1. Sống, chơi đùa, rồi chết...
Màn đêm đã đủ nhiều để đong đầy một chiếc bát lớn.
Sài Gòn nhốn nháo, những con phố lộn nhào, mưa ào ào rơi xuống ngay khi tôi bước lên bậc thềm đầu...
Cuộc sống thật phức tạp và bất trị.
Tôi ghét cuộc sống!
Nhưng chẳng phải như ai đó đã từng nói rồi đó sao? Trên đời này chỉ tồn tại hai loại người:
- Những người sống, chơi đùa rồi chết.
- Và những người không bao giờ làm gì khác ngoài việc giữ mình thăng bằng trên sợi dây cuộc đời.
Tôi cần sống để biết mình thuộc loại một hay loại hai...
Buổi sáng sau một đêm mưa thường bắt đầu bởi... mưa. Người ta thật tức cười khi nói sau mưa là nắng, sau mưa luôn là mưa cùng những giọt đắng chẳng ngọt chút nào. Tôi giăng ô, bước ra đường, gọi một chiếc taxi và cụp ô xuống.
Taxi chạy, tôi ngồi trên chiếc taxi chạy.
Đường phố khốn nạn, lái xe khốn nạn, tôi gần như khốn nạn.
Vào những ngày trời mưa dai dẳng, tâm trạng tôi không được tốt, luôn cáu bẳn như thế với những câu chửi thề tục tĩu.
Đồng hồ tính tiền chết tiệt.
Nó nhảy, nó nhảy, nó nhảy cuồng loạn.
Một đoạn đường ngắn ngủi, với số tiền khiến người ta phải mủi lòng thương chính mình.
Giá xăng tăng, giá xe tăng. Cái quái gì cũng tăng theo lạm phát.
Chỉ có một thứ duy nhất... là tình cảm, thì luôn bạc bẽo, vơi đi và cạn dần.
2. Vấn đề chiếc cửa trong Toilet nữ
Chiếc xe dừng ở Diamond.
Tôi trả tiền.
Tôi không tips.
Gã taxi lườm nguýt!
Gã khinh tôi ki.
Tôi khinh gã tham.
Chúng tôi khinh nhau RA MẶT.
Bạn có biết sự "khinh bỉ" bắt nguồn từ đâu? Nó luôn bắt đầu từ chuyện tiền nong và tất thảy những gì đong đầy vật chất ấy!
...
Tôi chạy xồng xộc vào toilet.
Thứ hai, buổi sáng, toilet Diamond, nhấn mạnh "toilet nữ."
Vắng tanh!
Không chen chúc!
Chỉ có một mình tôi.
Tôi là cá nhân duy nhất!
Buồn đái ở Diamond trong giờ phút ấy.
Nói chính xác hơn: Tôi là nữ nhân duy nhất buồn đái trong toilet nữ, ở Diamond Plaza vào sáng thứ hai.
...
Tôi đái!
Một nữ nhân buồn đái thì sẽ đái bởi vì cô ta phải đi đái.
Cho dù cô ta là một người có thu nhập cao hay thấp.
Cho dù cô ta là học sinh hay sinh viên?
Cho dù cô ta là đàn bà hay con gái!
Cho dù cô ta giàu có hay cô ta là bất kì ai, nghèo khó.
Thì cô ta...
Là tôi và chiếc váy Prada, trong đôi giày Gucci và chiếc túi LV. Không đồng bộ! Nhưng "xịn" là đủ.
Vẫn phải đi đái. Tại đây. Khi buồn đái!
...
Khi tôi đẩy cánh cửa màu vàng.
Khi tôi bước ra khoan khoái!
Thì cũng có một người.
Đẩy cánh cửa màu vàng.
"Anh ta" cũng như tôi, bước ra khoan khoái.
Cánh cửa màu vàng của anh ta
Đập vào khuôn mặt vàng vọt của tôi.
Cánh cửa màu vàng của tôi.
Không đập vào bất cứ một thứ màu vàng nào của ai.
Tôi gào lên, tôi hét lên, chính xác là tôi gào và hét lên. Ai cho hắn ta có quyền đập cánh cửa màu vàng vào khuôn mặt màu vàng của tôi.
- Mất lịch sự vừa thôi chứ! Mù à?
- Tôi xin lỗi! Xin lỗi... Tôi không để ý!
Phải rồi, làm sao hắn ta có thể để ý rằng hắn ta đang ở trong một toilet công cộng, có những gian toilet song song và san sát, sáu cánh cửa màu vàng dễ dàng đập vào mặt nhau đến vậy? Làm sao hắn ta có thể biết? Biết thế quái nào được! Trên đời này, người ta chả chú ý một cái quái gì, chỉ quen đập vào mặt người khác một cách đầy VÔ Ý. Khi tôi bước vào đây, hắn ta không có ở đây, tôi một mình. Khi tôi đi đái, hắn ta bước vào và chẳng thấy ai, hắn ta cũng nghĩ hắn ta một mình.
Những người như tôi và như hắn. Khi nghĩ mình một mình thì cần quái gì nghĩ đến ai ngoài việc đi đái cơ chứ?
Trán tôi sưng lên một cục, ngay lập tức nó đau nhức, tôi bực mình. Trong một giây phút bất cập thuộc về nhận thức, tôi nhận ra rằng hắn là đàn ông, hắn là con trai, hắn là cả hai thứ ấy. Điều thứ hai tôi nhận ra, quan trọng hơn là điều thứ nhất, đó là hắn đẹp trai, đẹp trai đến phát điên ấy.
- Chị có sao không?
- Đau chết đi được, lại còn hỏi?
Tôi cứ quanh quẩn nhìn mặt hắn, cho tới khi sực nhớ ra một điều. Điều này là phát hiện thứ ba, phát hiện thứ ba này lớn gấp ba lần hai phát hiện trước: ĐÂY LÀ TOILET NỮ CƠ MÀ?
Hắn. - Đàn ông. – Tụt quần. - Đứng đái - trong toilet nữ sao?
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tôi hét toáng lên. Hắn sửng sốt và cũng hốt hoảng, chỉ kịp bịt mồm tôi lại.
- Chỉ là một cục u thôi mà, sao chi hét ầm lên thế?
- Hét ầm lên cái gì? Cậu là cái thể thống cống rãnh gì mà lại vào toilet nữ thế hả?
3. Tôi bán "hương hoa" để mua về "sự sống"
Đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy trong toilet nữ. Sau này, còn nhiều lần nữa, tôi bắt gặp cậu ấy trong toilet nữ, chúng tôi cùng vào toilet nữ ở những nơi công cộng. Tuy nhiên, đó chỉ là khi vắng người hoặc có hai đứa thôi, khi bình thường, cậu ấy phải dùng toilet nam.
- Chị là người thứ một tỉ hét ầm lên khi thấy em ở toilet nữ. - Mỗi khi nhắc về chuyện lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ấy lại nói như vậy và phá lên cười như thể sung sướng lắm!
Ở cùng với cậu ấy khiến tôi có hứng thú trở về nhà bởi biết mình đang có một người chờ đợi mình. Tôi qua đêm ở khách sạn ít hơn. Nếu một gã bồ nào đó hỏi tôi đang sống với thằng cha nào vậy, mỗi khi bắt gặp cậu ấy quanh quẩn trong nhà tôi khi bọn họ tới đón, tôi có thể dễ dàng trả lời mà không chớp mắt và cũng chẳng hề lo lắng rằng: "Con gái đấy, con bạn thân em đấy. Anh không tin, "sờ thử coi", hỏi thử xem!"
