Tại một quán cơm nhỏ, đơn sơ, vắng vẻ, có dăm ba thực khách đang vùi đầu ăn cơm.
Không khí ở đây nóng nực, thời tiết oi bức, trong quán nghèo nàn đến độ máy lạnh cũng chẳng có mà dùng, chỉ có chiếc quạt trần cũ trên đỉnh đầu “ù ù cạch cạch” xoay tròn.
Cứ nhìn tình hình đầu mùa hè hiện tại ở Bagdad, nhiệt độ không khí chắc đã vượt quá 30 độ C, qua tiếp 2 tháng nữa, cho dù là 50 độ C thì với cái thời tiết kiểu này thể nào cũng tới, lúc ấy người người chỉ hận không thể vùi mình vào khối băng để nghỉ hè nữa thôi.
Ở chỗ dễ nhìn nhất trong quán đặt một cái bàn cao khoảng 18 tấc kê chiếc TV đen trắng, âm thanh lẫn hình ảnh tuy rè rè không rõ ràng song nội dung tín hiệu truyền đến vẫn có thể hiểu được; lúc này trên màn hình đang truyền hình trực tiếp phát sóng lễ đính hôn long trọng của con trai Quốc Vương.
Tại bàn cơm trong góc quán ăn, một người đàn ông nhìn chằm chằm TV, ánh mắt rừng rực bốc lên cơn lửa giận. Anh thật sự cảm thấy bản thân sắp điên lên mất rồi! Hơn nữa trên TV, hoàng tử đối mặt với lời phỏng vấn của phóng viên thì nghiễm nhiên chẳng hề xấu hổ mà nói: “Thật là hạnh phúc, điều tiếc nuối duy nhất là đứa em thứ bảy của tôi chưa đến, tôi vô cùng nhớ nó! Hi vọng thời điểm tôi chính thức kết hôn có thể thấy nó đến dự.”
Anh quả thật hận không thể nhảy vào TV, chui qua màn hình, lột mặt nạ hoàng tử của tên kia xuống, uống cạn máu hắn, ăn luôn thịt hắn…
Anh quả không hiểu, trên thế giới này vì sao còn có thứ người vô liêm sỉ đến loại mức độ này? Thượng Đế nhất định đã nhầm lẫn cái gì mới có thể để cho anh cùng với thứ người ấy sinh ra cùng có khuôn mặt giống nhau như đúc; bằng không chính là đời trước anh đã làm sai việc gì nên mới có một người anh sinh đôi như vậy!
Tên đáng chết ấy, cũng không nghĩ xem vì sao anh lại không có mặt trước ở lễ đính hôn của hắn, cũng không nghĩ xem chính anh bây giờ chật vật như thế này là nhờ ai ban cho? Thế mà một chút cũng chả thèm lo lắng cho một người tha hương xa xôi như anh đây biết chừng đã bị giết chưa, thi thể đã bốc mùi thối rữa chưa, lại có thể yên tâm thoải mái sống, thoải mái cười?
Bất quá mới nửa giờ trước anh vừa tránh được “thêm” một lần súng ống mafia đuổi giết, giờ thì đang tìm chỗ ăn chút gì đó bổ sung thể lực đã hao mòn hơn phân nửa để tiếp tục sống nốt kiếp sống lưu vong, tiếp tục cùng đối phương bảo toàn lực lượng cho các cuộc tử chiến, vậy mà lại bất hạnh thấy tên kia ở trên TV đang đính hôn!
Dựa vào cái gì hắn có thể hạnh phúc, khoái chí ôm người đẹp về, trong khi anh chỉ có thể giống như chuột chạy qua đường trốn đông trốn tây, người người đuổi giết? Cũng bởi khuôn mặt hai người trông quá giống nhau, anh liền không thoát khỏi tai bay vạ gió?
Anh chịu đủ! Anh nhất định phải giết cái tên khốn luôn không ngừng không nghỉ gây ác mộng nhưng vĩnh viễn chẳng biết áy náy, hối cải, giảm bớt rắc rối cho anh kia, nhất định!
Quạt trần của quán ồn ào chuyển động “ù ù”, tuy nhiên vẫn không thể che lấp bớt vị hoàng tử đang chói tai cười to hạnh phúc trên TV.
