"Uy Uy. . . . . ." Anh không để ý tới việc cô kháng nghị, cứng rắn xoay người cô lại đối mặt với mình.
Đôi mặt cô vẫn còn vương lại những giọt lệ yêu kiều, anh gọi cô làm gì chứ? Cô đây không phải là ngũ âm không hoàn hảo hay sao? Làm gì có người nào quy định người ngũ âm không hoản hảo thì không được hát cơ chứ, anh ở đây nghĩ rằng mình là đại ca sĩ thì ngon a "
"Được, được, được, không có ai quy định không được." Tay anh từ đầu trượt xuống má cô lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt, "Là anh không đúng, em nghĩ hát cái gì đều được, OK?"
"Không thèm á!" Cô nặng nề hừ một tiếng, hốc mắt vẫn rưng rưng xoay người sang chỗ khác.
Anh nhìn bóng lưng quật cường của cô không khỏi cười khổ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Được rồi, vậy em hảo hảo ngủ, anh đi về."
"Ô. . . . . ." Cô không nói không rằng cũng không nhúc nhích , vẫn đưa lưng về phía anh nức nở nghẹn ngào.
Anh đứng lên muốn rời khỏi, mới đi không được mấy bước liền nghe được tiếng cô khóc sụt sùi không hiểu sao lại trở nên rất lớn tiếng, hơn nữa còn vừa khóc vừa oán giận.
"Ô. . . . . . Hôm nay là sinh nhật người ta còn không nói. . . . . . Thậm chí ngay cả đến ảo ảnh cũng muốn khi dễ tôi. . . . . . Ô ô. . . Dù sao tôi chính là không có ai muốn. . . Ô ô ô. . ."
Nghe vậy, hai tay anh đút trong túi quần, đứng lại bên cạnh cửa, chấp nhận thở dài, trở về bên giường nhìn Uy Uy đang vừa ôm gối vừa khóc, hỏi " Vậy bây giờ em muốn làm gì?"
Cô dừng việc khóc lại, quay qua một chút xíu, hốc mắt rưng rưng nhìn anh, mang theo tiếng khóc buồn buồn nói: "Em muốn uống cola."
"Đã chuẩn bị đi ngủ lại còn muốn ——" anh vốn định dạy dỗ cô trước lúc ngủ không được uống cola, nhưng vừa nhìn thấy cô lại chuẩn bị lần nữa mếu máo, một bộ lập tức muốn khóc cho anh nhìn, anh lập tức sửa lời nói: "Được, được, được, uống cola xong liền có thể vui mừng."
Hình Lỗi đến phòng bếp của cô, cầm lon cola trong tủ lạnh trở lại, chỉ thấy Uy Uy đã rút vài tờ giấy ra lau mặt, vừa lau nước mắt vừa hỉ mũi.
"Đây." Anh vui vẻ đưa cho cô.
Uy Uy hít hít mũi đưa tay nhận lấy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc thút thít mà ửng hồng lên, bốc đồng lên giọng nói: "Em còn muốn ăn bánh ngọt."
Thật may lúc trước anh có mua.
Hình Lỗi nghe vậy cũng biết cô không còn buồn ngủ, không nói hai lời trở lại phòng khách, mang bánh ngọt chocolate dâu tây vừa mới mua về đưa vào trong phòng.
Cô trừng mắt nhìn, giống như thật không ngờ anh sẽ biến ra được bánh ngọt.
Khi anh vừa mở nắp hộp bánh, cô đã thấy ngay chiếc bánh gần như được bao phủ bởi dâu tây, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sáng bừng lên.
"Oa ——" Cô kêu lên một tiếng, còn vương lại hương vị ngọt ngào ngon miệng, khiến cho người ta cảm thấy thèm thuồng. Chừng ba giây sau, cô đột nhiên giương mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Anh chắc không phải là ông già Noel chứ?"
Anh cười khẽ một tiếng, thay cô cắm những chiếc nến lên trên chiếc bánh, "Không phải."
"Phù, nguy hiểm thật." Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút lo lắng nhìn anh, ngập ngừng nói: "Chẳng qua nếu như anh đã nói như vậy, em cũng cần thanh minh trước một chút, ách. . . . . . Em từ tiểu học năm thứ hai đã bị nói là có chứng si ngốc của người già, bởi vì em hàng năm cũng không nhận được quà sinh nhật, anh xem em không thu được quà sinh nhật đã là rất đáng thương rồi, vậy mà thậm chí ngay cả quà giáng sinh cũng không có, cho nên mới nhất thời không suy nghĩ mà mở miệng, anh là người lớn không được chắp nhặt lỗi làm của trẻ nhỏ, không được để ở trong lòng đó. . ."
