Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 50: Ghen

/105


Đội cứu hộ tuần tra khi được thông báo có tai nạn thì nhanh chóng tìm kiếm dưới chân núi, dù sao cũng xảy ra trên đường cao tốc nên không thể chậm trễ được.

Khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu chôn chặt trước ngực Duật Tôn, cả người mệt mỏi và đau đớn đến rã rời. Nghĩ cũng thật buồn cười, từ trước tới nay, người mà cô hận nhất chính là y, nhưng nay chính y là người giúp đỡ cô, lại cho Tương Tư điều kiện điều trị tốt nhất. Cô hiểu rõ hơn ai hết, bản chất y là người có thủ đoạn hèn hạ cỡ nào.

Nhưng đêm nay, khi cô sợ hãi và đơn độc trong bóng tối, bên cạnh lại chỉ có y.

“ Duật Tôn ?”

Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình chìm vào tiếng gió rít gào nơi đồi núi hoang vu, Mạch Sanh Tiêu sợ hãi, nhưng bả vai được y ôm rất chặt “ Làm sao vậy?”

“ Không có gì.” Sanh Tiêu chỉ muốn nghe một chút tiếng nói, thứ cảm giác này, giống như khi còn bé lén lút nghe kể chuyện ma, cảm thấy có người đằng sau lưng mình, hận không thể đem hết sức mà hét lên thật to mới chống đỡ được nỗi sợ hãi.

“ Ở đây, mau đến đây...”

Tiếng bước chân dồn dập kéo đến, Duật Tôn cử động nửa thân trên, rất nhanh sau đã có người trông thấy, họ đem theo cáng chạy tới.

Sanh Tiêu được đưa lên cáng, hai tay không ngừng khua khoắng, cô mơ hồ cảm nhận ánh sáng chói rọi của đèn pin chiếu thẳng vào mặt mình, rồi như chợt nhớ đến lời nói của Duật Tôn liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không dám mở ra.

Cô sợ rằng, nếu mình mở mắt ra sẽ phát hiện mắt mình không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, bác sĩ cẩn thận kiểm tra cho cô, ngoại trừ những vết trầy xước trên da, còn lại không có gì đáng ngại. Mạch Sanh Tiêu nắm tay Duật Tôn, trong lòng bất an “ Bác sĩ, mắt của tôi thế nào?”

“Cô yên tâm đi, não chấn động nhẹ, cần nằm viện theo dõi vài ngày, võng mạc bị lực mạnh chèn ép, hiện tại vẫn chưa nói trước được gì, ngày mai chúng tôi sẽ kiểm tra chính xác .”Bác sĩ bảo với y tá đẩy cô về phòng bệnh, cô nghe bác sĩ nói xong mới nhẹ lòng.

Duật Tôn đưa cô vào phòng bệnh tốt nhất, sau khi y tá rời khỏi, bên trong chỉ còn tiếng kêu bíp bíp của máy đo nhịp tim và huyết áp, cô biết Duật Tôn đang ở ngay đây, nhưng vì không nắm lấy tay nhau trong lòng cứ có cảm giác bất an.

“Có phải tôi là người nhát gan lắm không?”

Trong phòng chỉ có tiếng nói của một mình cô.

Cô cố căng hai tai lên, chẳng lẽ Duật Tôn cũng đã đi rồi sao? Xung quanh là mùi vị đặc trưng của bệnh viện, hai tay cô khẩn trương vặn xoắn vào nhau, cảm giác sợ hãi đã ùa về, cô cảm thấy bên cạnh giường có người đang đứng, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào cô.

Không, không phải một người, mà là rất nhiều người.

“A!” Sanh Tiêu kêu lên sợ hãi, kéo chăn trùm kín lên đầu.

Bên cạnh truyền đến tiếng cười rất khẽ, vì mắt không nhìn thấy nên thính giác vô cùng nhạy bén.

“ Thì ra lá gan của em nhỏ như vậy ?” Duật Tôn kéo nhẹ chăn ra “ Không làm gì trái lương tâm, còn sợ ma ám sao ?”

Vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa.

Khuôn mặt cô trắng bệch, hai tay Sanh Tiêu nắm chặt cổ áo Duật Tôn, y không ngờ sức cô lại lớn như thế, nửa người trên của y bị kéo xuống gần như là đè hẳn lên người cô, nếu để y tá nhìn thấy cảnh này thì chắc buồn cười lắm.

