Chương 180
Editor: Nguyệt
Đương nhiên, trong mắt các đội viên khác, họ biết Chung Thịnh và Ariel là tiểu đội trưởng cho nên phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất, thế nên mới đảm nhận nhiệm vụ này. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến họ vô cùng khó chịu.
Tại sao? Tại sao mình vẫn chưa đủ mạnh, chưa thể gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác?
Phải, ai cũng biết Ariel và Chung Thịnh rất giỏi, nhưng đó không phải lý do để họ gánh lấy trách nhiệm nặng nề nhất! Họ là một tiểu đội, khi đối mặt với nguy hiểm cũng vẫn là một tiểu đội. Nếu lần nào nguy hiểm cũng để hai người xông pha, thì những người còn lại tồn tại để làm gì?
Cùng lúc đó, các thành viên tiểu đội Giảo Lang đều cảm thấy rất ức chế, bởi họ còn chưa đủ tư cách để gánh vác trách nhiệm của mình!
Ariel nâng tay lên, rồi phẩy mạnh xuống, Gerald lập tức mở cửa.
Hai tên cướp canh giữ bên cửa ngạc nhiên khi thấy cửa mở ra, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh.
Tia sáng của súng laser chớp nhoáng chói mắt. Ariel nhảy bật một bước xa tránh né, xoay người giơ súng bắn thẳng vào đầu hai tên cướp.
Máu tươi, óc trắng văng tung toé lên tường và sàn nhà lát kim loại, còn dính một chút lên mặt Lâm Phỉ Nhi lúc đó đứng cạnh cánh cửa.
Ngay khi Ariel nhảy ra, Chung Thịnh liền xông thẳng vào hành lang, nhờ các vật trang trí che chắn, thành công giết chết hai tên cướp canh ở một cánh cửa khác.
“Oẹ!”
Lâm Phỉ Nhi không kìm được bật ra tiếng nôn khan, vội vàng dùng tay áo lau mặt.
Cả hành lang nồng nặc mùi máu tươi. Sắc mặt của hầu hết thành viên trong đội đều rất khó coi.
Bọn họ tưởng rằng khi ở thành phố Blood, mình đã thực sự vượt qua cảm giác bài xích với cảnh tượng máu me, nhưng khi thực sự tiếp xúc ở khoảng cách gần, họ mới biết sự phản cảm trào lên từ tận đáy lòng này không dễ biến mất như thế.
Khác hoàn toàn khi chơi game, máu tươi và óc trắng đều rất chân thật, bắn tung toé từ cơ thể con người phụt ra ngoài. Chúng là dấu hiệu cho một sinh mạng vừa mất đi. Dù họ biết đó là bọn cướp vũ trụ giết người không ghê tay, nhưng …
Gerald mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm thi thể mất đầu nằm dưới sàn, mãi chưa bình tĩnh lại được.
Edward híp mắt, nhẹ nhàng kéo đầu Gerald vào lòng mình.
Hắn đã từng giết người. Chỉ là hắn không ngờ Gerald lại có phản ứng mạnh với chuyện này như vậy.
“Các cậu có ba phút để khôi phục.” Ariel nói với giọng bình thản, “Nếu ba phút sau vẫn chưa thể bình thường trở lại, thì tốt nhất là về đại sảnh rồi ở yên đó chờ người khác cứu viện.”
Cứu viện?!!
Mọi người ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Ariel, dường như không thể tin được hắn lại thốt ra từ này.
Họ đã trải qua bao phen giao tranh, thậm chí gần như trở thành cấp dưới trực thuộc của Ariel, vậy mà hắn lại bảo bọn họ bỏ cuộc? Bảo bọn họ chờ người khác cứu viện?
