Hiện giờ Mặc Thanh đang có ở đây, ta cũng chẳng có quá nhiều thời gian để đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Ta vỗ vỗ hai má, ổn định lại cảm xúc, thầm nghĩ:
Sợ cái gì, dù sao cũng đã chết qua một lần. Chuyện lúc trước có quên thì quên đi, chết thêm một lần nữa thì những thứ đã mất cũng chỉ mất thêm một lần nữa mà thôi, sao mà phải hoảng.
Gần đây ta sống nhờ trong thân thể có lá gan lớn bằng cái rắm của Chỉ Yên nên càng ngày suy nghĩ càng hạn hẹp rồi. Phải nhanh chóng góp tiền mua Hoàn Dương Đan mới được!
Tóm lại, không cần biết sau này ta có quên mất bản thân mình, hay là đi đầu thai, thậm chí là tan biến mất hay không thì đó vẫn cứ là chuyện sau này. Một kẻ ngông cuồng như Lộ Chiêu Diêu ta lại bị tên quái dị kia dùng kiếm khí đánh cho mất mạng ngay tại chỗ; nếu ta không thể chống lại chuyện quên hết ký ức và tan biến thì điều duy nhất ta có thể làm trước khi biến mất, đó chính là phải kéo theo một cái đệm lưng ——
Cái đệm lưng có thể là tên xấu xí đang đứng ở trước mặt ta đây, sau khi ta chết còn đến trước mộ phần của ta khoe khoang ra vẻ.
Tuy rằng hiện tại hắn không còn xấu xí nữa, thậm chí là xinh đẹp đến động lòng người. . .
Nhưng…
Ta vẫn quyết định sẽ giết chết hắn!
Chuyện sau này cứ để sau này rồi nói.
Tên quái dị hắn buổi tối không ngủ lại chạy ra ngoài đuổi theo Chỉ Yên, thấy Chỉ Yên ngủ ở chỗ này, nhất định trong lòng hắn sẽ nảy sinh nghi ngờ, phải nhanh chóng xóa hết những nghi ngờ đó của hắn mới được. Ta nhập vào thân thể của Chỉ Yên, duỗi lưng một cái, giả bộ như vừa mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng xoa nhẹ hai mắt, sau đó cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Mặc Thanh:
“Ớ? Sư phụ! Sao ngài lại tới đây?”
Mặc Thanh lẳng lặng nhìn ta, không lên tiếng trả lời, cũng không giống như đang nghi ngờ ta, hắn chỉ nhìn ta chăm chú, ánh mắt có mang theo vài phần đánh giá.
Đối với ánh mắt trong suốt nhưng khiến cho người ta không có cách nào nắm bắt được tâm tư của hắn, ta hoàn toàn bó tay bất lực. Ta chuyển mắt, vịn tay vào thân cây đằng sau đứng lên, tự mở miệng giải thích: “Ầy, từ sau khi bị Khương Vũ bắt đi lần trước, cũng chẳng biết thân thể này đã sinh ra tật xấu gì nữa, lúc nào cũng thấy mệt mỏi rã rời.”
“Vậy à?” Rốt cục Mặc Thanh cũng đáp lời, “Lát nữa về để Cố Hàm Quang kiểm tra xem, có vấn đề gì thì chữa trị ngay.”
Thân thể của Chỉ Yên được ta điều dưỡng cực kỳ khỏe mạnh, để cho Cố Hàm Quang kiểm tra thì khẳng định tên đó sẽ nói đầu óc ta có bệnh. . .
“Chỉ mệt mỏi một chút mà thôi cũng không có gì quá nghiêm trọng, sao cần phải phiền đến thần y chứ. Sư phụ, ngài xem, trời đêm ở nơi đây thật đẹp!” Ta thuận tay chỉ thẳng lên trời, vốn là hy vọng có trăng sao linh tinh gì đấy giúp cho ta đổi đề tài, vậy mà cái khu chợ quỷ này, tuy rằng người sống không thấy được quỷ, nhưng vẫn có thể thấy khí đen âm trầm, mây đen giăng kín, khắp nơi u ám, có nhìn thấy trăng sao gì đâu.
Mặc Thanh liếc mắt nhìn khoảng không đen sì một cái, rồi lặng lẽ liếc mắt sang nhìn ta.
