Nhục ư? Đúng rồi! Nhục nhã!... Anh ta... sẽ nhục... đứa con gái kia... sẽ nhục...
Vậy... tại sao... tôi vẫn cứ đau nhiều thế?
Mọi chuyện... mới chỉ... bắt đầu thôi...
Gió đã cuốn đớn đau vào đời như thế đấy...
Ai làm người đau, giờ có thấy mình đau?
Đúng như tôi nghĩ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi và tôi vô tình đã chính là người bắt đầu mọi chuyện... Tôi đã bắn rơi máy bay khi chính tôi là người lái nó và ở phía dưới kia... là mặt đất với đầy rẫy các loại xe qua, trong đó có cả... taxi và xe bus... Tất cả đều bị mảng vỡ của máy bay rơi làm cho nát vụn...
Tôi nhận được tin nhắn lúc hai giờ sáng, một tin nhắn dài của một người đàn ông không lạ và tất nhiên là từ một số quen... Tin nhắn khiến cho tôi hụt hẫng cả đêm và nổi điên ngay tức khắc... Tôi bám lấy khoảng không gian là những bức tường lặng lẽ và sợ hãi trốn tránh những tấm gương đột nhiên cảm giác như chi chít trong phòng...
Tôi sợ hãi và kinh tởm chính tôi, tôi không còn dám soi mình nữa... không còn dám nhìn thấy tôi nữa...
Cái tin nhắn ấy đã biến tôi thành con quái vật... Hay chính tôi đã là một con quái vật từ lâu rồi và giờ tin nhắn đó giúp tôi nhận ra điều hiển nhiên ấy... Nước mắt không chảy, cơ hàm không cử động để rên lên những tiếng kêu đau đớn... nhưng sự cào cấu đến rách cả mảng vôi vữa tường rơi lả tả...
"Anh xin lỗi em vì tất cả, anh đã rất hối hận vì đã không tốt với em nhưng điều anh hối hận hơn là đã yêu em và làm em yêu để khiến em trở nên tàn nhẫn... Sự thật này đã khiến anh nhận ra rằng anh là người có lỗi và sai lầm trong tất cả mọi chuyện, nhờ cú shock đến từ em, anh sẽ thay đổi... nhưng em à, em cũng sẽ hãy thay đổi nhé... Đừng nhẫn tâm và độc ác như thế, nó không giống em... Đứa con gái ấy, chỉ mới lớp mười một thôi mà em, tại sao em lại làm vậy. Cô ấy đã tự tử đấy... Em à, rất may là không sao, nhưng cái thai đã bị sẩy. Anh không trách em, anh chỉ trách mình. Anh không xứng đáng với ai cả. Anh chỉ nhắn tin để xin lỗi vì tất cả, xin lỗi về khoảng thời gian qua và xin lỗi vì đã làm em thay đổi tồi tệ đến thế. Cám ơn em! Không phải nhắn lại đâu!"
Tôi... tôi đã làm gì vậy? Tôi đã làm gì thế này... Tôi vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một trò chơi và trò chơi đã kết thúc khi tôi đóng khép tất cả lại bằng một cú hích... nhưng không... tôi đã bắt đầu một nỗi đau... Nó xuất phát từ một người đàn ông nhưng nó lại đi đến với rất nhiều người đàn bà... ít nhất... là hai người... tôi và cô bé đó... Tôi nghĩ là cô ấy không có... không có cái thai nào cả... Nhưng tôi đã sai ư? Không có... thì làm sao mà sẩy...
Lương tâm và sự cắn rứt sẽ dìm chết tôi mỗi ngày... không phải là nỗi đau thể xác mà sự tan nát của tâm hồn... và tâm hồn ấy sẽ điều khiển bản thân tôi tự thiêu đốt thể xác yếu đuối này...
Tôi không biết nghĩ gì cả, chẳng thế nghĩ gì cả, chỉ thể quay cuồng cho qua khỏi cơn say đến nghẹt thở đêm này... Cái đêm tôi nhận ra mình chẳng phải thiên thần mà hoàn toàn chỉ là... quái vật!
- Hãy đến thăm nó, vì chúng ta đã sai. - Bạn tôi mạnh mẽ nói, cô ấy không chút sợ hãi, một nét nhíu mày, hay một cử chỉ nhăn nhúm nào trên cơ mặt đang căng ra bình thản. - Nhưng dù sao cái thai thì cũng sẽ phải phá, mày đừng hoảng loạn, tự tử chỉ là cách ngu dốt của một con đàn bà yếu đuối. Nó còn quá trẻ và nó đã làm vậy, điều ấy... chẳng phải lỗi của mày, hiểu không? Dù sao thì nó vẫn còn sống, tức là ông trời không cho nó chết và ông trời cũng nói với mày rằng, mày chẳng hề sai tí nào!
