Chói Mắt

Chương 1 - Chương 1

/99


Bánh xe lao qua một hố sâu khiến bùn đất văng tung toé, bắn lên cả cửa kính. Tình Dã bị xóc, phải kéo tai nghe xuống, cau mày nhìn những vết bùn trên cửa sổ, ánh mắt hướng về khung cảnh bên ngoài tấm kính. 

Đường xá tồi tàn, xe điện ba gác kéo theo một xe đầy hành tỏi đang hò hét giao bán, bên cạnh là sạp bán xiên que chiên, ông lão mặc chiếc tạp dề rách, bàn tay đen đúa, thỉnh thoảng lại có vài con chó chạy rông ngoài đường, đường điện thì ngoằn ngoèo chằng chịt, màu sơn xanh lục trên hộp thư đã phai màu một nửa, ngoài bờ tường xi măng của căn nhà đằng xa là hàng loạt dây phơi ngang dọc đan xen, tuy rằng cơn mưa lớn vừa dứt nhưng cả thị trấn vẫn mang đến một cảm giác xám xịt như cũ.

Tình Dã cáu kỉnh nhìn về phía Tôn Hải đang lái xe: “Chú Tôn, trước khi đi ba con không dặn dò chú điều gì sao?”

Nghe vậy, Tôn Hải quay đầu liếc nhìn Tình Dã, khẽ thở dài: “Con còn nhỏ, đây không phải là việc con cần lo lắng.”

Tình Dã cắn chặt răng, hạ mí mắt nhìn chằm chằm ra nơi không hề ăn khớp với bản thân mình bên ngoài cửa sổ. Từ khi xuống khỏi cao tốc, thì trong mắt cô đã hiện lên vẻ cảnh giác, nơi nhỏ bé này hoàn toàn khác biệt với thủ đô mà cô sinh sống suốt mười tám năm qua, ngoại trừ kiến trúc đường xá ra thì tất cả thị trấn nơi đây đều đem đến cho cô một cảm giác bẩn thỉu và bụi bặm.

Cứ thế cho đến khi chiếc xe chạy vào đường phố thì cô mới phát hiện nó khác biệt ở đâu, ở đây không có cây xanh, thậm chí đến một cây to chắn trời cũng chẳng có, bên đường chỉ có vẻn vẹn vài khóm cây nhỏ, nhưng lại đều cong queo vặn vẹo, hoàn toàn không tồn tại cái khái niệm gọi là phủ xanh, rác thải ném bừa bãi ven đường, mèo hoang túm năm tụm ba trong đống rác, cùng những bức tường sụp đổ bị bỏ quên, đây giống như một thị trấn bị thời gian phong ấn trong thế kỷ trước vậy.

Còn cô, vậy mà những ngày tháng tiếp theo lại phải sinh sống tại một nơi như vậy, nơi chẳng có ánh sáng.

Năm phút sau, Tôn Hải chậm rãi đậu xe ở bên lề một con đường nhỏ, nghi ngờ lướt định vị vài lần: “Kỳ lạ thật, sao lại cứ bắt mình lượn vòng quanh con đường này thế nhỉ?”

Tình Dã cười lạnh: “Có cái gì mà phải kỳ lạ, có thể để chú phát hiện ra cái nơi này trên định vị đã là kỳ tích rồi.”

Tôn Hải bất lực nói: “Thôi vậy, để chú xuống xe hỏi người ta xem.”

Tôn Hải mở cửa chạy đến một cửa hàng nhỏ bên kia đường, Tình Dã cũng mở cửa bước xuống xe, cô cảm giác trong không khí như có cát và bầu trời đầy sương mù. Cô đi đôi giày da sáng loáng không tì vết đứng bên lề đường nhìn Đông ngó Tây, chiếc váy liền màu xanh nhạt bị gió thổi hất lên, lộ ra bắp chân mịn màng, đây có lẽ là sắc màu duy nhất tồn tại trên con phố bụi bặm này.

Cách đó không xa có tiếng chơi bóng rổ truyền đến, cô đi vài bước ra sau xe thò đầu ngó nhìn, đó là một sân bóng rổ đổ nát ngoài trời, có vài chiếc xe máy đậu cạnh sân bóng, cùng một nhóm thanh niên ngốc nghếch tóc nhuộm đủ loại màu.

Dường như nhóm thanh niên đó đã chú ý đến cô từ xa, có người vẫy tay về phía cô với hành vi không hề nghiêm túc, khiến người ta phản cảm, Tình Dã thấp giọng mắng chửi một câu: “Lũ ngốc.”