Hắn trầm mặc, ta lại hơi lúng túng: “Ô, vừa rồi vẫn còn đẹp lắm mà. . . Ta ngồi đây ngắm trăng nên mới ngủ thiếp đi, ha ha ha . . . Hôm nay thật là vui.” Ta nói vu vơ mấy câu, cảm thấy mấy lời nói dối thấp kém này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của ta, “Thôi không nhìn nữa, chúng ta trở về đi.” Ta rút lui có trật tự, muốn nhanh chóng rời khỏi Mặc Thanh, tránh để lộ ra manh mối. Còn viên thuốc tăng lực thì để tìm cơ hội khác dẫn Chỉ Yên đến đây mua sau vậy.
“Muốn ngắm trăng sáng sao?” Mặc Thanh đột nhiên hỏi ta.
Không muốn, nhưng đương nhiên ta phải từ chối hắn uyển chuyển một chút: “Sư phụ, thời gian của ngài là vàng bạc, nhất định là rất bận rộn. . .”
“Không bận.”
“. . .” Bị cắt đứt quá nhanh khiến cho ta nhất thời không kịp nghĩ thêm cái cớ nào, Mặc Thanh liền nắm lấy tay ta. Nháy mắt một cái, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần thì ta đã thấy mình đang đứng ở trên đám mây rồi. Đám mây dưới chân nhẹ nhàng trôi theo gió, bay ở giữa không trung.
Phù Không (*) Thuật, có thể đối với người khác đây là một trải nghiệm rất mới lạ, nhưng với một con quỷ lâu năm như ta, ngày ngày bay lượn vật vờ, cảm giác cũng không có dao động gì quá lớn, chỉ là bay cao hơn một chút mà thôi. Hơn nữa ta đã tự chơi trò này từ rất lâu rồi!
(*) lơ lửng, trôi nổi
Mặc Thanh xài chiêu tình cảm này cũng quá cũ đi, dẫn người ta đi ngắm trăng ngắm sao, bàn về cuộc sống nói chuyện lý tưởng; sau đó lại động tay động chân. Dưới bầu trời đêm mênh mông, trên đám mây trắng mềm mại, hôn một cái lại ôm một cái?
Ta đã sớm biết hết mấy mánh khóe đó rồi nha.
Trong lòng ta nghĩ như vậy, quay đầu sang liền thấy gương mặt hơi ngước lên nhìn trăng sáng của hắn. Ánh mắt hắn trong suốt lấp lánh như nước dưới ánh trăng, hắn không nhìn ta, nhưng ta lại nhìn hắn không rời mắt.
Diện mạo quá xinh đẹp, đúng là không công bằng.
“Nếu nàng gặp chuyện khó khăn gì thì cứ nói với ta.”
Trong bầu không khí lãng mạn như vậy, Mặc Thanh đột nhiên thốt ra câu này.
Không phải chứ, tên quái dị nhà ngươi, những lúc như thế này thì nhắc tới khó khăn làm cái gì? Ngươi nên trực tiếp kéo eo, cúi đầu, mạnh mẽ ngang ngược hôn cho đối phương không thốt ra nửa lời mới đúng. Lớn lên xinh đẹp như vậy, sao phải lãng phí tâm tư đi lấy lòng người khác, không dùng mặt để mê hoặc thì quá là lãng phí!
Ta híp mắt cười một tiếng: “Sư phụ, có ngài ở bên cạnh thì ta không cảm thấy có khó khăn gì cả.”
Mặc Thanh trầm mặc chớp mắt một cái: “Chỉ cần nàng nói, ta sẽ giúp nàng, bất luận là chuyện gì.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta nhất thời có chút hoảng hốt, tựa như bây giờ nếu ta nói: ta không làm cách nào để chấm dứt tính mạng của ngươi thì hắn sẽ lập tức ra tay tự kết liễu mình vậy.
Chỉ trong một khoảnh khắc thôi, thậm chí ta còn nảy ra ý nghĩ muốn nói cho hắn biết, hiện tại hồn phách đang trú ngụ ở trong thân thể này chính là Lộ Chiêu Diêu. Ta muốn xem rốt cuộc hắn sẽ có phản ứng gì. Lập tức thay đổi sắc mặt, giết ta một lần nữa hay là bởi vì đã yêu thân thể này nên không có cách nào xuống tay?