"Không biết." Nhìn cô làm bộ dạng gương mặt vô tội, anh mỉm cười muốn cô an tâm, trong lồng ngực không hiểu sao lại dâng lên một cỗ cảm xúc đau lòng .
"Có thật không? Vậy thì tốt." Cô xác nhận anh gật đầu lần nữa, cả người tỉnh táo lại, nhìn anh thắp sáng những cây nến, cô tiếp tục ba bốn câu lảm nhảm thì thầm nói: "Chỉ là nói thật, ông già Noel cũng không thể lớn lên giống A Lỗi, nếu như ông già Noel lớn lên giống A Lỗi, này ông già Noel chính là tóc đen da vàng người Trung Quốc rồi, lời như vậy, xem ra không phải rất quái lạ sao? Anh nói có đúng hay không?"
"Đúng." Anh bất đắc dĩ cười cười, gật đầu hòa cùng, sau đó xoay người đi tắt đèn.
"Có thể hát chúc mừng sinh nhật sao?" Uy Uy hưng phấn nhìn bánh ngọt trước mắt, vui mừng hỏi.
Anh gật đầu, đến bên giường ngồi xuống, cô lập tức khoái khoái lạc lạc vỗ tay hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật.
Nhưng hát xong, cô lại không có thổi nến, chỉ sững sờ nhìn nó.
"Thế nào?" Hình Lỗi thấy cô không có phản ứng, kỳ quái quay đầu nhìn cô, lại phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trơn vừa mềm hạ xuống hai hàng nước mắt.
Cô nói xin lỗi rồi đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cười nói: "Không có gì, chỉ là thật lâu rồi em mới có sinh nhật."
Trong lòng anh căng thẳng, không hiểu sao lại có loại ý nghĩ kích động muốn ôm cô vào lòng, nhưng vừa nghĩ tới việc cô đang cùng Trần đạo diễn lui tới, anh liền rút tay trở về, âm thanh khàn khàn mà nói: "Ước đi."
"Được." Cô khẽ mỉm cười, hai tay đan lại ở trược ngực, cúi đầu chân thành nói điều ước.
Hình ảnh gương mặt cô ở dưới ánh nến vô cùng lung linh, vô cùng dịu dàng ngọt ngào, cảm xúc kì lạ một lần ập vào trong lồng ngực, nhéo thật chặt lấy trái tim anh, khiến anh không khỏi nín thở.
"Tốt lắm." Cô mở hai mắt ra rồi lập tức thổi tắt nến, nhìn anh cười.
Hình Lỗi đứng dậy muốn đi mở đèn, cô lại kéo anh lại, nhấn mở đèn đầu giường, "Chờ một chút, mở cái này là tốt rồi, anh cắt bánh ngọt đi, em muốn khối lớn một chút đó."
Nhìn cô vui vẻ chờ đợi, anh cười cắt cho cô miếng bánh ngọt rồi cắt nữa một khối cho mình, theo cô ngồi ở trên giường ăn.
"A Lỗi, gương mặt của anh thật giống với A Lỗi đó." Cô một bên ăn bánh ngọt, một bên nhìn anh chòng chọc.
Nói nhảm, anh không giống ai giống?
Nghe cô vì say mà loạn ngôn, anh bất đắc dĩ cười khổ.
"Chẳng qua nếu như anh thật là A Lỗi, em liền không thể nào gặp anh ở đây hôm nay rồi."
"Vì sao?"
Cô ăn miệng bánh ngọt, nhìn anh nói: "Bởi vì A Lỗi không biết sinh nhật của em, coi như anh ấy biết thì cũng không có thời gian rảnh. . . . . ."
"Ai nói?" Mặt anh cổ quái.
"Cái này còn cần người khác nói sao? Anh ấy hàng năm đêm trước lễ Noel đều rất bận rộn, bận bịu đi hát nha, quảng bá nha, đi mua sắm nha. . . . . ." Cô buồn buồn nói: "Hơn nữa hát xong còn muốn đi PARTY ở ông ty, mỗi lần khi anh ấy trở về cũng đã hai ba giờ sáng, năm ngoái còn chơi đến rạng sáng bốn giờ mới trở về."