Các thực khách thì một bên dùng khăn giấy lau đầu đầy mồ hôi, một bên ăn cơm, một bên còn nói 2, 3 câu bình luận với sự kiện trên TV và vị hoàng tử con Quốc Vương mới đính hôn kia, nhàm chán cảm khái kiểu kiểu như “Phô trương ghê gớm thật!”, “Cô gái kia quả là may mắn!”, “Dân thường cùng với hoàng tử quả nhiên không thể nào so sánh!”…
Chỉ mỗi người phục vụ duy nhất trong quán là tựa như con ong mật chăm chỉ hút mật trong bụi hoa, bận rộn đi xuyên qua chúng thực khách, hướng đến một cái bàn dọn đồ ăn ra cho mọi người.
Cái trán của cô đã sớm nóng và mệt đến thấm đầy một tầng mồ hôi, cô không cách nào rỗi tay như những vị khách lấy khăn giấy cẩn thận lau được, chỉ giữa lúc đang bận rộn vội vàng dùng ống tay áo chà lau lung tung một chút, lại không thể qua loa phục vụ cho khách, khách kêu cô, cô phải vội vội vàng vàng chạy bước nhỏ tới, bình bịch đến trước mặt bọn họ.
Ngồi ở góc sáng sủa có một người đàn ông vẫy vẫy tay, cô liền lập tức chạy qua đó.
“Xin hỏi anh còn cần gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng cười hỏi anh, hơi thở thoáng chút hổn hển, có lẽ là do chạy quá nhanh.
“Cho thêm 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc.” Anh muốn biến cơn giận thành cơn thèm ăn! Phải ăn uống no đủ! Anh phải ngon lành tiêu diệt thêm vài đĩa lòng nữa!
“Dạ vâng.” Cô phục vụ xoay người chạy vào bếp, nhanh chóng liền trở lại với 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc đặt lên bàn anh.
“Em trai Wagner à, anh thật sự rất nhớ em đó!” Ở trong TV, hoàng tử ôm vị hôn thê của mình, điểm nổi bật siêu lớn ở khoé mắt là những giọt nước mắt long lanh lóng lánh.
Cô phục vụ nghe hoàng tử than thở, khóc lóc bao lời nhung nhớ, ngẩng đầu đưa mắt ngó màn hình TV đen trắng, sau đó lại nhìn người đàn ông đang ăn lẩu trước mặt mình.
Cô ngạc nhiên hô: “Ồ? Anh… anh cùng hoàng tử trên TV bề ngoài thật giống nhau nhé!” Tựa hồ như phát hiện được chuyện gì đặc biệt lắm, cô phục vụ run rẩy khoé miệng một cách phấn chấn, lại không kìm được liếc mắt nhìn vị khách nọ thêm vài lần để xác nhận chính mình không bị hoa mắt.
Nhưng thật đáng tiếc! Trông giống thì thế nào? Một người là hoàng tử hào quang chói rọi, một người là dân nghèo chỉ có thể ngồi ở cái quán nhỏ đơn sơ, vắng vẻ này của nhà cô ăn món lẩu có khi còn chẳng thể nói là ngon cho đỡ đói; mặc dù bề ngoài có giống nhau song khoảng cách giữa họ phải nói là trời và đất, hai con người, hai số mệnh, không thể nào đánh đồng được!
Người đàn ông ngẩng đầu quan sát cô, vẻ mặt lạnh lùng không đáp.
“Chân Chân.” Lại có khách kêu cô: “Cháu lấy giúp cho bác 2 chai bia lại đây nào, lạnh nhé!”
“Không thành vấn đề, bác Spark.”
Bia được đưa đến, người khách kia mở nắp chai, đem một chai đưa cho cô: “Nào, cùng bác uống một chén.”
Cô phục vụ trẻ vội vàng sợ hãi xua tay: “Bác Spark, Chân Chân sẽ không uống bia, bác cứ uống một mình đi ạ!”
“Một mình bác uống thì còn ý nghĩa gì! Nào, Chân Chân, cùng bác mấy chén, uống một ly, được không?” Nói rồi liên tục đem bia đẩy vào tay cô.
Chân Chân đột nhiên nghiêng đầu đi, dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía quầy thu ngân của quán, ngồi sau quầy là một ông già tóc bạc, thấy thế lập tức rời quầy thu ngân, đến đoạt đi chai bia trên tay thực khách.