Ta rất muốn thử lòng hắn, nhưng ta cũng biết rất rõ, lòng người cất giấu quá nhiều khe hở u ám, điều không nên làm nhất trên đời này chính là đi thử lòng một ai đó.
Ta thử lòng hắn, tương đương với việc đem quyền chủ động nằm trong tay mình giao vào tay hắn, để cho hắn cân nhắc xem có nên cho ta cơ hội sống hay không.
Đó chưa bao giờ là phong cách của Lộ Chiêu Diêu ta.
Ta cười cười: “Sư phụ, ta đến núi Trần Tắc là vì muốn báo thù cho phụ thân, ngài nói xem khó khăn của ta là gì?”
Ánh mắt Mặc Thanh nhìn ta thoáng tối đi, nhưng hắn cũng không nói nhiều, chỉ bảo rằng: “Gần đây đúng là Giám Tâm môn có chút bất thường, ta đã phái người đi điều tra rồi, chỉ ít ngày nữa là có kết quả.”
“Đa tạ sư phụ.”
Mặc Thanh không nói gì nữa, cứ im lặng như thế cho đến khi xiêm áo phơi trăng phát lạnh, Mặc Thanh mới đưa ta trở về Vô Ác điện.
Đáp xuống đất, quay về phòng của mình. Ta thoát khỏi thân thể của Chỉ Yên, Chỉ Yên bay tới hỏi ta: “Sao ngươi lại về cùng với Lệ ma đầu thế, có phải ngươi đi ra ngoài làm chuyện gì bị phát hiện rồi không?”
Ta khoát tay áo một cái, đuổi nàng đi. Ta bay thẳng lên nóc nhà, nằm trên đó nhìn ánh trăng đến ngẩn người.
Thật ra thì, ta cảm thấy dạo gần đây mình có chút gì đó không được ổn cho lắm. Tỷ như hiện tại, ta nằm ở chỗ này nhưng trong đầu cứ vang lên không ngừng những lời mà Mặc Thanh vừa nói với ta khi nãy.
Nếu ta gặp chuyện khó khăn gì thì cứ nói với hắn.
Từ trước đến nay, ta rất ít khi nói cho người khác biết những chuyện khó khăn của mình. Bởi vì nếu đã là chuyện ta không giải quyết được thì có giao cho người khác, hầu hết bọn họ cũng chẳng giải quyết nổi. Nhưng Mặc Thanh nói như vậy, ta lại không cảm thấy hắn đang tỏ ra tự cao tự đại, mà thậm chí. . .
Ta ngồi bật dậy, ôm lấy ngực.
Thậm chí. . . trong thân thể của quỷ hồn này, chỉ vì đang nhớ tới lời nói của Mặc Thanh mà lồng ngực như có cái gì đó đang nhảy nhót không ngừng. . .
Tên hề lắm chuyện ấy đã làm gì với ta vậy?
Ta xoay tròn, chui thẳng xuống tẩm điện của Mặc Thanh. Đèn dầu trong phòng vẫn đang cháy, hắn đứng ở trước bàn đọc sách, dường như cái giường bên cạnh tường vĩnh viễn không được dùng đến, chăn mền vẫn được gấp rất quy củ, gọn gàng.
Ta tức giận nhìn hắn, chợt thấy hắn bịt chặt miệng, đầu vai run nhẹ, ta không nghe thấy hắn phát ra âm thanh gì nhưng một lát sau lại thấy giữa lòng bàn tay hắn trào ra máu tươi.
Ta giật mình. Hắn bị làm sao vậy?
Mặc Thanh im lặng không nói gì lau máu tươi trong tay đi, ánh mắt liếc về phía bức tường phía sau giường một cái rồi thu về.
Thời điểm hắn đang cầm bút định viết cái gì đó thì khí tức trong phòng khẽ động, Cố Hàm Quang trong nháy mắt đến đây. Hắn nhìn chằm chằm Mặc Thanh, còn chưa kịp mở miệng nói, ánh sáng trên tay Mặc Thanh lóe lên, kết giới được quăng ra bao bọc bốn phía, mà lúc này, ta lại vừa vặn đứng trong kết giới của hắn.
Cố Hàm Quang nói: “Lệ Trần Lan, ngươi đừng có chết nhanh như vậy, chớ làm hỏng danh tiếng của ta.”
Mặc Thanh không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Thương thế của ta còn bao lâu nữa mới có thể khỏi?”
