thoáng qua sân viện —— hai đứa nhỏ đang sóng vai ngồi ở trong viện, từ xa nhìn lại dị thường hài hòa.
Thần sắc trên mặt bà biến đổi rồi lại biến, từ bắt đầu khiếp sợ đến cứng đờ, lại từ cứng đờ chậm rãi mềm xuống, buông lỏng thần sắc, cũng nỗ lực đem ngữ khí nhu hòa xuống:
Tiểu Nhạc, con phải biết rằng, Dung Dung và Mục Tiêu là thanh mai trúc mã, cảm tình vẫn luôn rất tốt, con là chú của bọn họ.
Con trai là do bà sinh nên bà rõ ràng nhất, trước nay đều ăn mềm không ăn cứng. Nhưng tuy rằng là như thế, nếu bà đối với anh càng cường ngạnh, anh sẽ càng không chịu bỏ qua, nếu dùng thái độ mềm mỏng, ít nhất sẽ không làm anh ngang ngạnh muốn làm tới.
Quả nhiên, thấy thần sắc và ngữ khí của bà đều nhu hòa xuống, lúc này thần sắc của Mục Nhạc cũng ôn hòa đi không ít. Anh theo ánh mắt của mẹ nhìn thoáng qua hướng sân, mắt thấy giữa Diệp Dung và Mục Tiêu còn có một đoạn khoảng cách không xa không gần, giữa chân mày anh mới nhu hòa xuống một ít, quay đầu nhìn về phía mẹ anh, nói đi nói lại vẫn không mảy may chịu thoái nhượng:
MỌi người giống như đều quên mất —— khi còn nhỏ, là con vẫn luôn mang theo A Dung.
Là như thế này sao? Anh vừa nói ra lời này, tất cả mọi người không khỏi cùng lâm vào hồi ức. Nhưng mà thời gian đã qua đi lâu lắm rồi, ký ức đều đã sớm là một mảnh mông lung, giống thật mà là giả. Vì vậy ở thời điểm tất cả mọi người đang nỗ lực nhớ lại, Mục Nhạc hơi hơi dừng một chút, rồi tiếp tục bỏ thêm một câu:
Con biết mẹ vẫn luôn muốn Mục Tiêu và A Dung ở bên nhau, nhưng —— Mục Tiêu giống như cũng chưa từng có đồng ý qua.
Khụ khụ. Rốt cuộc cũng là con trai của mình, thất tình vốn đã cực kỳ đáng thương rồi, lúc này còn bị chú ruột cắm một đao như vậy, nói ra cái chuyện mà cậu hối tiếc còn không kịp đó, Mục Lĩnh rốt cuộc có chút không nhìn được nữa, nhịn không được dùng sức ho khan hai tiếng, ý bảo Mục Nhạc một vừa hai phải thôi, không cần quá đáng như vậy.
Mục Nhạc liếc mắt nhìn anh cả một cái, rốt cuộc vẫn cho ông mặt mũi, không tiếp tục dây dưa cái đề tài này nữa, rồi một lần nữa nói sang chuyện khác:
Huống chi Diệp gia cũng chưa có đáp ứng quá. Con nghĩ —— giữa con và A Dung cũng không có lý do gì mà không thể ở bên nhau.
Rồi sao, con bé cũng gọi con là chú! Lão thái thái bỗng nhiên có chút nghẹn lời, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới có thể đánh tan cái ý niệm vớ vẩn này của con trai, muốn mắng anh rồi lại không nỡ, cắn răng trừng mắt liếc con trai một cái, trong giọng nói nhịn không được mang theo vài phần trách cứ mơ hồ, Đứa nhỏ Dung Dung này, sao lại cũng không hiểu chuyện đi theo con hồ nháo! Các con rốt cuộc sao lại thế này? Để ta đi hỏi con bé.
Dù có yêu thương Diệp Dung như thế nào, thì người vẫn bất công. Mục Nhạc là đứa con mà đến tuổi trung niên bà mới hạ sinh, vẫn luôn yêu thương đến lợi hại, lúc này không nỡ trách cứ quá nhiều nên đứa con trai này, liền nhịn không được mà đối với cô gái nhỏ từ trước tới nay vẫn luôn yêu thương này có một chút trách cứ. Nhưng bà vừa nói ra lời này, người vẫn luôn ngồi yên nãy giờ, Mục Nhạc thần sắc vốn nhàn nhạt lại lập tức ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn lại đây, ánh mắt thâm thúy đến mức khiến bà dường như đã có chút nhút nhát.