“Spark, ông đừng có làm cháu gái tôi khó xử nữa, nó sẽ không uống bia; nếu muốn tìm người cùng uống, tôi cùng ông uống!”
“Cũng được, cũng được!” Vị khách cười hì hì nhìn lão già trước mặt mình: “Lão Kiều, cháu gái của ông cũng 17 rồi phải chứ? Bia cũng chưa uống qua, ông đừng có quản nó nghiêm ngặt thế một chút được không?”
“Tôi nghiêm với nó còn không phải đều là vì nó sao?” Ông già tóc bạc kéo một ghế ngồi đối diện với vị thực khách.
“Lão Kiều.” Spark nhìn bóng Chân Chân đứng bên cạnh đã đi xa, dĩ nhiên là đang đi đến chỗ các thực khách khác, vội vàng hạ giọng, Spark khó dằn nổi hỏi: “Lần trước nói với ông việc kia, mấy ngày nay ông đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Hôm nay chẳng lẽ cũng không cho tôi được câu trả lời thuyết phục?”
“Câu trả lời thuyết phục?” Lão già tóc bạc không rõ nên lặng đi một chút. “Ông muốn tôi cho ông câu trả lời thuyết phục gì?”
“Chính là… chính là câu trả lời cho việc để Chân Chân trở thành con dâu của tôi đó! Mấy tuần trước đã nói qua với ông rồi, cũng là tại… chỗ này nè, thế nào, có nghĩ chưa? Hôm nay ông đừng lại không thể cho tôi câu trả lời thuyết phục đó nhé?” Ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm lão Kiều, đáy mắt phát ra tia chờ mong. “Ông bây giờ chỉ cần gật đầu một cái, tôi về nhà lập tức thay bọn nhỏ thu xếp hôn lễ, tiệc cưới thì làm ở chỗ ông là được, về phần…”
“Spark!” Ông già tóc bạc nghe đối phương đề cập đến chuyện này sắc mặt lập tức tối đi rất nhiều, ẩn nhẫn nỗi tức giận muốn đánh gãy xương hắn. “Không cần nói nữa, ông đừng nên vọng tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không để Chân Chân gả cho đứa con chơi bời lêu lổng, năm nay gần 40 tuổi, đã 2 lần ly hôn kia của ông đâu.”
“Lão Kiều, cái lão này! Dám… dám ghét bỏ con trai bảo bối của nhà tôi?” Thực khách giận dữ trợn to hai mắt. “Năm nay 40 tuổi thì làm sao? Đàn ông lớn một chút chẳng phải mới biết yêu thương vợ? Từng kết hôn 2 lần thì làm sao, có gì không tốt? Từng có kinh nghiệm thất bại mới có thể từ thất bại rút ra bài học kinh nghiệm, không để mình thêm lần nữa gục ngã? Hơn nữa, tôi còn không chê Chân Chân nhà ông là đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch, đồng ý cho nàng vào cửa nhà tôi, ông dựa vào cái gì mà chê con trai bảo bối của tôi?”
“Chân Chân không phải là trẻ mồ côi không rõ lai lịch! Ông tốt nhất nên cẩn thận câu chữ một chút!” Ông lão tóc bạc biểu tình nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đối phương.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Lão Kiều, ông dám nói nàng không phải do mười mấy năm trước ông nhặt trên đường về nhà? Ông thật là già cả hồ đồ rồi, ông cho là ông nuôi nó mười mấy năm thì nó liền thật sự trở thành cháu gái của ông sao? Hàng xóm bên cạnh ai mà không biết nó là đứa mồ côi? Chỉ mỗi nó còn tưởng ông là ông nội nó thôi! Có người nguyện ý rước đứa mồ côi như nó, ông nên mừng thầm thì đúng hơn, còn bới móc cái gì?”
“Spark, ông rốt cuộc còn muốn tiếp tục ở chỗ này cùng tôi uống không?” Khoé miệng lão già đầu bạc đã tức giận đến độ run rẩy, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bóng cô gái xa xa, e sợ cô lại nghe được cuộc nói chuyện giữa họ. “Nếu ông còn muốn ở lại chỗ này cùng tôi uống thì lập tức ngậm cái mồm oang oang của ông lại cho tôi!”
