Tiểu Di hé đôi mắt nhìn mọi thứ, ánh mắt cô trở nên nặng trĩu, toàn thân đau nhức, cô từ từ ngồi dậy, sau đó lại kinh ngạc với cảnh tuợng trước mắt, đây là nơi nào. Trên người cô trang phục đã bị thay đổi, Tiểu Di ôm đầu đau nhức nhớ về chuyện tối qua. Khẽ bàng hoàng, cô như vậy đã trèo lên giường cùng hắn ta rồi ư, chẳng phải cô đồng ý thỏa thuận ư, tại sao lại cảm thấy quá là nhục nhã.
Căn phòng trống rỗng không có ai, cô thay lại trang phục đêm qua đuợc treo khô gáo trong tủ quần áo. Cô rời khỏi khách sạn cũng đã quá trưa, điện thoại đã hết pin tắt tối đen, vẫy một chiếc taxi quay về nhà, mọi thứ trở nên rối tung.
Trên thế gian này người cô yêu chỉ một mình Will, anh ra đi cũng khiến tim cô chết lặng, không còn chút cảm xúc. Cô có lỗi với Trạch Hy, cô từng hứa bản thân sẽ giúp đỡ anh thành công, khi anh đạt đến vinh quang, cô sẽ âm thầm rời xa anh. Kể từ khi gặp người đàn ông đó, cô mới hiểu sự thành công rất khó khăn và quá nhiều thứ phải trả giá.
Tiếng điện thoại reo lên, có lẽ Trạch Hy đang tìm cô: Helen, em đang ở đâu vậy? Bên đối tác đang cần gặp chúng ta, họ sẽ bàn về kế hoạch để đẩy mạnh sản phẩm ra thị trường.
Cô ngồi bật dậy, đầu hơi choáng một chút, lại đáp: Là HZA sao?
Đúng vậy, họ đang trên đường đến. Em đang ở đâu, mau đến công ty đi.
Cô vội vàng cúp máy, sau đó thay đổi trang phục đi đến Trạch Hy để gặp gỡ đối tác. Chuyện đêm qua xem như cô đáp trả ân tình của Trạch Hy, đáp trả món nợ năm đó vì cô mà anh lâm vào cảnh thất bại, tạo ra một vết nhơ trong lý lịch.
Cô gõ cửa văn phòng của Trạch Hy, bước vào bên trong mọi người đã ngồi vào vị trí. Vị trí ghế trống duy nhất là bên cạnh Trạch Hy và đối diện với tên tóc vàng đêm qua. Cô không dám nhìn hắn, kéo ghế ngồi xuống vờ như đang đọc tài liệu quan trọng.
Xin giới thiệu với mọi người, đây chính là cô Helen, người đã tạo nên buổi trình diễn đêm qua. - Trạch Hy hào hứng nói.
Cô đứng lên cuối chào mọi người.
Trạch tổng, đêm qua tôi nghe nói đã có quyết định của bên HZA. Họ sẽ rút đầu tư. - Ông Trần lên tiếng khiến cả phòng xôn xao.
Sao có thể, đại diện của HZA đang có mặt ở đây, giám đốc Trần đã nghe tin thất thiệt ở đâu đồn ra như vậy? - Trạch Hy đáp.
Chúng tôi cần đại diện xác minh. - Ông ta nói tiếp.
Giám đốc Trần nói không sai, chúng tôi muốn rút vốn. - Người đàn ông ngồi đối diện cô đứng lên nói.
Tiểu Di đưa mắt kinh ngạc nhìn anh, hắn ta dám nuốt lời cô.
Nhưng gần 12h đêm qua, cô Helen đây đã chạy đến khách sạn tìm tôi, dùng mọi cách thuyết phục... tấm chân tình của cô ấy, tôi không tiện từ chối, vậy nên chuyện rút vốn, xem như không có nữa.
Rõ ràng lời nói của anh ta đã khẳng định chính cô mang thân đổi lấy vốn đầu tư lần này. Cô như bất động trước sự xì xầm của mọi người... đê tiện, cô tự hỏi bản thân đã làm gì khiến anh ta không vừa lòng.
Nếu đã có xác nhận của HZA chúng tôi đã an tâm hơn. - Bọn họ có một chút ái ngại.
Trạch tổng, xin mời đưa ra phương án đầu tư.