Cô y tá đến trước giường bệnh, cầm nhiệt kế trên mặt bàn “ Nhiệt độ cơ thể bình thường, cần uống nhiều nước “.

Hai cánh tay y chống hai bên người cô, tiếng cười thích thú bật ra khỏi cổ họng.

Cô đỏ mặt, bực bội buông tay, tức giận quay mặt đi, cô kéo chăn phủ kín mặt mình. Lúc y tá ra ngoài, Duật Tôn nhàn nhã sửa lại cổ áo bị cô làm nhàu “ Muốn anh ngủ cùng em không?”

“Không cần...”

“ Vậy anh đi đây...”

Mạch Sanh Tiêu kéo chăn lên, quấn quanh người kín mít, có lẽ thế này cô sẽ không còn sợ nữa.

Duật Tôn thấy thế, kéo chăn ra“ Không cần sợ, ngủ đi, anh ở đây.”

“ Chân anh không sao chứ ?” Sanh Tiêu thò đầu ra,đánh trống lảng.

“ Không sao.”

Trên mu bàn tay Sanh Tiêu cắm ống truyền dịch, truyền thuốc hạ sốt, và thông máu tụ, trên mặt cô hơi đau, lấy tay xoa xoa, hình như bị xước da. “ Đúng rồi.” Chợt nhớ tới điều gì đó Sanh Tiêu vội lục lọi trong túi, một lúc mới nhớ ra điện thoại đang ở trong tay Nghiêm Trạm Thanh. “ Dáng vẻ em thế này, nếu chị em mà nhìn thấy chắc sẽ lo lắm, em muốn bảo với chị tối nay em ở ký túc trong trường, không về Hoàng Duệ Ấn Tượng “.

Duật Tôn nghe vậy, đưa di động của mình cho cô.

Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Tương Tư biết rõ hôm nay Sanh Tiêu có cuộc thi, theo lý giờ này cô đã về rồi. Tương Tư đợi hết ngày Sanh Tiêu không về, gọi điện thoại không thấy nghe máy.Dì Hà dọn dẹp xong cũng đã đi nghỉ.

Mạch Tương Tư trằn trọc không ngủ được, mở ti vi xem.

Thời sự đưa tin tức, hôm nay trên đường cao tốc xảy ra tai nạn, thực ra tai nạn không phải hiếm, nhưng kỳ lạ là chiếc xe lao từ trên núi xuống mà người bên trong không sao cả. Tương Tư liếc thấy chiếc xe được kéo lên là một chiếc xe thể thao đắt tiền màu đen, nhìn biển số, đúng là xe của Duật Tôn.

Quả thực cô rất sợ hãi, điều khiển trên tay thiếu chút nữa là rơi.

Duật Tôn đã xảy ra chuyện ?

Mạch Tương Tư đáy lòng trầm xuống, lẽ nào y...

Ngay sau đó là màn hình đưa tin, phát hình ảnh Duật Tôn và Sanh Tiêu được đưa lên cáng, cô ta chăm chú quan sát, chắc chắn là không sai.

Bên cạnh tiếng điện thoại vang lên, cô ả vội vàng nhận điện.

“ Alo, chị, là em...”

“ Sanh Tiêu...” Cô ta vừa muốn hỏi, Sanh Tiêu đã ở miệng trước “ Chị, mấy ngày này em phải ở trường không về được.”Cô không biết Tương Tư đã xem bản tin.“Có một cuộc thi lớn, em phải luyện tập kỹ càng.”

Tương Tư tắt tivi đi, cũng không vạch trần em gái“ Vậy được, em phải chú ý sức khỏe, đừng để bị lạnh.”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu, trong lòng đầy ấm áp “Vâng, em biết rồi.”

Tắt điện thoại, lo lắng của Tương Tư đã dần bay biến, mặc dù sức khỏe không tốt nhưng ít ra cũng thoải mái hơn. Sanh Tiêu là em cô, cô cũng không hy vọng con bé gặp chuyện gì, nếu ngay cả Sanh Tiêu cũng không còn, thì trong cuộc đời này, cô sẽ không còn lấy một người thân.

Điện thoại của Nghiêm Trạm Thanh hiện lên hơn 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tô Nhu gọi.

Điện thoại bị hắn nhét dưới giường, thỉnh thoảng truyền đến âm báo sạc pin, hai tay hắn che mặt ngồi ở mép giường, tư thế đó đã được hắn duy trì mấy tiếng đồng hồ.

Rơi từ trên cao như vậy, chắc chắn thịt nát xương tan...