Năm ngoái? Anh sửng sốt một chút, "Anh cho là em đã ngủ."
"Em không có ngủ được." Cô làm bộ đáng thương nhìn anh nói: "Tại sao anh năm ngoái không xuất hiện vậy? Nếu anh năm ngoái mà xuất hiện thì có phải chúng ta đã có thể ngồi uống rượu cùng nhau, em sẽ không phải nhàm chán như vậy."
"Em năm nào cũng ở nhà một mình uống rượu giải sầu?" Anh nhíu mày.
"Ừ." Cô cắn dĩa gật đầu một cái, "Em hàng năm sinh nhật đều là một mình một người, cho nên anh sang năm nhớ phải tới sớm một chút đó, tới sớm một chút em mới có thể nâng cốc chia cho anh một nửa."
Còn chia cho anh một nửa cơ đấy?
Hình Lỗi sắc mặt khó coi ăn bánh ngọt, tránh cho việc anh không nhịn được lại mở miệng mà mắng chửi người.
Vừa nghĩ tới cô hàng năm có thể cũng thiếu chút nữa say khướt ở trong phòng tắm, xuất hiện ngoài ý muốn như vậy giống như mới vừa rồi, anh đã cảm thấy trái tim vô lực, đổ mồ hôi hột.
Nói giỡn, cô sang năm nếu còn dám đụng đến rượu, anh đây sẽ mang họ của cô !!
"Ăn xong rồi, YA!" Cô vui mừng kêu một tiếng, bỏ đĩa với dĩa lên trên bàn.
"Có muốn nữa hay không?" Nhìn cô tâm tình vui vẻ, anh quyết định tất cả dạy dỗ đều có thể đợi đến ngày mai.
Cô lắc đầu một cái, mở lon cola ra rồi hát hai cái, dựa lưng trên giường, hài lòng đánh trọn một ngụm.
"A, ăn ngon thật, mặc dù là giả, nhưng cảm giác giống như thật." Cô cười cười ha ha mà nói.
Bởi vì vốn chính là thật.
Hình Lỗi nhịn được lời này, sợ cô say rượu sẽ cùng anh cãi đến sáng sớm.
Anh ăn xong liền vứt đĩa vào trong thùng rác, thừa dịp cô đang uống cola thì mang bánh ngọt còn thừa vào trong tủ lạnh.
Chờ tới khi anh trở lại phòng ngủ, chỉ thấy cô dựa vào đầu giường bắt đầu buồn ngủ .
"Uy Uy, nằm xuống ngủ đi." Anh đi lên phía trước, lấy đi lon cola trên tay cô, nhẹ nói.
"A, cái gì?" Cô tỉnh lại, chỉ là buồn ngủ vẫn như cũ nồng đậm.
"Nằm xuống." Anh giúp cô nằm xong, cô lại nắm lấy tay của anh không thả.
"Không cần, em còn chưa muốn ngủ. . . . . ." Cô quật cường muốn mở mắt, mí mắt nặng trĩu lại lần nữa khép lại.
"Mắt của em muốn cũng không mở ra được."
"Không cần đi nha…., ở lại với em. . . . . ." Uy Uy nhẹ chau đôi mày thanh tú lại, cố gắng kháng cự sự xâm lấn của cơn buồn ngủ, em không muốn ở một mình. . . . . ."
Về mặt lý trí, anh biết cô đã cùng Trần đạo diễn kết giao, anh nếu ở lại, lại thật sự chính là chiếm tiện nghi của cô, nhưng ở trên mặt tình cảm, cô khó khi nào đối với anh làm nũng, mặc dù biết không nên, anh còn không hiểu sao lại cảm thấy rất vui mừng.
Huống chi, anh hai ngày nay, mỗi lần vừa nghĩ tới cô, anh càng ngày càng có một loại lo lắng sợ đồ đạc của mình bị người khác đoạt mất.
Dĩ nhiên anh biết cô không phải đồ vật gì, anh cũng hiểu được loại ý nghĩ muốn mang cô ở lại bên mình là rất ích kỷ, nhưng anh không cách nào ngăn chặn ý nghĩ kia ở bên trong đầu mình hô hào.
Cho nên anh cũng có không giãy giụa thật lâu liền lên giường, theo cô nằm xuống.
Uy Uy theo thói quen rúc vào trong ngực anh, cả người buông lỏng xuống, ngáp một cái nói: "A Lỗi, anh thật tốt. . . . . ."