Chung Thịnh đột nhiên bước lên, chặn ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, “Giết người là vấn đề muôn thuở trên chiến trường, mọi người phải mau chóng thích ứng. Tình huống hôm nay quá đột ngột, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn mọi người có thêm thời gian thích nghi. Nhưng đừng quên tình cảnh của chúng ta bây giờ. Ariel không muốn mọi người bị đuổi học, lại càng lo nếu các cậu không thích ứng được, thì e là sẽ chết trong trận chiến này. Thay vì thế, chi bằng để mọi người bỏ cuộc, về chờ trong đại sảnh.”
Những người khác cúi đầu, nhìn thi thể nằm trên sàn, ánh mắt trở nên kiên cường hơn.
“Oẹ … tớ … đây hoàn toàn là phản ứng sinh lý, không sao, tớ có thể vượt qua.” Lâm Phỉ Nhi lau nước bọt bên khoé môi. Vừa rồi cô là người phản ứng mạnh nhất, cho nên bây giờ lên tiếng đầu tiên.
“Ừ, bọn này cũng không sao hết.” Samantha và Lôi Tranh nói liền sau đó. Trông nét mặt đã thoải mái hơn hẳn lúc nãy.
“Khụ khụ … anh đừng cản em quan sát thi thể. Thật ra em chỉ định lại gần thêm một chút để xem thành phần của óc thôi.” Gerald trông vẫn hơi tái, nhưng kiên quyết đẩy bàn tay che mắt mình của Edward ra.
“Tớ … tớ … tớ rất ổn.” Hạng Phi vỗ ngực, làm bộ thở dài, “Thật ra là vì tớ bị bộ dạng của Lâm Phỉ Nhi doạ sợ.”
Mọi người: … Thật vô liêm sỉ!
“Còn nửa phút.” Ariel lạnh lùng nói.
Những người khác chuyển mắt sang nhìn Chung Thịnh. Chung Thịnh lập tức nhìn lên trên.
Ngài Ariel đã nói là ba phút thì nhất định sẽ chờ đến đúng ba phút. Khôi phục trước thời gian gì chứ, anh không biết gì hết.
Mọi người bày tỏ cực độ khinh bỉ trước hành vi của Chung Thịnh, rồi cùng chờ thêm nửa phút nữa. Khi vẻ mặt họ đã dần trở lại bình thường, Ariel mới mở cửa kho đặt thuyền cứu hộ.
Trong kho chất đầy thuyền cứu hộ, mỗi khoang chứa được khoảng hai mươi người. Loại thuyền cứu hộ này không thể di chuyển lâu trong vũ trụ, cho nên Ariel không bao giờ nghĩ đến chuyện dùng thứ này để chạy thoát khỏi chiến trường.
“Tìm xung quanh xem, chắc phải có cửa dẫn đến một kho khác.”
Mọi người nghe thế bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Nhà kho này quá rộng, họ mất những năm phút mới tìm thấy cửa kim loại dưới một khoang thuyền cứu hộ sau tiếng reo phấn khích của Lâm Phỉ Nhi.
“… Đậu má, tên quản lý chết tiệt nào để thuyền cứu hộ đè ngay trên cửa thế này!” Samantha nhìn cánh cửa bị đè nặng dưới thuyền cứu hộ, có cảm giác muốn phát điên.
Họ vốn có thể nhập lệnh vào hệ thống để mở cửa, nhưng giờ bên trên còn vướng một khoang thuyền, vậy phải làm sao mới lấy được cơ giáp đây?
“Chung Thịnh, lên mở nó ra.” Ariel chẳng hề sốt ruột, trực tiếp hạ lệnh.
Chung Thịnh nhanh chóng trèo vào khoang thuyền, không biết nhấn vào nút gì mà thuyền cứu hộ từ từ hoạt động. Sau đó, Chung Thịnh nhảy xuống dưới.
“Chung Thịnh, cậu biết lái thuyền cứu hộ à?” Gerald ngơ ngác hỏi.
Chung Thịnh nhìn cậu, lắc đầu.
“Thế sao nó lại hoạt động?” Gerald tiếp tục ngơ ngác hỏi.