Phải, cậu ấy là con gái, "con gái" là giới tính đúng đắn nhắt có thể "áp đặt" lên con người cậu ấy.
Còn tôi là một kẻ, nói văn hoa tối nghĩa, thì là kẻ "bán hương hoa" để mua sự sống về... Loại con gái có thể dễ dàng bán mình để được ăn ngon mặc đẹp thì chính là loại con gái đê tiện. Không, tôi không nghĩ mình đê tiện. Tôi chỉ dễ dàng "cho mình" vì tôi cần ăn sung mặc sướng. Tôi "cho" chứ tôi không hề "bán". Tiền tôi tiêu là của bọn họ, quần áo "xịn xò" cũng chỉ có thể là của bọn họ cho tôi. Vậy thì tôi phải cho lại họ những gì? Đó là những suy nghĩ về sự "Đền đáp" mà tôi luôn phục tùng. Tôi cho họ niềm vui, niềm vui có thể đến từ điều này điều nọ. Với một số người, niềm vui của họ là thỏa mãn tiếng cười của tôi. Với một số kẻ dục phu, niềm vui của họ là ngủ với tôi, là mân mê những gì ban ngày họ dát vào đó biết bao nhiêu là thứ... để đêm đến họ được sờ mó và có nó.
...
Chúng tôi đến với nhau tình cờ, sự tình cờ luôn bắt đầu cho một câu chuyện buồn vui nào đó mà ta không thể nhìn thấy rõ. Sự tình cờ đó lặp lại nhiều lần khiến tôi không thể không đặt ra câu hỏi vì sao lại thế? Rồi chúng tôi sống chung, share phòng với nhau. Có lẽ đó là sự ghép đôi, sự ghép đôi khốn nạn của cuộc đời. Sự ghép đôi duy nhất mà tôi hài lòng và đồng tình với số phận. Bình thường, tôi luôn nhổ toẹt vào số phận, cười nhăn nhở để chờ một ngày số phận phát rồ lên vì tôi. Số phận hận tôi, hành hạ tôi. Chính vì thế mà, tôi luôn phải cười để trêu ngươi lại nó!
Khốn nạn!
Bài ca trinh nữ không phải một bản hòa tấu, không có những nốt thăng cao vút, càng chẳng có những âm điệu thâm trầm... Bài ca trinh nữ cứ đều đều như thế, không thể khác đi... Đó là những gì còn sót lại trong tâm trí tôi khi đêm về. Nhìn cậu ấy, tôi nhớ về một xã hội, một tầng lớp, một nhóm người bị loại bỏ. Chúng tôi đứng đó, ngoài rìa của cuộc sống. Ngắm nhìn bọn họ - những kẻ hoàn thiện, qua một kẽ hở lung linh. Trong khi túi tiền của họ rủng rỉnh, cuộc sống của họ trôi đi trong hạnh phúc dễ kiếm, thì chúng tôi, ngồi đó. Ngay cả đàn ông cũng phải ôm mặt nhăn nhó khóc. - Hình ảnh bố tôi hiện ra đầy thương cảm. Một công nhân. Một cuộc đời bần hàn, thăng trầm và thất bại. Bóng dáng người phụ nữ của thế kỉ là mẹ tôi trải dài mướt mải trong cái nắng cháy đuôi chó. Tôi chẳng có gì ngoài kí ức. Nhìn kìa... kí ức rách nát không phải là thảm đỏ, miếng lụa mát da cho những quý bà chưa từng một lần được xoa trên bàn tay sần sùi đó của mẹ tôi...
Tôi nhớ về cái ngày tôi xách vali ra đi. Khi quay lưng lại, tôi ngoái nhìn một bầu trời đen kịt toàn là nước mắt.
Gia đình tôi khi đó cùng quẫn, đến miếng ăn còn khó huống hồ một thứ gì đó giá trị hơn?
Con người ta, sinh ra nghèo khó là một cái tội, một tội lỗi rất lớn. Ai nói rằng tiền không quan trọng, hẳn là một kẻ rất mộng mơ. Không có tiền, người ta chỉ biết trông chờ vào nỗi cô đơn và hi vọng có được lòng thương hay sự an ủi.
Ai bảo không có tiền là không vô vọng? Vô cùng vô vọng!
Một con đường cùng chó chết rải thảm trước mắt chúng tôi. Tôi bỏ lại sau lưng gia đình, người tôi yêu bằng cả trái tim với sự níu giữ thảm thiết. Sự tan vỡ như một vết thương lở loét! Tôi bắt đầu biết cách nhổ toẹt vào chân lí! Cái chân lí ở hiền gặp lành và hàng trăm chân lí dậy con người ta cách sống đàng hoàng, không mềm oặt hay thở than khi khốn đốn. Bố mẹ tôi đã sống thanh thản và hiền lành để rồi nhanh chóng bị lừa dối. Những kẻ sớm tối nói những định nghĩa hôi thối về sự cao thượng và sung sướng luôn vây bủa chúng tôi khi sung túc, bỗng chốc trở mặt bất cần khi cơn suy thoái ập xuống từng nếp nhà.
Khi bước vào đường cùng con người ta bốc mùi trong trơ trẽn. Tôi không thể kiệt quệ suốt đêm để chờ cho trời sáng. Tôi không ai oán nhưng tôi vẫn phải bước vội vàng. Bình minh không dành cho người tốt.
...
Xa gia đình, tôi đã có một công việc hoàn hảo. Ngoài việc có năng lực và kiếm được một khoản đủ chi tiêu cho các mối quan hệ thì tôi gần như không thể tích lũy. Điều đó thật buồn cười, nó có thể lí giải ngắn gọn rằng: chỉ có những con người giàu có mới có thể hài lòng với công việc hoàn hảo. Còn đối với người nghèo, công việc hoàn hảo cũng không thể trang trải hết những gì mà cuộc sống đang kéo theo họ. Chẳng có gì là nhơ nhuốc, bẩn thỉu hơn nghèo khó trên thế giới này.
Để kiếm nhiều tiền, việc đầu tiên là phải đẹp. Hãy nhìn những đứa con gái đẹp ngoài kia, lỗ đít của chúng nó cũng có thể nuôi được cả một làng, vài cái vuốt ve cũng có thể mua cả một con xe tử tế. Chẳng có gì xấu khi đầu tư vào nhan sắc, một khoản đầu tư chân chính dễ sinh lời và thu hồi vốn thật nhanh.
Đó là một việc khó!
Việc đầu tiên của công cuộc làm đẹp là sửa mũi và sắm cho mình một bộ ngực "bự vừa đủ". Phải đi tắm trắng và chăm sóc da, phải mua quần áo và đi đứng cho ra dáng. Phải am hiểu văn hóa và biết ngoại ngữ đủ để mua chuộc lòng người. Học nhạc cụ và tập điệu cười mê hoặc. Tôi đầu tư cho công việc khổ sở này không ít tiền bạc. Con người ta trong trắng là khi có nhiều tì vết. Kẻ nuột nà là kẻ dễ dính nhuốc nhơ. Vẻ bề ngoài hoàn hảo bào mòn mọi giá trị bên trong tôi. Con người ta nên sống tử tế ít thôi thì sẽ chẳng bao giờ bị chơi xỏ. Bắt đầu "cuộc sống mới" khó khăn bằng một lần chết đi như thế để đơn giản hóa tương lai như chơi một ván bài may rủi.