Có một cô gái, đang nằm trên đoạn đường cao tốc đó...

Bên tai hắn không ngừng quay cuồng tiếng gào thét, hắn không ngờ chính hắn là người hại chết Sanh Tiêu, đều do hắn quá mệt mỏi mà ngủ quên mất, nếu có thể chịu đựng được, hoặc là đã đem cô trói lại, có lẽ sẽ không xảy ra việc đáng tiếc này.

Hắn ảo não vung tay đập vào đầu mình, Nghiêm Trạm Thanh, mày giỏi lắm, người mày yêu bị chính tay mày hại chết!.

Hắn vò mạnh tóc mình, đau đớn làm tâm can tê liệt, không còn cảm giác.

Hắn thật sự hối hận, điện thoại reo như đòi mạng, hắn muốn đập vỡ nó, trong đầu lại ầm vang một tiếng, nhỡ như còn hy vọng, không biết chừng, người ngồi trên xe Duật Tôn không phải cô ấy.

Nhưng là niềm hy vọng này mong manh biết bao nhiêu,chắc là rất nhỏ nhưng lại khiến cho Nghiêm Trạm Thanh giống như người chết đuối vớ được cọc, hắn kích động vô cùng, bàn tay run rẩy bấm số Tương Tư.

“Alo.”Tương Tư cẩn thận nhìn xung quanh, làm sao hắn có thể gọi điện tới đây vào lúc này?

“Tương Tư, Sanh Tiêu có ở đó không ?”

“ Anh không xem bản tin sao?”

Hy vọng vừa nhen nhóm trong nội tâm Nghiêm Trạm Thanh hoàn toàn vỡ nát, hiện hữu bây giờ là một thứ tuyệt vọng nghiền nát trái tim hắn “ Cô ấy, thật sự đã chết rồi?”

“ Ai chết?” Mạch Tương Tư chỉ cảm thấy kỳ quái.“ Sanh Tiêu bị tai nạn, hiện đang nằm ở bệnh viện nhân dân.”

Nghiêm Trạm Thanh nghe giọng nói của cô ta rất bình thản, không có đau đớn của người vừa mất thân nhân “ Sanh Tiêu không có chuyện gì sao ?”

“Nó vừa gọi cho tôi, tinh thần rất tốt, chắc là không có gì đáng ngại “. Mạch Tương Tư vốn là người thông minh, chỉ nghe vài câu đã tìm ra sơ hở trong lời nói của hắn “Chẳng lẽ, lần tai nạn này liên quan đến anh ?” Không nghe được thanh âm ở đầu dây bên kia, cô càng chắc chắn hơn phán đoán của mình “Anh.., nếu em tôi xảy ra chuyện gì, có chết tôi cũng không tha thứ cho anh.”

Nghiêm Trạm Thanh tắt điện thoại, hai tay chống ở đầu gối, dồn sức đứng lên, đôi chân cùng hai bàn tay tưởng như tê dại, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.

Về đến nhà, bố mẹ hắn ngồi trên ghế salon, Tô Nhu đang gọi điện thoại cho hắn, nghe được tiếng chuông, quay đầu lại mới nhìn thấy hắn từ cửa vào “Trạm Thanh, anh đi đâu vậy ?”

“ Muộn như vậy mới về, Tô Nhu nghĩ con có đàn bà ở bên ngoài, làm chúng ta ngủ cũng không yên “. Bà Nghiêm hiển nhiên bị làm phiền đến đau đầu, hai tay liên tục xoa huyệt thái dương, không che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình.

“Con có ai ở bên ngoài nữa đây?” Nghiêm Trạm Thanh cố sức kiềm chế, sự kiên nhẫn để trả lời lúc này như muốn rút hết sức lực hiện tại của hắn.

Lướt qua Tô Nhu hắn đi về phía phòng ăn, từ trưa đến giờ không ăn gì, lúc này bụng hắn đang réo ầm ĩ, Tô Nhu thấy hắn không quan tâm đến mình, trong lòng cảm thấy rất tủi thân, cô ả rõ ràng nhìn thấy Nghiêm Trạm Thanh lôi kéo Mạch Sanh Tiêu lên xe “Trạm Thanh, chiều nay anh đi đâu ?”

Nhà họ Nghiêm từ trước tới nay không có thói quen ăn cơm còn thừa lại từ bữa trước, Nghiêm Trạm Thanh mở tủ lạnh, trừ một chút rau xà lách, cũng chỉ còn vài hộp sữa. “ Tôi còn có thể đi đâu, công ty dạo này rất bận”. Hắn không hề liếc nhìn Tô Nhu, mở miệng trả lời cho xong.