Chung Thịnh nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại. Thằng nhỏ này, không biết có phải bị chuyện lúc nãy doạ cho ngu người luôn rồi không. “Tôi chỉ bấm nút xác nhận khoang thuyền đã hết chỗ, cho nên hệ thống liền chuẩn bị bắn khoang thuyền này ra ngoài.”
Gerald: ⊙o⊙ Ồ! Thì ra có thể làm như vậy!!!
Edward bất đắc dĩ nhìn Gerald. Công dụng của thuyền cứu hộ là sơ tán hành khách khỏi tàu, thuyền đầy người rồi thì đương nhiên là phải bắn ra khỏi tàu bằng tốc độ nhanh nhất rồi, nếu không chẳng may tàu nổ thì còn cứu được ai nữa. Chẳng lẽ đây không phải là thường thức sao?
Gerald rít gào trong lòng: Ông đây đã ngồi tàu gặp nạn bao giờ đâu, làm sao mà biết được!!!
“Gerald, đừng ngẩn ngơ, thử xem có mở cửa được không.” Không còn thuyền cứu hộ cản trở, cánh cửa kim loại dưới sàn nhà lộ hẳn trước mắt mọi người.
“Hả? Ừ!” Gerald vội vàng thao tác trên quang não. Chừng nửa phút sau, cậu lắc đầu tiếc nuối nói với Ariel: “Không được, mức độ xâm nhập vào hệ thống của tớ quá thấp, không thể biết được lệnh mở cửa.”
“Vậy thì hết cách rồi.” Ariel than nhẹ.
“Tất cả lùi lại.” Chung Thịnh đột nhiên hô lên, rồi cầm cây súng laser Ariel đưa qua. Hai cây súng cùng bắn thẳng vào cửa kim loại.
Mọi người giật mình kinh ngạc: Đệt! Mở cửa bằng bạo lực à!!!
Ariel liếc nhìn họ: Đúng thế.
“Tiếp tục lùi lại.” Chung Thịnh vừa bắn vừa từ từ lùi về đằng sau.
Ariel cũng từ từ kéo giãn khoảng cách với cánh cửa nọ.
Những người khác không biết tại sao phải làm thế, nhưng hai người kia đã hành động, họ tất nhiên không thể đứng yên tại chỗ.
Keng keng keng keng!
Trên ván cửa bằng kim loại cứng liên tục xuất hiện vết cháy xém. Không biết nó được làm từ vật liệu gì mà ngay cả súng laser cũng không thể bắn xuyên qua.
“Có thể bắn thủng được à?” Gerald dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Chung Thịnh. Cậu mới chỉ thấy cánh cửa kia lõm xuống một chút thôi. Nhưng với tốc độ này thì khéo phải hơn ba tiếng nữa mới xong.
“Nhìn đi.” Edward ghé tai cậu nói nhỏ. Hắn cũng nghĩ làm vậy không có tác dụng, nhưng người như Ariel sẽ làm chuyện vô ích sao? Đáp án đương nhiên là không. Cho nên, việc Chung Thịnh đang làm nhìn thì tưởng như vô dụng, nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả đặc biệt.
Quả nhiên, sau khi bắn cho cánh cửa thủng một lỗ rộng tầm cái đĩa, Chung Thịnh ngừng bắn, “Mọi người mau trốn ra sau các khoang thuyền cứu hộ khác, nhanh!”, rồi anh lấy súng laser của Lôi Tranh ném vào cái lỗ trên cửa. Sau khi mọi người trốn kỹ, anh chọn một vị trí thích hợp, từ đằng xa bắn thêm một phát nữa!
Uỳnh!
Chính giữa hộp năng lượng của súng laser.
Súng laser nổ tung, chấn động mạnh đến nỗi các khoang thuyền cứu hộ trong kho đều hơi lệch khỏi vị trí. Sức ép không khí làm nhiều người đứng không vững.