Lúc đầu, nó chỉ là nghề tay trái thôi, bên cạnh tôi vẫn còn là công sở, công sở là công việc tởm lợm để đầu tư cho dáng vẻ thanh cao, để đảm bảo rằng tôi còn đang là người tử tế. Mặc dù dưới lớp quần áo chỉnh tề, chốn sang trọng và trong môi trường tri thức đó, toàn một lũ tính toán bẩn tưởi và những thủ đoạn đê tiện. Tôi học được nhiều điều từ công sở. Nhiều hơn là người ta vẫn nghĩ về nơi hay ho này. Học kinh tởm những kẻ được thế gian kính trọng.
Cho đến bây giờ, khi "nghề nghiệp" "cho đi bản thân" đã trở thành nguồn thu nhập chính của tôi và gia đình, tôi cũng không hề hối lỗi. Bản thân tôi thối tha, xã hội ai đã từng lướt qua tôi hẳn là cho ra rất nhiều đánh giá. Song, họ chẳng bao nhờ nhìn lại cái bên trong quý hóa của mình. Họ đớn hèn và nhem nhuốc, họ đẩy nhiều cuộc đời xuống bùn lầy, dìm lên rồi lại dìm xuống đầy hả hê.
Tôi và Leo, chúng tôi không dìm chết ai, có lẽ bởi chúng tôi không học hành nhiều như họ để biết cách dìm chết người đang sống. Than ôi, những con người có học, nhiều chữ đầy uyên thâm, để làm gì cơ chứ? Đối với một đứa trẻ lang thang như Leo, đối với một đứa trẻ nghèo như tôi, chúng tôi lớn lên thật khác. Lớn lên bằng cách ngoi lên trong những lần bị dìm sâu như thế!
...
Mỗi khi tôi nhìn lại cuộc đời mình, tôi đều luôn băn khoăn giữa ranh giới mong manh rằng tôi nên sống hay nên chết đi kiệt quệ? Khi nghe kể về cuộc đời tôi, Leo chẳng bao giờ có thái độ ngạc nhiên, bất ngờ hay khinh bỉ. Cậu ấy chỉ lắng nghe bình thản. Sự bình thản ấy lan man sang cả tôi, làm tôi trở nên trầm lặng, khác hẳn sự bốc đồng vốn có. So với cuộc đời Leo, những gì tôi trải qua thật quá nhiều chi tiết thừa. Giai đoạn của cuộc đời cậu ấy, rất đơn giản và ngắn gọn chỉ trong một vài từ: "Chẳng có gì để nói!"
Tôi nằm mơn man mái tóc cậu ấy. Leo đẹp trai lắm. Cậu ấy mà để tóc dài liệu có xinh gái không? Và trang điểm nữa? Ừmm... tôi tin là cũng sẽ rất đẹp! Nhưng có lẽ vẻ nam tính này, phù hợp với cậu ấy hơn. Nó thật quyến rũ. Mái tóc được cắt xén cho phù hợp với lòng người. Cậu ấy nhàu nhĩ rúc vào tôi như một đứa trẻ. Điều gì đã thay đổi một đứa con gái thành một gái mại dâm? Điều gì đã thay đổi một đứa con gái thành một thằng con trai?
Chỉ có một câu trả lời chung cho cả hai câu hỏi ấy: Đó là vì phải sống!
Câu trả lời chung, chung cho cuộc đời của hai chúng tôi.
4. Nó trong suốt, nó vô hình
Trên vai trái của Leo có một vết sẹo rất dài, vết sẹo chạy từ vai vắt ngang qua lưng, trôi một chút và nhích tới gần ngực. Bộ ngực phẳng lì có đôi chút gồ ghề luôn được nèn chặt dưới nhiều tầng quấn vải sợi. Vết sẹo này đã có từ rất lâu rồi, cậu ấy lớn lên cùng nó. Trên những con đường mà Leo đi qua, vết sẹo cũng to ra cùng năm tháng. Leo chỉ biết rằng, nó là hậu quả của một vụ đâm chém. May mắn thay, cậu được cứu sống, còn sau đó, chẳng có gì nhiều hơn để nhớ, bởi lúc ấy Leo chỉ mới bốn tuổi. Rồi Leo ra khỏi nơi cứu mình mà không một ai nhìn nhận cậu ấy, sống những ngày lang bạt để lớn lên. Đổi đời khi được nhận vào làm ở một quán bar trong thành phố.
Ở nơi Leo làm, người ta chỉ nhận nhân viên nam. Cậu ấy đã phải giả trai để vào làm ở đó. Thực ra không cần phải đóng giả, bản chất Leo đã rất giống con trai rồi, từ bé đến lớn ai cũng công nhận điều đó ở Leo. Tôi rất thích vào quán bar - nơi Leo làm, không chỉ vì rượu nho ở đó thật ngon mà còn bởi tôi thích ngắm Leo khi pha chế rượu, trong bộ đồng phục trắng đen, có thắt nơ bướm. Dáng người cao dong dỏng, tôi chắc mẩm những người sinh ra Leo, phải cao lắm, nên cậu ấy mới có được một thân hình và chiều cao lí tưởng đến vậy. 1m78 - con gái 1m78 là rất cao rồi, lại gầy, lại nhỏ mảnh, trông càng cao hơn. Leo hai mươi, nước da trắng không ngại ngần nắng gió, chẳng có gì có thể làm da cậu ấy sạm đen dù chỉ là một chút xíu. Hai mươi tuổi không sớm sủa mà cũng chẳng trễ nải cho một "nhan sắc tuyệt vời" với bề ngoài hoàn hảo nhất. Leo có rất nhiều "fan hâm mộ." Đôi khi, bọn con gái vào bar chỉ để ngắm Leo. Tôi thấy thật nực cười, đúng là cuộc sống! Không tài nào chấp nổi sự éo le mà nó bày đặt ra. Sao Leo sống mà không được làm chính mình cơ chứ?
Làm chính mình ư? Nhảm nhí!
Tôi không nghĩ một kẻ giả trai bắt buộc sẽ phải làm con trai mãi mãi. Sau này, có nhiều lần tôi nói với Leo rằng cậu ấy có lẽ nên từ bỏ công việc này. Sau khi rời khỏi quán bar này, cậu ấy có thể dễ dàng tìm thấy một công việc khác. Thậm chí Leo có thể làm người mẫu chẳng hạn, với thân hình lí tưởng và tuyệt vời như thế. Leo chỉ cười: "Mọi chuyện thực sự dễ dàng như thế sao?" Rồi một ngày, tôi cũng hiểu nụ cười của Leo, hiểu câu nói và cách hành động của cậu ấy. Phải, cuộc sống chẳng có gì dễ dàng như những suy nghĩ của tôi. Nếu dễ dàng như thế, sao tôi còn phải làm cái công việc móc túi đàn ông suốt mấy năm ròng rã như thế này chứ? Tôi cười khẩy cái suy nghĩ non nớt vớ vẩn của mình. Thay đổi cuộc sống với những dòng chảy vốn có là một điều cực kì khó, đôi khi là hoang tưởng.
