Nghe vậy, Mộ Dung Thư thu hồi tầm mắt từ hồ nước, nghiêng đầu nhìn đến ba vị nữ tử tư sắc đều như nhau, dù gầy hay đẫy đà cũng đều là nữ tử tuyệt sắc. Một người kiều mị, từng tiếng cười nhẹ nàng nghe rất êm tai. Một tiểu cô nương thanh thuần như tiểu xử nữ, ngượng ngùng cúi đầu né tránh tầm mắt của mọi người. Một người dáng người xinh đẹp đầy đặn, tư sắc thượng đẳng, thích lắc dáng người yểu điệu có eo nhỏ.
Ba người theo thứ tự là Đại phu nhân - Đỗ Khả, Tam phu nhân - Phương Dung Mai, Tứ phu nhân - Đoạn Đình Vi.
Vừa mới đi qua một khóm cây, các nàng liền thấy Mộ Dung Thư đang ngồi trong đình ngắm cảnh. Trong lòng ba người đồng thời đều cười lạnh, nàng ta vẫn còn tâm tình, còn đến đây ngắm cảnh. Nhận thấy tầm mắt của Mộ Dung Thư lướt qua các nàng, ba người âm thầm mắng một tiếng, không có việc gì thì cứ ngồi trong Mai viên mà ngây ngô đi, hiện tại đến đây làm gì để các nàng phải đến hành lễ. Cả ba cúi đầu miễn cưỡng đi về phía đình.
Nhìn ba người đi tới, bên môi Mộ Dung Thư vẫn tươi cười nhàn nhạt như cũ, Hồng Lăng lại có chút nóng nảy, chỉ sợ mấy vị phu nhân này lại đến khoe khoang bao nhiêu sủng ái của Vương gia đối với họ, đến lúc đó làm cho Vương phi bình tĩnh đến mấy cũng mất đi lý trí.
“Tiện thiếp gặp qua Vương phi.” Ba người đồng thời hướng phía của Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ.
Mộ Dung Thư nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, thẩm mỹ của tên Vương gia này cũng không tệ, tuy ba người đều đã trang điểm tỉ mỉ, dĩ nhiên trên mặt toàn là son phấn, thế nhưng không thể phủ nhận, người nào cũng là đệ nhất mỹ nhân, cũng khó trách cái tên giống tòa băng sơn Vũ Văn Mặc kia lại nạp các nàng làm thiếp.
“Ba vị muội muội không cần đa lễ, đứng dậy ngồi xuống đi.” Nàng tươi cười thân thiết ôn hòa trả lời.
Ba người đồng thời ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái, sau khi xác định trên mặt nàng không có biểu tình chua chát, liền kinh ngạc ngồi xuống.
Lúc Đại phu nhân ngồi xuống, rất nhanh nhìn thoáng qua Hồng Lăng đang đứng sau lưng Mộ Dung Thư, lập tức không có biểu hiện gì ngồi xuống.
“Tinh thần Vương phi hôm nay thật tốt, lại đến viện hoa viên ngắm hoa, chỉ bất quá có chút đáng tiếc. Đã nhiều ngày Vương gia không hề ở trong phủ, cho dù có ở đây cả ngày cũng không nhìn thấy Vương gia.” Sau khi Tứ phu nhân xoay nhẹ eo nhỏ, cố tình hạ giọng nói.
“Vương phi có thể ngồi đây ngắm cảnh, chắc là đã khỏe hẳn rồi. Mấy ngày nay, sở dĩ bọn tiện thiếp không đến thăm Vương phi, chủ yếu là vì sợ quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi. Mong vương phi không trách cứ.” Tam phu nhân mở to đôi mắt trong suốt, tư thái ngượng ngùng nói.
Đại phu nhân thấy hai người đều mở miệng nói chuyện, nàng tươi cười nhìn về phía Mộ Dung Thư cười nói: “Mấy ngày nay Thẩm trắc phi cũng đề cập đến chuyện của Vương phi, trong lòng tiện thiếp biết Vương phi không sao, tâm trạng lo lắng mấy ngày nay rốt cuộc cũng được buông xuống.”
Nghe được những lời này của nàng, Tam phu nhân và Tứ phu nhân ngồi chung âm thầm cười lạnh, chẳng lẽ Đỗ Khả này lại sợ vương phi? Tống Tuyết thua thiệt là vì nàng quá mức ngu dốt, thế nhưng các nàng tuyệt đối không mắc sai lầm như vậy. Huống hồ gì tính tình của Vương phi, so với các nàng thì ai có thể hiểu rõ hơn .