Mẹ, không liên quan đến A Dung, mẹ biết cô ấy vẫn luôn rất hiểu chuyện. Mẹ có chuyện gì, thì cùng con nói ở đây là được rồi.
Anh nói như vậy, thậm chí còn chậm rãi đứng lên, chặn tầm mắt của bà nhìn về phía trong sân viện.
Con đây là có ý gì? Lão thái thái sắc mặt lập tức càng trở nên khó nhìn, Là ta nhìn Dung Dung lớn lên, vẫn luôn xem con bé như cháu gái, chẳng lẽ ta còn có thể gây bất lợi cho con bé?
Con không có ý này. Nhưng là thân thể A Dung không tốt, con sợ cô ấy lại hao tâm tốn sức. Mục Nhạc lắc lắc đầu, ngoài miệng giống như là chịu thua, nhưng thân mình lại không có ý định tránh ra.
Lão thái thái lúc này rốt cục cũng thật sự phát hỏa: Mục Nhạc con nghĩ cho kỹ! Con và Diệp Thần là anh em, Dung Dung gọi con là chú, nếu như con cưới con gái của anh em, truyền ra ngoài người khác sẽ nói như thế nào? Còn muốn Mục gia chúng ta làm người hay không!
Chỉ là cái xưng hô thôi. Con với A Dung chỉ hơn kém nhau chín tuổi —— chín tuổi, hơn kém cũng không nhiều lắm. Mục Nhạc nói tới đây, hơi hơi dừng một chút, mắt thấy mẹ anh đã sớm tức giận đến đỏ mặt, cũng nhịn không được thở dài, Mẹ, lần trước chính mẹ đã nói —— chỉ cần không phải vị thành niên, lại là cô gái tốt, mẹ đã rất cao hứng, nhất định sẽ không thể không thích.
Nhưng con không nói cô gái kia là Dung Dung! Lão thái thái nhịn không được lập tức cất cao giọng, vừa định nói tiếp, còn không kịp mở miệng thì lại một lần nữa bị Mục Nhạc chặn lại ——
Dung Dung không tốt sao? Mục Nhạc hỏi lại, Cô ấy thành niên rồi, mẹ không thích cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không tốt?
Ta... Lần trước mới nói qua, tự nhiên không thể nhanh như vậy liền quên mất. Lão thái thái bị một câu của con trai chặn ở cổ họng, như thế nào cũng không đáp lại được —— chưa nói đến việc bà đem Diệp Dung coi như cháu gái mà yêu thương nhiều năm như vậy, cho dù không phải quan hệ quen thuộc như vậy, bà cũng không thể không thừa nhận Diệp Dung xác thật là một cô gái hiểu chuyện lại săn sóc. Nhưng hiểu chuyện săn sóc là một chuyện, muốn cam chịu tiếp thu việc cháu dâu đột nhiên biến thành con dâu thì lại là một chuyện khác.
Hai mẹ con cứ giằng co như vậy. Ở trong viện bên kia, Diệp Dung hình như là bởi vì vừa rồi lão thái thái đột nhiên cất cao giọng mà nghe được gì đó, như có sở giác mà quay đầu lại nhìn về phía phòng khách, hơi hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng lên, chậm rãi đi vào phòng khách.
Mục Tiêu đi theo phía sau cô, rũ mi mắt, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, như là trên mặt đất có đồ vật gì đó hấp gì đó dẫn cậu.
Diệp Dung có chút khẩn trương, nhưng rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm, đi đến bên cạnh Mục Nhạc đứng yên, nâng mặt lên nhìn mọi người hoặc là khiếp sợ hoặc là thần sắc đen tối không rõ, nhấp môi ngoan ngoãn cười cười giống như thường ngày, sau đó —— nhẹ giọng mở miệng:
Cháu và chú nhỏ... cháu và Mục Nhạc đúng là đang yêu nhau.
