Chú À Đừng Nên Thế

Chương 591 - Nơi Hồi Ức Không Tốt Đẹp

/771


Tình cảnh lập tức có chút không khống chế được. Nhưng cẩn thận nhìn lên, sẽ phát hiện tựa hồ chỉ có Trạm Dẫn Lan một người đang kích động, những người khác đều đứng tại chỗ động cũng chưa hề động.

Tô Thi Thi là không có biện pháp chạy. Hỗ Sĩ Minh cầm lấy cánh tay của cô, giống như sợ cô ngã sấp xuống vậy.

Bùi Dịch cùng Tần Phong bọn họ là sợ kích động đến Hỗ Sĩ Minh, không dám lộn xộn.

Mà Trạm Dẫn Lan nhưng lại cố kỵ không được nhiều như vậy rồi.

Hỗ Sĩ Minh, tôi biết anh hẳn không thật sự kích nổ, anh thực khi tôi ngốc nhìn không ra tới sao? Trạm Dẫn Lan vừa chạy một bên quay đầu nhìn nhìn Hỗ Sĩ Minh, trong lòng thầm hận không thôi.

Từ tình hình hôm qua cùng hôm nay xem ra, Hỗ Sĩ Minh làm như vậy thuần túy là vì muốn gặp Tô Thi Thi.

Cô ta chạy hay không chạy, từ đầu không ảnh hưởng đến chuyện của hắn!

Ngay khi cô ta sắp chạy đến trước mặt Bùi Dịch thời điểm, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh.

Chỉ thấy cửa phía nam biệt thự Hỗ gia nam bị bùng nổ, tiếng kính thủy tinh bể vỡ loảng xoảng rơi xuống trên đất.

Tiếp theo, tôi ấn chính là trên thân cô rồi. Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói.

Trạm Dẫn Lan chân mềm nhũn liền té lăn trên đất, sợ tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Bùi Dịch: Cứu em...

Bùi Dịch nhìn cô ta một cái, ngẩng đầu hướng Hỗ Sĩ Minh cùng Tô Thi Thi bên này nhìn qua, nhíu mày nói: Không cần liên lụy người vô tội.

Vô tội? Hỗ Sĩ Minh cười lạnh, lành lạnh lườm Trạm Dẫn Lan một cái, Trạm tiểu thư, nếu còn không đứng dậy chậm trễ chúng tôi đi xem mặt trời mọc, cô liền biến thành pháo hoa cho chúng tôi thưởng thức đi.

Hỗ Sĩ Minh nói xong nhìn về phía Bùi Dịch, cười như không cười nói: Bùi tiên sinh hẳn là biết, tôi làm được hay không làm được.

Trạm Dẫn Lan, đứng lên. Bùi Dịch trầm giọng nói.

Bùi Dịch! Trạm Dẫn Lan khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa, đến lúc này là thật dọa đến chỗ.

Cô ta không dám không nghe theo, run run từ trên mặt đất đứng lên, hướng tới con đường nhỏ thông hướng tảng đá lớn hướng bờ biển đi đến.

Con đường này cũng không phải cực kỳ rộng rãi, vừa vặn cho hai người di chuyển.

Bùi Dịch, anh đi dẫn đầu phía trước. Hỗ Sĩ Minh chỉ huy Bùi Dịch.

Bùi Dịch ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Thi Thi, hai người ánh mắt giao hội, giống như là dính ở một chỗ một dạng.

Hỗ Sĩ Minh vẻ mặt bình tĩnh đi nhanh lên phía trước một bước, ngăn trở tầm mắt Bùi Dịch.

Bùi Dịch, em sợ... Trạm Dẫn Lan run rẩy đi đến trước mặt Bùi Dịch.

Cô cách xa anh ấy một chút! Tô Thi Thi lạnh giọng nói, lập tức hỏi Hỗ Sĩ Minh, Cô ta ôm bom như vậy có đáng tin sao? Có thể chính mình cướp cò nổ mạnh hay không?

Lời này vừa nói ra, toàn bộ đều tĩnh lặng.