Quan trọng nhất, trong lòng Vương gia căn bản không có Vương phi! Hai năm qua Vương gia hoàn toàn không chạm qua nàng ta một chút, các nàng tuy rằng là thiếp nhưng cơ hội nhìn thấy Vương gia còn nhiều hơn! Vương phủ này đều do một tay Trắc phi quản, các nàng cần gì phải sợ! Thẩm trắc phi là người ôn hòa rộng lượng, các nàng chỉ cần lấy lòng Thẩm trắc phi, ngày sau này có con, đời sẽ này cơm no áo ấm, vĩnh viễn hưởng phồn vinh phú quý. Bất quá, chỉ cần còn Vương phi ngày nào, các nàng cũng sẽ không được sống yên ổn!
“Bản Vương phi đã khỏe, làm phiền các ngươi lo lắng.” Mộ Dung Thư cười khẽ đáp lại, tựa như hoàn toàn không thèm để ý ba người các nàng thầm nhằm vào mình mà châm chọc.
Hồng Lăng thở ra một hơi, rốt cục yên tâm, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.
Một màn này, thu vào mắt Đại phu nhân - Đỗ Khả. Nàng cúi đầu xuống, tròng mắt đảo một vòng.
“Nghe nói nửa tháng trước Vương gia đến thăm tỷ tỷ.” Tam phu nhân ngây thơ hồn nhiên, hình như vô cùng tò mò hỏi.
Mộ Dung Thư gật đầu, sâu trong mắt đen đó lóe lên một tia sáng không người nào có thể thấy rọ, giọng nói êm dịu trả lời: “Đúng vậy, Vương gia cùng Thẩm trắc phi đến thăm hỏi bản Vương phi.”
“Nhưng buổi tối hình như lại nghỉ ngơi trong viện của Thẩm trắc phi. Xem ra ở trong lòng Vương gia, địa vị của Thẩm trắc phi không ai có thể thay thế được.” Tứ phu nhân dùng khăn thêu che miệng, cười duyên nói. Không khó để nghe ra sự ghen tỵ trong giọng nói của nàng.
“Đúng là như thế, bằng không tại sao Vương gia lại đem hết mọi chuyện trong phủ giao cho Thẩm trắc phi xử lý chứ.” Tam phu nhân cười nói. Nhắc tới vương gia và Thẩm trắc phi, lòng của nàng không cầm được lại ẩn đau, ở trong lòng của Vương gia, chỉ sợ rằng nàng chỉ là một nô tì làm ấm giường mà thôi.
Bất quá, dù địa vị thấp thế nào, vẫn tốt hơn Vương phi. Trong mắt Vương phi tha thiết mong chờ được hầu hạ Vương gia, nhưng cũng chẳng có cơ hội!
Đại phu nhân yên lặng không nói, coi như thất thần suy nghĩ cái gì. Bên cạnh Tam phu nhân đẩy nàng một cái, nàng mới tỉnh thần mà nói: “Trách nhiệm duy nhất của chúng ta là hầu hạ Vương gia thật tốt, những chuyện khác không cần phải vọng tưởng đến.”
Tam phu nhân và Tứ phu nhân sửng sốt, hôm nay Đại phu nhân như thế nào thật lạ!
Chẳng phải Đại phu nhân, ngay cả Vương phi cũng rất lạ. Nhắc tới sự ân ái giữa Vương gia và Thẩm trắc phi, trên mặt nàng lại không có một chút điểm nào giận dữ, ngược ại còn mang theo ý cười. Nụ cười này thật sự làm lòng người bàng hoàng!
“Đỗ muội nói đúng, chức trách của các ngươi chính là hầu hạ Vương gia. Hay nhất có thể vì Vương gia khai chi tán diệp*. Dù sao ba người các ngươi nhập phủ lâu nhất đã hai năm, còn ngắn nhất cũng đã hơn nửa năm, đến bây giờ cũng chưa có tin mừng, thì bản Vương phi không truy cứu, nhưng Thẩm trắc phi cùng Vương gia có đồng ý mở một con mắt nhắm một con mắt không?” Mộ Dung Thư cúi thấp đầu duỗi bàn tay thon dài trắng nõn, giọng nói trầm thấp không chút phập phồng trả lời.
* : tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Ba người kinh hãi!
Các nàng xuất thân thấp hèn, tuy rằng phụ thân đều là quan viên tại triều, nhưng dù sao các nàng đều xuất thân là thứ nữ! So với thân phận của Vương phi là đích nữ của Đại tướng quân tuyệt đối không bằng, nếu cả đời này Vương phi không có con, chỉ cần không làm ra chuyện gì không tốt, liền tuyệt đối không bị hưu, nhưng các nàng lại không giống, chỉ cần Vương gia không còn hứng thú với các nàng, nếu đến đó không có con, tám phần mười là bị đuổi ra vương phủ!
Sắc mặt ba người thay đổi thất thường, vốn định chọc cho Vương phi tức giận để mà đến chọc giận Vương gia, nhưng thật không nghĩ tới chỉ vài câu mà Vương phi đã có thể phản kích lại! Vương phi tuy không truy cùng giết tận, nhưng các nàng lại không có gan khiêu chiến một lần nữa.
Mỗi người trong lòng đều tính toán riêng, trở lại phải bỏ ra số tiền lớn để đại phu xem thật kỹ một chút, bốc thuốc tốt nhất, nhất định phải mau chóng mang thai.
“Các muội sao không nói chuyện? Có phải bản Vương phi vừa rồi nói nặng lời quá hay không? Các muội không cần để trong lòng. Dù sao ba người các muội đều không phải rất được Vương gia sủng ái sao?” Mộ Dung Thư nét mặt tươi cười như hoa, thân thể hơi nghiêng, trong mắt tràn đầy ý cười đảo qua gương mặt của ba người các nàng, câu nói sau cùng nhẹ nhàng buông xuống từng chữ.
Sủng ái? Nếu so thì sủng ái chỉ nhiều hơn của nàng! Thật ra ba người các nàng trong hai năm chỉ hầu hạ Vương gia tất cả ba bốn lần, nhiều lắm cũng chỉ năm sáu lần!
Nói về sủng ái, ai so được với Thẩm trắc phi?
Ba người thần sắc thay đổi thất thường, trong lòng liền nảy sinh đố kỵ với Thẩm trắc phi.
Mộ Dung Thư dường như không có phát hiện gì, đưa mắt nhìn về phía trên mặt hồ, nhìn một đám kim ngư tung tăng bơi lội, nghiêng đầu phân phó với Hồng Lăng: “Đi phân phó người lấy chút thức ăn cho kim ngư.”
Ba người theo thứ tự là Đại phu nhân - Đỗ Khả, Tam phu nhân - Phương Dung Mai, Tứ phu nhân - Đoạn Đình Vi.
Vừa mới đi qua một khóm cây, các nàng liền thấy Mộ Dung Thư đang ngồi trong đình ngắm cảnh. Trong lòng ba người đồng thời đều cười lạnh, nàng ta vẫn còn tâm tình, còn đến đây ngắm cảnh. Nhận thấy tầm mắt của Mộ Dung Thư lướt qua các nàng, ba người âm thầm mắng một tiếng, không có việc gì thì cứ ngồi trong Mai viên mà ngây ngô đi, hiện tại đến đây làm gì để các nàng phải đến hành lễ. Cả ba cúi đầu miễn cưỡng đi về phía đình.
Nhìn ba người đi tới, bên môi Mộ Dung Thư vẫn tươi cười nhàn nhạt như cũ, Hồng Lăng lại có chút nóng nảy, chỉ sợ mấy vị phu nhân này lại đến khoe khoang bao nhiêu sủng ái của Vương gia đối với họ, đến lúc đó làm cho Vương phi bình tĩnh đến mấy cũng mất đi lý trí.
“Tiện thiếp gặp qua Vương phi.” Ba người đồng thời hướng phía của Mộ Dung Thư phúc thân hành lễ.
Mộ Dung Thư nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, thẩm mỹ của tên Vương gia này cũng không tệ, tuy ba người đều đã trang điểm tỉ mỉ, dĩ nhiên trên mặt toàn là son phấn, thế nhưng không thể phủ nhận, người nào cũng là đệ nhất mỹ nhân, cũng khó trách cái tên giống tòa băng sơn Vũ Văn Mặc kia lại nạp các nàng làm thiếp.
“Ba vị muội muội không cần đa lễ, đứng dậy ngồi xuống đi.” Nàng tươi cười thân thiết ôn hòa trả lời.