Tác giả:
╮(╯╰)╭ Bom đơn giản quả là tiện lợi … Chung Thịnh ngầu quá đi thôi! Đăng bởi: admin
Editor: Nguyệt
Đương nhiên, trong mắt các đội viên khác, họ biết Chung Thịnh và Ariel là tiểu đội trưởng cho nên phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất, thế nên mới đảm nhận nhiệm vụ này. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến họ vô cùng khó chịu.
Tại sao? Tại sao mình vẫn chưa đủ mạnh, chưa thể gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác?
Phải, ai cũng biết Ariel và Chung Thịnh rất giỏi, nhưng đó không phải lý do để họ gánh lấy trách nhiệm nặng nề nhất! Họ là một tiểu đội, khi đối mặt với nguy hiểm cũng vẫn là một tiểu đội. Nếu lần nào nguy hiểm cũng để hai người xông pha, thì những người còn lại tồn tại để làm gì?
Cùng lúc đó, các thành viên tiểu đội Giảo Lang đều cảm thấy rất ức chế, bởi họ còn chưa đủ tư cách để gánh vác trách nhiệm của mình!
Ariel nâng tay lên, rồi phẩy mạnh xuống, Gerald lập tức mở cửa.
Hai tên cướp canh giữ bên cửa ngạc nhiên khi thấy cửa mở ra, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh.
Tia sáng của súng laser chớp nhoáng chói mắt. Ariel nhảy bật một bước xa tránh né, xoay người giơ súng bắn thẳng vào đầu hai tên cướp.
Máu tươi, óc trắng văng tung toé lên tường và sàn nhà lát kim loại, còn dính một chút lên mặt Lâm Phỉ Nhi lúc đó đứng cạnh cánh cửa.
Ngay khi Ariel nhảy ra, Chung Thịnh liền xông thẳng vào hành lang, nhờ các vật trang trí che chắn, thành công giết chết hai tên cướp canh ở một cánh cửa khác.
“Oẹ!”
Lâm Phỉ Nhi không kìm được bật ra tiếng nôn khan, vội vàng dùng tay áo lau mặt.
Cả hành lang nồng nặc mùi máu tươi. Sắc mặt của hầu hết thành viên trong đội đều rất khó coi.
Bọn họ tưởng rằng khi ở thành phố Blood, mình đã thực sự vượt qua cảm giác bài xích với cảnh tượng máu me, nhưng khi thực sự tiếp xúc ở khoảng cách gần, họ mới biết sự phản cảm trào lên từ tận đáy lòng này không dễ biến mất như thế.
Khác hoàn toàn khi chơi game, máu tươi và óc trắng đều rất chân thật, bắn tung toé từ cơ thể con người phụt ra ngoài. Chúng là dấu hiệu cho một sinh mạng vừa mất đi. Dù họ biết đó là bọn cướp vũ trụ giết người không ghê tay, nhưng …
Gerald mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm thi thể mất đầu nằm dưới sàn, mãi chưa bình tĩnh lại được.
Edward híp mắt, nhẹ nhàng kéo đầu Gerald vào lòng mình.
Hắn đã từng giết người. Chỉ là hắn không ngờ Gerald lại có phản ứng mạnh với chuyện này như vậy.
“Các cậu có ba phút để khôi phục.” Ariel nói với giọng bình thản, “Nếu ba phút sau vẫn chưa thể bình thường trở lại, thì tốt nhất là về đại sảnh rồi ở yên đó chờ người khác cứu viện.”
Cứu viện?!!
Mọi người ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Ariel, dường như không thể tin được hắn lại thốt ra từ này.
Họ đã trải qua bao phen giao tranh, thậm chí gần như trở thành cấp dưới trực thuộc của Ariel, vậy mà hắn lại bảo bọn họ bỏ cuộc? Bảo bọn họ chờ người khác cứu viện?