Bùi phu nhân, em vẫn lại là bảo trì trầm mặc đi. Tần Phong lắc đầu, tiến lên bắt lấy cánh tay Trạm Dẫn Lan, mang theo cô ta hướng trên đường nhỏ đi.

Trạm Dẫn Lan đã sợ đến nỗi đường đều đã đi không nổi, gần như là bị Tần Phong nửa ôm đi trước.

Tô Thi Thi, em ra chính giữa đi cho anh. Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi hướng bên cạnh trốn, lập tức lạnh mặt.

Tô Thi Thi cảm thấy được chính mình vô tội cực kỳ, yên lặng chuyển qua chính giữa, ở sau lưng Bùi Dịch đi về phía trước.

Hỗ Sĩ Minh bây giờ cũng không nói thêm gì, ở bên cạnh cô che chở, sợ cô xảy ra chút gì ngoài ý muốn.

Một đoạn đường hẹp quanh co khoảng một ngàn meters, bởi vì lo lắng Tô Thi Thi người phụ nữ có thai này, đi tới thời gian rất lâu.

Đến trên tảng đá thời điểm, chính đang thấy được một vòng mặt trời đỏ nhô lên đường ven biển. Trước mắt đều là cảnh sắc tuyệt đẹp.

Thật đẹp! Tô Thi Thi lập tức liền quên tình hình khó khăn trước mắt, nheo lại mắt, hưởng thụ cảm giác được hấp thụ ánh sáng mặt trời đẹp đẽ này.

Bên cạnh cô, Hỗ Sĩ Minh ánh mắt ôn nhu đến rối tinh rối mù, ôn nhu hỏi: Thích?

Tô Thi Thi gật gật đầu, trong mắt ánh lên vẻ lấp lánh.

Thích, về sau chúng ta chuyển đến bờ biển ở mỗi ngày đều có xem. Bùi Dịch tiếp lời nói, ánh mắt lành lạnh lườm người đàn ông không rõ vị trí chính mình một cái.

Đây là vợ của anh nha, Hỗ Sĩ Minh tên tình địch này có phải quá coi trọng chính mình rồi hay không!

Khiến người khác ngạc nhiên chính là, Hỗ Sĩ Minh vậy mà không có phản bác, cũng không biểu hiện ra mất hứng.

Hắn chỉ là lẳng lặng cùng Tô Thi Thi đứng ở trên mõm đá lớn, tắm ánh nắng mặt trời.

Trời, hừng đông phảng phất ánh đỏ như muốn thiêu cháy một dạng. Những hiện tượng thiên nhiên lại làm cho người ta cảm thấy được chính mình là nhỏ bé như vậy.

Tô Thi Thi ngửa đầu, lúc trước tích tóp những chuyện phiền não cùng hoảng hốt kia, vào lúc này biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Cô đang ngắm phong cảnh, mà người khá lại đang nhìn cô.

Hỗ Sĩ Minh cứ như vậy si ngốc nhìn Tô Thi Thi. Ánh nắng ban mai bao phủ ở trên mặt cô, đem cô giống như tô lên một tầng ánh sáng.

Cô híp mắt cười đến tốt đẹp như vậy, làm cho người ta không dời mắt được.

Hỗ Sĩ Minh nhìn cực kỳ chăm chú, phảng phất muốn đem bộ dáng của cô khả nhập vào linh hồn.

Sớm liền biết em sẽ thích. Về sau các người sẽ có thể xem được rất nhiều rất nhiều cái mặt trời mọc, mà lần đầu được ngắm mặt trời mọc của em, là tôi cùng em cùng nhau ngắm. Như vậy, vậy là đủ rồi. Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng thì thào nói.

Giờ khắc này, giống như những người khác đều biến mất. Trời đất bao la này, chỉ còn lại có hắn cùng Tô Thi Thi hai người.

Tô Thi Thi em biết không? Giờ khắc này, tôi thật sự rất muốn chỉ có hai người chúng ta. Hỗ Sĩ Minh nhìn Tô Thi Thi cả người được bao phủ bởi ánh nắng, tới cùng vẫn lại là tiếc nuối.

Nếu không phải sợ Tô Thi Thi mất hứng, hắn thật sự không nghĩ muốn Bùi Dịch cùng đến đây.