Mặc Thanh bị thương ư? Chẳng lẽ vết thương khi đến Tiên đảo lấy kiếm của hắn. . . vẫn chưa khỏi hẳn?
“Bị sét đánh thẳng vào người, ngươi nghĩ sao đây?” Cố Hàm Quang đợi Mặc Thanh cởi xiêm áo ra, ta bay tới sau lưng Cố Hàm Quang, cùng hắn nhìn xem thế nào.
Sau lưng Mặc Thanh đang được băng bó, Cố Hàm Quang tháo băng ra từng vòng từng vòng. Bên trong là cả một mảng lưng máu thịt lẫn lộn, mà khiến cho người ta kinh hãi hơn nữa chính là sau lưng hắn còn có một tia chớp thỉnh thoảng lại xoẹt qua, giống y như trên thân của Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm vậy!
“Thực sự là quá chậm.” Sắc mặt của Cố Hàm Quang không được tốt lắm, “Vết thương vừa mới khép lại đã bị tia chớp xẻ ra. Cứ xẻ qua xẻ lại không ngừng.”
Ta nhìn tia chớp xuyên vào trong da thịt của Mặc Thanh, đột nhiên hiểu ra, chẳng trách trên thân của Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm lại không ngừng có sét giật. Hóa ra không phải là bản thân nó vốn đã như thế, mà là do hết năm này đến năm khác bị thiên lôi đánh vào cho nên mới lưu lại sét ở trên thân kiếm.
Có lẽ Mặc Thanh cũng là bị như vậy, bị Thiên Lôi đánh liên tục vào người, từ đó không ngừng làm thân thể hắn bị thương.
Mà lần trước ta có hỏi hắn, hắn lại chỉ bảo đó là vết thương nhỏ. Thậm chí mấy ngày nay, hắn chưa hề tỏ ra có bất kỳ khác thường gì ở trước mặt người khác.
Không ngờ . . . hắn lại có thể ẩn nhẫn được như vậy.
“Bao lâu thì khỏi?” Mặc Thanh hỏi lại một lần nữa. Trong lời nói không hề nhắc tới đau đớn mà cũng không có lấy một câu oán trách.
“Với tình hình hiện giờ thì có lẽ phải hơn một tháng mới ổn được.” Cố Hàm Quang bôi một lớp thuốc bột lên lưng Mặc Thanh giúp hắn cầm máu, tạm thời ngăn lại tia chớp kia, “Nếu ngươi có thể đặt hết những chuyện khác sang một bên, chuyên tâm bế quan tĩnh tọa thì chỉ mất khoảng mười ngày thôi.” Cố Hàm Quang băng bó một lớp vải mới, “Ngươi có thể không?”
Mặc Thanh mặc quần áo, ánh mắt bình thản nhìn Cố Hàm Quang một cái: “Ngươi có thể đi rồi.”
Bộ dạng của Cố Hàm Quang xem chừng là cũng đã quen, theo thường lệ dặn dò: “Đừng tiếp xúc với nước đấy.” Hắn nói xong, chớp mắt một cái liền rời đi.
Hiện tại ta nghĩ, nếu như trong vòng một tháng này, ta cầm một chậu nước trực tiếp hắt vào vết thương của Mặc Thanh, dùng Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm chọc cho hắn một phát. Như vậy khả năng giết được hắn so với lúc bình thường lớn hơn bao nhiêu?
Nhưng bây giờ, nhìn hắn tiếp tục dựa vào bàn đọc sách, ta lại chẳng suy nghĩ nổi nữa.
Giống như trái tim bị người nào đó châm mạnh vào một kim, cảm giác kỳ dị lại lạ lẫm. Ta không khỏi thầm nghĩ, tại sao Mặc Thanh có thể đối xử với một người tốt như vậy? Vì lấy kiếm cho nàng mà bị thương, sau đó lại chịu đựng một mình, không muốn khiến cho đối phương phải khó xử.
Tại sao hắn lại không sợ chứ? Rõ ràng người kia ở trước mặt hắn vẫn luôn cất giấu tâm tư xấu xa. Hắn cứ mở lòng mở dạ đứng ở trước người ta như vậy, không sợ người ta bất chợt ra tay đâm cho hắn một đao sao. . .
Ta dùng hồn phách của mình chạm nhẹ vào lưng hắn.
Tiểu quái dị à, ngươi đúng là khờ dại đến mức khiến cho người ta. . .