Chung Thịnh đột nhiên bước lên, chặn ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, “Giết người là vấn đề muôn thuở trên chiến trường, mọi người phải mau chóng thích ứng. Tình huống hôm nay quá đột ngột, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn mọi người có thêm thời gian thích nghi. Nhưng đừng quên tình cảnh của chúng ta bây giờ. Ariel không muốn mọi người bị đuổi học, lại càng lo nếu các cậu không thích ứng được, thì e là sẽ chết trong trận chiến này. Thay vì thế, chi bằng để mọi người bỏ cuộc, về chờ trong đại sảnh.”
Những người khác cúi đầu, nhìn thi thể nằm trên sàn, ánh mắt trở nên kiên cường hơn.
“Oẹ … tớ … đây hoàn toàn là phản ứng sinh lý, không sao, tớ có thể vượt qua.” Lâm Phỉ Nhi lau nước bọt bên khoé môi. Vừa rồi cô là người phản ứng mạnh nhất, cho nên bây giờ lên tiếng đầu tiên.
“Ừ, bọn này cũng không sao hết.” Samantha và Lôi Tranh nói liền sau đó. Trông nét mặt đã thoải mái hơn hẳn lúc nãy.
“Khụ khụ … anh đừng cản em quan sát thi thể. Thật ra em chỉ định lại gần thêm một chút để xem thành phần của óc thôi.” Gerald trông vẫn hơi tái, nhưng kiên quyết đẩy bàn tay che mắt mình của Edward ra.
“Tớ … tớ … tớ rất ổn.” Hạng Phi vỗ ngực, làm bộ thở dài, “Thật ra là vì tớ bị bộ dạng của Lâm Phỉ Nhi doạ sợ.”
Mọi người: … Thật vô liêm sỉ!
“Còn nửa phút.” Ariel lạnh lùng nói.
Những người khác chuyển mắt sang nhìn Chung Thịnh. Chung Thịnh lập tức nhìn lên trên.
Ngài Ariel đã nói là ba phút thì nhất định sẽ chờ đến đúng ba phút. Khôi phục trước thời gian gì chứ, anh không biết gì hết.
Mọi người bày tỏ cực độ khinh bỉ trước hành vi của Chung Thịnh, rồi cùng chờ thêm nửa phút nữa. Khi vẻ mặt họ đã dần trở lại bình thường, Ariel mới mở cửa kho đặt thuyền cứu hộ.
Trong kho chất đầy thuyền cứu hộ, mỗi khoang chứa được khoảng hai mươi người. Loại thuyền cứu hộ này không thể di chuyển lâu trong vũ trụ, cho nên Ariel không bao giờ nghĩ đến chuyện dùng thứ này để chạy thoát khỏi chiến trường.
“Tìm xung quanh xem, chắc phải có cửa dẫn đến một kho khác.”
Mọi người nghe thế bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Nhà kho này quá rộng, họ mất những năm phút mới tìm thấy cửa kim loại dưới một khoang thuyền cứu hộ sau tiếng reo phấn khích của Lâm Phỉ Nhi.
“… Đậu má, tên quản lý chết tiệt nào để thuyền cứu hộ đè ngay trên cửa thế này!” Samantha nhìn cánh cửa bị đè nặng dưới thuyền cứu hộ, có cảm giác muốn phát điên.
Họ vốn có thể nhập lệnh vào hệ thống để mở cửa, nhưng giờ bên trên còn vướng một khoang thuyền, vậy phải làm sao mới lấy được cơ giáp đây?
“Chung Thịnh, lên mở nó ra.” Ariel chẳng hề sốt ruột, trực tiếp hạ lệnh.
Chung Thịnh nhanh chóng trèo vào khoang thuyền, không biết nhấn vào nút gì mà thuyền cứu hộ từ từ hoạt động. Sau đó, Chung Thịnh nhảy xuống dưới.
“Chung Thịnh, cậu biết lái thuyền cứu hộ à?” Gerald ngơ ngác hỏi.
Chung Thịnh nhìn cậu, lắc đầu.
“Thế sao nó lại hoạt động?” Gerald tiếp tục ngơ ngác hỏi.