- Nhưng tao... tao...
- Thôi nào, tất cả chúng ta đều là đàn bà, hại nhau không có nghĩa là không yêu thương nhau... Hại nhau chỉ vì chưa tìm được cái đàn bà cùng đau trong nhau mà thôi. Tao nói rồi mày không sai. Còn lời xin lỗi của bọn con trai... hãy chấp nhận nó như là mày có thể... thế thôi... đừng suy nghĩ về sự ăn năn của bọn nó... Chỉ là một cái xe, hết xăng và trục trặc máy không thể đi nên trùng lại, nhưng khi lại có thứ nó cần rồi... nó sẽ lại lăn bánh và chà đạp con gái như sàn bằng trên những con đường bánh xe chèn qua... Thế thôi!
- Tao thấy tao thật độc ác, tao kinh tởm tao! Tao không muốn gặp ai cả. - Tôi hoảng loạn và gào khóc...
Vẫn cái giọng bình tĩnh trịch thượng, con bạn nói đều đều... Nó bước đến bên chiếc piano với những phím nhô đen trắng không đều ấy... Và bắt đầu chơi một bản nhạc dài... Bản nhạc xoáy sâu vào lòng tôi tan nát... Những âm hưởng dữ dội vang lên và đi vào trái tim tôi bóp nghẹt hơi thở tôi sợ hãi... "Định mệnh - số 5" của Beth... Tôi hiểu âm thanh của "Định mệnh" nhưng tôi cảm nhận sâu sắc và thấm thía hơn cái từ, cái tên của số 5 này... có nghĩa là "Định mệnh"...
- Tại sao lại là "Định mệnh" hả mày? Sao không phải là Es-dur? Sao không phải là một cái gì đó khác... Bởi vì nó phải là "Định mệnh". Đơn giản thế! Khi tao học đàn, người ta bảo tao rằng, chơi piano chỉ dành cho người quý tộc... Tao chẳng phải quý tộc, tao học chơi piano để chứng minh rằng, người chơi đàn đơn giản chỉ là một nhạc công. Cũng giống như khi tao yêu thằng đó, để chứng tỏ cho nó thấy nó cần tao, chứ không phải như nó nghĩ... tao cần nó... Và nó làm cho tao đau đớn... đến mức tao đã phải ra đi... Mày hãy nghĩ đơn giản vấn đề đi... Mày không thể cứ đau rồi chết... mày dù đau vẫn phải cứ lết đi... người chơi đàn chỉ là một nhạc công, mày làm đàn bà tổn thương vì đơn giản mày cũng đã bị tổn thương vì là đàn bà... Hiểu không? Hãy đơn giản như tao đang cố gắng để chúng ta đơn giản đi...
- Tôi đã hiểu vì sao... hay ít ra là cũng dần dần mờ ảo nhận ra vấn đề, nhưng lương tâm tôi vẫn cồn cào trong tôi một bản tráng ca mạnh mẽ, tôi sai... tôi sai...
- Sao em dại thế...
Bệnh viện, những chiếc giường và cái màu trắng xanh tang tóc... mùi nồng nặc khó chịu của đủ loại thuốc trên đời làm tôi phát buồn nôn... Chẳng hiểu sao bạn tôi biết được bệnh viện mà cô bé đó nằm, nó bắt tôi đến và nó đến cùng... Bao giờ tôi mới có được cái vẻ lạnh lùng và dứt khoát của nó... Phải chăng phải trải qua thêm thật nhiều khó khăn và nhiều nỗi đau thì mới ngấm và thấm thía đủ để lạnh lùng?
Con bé nằm đó, trên chiếc giường co quắp và đơn lạnh, không một người thân chăm nom... Tôi đứng nép sau bạn tôi... mặt quay đi... vì mắt tôi nhìn nó ngấn nước... tôi xót lắm... nó còn nhỏ quá... Lớp mười một mới bao nhiêu tuổi? Mười bảy à... kém tôi ba tuổi... không nhiều lắm nhưng thực sự chẳng thể trải đời... Sao phải chịu nỗi đau... hình như là... quá lớn... lớn hơn cả tôi nữa...