“Được rồi, được rồi, tôi không nói là được, ông cũng không cần phải tức xịt khói như vậy, cùng lắm tôi cho ông suy nghĩ thêm vài ngày, một thời gian sau hỏi lại ông.” Spark nâng chia bia hướng đúng miệng mình, ngẩng cao đầu rót bia vào miệng, nửa chai bia bị hắn uống sạch.
Nếu không phải vừa ý con bé Chân Chân còn nhỏ mà hiểu chuyện, đủ khả năng chịu khổ, chịu mệt nhọc, hơn nữa con trai 2 năm nay ngoài 2 người vợ đã ly hôn ra, không có ai biết chuyện trước đây còn nguyện ý gả về nhà cho nó, hắn mới không dăm lần bảy lượt qua gạ hỏi lão Kiều đáng ghét này, để lão gả Chân Chân cho con trai bảo bối của hắn.
Một đứa mồ côi không rõ lai lịch, cũng chỉ có mỗi lão Kiều xem nó là bảo vật!
Mùa hè ăn lẩu thật sự là chuyện tra tấn người nhất quả đất, hơn nữa lại là trong loại thời tiết nóng nực và oi bức không chịu nổi này, chưa động gì thì đã nóng đến độ toàn thân mồ hôi ướt đẫm, đầu choáng mắt hoa, huống chi còn phải đối mặt với một nồi lẩu sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, đồng thời ăn đồ ăn nóng đến rát lưỡi trong nồi?
Khó tránh quán gần đây buôn bán không mấy tốt! Ngay cả lẩu cũng có mùa ế hàng, mùa đắt hàng rõ rệt, lại càng không cần nói tới mùa hè ở Bagdad đặc biệt dài, từ tháng 5 đến tháng 10 hàng năm đều sẽ là những ngày hè nắng chói chang.
Ở Bagdad loạn lạc này muốn kinh doanh quán lẩu thật sự vất vả, kiếm thêm vài đồng cũng khó khăn!
Lão Kiều không phải là chưa từng nghĩ muốn đổi qua kinh doanh cái khác, song mọi việc không chỉ có mỗi tu sửa lại mặt tiền của quán, còn phải thuê đầu bếp này nọ, họ quả không dư tiền để trả; quán này vốn là cha mẹ lão Kiều muốn làm ăn lớn ở nước ngoài nên di dân qua Bagdad, phấn đấu mấy chục năm mới để lại cho lão phần tài sản duy nhất, tiếp tục kinh doanh nó với lão cũng là một thứ hoài niệm với cha mẹ, cũng là nơi lão và Chân Chân hai người kiếm kế sinh nhai, nếu đóng quán, lão cùng Chân Chân sẽ bị cắt đứt tất cả nguồn kinh tế, cho nên mặc kệ tiền kiếm được cực kỳ khó khăn, họ cũng phải cố hết sức duy trì.
Không thể nghi ngờ Chân Chân là một cô gái chịu khó, tuân thủ bổn phận của người con gái, luôn không cho chính mình rảnh rỗi, một khi công việc càng bận rộn, cô càng trở nên vui vẻ, điều đó chứng minh việc buôn bán của cô cùng ông nội xem như tốt, được mọi người ưu ái; ngược lại thì tâm tình cô sẽ vô cùng giảm sút, điều đó đại biểu cho sinh hoạt phí tháng này của cô cùng ông nội ít đến không nỡ nhìn.
Một bàn thực khách tính tiền xong rời đi lại có một bàn khác vào quán, khuôn mặt cô vui vẻ tươi cười đưa tiễn khách ra về, một mặt lại quay sang chào đón khách đến quán.
Đây là cuộc sống đã thành hình không thể đổi của cô mấy năm qua, dốc hết sức khiến mỗi vị khách đến quán mình hài lòng trả tiền mà ra về, trước sau đều hết lòng phục vụ.
Thực khách mới tới là một đôi vợ chồng trung niên, gọi 1 phần lẩu cay vừa, 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc, 1 đĩa thịt bò Ngũ Hoa cùng với rau tươi; đang lúc đem lẩu bê ra bàn thì ngoài cửa thuỷ tinh của quán đột nhiên xuất hiện 7, 8 người đàn ông mặc áo đen, quần đen, bộ dạng vênh váo, lên mặt nạt người.