Đôi mặt cô vẫn còn vương lại những giọt lệ yêu kiều, anh gọi cô làm gì chứ? Cô đây không phải là ngũ âm không hoàn hảo hay sao? Làm gì có người nào quy định người ngũ âm không hoản hảo thì không được hát cơ chứ, anh ở đây nghĩ rằng mình là đại ca sĩ thì ngon a "
"Được, được, được, không có ai quy định không được." Tay anh từ đầu trượt xuống má cô lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt, "Là anh không đúng, em nghĩ hát cái gì đều được, OK?"
"Không thèm á!" Cô nặng nề hừ một tiếng, hốc mắt vẫn rưng rưng xoay người sang chỗ khác.
Anh nhìn bóng lưng quật cường của cô không khỏi cười khổ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Được rồi, vậy em hảo hảo ngủ, anh đi về."
"Ô. . . . . ." Cô không nói không rằng cũng không nhúc nhích , vẫn đưa lưng về phía anh nức nở nghẹn ngào.
Anh đứng lên muốn rời khỏi, mới đi không được mấy bước liền nghe được tiếng cô khóc sụt sùi không hiểu sao lại trở nên rất lớn tiếng, hơn nữa còn vừa khóc vừa oán giận.
"Ô. . . . . . Hôm nay là sinh nhật người ta còn không nói. . . . . . Thậm chí ngay cả đến ảo ảnh cũng muốn khi dễ tôi. . . . . . Ô ô. . . Dù sao tôi chính là không có ai muốn. . . Ô ô ô. . ."
Nghe vậy, hai tay anh đút trong túi quần, đứng lại bên cạnh cửa, chấp nhận thở dài, trở về bên giường nhìn Uy Uy đang vừa ôm gối vừa khóc, hỏi " Vậy bây giờ em muốn làm gì?"
Cô dừng việc khóc lại, quay qua một chút xíu, hốc mắt rưng rưng nhìn anh, mang theo tiếng khóc buồn buồn nói: "Em muốn uống cola."
"Đã chuẩn bị đi ngủ lại còn muốn ——" anh vốn định dạy dỗ cô trước lúc ngủ không được uống cola, nhưng vừa nhìn thấy cô lại chuẩn bị lần nữa mếu máo, một bộ lập tức muốn khóc cho anh nhìn, anh lập tức sửa lời nói: "Được, được, được, uống cola xong liền có thể vui mừng."
Hình Lỗi đến phòng bếp của cô, cầm lon cola trong tủ lạnh trở lại, chỉ thấy Uy Uy đã rút vài tờ giấy ra lau mặt, vừa lau nước mắt vừa hỉ mũi.
"Đây." Anh vui vẻ đưa cho cô.
Uy Uy hít hít mũi đưa tay nhận lấy, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc thút thít mà ửng hồng lên, bốc đồng lên giọng nói: "Em còn muốn ăn bánh ngọt."
Thật may lúc trước anh có mua.
Hình Lỗi nghe vậy cũng biết cô không còn buồn ngủ, không nói hai lời trở lại phòng khách, mang bánh ngọt chocolate dâu tây vừa mới mua về đưa vào trong phòng.
Cô trừng mắt nhìn, giống như thật không ngờ anh sẽ biến ra được bánh ngọt.
Khi anh vừa mở nắp hộp bánh, cô đã thấy ngay chiếc bánh gần như được bao phủ bởi dâu tây, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời sáng bừng lên.
"Oa ——" Cô kêu lên một tiếng, còn vương lại hương vị ngọt ngào ngon miệng, khiến cho người ta cảm thấy thèm thuồng. Chừng ba giây sau, cô đột nhiên giương mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Anh chắc không phải là ông già Noel chứ?"
Anh cười khẽ một tiếng, thay cô cắm những chiếc nến lên trên chiếc bánh, "Không phải."
"Phù, nguy hiểm thật." Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút lo lắng nhìn anh, ngập ngừng nói: "Chẳng qua nếu như anh đã nói như vậy, em cũng cần thanh minh trước một chút, ách. . . . . . Em từ tiểu học năm thứ hai đã bị nói là có chứng si ngốc của người già, bởi vì em hàng năm cũng không nhận được quà sinh nhật, anh xem em không thu được quà sinh nhật đã là rất đáng thương rồi, vậy mà thậm chí ngay cả quà giáng sinh cũng không có, cho nên mới nhất thời không suy nghĩ mà mở miệng, anh là người lớn không được chắp nhặt lỗi làm của trẻ nhỏ, không được để ở trong lòng đó. . ."