Nó im lặng không quay lại nhìn khi bạn tôi hỏi nó... Còn bạn tôi thì vẫn cứ nói, cô ấy nhấc tay con bé lên... di vài cái vết băng màu trắng:
- Nếu em muốn chết, em đừng rạch tay, hãy treo cổ hoặc uống thuốc độc, vì chỉ những người biết rạch tay thì mới rạch cho mình chết được... Rạch tay đâu có dễ như trong film hả em?
Tôi trợn tròn mắt giật mình trước những câu nói quá lạnh lẽo của bạn mình:
- Mày nói cái gì thế... em nó...
Quay sang con bé:
- Em à, chị xin lỗi... lỗi của chị... chị đã không hiểu và không tin em. - Tôi vừa nói vừa khóc!
- Em thấy không, em và bạn chị, hai người giống nhau. Nhưng với chị thì như nhau cả, chắc bạn chị nghĩ em còn bé quá, còn với chị em quá lớn rồi, là đàn bà rồi thì làm sao mà bé được... Vì lớn rồi nên nếu muốn chết thì hãy chết vì cái gì đó xứng đáng hơn!
Tay con bé bắt đầu cử động, nó đưa tay lên quết những giọt nước mắt đang rơi trên gò má bông mềm non nớt... Nó mấp máy môi... ngậm chặt cái giọt mặn mồi lăn trên má chảy xuống đôi môi nó run run...
- Chị cũng là người yêu anh ấy à?
Tôi im lặng... tôi chẳng biết trả lời thế nào với con người đáng thương này... chỉ còn biết quay lặng đi cắn chặt môi mình thôi...
- Mày đừng cắn môi nữa, chảy máu bây giờ...
- Anh ấy đã đến đây, đã xin lỗi, anh ấy cũng như chị, để lại tiền và anh ấy đã đi...
Mắt nó nhắm lại... hàng mi dầy vút cong như nỗi đau nó mỉa mai tôi cong cớn...
- Và em đã cầm tiền như em đã nhặt tiền của chị ném đi... vào mặt em...
Môi nó nhếch lên cười chua chát:
- Chẳng ai quan tâm em trên thế giới này, bố mẹ em cũng như thế, cho em tiền và đi, chỉ trở về khi em cần tiền... đơn giản thế...
- Chị xin lỗi... -Tôi khóc, tôi nói, tôi muốn nói nhiều hơn nhưng thực tình tôi chỉ có thể nói như vậy thôi... Buồn và đau lắm!
Nó lại cười, nụ cười chua xót ấy làm cho tôi có cảm giác, chắc sau này tôi sẽ sợ hãi tất cả những nụ cười mất thôi...
- Chị không có lỗi, chị đừng xin lỗi vì chẳng ai có lỗi cả. Chỉ là chúng ta đã không đúng thôi. Hôm đó, em sợ lắm, em sợ đau, em sợ mất... Em đã từng nghĩ rằng, nếu ngày trước bố mẹ em phá em từ khi em còn trong bụng mẹ thì em sẽ hận họ hay cám ơn họ đây? Và em đã nghĩ là... em sẽ hận... Sao không giết chết em đi, mà sinh ra em để cho tiền yêu thương em thay vì cha mẹ thương yêu em... Nên em đã đi theo chị... em nghĩ em cũng sẽ không muốn con em hận mình... Nhưng chị à, em nhận ra là, em đã cám ơn bố mẹ em, họ không phá em để em được sống để mà biết hận... Vậy sao em lại vứt con mình... Nên em chạy đi... Nhưng chị lại nghĩ... rằng em giả dối... Em sợ hãi nhất... sự giả dối trên đời... Và nếu chết đi... thì hai mẹ con em... sẽ cùng nhau chết...
Tôi khóc... Bạn tôi khóc... Cả ba chúng tôi đều khóc:
- Và em đã không chết... Con em vẫn cứ ra đi một mình như thế... Chị ơi, chị thương em lắm phải không? Cả chị nữa... Phải không? Các chị đang khóc vì thương em quá nhỏ à... Anh ấy đã đến, anh ấy đã đi và em thì chẳng muốn anh ấy ở lại làm gì... Vì thương ư? Không, em không cần đâu, cho dù em nhỏ... Tình yêu, tình cảm, tình dục, tất cả cái gì liên quan đến chữ "tình" đều không đợi tuổi mà... Đừng thương em...