Leo thuộc chòm sao sư tử. Con gái ở chòm sao này mạnh mẽ hơn bất kì ai, đó là cách lí giải của những chòm sao và trò bói toán dựa vào biết bao định lí. Các chòm sao không mách bảo Leo rằng, cậu ấy sẽ được "vào đời” với một người đàn bà bốn mươi. Để rồi biết bao năm qua, chỉ biết có "đàn bà" để sống. Khi cái bà già sồn sồn ấy bắt gặp Leo, vẻ trẻ trung của cậu ấy, đôi tay mạnh mẽ như nam giới trong bộ đồng phục, nổi bật lên khuôn mặt thanh tú, bà ta đã chỉ muốn đè cậu ấy ra. Thỏa mãn sự khao khát của những bà già không chồng đang cố gắng trốn tránh tuổi tác bằng những hình xăm và giải phẫu. Người đàn bà ấy - một ngày nọ đã chẳng thể chịu nổi để mà tha cho Leo được nữa. Vuốt ve thân thể thiếu nữ mà bà ta ngỡ là một chàng trai, để rồi bất ngờ khi biết Leo là gái, nhưng sự quyến rũ của cậu ấy đã khiến bà ta chẳng thể buông tha. Mụ già gọi đó là "yêu". Leo gọi đó là "điều tự nhiên" và cậu không hề thấy lạ. Suốt nhiều năm, trải qua cái đói quặt quẹo và những nỗi thăng trầm, Leo đã dần mất đi những nghĩ suy về giới tính. Cậu ấy chẳng cần biết mình "là ai?" thì làm sao biết "yêu" là như thế nào? Đối với Leo, "yêu" cũng chỉ là một từ rất dễ nói. Khi tôi hỏi cậu ấy rằng: "Đó là lần đầu tiên?" Cậu ấy trả lời: "Tất nhiên!". Khi tôi hỏi về cảm giác, cậu ấy cũng cười một cách rất hồn nhiên: "Tất nhiên là chưa bao giờ có cảm giác." Leo là một người vô cảm, không thứ gì có thể cho cậu ấy biết rằng cậu ấy đang sống hay là đã chết! Cảm giác mơ hồ đó, khiến Leo tồn tại bên tôi cũng rất bấp bênh. Cậu ấy không cha, không mẹ, cũng không cần biết mình là nam hay nữ. Cậu ấy chỉ là con người của những số 0, chẳng ông, chẳng thằng. Tôi không như Leo, bởi tôi có kí ức để đau lòng, để níu giữ, có gia đình để thương xót, có người tôi yêu đang mỏi mòn hướng mắt khinh bỉ nhìn tôi. Tôi giàu có và tôi thay đổi. - Đó là điều anh ấy nhiều lần không muốn tin những rồi riết cũng phải tin. Còn Leo, cậu ấy chẳng có gì cả, ngay cả giới tính cũng là 0. Tôi thương nhớ người mình yêu, nhưng có những điều giới hạn khiến chúng tôi xa nhau, khiến tôi phải làm đau anh ấy và tự khiến cho mình đau. Còn với Leo, nỗi đau cũng là số 0 - nó trong suốt. Nó vô hình!
5. Gặp gỡ kí ức cũ - "Chị có hạnh phúc không?"
Bạn không bao giờ có thể nhìn vào một thứ vô hình. Nhưng tôi đã vô tình chạm được vào sự vô hình ấy. Một lần, rất gần thời gian này, khi đó là mùa đông. Ở thành phố gia đình tôi sống, ở khu phố người tôi yêu sống, mùa đông dày lắm. Không có tuyết rơi nhưng có những hạt mưa, hiện thân của tuyết. Mưa chính là tuyết nhưng trong veo. Nó dăng đầy trên lá cây và ướt sũng những con đường.
Tôi trở về, thăm nhà, hào hứng kể về công việc suôn sẻ, mang theo những món quà, tôi nhìn nụ cười trên đôi mắt chân chim trũng sâu mùi rượu của mẹ và ánh mắt bơ phờ sau mái tóc bạc của cha. Tôi cảm nhận sự mãn nguyện thấp thỏm tự hào về tôi của cha mẹ. Họ sẽ không bao giờ biết, tiền tôi kiếm được từ đâu.
Leo trở về cùng tôi, như một người bạn trai bảnh dáng. Leo được giới thiệu như một nhân viên ngân hàng nhiều tiền nào đó mà tôi vẽ ra để bố mẹ yên tâm rằng tôi đã có một tương lai yên ổn với tình yêu ổn định.
- Tại sao lại là Ngân hàng?
- Bởi vì nghe có vẻ giàu có. Chị muốn làm bố mẹ yên tâm!
Leo rất ít khi thắc mắc và ngay cả khi thắc mắc cậu ấy cũng rất dễ hài lòng với câu trả lời mà không hỏi thêm nhiều nữa. Điều đó càng làm cho cậu ấy thêm vẻ lạnh lùng hiếm gặp ở phụ nữ mà chỉ có thể thấy ở đàn ông mạnh mẽ, trưởng thành.
Leo đưa tôi đến nhà anh. Nước trên lá rơi xuống mắt tôi, nó nhòe đi, lăn lăn và vội vã chảy. Chiếc áo khoác mỏng manh ướt đẫm. Tôi nép mình vào bức tường như một đứa trẻ chơi trò trốn tìm, đang ngó nghiêng dò xét.
Cánh cửa nhà anh đóng khép. Liệu rằng anh có bước ra, ngước lên chiếc lá ướt tuyết trong veo để ngắm mùa đông này cùng tôi trong một điểm tựa. Dù vô hình thôi cũng được.
Tôi nắm lấy tay Leo, nắm thật chặt vì sợ mình sẽ gục ngã mất, bên bức tường này. Nếu anh yêu tôi ngay cả khi tôi nghèo khó, thì cái điều tưởng như may mắn đó lại là thứ đáng thương nhất. Bởi vì việc anh bất chấp tất cả để yêu tôi càng chỉ khiến tôi thấy mình thêm ngu ngốc khi để mất anh. Nhưng Leo đã từng nói: Số phận là thứ đáng kinh tởm. Nhưng chúng ta là những kẻ kinh tởm được số phận tạo ra. Ta phải đi trên nó. Trò chơi trên dây, cho dù biết có ngày ta sẽ ngã hoặc là dây sẽ đứt. - Tức là dù con đường tôi và anh chọn có như thế nào, tình yêu có bao la và mãnh liệt biết bao, thì tôi vẫn không thể có anh như ngày nào được nữa.
Tiếng ôtô hét còi từ phía xa, tôi và Leo lùi xa ra vài bước. Từ trên xe một người con gái bước xuống. Không đẹp như tôi nhưng không giả như tôi, vội vã chạy đến trước cửa nhà anh. Thế là tôi đủ hiểu tất cả. Leo nắm lấy tay tôi: "Đi thôi." Tôi cố níu tay cậu ấy lại. Leo thở dài. Tôi cảm thấy ánh mắt buồn bã của cậu ấy phía sau mình.