Không nỡ xuống tay.
Ta vỗ vỗ hai má, ổn định lại cảm xúc, thầm nghĩ:
Sợ cái gì, dù sao cũng đã chết qua một lần. Chuyện lúc trước có quên thì quên đi, chết thêm một lần nữa thì những thứ đã mất cũng chỉ mất thêm một lần nữa mà thôi, sao mà phải hoảng.
Gần đây ta sống nhờ trong thân thể có lá gan lớn bằng cái rắm của Chỉ Yên nên càng ngày suy nghĩ càng hạn hẹp rồi. Phải nhanh chóng góp tiền mua Hoàn Dương Đan mới được!
Tóm lại, không cần biết sau này ta có quên mất bản thân mình, hay là đi đầu thai, thậm chí là tan biến mất hay không thì đó vẫn cứ là chuyện sau này. Một kẻ ngông cuồng như Lộ Chiêu Diêu ta lại bị tên quái dị kia dùng kiếm khí đánh cho mất mạng ngay tại chỗ; nếu ta không thể chống lại chuyện quên hết ký ức và tan biến thì điều duy nhất ta có thể làm trước khi biến mất, đó chính là phải kéo theo một cái đệm lưng ——
Cái đệm lưng có thể là tên xấu xí đang đứng ở trước mặt ta đây, sau khi ta chết còn đến trước mộ phần của ta khoe khoang ra vẻ.
Tuy rằng hiện tại hắn không còn xấu xí nữa, thậm chí là xinh đẹp đến động lòng người. . .
Nhưng…
Ta vẫn quyết định sẽ giết chết hắn!
Chuyện sau này cứ để sau này rồi nói.
Tên quái dị hắn buổi tối không ngủ lại chạy ra ngoài đuổi theo Chỉ Yên, thấy Chỉ Yên ngủ ở chỗ này, nhất định trong lòng hắn sẽ nảy sinh nghi ngờ, phải nhanh chóng xóa hết những nghi ngờ đó của hắn mới được. Ta nhập vào thân thể của Chỉ Yên, duỗi lưng một cái, giả bộ như vừa mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng xoa nhẹ hai mắt, sau đó cố làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Mặc Thanh:
“Ớ? Sư phụ! Sao ngài lại tới đây?”
Mặc Thanh lẳng lặng nhìn ta, không lên tiếng trả lời, cũng không giống như đang nghi ngờ ta, hắn chỉ nhìn ta chăm chú, ánh mắt có mang theo vài phần đánh giá.
Đối với ánh mắt trong suốt nhưng khiến cho người ta không có cách nào nắm bắt được tâm tư của hắn, ta hoàn toàn bó tay bất lực. Ta chuyển mắt, vịn tay vào thân cây đằng sau đứng lên, tự mở miệng giải thích: “Ầy, từ sau khi bị Khương Vũ bắt đi lần trước, cũng chẳng biết thân thể này đã sinh ra tật xấu gì nữa, lúc nào cũng thấy mệt mỏi rã rời.”
“Vậy à?” Rốt cục Mặc Thanh cũng đáp lời, “Lát nữa về để Cố Hàm Quang kiểm tra xem, có vấn đề gì thì chữa trị ngay.”
Thân thể của Chỉ Yên được ta điều dưỡng cực kỳ khỏe mạnh, để cho Cố Hàm Quang kiểm tra thì khẳng định tên đó sẽ nói đầu óc ta có bệnh. . .
“Chỉ mệt mỏi một chút mà thôi cũng không có gì quá nghiêm trọng, sao cần phải phiền đến thần y chứ. Sư phụ, ngài xem, trời đêm ở nơi đây thật đẹp!” Ta thuận tay chỉ thẳng lên trời, vốn là hy vọng có trăng sao linh tinh gì đấy giúp cho ta đổi đề tài, vậy mà cái khu chợ quỷ này, tuy rằng người sống không thấy được quỷ, nhưng vẫn có thể thấy khí đen âm trầm, mây đen giăng kín, khắp nơi u ám, có nhìn thấy trăng sao gì đâu.
Mặc Thanh liếc mắt nhìn khoảng không đen sì một cái, rồi lặng lẽ liếc mắt sang nhìn ta.