Tôi không biết nỗi đau của ba chúng tôi, gặp nhau ở điểm nào... nhưng tôi cảm nhận được một chữ "chung" trong cái niềm đau xót tận cùng ấy... Tôi không còn thấy mình tội lỗi nữa, nhưng tôi không thể xót xa... Vì sao à? Vì tôi đã và đang phải gánh chịu cái hậu quả mà tôi gây ra... Tôi đau phần tôi và đau thêm phần của cô bé đó nữa...
Khi tôi bước đi dưới cơn mưa, nhận ra một điều vỡ nát và tan tác rằng mình không thể có người yêu được nữa... hay nói chính xác hơn chẳng thể được yêu người mình yêu vì đã không còn trinh trắng... thì tôi đã biết rằng... cuộc sống đã cho tôi đi một chuyến bay dài... càng khát khao thì càng không còn khao khát nữa...
Khi tôi ném những đồng tiền vào mặt cô bé ấy với sự tức giận và niềm căm hận nghi ngờ để cô bé ấy tự kết liễu mình bằng một vài nhát rạch... Tôi đã hiểu nỗi đau thiếu nữ luôn hòa chung với máu... Sự mất mát không đơn giản chỉ là sự ra đi mà nó còn là cả cái chết nữa... Một sự sống mới hình thành, đã nhẫn tâm bị bắt buộc phải chết... phải kết thúc khi chưa được bắt đầu...
Khi bạn tôi cay đắng nhìn người yêu mình nhàu nhĩ thân xác với bao người con gái khác, để ngậm ngùi cô ấy nâng phím đàn... một mình... trong bản ca Định mệnh... Tôi đã hiểu rằng đàn bà chúng tôi thật biết cách hi sinh...
Khi những con đường bằng phẳng chúng tôi đi qua bỗng nhiên trải sỏi, còn chúng tôi lại tập tễnh trên những đôi giày cao gót nhọn đến đau tím chân... thì chông chênh và sẽ ngã là điều bắt buộc phải xảy ra...
Đã có mất mát, đã có đau thương... đã có đủ những điều vấn vương cần vứt bỏ...
Vấn đề là chúng tôi không thể thấy ánh sáng... cũng chẳng còn tia sáng nào... Khi tiếng nhạc Gloomy Sunday không phải là một giai điệu cổ điển... Nó cứ rít lên trong đầu tôi dẫn dắt đi vào một lối tối u mê...
.....
Và ba người chúng tôi, bạn tôi - tôi - và cô bé mười nảy tuổi đã bước vào đời nhau như thế đấy... cùng với một sự cảm thông đến cùng cực của giới hạn nỗi đau... Chúng tôi đã bước vào trong thế giới không đàn ông...
o Ừ, cũng phải thôi...
o Kẻ nào đã khát khao các anh?
o Kẻ nào đã cầu xin... cho em gần anh thêm chút nữa...
o Nhưng vẫn bị ruồng rẩy...
o Hãy nhìn xem này...
Cô bé ấy, lớp mười một non nớt thơ ngây... cầu xin người yêu tôi - anh chàng xe bus, hãy cho cô ấy gần lại thêm chút nữa thôi để được yêu anh ấy... Và đứa con sẽ là một sợi dây... nhưng đau đớn thay... không được gần, chưa được xích lại tay trong tay thì đứa trẻ ấy đã chết...
Bạn tôi... và anh chàng xe máy cuồng quay với những đêm pháo dàn lan man trong bay lắc, với cái mùi vị chén gái nồng nặc mà cô ấy vẫn nín nhịn trên thể xác tàn tạ của anh ta... Em chịu đựng, em chấp nhận... chỉ xin anh xích lại gần em, cho em gần anh thêm chút nữa... để làm anh thay đổi... gần thêm chút nữa... để thay đổi được anh... Nhưng nhục nhã thay, chẳng có gì thay đổi cả...
Và tôi, một mảng đời chắp vá, giữa xe bus và taxi... Tôi chỉ mong chiếc taxi ấy đưa tôi đi xa, rời xa cái bến đỗ xe bus chen chúc đông người, đi về nơi hạnh phúc... Cho tôi gần anh ấy... thêm một chút nữa thôi... và tôi sẽ chứng minh, khi được gần, tôi sẽ xứng đàng với khoảng cách thật gần như thế đấy... Nhưng anh ấy đẩy tôi đi xa... Ngang trái thay bởi tôi là đàn bà... còn anh ta... thì rất cần trinh trắng đó...
Cho em gần anh thêm chút nữa...
Câu nói kéo cuộc đời nhưng không bao giờ nếu kéo nổi...
Chỉ thế thôi ư?
Liệu đã đủ chưa?
