Nó lớn sâu sắc, thâm thúy thần bí. Nếu nói lưới pháp tắc trong thế giới Long Môn là một ngọn núi, vậy lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu chính là những dãy núi trùng điệp nhấp nhô, tươi thắm thâm tú.
Sở Vân mừng rỡ, loại kỳ ngộ này chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đại thế giới Tinh Châu, khác với tiểu thế giới Long Môn, khi mở ra Thiên Nhãn, chỉ có thể dưới tình
huống ngẫu nhiên, mới có thể thấy được lưới pháp tắc Tinh Châu.
Hắn vội vàng tập trung nhìn lại, cố gắng hết sức có thể để tìm hiểu lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu.
Lưới pháp tắc Tinh Châu, quả thực cao xa hơn lưới pháp tắc thế giới Long Môn. Không chỉ có uyên bác cuồn cuộn, hơn nữa thâm thuý khó hiểu, lấy trình độ hiện tại của Sở Vân, trí tuệ Hầu cấp, cũng khó có thể lý giải.
Linh quang trong cơ thể hắn nhanh chóng ảm đạm xuống.
Đây là một loại tiêu hao kịch liệt, khiến Sở Vân cũng âm thầm chặc lưỡi, giật mình không ít.
Loại tốc độ tiêu hao này gấp mấy chục lần so với trong thế giới Long Môn. Sau mấy hô hấp ngắn ngủn, linh quang của hắn liền ảm đạm tới cực điểm. Thiên Nhãn bị buộc phải đóng lại.
Cảnh tượng trước mắt lại khôi phục đến trạng thái ban đầu. Từng đợt cảm giác mê muội, mệt mỏi tràn ngập trong lòng Sở Vân.
Hắn cố cưỡng lại những cơn buồn ngủ đang thôi thúc, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái suy nghĩ, lĩnh hội những điều vừa mới thu được.
Thật lâu sau, hắn mở hai mắt, ánh mắt phát sáng, trong mật thất giống như có chút ánh sáng.
- Tuy rằng lưới pháp tắc Tinh Châu thâm thúy, không dễ hiểu như trong thế giới Long Môn.
Vừa nãy, ta liều mạng dùng toàn lực, bất quá cũng chỉ lĩnh ngộ tới một tia đạo và lý.
Tuy nhiên, chính một tia đạo lý này, cũng cho hồn phách ta đạt được sự rèn luyện rất lớn.
Trong lòng Sở Vân vừa vui sướng lại vừa nuối tiếc.
Vui sướng chính là lần này hắn thu hoạch không ít. Hồn phách cô đọng, hiệu quả chẳng khác gì người khác rèn luyện một hai năm mới có được.
Hồn phách liên quan đến ý chí. Con người trải qua càng nhiều đau khổ, hồn phách lại càng cô đọng, ý chí lại càng cường đại.
Kiếp trước của Sở Vân, khi còn sống quả thực là cực khổ. Sau khi sống lại, mức độ cô đọng của hồn phách cao siêu hơn bạn cùng lứa tuổi. Hiện nay, lại trước sau tìm hiểu tiểu thế giới Long Môn, lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu, chẳng khác gì là cả đời thể nghiệm trời và đất. Mức độ cô đọng của hồn phách, đã chính thức phù hợp tiêu chuẩn Hầu cấp.
Sở Vân quá trẻ tuổi, chỉ mới mười tám tuổi. Tấn chức đến Hầu cấp, đã tiêu hao tất cả tích lũy của hắn. Linh quang, tố chất thân thể, đều đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất. Nhưng hồn phách còn chưa đủ cô đọng.
Nhưng trải qua kỳ ngộ này, cuối cùng đã bổ được phần thiếu còn lại.
Hối hận chính là, trước đây, khi hắn giải trừ phong ấn, tiêu hao quá nhiều linh quang.
Khi kỳ ngộ đến, trạng thái của hắn cũng không tốt, chỉ chống đỡ được mấy hô hấp, đã tiêu hao hết toàn lực. Nếu ở trạng thái hoàn mỹ, nói không chừng thu hoạch nhất định còn lớn hơn nữa.
- Lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu thật sự là rất thâm thuý, khó có thể lý giải.
Nếu là lưới pháp tắc tiểu thế giới Long Môn, ta đã có thể thu hoạch nhiều hơn.
Sở Vân khẽ thở dài một tiếng.
Tuy rằng hiện tại hắn đã là cường giả Hầu cấp có thể một mình đảm đương một phía, nhưng đối mặt toàn bộ thiên địa, chẳng khác nào một đứa trẻ mới sinh, ngây thơ không biết gì.
Lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu, giống như tâm đắc Vương giả. Mà lưới pháp tắc của tiểu thế giới Long Môn, như thiên văn học nhẹ nhàng. Ngược lại so với lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu, thu hoạch càng nhiều.
Nhưng hiện nay, tiểu thế giới Long Môn đã đóng cửa. Phải chờ tới khi lại mở ra, còn cần mấy năm nữa.
Tuy nhiên coi như là thế giới Long Môn lại mở ra lần nữa, Sở Vân cũng cần tiêu hao thời gian quý báu của mình, tiến hành thám hiểm. Cũng không thể toàn lực tìm hiểu.
- Chờ một chút, dường như ta thu vào cái gì đó...
Sở Vân nhíu mày, một đạo linh quang trong đầu chợt lướt qua, nhưng hắn không nắm được.
Linh quang của hắn bây giờ, thật sự quá mức u ám, trí tuệ giảm tới mức thấp nhất, trạng thái thật không tốt.
Không nắm được thứ kia trong linh quang u ám, Sở Vân biết mình để lỡ mất điều gì đó. Có lẽ sau này sẽ nhớ tới đến, cũng có lẽ rốt cuộc sẽ không xuất hiện thêm một lần nữa.
- Uống một ngụm, ăn một miếng, có được có mất. Xem ra khí vận của ta thực sự không đủ.
Kỳ ngộ vừa nãy đã tiêu hao quá nhiều khí vận. Nếu không, vừa rồi khi linh cơ hơi chấn động, hẳn có thể bắt giữ được mới phải.
Sở Vân cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Muốn khôi phục khí vận, không giống những điều khác, vô cùng chậm rãi. Tuy rằng hắn đã ẩn dật trong một hai tháng, nhưng những điều đạt được thật sự không tầm thường. Nhưng vừa rồi, khí vận vừa khôi phục đã tiêu hao gần hết.
Nghĩ như vậy, một cảm giác suy yếu, như thủy triều tập kích vào đầu hắn.
Trong đầu hỗn loạn, cảm giác không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì. Thật sự rất muốn ngủ nhiều hơn một chút.
Trở lại Thư gia đảo đã mấy ngày, Sở Vân vẫn chưa từng khiến linh quang tiêu hao đến tình trạng như vậy.
Quyển trục phong ấn trong tay thoáng rung động, tuy nhiên Sở Vân đã bình tĩnh hơn.
Đây là một giới hạn, tạm thời vẫn an toàn.
- Với tình trạng hiện tại, cũng không thể tiến hành phong ấn. Vậy đi ngủ thôi.
Để quyển trục phong ấn vào trong tiên nang Tinh Hải Long Cung, Sở Vân rửa mặt qua loa, liền ngả đầu xuống ngủ.
Ngủ, có thể khiến thân thể nghỉ ngơi, hồn phách sinh động. Đây là điều tốt nhất để bồi dưỡng và khôi phục linh quang.
Hầu như vừa mới nằm xuống, Sở Vân đã dễ dàng tiến vào mộng đẹp.
Trong khi ngủ say, hắn cũng không phát giác, ở trong tiên nang Tinh Hải Long Cung, quyển trục phong ấn đang hòa lẫn với bát cổ màu lam. Vật trước không ngừng rung lên. Vật sau tản ra ánh sáng xanh thẳm.
Hắn ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau.