“Anh còn muốn lừa em? Trạm Thanh, em gọi điện thoại sao anh không nhận, có phải anh ở cùng với Mạch Sanh Tiêu, các người đã làm gì sau lưng tôi? Đến bây giờ anh mới về, anh đi đâu, anh đã làm gì? “ Tô Nhu đứng chắn trước mặt Nghiêm Trạm Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có tức giận vì bị hắn lừa gạt. Bà Nghiêm ngồi trên salon nghe cô ả liên tục chất vấn con trai mình, bà ta không thể làm ngơ “Mẹ nói này, con xem Trạm Thanh bận đến tối tăm mặt mày, bây giờ mới được về nhà. Cơm cũng còn chưa ăn. Con không chuẩn bị cho nó đi, còn đứng đấy lớn tiếng trách móc cái gì, con rốt cuộc là muốn thế nào nữa?”

“ Mẹ, tận mắt con nhìn thấy mà”. Tô Nhu không thể nhịn được nữa “ Cái con hồ ly tinh kia lên xe của anh ấy, mặc cho con gọi anh ấy thế nào, anh ấy cũng làm như không nghe thấy...”

“Có thể Trạm Thanh không nghe thấy thật”.

“ Vậy được, em hỏi anh, buổi chiều nay anh đi đâu ?” Phòng khách xa hoa lớn như vậy chỉ nghe thấy tiếng Tô Nhu cao vút “ Hôm nay bố mẹ đều ở đây, anh nói rõ cho em xem.”

“Có cái gì để nói đâu ?” Nghiêm Trạm Thanh không đủ kiên nhẫn, tay hắn đặt trên đôi vai mềm mại của Tô Nhu.

Tô Nhu hơi nguôi ngoai, hai tay cô ả bám chặt lấy cánh tay hắn “Em biết trong lòng anh không hề có em, con hồ ly tinh kia tại sao vẫn cứ dây dưa với anh không dứt, cô ta sao không chết đi, em nguyền rủa cô ta chết không yên, vĩnh viễn không xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta nữa...”

“ Tô Nhu!”. Nghiêm Trạm Thanh dùng sức hất tay cô ả ra, Tô Nhu không kịp chuẩn bị, bả vai ngã vào cửa tủ lạnh “ Không cho phép cô nói cô ấy như vậy”.

Nước mắt Tô Nhu lã chã rơi, cô ta mới là vợ của hắn, cô ta mới là người mang thai con hắn, hắn lại nói, cô ta không có tư cách nguyền rủa kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình mình?

“ Dù anh không yêu em, cũng không cần thể hiện rõ như vậy, được không ?”

Đã thấy cô ả khóc rất nhiều lần, Nghiêm Trạm Thanh bây giờ chỉ còn mệt mỏi rã rời, trong ấn tượng của hắn, Mạch Sanh Tiêu rất ít khi rơi lệ. nhiều khi, dù có khổ thế nào, cô ấy đều cắn răng chịu đựng, sẽ không hề động một chút là khóc.

Nghiêm Trạm Thanh nhìn Tô Nhu, không hề tiến lên nâng cô ả dậy, tranh cãi một hồi, hắn chẳng còn muốn ăn gì nữa, bố mẹ hắn thấy vợ chồng con cãi nhau, chỉ nhẹ nhàng khuyên giải “Trạm Thanh, con cũng thật là, lần sau nhớ về sớm một chút”.

Đàn bà bên ngoài có gì tốt, dù sao cũng phải trở về nhà.

“ Bố, con chỉ ra ngoài làm việc thôi”.

“ Bố, mẹ, không phải thế đâu, bọn họ đang lừa dối giở trò sau lưng con...”

Ông Nghiêm bắt đâu thấy bực bội, bà Nghiêm thấy thế kéo cổ tay ông ta “ Ông đi nghỉ đi, Trạm Thanh đã về rồi, không có gì đáng lo cả”.

Ông Nghiêm gật đầu, đứng lên. Bà Nghiêm đi sau nghiêm giọng nói “ Tô Nhu, đừng làm quá lên, đàn ông bên ngoài xã giao là chuyện bình thường, Trạm Thanh vì sao lấy cô, trong lòng cô rõ ràng nhất, việc cô cần làm lúc này là chăm sóc tốt bản thân rồi sinh cháu nội béo khỏe cho tôi, đừng suốt ngày rỗi hơi kiếm chuyện sinh sự.”