Chưa đâu... thiếu nhiều... chỉ có đau là đủ...
Vậy... tại sao... tôi vẫn cứ đau nhiều thế?
Mọi chuyện... mới chỉ... bắt đầu thôi...
Gió đã cuốn đớn đau vào đời như thế đấy...
Ai làm người đau, giờ có thấy mình đau?
Đúng như tôi nghĩ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi và tôi vô tình đã chính là người bắt đầu mọi chuyện... Tôi đã bắn rơi máy bay khi chính tôi là người lái nó và ở phía dưới kia... là mặt đất với đầy rẫy các loại xe qua, trong đó có cả... taxi và xe bus... Tất cả đều bị mảng vỡ của máy bay rơi làm cho nát vụn...
Tôi nhận được tin nhắn lúc hai giờ sáng, một tin nhắn dài của một người đàn ông không lạ và tất nhiên là từ một số quen... Tin nhắn khiến cho tôi hụt hẫng cả đêm và nổi điên ngay tức khắc... Tôi bám lấy khoảng không gian là những bức tường lặng lẽ và sợ hãi trốn tránh những tấm gương đột nhiên cảm giác như chi chít trong phòng...
Tôi sợ hãi và kinh tởm chính tôi, tôi không còn dám soi mình nữa... không còn dám nhìn thấy tôi nữa...
Cái tin nhắn ấy đã biến tôi thành con quái vật... Hay chính tôi đã là một con quái vật từ lâu rồi và giờ tin nhắn đó giúp tôi nhận ra điều hiển nhiên ấy... Nước mắt không chảy, cơ hàm không cử động để rên lên những tiếng kêu đau đớn... nhưng sự cào cấu đến rách cả mảng vôi vữa tường rơi lả tả...
"Anh xin lỗi em vì tất cả, anh đã rất hối hận vì đã không tốt với em nhưng điều anh hối hận hơn là đã yêu em và làm em yêu để khiến em trở nên tàn nhẫn... Sự thật này đã khiến anh nhận ra rằng anh là người có lỗi và sai lầm trong tất cả mọi chuyện, nhờ cú shock đến từ em, anh sẽ thay đổi... nhưng em à, em cũng sẽ hãy thay đổi nhé... Đừng nhẫn tâm và độc ác như thế, nó không giống em... Đứa con gái ấy, chỉ mới lớp mười một thôi mà em, tại sao em lại làm vậy. Cô ấy đã tự tử đấy... Em à, rất may là không sao, nhưng cái thai đã bị sẩy. Anh không trách em, anh chỉ trách mình. Anh không xứng đáng với ai cả. Anh chỉ nhắn tin để xin lỗi vì tất cả, xin lỗi về khoảng thời gian qua và xin lỗi vì đã làm em thay đổi tồi tệ đến thế. Cám ơn em! Không phải nhắn lại đâu!"
Tôi... tôi đã làm gì vậy? Tôi đã làm gì thế này... Tôi vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một trò chơi và trò chơi đã kết thúc khi tôi đóng khép tất cả lại bằng một cú hích... nhưng không... tôi đã bắt đầu một nỗi đau... Nó xuất phát từ một người đàn ông nhưng nó lại đi đến với rất nhiều người đàn bà... ít nhất... là hai người... tôi và cô bé đó... Tôi nghĩ là cô ấy không có... không có cái thai nào cả... Nhưng tôi đã sai ư? Không có... thì làm sao mà sẩy...
Lương tâm và sự cắn rứt sẽ dìm chết tôi mỗi ngày... không phải là nỗi đau thể xác mà sự tan nát của tâm hồn... và tâm hồn ấy sẽ điều khiển bản thân tôi tự thiêu đốt thể xác yếu đuối này...
Tôi không biết nghĩ gì cả, chẳng thế nghĩ gì cả, chỉ thể quay cuồng cho qua khỏi cơn say đến nghẹt thở đêm này... Cái đêm tôi nhận ra mình chẳng phải thiên thần mà hoàn toàn chỉ là... quái vật!
- Hãy đến thăm nó, vì chúng ta đã sai. - Bạn tôi mạnh mẽ nói, cô ấy không chút sợ hãi, một nét nhíu mày, hay một cử chỉ nhăn nhúm nào trên cơ mặt đang căng ra bình thản. - Nhưng dù sao cái thai thì cũng sẽ phải phá, mày đừng hoảng loạn, tự tử chỉ là cách ngu dốt của một con đàn bà yếu đuối. Nó còn quá trẻ và nó đã làm vậy, điều ấy... chẳng phải lỗi của mày, hiểu không? Dù sao thì nó vẫn còn sống, tức là ông trời không cho nó chết và ông trời cũng nói với mày rằng, mày chẳng hề sai tí nào!