Cô rời mắt, tiếp tục đợi Tôn Hải, lại nghe thấy tiếng xe máy từ sân bóng rổ truyền đến, đám thanh niên ngốc nghếch tóc xanh tóc đỏ kia đang lái xe về phía cô, tiếng phành phạch của ống bô nghe như tiếng máy kéo, bọn chúng hét lên với cô từ đằng xa: “Này, người đẹp!”

Tình Dã cũng nhìn chằm chằm về phía bọ họ bằng khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt sắc bén, thoáng qua có thể nhìn thấy một chiếc xe cúp [1] được dán hình Doraemon và ba người cùng cưỡi trên chiếc xe đó, tên mập ngồi sau cùng bị rơi nửa cặp mông ra ngoài, đúng là quái gở.

Khi mấy chiếc xe máy chuẩn bị chạy đến trước mặt cô, thì một tên tóc vàng hoe trong số đó đã phấn khích huýt sáo, chiếc xe đột ngột tăng tốc và lao thẳng về phía cô. Tình Dã giật mình, theo bản năng lùi ra sau, kết quả là lại giẫm chân vào vũng bùn, khiến đôi giày da bóng loáng lấm tấm một lớp bùn đất.

Thế nhưng chiếc xe máy lại lướt qua mà không hề chạm vào cô, cả đám lưu manh đùa dai lớn tiếng cười, Tóc vàng hoe hét to: “Người đẹp, giày của cô bẩn rồi.”

Tình Dã ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông trên chiếc xe cúp, anh mặc bộ quần áo thể thao màu đen trắng, dáng người nhỏ nhắn, để đầu đinh, khi quay đầu sang ngang có thể nhìn thấy hai bên thái dương bị cạo một đường, đường nét rõ ràng, ánh mắt giễu cợt.

Tình Dã tức đến mức muốn chửi người, nhưng đám côn đồ đã cưỡi xe phóng đi, từ xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của chúng.

….



“Võ, anh Võ, cô nhóc vừa rồi không phải, không phải người ở đình Trát Trát chúng ta phải không?” Hổ mập ngồi sau cùng lắp bắp hỏi.

Tóc vàng hoe khoe khoang tiếp lời: “Chỗ chúng ta trời hanh vật khô, đã bao giờ có một cô gái da mỏng thịt mềm như vậy xuất hiện đâu, không thấy chiếc Mercedes-Benz biển số Bắc Kinh đậu bên cạnh đấy à? Chắc chắn là đến nhà họ hàng, anh nói có phải không hả anh Võ?”

“Tôi biết thế đéo nào được.” Hình Võ hờ hững đáp, nhân tiện nhìn vào gương chiếu hậu, từ xa có thể trông thấy bóng người màu lam nhạt dường như đang bực dọc lắc mạnh bùn đất dính trên giày, sau đó anh nhướng mày và tăng nhanh tốc độ.

Tóc vang hoe cười, nói: “Đến nhà tôi ăn lẩu đi, tôi mới kiếm được mấy bộ phim của mấy nước trên đảo, nữ chính trông rất giống với cô nhóc vừa rồi.”

Một đám người cười rộ, Tóc vàng hoe vỗ vỗ Hình Võ: “Có đến không?”

“Thế nào cũng được.” Hình Võ chuyển hướng xe về nhà Tóc vàng hoe.

….

Tôn Hải vội vàng bước ra khỏi cửa hàng, nói với Tình Dã: “Hỏi rõ rồi, không xa đâu, lên xe đi.”

Tình Dã đứng bên cạnh xe, nhìn xuống đôi giày bẩn thỉu của mình, ánh mắt trống rỗng, lửa giận tích tụ trong lồng ngực dâng lên đến cực điểm. Trải qua mấy tháng như cơn các mộng khiến cô có chút mất kiểm soát, cô ghét cái nơi quỷ quái này, ghét đám ngốc nghếch khi nãy, cô không muốn ở lại nơi tồi tàn như vậy, một giây cũng không!

Tôn Hải nhận thấy sự khác lạ của cô liền gọi một tiếng: “Tiểu Dã?”

Tình Dã nắm chặt váy, ngẩng đầu lên hung hăng nhìn Tôn Hải chằm chằm: “Ba con là một người tỉnh táo như thế, vậy tại sao lại không để đường lui cho mình chứ, Tôn Hải chú nói cho con nghe, rốt cuộc là ba con còn có thể ra ngoài được không? Chắc chắn ông ấy đã dặn dò điều gì với chú rồi phải không?”

Tôn Hải cúi đầu thở dài: “Hiện tại chúng ta có thể không thảo luận đến vấn đề này được không? Tiểu Dã, sự việc rất phức tạp, con không thể tưởng tượng được đâu, chú cũng muốn cố gắng hết sức để giải quyết, nhưng thực sự tồn tại quá nhiều trở ngại, có những việc sẽ không thể giải quyết nhanh nhanh chóng chóng, con hiểu không?”