Không khí ở đây nóng nực, thời tiết oi bức, trong quán nghèo nàn đến độ máy lạnh cũng chẳng có mà dùng, chỉ có chiếc quạt trần cũ trên đỉnh đầu “ù ù cạch cạch” xoay tròn.
Cứ nhìn tình hình đầu mùa hè hiện tại ở Bagdad, nhiệt độ không khí chắc đã vượt quá 30 độ C, qua tiếp 2 tháng nữa, cho dù là 50 độ C thì với cái thời tiết kiểu này thể nào cũng tới, lúc ấy người người chỉ hận không thể vùi mình vào khối băng để nghỉ hè nữa thôi.
Ở chỗ dễ nhìn nhất trong quán đặt một cái bàn cao khoảng 18 tấc kê chiếc TV đen trắng, âm thanh lẫn hình ảnh tuy rè rè không rõ ràng song nội dung tín hiệu truyền đến vẫn có thể hiểu được; lúc này trên màn hình đang truyền hình trực tiếp phát sóng lễ đính hôn long trọng của con trai Quốc Vương.
Tại bàn cơm trong góc quán ăn, một người đàn ông nhìn chằm chằm TV, ánh mắt rừng rực bốc lên cơn lửa giận. Anh thật sự cảm thấy bản thân sắp điên lên mất rồi! Hơn nữa trên TV, hoàng tử đối mặt với lời phỏng vấn của phóng viên thì nghiễm nhiên chẳng hề xấu hổ mà nói: “Thật là hạnh phúc, điều tiếc nuối duy nhất là đứa em thứ bảy của tôi chưa đến, tôi vô cùng nhớ nó! Hi vọng thời điểm tôi chính thức kết hôn có thể thấy nó đến dự.”
Anh quả thật hận không thể nhảy vào TV, chui qua màn hình, lột mặt nạ hoàng tử của tên kia xuống, uống cạn máu hắn, ăn luôn thịt hắn…
Anh quả không hiểu, trên thế giới này vì sao còn có thứ người vô liêm sỉ đến loại mức độ này? Thượng Đế nhất định đã nhầm lẫn cái gì mới có thể để cho anh cùng với thứ người ấy sinh ra cùng có khuôn mặt giống nhau như đúc; bằng không chính là đời trước anh đã làm sai việc gì nên mới có một người anh sinh đôi như vậy!
Tên đáng chết ấy, cũng không nghĩ xem vì sao anh lại không có mặt trước ở lễ đính hôn của hắn, cũng không nghĩ xem chính anh bây giờ chật vật như thế này là nhờ ai ban cho? Thế mà một chút cũng chả thèm lo lắng cho một người tha hương xa xôi như anh đây biết chừng đã bị giết chưa, thi thể đã bốc mùi thối rữa chưa, lại có thể yên tâm thoải mái sống, thoải mái cười?
Bất quá mới nửa giờ trước anh vừa tránh được “thêm” một lần súng ống mafia đuổi giết, giờ thì đang tìm chỗ ăn chút gì đó bổ sung thể lực đã hao mòn hơn phân nửa để tiếp tục sống nốt kiếp sống lưu vong, tiếp tục cùng đối phương bảo toàn lực lượng cho các cuộc tử chiến, vậy mà lại bất hạnh thấy tên kia ở trên TV đang đính hôn!
Dựa vào cái gì hắn có thể hạnh phúc, khoái chí ôm người đẹp về, trong khi anh chỉ có thể giống như chuột chạy qua đường trốn đông trốn tây, người người đuổi giết? Cũng bởi khuôn mặt hai người trông quá giống nhau, anh liền không thoát khỏi tai bay vạ gió?
Anh chịu đủ! Anh nhất định phải giết cái tên khốn luôn không ngừng không nghỉ gây ác mộng nhưng vĩnh viễn chẳng biết áy náy, hối cải, giảm bớt rắc rối cho anh kia, nhất định!
Quạt trần của quán ồn ào chuyển động “ù ù”, tuy nhiên vẫn không thể che lấp bớt vị hoàng tử đang chói tai cười to hạnh phúc trên TV.