- Nhưng tao... tao...
- Thôi nào, tất cả chúng ta đều là đàn bà, hại nhau không có nghĩa là không yêu thương nhau... Hại nhau chỉ vì chưa tìm được cái đàn bà cùng đau trong nhau mà thôi. Tao nói rồi mày không sai. Còn lời xin lỗi của bọn con trai... hãy chấp nhận nó như là mày có thể... thế thôi... đừng suy nghĩ về sự ăn năn của bọn nó... Chỉ là một cái xe, hết xăng và trục trặc máy không thể đi nên trùng lại, nhưng khi lại có thứ nó cần rồi... nó sẽ lại lăn bánh và chà đạp con gái như sàn bằng trên những con đường bánh xe chèn qua... Thế thôi!
- Tao thấy tao thật độc ác, tao kinh tởm tao! Tao không muốn gặp ai cả. - Tôi hoảng loạn và gào khóc...
Vẫn cái giọng bình tĩnh trịch thượng, con bạn nói đều đều... Nó bước đến bên chiếc piano với những phím nhô đen trắng không đều ấy... Và bắt đầu chơi một bản nhạc dài... Bản nhạc xoáy sâu vào lòng tôi tan nát... Những âm hưởng dữ dội vang lên và đi vào trái tim tôi bóp nghẹt hơi thở tôi sợ hãi... "Định mệnh - số 5" của Beth... Tôi hiểu âm thanh của "Định mệnh" nhưng tôi cảm nhận sâu sắc và thấm thía hơn cái từ, cái tên của số 5 này... có nghĩa là "Định mệnh"...
- Tại sao lại là "Định mệnh" hả mày? Sao không phải là Es-dur? Sao không phải là một cái gì đó khác... Bởi vì nó phải là "Định mệnh". Đơn giản thế! Khi tao học đàn, người ta bảo tao rằng, chơi piano chỉ dành cho người quý tộc... Tao chẳng phải quý tộc, tao học chơi piano để chứng minh rằng, người chơi đàn đơn giản chỉ là một nhạc công. Cũng giống như khi tao yêu thằng đó, để chứng tỏ cho nó thấy nó cần tao, chứ không phải như nó nghĩ... tao cần nó... Và nó làm cho tao đau đớn... đến mức tao đã phải ra đi... Mày hãy nghĩ đơn giản vấn đề đi... Mày không thể cứ đau rồi chết... mày dù đau vẫn phải cứ lết đi... người chơi đàn chỉ là một nhạc công, mày làm đàn bà tổn thương vì đơn giản mày cũng đã bị tổn thương vì là đàn bà... Hiểu không? Hãy đơn giản như tao đang cố gắng để chúng ta đơn giản đi...
- Tôi đã hiểu vì sao... hay ít ra là cũng dần dần mờ ảo nhận ra vấn đề, nhưng lương tâm tôi vẫn cồn cào trong tôi một bản tráng ca mạnh mẽ, tôi sai... tôi sai...
- Sao em dại thế...
Bệnh viện, những chiếc giường và cái màu trắng xanh tang tóc... mùi nồng nặc khó chịu của đủ loại thuốc trên đời làm tôi phát buồn nôn... Chẳng hiểu sao bạn tôi biết được bệnh viện mà cô bé đó nằm, nó bắt tôi đến và nó đến cùng... Bao giờ tôi mới có được cái vẻ lạnh lùng và dứt khoát của nó... Phải chăng phải trải qua thêm thật nhiều khó khăn và nhiều nỗi đau thì mới ngấm và thấm thía đủ để lạnh lùng?
Con bé nằm đó, trên chiếc giường co quắp và đơn lạnh, không một người thân chăm nom... Tôi đứng nép sau bạn tôi... mặt quay đi... vì mắt tôi nhìn nó ngấn nước... tôi xót lắm... nó còn nhỏ quá... Lớp mười một mới bao nhiêu tuổi? Mười bảy à... kém tôi ba tuổi... không nhiều lắm nhưng thực sự chẳng thể trải đời... Sao phải chịu nỗi đau... hình như là... quá lớn... lớn hơn cả tôi nữa...