Trạch Hy lúc này cũng không còn giữ được bình tĩnh. Quả là Trạch thị cần vốn đầu tư nhưng không phải thiếu thốn đến mức cô phải làm những chuyện đó. Cô rõ ràng là bạn gái anh, anh không tin cô là loại người đó, càng không tin cô phản bội anh.
Khi mọi người đã ra về, Tiểu Di đang một mình đứng trong thang máy thì một người bước vào cùng cô. Tiểu Di đưa mắt nhìn, muốn bỏ ra ngoài nhưng anh ta lại lên tiếng: Tôi có vài việc cần nói với nhà thiết kế.
Cô ngừng lại, cửa thang máy cũng đóng lại.
Cô có cảm thấy đau khổ chưa?
Tiểu Di đưa mắt nhìn anh, sau đó bật cười: Tại sao phải đau khổ .
Đã từ lâu, cảm giác đau khổ nào sánh bằng việc chấp nhận Will đã chết... vì cô.
Chuyện cô lấy thân đánh đổi, nhanh thôi sẽ lan truyền.
Cũng tốt, toàn thể Trạch thị sẽ biết ơn tôi vì điều đó. - Cô cười khẩy.
Cô còn có thể cười sao?
Ngài Harper, tôi cười hay khóc, không đến lượt ngài quản.
Thang máy mở ra, cô tức giận bước ra. Phía sau liền nghe tiếng nói vọng tới: Helen, đến một ngày nào đó, cô khóc hay cười đều sẽ do ý muốn của tôi.
Cô bỏ ngoài tai những lời của anh ta, bước thẳng về phía trước. Đúng như lời anh nói, hiện tại cô sao có thể cười nỗi khi ánh mắt soi mói của mọi người đang dồn về phía cô. Còn Trạch Hy, cô sẽ đối diện với anh ra sao, thật là chỉ muốn chạy trốn.
Cô bước ra khỏi Trạch thị liền nhìn thấy chiếc xe hơi rất quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng tâm trạng hiện tại vừa rối bời vừa tồi tệ, cô nhanh chóng đi bộ đến bãi đón xe bus mà về nhà.
Khi về đến nhà đã nhìn thấy xe hơi của Trạch Hy đậu trước cửa. Cô hơi run rẩy bước lại gần, Trạch Hy nhìn thấy cô liền mở cửa bước ra ngoài: Helen, sao em không đợi anh đưa em về.
Em nghĩ anh vẫn còn đang bận. - Cô vội đáp.
Không mời anh vào nhà sao?
À, chúng ta vào nhà thôi. - cô nhanh chóng mở cửa cho Trạch Hy.
Rót một ly nước đặt về phía đối diện anh, cô hơi cười gượng: Anh uống nước.
Chuyện trong cuộc họp... - Anh khẽ hỏi.
Cô vội ngắt lời: Không phải như anh ta nói đâu.
Là thật phải không? Em tất nhiên không phải loại người đó.
Cô nghẹn ngào gật đầu: Anh đừng nghĩ nhiều.
Anh tin em, Helen.
Trạch Hy ôm lấy cô rất chặt như không muốn cô tan biến trong tay, anh đã lo sợ một ngày cô sẽ rời khỏi anh, sẽ không luôn ở bên cạnh anh như hiện tại. Trạch Hy nâng cằm Tiểu Di, nhìn vào bên trong đôi mắt cô. Tiểu Di khẽ lúng túng... cô không muốn thân thiết với anh, trước đây không thể, hiện tại còn không xứng đáng.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô nhanh chóng đẩy Trạch Hy ra mà đi về phía cửa.
Tiểu Di à, dì có một ít quả cherry do ông chủ mang về, dì cho cháu một ít.
Cảm ơn dì nhiều lắm, loại quả này giá rất cao... sao lại cho con nhiều như vậy ạ.
Không sao, ông chủ mua rất nhiều... vậy thôi dì không phiền con và bạn trai nữa... dì về nhé.
Cô nhìn vào túi cherry trong tay, sau đó vừa mở tủ lạnh vừa nói: Là dì người làm nhà kế bên em, dì ấy rất tôt, thường cho em đồ ăn.
Ở căn nhà bên cạnh, thím Hà đi vào phòng của ông chủ, nhìn thấy anh đang đứng nhìn về phía cửa sổ liền nói: Ông chủ, tôi đã mang cherry qua nhà của Tiểu Di. Bên trong còn có bạn trai của cô ấy.