Các thực khách thì một bên dùng khăn giấy lau đầu đầy mồ hôi, một bên ăn cơm, một bên còn nói 2, 3 câu bình luận với sự kiện trên TV và vị hoàng tử con Quốc Vương mới đính hôn kia, nhàm chán cảm khái kiểu kiểu như “Phô trương ghê gớm thật!”, “Cô gái kia quả là may mắn!”, “Dân thường cùng với hoàng tử quả nhiên không thể nào so sánh!”…
Chỉ mỗi người phục vụ duy nhất trong quán là tựa như con ong mật chăm chỉ hút mật trong bụi hoa, bận rộn đi xuyên qua chúng thực khách, hướng đến một cái bàn dọn đồ ăn ra cho mọi người.
Cái trán của cô đã sớm nóng và mệt đến thấm đầy một tầng mồ hôi, cô không cách nào rỗi tay như những vị khách lấy khăn giấy cẩn thận lau được, chỉ giữa lúc đang bận rộn vội vàng dùng ống tay áo chà lau lung tung một chút, lại không thể qua loa phục vụ cho khách, khách kêu cô, cô phải vội vội vàng vàng chạy bước nhỏ tới, bình bịch đến trước mặt bọn họ.
Ngồi ở góc sáng sủa có một người đàn ông vẫy vẫy tay, cô liền lập tức chạy qua đó.
“Xin hỏi anh còn cần gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng hồng cười hỏi anh, hơi thở thoáng chút hổn hển, có lẽ là do chạy quá nhanh.
“Cho thêm 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc.” Anh muốn biến cơn giận thành cơn thèm ăn! Phải ăn uống no đủ! Anh phải ngon lành tiêu diệt thêm vài đĩa lòng nữa!
“Dạ vâng.” Cô phục vụ xoay người chạy vào bếp, nhanh chóng liền trở lại với 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc đặt lên bàn anh.
“Em trai Wagner à, anh thật sự rất nhớ em đó!” Ở trong TV, hoàng tử ôm vị hôn thê của mình, điểm nổi bật siêu lớn ở khoé mắt là những giọt nước mắt long lanh lóng lánh.
Cô phục vụ nghe hoàng tử than thở, khóc lóc bao lời nhung nhớ, ngẩng đầu đưa mắt ngó màn hình TV đen trắng, sau đó lại nhìn người đàn ông đang ăn lẩu trước mặt mình.
Cô ngạc nhiên hô: “Ồ? Anh… anh cùng hoàng tử trên TV bề ngoài thật giống nhau nhé!” Tựa hồ như phát hiện được chuyện gì đặc biệt lắm, cô phục vụ run rẩy khoé miệng một cách phấn chấn, lại không kìm được liếc mắt nhìn vị khách nọ thêm vài lần để xác nhận chính mình không bị hoa mắt.
Nhưng thật đáng tiếc! Trông giống thì thế nào? Một người là hoàng tử hào quang chói rọi, một người là dân nghèo chỉ có thể ngồi ở cái quán nhỏ đơn sơ, vắng vẻ này của nhà cô ăn món lẩu có khi còn chẳng thể nói là ngon cho đỡ đói; mặc dù bề ngoài có giống nhau song khoảng cách giữa họ phải nói là trời và đất, hai con người, hai số mệnh, không thể nào đánh đồng được!
Người đàn ông ngẩng đầu quan sát cô, vẻ mặt lạnh lùng không đáp.
“Chân Chân.” Lại có khách kêu cô: “Cháu lấy giúp cho bác 2 chai bia lại đây nào, lạnh nhé!”
“Không thành vấn đề, bác Spark.”
Bia được đưa đến, người khách kia mở nắp chai, đem một chai đưa cho cô: “Nào, cùng bác uống một chén.”
Cô phục vụ trẻ vội vàng sợ hãi xua tay: “Bác Spark, Chân Chân sẽ không uống bia, bác cứ uống một mình đi ạ!”
“Một mình bác uống thì còn ý nghĩa gì! Nào, Chân Chân, cùng bác mấy chén, uống một ly, được không?” Nói rồi liên tục đem bia đẩy vào tay cô.
Chân Chân đột nhiên nghiêng đầu đi, dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía quầy thu ngân của quán, ngồi sau quầy là một ông già tóc bạc, thấy thế lập tức rời quầy thu ngân, đến đoạt đi chai bia trên tay thực khách.
“Spark, ông đừng có làm cháu gái tôi khó xử nữa, nó sẽ không uống bia; nếu muốn tìm người cùng uống, tôi cùng ông uống!”