Màn đêm đã đủ nhiều để đong đầy một chiếc bát lớn.
Sài Gòn nhốn nháo, những con phố lộn nhào, mưa ào ào rơi xuống ngay khi tôi bước lên bậc thềm đầu...
Cuộc sống thật phức tạp và bất trị.
Tôi ghét cuộc sống!
Nhưng chẳng phải như ai đó đã từng nói rồi đó sao? Trên đời này chỉ tồn tại hai loại người:
- Những người sống, chơi đùa rồi chết.
- Và những người không bao giờ làm gì khác ngoài việc giữ mình thăng bằng trên sợi dây cuộc đời.
Tôi cần sống để biết mình thuộc loại một hay loại hai...
Buổi sáng sau một đêm mưa thường bắt đầu bởi... mưa. Người ta thật tức cười khi nói sau mưa là nắng, sau mưa luôn là mưa cùng những giọt đắng chẳng ngọt chút nào. Tôi giăng ô, bước ra đường, gọi một chiếc taxi và cụp ô xuống.
Taxi chạy, tôi ngồi trên chiếc taxi chạy.
Đường phố khốn nạn, lái xe khốn nạn, tôi gần như khốn nạn.
Vào những ngày trời mưa dai dẳng, tâm trạng tôi không được tốt, luôn cáu bẳn như thế với những câu chửi thề tục tĩu.
Đồng hồ tính tiền chết tiệt.
Nó nhảy, nó nhảy, nó nhảy cuồng loạn.
Một đoạn đường ngắn ngủi, với số tiền khiến người ta phải mủi lòng thương chính mình.
Giá xăng tăng, giá xe tăng. Cái quái gì cũng tăng theo lạm phát.
Chỉ có một thứ duy nhất... là tình cảm, thì luôn bạc bẽo, vơi đi và cạn dần.
2. Vấn đề chiếc cửa trong Toilet nữ
Chiếc xe dừng ở Diamond.
Tôi trả tiền.
Tôi không tips.
Gã taxi lườm nguýt!
Gã khinh tôi ki.
Tôi khinh gã tham.
Chúng tôi khinh nhau RA MẶT.
Bạn có biết sự "khinh bỉ" bắt nguồn từ đâu? Nó luôn bắt đầu từ chuyện tiền nong và tất thảy những gì đong đầy vật chất ấy!
...
Tôi chạy xồng xộc vào toilet.
Thứ hai, buổi sáng, toilet Diamond, nhấn mạnh "toilet nữ."
Vắng tanh!
Không chen chúc!
Chỉ có một mình tôi.
Tôi là cá nhân duy nhất!
Buồn đái ở Diamond trong giờ phút ấy.
Nói chính xác hơn: Tôi là nữ nhân duy nhất buồn đái trong toilet nữ, ở Diamond Plaza vào sáng thứ hai.
...
Tôi đái!
Một nữ nhân buồn đái thì sẽ đái bởi vì cô ta phải đi đái.
Cho dù cô ta là một người có thu nhập cao hay thấp.
Cho dù cô ta là học sinh hay sinh viên?
Cho dù cô ta là đàn bà hay con gái!
Cho dù cô ta giàu có hay cô ta là bất kì ai, nghèo khó.
Thì cô ta...
Là tôi và chiếc váy Prada, trong đôi giày Gucci và chiếc túi LV. Không đồng bộ! Nhưng "xịn" là đủ.
Vẫn phải đi đái. Tại đây. Khi buồn đái!
...
Khi tôi đẩy cánh cửa màu vàng.
Khi tôi bước ra khoan khoái!
Thì cũng có một người.
Đẩy cánh cửa màu vàng.
"Anh ta" cũng như tôi, bước ra khoan khoái.
Cánh cửa màu vàng của anh ta
Đập vào khuôn mặt vàng vọt của tôi.
Cánh cửa màu vàng của tôi.
Không đập vào bất cứ một thứ màu vàng nào của ai.
Tôi gào lên, tôi hét lên, chính xác là tôi gào và hét lên. Ai cho hắn ta có quyền đập cánh cửa màu vàng vào khuôn mặt màu vàng của tôi.
- Mất lịch sự vừa thôi chứ! Mù à?
- Tôi xin lỗi! Xin lỗi... Tôi không để ý!
Phải rồi, làm sao hắn ta có thể để ý rằng hắn ta đang ở trong một toilet công cộng, có những gian toilet song song và san sát, sáu cánh cửa màu vàng dễ dàng đập vào mặt nhau đến vậy? Làm sao hắn ta có thể biết? Biết thế quái nào được! Trên đời này, người ta chả chú ý một cái quái gì, chỉ quen đập vào mặt người khác một cách đầy VÔ Ý. Khi tôi bước vào đây, hắn ta không có ở đây, tôi một mình. Khi tôi đi đái, hắn ta bước vào và chẳng thấy ai, hắn ta cũng nghĩ hắn ta một mình.
Những người như tôi và như hắn. Khi nghĩ mình một mình thì cần quái gì nghĩ đến ai ngoài việc đi đái cơ chứ?
Trán tôi sưng lên một cục, ngay lập tức nó đau nhức, tôi bực mình. Trong một giây phút bất cập thuộc về nhận thức, tôi nhận ra rằng hắn là đàn ông, hắn là con trai, hắn là cả hai thứ ấy. Điều thứ hai tôi nhận ra, quan trọng hơn là điều thứ nhất, đó là hắn đẹp trai, đẹp trai đến phát điên ấy.
- Chị có sao không?
- Đau chết đi được, lại còn hỏi?
Tôi cứ quanh quẩn nhìn mặt hắn, cho tới khi sực nhớ ra một điều. Điều này là phát hiện thứ ba, phát hiện thứ ba này lớn gấp ba lần hai phát hiện trước: ĐÂY LÀ TOILET NỮ CƠ MÀ?
Hắn. - Đàn ông. – Tụt quần. - Đứng đái - trong toilet nữ sao?
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tôi hét toáng lên. Hắn sửng sốt và cũng hốt hoảng, chỉ kịp bịt mồm tôi lại.
- Chỉ là một cục u thôi mà, sao chi hét ầm lên thế?
- Hét ầm lên cái gì? Cậu là cái thể thống cống rãnh gì mà lại vào toilet nữ thế hả?
3. Tôi bán "hương hoa" để mua về "sự sống"
Đó là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy trong toilet nữ. Sau này, còn nhiều lần nữa, tôi bắt gặp cậu ấy trong toilet nữ, chúng tôi cùng vào toilet nữ ở những nơi công cộng. Tuy nhiên, đó chỉ là khi vắng người hoặc có hai đứa thôi, khi bình thường, cậu ấy phải dùng toilet nam.
- Chị là người thứ một tỉ hét ầm lên khi thấy em ở toilet nữ. - Mỗi khi nhắc về chuyện lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ấy lại nói như vậy và phá lên cười như thể sung sướng lắm!
Ở cùng với cậu ấy khiến tôi có hứng thú trở về nhà bởi biết mình đang có một người chờ đợi mình. Tôi qua đêm ở khách sạn ít hơn. Nếu một gã bồ nào đó hỏi tôi đang sống với thằng cha nào vậy, mỗi khi bắt gặp cậu ấy quanh quẩn trong nhà tôi khi bọn họ tới đón, tôi có thể dễ dàng trả lời mà không chớp mắt và cũng chẳng hề lo lắng rằng: "Con gái đấy, con bạn thân em đấy. Anh không tin, "sờ thử coi", hỏi thử xem!"