Cảm ơn dì, không còn việc gì nữa, dì nghĩ ngơi đi.
Người đàn ông cầm trên tay ly rượu đưa lên môi uống cạn. Sau đó tựa lưng vào ô cửa sổ, ánh đèn nhà bên cạnh vẫn còn sáng rực. Anh nhấc điện thoại gọi cho một số điện thoại xa lạ: Alex, sắp xếp cho Hân Dư đến Trạch Thị đi, tư cách là cố vấn của HZA.
Giám đốc, liệu có ổn không?
Cứ làm theo lời tôi. - Anh nói.
Vâng, tôi hiểu rồi.
Hôm sau, cô cùng Trạch Hy đi đến Trạch thị. Bởi cô với tư cách là bạn gái của giám đốc nên mọi người vẫn không tỏ ra ngoài điều gì. Tiểu Di cũng mặc kệ mọi thứ. Cô đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này khi kết thúc dự án.
Em gái, đã lâu không gặp. - Cô vừa bước vào bên trong Trạch thị, Hân Dư đã ôm chầm lấy cô, khiến cô không có cách nào chống cự.
Hân Dư, sao em lại ở đây, em và Helen có quen biết sao?
Anh không biết em và Tiểu Di là chị em sao? Hôm nay em đại diện HZA đến đây. - Hân Dư vừa cười vừa ôm lấy tay của Tiểu Di ra vẻ rất thân thiết.
Tôi có việc đi trước. - Tiểu Di rút tay khỏi Hân Dư mà bỏ đi.
Hân Dư và Trạch Hy đưa mắt nhìn cô, sau đó Hân Dư lại lả lướt quay lại về Trạch Hy mà trò chuyện: Con bé từ nhỏ đã thất lạc, vài năm trước gặp lại cũng không muốn quay về nhà. Cha mẹ cũng rất thương nhớ... à, Trạch Hy... nghe nói anh đang hẹn hò cùng em gái em?
Trạch Hy khẽ gật đầu: Thật ra chuyện riêng cô ấy không chia sẽ nên anh không biết hai người có quan hệ.
Nhờ anh chăm sóc cho em gái em nhé, ở bên ngoài một mình em cũng rất lo. - Hân Dư vờ nói.
Đúng là anh chưa từng hỏi về gia đình cô vì anh nghĩ cô là trẻ mồ côi, không muốn nhắc đến tâm sư của cô. Không ngờ cô có gia đình, có chị gái giàu có như vậy? Vậy tại sao không về nhà, tại sao lưu lạc bên ngoài mà chịu khổ.
Nghe nói em đã kết hôn?
Anh ấy đã mất rồi. - Hân Dư tỏ ra buồn bã.
Anh xin lỗi. Nhưng em nói là giám đốc E.L Thượng Hải đã mất sao? Chuyện lớn như vậy mà báo chí không hay biết.
Thế lực nhà anh ấy lớn như vậy, họ không muốn mất giá cổ phần, chỉ thông báo đưa anh ấy về lại
trụ sở chính, về việc đó chỉ người trong gia đình rõ.
Hai người bước vào phòng họp thì Tiểu Di đã ngồi từ bên trong, cô đưa mắt nhìn Hân Dư, tâm trạng có chút rối loạn, cô ta vì sao lại có mặt ở nơi này.
Xin chào, đây là cố vấn của HZA, cô Hân Dư. - Thành viên của HZA giới thiệu.
Xin chào. - Hân Dư tươi cười, gương mặt rạng rỡ cúi chào mọi người.
Tiểu Di vẫn im lặng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc buổi họp, cô đang suy nghĩ về sự xuất hiện của Hân Dư. HZA là của hắn ta, hắn ta là người nhà của Will, có phải hắn ta biết rõ mọi thứ về cô, cố tình dùng Hân Dư để trả thù cô.
Cô không sợ bị bọn họ trả thù, vì cái chết của anh một phần là do cô. Nhưng tại sao lại muốn hạ gục cô bằng kẻ thù của cô, như vậy không phải là ép cô vào đường cùng.
Cô Helen, giám đốc chúng tôi muốn gặp cô.
Giám đốc của anh là ai?
Là ngài Harper.
Anh ta tìm tôi để làm gì chứ, có vấn đề gì đều không phải đã nói ra ở cuộc họp.