Hắn trầm mặc, ta lại hơi lúng túng: “Ô, vừa rồi vẫn còn đẹp lắm mà. . . Ta ngồi đây ngắm trăng nên mới ngủ thiếp đi, ha ha ha . . . Hôm nay thật là vui.” Ta nói vu vơ mấy câu, cảm thấy mấy lời nói dối thấp kém này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của ta, “Thôi không nhìn nữa, chúng ta trở về đi.” Ta rút lui có trật tự, muốn nhanh chóng rời khỏi Mặc Thanh, tránh để lộ ra manh mối. Còn viên thuốc tăng lực thì để tìm cơ hội khác dẫn Chỉ Yên đến đây mua sau vậy.
“Muốn ngắm trăng sáng sao?” Mặc Thanh đột nhiên hỏi ta.
Không muốn, nhưng đương nhiên ta phải từ chối hắn uyển chuyển một chút: “Sư phụ, thời gian của ngài là vàng bạc, nhất định là rất bận rộn. . .”
“Không bận.”
“. . .” Bị cắt đứt quá nhanh khiến cho ta nhất thời không kịp nghĩ thêm cái cớ nào, Mặc Thanh liền nắm lấy tay ta. Nháy mắt một cái, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần thì ta đã thấy mình đang đứng ở trên đám mây rồi. Đám mây dưới chân nhẹ nhàng trôi theo gió, bay ở giữa không trung.
Phù Không (*) Thuật, có thể đối với người khác đây là một trải nghiệm rất mới lạ, nhưng với một con quỷ lâu năm như ta, ngày ngày bay lượn vật vờ, cảm giác cũng không có dao động gì quá lớn, chỉ là bay cao hơn một chút mà thôi. Hơn nữa ta đã tự chơi trò này từ rất lâu rồi!
(*) lơ lửng, trôi nổi
Mặc Thanh xài chiêu tình cảm này cũng quá cũ đi, dẫn người ta đi ngắm trăng ngắm sao, bàn về cuộc sống nói chuyện lý tưởng; sau đó lại động tay động chân. Dưới bầu trời đêm mênh mông, trên đám mây trắng mềm mại, hôn một cái lại ôm một cái?
Ta đã sớm biết hết mấy mánh khóe đó rồi nha.
Trong lòng ta nghĩ như vậy, quay đầu sang liền thấy gương mặt hơi ngước lên nhìn trăng sáng của hắn. Ánh mắt hắn trong suốt lấp lánh như nước dưới ánh trăng, hắn không nhìn ta, nhưng ta lại nhìn hắn không rời mắt.
Diện mạo quá xinh đẹp, đúng là không công bằng.
“Nếu nàng gặp chuyện khó khăn gì thì cứ nói với ta.”
Trong bầu không khí lãng mạn như vậy, Mặc Thanh đột nhiên thốt ra câu này.
Không phải chứ, tên quái dị nhà ngươi, những lúc như thế này thì nhắc tới khó khăn làm cái gì? Ngươi nên trực tiếp kéo eo, cúi đầu, mạnh mẽ ngang ngược hôn cho đối phương không thốt ra nửa lời mới đúng. Lớn lên xinh đẹp như vậy, sao phải lãng phí tâm tư đi lấy lòng người khác, không dùng mặt để mê hoặc thì quá là lãng phí!
Ta híp mắt cười một tiếng: “Sư phụ, có ngài ở bên cạnh thì ta không cảm thấy có khó khăn gì cả.”
Mặc Thanh trầm mặc chớp mắt một cái: “Chỉ cần nàng nói, ta sẽ giúp nàng, bất luận là chuyện gì.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta nhất thời có chút hoảng hốt, tựa như bây giờ nếu ta nói: ta không làm cách nào để chấm dứt tính mạng của ngươi thì hắn sẽ lập tức ra tay tự kết liễu mình vậy.
Chỉ trong một khoảnh khắc thôi, thậm chí ta còn nảy ra ý nghĩ muốn nói cho hắn biết, hiện tại hồn phách đang trú ngụ ở trong thân thể này chính là Lộ Chiêu Diêu. Ta muốn xem rốt cuộc hắn sẽ có phản ứng gì. Lập tức thay đổi sắc mặt, giết ta một lần nữa hay là bởi vì đã yêu thân thể này nên không có cách nào xuống tay?
Ta rất muốn thử lòng hắn, nhưng ta cũng biết rất rõ, lòng người cất giấu quá nhiều khe hở u ám, điều không nên làm nhất trên đời này chính là đi thử lòng một ai đó.