Cô dừng một chút, nhìn thần sắc hiển nhiên cũng không tốt của Mục lão thái thái, đáy mắt mang theo vài phần xin lỗi, rồi nhẹ giọng mở miệng nói:
Thật xin lỗi.
Không có gì phải xin lỗi. Mục Nhạc lập tức mở miệng đánh gãy lời nói của cô, thoáng xê dịch thân mình đem cô che kín mít ở phía sau, quay đầu lại, hơi hơi cúi người, cau mày thúc giục, Em trở về ngồi một lát, không có chuyện gì.
Diệp Dung ngẩng mặt, nhìn anh lắc lắc đầu, sau đó đưa tay cầm tay anh —— ngoài dự đoán, lòng bàn tay anh cư nhiên là đã sớm ướt sũng mồ hôi.
Anh thoạt nhìn thần sắc nhàn nhạt, tính toán sẵn trong lòng, nhưng thật ra trong lòng cũng đang khẩn trương đi?
Diệp Dung nắm chặt tay anh, nhìn anh được voi đòi tiên muốn cùng mình mười ngón tay đan vào nhau, sau đó từ phía sau người đàn ông chậm rãi đi ra, cùng anh sóng vai chiến đấu, nhẹ giọng nói:
Anh đừng sợ, em ở bên cạnh.
Anh không sợ. Mục Nhạc gắt gao giữ lấy tay cô, thề thốt phủ nhận, lại không cách nào khắc chế được khẽ thở phào một hơi dài dưới đáy lòng—— thật ra anh vẫn sợ, sợ mẹ anh giận chó đánh mèo lên Diệp Dung, cũng sợ Diệp Dung bởi vì người nhà phản đối mà lùi bước.
Nhưng may mắn... Cô gái nhỏ của anh cực kỳ dũng cảm.
Dắt lấy tay cô gái nhỏ, Mục Nhạc như là được ăn một viên thuốc an thần, càng thêm không sợ hãi, cứ như vậy đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn mẹ anh, chờ bà trả lời.
Lão thái thái thần sắc phức tạp nhìn hai người trước mắt nắm tay nhau—— con trai bà nhất quán thành thục ổn trọng, tuấn tú anh lãng; còn cô gái nhỏ trước sau an tĩnh ôn nhu bị bà coi như cháu gái, thậm chí là xem như cháu dâu mà đối đãi, lúc này lại đang nắm tay con trai bà.
Bình tĩnh mà xem xét, kỳ thật là rất xứng đôi. Nếu Diệp Dung là một cô gái xưa nay chưa từng quen biết, thì có lẽ lúc này bà đã sớm cao hứng vô cùng, nhưng cố tình... đây lại là con gái của thế giao gia*, gọi con trai của bà là Chú .
(*) Từ đời trước hoặc mấy đời có giao tình.
Các con...
Đủ rồi! Lão thái thái vốn còn muốn nói, Mục lão gia tử trầm mặc hồi lâu lại đột nhiên nặng nề đập bàn một cái, lập tức đánh gãy lời nói của mọi người. Lão gia tử là chủ một nhà, mấy năm nay tuy rằng đã sớm lui về tuyến thứ hai, nhưng rốt cuộc uy tín vẫn còn nguyên. Lúc này chỉ bằng một cái đập bàn, lập tức khiến cho mọi người im như ve sầu mùa đông, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Ông đập bàn xong, cũng chậm rãi đứng lên, mắt nhìn con trai ông đang nắm tay cô gái nhỏ, rồi ở trên vẻ mặt hiểu rõ của con trai cả hơi hơi dừng một chút, rồi sau đó nhìn về phía cháu trai sau khi từ tiến vào phòng khách liền có chút thất hồn lạc phách, cuối cùng lúc này mới lại đem ánh mắt dừng lại ở trên người con trai út:
Hiện tại đều là tự do yêu đương, các con không có quan hệ huyết thống, Dung Dung cũng là một cô gái tốt, các con nói như thế nào, ta mặc kệ. Lão gia tử yên lặng nhìn anh, khi Mục Nhạc lộ ra vẻ vui mừng và thả lỏng thì trong nháy mắt đã mở miệng, thanh âm vẫn mười phần uy vũ như cũ, Nhưng là cho dù chúng ta đồng ý, Diệp gia cũng sẽ đồng ý sao?
Mục Nhạc trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
/67
|