Tôi không biết, anh ấy chỉ nói Chổ cũ và nhờ tôi nhắn lại cho cô.
Người đàn ông kia bỏ đi, cô đang suy nghĩ về Hân Dư còn bị hắn phiền chết. Cô mặc kệ, lên xe bus mà quay về nhà.
Căn phòng trống rỗng không có ai, cô thay lại trang phục đêm qua đuợc treo khô gáo trong tủ quần áo. Cô rời khỏi khách sạn cũng đã quá trưa, điện thoại đã hết pin tắt tối đen, vẫy một chiếc taxi quay về nhà, mọi thứ trở nên rối tung.
Trên thế gian này người cô yêu chỉ một mình Will, anh ra đi cũng khiến tim cô chết lặng, không còn chút cảm xúc. Cô có lỗi với Trạch Hy, cô từng hứa bản thân sẽ giúp đỡ anh thành công, khi anh đạt đến vinh quang, cô sẽ âm thầm rời xa anh. Kể từ khi gặp người đàn ông đó, cô mới hiểu sự thành công rất khó khăn và quá nhiều thứ phải trả giá.
Tiếng điện thoại reo lên, có lẽ Trạch Hy đang tìm cô: Helen, em đang ở đâu vậy? Bên đối tác đang cần gặp chúng ta, họ sẽ bàn về kế hoạch để đẩy mạnh sản phẩm ra thị trường.
Cô ngồi bật dậy, đầu hơi choáng một chút, lại đáp: Là HZA sao?
Đúng vậy, họ đang trên đường đến. Em đang ở đâu, mau đến công ty đi.
Cô vội vàng cúp máy, sau đó thay đổi trang phục đi đến Trạch Hy để gặp gỡ đối tác. Chuyện đêm qua xem như cô đáp trả ân tình của Trạch Hy, đáp trả món nợ năm đó vì cô mà anh lâm vào cảnh thất bại, tạo ra một vết nhơ trong lý lịch.
Cô gõ cửa văn phòng của Trạch Hy, bước vào bên trong mọi người đã ngồi vào vị trí. Vị trí ghế trống duy nhất là bên cạnh Trạch Hy và đối diện với tên tóc vàng đêm qua. Cô không dám nhìn hắn, kéo ghế ngồi xuống vờ như đang đọc tài liệu quan trọng.
Xin giới thiệu với mọi người, đây chính là cô Helen, người đã tạo nên buổi trình diễn đêm qua. - Trạch Hy hào hứng nói.
Cô đứng lên cuối chào mọi người.
Trạch tổng, đêm qua tôi nghe nói đã có quyết định của bên HZA. Họ sẽ rút đầu tư. - Ông Trần lên tiếng khiến cả phòng xôn xao.
Sao có thể, đại diện của HZA đang có mặt ở đây, giám đốc Trần đã nghe tin thất thiệt ở đâu đồn ra như vậy? - Trạch Hy đáp.
Chúng tôi cần đại diện xác minh. - Ông ta nói tiếp.
Giám đốc Trần nói không sai, chúng tôi muốn rút vốn. - Người đàn ông ngồi đối diện cô đứng lên nói.
Tiểu Di đưa mắt kinh ngạc nhìn anh, hắn ta dám nuốt lời cô.
Nhưng gần 12h đêm qua, cô Helen đây đã chạy đến khách sạn tìm tôi, dùng mọi cách thuyết phục... tấm chân tình của cô ấy, tôi không tiện từ chối, vậy nên chuyện rút vốn, xem như không có nữa.
Rõ ràng lời nói của anh ta đã khẳng định chính cô mang thân đổi lấy vốn đầu tư lần này. Cô như bất động trước sự xì xầm của mọi người... đê tiện, cô tự hỏi bản thân đã làm gì khiến anh ta không vừa lòng.
Nếu đã có xác nhận của HZA chúng tôi đã an tâm hơn. - Bọn họ có một chút ái ngại.
Trạch tổng, xin mời đưa ra phương án đầu tư.
Trạch Hy lúc này cũng không còn giữ được bình tĩnh. Quả là Trạch thị cần vốn đầu tư nhưng không phải thiếu thốn đến mức cô phải làm những chuyện đó. Cô rõ ràng là bạn gái anh, anh không tin cô là loại người đó, càng không tin cô phản bội anh.