Khi Sở Vân tỉnh giấc, linh quang của hắn đã hoàn toàn được khôi phục lại. Hồn phách được bồi dưỡng, đạt mức độ cô đọng phù hợp với tiêu chuẩn thấp nhất của Hầu cấp. Linh quang của hắn còn vượt qua đêm qua một chút, không chỉ thoáng sáng hơn một chút, thể tích còn được mở rộng hơn một chút.
Linh quang tồn tại trong thân thể. Hồn phách sản sinh ra linh quang. Hồn phách càng mạnh, hiệu quả khôi phục linh quang lại càng cao, tốc độ sinh ra linh quang mới lại càng nhanh.
Mặc dù những tiến bộ cực kỳ nhỏ bé, nhưng với cảnh giới Hầu cấp của Sở Vân, đã đối với tình hình của bản thân cũng giống như nhìn bàn tay bàn chân, đã nhìn rõ mọi việc. Sau khi Sở Vân xem xét một hồi, hắn lập tức biết được biến hóa này.
- Linh quang khôi phục tới trạng thái tốt nhất. Hay ta vẫn nên khẩn cấp phong ấn quyển trục. Sao?
Ý thức hắn liền tập chung đến tiên nang Tinh Hải Long Cung, hắn phát hiện trong đó có tình trạng khác lạ.
Đây là tình huống gì?
Bát cổ màu lam và quyển trục phong ấn, lại đang cộng hưởng với nhau!
- Không thể tưởng tượng được hai yêu binh thần bí này, lại có một mối liên hệ. Giữa chúng hẳn là tồn tại một quan hệ nào đó.
Sở Vân khẽ cau mày.
Điều này tuyệt đối là một phát hiện bất ngờ.
Ba đại yêu vật thần bí trong tay hắn là Long Nguyện Thụ, bát cổ màu lam còn có quyển trục phong ấn. Mỗi một vật đều rất có địa vị, hơn nữa có biểu hiện thần kỳ.
Long Nguyện Thụ là nơi huyền bí khiến Sở Vân sống lại. Bát cổ màu lam từng khiến Yêu thú Ám Ảnh Tiên Thiên nghìn vạn năm phải kinh sợ thối lui. Quyển trục phong ấn được Dạ Đế cầm chặt, cho dù chết cũng không muốn buông tay.
Hình như Bát cổ màu lam và quyển trục phong ấn, có mối liên hệ không tầm thường.
Chẳng lẽ chúng vốn là một bộ yêu binh sao? Hay chúng từng có cùng vị trí chủ nhân?
Hoặc là yêu binh đối địch, đọ sức với nhau nhiều lần?
Sở Vân lắc đầu, hắn bỏ mặc những suy đoán trong đầu. Mặc kệ như thế nào, trước mắt vân nên phong ấn lại quyển trục này một lần nữa, mới là an toàn nhất.
Hắn lại lấy ra quyển trục, Bát cổ màu lam trong tiên nang nhất thời ảm đạm, ánh sáng màu xanh lam phát ra đã tan biến gần hết. Tuy nhiên, quyển trục phong ấn này, còn đang rung lên.
Sở Vân xem xét một hồi, trong mắt hiện lên chút khiếp sợ. Trải qua một đêm, không ngờ mặt trên của phong ấn có dấu vết buông lỏng.
Trong quyển trục này, cuối cùng đã phong ấn điều gì vậy? Bá đạo như vậy!
Mặt trên của quyển trục này, còn lưu lại trăm đạo phong ấn. Dạ Đế tự tay bố trí phong ấn, cũng không trấn áp được quyển trục này!
Ban đầu Sở Vân muốn mở quyển trục này, nhìn xem bên trong đến tột cùng là cái gì. Nhưng hiện nay tình hình có biến, khiến hắn hiểu mạo muội mở quyển trục này ra, là vô cùng không ổn.
Hắn càng cảm thấy cần nhanh chóng phong ấn lại quyển trục này.
Thiên Nhãn!