Ba người đồng thời ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái, sau khi xác định trên mặt nàng không có biểu tình chua chát, liền kinh ngạc ngồi xuống.
Lúc Đại phu nhân ngồi xuống, rất nhanh nhìn thoáng qua Hồng Lăng đang đứng sau lưng Mộ Dung Thư, lập tức không có biểu hiện gì ngồi xuống.
“Tinh thần Vương phi hôm nay thật tốt, lại đến viện hoa viên ngắm hoa, chỉ bất quá có chút đáng tiếc. Đã nhiều ngày Vương gia không hề ở trong phủ, cho dù có ở đây cả ngày cũng không nhìn thấy Vương gia.” Sau khi Tứ phu nhân xoay nhẹ eo nhỏ, cố tình hạ giọng nói.
“Vương phi có thể ngồi đây ngắm cảnh, chắc là đã khỏe hẳn rồi. Mấy ngày nay, sở dĩ bọn tiện thiếp không đến thăm Vương phi, chủ yếu là vì sợ quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi. Mong vương phi không trách cứ.” Tam phu nhân mở to đôi mắt trong suốt, tư thái ngượng ngùng nói.
Đại phu nhân thấy hai người đều mở miệng nói chuyện, nàng tươi cười nhìn về phía Mộ Dung Thư cười nói: “Mấy ngày nay Thẩm trắc phi cũng đề cập đến chuyện của Vương phi, trong lòng tiện thiếp biết Vương phi không sao, tâm trạng lo lắng mấy ngày nay rốt cuộc cũng được buông xuống.”
Nghe được những lời này của nàng, Tam phu nhân và Tứ phu nhân ngồi chung âm thầm cười lạnh, chẳng lẽ Đỗ Khả này lại sợ vương phi? Tống Tuyết thua thiệt là vì nàng quá mức ngu dốt, thế nhưng các nàng tuyệt đối không mắc sai lầm như vậy. Huống hồ gì tính tình của Vương phi, so với các nàng thì ai có thể hiểu rõ hơn .
Quan trọng nhất, trong lòng Vương gia căn bản không có Vương phi! Hai năm qua Vương gia hoàn toàn không chạm qua nàng ta một chút, các nàng tuy rằng là thiếp nhưng cơ hội nhìn thấy Vương gia còn nhiều hơn! Vương phủ này đều do một tay Trắc phi quản, các nàng cần gì phải sợ! Thẩm trắc phi là người ôn hòa rộng lượng, các nàng chỉ cần lấy lòng Thẩm trắc phi, ngày sau này có con, đời sẽ này cơm no áo ấm, vĩnh viễn hưởng phồn vinh phú quý. Bất quá, chỉ cần còn Vương phi ngày nào, các nàng cũng sẽ không được sống yên ổn!
“Bản Vương phi đã khỏe, làm phiền các ngươi lo lắng.” Mộ Dung Thư cười khẽ đáp lại, tựa như hoàn toàn không thèm để ý ba người các nàng thầm nhằm vào mình mà châm chọc.
Hồng Lăng thở ra một hơi, rốt cục yên tâm, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều.
Một màn này, thu vào mắt Đại phu nhân - Đỗ Khả. Nàng cúi đầu xuống, tròng mắt đảo một vòng.
“Nghe nói nửa tháng trước Vương gia đến thăm tỷ tỷ.” Tam phu nhân ngây thơ hồn nhiên, hình như vô cùng tò mò hỏi.
Mộ Dung Thư gật đầu, sâu trong mắt đen đó lóe lên một tia sáng không người nào có thể thấy rọ, giọng nói êm dịu trả lời: “Đúng vậy, Vương gia cùng Thẩm trắc phi đến thăm hỏi bản Vương phi.”
“Nhưng buổi tối hình như lại nghỉ ngơi trong viện của Thẩm trắc phi. Xem ra ở trong lòng Vương gia, địa vị của Thẩm trắc phi không ai có thể thay thế được.” Tứ phu nhân dùng khăn thêu che miệng, cười duyên nói. Không khó để nghe ra sự ghen tỵ trong giọng nói của nàng.
“Đúng là như thế, bằng không tại sao Vương gia lại đem hết mọi chuyện trong phủ giao cho Thẩm trắc phi xử lý chứ.” Tam phu nhân cười nói. Nhắc tới vương gia và Thẩm trắc phi, lòng của nàng không cầm được lại ẩn đau, ở trong lòng của Vương gia, chỉ sợ rằng nàng chỉ là một nô tì làm ấm giường mà thôi.