Phải, cậu ấy là con gái, "con gái" là giới tính đúng đắn nhắt có thể "áp đặt" lên con người cậu ấy.
Còn tôi là một kẻ, nói văn hoa tối nghĩa, thì là kẻ "bán hương hoa" để mua sự sống về... Loại con gái có thể dễ dàng bán mình để được ăn ngon mặc đẹp thì chính là loại con gái đê tiện. Không, tôi không nghĩ mình đê tiện. Tôi chỉ dễ dàng "cho mình" vì tôi cần ăn sung mặc sướng. Tôi "cho" chứ tôi không hề "bán". Tiền tôi tiêu là của bọn họ, quần áo "xịn xò" cũng chỉ có thể là của bọn họ cho tôi. Vậy thì tôi phải cho lại họ những gì? Đó là những suy nghĩ về sự "Đền đáp" mà tôi luôn phục tùng. Tôi cho họ niềm vui, niềm vui có thể đến từ điều này điều nọ. Với một số người, niềm vui của họ là thỏa mãn tiếng cười của tôi. Với một số kẻ dục phu, niềm vui của họ là ngủ với tôi, là mân mê những gì ban ngày họ dát vào đó biết bao nhiêu là thứ... để đêm đến họ được sờ mó và có nó.
...
Chúng tôi đến với nhau tình cờ, sự tình cờ luôn bắt đầu cho một câu chuyện buồn vui nào đó mà ta không thể nhìn thấy rõ. Sự tình cờ đó lặp lại nhiều lần khiến tôi không thể không đặt ra câu hỏi vì sao lại thế? Rồi chúng tôi sống chung, share phòng với nhau. Có lẽ đó là sự ghép đôi, sự ghép đôi khốn nạn của cuộc đời. Sự ghép đôi duy nhất mà tôi hài lòng và đồng tình với số phận. Bình thường, tôi luôn nhổ toẹt vào số phận, cười nhăn nhở để chờ một ngày số phận phát rồ lên vì tôi. Số phận hận tôi, hành hạ tôi. Chính vì thế mà, tôi luôn phải cười để trêu ngươi lại nó!
Khốn nạn!
Bài ca trinh nữ không phải một bản hòa tấu, không có những nốt thăng cao vút, càng chẳng có những âm điệu thâm trầm... Bài ca trinh nữ cứ đều đều như thế, không thể khác đi... Đó là những gì còn sót lại trong tâm trí tôi khi đêm về. Nhìn cậu ấy, tôi nhớ về một xã hội, một tầng lớp, một nhóm người bị loại bỏ. Chúng tôi đứng đó, ngoài rìa của cuộc sống. Ngắm nhìn bọn họ - những kẻ hoàn thiện, qua một kẽ hở lung linh. Trong khi túi tiền của họ rủng rỉnh, cuộc sống của họ trôi đi trong hạnh phúc dễ kiếm, thì chúng tôi, ngồi đó. Ngay cả đàn ông cũng phải ôm mặt nhăn nhó khóc. - Hình ảnh bố tôi hiện ra đầy thương cảm. Một công nhân. Một cuộc đời bần hàn, thăng trầm và thất bại. Bóng dáng người phụ nữ của thế kỉ là mẹ tôi trải dài mướt mải trong cái nắng cháy đuôi chó. Tôi chẳng có gì ngoài kí ức. Nhìn kìa... kí ức rách nát không phải là thảm đỏ, miếng lụa mát da cho những quý bà chưa từng một lần được xoa trên bàn tay sần sùi đó của mẹ tôi...
Tôi nhớ về cái ngày tôi xách vali ra đi. Khi quay lưng lại, tôi ngoái nhìn một bầu trời đen kịt toàn là nước mắt.
Gia đình tôi khi đó cùng quẫn, đến miếng ăn còn khó huống hồ một thứ gì đó giá trị hơn?
Con người ta, sinh ra nghèo khó là một cái tội, một tội lỗi rất lớn. Ai nói rằng tiền không quan trọng, hẳn là một kẻ rất mộng mơ. Không có tiền, người ta chỉ biết trông chờ vào nỗi cô đơn và hi vọng có được lòng thương hay sự an ủi.
Ai bảo không có tiền là không vô vọng? Vô cùng vô vọng!
Một con đường cùng chó chết rải thảm trước mắt chúng tôi. Tôi bỏ lại sau lưng gia đình, người tôi yêu bằng cả trái tim với sự níu giữ thảm thiết. Sự tan vỡ như một vết thương lở loét! Tôi bắt đầu biết cách nhổ toẹt vào chân lí! Cái chân lí ở hiền gặp lành và hàng trăm chân lí dậy con người ta cách sống đàng hoàng, không mềm oặt hay thở than khi khốn đốn. Bố mẹ tôi đã sống thanh thản và hiền lành để rồi nhanh chóng bị lừa dối. Những kẻ sớm tối nói những định nghĩa hôi thối về sự cao thượng và sung sướng luôn vây bủa chúng tôi khi sung túc, bỗng chốc trở mặt bất cần khi cơn suy thoái ập xuống từng nếp nhà.
Khi bước vào đường cùng con người ta bốc mùi trong trơ trẽn. Tôi không thể kiệt quệ suốt đêm để chờ cho trời sáng. Tôi không ai oán nhưng tôi vẫn phải bước vội vàng. Bình minh không dành cho người tốt.
...
Xa gia đình, tôi đã có một công việc hoàn hảo. Ngoài việc có năng lực và kiếm được một khoản đủ chi tiêu cho các mối quan hệ thì tôi gần như không thể tích lũy. Điều đó thật buồn cười, nó có thể lí giải ngắn gọn rằng: chỉ có những con người giàu có mới có thể hài lòng với công việc hoàn hảo. Còn đối với người nghèo, công việc hoàn hảo cũng không thể trang trải hết những gì mà cuộc sống đang kéo theo họ. Chẳng có gì là nhơ nhuốc, bẩn thỉu hơn nghèo khó trên thế giới này.
Để kiếm nhiều tiền, việc đầu tiên là phải đẹp. Hãy nhìn những đứa con gái đẹp ngoài kia, lỗ đít của chúng nó cũng có thể nuôi được cả một làng, vài cái vuốt ve cũng có thể mua cả một con xe tử tế. Chẳng có gì xấu khi đầu tư vào nhan sắc, một khoản đầu tư chân chính dễ sinh lời và thu hồi vốn thật nhanh.
Đó là một việc khó!
Việc đầu tiên của công cuộc làm đẹp là sửa mũi và sắm cho mình một bộ ngực "bự vừa đủ". Phải đi tắm trắng và chăm sóc da, phải mua quần áo và đi đứng cho ra dáng. Phải am hiểu văn hóa và biết ngoại ngữ đủ để mua chuộc lòng người. Học nhạc cụ và tập điệu cười mê hoặc. Tôi đầu tư cho công việc khổ sở này không ít tiền bạc. Con người ta trong trắng là khi có nhiều tì vết. Kẻ nuột nà là kẻ dễ dính nhuốc nhơ. Vẻ bề ngoài hoàn hảo bào mòn mọi giá trị bên trong tôi. Con người ta nên sống tử tế ít thôi thì sẽ chẳng bao giờ bị chơi xỏ. Bắt đầu "cuộc sống mới" khó khăn bằng một lần chết đi như thế để đơn giản hóa tương lai như chơi một ván bài may rủi.