Hắn lại mở Thiên Nhãn ra, chuẩn bị phong ấn lại ba lăm đạo phong ấn ban đầu.
Mỗi lần phá giải được một đạo phong ấn, hắn nắm giữ một đạo pháp phong ấn. Hiện nay giải thích và nhận thức đối với phong ấn đạo pháp của hắn đã xem như một nửa đại sư.
Sở Vân mừng rỡ, loại kỳ ngộ này chỉ có thể ngộ không thể cầu. Đại thế giới Tinh Châu, khác với tiểu thế giới Long Môn, khi mở ra Thiên Nhãn, chỉ có thể dưới tình
huống ngẫu nhiên, mới có thể thấy được lưới pháp tắc Tinh Châu.
Hắn vội vàng tập trung nhìn lại, cố gắng hết sức có thể để tìm hiểu lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu.
Lưới pháp tắc Tinh Châu, quả thực cao xa hơn lưới pháp tắc thế giới Long Môn. Không chỉ có uyên bác cuồn cuộn, hơn nữa thâm thuý khó hiểu, lấy trình độ hiện tại của Sở Vân, trí tuệ Hầu cấp, cũng khó có thể lý giải.
Linh quang trong cơ thể hắn nhanh chóng ảm đạm xuống.
Đây là một loại tiêu hao kịch liệt, khiến Sở Vân cũng âm thầm chặc lưỡi, giật mình không ít.
Loại tốc độ tiêu hao này gấp mấy chục lần so với trong thế giới Long Môn. Sau mấy hô hấp ngắn ngủn, linh quang của hắn liền ảm đạm tới cực điểm. Thiên Nhãn bị buộc phải đóng lại.
Cảnh tượng trước mắt lại khôi phục đến trạng thái ban đầu. Từng đợt cảm giác mê muội, mệt mỏi tràn ngập trong lòng Sở Vân.
Hắn cố cưỡng lại những cơn buồn ngủ đang thôi thúc, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái suy nghĩ, lĩnh hội những điều vừa mới thu được.
Thật lâu sau, hắn mở hai mắt, ánh mắt phát sáng, trong mật thất giống như có chút ánh sáng.
- Tuy rằng lưới pháp tắc Tinh Châu thâm thúy, không dễ hiểu như trong thế giới Long Môn.
Vừa nãy, ta liều mạng dùng toàn lực, bất quá cũng chỉ lĩnh ngộ tới một tia đạo và lý.
Tuy nhiên, chính một tia đạo lý này, cũng cho hồn phách ta đạt được sự rèn luyện rất lớn.
Trong lòng Sở Vân vừa vui sướng lại vừa nuối tiếc.
Vui sướng chính là lần này hắn thu hoạch không ít. Hồn phách cô đọng, hiệu quả chẳng khác gì người khác rèn luyện một hai năm mới có được.
Hồn phách liên quan đến ý chí. Con người trải qua càng nhiều đau khổ, hồn phách lại càng cô đọng, ý chí lại càng cường đại.
Kiếp trước của Sở Vân, khi còn sống quả thực là cực khổ. Sau khi sống lại, mức độ cô đọng của hồn phách cao siêu hơn bạn cùng lứa tuổi. Hiện nay, lại trước sau tìm hiểu tiểu thế giới Long Môn, lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu, chẳng khác gì là cả đời thể nghiệm trời và đất. Mức độ cô đọng của hồn phách, đã chính thức phù hợp tiêu chuẩn Hầu cấp.
Sở Vân quá trẻ tuổi, chỉ mới mười tám tuổi. Tấn chức đến Hầu cấp, đã tiêu hao tất cả tích lũy của hắn. Linh quang, tố chất thân thể, đều đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất. Nhưng hồn phách còn chưa đủ cô đọng.
Nhưng trải qua kỳ ngộ này, cuối cùng đã bổ được phần thiếu còn lại.
Hối hận chính là, trước đây, khi hắn giải trừ phong ấn, tiêu hao quá nhiều linh quang.