Chung Thịnh nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại. Thằng nhỏ này, không biết có phải bị chuyện lúc nãy doạ cho ngu người luôn rồi không. “Tôi chỉ bấm nút xác nhận khoang thuyền đã hết chỗ, cho nên hệ thống liền chuẩn bị bắn khoang thuyền này ra ngoài.”
Gerald: ⊙o⊙ Ồ! Thì ra có thể làm như vậy!!!
Edward bất đắc dĩ nhìn Gerald. Công dụng của thuyền cứu hộ là sơ tán hành khách khỏi tàu, thuyền đầy người rồi thì đương nhiên là phải bắn ra khỏi tàu bằng tốc độ nhanh nhất rồi, nếu không chẳng may tàu nổ thì còn cứu được ai nữa. Chẳng lẽ đây không phải là thường thức sao?
Gerald rít gào trong lòng: Ông đây đã ngồi tàu gặp nạn bao giờ đâu, làm sao mà biết được!!!
“Gerald, đừng ngẩn ngơ, thử xem có mở cửa được không.” Không còn thuyền cứu hộ cản trở, cánh cửa kim loại dưới sàn nhà lộ hẳn trước mắt mọi người.
“Hả? Ừ!” Gerald vội vàng thao tác trên quang não. Chừng nửa phút sau, cậu lắc đầu tiếc nuối nói với Ariel: “Không được, mức độ xâm nhập vào hệ thống của tớ quá thấp, không thể biết được lệnh mở cửa.”
“Vậy thì hết cách rồi.” Ariel than nhẹ.
“Tất cả lùi lại.” Chung Thịnh đột nhiên hô lên, rồi cầm cây súng laser Ariel đưa qua. Hai cây súng cùng bắn thẳng vào cửa kim loại.
Mọi người giật mình kinh ngạc: Đệt! Mở cửa bằng bạo lực à!!!
Ariel liếc nhìn họ: Đúng thế.
“Tiếp tục lùi lại.” Chung Thịnh vừa bắn vừa từ từ lùi về đằng sau.
Ariel cũng từ từ kéo giãn khoảng cách với cánh cửa nọ.
Những người khác không biết tại sao phải làm thế, nhưng hai người kia đã hành động, họ tất nhiên không thể đứng yên tại chỗ.
Keng keng keng keng!
Trên ván cửa bằng kim loại cứng liên tục xuất hiện vết cháy xém. Không biết nó được làm từ vật liệu gì mà ngay cả súng laser cũng không thể bắn xuyên qua.
“Có thể bắn thủng được à?” Gerald dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Chung Thịnh. Cậu mới chỉ thấy cánh cửa kia lõm xuống một chút thôi. Nhưng với tốc độ này thì khéo phải hơn ba tiếng nữa mới xong.
“Nhìn đi.” Edward ghé tai cậu nói nhỏ. Hắn cũng nghĩ làm vậy không có tác dụng, nhưng người như Ariel sẽ làm chuyện vô ích sao? Đáp án đương nhiên là không. Cho nên, việc Chung Thịnh đang làm nhìn thì tưởng như vô dụng, nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả đặc biệt.
Quả nhiên, sau khi bắn cho cánh cửa thủng một lỗ rộng tầm cái đĩa, Chung Thịnh ngừng bắn, “Mọi người mau trốn ra sau các khoang thuyền cứu hộ khác, nhanh!”, rồi anh lấy súng laser của Lôi Tranh ném vào cái lỗ trên cửa. Sau khi mọi người trốn kỹ, anh chọn một vị trí thích hợp, từ đằng xa bắn thêm một phát nữa!
Uỳnh!
Chính giữa hộp năng lượng của súng laser.
Súng laser nổ tung, chấn động mạnh đến nỗi các khoang thuyền cứu hộ trong kho đều hơi lệch khỏi vị trí. Sức ép không khí làm nhiều người đứng không vững.
Tác giả:
╮(╯╰)╭ Bom đơn giản quả là tiện lợi … Chung Thịnh ngầu quá đi thôi! Đăng bởi: admin
/273
|