Trong lòng bà ta không hề vui vẻ, nếu Tô Nhu không dựa vào cái bào thai trong bụng cô ta, không dựa vào Trạm Thanh chống lưng, kiểu gì bà ta cũng thấy cô ả đũa mốc chòi mâm son.

Vợ chồng họ bực bội trở về phòng, Nghiêm Trạm Thanh cũng không muốn nói chuyện, mệt mỏi lên phòng.

Tô Nhu chán nản ngồi xuống ghế, trong trái tim Nghiêm Trạm Thanh không hề còn có cô ả nữa, nếu không cũng không tiếc vài câu giải thích cho cô ta.

Cả đêm Sanh Tiêu ngủ không yên, những vết trầy xước trên người đau rát khó chịu, cứ chợp mắt vào là lại gặp ác mộng, cô mơ thấy mắt mình không nhìn thấy gì nữa, không nhìn thấy đàn dương cầm của cô, cũng không nhìn thấy Tương Tư.

Cứ mỗi ngày cô đều sống trong sự sợ hãi, có một ngày thật vất vả cô mới nhìn thấy, lại phát hiện ra mái tóc đã bạc trắng.

Mạch Sanh Tiêu run rẩy, từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.

Khi vừa mở mắt, cô cảm thấy đau nhức, theo bản năng lấy tay che đi, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa kính rọi thẳng vào mắt cô. Cảnh vật của căn phòng từ mờ ảo dần dần chuyển sang rõ ràng. Cô không dám mở đột ngột, chỉ là chậm rãi mở hé đôi mắt.

Ngoại trừ còn có chút khó khăn chưa thích ứng còn lại cô đều có thể thấy rõ.

Trong phòng bệnh rộng lớn, ngoài giường bệnh của cô ra thì phía đối diện còn bày một chiếc giường nữa. Duật Tôn có lẽ đang ngủ, y nằm nghiêng trên giường, bên cạnh đặt chiếc xe lăn, y mặc bộ quần áo bệnh nhân, bộ quần áo sọc xanh trắng đơn giản ngược lại làm tăng thêm dáng vẻ cao lớn hoàn hảo của y, chăn bông trắng dày che khuất đi nửa người dưới,tướng lúc ngủ của y rất xấu, lúc nào cũng thích ôm gối ôm.

Mạch Sanh Tiêu bật cười, ai có thể nghĩ được, người đàn ông bình thường đáng sợ như vậy, nhưng lúc ngủ lại ôm gối bông ?

Duật Tôn nhíu mày, mở mắt ra, trông thấy khóe miệng cô chưa kịp giấu đi nỗi niềm vui vẻ “ Mới sáng sớm mà đã cười giống con ngốc vậy.”

Sanh Tiêu bĩu môi, Duật Tôn từ trên giường đứng dậy, đá văng chiếc xe lăn bên cạnh giường, bởi vì chân đau nên y đi khập khiễng. Duật Tôn đứng trước giường Sanh Tiêu, thấy đôi mắt cô nhìn chằm chằm mình, liền tiến lại gần làm chóp mũi chạm vào mặt cô. “Có nhìn thấy không ?”

“ Có.”

Duật Tôn đẩy một ít tóc trên trán cô ra, cái trán trắng hồng điểm một vết xước lớn bật máu, đây là lúc cô ngã từ trong xe ra bị đám cây cỏ trên đường quét vào “Cậu ta trông như vậy mà cũng nhẫn tâm xuống tay thật.”

Mạch Sanh Tiêu hiểu “ cậu ta” mà y nói là ám chỉ ai.

Cô không nói gì, trong chuyện này cô không muốn Nghiêm Trạm Thanh sẽ gặp bất trắc gì nên không hề nói ra tố cáo hắn.

Dù hắn làm cô rất thất vọng, dù hắn đối với cô thâm hiểm khó lường, lòng dạ độc ác.

Bác sĩ đến phòng bệnh kiểm tra lại lần nữa cho Mạch Sanh Tiêu, bảo với cô nằm viện điều dưỡng vài ngày là có thể về nhà.

Nghiêm Trạm Thanh không có can đảm đến bệnh viện, hắn vận dụng mọi mối quan hệ thân quen để xác định chắc chắn Sanh Tiêu không có việc gì, hắn đến cửa hàng bán hoa, có ý mua một bó hoa bách hợp, rồi nhờ người đem đến tặng.