Khi kỳ ngộ đến, trạng thái của hắn cũng không tốt, chỉ chống đỡ được mấy hô hấp, đã tiêu hao hết toàn lực. Nếu ở trạng thái hoàn mỹ, nói không chừng thu hoạch nhất định còn lớn hơn nữa.
- Lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu thật sự là rất thâm thuý, khó có thể lý giải.
Nếu là lưới pháp tắc tiểu thế giới Long Môn, ta đã có thể thu hoạch nhiều hơn.
Sở Vân khẽ thở dài một tiếng.
Tuy rằng hiện tại hắn đã là cường giả Hầu cấp có thể một mình đảm đương một phía, nhưng đối mặt toàn bộ thiên địa, chẳng khác nào một đứa trẻ mới sinh, ngây thơ không biết gì.
Lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu, giống như tâm đắc Vương giả. Mà lưới pháp tắc của tiểu thế giới Long Môn, như thiên văn học nhẹ nhàng. Ngược lại so với lưới pháp tắc của đại thế giới Tinh Châu, thu hoạch càng nhiều.
Nhưng hiện nay, tiểu thế giới Long Môn đã đóng cửa. Phải chờ tới khi lại mở ra, còn cần mấy năm nữa.
Tuy nhiên coi như là thế giới Long Môn lại mở ra lần nữa, Sở Vân cũng cần tiêu hao thời gian quý báu của mình, tiến hành thám hiểm. Cũng không thể toàn lực tìm hiểu.
- Chờ một chút, dường như ta thu vào cái gì đó...
Sở Vân nhíu mày, một đạo linh quang trong đầu chợt lướt qua, nhưng hắn không nắm được.
Linh quang của hắn bây giờ, thật sự quá mức u ám, trí tuệ giảm tới mức thấp nhất, trạng thái thật không tốt.
Không nắm được thứ kia trong linh quang u ám, Sở Vân biết mình để lỡ mất điều gì đó. Có lẽ sau này sẽ nhớ tới đến, cũng có lẽ rốt cuộc sẽ không xuất hiện thêm một lần nữa.
- Uống một ngụm, ăn một miếng, có được có mất. Xem ra khí vận của ta thực sự không đủ.
Kỳ ngộ vừa nãy đã tiêu hao quá nhiều khí vận. Nếu không, vừa rồi khi linh cơ hơi chấn động, hẳn có thể bắt giữ được mới phải.
Sở Vân cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Muốn khôi phục khí vận, không giống những điều khác, vô cùng chậm rãi. Tuy rằng hắn đã ẩn dật trong một hai tháng, nhưng những điều đạt được thật sự không tầm thường. Nhưng vừa rồi, khí vận vừa khôi phục đã tiêu hao gần hết.
Nghĩ như vậy, một cảm giác suy yếu, như thủy triều tập kích vào đầu hắn.
Trong đầu hỗn loạn, cảm giác không thể suy nghĩ được bất kỳ điều gì. Thật sự rất muốn ngủ nhiều hơn một chút.
Trở lại Thư gia đảo đã mấy ngày, Sở Vân vẫn chưa từng khiến linh quang tiêu hao đến tình trạng như vậy.
Quyển trục phong ấn trong tay thoáng rung động, tuy nhiên Sở Vân đã bình tĩnh hơn.
Đây là một giới hạn, tạm thời vẫn an toàn.
- Với tình trạng hiện tại, cũng không thể tiến hành phong ấn. Vậy đi ngủ thôi.
Để quyển trục phong ấn vào trong tiên nang Tinh Hải Long Cung, Sở Vân rửa mặt qua loa, liền ngả đầu xuống ngủ.
Ngủ, có thể khiến thân thể nghỉ ngơi, hồn phách sinh động. Đây là điều tốt nhất để bồi dưỡng và khôi phục linh quang.
Hầu như vừa mới nằm xuống, Sở Vân đã dễ dàng tiến vào mộng đẹp.
Trong khi ngủ say, hắn cũng không phát giác, ở trong tiên nang Tinh Hải Long Cung, quyển trục phong ấn đang hòa lẫn với bát cổ màu lam. Vật trước không ngừng rung lên. Vật sau tản ra ánh sáng xanh thẳm.