“Con không hiểu!” Tình Dã gần như gào lên, cô nhìn Tôn Hải chằm chằm với đôi mắt đỏ hoe, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng: “Bình thường mấy người vẫn gọi ông ấy là Chủ tịch Tình, Chủ tịch Tình, nhưng ông ấy chỉ là Phó chủ tịch mà tôi, Phó chủ tịch! Bên trên ông ấy còn có hội đồng Quản trị, có đội pháp lý, khi xảy ra chuyện mấy người đó không đứng ra chịu trách nhiệm, dựa vào cái gì mà bắt ba con?”

Tôn Hải vội vàng ấn ấn tay cô: “Con nói chuyện nhỏ nhẹ một chút, những nơi chật hẹp thế này, có chuyện gì thường sẽ lan truyền rất nhanh, con không phải lo, cứ nghe theo sắp xếp của ba mẹ, tạm thời ổn định ở đây. Vụ án của ông ấy còn đang trong quá trình điều tra, không phải hoàn toàn không có cơ hội thay đổi, ba con không phải con cá lớn, nhưng cũng rất quan trọng, có người muốn moi tin từ miệng ba con, vậy nên rất có thể sẽ ra tay với cả con, con buộc phải rời đi, Tình Dã, con phải thật bình tĩnh.”

Trong vài giây, gió thổi qua khiến khoé mắt Tình Dã khô khốc, cô đưa tay lên dụi dụi, ngơ ngẩn thì thào nói: “Sắp xếp của ba mẹ, con còn có mẹ nữa sao?”

Cô nói xong liền mở cửa ngồi vào xe, Tôn Hải nhìn bộ dạng đột nhiên trầm mặc của cô, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Ông ấy cũng có thể coi là chứng kiến cả quá trình lớn lên của Tình Dã, cô chỉ là một cô bé vừa mới thành niên, ba tháng trước vừa phải chịu cái chết vì bệnh tật của mẹ, bây giờ ba lại đột ngột bị bắt, Tôn Hải không thể tưởng tượng nổi thế giới của cô lúc này đang sụp đổ thế nào, rốt cuộc tiếp theo đây phải đối mặt với cuộc sống khó khăn ra sao và việc duy nhất mà ông ấy có thể làm là đưa cô rời xa tâm bão, tận tay giao cô cho dì rồi mới có thể quay lại với canh bạc kia.

Cả đoạn đường còn lại, trong xe im phăng phắc, Tình Dã nhắm mắt dựa vào lưng ghế, không còn muốn nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ nữa, một hơi thở nặng nề quanh quẩn khắp người, mà trong lòng Tôn Hải cũng chẳng thấy dễ chịu gì cho cam.

Thị trấn chỉ to bằng ngần ấy, sau khi hỏi được đường, thì lái xe vài phút là tìm thấy tiệm làm tóc Huyễn Đảo, sau khi dừng xe, Tôn Hải không xuống ngay.



Tình Dã từ từ mở mắt nhìn về phía tiệm làm tóc nhỏ mang đậm hơi hướng thôn quê, trước cửa có chiếc đèn cột màu đỏ, trắng và xanh lam đang không ngừng xoay tròn, mặt tiền không mấy rộng, một đôi nam nữ đang đứng nói chuyện ngoài cửa, một người có kiểu đầu dập xù không hợp thời, người còn lại mặc chiếc quần ống rộng, tự mình cho là rất hợp thời trang, cạp quần còn đeo thêm miếng vải trông như xích chó, nếu thêm một người nữa là có thể debut được luôn rồi, lấy tên là Gội Cắt Sấy.

Tình Dã lẳng lặng ngồi trên ghế phụ lái nhìn vào tiệm làm tóc, cô ngạc nhiên đến trầm lặng. Tôn Hải suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được mà lên tiếng: “Tiểu Dã, lùi lại một vạn bước mà nói thì tình hình hiện tại của con vẫn chưa quá tồi tệ, ít ra so với việc tiếp tục ở lại Bắc Kinh thì ở đây sẽ không phải chịu sự quấy rầy, chẳng có bạn học nào có thể vì việc của ba con mà nhìn con bằng ánh mắt khác thường, con cũng có thể chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học, tương lai sau này ra sao là phụ thuộc cả vào bản thân con, phải không?”

Tình Dã không lên tiếng, cứ thế mở cửa xe, Tôn Hải xách vali của cô xuống, người trong tiệm làm tóc nghe thấy tiếng động, có ông già, bà cả thò đầu ra ngó, đúng lúc này một người phụ nữ cũng từ trong lao ra.