Nó im lặng không quay lại nhìn khi bạn tôi hỏi nó... Còn bạn tôi thì vẫn cứ nói, cô ấy nhấc tay con bé lên... di vài cái vết băng màu trắng:
- Nếu em muốn chết, em đừng rạch tay, hãy treo cổ hoặc uống thuốc độc, vì chỉ những người biết rạch tay thì mới rạch cho mình chết được... Rạch tay đâu có dễ như trong film hả em?
Tôi trợn tròn mắt giật mình trước những câu nói quá lạnh lẽo của bạn mình:
- Mày nói cái gì thế... em nó...
Quay sang con bé:
- Em à, chị xin lỗi... lỗi của chị... chị đã không hiểu và không tin em. - Tôi vừa nói vừa khóc!
- Em thấy không, em và bạn chị, hai người giống nhau. Nhưng với chị thì như nhau cả, chắc bạn chị nghĩ em còn bé quá, còn với chị em quá lớn rồi, là đàn bà rồi thì làm sao mà bé được... Vì lớn rồi nên nếu muốn chết thì hãy chết vì cái gì đó xứng đáng hơn!
Tay con bé bắt đầu cử động, nó đưa tay lên quết những giọt nước mắt đang rơi trên gò má bông mềm non nớt... Nó mấp máy môi... ngậm chặt cái giọt mặn mồi lăn trên má chảy xuống đôi môi nó run run...
- Chị cũng là người yêu anh ấy à?
Tôi im lặng... tôi chẳng biết trả lời thế nào với con người đáng thương này... chỉ còn biết quay lặng đi cắn chặt môi mình thôi...
- Mày đừng cắn môi nữa, chảy máu bây giờ...
- Anh ấy đã đến đây, đã xin lỗi, anh ấy cũng như chị, để lại tiền và anh ấy đã đi...
Mắt nó nhắm lại... hàng mi dầy vút cong như nỗi đau nó mỉa mai tôi cong cớn...
- Và em đã cầm tiền như em đã nhặt tiền của chị ném đi... vào mặt em...
Môi nó nhếch lên cười chua chát:
- Chẳng ai quan tâm em trên thế giới này, bố mẹ em cũng như thế, cho em tiền và đi, chỉ trở về khi em cần tiền... đơn giản thế...
- Chị xin lỗi... -Tôi khóc, tôi nói, tôi muốn nói nhiều hơn nhưng thực tình tôi chỉ có thể nói như vậy thôi... Buồn và đau lắm!
Nó lại cười, nụ cười chua xót ấy làm cho tôi có cảm giác, chắc sau này tôi sẽ sợ hãi tất cả những nụ cười mất thôi...
- Chị không có lỗi, chị đừng xin lỗi vì chẳng ai có lỗi cả. Chỉ là chúng ta đã không đúng thôi. Hôm đó, em sợ lắm, em sợ đau, em sợ mất... Em đã từng nghĩ rằng, nếu ngày trước bố mẹ em phá em từ khi em còn trong bụng mẹ thì em sẽ hận họ hay cám ơn họ đây? Và em đã nghĩ là... em sẽ hận... Sao không giết chết em đi, mà sinh ra em để cho tiền yêu thương em thay vì cha mẹ thương yêu em... Nên em đã đi theo chị... em nghĩ em cũng sẽ không muốn con em hận mình... Nhưng chị à, em nhận ra là, em đã cám ơn bố mẹ em, họ không phá em để em được sống để mà biết hận... Vậy sao em lại vứt con mình... Nên em chạy đi... Nhưng chị lại nghĩ... rằng em giả dối... Em sợ hãi nhất... sự giả dối trên đời... Và nếu chết đi... thì hai mẹ con em... sẽ cùng nhau chết...
Tôi khóc... Bạn tôi khóc... Cả ba chúng tôi đều khóc:
- Và em đã không chết... Con em vẫn cứ ra đi một mình như thế... Chị ơi, chị thương em lắm phải không? Cả chị nữa... Phải không? Các chị đang khóc vì thương em quá nhỏ à... Anh ấy đã đến, anh ấy đã đi và em thì chẳng muốn anh ấy ở lại làm gì... Vì thương ư? Không, em không cần đâu, cho dù em nhỏ... Tình yêu, tình cảm, tình dục, tất cả cái gì liên quan đến chữ "tình" đều không đợi tuổi mà... Đừng thương em...
Tôi không biết nỗi đau của ba chúng tôi, gặp nhau ở điểm nào... nhưng tôi cảm nhận được một chữ "chung" trong cái niềm đau xót tận cùng ấy... Tôi không còn thấy mình tội lỗi nữa, nhưng tôi không thể xót xa... Vì sao à? Vì tôi đã và đang phải gánh chịu cái hậu quả mà tôi gây ra... Tôi đau phần tôi và đau thêm phần của cô bé đó nữa...