Không biết khi nào thì bắt đầu, thậm chí ngay cả để cho em tức giận đều đã không nỡ rồi. Hỗ Sĩ Minh tự giễu.

Dù là lãng tử không hiểu tình yêu, nhưng khi gặp được tình yêu thật sự, vẫn lại là sẽ thất bại thảm hại.

Thời gian, giống như ngừng lại.

Ngay tại nơi cảnh đẹp an bình hoa mỹ này, Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt mở miệng nói: Trạm Dẫn Lan, đi đến tảng đá bên cạnh kia đi.

Tôi không muốn! Trạm Dẫn Lan từ cảnh sắc tuyệt mỹ trước mắt phục hồi tinh thần lại, sợ tới mức lập tức lắc đầu.

Cô ta vừa dứt lời, chỉ nghe Ầm một tiếng vang thật lớn, phương hướng biệt thự Hỗ gia truyền đến một tiếng nổ mạnh.

Đừng để cho tôi nói lần thứ hai. Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói.

Anh đừng ấn! Trạm Dẫn Lan sợ tới mức lập tức hướng tảng đá bên cạnh chạy tới.

Tất cả hứng thú đều bị phá hoại hết.

Tô Thi Thi đứng tại chỗ không dám động, Bùi Dịch lặng lẽ che chở ở phía sau cô.

Nhưng Hỗ Sĩ Minh động tác nhanh hơn bọn họ.

Tô Thi Thi chỉ cảm thấy trên tay ấm áp, phản ứng kịp thời đã bị Hỗ Sĩ Minh kéo lại.

Buông cô ấy ra! Bùi Dịch lạnh giọng quát.

Bùi Dịch, tôi không nghĩ muốn cô ấy gặp chuyện không may. Cho nên anh tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, lôi kéo Tô Thi Thi không coi ai ra gì đi về phía trước.

Thi Thi em ngoan, đừng lộn xộn. Bùi Dịch gặp Tô Thi Thi muốn vùng vẫy, lập tức dỗ dành nói.

Mọi chuyện, đây mới là thật sự muốn bắt đầu!

Bùi Dịch. Tần Phong lặng lẽ đi tới bên người Bùi Dịch, hướng anh liếc mắt ra hiệu.

Người này, thật đúng là liệu sự như thần!

Ngày hôm qua Bùi Dịch cho người ta thăm dò cảnh vật chung quanh thời điểm phát hiện có con đường thông hướng tảng đá lớn này đã được tu sửa qua, liền suy đoán Hỗ Sĩ Minh khả năng sẽ mang Tô Thi Thi tới nơi này.

Không nghĩ tới, thật đúng là đoán trúng!

Hi vọng chúng ta chuẩn bị không phải sử dụng đến đi. Tần Phong nhìn ba người chạy tới mõm đá bên cạnh, trong mắt hiện lên một đạo ngoan độc mạnh mẽ.

Mọi thứ đã xong đang đợi lệnh, những nhân viên khác cũng vào vị trí. Tần Phong ghé sát vào bên cạnh Bùi Dịch nhỏ giọng nói, Cậu ngàn vạn lần đừng kích động, Hỗ Sĩ Minh trạng thái không quá đúng lắm.

Uh m. Bùi Dịch âm thầm gật đầu.

Anh cũng đã nhìn ra, Hỗ Sĩ Minh lúc này chính là kẻ điên từ đầu đến đuôi!

Đây là Tô Thi Thi lần thứ hai đi tới mõm đá bên cạnh vách núi này, mỗi một lần đều đã để lại cho người ta những hồi ức không nghĩ đến.

Cô đến bây giờ còn nhớ rõ tình hình Đoàn Ngọc Lộ ngã xuống khi đó.

Đừng sợ. Hỗ Sĩ Minh chú ý tới Tô Thi Thi sắc mặt hơi tái, tâm bỗng dưng tê rần.

Thực xin lỗi, tôi còn là lo lắng, chỉ có thể ủy khuất em một phen rồi. Hỗ Sĩ Minh đỡ cô đứng vào chỗ vách núi xa một chút, ở trong lòng yên lặng nói.

/771

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status