Ta thử lòng hắn, tương đương với việc đem quyền chủ động nằm trong tay mình giao vào tay hắn, để cho hắn cân nhắc xem có nên cho ta cơ hội sống hay không.
Đó chưa bao giờ là phong cách của Lộ Chiêu Diêu ta.
Ta cười cười: “Sư phụ, ta đến núi Trần Tắc là vì muốn báo thù cho phụ thân, ngài nói xem khó khăn của ta là gì?”
Ánh mắt Mặc Thanh nhìn ta thoáng tối đi, nhưng hắn cũng không nói nhiều, chỉ bảo rằng: “Gần đây đúng là Giám Tâm môn có chút bất thường, ta đã phái người đi điều tra rồi, chỉ ít ngày nữa là có kết quả.”
“Đa tạ sư phụ.”
Mặc Thanh không nói gì nữa, cứ im lặng như thế cho đến khi xiêm áo phơi trăng phát lạnh, Mặc Thanh mới đưa ta trở về Vô Ác điện.
Đáp xuống đất, quay về phòng của mình. Ta thoát khỏi thân thể của Chỉ Yên, Chỉ Yên bay tới hỏi ta: “Sao ngươi lại về cùng với Lệ ma đầu thế, có phải ngươi đi ra ngoài làm chuyện gì bị phát hiện rồi không?”
Ta khoát tay áo một cái, đuổi nàng đi. Ta bay thẳng lên nóc nhà, nằm trên đó nhìn ánh trăng đến ngẩn người.
Thật ra thì, ta cảm thấy dạo gần đây mình có chút gì đó không được ổn cho lắm. Tỷ như hiện tại, ta nằm ở chỗ này nhưng trong đầu cứ vang lên không ngừng những lời mà Mặc Thanh vừa nói với ta khi nãy.
Nếu ta gặp chuyện khó khăn gì thì cứ nói với hắn.
Từ trước đến nay, ta rất ít khi nói cho người khác biết những chuyện khó khăn của mình. Bởi vì nếu đã là chuyện ta không giải quyết được thì có giao cho người khác, hầu hết bọn họ cũng chẳng giải quyết nổi. Nhưng Mặc Thanh nói như vậy, ta lại không cảm thấy hắn đang tỏ ra tự cao tự đại, mà thậm chí. . .
Ta ngồi bật dậy, ôm lấy ngực.
Thậm chí. . . trong thân thể của quỷ hồn này, chỉ vì đang nhớ tới lời nói của Mặc Thanh mà lồng ngực như có cái gì đó đang nhảy nhót không ngừng. . .
Tên hề lắm chuyện ấy đã làm gì với ta vậy?
Ta xoay tròn, chui thẳng xuống tẩm điện của Mặc Thanh. Đèn dầu trong phòng vẫn đang cháy, hắn đứng ở trước bàn đọc sách, dường như cái giường bên cạnh tường vĩnh viễn không được dùng đến, chăn mền vẫn được gấp rất quy củ, gọn gàng.
Ta tức giận nhìn hắn, chợt thấy hắn bịt chặt miệng, đầu vai run nhẹ, ta không nghe thấy hắn phát ra âm thanh gì nhưng một lát sau lại thấy giữa lòng bàn tay hắn trào ra máu tươi.
Ta giật mình. Hắn bị làm sao vậy?
Mặc Thanh im lặng không nói gì lau máu tươi trong tay đi, ánh mắt liếc về phía bức tường phía sau giường một cái rồi thu về.
Thời điểm hắn đang cầm bút định viết cái gì đó thì khí tức trong phòng khẽ động, Cố Hàm Quang trong nháy mắt đến đây. Hắn nhìn chằm chằm Mặc Thanh, còn chưa kịp mở miệng nói, ánh sáng trên tay Mặc Thanh lóe lên, kết giới được quăng ra bao bọc bốn phía, mà lúc này, ta lại vừa vặn đứng trong kết giới của hắn.
Cố Hàm Quang nói: “Lệ Trần Lan, ngươi đừng có chết nhanh như vậy, chớ làm hỏng danh tiếng của ta.”
Mặc Thanh không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Thương thế của ta còn bao lâu nữa mới có thể khỏi?”
Mặc Thanh bị thương ư? Chẳng lẽ vết thương khi đến Tiên đảo lấy kiếm của hắn. . . vẫn chưa khỏi hẳn?