"Không biết." Nhìn cô làm bộ dạng gương mặt vô tội, anh mỉm cười muốn cô an tâm, trong lồng ngực không hiểu sao lại dâng lên một cỗ cảm xúc đau lòng .
"Có thật không? Vậy thì tốt." Cô xác nhận anh gật đầu lần nữa, cả người tỉnh táo lại, nhìn anh thắp sáng những cây nến, cô tiếp tục ba bốn câu lảm nhảm thì thầm nói: "Chỉ là nói thật, ông già Noel cũng không thể lớn lên giống A Lỗi, nếu như ông già Noel lớn lên giống A Lỗi, này ông già Noel chính là tóc đen da vàng người Trung Quốc rồi, lời như vậy, xem ra không phải rất quái lạ sao? Anh nói có đúng hay không?"
"Đúng." Anh bất đắc dĩ cười cười, gật đầu hòa cùng, sau đó xoay người đi tắt đèn.
"Có thể hát chúc mừng sinh nhật sao?" Uy Uy hưng phấn nhìn bánh ngọt trước mắt, vui mừng hỏi.
Anh gật đầu, đến bên giường ngồi xuống, cô lập tức khoái khoái lạc lạc vỗ tay hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật.
Nhưng hát xong, cô lại không có thổi nến, chỉ sững sờ nhìn nó.
"Thế nào?" Hình Lỗi thấy cô không có phản ứng, kỳ quái quay đầu nhìn cô, lại phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trơn vừa mềm hạ xuống hai hàng nước mắt.
Cô nói xin lỗi rồi đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, cười nói: "Không có gì, chỉ là thật lâu rồi em mới có sinh nhật."
Trong lòng anh căng thẳng, không hiểu sao lại có loại ý nghĩ kích động muốn ôm cô vào lòng, nhưng vừa nghĩ tới việc cô đang cùng Trần đạo diễn lui tới, anh liền rút tay trở về, âm thanh khàn khàn mà nói: "Ước đi."
"Được." Cô khẽ mỉm cười, hai tay đan lại ở trược ngực, cúi đầu chân thành nói điều ước.
Hình ảnh gương mặt cô ở dưới ánh nến vô cùng lung linh, vô cùng dịu dàng ngọt ngào, cảm xúc kì lạ một lần ập vào trong lồng ngực, nhéo thật chặt lấy trái tim anh, khiến anh không khỏi nín thở.
"Tốt lắm." Cô mở hai mắt ra rồi lập tức thổi tắt nến, nhìn anh cười.
Hình Lỗi đứng dậy muốn đi mở đèn, cô lại kéo anh lại, nhấn mở đèn đầu giường, "Chờ một chút, mở cái này là tốt rồi, anh cắt bánh ngọt đi, em muốn khối lớn một chút đó."
Nhìn cô vui vẻ chờ đợi, anh cười cắt cho cô miếng bánh ngọt rồi cắt nữa một khối cho mình, theo cô ngồi ở trên giường ăn.
"A Lỗi, gương mặt của anh thật giống với A Lỗi đó." Cô một bên ăn bánh ngọt, một bên nhìn anh chòng chọc.
Nói nhảm, anh không giống ai giống?
Nghe cô vì say mà loạn ngôn, anh bất đắc dĩ cười khổ.
"Chẳng qua nếu như anh thật là A Lỗi, em liền không thể nào gặp anh ở đây hôm nay rồi."
"Vì sao?"
Cô ăn miệng bánh ngọt, nhìn anh nói: "Bởi vì A Lỗi không biết sinh nhật của em, coi như anh ấy biết thì cũng không có thời gian rảnh. . . . . ."
"Ai nói?" Mặt anh cổ quái.
"Cái này còn cần người khác nói sao? Anh ấy hàng năm đêm trước lễ Noel đều rất bận rộn, bận bịu đi hát nha, quảng bá nha, đi mua sắm nha. . . . . ." Cô buồn buồn nói: "Hơn nữa hát xong còn muốn đi PARTY ở ông ty, mỗi lần khi anh ấy trở về cũng đã hai ba giờ sáng, năm ngoái còn chơi đến rạng sáng bốn giờ mới trở về."