Sanh Tiêu phải ở viện theo dõi vài ngày, hôm nay chuẩn bị xuất viện. Duật Tôn có về qua Hoàng Duệ Ấn Tượng, thỉnh thoảng, ban ngày y sẽ đến bệnh viện. Tương Tư ở viện cùng Sanh Tiêu một ngày, cô ta nói là xem bản tin mới biết cô xảy ra chuyện, cô ta cứ luôn miệng trách cứ Sanh Tiêu sao không nói sớm với mình.

Tương Tư không tiện đi đứng nhưng lại kiên quyết ở với cô một đêm trong bệnh viện.

Trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, Mạch Sanh Tiêu lập tức thấy thoải mái rất nhiều, cô đúng là xui xẻo, trong khoảng thời gian ngắn mà đến hai lần vào bệnh viện.

Tuy đã xin phép nghỉ ở trường nhưng cô vẫn sợ mình không theo kịp, muốn ngày mai đi học ngay.

Ăn xong bữa cơm tối, Duật Tôn vẫn chưa về. Sanh Tiêu lên phòng chuẩn bị sách nhạc, Tương Tư cùng dì Hà xem tivi trong phòng khách, cô mở cửa phòng ngủ, chăn gối trên giường hỗn loạn, đoán chắc Duật Tôn có về đây ngủ.

Trên tủ đầu giường bày rất nhiều sách của cô, tiện tay cầm lên lại không muốn xem, đem quyển sách thả lại, chuẩn bị nâng chăn lên. Màu sắc thuần khiết của lụa rất mềm mại, cô nắm lấy đầu chăn nâng lên.

Đập vào mắt đầu tiên là mấy sợi tóc trên gối.

Trực giác của phụ nữ thường rất mẫn cảm, đoạn tóc màu nâu, không giống tóc cô, đối phương chắc chắn là có mái tóc xoăn dày. Mạch Sanh Tiêu nhặt sợi tóc dài lên, ngực đột nhiên co rút đau đớn, tựa như có thứ gì đó chặn lại, mỗi một lần hô hấp cũng có thể cảm nhận lòng như bị đục khoét, co lại sẽ là đau xót.

Chiếc giường này, không chỉ cô mà những người đàn bà khác cũng ngủ qua rồi.

Màu trắng thuần khiết đong đầy trong mắt cô, vì cái gì hết lần này đến lần khác đều là màu trắng? Nếu là màu đen, màu xanh, màu đỏ...có lẽ cô sẽ không trông thấy sợi tóc ấy.

Nhưng lần nào cũng là màu trắng.

Cô ta ngang nhiên nằm lên gối của cô, rất rõ ràng, chỉ cần ánh mắt đảo qua một chút sẽ phát hiện ra ngay sự hiện hữu của ả.

Tay Mạch Sanh Tiêu cầm chặt lấy sợi tóc, tay kia sờ soạng bên mép giường hồi lâu, thân thể dựa vào động tác tay mà ngồi xuống, y chắc đã chán cô, tính thời gian, có lẽ, Mạch Sanh Tiêu, mày sắp được giải thoát rồi.

Cô tự nhủ với mình như vậy, khóe miệng cố cong lên nhưng là không thể.

Duật Tôn lên lầu, đi vào phòng ngủ chỉ thấy cô ngơ ngác ngồi trước giường, y cởi khuy tay áo bạch kim sáng chói, bả vai đứng thẳng “ Em sao giống cô bé ngốc ngồi ở đây vậy?”

Sanh Tiêu căng thẳng nắm sợi tóc trong tay, thì thào tự nói “ Đúng vậy, tôi là con ngốc”.

“ Cái gì ?” Duật Tôn không nghe rõ, y rảo bước tiến về phía cô.

Cô đột ngột đứng dậy, y nhướn mắt, thấy cô chuẩn bị rời đi, liền kéo cánh tay cô lại “Em đi đâu ?”

“Tôi sang ngủ phòng khách.”

“ Có phải em đến tháng không ?”

Mạch Sanh Tiêu ngậm miệng, Duật Tôn thấy biểu hiện của cô, dùng sức kéo cô ngồi xuống “ Nói.”

“ Ngày mai tôi phải đi tìm chỗ ở, muộn nhất đêm mai tôi sẽ đưa chị đi.”

Duật Tôn giật mình, đầu hơi đau, tay y nhẹ nhàng xoa trán “Anh nghĩ chắc hẳn em đã có thừa kinh nghiệm với anh rồi, như thế nào mới êm ấm vài ngày bệnh cũ của em lại tái phát?”