Khi mọi người đã ra về, Tiểu Di đang một mình đứng trong thang máy thì một người bước vào cùng cô. Tiểu Di đưa mắt nhìn, muốn bỏ ra ngoài nhưng anh ta lại lên tiếng: Tôi có vài việc cần nói với nhà thiết kế.
Cô ngừng lại, cửa thang máy cũng đóng lại.
Cô có cảm thấy đau khổ chưa?
Tiểu Di đưa mắt nhìn anh, sau đó bật cười: Tại sao phải đau khổ .
Đã từ lâu, cảm giác đau khổ nào sánh bằng việc chấp nhận Will đã chết... vì cô.
Chuyện cô lấy thân đánh đổi, nhanh thôi sẽ lan truyền.
Cũng tốt, toàn thể Trạch thị sẽ biết ơn tôi vì điều đó. - Cô cười khẩy.
Cô còn có thể cười sao?
Ngài Harper, tôi cười hay khóc, không đến lượt ngài quản.
Thang máy mở ra, cô tức giận bước ra. Phía sau liền nghe tiếng nói vọng tới: Helen, đến một ngày nào đó, cô khóc hay cười đều sẽ do ý muốn của tôi.
Cô bỏ ngoài tai những lời của anh ta, bước thẳng về phía trước. Đúng như lời anh nói, hiện tại cô sao có thể cười nỗi khi ánh mắt soi mói của mọi người đang dồn về phía cô. Còn Trạch Hy, cô sẽ đối diện với anh ra sao, thật là chỉ muốn chạy trốn.
Cô bước ra khỏi Trạch thị liền nhìn thấy chiếc xe hơi rất quen mắt, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng tâm trạng hiện tại vừa rối bời vừa tồi tệ, cô nhanh chóng đi bộ đến bãi đón xe bus mà về nhà.
Khi về đến nhà đã nhìn thấy xe hơi của Trạch Hy đậu trước cửa. Cô hơi run rẩy bước lại gần, Trạch Hy nhìn thấy cô liền mở cửa bước ra ngoài: Helen, sao em không đợi anh đưa em về.
Em nghĩ anh vẫn còn đang bận. - Cô vội đáp.
Không mời anh vào nhà sao?
À, chúng ta vào nhà thôi. - cô nhanh chóng mở cửa cho Trạch Hy.
Rót một ly nước đặt về phía đối diện anh, cô hơi cười gượng: Anh uống nước.
Chuyện trong cuộc họp... - Anh khẽ hỏi.
Cô vội ngắt lời: Không phải như anh ta nói đâu.
Là thật phải không? Em tất nhiên không phải loại người đó.
Cô nghẹn ngào gật đầu: Anh đừng nghĩ nhiều.
Anh tin em, Helen.
Trạch Hy ôm lấy cô rất chặt như không muốn cô tan biến trong tay, anh đã lo sợ một ngày cô sẽ rời khỏi anh, sẽ không luôn ở bên cạnh anh như hiện tại. Trạch Hy nâng cằm Tiểu Di, nhìn vào bên trong đôi mắt cô. Tiểu Di khẽ lúng túng... cô không muốn thân thiết với anh, trước đây không thể, hiện tại còn không xứng đáng.
Tiếng chuông cửa vang lên, cô nhanh chóng đẩy Trạch Hy ra mà đi về phía cửa.
Tiểu Di à, dì có một ít quả cherry do ông chủ mang về, dì cho cháu một ít.
Cảm ơn dì nhiều lắm, loại quả này giá rất cao... sao lại cho con nhiều như vậy ạ.
Không sao, ông chủ mua rất nhiều... vậy thôi dì không phiền con và bạn trai nữa... dì về nhé.
Cô nhìn vào túi cherry trong tay, sau đó vừa mở tủ lạnh vừa nói: Là dì người làm nhà kế bên em, dì ấy rất tôt, thường cho em đồ ăn.
Ở căn nhà bên cạnh, thím Hà đi vào phòng của ông chủ, nhìn thấy anh đang đứng nhìn về phía cửa sổ liền nói: Ông chủ, tôi đã mang cherry qua nhà của Tiểu Di. Bên trong còn có bạn trai của cô ấy.
Cảm ơn dì, không còn việc gì nữa, dì nghĩ ngơi đi.