Năm ngoái? Anh sửng sốt một chút, "Anh cho là em đã ngủ."
"Em không có ngủ được." Cô làm bộ đáng thương nhìn anh nói: "Tại sao anh năm ngoái không xuất hiện vậy? Nếu anh năm ngoái mà xuất hiện thì có phải chúng ta đã có thể ngồi uống rượu cùng nhau, em sẽ không phải nhàm chán như vậy."
"Em năm nào cũng ở nhà một mình uống rượu giải sầu?" Anh nhíu mày.
"Ừ." Cô cắn dĩa gật đầu một cái, "Em hàng năm sinh nhật đều là một mình một người, cho nên anh sang năm nhớ phải tới sớm một chút đó, tới sớm một chút em mới có thể nâng cốc chia cho anh một nửa."
Còn chia cho anh một nửa cơ đấy?
Hình Lỗi sắc mặt khó coi ăn bánh ngọt, tránh cho việc anh không nhịn được lại mở miệng mà mắng chửi người.
Vừa nghĩ tới cô hàng năm có thể cũng thiếu chút nữa say khướt ở trong phòng tắm, xuất hiện ngoài ý muốn như vậy giống như mới vừa rồi, anh đã cảm thấy trái tim vô lực, đổ mồ hôi hột.
Nói giỡn, cô sang năm nếu còn dám đụng đến rượu, anh đây sẽ mang họ của cô !!
"Ăn xong rồi, YA!" Cô vui mừng kêu một tiếng, bỏ đĩa với dĩa lên trên bàn.
"Có muốn nữa hay không?" Nhìn cô tâm tình vui vẻ, anh quyết định tất cả dạy dỗ đều có thể đợi đến ngày mai.
Cô lắc đầu một cái, mở lon cola ra rồi hát hai cái, dựa lưng trên giường, hài lòng đánh trọn một ngụm.
"A, ăn ngon thật, mặc dù là giả, nhưng cảm giác giống như thật." Cô cười cười ha ha mà nói.
Bởi vì vốn chính là thật.
Hình Lỗi nhịn được lời này, sợ cô say rượu sẽ cùng anh cãi đến sáng sớm.
Anh ăn xong liền vứt đĩa vào trong thùng rác, thừa dịp cô đang uống cola thì mang bánh ngọt còn thừa vào trong tủ lạnh.
Chờ tới khi anh trở lại phòng ngủ, chỉ thấy cô dựa vào đầu giường bắt đầu buồn ngủ .
"Uy Uy, nằm xuống ngủ đi." Anh đi lên phía trước, lấy đi lon cola trên tay cô, nhẹ nói.
"A, cái gì?" Cô tỉnh lại, chỉ là buồn ngủ vẫn như cũ nồng đậm.
"Nằm xuống." Anh giúp cô nằm xong, cô lại nắm lấy tay của anh không thả.
"Không cần, em còn chưa muốn ngủ. . . . . ." Cô quật cường muốn mở mắt, mí mắt nặng trĩu lại lần nữa khép lại.
"Mắt của em muốn cũng không mở ra được."
"Không cần đi nha…., ở lại với em. . . . . ." Uy Uy nhẹ chau đôi mày thanh tú lại, cố gắng kháng cự sự xâm lấn của cơn buồn ngủ, em không muốn ở một mình. . . . . ."
Về mặt lý trí, anh biết cô đã cùng Trần đạo diễn kết giao, anh nếu ở lại, lại thật sự chính là chiếm tiện nghi của cô, nhưng ở trên mặt tình cảm, cô khó khi nào đối với anh làm nũng, mặc dù biết không nên, anh còn không hiểu sao lại cảm thấy rất vui mừng.
Huống chi, anh hai ngày nay, mỗi lần vừa nghĩ tới cô, anh càng ngày càng có một loại lo lắng sợ đồ đạc của mình bị người khác đoạt mất.
Dĩ nhiên anh biết cô không phải đồ vật gì, anh cũng hiểu được loại ý nghĩ muốn mang cô ở lại bên mình là rất ích kỷ, nhưng anh không cách nào ngăn chặn ý nghĩ kia ở bên trong đầu mình hô hào.
Cho nên anh cũng có không giãy giụa thật lâu liền lên giường, theo cô nằm xuống.
Uy Uy theo thói quen rúc vào trong ngực anh, cả người buông lỏng xuống, ngáp một cái nói: "A Lỗi, anh thật tốt. . . . . ."
/29
|