Chọc Hoắc Thành Hôn

Chương 14: Nằm xuống (1/2)

/2500


Chương 14: Nằm xuống (1/2)
"Khốn nạn... Gã đàn ông tồi tệ..." Hạ Vãn nằm nhoài trong lồng ngực của anh, không ngừng thấp giọng nỉ non lặp lại hai từ này.
Dáng dấp kia, cực kỳ giống bé gái đáng thương bị vứt bỏ.
Lông mày Hoắc Thanh Tùy cau lại, hơi có chút bất đắc dĩ: "Hạ Vãn? Tỉnh lại đi?"
"Đi ra! Đừng để ý tới tôi! Khốn nạn..." Hạ Vãn nghe phiền, không chút suy nghĩ liền đưa tay muốn xoá sạch giọng đáng ghét này, "Tôi phải về nhà! Về nhà!"
Tiếng lòng khẽ nhúc nhích, Hoắc Thanh Tùy cúi đầu tới gần cô, trong giọng trầm thấp mang theo dịu dàng mà chính mình cũng không nhận ra được: "Được, vậy thì dẫn em về nhà."
Hạ Vãn trừng mắt nhìn, cắn ngón tay, hoài nghi nhìn anh: "Thật... Thật sao?"
Hoắc Thanh Tùy nhìn dáng dấp vô tội oan ức của cô, lần thứ hai bất giác thả mềm giọng: "Ừm, thật sự."
Nói xong, anh vững vàng ôm lấy cô rời khỏi.
Ở ngoài Đế Cảnh, xong xuôi mọi chuyện Thì Tuấn mới vừa đuổi tới.
"Hoắc thiếu, về nhà trọ sao?"
Hoắc Thanh Tùy nhìn người trong lồng ngực một chút, môi mỏng cong lên phun ra mấy chữ: "Không, đến cục dân chính."
Trong xe Bentley.
Hạ Vãn kéo cổ áo Hoắc Thanh Tùy, khuôn mặt nhỏ ở nơi lồng ngực anh cọ tới cọ lui, không ngừng thấp giọng nỉ non: "Khó chịu, đau đầu..."
Môi mỏng của Hoắc Thanh Tùy không kìm lòng được cong lên.
Hóa ra là con mèo con uống rượu liền say.
Hạ Vãn thấy không ai để ý đến cô, không vui, ngửa đầu tiến đến trước mặt người đàn ông, chỉ vào đầu chu miệng nhỏ lên bất mãn nói: "Tôi đau đầu, đau đầu, đau đầu!"
"Về nhà liền nếu canh giải rượu cho em uống, uống xong liền không đau nữa." Hoắc Thanh Tùy cúi đầu nhìn con mắt trắng đen rõ ràng của cô, trong giọng trầm thấp mang theo một luồng dụ dỗ và ôn hòa khó có thể phát hiện.
"Nhưng bây giờ tôi đang đau á." Hạ Vãn trừng mắt nhìn anh, vô cùng oan ức nhíu mày, cái dáng dấp nhỏ oan ức kia, giống như một giây sau liền có thể khóc lên vậy, không chờ người đàn ông nói lời nào, cô lại ở trong lồng ngực của anh cọ cọ, vô cùng đáng thương lại thấp giọng nói một câu, "Đau đầu."
"Vậy làm sao bây giờ?" Hoắc Thanh Tùy bỗng nhiên liền nổi lên tâm tư trêu đùa cô, không tới ba ngày ngắn ngủi, anh dường như nhìn thấy nhiều loại dáng vẻ khác nhau của cô.
Nghe được anh hỏi như vậy, đáy mắt Hạ Vãn xẹt qua một vệt ý cười giảo hoạt thực hiện được ý đồ, nắm tay anh quá liền che ở trên huyệt Thái Dương của mình, thoáng ghét bỏ nói: "Xoa xoa cho tôi liền không đau nữa, ngu ngốc."
Ngu ngốc?
Hoắc Thanh Tùy cười.
Vẫn là lần đầu tiên có người nói mình như vậy.
Ngón tay Hạ Vãn nhàn nhạt chọt chọt anh, oan ức hừ một tiếng: "Nhanh lên một chút, đau..."
Hoắc Thanh Tùy ngạo nghễ nhìn cô, trên mặt trắng nõn nhuộm đỏ ửng, giống như ánh nắng chiều, lông mi dài mà cong dày điềm tĩnh nháy nháy, tiếng lòng bị cô kích thích, anh cúi đầu tới gần cô, tiếng nói trở nên hơi khàn khàn: "Vậy thì nằm xuống."
Như là bị đầu độc, Hạ Vãn nhẹ nhàng cắn môi, ngoan ngoãn nằm ở trên đùi anh, tiếng nói an tĩnh mềm mại: "Được rồi."

/2500

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status