Người đàn ông cầm trên tay ly rượu đưa lên môi uống cạn. Sau đó tựa lưng vào ô cửa sổ, ánh đèn nhà bên cạnh vẫn còn sáng rực. Anh nhấc điện thoại gọi cho một số điện thoại xa lạ: Alex, sắp xếp cho Hân Dư đến Trạch Thị đi, tư cách là cố vấn của HZA.
Giám đốc, liệu có ổn không?
Cứ làm theo lời tôi. - Anh nói.
Vâng, tôi hiểu rồi.
Hôm sau, cô cùng Trạch Hy đi đến Trạch thị. Bởi cô với tư cách là bạn gái của giám đốc nên mọi người vẫn không tỏ ra ngoài điều gì. Tiểu Di cũng mặc kệ mọi thứ. Cô đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này khi kết thúc dự án.
Em gái, đã lâu không gặp. - Cô vừa bước vào bên trong Trạch thị, Hân Dư đã ôm chầm lấy cô, khiến cô không có cách nào chống cự.
Hân Dư, sao em lại ở đây, em và Helen có quen biết sao?
Anh không biết em và Tiểu Di là chị em sao? Hôm nay em đại diện HZA đến đây. - Hân Dư vừa cười vừa ôm lấy tay của Tiểu Di ra vẻ rất thân thiết.
Tôi có việc đi trước. - Tiểu Di rút tay khỏi Hân Dư mà bỏ đi.
Hân Dư và Trạch Hy đưa mắt nhìn cô, sau đó Hân Dư lại lả lướt quay lại về Trạch Hy mà trò chuyện: Con bé từ nhỏ đã thất lạc, vài năm trước gặp lại cũng không muốn quay về nhà. Cha mẹ cũng rất thương nhớ... à, Trạch Hy... nghe nói anh đang hẹn hò cùng em gái em?
Trạch Hy khẽ gật đầu: Thật ra chuyện riêng cô ấy không chia sẽ nên anh không biết hai người có quan hệ.
Nhờ anh chăm sóc cho em gái em nhé, ở bên ngoài một mình em cũng rất lo. - Hân Dư vờ nói.
Đúng là anh chưa từng hỏi về gia đình cô vì anh nghĩ cô là trẻ mồ côi, không muốn nhắc đến tâm sư của cô. Không ngờ cô có gia đình, có chị gái giàu có như vậy? Vậy tại sao không về nhà, tại sao lưu lạc bên ngoài mà chịu khổ.
Nghe nói em đã kết hôn?
Anh ấy đã mất rồi. - Hân Dư tỏ ra buồn bã.
Anh xin lỗi. Nhưng em nói là giám đốc E.L Thượng Hải đã mất sao? Chuyện lớn như vậy mà báo chí không hay biết.
Thế lực nhà anh ấy lớn như vậy, họ không muốn mất giá cổ phần, chỉ thông báo đưa anh ấy về lại
trụ sở chính, về việc đó chỉ người trong gia đình rõ.
Hai người bước vào phòng họp thì Tiểu Di đã ngồi từ bên trong, cô đưa mắt nhìn Hân Dư, tâm trạng có chút rối loạn, cô ta vì sao lại có mặt ở nơi này.
Xin chào, đây là cố vấn của HZA, cô Hân Dư. - Thành viên của HZA giới thiệu.
Xin chào. - Hân Dư tươi cười, gương mặt rạng rỡ cúi chào mọi người.
Tiểu Di vẫn im lặng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc buổi họp, cô đang suy nghĩ về sự xuất hiện của Hân Dư. HZA là của hắn ta, hắn ta là người nhà của Will, có phải hắn ta biết rõ mọi thứ về cô, cố tình dùng Hân Dư để trả thù cô.
Cô không sợ bị bọn họ trả thù, vì cái chết của anh một phần là do cô. Nhưng tại sao lại muốn hạ gục cô bằng kẻ thù của cô, như vậy không phải là ép cô vào đường cùng.
Cô Helen, giám đốc chúng tôi muốn gặp cô.
Giám đốc của anh là ai?
Là ngài Harper.
Anh ta tìm tôi để làm gì chứ, có vấn đề gì đều không phải đã nói ra ở cuộc họp.
Tôi không biết, anh ấy chỉ nói Chổ cũ và nhờ tôi nhắn lại cho cô.
Người đàn ông kia bỏ đi, cô đang suy nghĩ về Hân Dư còn bị hắn phiền chết. Cô mặc kệ, lên xe bus mà quay về nhà.
/35
|