“Bị sét đánh thẳng vào người, ngươi nghĩ sao đây?” Cố Hàm Quang đợi Mặc Thanh cởi xiêm áo ra, ta bay tới sau lưng Cố Hàm Quang, cùng hắn nhìn xem thế nào.
Sau lưng Mặc Thanh đang được băng bó, Cố Hàm Quang tháo băng ra từng vòng từng vòng. Bên trong là cả một mảng lưng máu thịt lẫn lộn, mà khiến cho người ta kinh hãi hơn nữa chính là sau lưng hắn còn có một tia chớp thỉnh thoảng lại xoẹt qua, giống y như trên thân của Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm vậy!
“Thực sự là quá chậm.” Sắc mặt của Cố Hàm Quang không được tốt lắm, “Vết thương vừa mới khép lại đã bị tia chớp xẻ ra. Cứ xẻ qua xẻ lại không ngừng.”
Ta nhìn tia chớp xuyên vào trong da thịt của Mặc Thanh, đột nhiên hiểu ra, chẳng trách trên thân của Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm lại không ngừng có sét giật. Hóa ra không phải là bản thân nó vốn đã như thế, mà là do hết năm này đến năm khác bị thiên lôi đánh vào cho nên mới lưu lại sét ở trên thân kiếm.
Có lẽ Mặc Thanh cũng là bị như vậy, bị Thiên Lôi đánh liên tục vào người, từ đó không ngừng làm thân thể hắn bị thương.
Mà lần trước ta có hỏi hắn, hắn lại chỉ bảo đó là vết thương nhỏ. Thậm chí mấy ngày nay, hắn chưa hề tỏ ra có bất kỳ khác thường gì ở trước mặt người khác.
Không ngờ . . . hắn lại có thể ẩn nhẫn được như vậy.
“Bao lâu thì khỏi?” Mặc Thanh hỏi lại một lần nữa. Trong lời nói không hề nhắc tới đau đớn mà cũng không có lấy một câu oán trách.
“Với tình hình hiện giờ thì có lẽ phải hơn một tháng mới ổn được.” Cố Hàm Quang bôi một lớp thuốc bột lên lưng Mặc Thanh giúp hắn cầm máu, tạm thời ngăn lại tia chớp kia, “Nếu ngươi có thể đặt hết những chuyện khác sang một bên, chuyên tâm bế quan tĩnh tọa thì chỉ mất khoảng mười ngày thôi.” Cố Hàm Quang băng bó một lớp vải mới, “Ngươi có thể không?”
Mặc Thanh mặc quần áo, ánh mắt bình thản nhìn Cố Hàm Quang một cái: “Ngươi có thể đi rồi.”
Bộ dạng của Cố Hàm Quang xem chừng là cũng đã quen, theo thường lệ dặn dò: “Đừng tiếp xúc với nước đấy.” Hắn nói xong, chớp mắt một cái liền rời đi.
Hiện tại ta nghĩ, nếu như trong vòng một tháng này, ta cầm một chậu nước trực tiếp hắt vào vết thương của Mặc Thanh, dùng Lục Hợp Thiên Nhất Kiếm chọc cho hắn một phát. Như vậy khả năng giết được hắn so với lúc bình thường lớn hơn bao nhiêu?
Nhưng bây giờ, nhìn hắn tiếp tục dựa vào bàn đọc sách, ta lại chẳng suy nghĩ nổi nữa.
Giống như trái tim bị người nào đó châm mạnh vào một kim, cảm giác kỳ dị lại lạ lẫm. Ta không khỏi thầm nghĩ, tại sao Mặc Thanh có thể đối xử với một người tốt như vậy? Vì lấy kiếm cho nàng mà bị thương, sau đó lại chịu đựng một mình, không muốn khiến cho đối phương phải khó xử.
Tại sao hắn lại không sợ chứ? Rõ ràng người kia ở trước mặt hắn vẫn luôn cất giấu tâm tư xấu xa. Hắn cứ mở lòng mở dạ đứng ở trước người ta như vậy, không sợ người ta bất chợt ra tay đâm cho hắn một đao sao. . .
Ta dùng hồn phách của mình chạm nhẹ vào lưng hắn.
Tiểu quái dị à, ngươi đúng là khờ dại đến mức khiến cho người ta. . .
Không nỡ xuống tay.
/141
|