Ừmmm… Phải nói thế nào nhỉ? Ấn tượng đầu tiên mà bà ấy mang lại cho Tình Dã cũng giống như cái thị trấn nhỏ này, tương đối quái gở, rõ ràng là đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng lại vẽ phấn mắt màu xanh, nhuộm cả đầu màu đỏ, còn đi trên đôi giày chống nước cao năm phân chạy về phía cô, khi đến trước mặt cô, bà ấy khẽ dừng lại, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi xác nhận nói: “Con là Tình Dã sao?”

Thấy Tình Dã không đáp lại, Tôn Hải ở bên cạnh vội vàng đáp: “Cô là Lý Lam Phương, dì út của Tình Dã phải không?”

Tình Dã còn chưa nhìn rõ tướng mạo của Lý Lam Phương, thì bà ấy đã đột ngột nhiệt tình ôm chầm lấy cô, mùi nước hoa kém chất lượng ập thẳng vào mặt, bà ấy kích động nói: “Đã lớn thế này rồi à, năm con một tuổi dì có đến Bắc Kinh thăm con, con không nhớ dì nữa nhỉ?”

“……” Dạ, con cảm ơn dì, ai mới một tuổi lại có thể nhớ được người khác chứ?

Không biết là Lý Lam Phương đã đắp bao nhiêu lớp phấn trên mặt, sau khi buông Tình Dã ra, xuyên qua lớp cửa kính của tiệm làm tóc, Tình Dã cũng có thể nhìn thấy bên má phải của mình hơi trắng, liền vội vàng lau đi. 

Lý Lam Phương nhiệt tình kéo Tình Dã vào trong, vừa vào cửa tiệm, Tình Dã đã vô cùng choáng váng, thế mà có người còn đặt bàn mạt chược trong tiệm làm tóc, mà người trong truyền thuyết ấy chính là dì út của cô.

Những người bạn đang chơi bài của dì đều lần lượt đứng dậy vây quanh, Lý Lam Phương vui vẻ giới thiệu: “Đây là cháu gái tôi, đến từ Bắc Kinh, nhìn xem này, con bé xinh đẹp biết bao.”

Nhóm bạn đánh bài nhiệt liệt phối hợp: “Chị hai Lý, chị vẫn còn người thân ở thủ đô cơ à? Vậy mà chẳng nghe thấy chị nhắc đến bao giờ.”

Lý Lam Phương ưỡn ngực: “Gia đình con bé làm ăn lớn, giỏi giang lắm đó.”

Tình Dã cau mày rụt cánh tay lại, chắc hẳn Lý Lam Phương đã biết việc của ba cô, vậy mà vẫn còn ở đây khoe khoang, khiến cô có chút phản cảm.

Tôn Hải mang vali của Tình Dã vào trong, sau đó kéo Lý Lam Phương sang một bên và truyền đạt vài ba câu ngắn gọn với bà ấy. Tình Dã đứng giữa cửa tiệm, hai người bên ngoài khi nãy lúc này đều đã vào trong, ánh mắt rơi cả lên người cô, như thể chưa từng nhìn thấy con gái vậy.

Khi chiếc xe cúp rẽ vào góc đường, Hổ mập vụng về chỉ tay: “Này? Chẳng, chẳng phải là chiếc xe Mer, Mercedes-Benz khi nãy sao? Tại sao nó lại dừng ở cửa nhà, nhà anh thế?”

Hình Võ cũng hơi ngạc nhiên, anh dừng chiếc xe cúp lại, nói với Hổ mập: “Để tôi vào xem sao.”

….

Tình Dã khẽ liếc, nhìn thấy Tôn Hải cầm một xấp tiền nhét vào tay Lý Lam Phương, Lý Lam Phương làm bộ đưa đẩy không nhận, sau đó thì cầm lấy với nụ cười trên môi. Tình Dã không biết Tôn Hải đã nói gì với Lý Lam Phương, cô chỉ nghe thấy bà ấy khẽ nói một câu: “Yên tâm, yên tâm.”

Mấy người chơi mạt chược ở phía sau thì chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tình Dã và bàn tán sôi nổi, không khí nồng nặc mùi thuốc nhuộm tóc, dưới chân đang còn giẫm lên đống tóc mới cắt của người khác, Tình Dã cau mày, đột nhiên có một ngọn lửa không tên vọt lên, cô lớn bằng ngần này rồi mà chưa từng nghe mẹ mình nói rằng bà ấy vẫn còn một người em gái. Người thân cái mẹ gì, người thân dùng tiền mua về à?

Đúng lúc này, cửa tiệm cắt tóc đột nhiên bị kéo ra, Tình Dã quay đầu lại, vừa hay bắt gặp một đôi mắt vô cùng sắc bén.

/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status