Lúc đầu, nó chỉ là nghề tay trái thôi, bên cạnh tôi vẫn còn là công sở, công sở là công việc tởm lợm để đầu tư cho dáng vẻ thanh cao, để đảm bảo rằng tôi còn đang là người tử tế. Mặc dù dưới lớp quần áo chỉnh tề, chốn sang trọng và trong môi trường tri thức đó, toàn một lũ tính toán bẩn tưởi và những thủ đoạn đê tiện. Tôi học được nhiều điều từ công sở. Nhiều hơn là người ta vẫn nghĩ về nơi hay ho này. Học kinh tởm những kẻ được thế gian kính trọng.
Cho đến bây giờ, khi "nghề nghiệp" "cho đi bản thân" đã trở thành nguồn thu nhập chính của tôi và gia đình, tôi cũng không hề hối lỗi. Bản thân tôi thối tha, xã hội ai đã từng lướt qua tôi hẳn là cho ra rất nhiều đánh giá. Song, họ chẳng bao nhờ nhìn lại cái bên trong quý hóa của mình. Họ đớn hèn và nhem nhuốc, họ đẩy nhiều cuộc đời xuống bùn lầy, dìm lên rồi lại dìm xuống đầy hả hê.
Tôi và Leo, chúng tôi không dìm chết ai, có lẽ bởi chúng tôi không học hành nhiều như họ để biết cách dìm chết người đang sống. Than ôi, những con người có học, nhiều chữ đầy uyên thâm, để làm gì cơ chứ? Đối với một đứa trẻ lang thang như Leo, đối với một đứa trẻ nghèo như tôi, chúng tôi lớn lên thật khác. Lớn lên bằng cách ngoi lên trong những lần bị dìm sâu như thế!
...
Mỗi khi tôi nhìn lại cuộc đời mình, tôi đều luôn băn khoăn giữa ranh giới mong manh rằng tôi nên sống hay nên chết đi kiệt quệ? Khi nghe kể về cuộc đời tôi, Leo chẳng bao giờ có thái độ ngạc nhiên, bất ngờ hay khinh bỉ. Cậu ấy chỉ lắng nghe bình thản. Sự bình thản ấy lan man sang cả tôi, làm tôi trở nên trầm lặng, khác hẳn sự bốc đồng vốn có. So với cuộc đời Leo, những gì tôi trải qua thật quá nhiều chi tiết thừa. Giai đoạn của cuộc đời cậu ấy, rất đơn giản và ngắn gọn chỉ trong một vài từ: "Chẳng có gì để nói!"
Tôi nằm mơn man mái tóc cậu ấy. Leo đẹp trai lắm. Cậu ấy mà để tóc dài liệu có xinh gái không? Và trang điểm nữa? Ừmm... tôi tin là cũng sẽ rất đẹp! Nhưng có lẽ vẻ nam tính này, phù hợp với cậu ấy hơn. Nó thật quyến rũ. Mái tóc được cắt xén cho phù hợp với lòng người. Cậu ấy nhàu nhĩ rúc vào tôi như một đứa trẻ. Điều gì đã thay đổi một đứa con gái thành một gái mại dâm? Điều gì đã thay đổi một đứa con gái thành một thằng con trai?
Chỉ có một câu trả lời chung cho cả hai câu hỏi ấy: Đó là vì phải sống!
Câu trả lời chung, chung cho cuộc đời của hai chúng tôi.
4. Nó trong suốt, nó vô hình
Trên vai trái của Leo có một vết sẹo rất dài, vết sẹo chạy từ vai vắt ngang qua lưng, trôi một chút và nhích tới gần ngực. Bộ ngực phẳng lì có đôi chút gồ ghề luôn được nèn chặt dưới nhiều tầng quấn vải sợi. Vết sẹo này đã có từ rất lâu rồi, cậu ấy lớn lên cùng nó. Trên những con đường mà Leo đi qua, vết sẹo cũng to ra cùng năm tháng. Leo chỉ biết rằng, nó là hậu quả của một vụ đâm chém. May mắn thay, cậu được cứu sống, còn sau đó, chẳng có gì nhiều hơn để nhớ, bởi lúc ấy Leo chỉ mới bốn tuổi. Rồi Leo ra khỏi nơi cứu mình mà không một ai nhìn nhận cậu ấy, sống những ngày lang bạt để lớn lên. Đổi đời khi được nhận vào làm ở một quán bar trong thành phố.
Ở nơi Leo làm, người ta chỉ nhận nhân viên nam. Cậu ấy đã phải giả trai để vào làm ở đó. Thực ra không cần phải đóng giả, bản chất Leo đã rất giống con trai rồi, từ bé đến lớn ai cũng công nhận điều đó ở Leo. Tôi rất thích vào quán bar - nơi Leo làm, không chỉ vì rượu nho ở đó thật ngon mà còn bởi tôi thích ngắm Leo khi pha chế rượu, trong bộ đồng phục trắng đen, có thắt nơ bướm. Dáng người cao dong dỏng, tôi chắc mẩm những người sinh ra Leo, phải cao lắm, nên cậu ấy mới có được một thân hình và chiều cao lí tưởng đến vậy. 1m78 - con gái 1m78 là rất cao rồi, lại gầy, lại nhỏ mảnh, trông càng cao hơn. Leo hai mươi, nước da trắng không ngại ngần nắng gió, chẳng có gì có thể làm da cậu ấy sạm đen dù chỉ là một chút xíu. Hai mươi tuổi không sớm sủa mà cũng chẳng trễ nải cho một "nhan sắc tuyệt vời" với bề ngoài hoàn hảo nhất. Leo có rất nhiều "fan hâm mộ." Đôi khi, bọn con gái vào bar chỉ để ngắm Leo. Tôi thấy thật nực cười, đúng là cuộc sống! Không tài nào chấp nổi sự éo le mà nó bày đặt ra. Sao Leo sống mà không được làm chính mình cơ chứ?
Làm chính mình ư? Nhảm nhí!
Tôi không nghĩ một kẻ giả trai bắt buộc sẽ phải làm con trai mãi mãi. Sau này, có nhiều lần tôi nói với Leo rằng cậu ấy có lẽ nên từ bỏ công việc này. Sau khi rời khỏi quán bar này, cậu ấy có thể dễ dàng tìm thấy một công việc khác. Thậm chí Leo có thể làm người mẫu chẳng hạn, với thân hình lí tưởng và tuyệt vời như thế. Leo chỉ cười: "Mọi chuyện thực sự dễ dàng như thế sao?" Rồi một ngày, tôi cũng hiểu nụ cười của Leo, hiểu câu nói và cách hành động của cậu ấy. Phải, cuộc sống chẳng có gì dễ dàng như những suy nghĩ của tôi. Nếu dễ dàng như thế, sao tôi còn phải làm cái công việc móc túi đàn ông suốt mấy năm ròng rã như thế này chứ? Tôi cười khẩy cái suy nghĩ non nớt vớ vẩn của mình. Thay đổi cuộc sống với những dòng chảy vốn có là một điều cực kì khó, đôi khi là hoang tưởng.