Khi tôi bước đi dưới cơn mưa, nhận ra một điều vỡ nát và tan tác rằng mình không thể có người yêu được nữa... hay nói chính xác hơn chẳng thể được yêu người mình yêu vì đã không còn trinh trắng... thì tôi đã biết rằng... cuộc sống đã cho tôi đi một chuyến bay dài... càng khát khao thì càng không còn khao khát nữa...
Khi tôi ném những đồng tiền vào mặt cô bé ấy với sự tức giận và niềm căm hận nghi ngờ để cô bé ấy tự kết liễu mình bằng một vài nhát rạch... Tôi đã hiểu nỗi đau thiếu nữ luôn hòa chung với máu... Sự mất mát không đơn giản chỉ là sự ra đi mà nó còn là cả cái chết nữa... Một sự sống mới hình thành, đã nhẫn tâm bị bắt buộc phải chết... phải kết thúc khi chưa được bắt đầu...
Khi bạn tôi cay đắng nhìn người yêu mình nhàu nhĩ thân xác với bao người con gái khác, để ngậm ngùi cô ấy nâng phím đàn... một mình... trong bản ca Định mệnh... Tôi đã hiểu rằng đàn bà chúng tôi thật biết cách hi sinh...
Khi những con đường bằng phẳng chúng tôi đi qua bỗng nhiên trải sỏi, còn chúng tôi lại tập tễnh trên những đôi giày cao gót nhọn đến đau tím chân... thì chông chênh và sẽ ngã là điều bắt buộc phải xảy ra...
Đã có mất mát, đã có đau thương... đã có đủ những điều vấn vương cần vứt bỏ...
Vấn đề là chúng tôi không thể thấy ánh sáng... cũng chẳng còn tia sáng nào... Khi tiếng nhạc Gloomy Sunday không phải là một giai điệu cổ điển... Nó cứ rít lên trong đầu tôi dẫn dắt đi vào một lối tối u mê...
.....
Và ba người chúng tôi, bạn tôi - tôi - và cô bé mười nảy tuổi đã bước vào đời nhau như thế đấy... cùng với một sự cảm thông đến cùng cực của giới hạn nỗi đau... Chúng tôi đã bước vào trong thế giới không đàn ông...
o Ừ, cũng phải thôi...
o Kẻ nào đã khát khao các anh?
o Kẻ nào đã cầu xin... cho em gần anh thêm chút nữa...
o Nhưng vẫn bị ruồng rẩy...
o Hãy nhìn xem này...
Cô bé ấy, lớp mười một non nớt thơ ngây... cầu xin người yêu tôi - anh chàng xe bus, hãy cho cô ấy gần lại thêm chút nữa thôi để được yêu anh ấy... Và đứa con sẽ là một sợi dây... nhưng đau đớn thay... không được gần, chưa được xích lại tay trong tay thì đứa trẻ ấy đã chết...
Bạn tôi... và anh chàng xe máy cuồng quay với những đêm pháo dàn lan man trong bay lắc, với cái mùi vị chén gái nồng nặc mà cô ấy vẫn nín nhịn trên thể xác tàn tạ của anh ta... Em chịu đựng, em chấp nhận... chỉ xin anh xích lại gần em, cho em gần anh thêm chút nữa... để làm anh thay đổi... gần thêm chút nữa... để thay đổi được anh... Nhưng nhục nhã thay, chẳng có gì thay đổi cả...
Và tôi, một mảng đời chắp vá, giữa xe bus và taxi... Tôi chỉ mong chiếc taxi ấy đưa tôi đi xa, rời xa cái bến đỗ xe bus chen chúc đông người, đi về nơi hạnh phúc... Cho tôi gần anh ấy... thêm một chút nữa thôi... và tôi sẽ chứng minh, khi được gần, tôi sẽ xứng đàng với khoảng cách thật gần như thế đấy... Nhưng anh ấy đẩy tôi đi xa... Ngang trái thay bởi tôi là đàn bà... còn anh ta... thì rất cần trinh trắng đó...
Cho em gần anh thêm chút nữa...
Câu nói kéo cuộc đời nhưng không bao giờ nếu kéo nổi...
Chỉ thế thôi ư?
Liệu đã đủ chưa?
Chưa đâu... thiếu nhiều... chỉ có đau là đủ...
/20
|