Bất quá, dù địa vị thấp thế nào, vẫn tốt hơn Vương phi. Trong mắt Vương phi tha thiết mong chờ được hầu hạ Vương gia, nhưng cũng chẳng có cơ hội!
Đại phu nhân yên lặng không nói, coi như thất thần suy nghĩ cái gì. Bên cạnh Tam phu nhân đẩy nàng một cái, nàng mới tỉnh thần mà nói: “Trách nhiệm duy nhất của chúng ta là hầu hạ Vương gia thật tốt, những chuyện khác không cần phải vọng tưởng đến.”
Tam phu nhân và Tứ phu nhân sửng sốt, hôm nay Đại phu nhân như thế nào thật lạ!
Chẳng phải Đại phu nhân, ngay cả Vương phi cũng rất lạ. Nhắc tới sự ân ái giữa Vương gia và Thẩm trắc phi, trên mặt nàng lại không có một chút điểm nào giận dữ, ngược ại còn mang theo ý cười. Nụ cười này thật sự làm lòng người bàng hoàng!
“Đỗ muội nói đúng, chức trách của các ngươi chính là hầu hạ Vương gia. Hay nhất có thể vì Vương gia khai chi tán diệp*. Dù sao ba người các ngươi nhập phủ lâu nhất đã hai năm, còn ngắn nhất cũng đã hơn nửa năm, đến bây giờ cũng chưa có tin mừng, thì bản Vương phi không truy cứu, nhưng Thẩm trắc phi cùng Vương gia có đồng ý mở một con mắt nhắm một con mắt không?” Mộ Dung Thư cúi thấp đầu duỗi bàn tay thon dài trắng nõn, giọng nói trầm thấp không chút phập phồng trả lời.
* : tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Ba người kinh hãi!
Các nàng xuất thân thấp hèn, tuy rằng phụ thân đều là quan viên tại triều, nhưng dù sao các nàng đều xuất thân là thứ nữ! So với thân phận của Vương phi là đích nữ của Đại tướng quân tuyệt đối không bằng, nếu cả đời này Vương phi không có con, chỉ cần không làm ra chuyện gì không tốt, liền tuyệt đối không bị hưu, nhưng các nàng lại không giống, chỉ cần Vương gia không còn hứng thú với các nàng, nếu đến đó không có con, tám phần mười là bị đuổi ra vương phủ!
Sắc mặt ba người thay đổi thất thường, vốn định chọc cho Vương phi tức giận để mà đến chọc giận Vương gia, nhưng thật không nghĩ tới chỉ vài câu mà Vương phi đã có thể phản kích lại! Vương phi tuy không truy cùng giết tận, nhưng các nàng lại không có gan khiêu chiến một lần nữa.
Mỗi người trong lòng đều tính toán riêng, trở lại phải bỏ ra số tiền lớn để đại phu xem thật kỹ một chút, bốc thuốc tốt nhất, nhất định phải mau chóng mang thai.
“Các muội sao không nói chuyện? Có phải bản Vương phi vừa rồi nói nặng lời quá hay không? Các muội không cần để trong lòng. Dù sao ba người các muội đều không phải rất được Vương gia sủng ái sao?” Mộ Dung Thư nét mặt tươi cười như hoa, thân thể hơi nghiêng, trong mắt tràn đầy ý cười đảo qua gương mặt của ba người các nàng, câu nói sau cùng nhẹ nhàng buông xuống từng chữ.
Sủng ái? Nếu so thì sủng ái chỉ nhiều hơn của nàng! Thật ra ba người các nàng trong hai năm chỉ hầu hạ Vương gia tất cả ba bốn lần, nhiều lắm cũng chỉ năm sáu lần!
Nói về sủng ái, ai so được với Thẩm trắc phi?
Ba người thần sắc thay đổi thất thường, trong lòng liền nảy sinh đố kỵ với Thẩm trắc phi.
Mộ Dung Thư dường như không có phát hiện gì, đưa mắt nhìn về phía trên mặt hồ, nhìn một đám kim ngư tung tăng bơi lội, nghiêng đầu phân phó với Hồng Lăng: “Đi phân phó người lấy chút thức ăn cho kim ngư.”
/179
|