“ Tôi tự biết phải làm thế nào, tránh cho đến lúc bị đuổi mới rời đi”. Hai chân cô khép lại, dép lê màu phấn hồng rơi xuống thảm.

“ Em nói rõ ràng cho anh xem” Duật Tôn thực sự nổi giận, đối với Mạch Sanh Tiêu, y cũng được coi là rất kiên nhẫn rồi.

Sanh Tiêu thấy y không có ý định thừa nhận chuyện kia, trong lòng lâm vào bế tắc, lúc này cô mới biết, loại cảm giác này mang đến cho mình bao nhiêu thất vọng.

Cô xòe bàn tay trước mắt y, Duật Tôn liếc nhìn “ Đây là ý gì ?”

Y giả bộ không hiểu, cô liền chăm chú giải thích cho y nghe “ Đây là sợi tóc của phụ nữ, tôi phát hiện trên gối của tôi”.

“ Vô vị.” Duật Tôn đẩy tay Sanh Tiêu ra, đứng lên “ Không biết chừng đó là sợi tóc của em “.

Mạch Sanh Tiêu đứng theo y, y càng như vậy, cô liền không muốn từ bỏ “ Tóc tôi là tóc thẳng.”

“ Thì chắc là lúc em ngủ nên nó mới xoăn như thế”.

Mạch Sanh Tiêu thấy y không có vẻ gì là muốn thừa nhận “ Duật Tôn, anh đã có người đàn bà khác, tìm được vật thay thế tốt hơn rồi, vì sao vẫn không buông tha cho tôi ?”

“ Em vẫn còn muốn đi phải không ?”

“ Đúng.” Hai bàn tay cô nắm chặt thành quyền, cô không đi còn mặt dày ở lại đây làm cái gì “Anh sớm buông tay, tôi cũng sớm giải thoát.” Nói xong liền xoay người xuống lầu.

Dì Hà đang đóng cửa sổ ở tầng dưới, Tương Tư đang xem tivi, cả hai người đều bắt gặp sắc mặt khó coi của Sanh Tiêu “ Sanh Tiêu, em sao vậy ?”

Duật Tôn đứng ở bậc thang, khuôn mặt đầy vẻ âm trầm “ Em dám đi thử xem ?”

Mạch Sanh Tiêu ngồi vào ghế salon, dì Hà thấy vậy cũng trờ về phòng khách “Mạch tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy ?”

Tương Tư thấy cô nắm chặt tay, như là đang cầm vật gì đó, cô ta cầm tay Sanh Tiêu mở ra, bắt gặp bên trong là một sợi tóc xoăn màu nâu rất dài “ Đây là cái gì ?”

“ Là em phát hiện trên gối của em.” Giọng nói của Sanh Tiêu đắng nghẹn , Tương Tư như nghĩ ra điều gì, mắt nhìn vào sợi tóc, thần sắc mất tự nhiên.

Dì Hà ngạc nhiên nói “Không có khả năng, mấy ngày nay tôi cùng Tương Tư ở nhà, ngoại trừ cậu chủ, không một ai lên tầng trên, làm sao có thể có sợi tóc này?”

“Không biết chừng là ở đâu đó mang về thôi.”

“ Mạch Sanh Tiêu “. Khuôn mặt y lạnh lùng ngồi đối diện cô “Em đừng nghĩ vớ vẩn như vậy, cùng một lúc chơi mấy người đàn bà, cho dù em không thấy bẩn nhưng anh cũng thấy bẩn “.

Tương Tư ngồi cạnh Sanh Tiêu, cô ta tự thấy việc này mình không thể xen vào. Hai mắt cô ta nhìn vào sợi tóc trên tay Sanh Tiêu, phụ nữ là sinh vật mẫn cảm nhất, không phải của mình chắc chắn phân biệt được.

Dì Hà nghĩ ngợi một hồi liền hô lên “ Tôi biết, sợi tóc này là của Tương Tư.”

Mạch Tương Tư giật mình, sắc mặt trắng bệch hiện lên vẻ bối rối “ Không thể, tuyệt đối không thể.”

“ Cháu quên rồi hay sao ? Trước khi Mạch tiểu thư xuất viện, tôi có mang chăn đệm lấy ra giặt và phơi, lúc ấy tôi và cháu cùng phơi, chắc là lúc ấy tóc cháu rơi bám vào gối của Mạch tiểu thư “. Dì Hà đi qua, lấy sợi tóc trong tay Sanh Tiêu giơ lên “ Xem này.”