“Cũng được, cũng được!” Vị khách cười hì hì nhìn lão già trước mặt mình: “Lão Kiều, cháu gái của ông cũng 17 rồi phải chứ? Bia cũng chưa uống qua, ông đừng có quản nó nghiêm ngặt thế một chút được không?”
“Tôi nghiêm với nó còn không phải đều là vì nó sao?” Ông già tóc bạc kéo một ghế ngồi đối diện với vị thực khách.
“Lão Kiều.” Spark nhìn bóng Chân Chân đứng bên cạnh đã đi xa, dĩ nhiên là đang đi đến chỗ các thực khách khác, vội vàng hạ giọng, Spark khó dằn nổi hỏi: “Lần trước nói với ông việc kia, mấy ngày nay ông đã suy nghĩ cẩn thận chưa? Hôm nay chẳng lẽ cũng không cho tôi được câu trả lời thuyết phục?”
“Câu trả lời thuyết phục?” Lão già tóc bạc không rõ nên lặng đi một chút. “Ông muốn tôi cho ông câu trả lời thuyết phục gì?”
“Chính là… chính là câu trả lời cho việc để Chân Chân trở thành con dâu của tôi đó! Mấy tuần trước đã nói qua với ông rồi, cũng là tại… chỗ này nè, thế nào, có nghĩ chưa? Hôm nay ông đừng lại không thể cho tôi câu trả lời thuyết phục đó nhé?” Ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm lão Kiều, đáy mắt phát ra tia chờ mong. “Ông bây giờ chỉ cần gật đầu một cái, tôi về nhà lập tức thay bọn nhỏ thu xếp hôn lễ, tiệc cưới thì làm ở chỗ ông là được, về phần…”
“Spark!” Ông già tóc bạc nghe đối phương đề cập đến chuyện này sắc mặt lập tức tối đi rất nhiều, ẩn nhẫn nỗi tức giận muốn đánh gãy xương hắn. “Không cần nói nữa, ông đừng nên vọng tưởng, tôi tuyệt đối sẽ không để Chân Chân gả cho đứa con chơi bời lêu lổng, năm nay gần 40 tuổi, đã 2 lần ly hôn kia của ông đâu.”
“Lão Kiều, cái lão này! Dám… dám ghét bỏ con trai bảo bối của nhà tôi?” Thực khách giận dữ trợn to hai mắt. “Năm nay 40 tuổi thì làm sao? Đàn ông lớn một chút chẳng phải mới biết yêu thương vợ? Từng kết hôn 2 lần thì làm sao, có gì không tốt? Từng có kinh nghiệm thất bại mới có thể từ thất bại rút ra bài học kinh nghiệm, không để mình thêm lần nữa gục ngã? Hơn nữa, tôi còn không chê Chân Chân nhà ông là đứa trẻ mồ côi không rõ lai lịch, đồng ý cho nàng vào cửa nhà tôi, ông dựa vào cái gì mà chê con trai bảo bối của tôi?”
“Chân Chân không phải là trẻ mồ côi không rõ lai lịch! Ông tốt nhất nên cẩn thận câu chữ một chút!” Ông lão tóc bạc biểu tình nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đối phương.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Lão Kiều, ông dám nói nàng không phải do mười mấy năm trước ông nhặt trên đường về nhà? Ông thật là già cả hồ đồ rồi, ông cho là ông nuôi nó mười mấy năm thì nó liền thật sự trở thành cháu gái của ông sao? Hàng xóm bên cạnh ai mà không biết nó là đứa mồ côi? Chỉ mỗi nó còn tưởng ông là ông nội nó thôi! Có người nguyện ý rước đứa mồ côi như nó, ông nên mừng thầm thì đúng hơn, còn bới móc cái gì?”
“Spark, ông rốt cuộc còn muốn tiếp tục ở chỗ này cùng tôi uống không?” Khoé miệng lão già đầu bạc đã tức giận đến độ run rẩy, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía bóng cô gái xa xa, e sợ cô lại nghe được cuộc nói chuyện giữa họ. “Nếu ông còn muốn ở lại chỗ này cùng tôi uống thì lập tức ngậm cái mồm oang oang của ông lại cho tôi!”