Leo thuộc chòm sao sư tử. Con gái ở chòm sao này mạnh mẽ hơn bất kì ai, đó là cách lí giải của những chòm sao và trò bói toán dựa vào biết bao định lí. Các chòm sao không mách bảo Leo rằng, cậu ấy sẽ được "vào đời” với một người đàn bà bốn mươi. Để rồi biết bao năm qua, chỉ biết có "đàn bà" để sống. Khi cái bà già sồn sồn ấy bắt gặp Leo, vẻ trẻ trung của cậu ấy, đôi tay mạnh mẽ như nam giới trong bộ đồng phục, nổi bật lên khuôn mặt thanh tú, bà ta đã chỉ muốn đè cậu ấy ra. Thỏa mãn sự khao khát của những bà già không chồng đang cố gắng trốn tránh tuổi tác bằng những hình xăm và giải phẫu. Người đàn bà ấy - một ngày nọ đã chẳng thể chịu nổi để mà tha cho Leo được nữa. Vuốt ve thân thể thiếu nữ mà bà ta ngỡ là một chàng trai, để rồi bất ngờ khi biết Leo là gái, nhưng sự quyến rũ của cậu ấy đã khiến bà ta chẳng thể buông tha. Mụ già gọi đó là "yêu". Leo gọi đó là "điều tự nhiên" và cậu không hề thấy lạ. Suốt nhiều năm, trải qua cái đói quặt quẹo và những nỗi thăng trầm, Leo đã dần mất đi những nghĩ suy về giới tính. Cậu ấy chẳng cần biết mình "là ai?" thì làm sao biết "yêu" là như thế nào? Đối với Leo, "yêu" cũng chỉ là một từ rất dễ nói. Khi tôi hỏi cậu ấy rằng: "Đó là lần đầu tiên?" Cậu ấy trả lời: "Tất nhiên!". Khi tôi hỏi về cảm giác, cậu ấy cũng cười một cách rất hồn nhiên: "Tất nhiên là chưa bao giờ có cảm giác." Leo là một người vô cảm, không thứ gì có thể cho cậu ấy biết rằng cậu ấy đang sống hay là đã chết! Cảm giác mơ hồ đó, khiến Leo tồn tại bên tôi cũng rất bấp bênh. Cậu ấy không cha, không mẹ, cũng không cần biết mình là nam hay nữ. Cậu ấy chỉ là con người của những số 0, chẳng ông, chẳng thằng. Tôi không như Leo, bởi tôi có kí ức để đau lòng, để níu giữ, có gia đình để thương xót, có người tôi yêu đang mỏi mòn hướng mắt khinh bỉ nhìn tôi. Tôi giàu có và tôi thay đổi. - Đó là điều anh ấy nhiều lần không muốn tin những rồi riết cũng phải tin. Còn Leo, cậu ấy chẳng có gì cả, ngay cả giới tính cũng là 0. Tôi thương nhớ người mình yêu, nhưng có những điều giới hạn khiến chúng tôi xa nhau, khiến tôi phải làm đau anh ấy và tự khiến cho mình đau. Còn với Leo, nỗi đau cũng là số 0 - nó trong suốt. Nó vô hình!
5. Gặp gỡ kí ức cũ - "Chị có hạnh phúc không?"
Bạn không bao giờ có thể nhìn vào một thứ vô hình. Nhưng tôi đã vô tình chạm được vào sự vô hình ấy. Một lần, rất gần thời gian này, khi đó là mùa đông. Ở thành phố gia đình tôi sống, ở khu phố người tôi yêu sống, mùa đông dày lắm. Không có tuyết rơi nhưng có những hạt mưa, hiện thân của tuyết. Mưa chính là tuyết nhưng trong veo. Nó dăng đầy trên lá cây và ướt sũng những con đường.
Tôi trở về, thăm nhà, hào hứng kể về công việc suôn sẻ, mang theo những món quà, tôi nhìn nụ cười trên đôi mắt chân chim trũng sâu mùi rượu của mẹ và ánh mắt bơ phờ sau mái tóc bạc của cha. Tôi cảm nhận sự mãn nguyện thấp thỏm tự hào về tôi của cha mẹ. Họ sẽ không bao giờ biết, tiền tôi kiếm được từ đâu.
Leo trở về cùng tôi, như một người bạn trai bảnh dáng. Leo được giới thiệu như một nhân viên ngân hàng nhiều tiền nào đó mà tôi vẽ ra để bố mẹ yên tâm rằng tôi đã có một tương lai yên ổn với tình yêu ổn định.
- Tại sao lại là Ngân hàng?
- Bởi vì nghe có vẻ giàu có. Chị muốn làm bố mẹ yên tâm!
Leo rất ít khi thắc mắc và ngay cả khi thắc mắc cậu ấy cũng rất dễ hài lòng với câu trả lời mà không hỏi thêm nhiều nữa. Điều đó càng làm cho cậu ấy thêm vẻ lạnh lùng hiếm gặp ở phụ nữ mà chỉ có thể thấy ở đàn ông mạnh mẽ, trưởng thành.
Leo đưa tôi đến nhà anh. Nước trên lá rơi xuống mắt tôi, nó nhòe đi, lăn lăn và vội vã chảy. Chiếc áo khoác mỏng manh ướt đẫm. Tôi nép mình vào bức tường như một đứa trẻ chơi trò trốn tìm, đang ngó nghiêng dò xét.
Cánh cửa nhà anh đóng khép. Liệu rằng anh có bước ra, ngước lên chiếc lá ướt tuyết trong veo để ngắm mùa đông này cùng tôi trong một điểm tựa. Dù vô hình thôi cũng được.
Tôi nắm lấy tay Leo, nắm thật chặt vì sợ mình sẽ gục ngã mất, bên bức tường này. Nếu anh yêu tôi ngay cả khi tôi nghèo khó, thì cái điều tưởng như may mắn đó lại là thứ đáng thương nhất. Bởi vì việc anh bất chấp tất cả để yêu tôi càng chỉ khiến tôi thấy mình thêm ngu ngốc khi để mất anh. Nhưng Leo đã từng nói: Số phận là thứ đáng kinh tởm. Nhưng chúng ta là những kẻ kinh tởm được số phận tạo ra. Ta phải đi trên nó. Trò chơi trên dây, cho dù biết có ngày ta sẽ ngã hoặc là dây sẽ đứt. - Tức là dù con đường tôi và anh chọn có như thế nào, tình yêu có bao la và mãnh liệt biết bao, thì tôi vẫn không thể có anh như ngày nào được nữa.
Tiếng ôtô hét còi từ phía xa, tôi và Leo lùi xa ra vài bước. Từ trên xe một người con gái bước xuống. Không đẹp như tôi nhưng không giả như tôi, vội vã chạy đến trước cửa nhà anh. Thế là tôi đủ hiểu tất cả. Leo nắm lấy tay tôi: "Đi thôi." Tôi cố níu tay cậu ấy lại. Leo thở dài. Tôi cảm thấy ánh mắt buồn bã của cậu ấy phía sau mình.
/20
|