Mạch Tương Tư căng thẳng, tốt lắm, rất tốt...

Từ lúc nghe dì Hà nói vậy, Sanh Tiêu cũng thấy đây là khả năng khả thi nhất, so sánh với tóc của Tương Tư, chiều dài cũng giống, mà tóc của chị cô cũng là tóc xoăn.

Duật Tôn chống một tay bên má, đôi mắt ưng hẹp dài nheo lại, như cười mà không cười, có vẻ rất ngạo nghễ.

Mạch Sanh Tiêu cũng nghĩ, dựa vào tính tình của y, thì Duật Tôn không phải là người dám làm nhưng không dám nhận.

Không khí có vẻ ngượng ngùng xấu hổ, Mạch Sanh Tiêu nghĩ, hôm nay cô làm sao vậy, gây ầm ĩ như đứa trẻ con.

“Chẳng lẽ, Duật thiếu mang người phụ nữ khác về, chị với dì Hà không nhìn thấy sao?” Tương Tư thấy sóng gió đã qua, liền lên tiếng hòa giải.

Vài ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào mặt Sanh Tiêu, cô cắn môi, thoáng buông tay ra, nhưng thủy chung vẫn chưa mở miệng.

Dì Hà vui vẻ “ Thời gian cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa Tương Tư đi nghỉ đây.”

Duật Tôn đứng lên, đến trước mặt Sanh Tiêu, y cúi người, khuôn mặt đẹp như tượng tạc phóng to trước mắt cô “Thật ra, nếu muốn biết anh có đi tìm người đàn bà khác hay không, rất đơn giản, ngay bây giờ em thử xem sức lực của anh chẳng phải sẽ biết ngay sao ?’

Y nói xong, liền kéo tay Sanh Tiêu lên lầu.

Tương Tư quay đầu, trong phòng khách văng lặng không một bóng người, Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn đã về phòng. Ánh mắt cô ta rũ xuống, trong đó là một mảnh trời u ám.

Trên tầng hai, Sanh Tiêu vừa bước vào phòng ngủ, Duật Tôn cửa đóng lại, khóa chặt.

Cô đến trước giường, vén chăn lên muốn giấu chính mình đi. Duật Tôn lại nhanh hơn một bước kéo cô ra. Y ôm lấy chiếc gối, chăn cùng drap trải giường.

“ Anh định làm gì ?” Mặt cô đầy vẻ khó hiểu.

Thân thể cao lớn của Duật Tôn đi về hướng sân thượng, Sanh Tiêu thấy cánh tay dài của y giơ lên, trong tay đồ đạc toàn bộ bị ném xuống.

“ Anh...” Mạch Sanh Tiêu không kịp mở miệng, chợt nghe thấy âm thanh truyền đến, cái miệng nhỏ khẽ kêu lên “Anh làm cái gì vậy ?”

“ Vứt đi, tránh cho em khó chịu không ngủ được “.

Sanh Tiêu hiểu rõ ý của y, cô không nói gì xoay người đi lấy tấm drap khác trải lên, bỗng bị người đàn ông ôm chặt từ đằng sau, mặt y chôn vào lưng cô “ Hôm nay, anh phát hiện ra em rất thú vị.”

“ Là sao ?” Sanh Tiêu chợt căng thẳng.

“ Chẳng phải chỉ là sợi tóc của phụ nữ thôi, sao em phải tức giận như vậy ? Nói thật, có phải em ghen hay không ?” Giọng nói của y mang theo vui vẻ cùng âu yếm thổi vào tai cô. Mạch Sanh Tiêu có cảm giác tai mình nóng bừng. “ Không phải, tôi chỉ không muốn người khác ngủ trên giường của tôi.”

“ Vật nhỏ tham lam.”

Mạch Sanh Tiêu muốn cãi lại, nhưng Duật Tôn đã đem cô vây trong ngực mình “Đây là giường của anh, người khác không thể trèo lên, nếu có người đàn bà khác ngủ trên này, anh chắc chắn sẽ đạp cô ta xuống.”

Sanh Tiêu nghe mà bật cười, Duật Tôn thấy khóe miệng cô cong lên, y dán mặt vào cổ cô, từng nụ hôn nhẹ lướt qua xương quai xanh, trên hai gò má, từng chút từng chút dùng sức, bế Sanh Tiêu đặt lên chiếc giường mềm mại.


/105

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status