“Được rồi, được rồi, tôi không nói là được, ông cũng không cần phải tức xịt khói như vậy, cùng lắm tôi cho ông suy nghĩ thêm vài ngày, một thời gian sau hỏi lại ông.” Spark nâng chia bia hướng đúng miệng mình, ngẩng cao đầu rót bia vào miệng, nửa chai bia bị hắn uống sạch.
Nếu không phải vừa ý con bé Chân Chân còn nhỏ mà hiểu chuyện, đủ khả năng chịu khổ, chịu mệt nhọc, hơn nữa con trai 2 năm nay ngoài 2 người vợ đã ly hôn ra, không có ai biết chuyện trước đây còn nguyện ý gả về nhà cho nó, hắn mới không dăm lần bảy lượt qua gạ hỏi lão Kiều đáng ghét này, để lão gả Chân Chân cho con trai bảo bối của hắn.
Một đứa mồ côi không rõ lai lịch, cũng chỉ có mỗi lão Kiều xem nó là bảo vật!
Mùa hè ăn lẩu thật sự là chuyện tra tấn người nhất quả đất, hơn nữa lại là trong loại thời tiết nóng nực và oi bức không chịu nổi này, chưa động gì thì đã nóng đến độ toàn thân mồ hôi ướt đẫm, đầu choáng mắt hoa, huống chi còn phải đối mặt với một nồi lẩu sôi sùng sục bốc khói nghi ngút, đồng thời ăn đồ ăn nóng đến rát lưỡi trong nồi?
Khó tránh quán gần đây buôn bán không mấy tốt! Ngay cả lẩu cũng có mùa ế hàng, mùa đắt hàng rõ rệt, lại càng không cần nói tới mùa hè ở Bagdad đặc biệt dài, từ tháng 5 đến tháng 10 hàng năm đều sẽ là những ngày hè nắng chói chang.
Ở Bagdad loạn lạc này muốn kinh doanh quán lẩu thật sự vất vả, kiếm thêm vài đồng cũng khó khăn!
Lão Kiều không phải là chưa từng nghĩ muốn đổi qua kinh doanh cái khác, song mọi việc không chỉ có mỗi tu sửa lại mặt tiền của quán, còn phải thuê đầu bếp này nọ, họ quả không dư tiền để trả; quán này vốn là cha mẹ lão Kiều muốn làm ăn lớn ở nước ngoài nên di dân qua Bagdad, phấn đấu mấy chục năm mới để lại cho lão phần tài sản duy nhất, tiếp tục kinh doanh nó với lão cũng là một thứ hoài niệm với cha mẹ, cũng là nơi lão và Chân Chân hai người kiếm kế sinh nhai, nếu đóng quán, lão cùng Chân Chân sẽ bị cắt đứt tất cả nguồn kinh tế, cho nên mặc kệ tiền kiếm được cực kỳ khó khăn, họ cũng phải cố hết sức duy trì.
Không thể nghi ngờ Chân Chân là một cô gái chịu khó, tuân thủ bổn phận của người con gái, luôn không cho chính mình rảnh rỗi, một khi công việc càng bận rộn, cô càng trở nên vui vẻ, điều đó chứng minh việc buôn bán của cô cùng ông nội xem như tốt, được mọi người ưu ái; ngược lại thì tâm tình cô sẽ vô cùng giảm sút, điều đó đại biểu cho sinh hoạt phí tháng này của cô cùng ông nội ít đến không nỡ nhìn.
Một bàn thực khách tính tiền xong rời đi lại có một bàn khác vào quán, khuôn mặt cô vui vẻ tươi cười đưa tiễn khách ra về, một mặt lại quay sang chào đón khách đến quán.
Đây là cuộc sống đã thành hình không thể đổi của cô mấy năm qua, dốc hết sức khiến mỗi vị khách đến quán mình hài lòng trả tiền mà ra về, trước sau đều hết lòng phục vụ.
Thực khách mới tới là một đôi vợ chồng trung niên, gọi 1 phần lẩu cay vừa, 2 đĩa cừu sừng xoắn ốc, 1 đĩa thịt bò Ngũ Hoa cùng với rau tươi; đang lúc đem lẩu bê ra bàn thì ngoài cửa thuỷ tinh của quán đột nhiên xuất hiện 7, 8 người đàn ông mặc áo đen, quần đen, bộ dạng vênh váo, lên mặt nạt người.
/31
|