Hắn ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau.
Khi Sở Vân tỉnh giấc, linh quang của hắn đã hoàn toàn được khôi phục lại. Hồn phách được bồi dưỡng, đạt mức độ cô đọng phù hợp với tiêu chuẩn thấp nhất của Hầu cấp. Linh quang của hắn còn vượt qua đêm qua một chút, không chỉ thoáng sáng hơn một chút, thể tích còn được mở rộng hơn một chút.
Linh quang tồn tại trong thân thể. Hồn phách sản sinh ra linh quang. Hồn phách càng mạnh, hiệu quả khôi phục linh quang lại càng cao, tốc độ sinh ra linh quang mới lại càng nhanh.
Mặc dù những tiến bộ cực kỳ nhỏ bé, nhưng với cảnh giới Hầu cấp của Sở Vân, đã đối với tình hình của bản thân cũng giống như nhìn bàn tay bàn chân, đã nhìn rõ mọi việc. Sau khi Sở Vân xem xét một hồi, hắn lập tức biết được biến hóa này.
- Linh quang khôi phục tới trạng thái tốt nhất. Hay ta vẫn nên khẩn cấp phong ấn quyển trục. Sao?
Ý thức hắn liền tập chung đến tiên nang Tinh Hải Long Cung, hắn phát hiện trong đó có tình trạng khác lạ.
Đây là tình huống gì?
Bát cổ màu lam và quyển trục phong ấn, lại đang cộng hưởng với nhau!
- Không thể tưởng tượng được hai yêu binh thần bí này, lại có một mối liên hệ. Giữa chúng hẳn là tồn tại một quan hệ nào đó.
Sở Vân khẽ cau mày.
Điều này tuyệt đối là một phát hiện bất ngờ.
Ba đại yêu vật thần bí trong tay hắn là Long Nguyện Thụ, bát cổ màu lam còn có quyển trục phong ấn. Mỗi một vật đều rất có địa vị, hơn nữa có biểu hiện thần kỳ.
Long Nguyện Thụ là nơi huyền bí khiến Sở Vân sống lại. Bát cổ màu lam từng khiến Yêu thú Ám Ảnh Tiên Thiên nghìn vạn năm phải kinh sợ thối lui. Quyển trục phong ấn được Dạ Đế cầm chặt, cho dù chết cũng không muốn buông tay.
Hình như Bát cổ màu lam và quyển trục phong ấn, có mối liên hệ không tầm thường.
Chẳng lẽ chúng vốn là một bộ yêu binh sao? Hay chúng từng có cùng vị trí chủ nhân?
Hoặc là yêu binh đối địch, đọ sức với nhau nhiều lần?
Sở Vân lắc đầu, hắn bỏ mặc những suy đoán trong đầu. Mặc kệ như thế nào, trước mắt vân nên phong ấn lại quyển trục này một lần nữa, mới là an toàn nhất.
Hắn lại lấy ra quyển trục, Bát cổ màu lam trong tiên nang nhất thời ảm đạm, ánh sáng màu xanh lam phát ra đã tan biến gần hết. Tuy nhiên, quyển trục phong ấn này, còn đang rung lên.
Sở Vân xem xét một hồi, trong mắt hiện lên chút khiếp sợ. Trải qua một đêm, không ngờ mặt trên của phong ấn có dấu vết buông lỏng.
Trong quyển trục này, cuối cùng đã phong ấn điều gì vậy? Bá đạo như vậy!
Mặt trên của quyển trục này, còn lưu lại trăm đạo phong ấn. Dạ Đế tự tay bố trí phong ấn, cũng không trấn áp được quyển trục này!
Ban đầu Sở Vân muốn mở quyển trục này, nhìn xem bên trong đến tột cùng là cái gì. Nhưng hiện nay tình hình có biến, khiến hắn hiểu mạo muội mở quyển trục này ra, là vô cùng không ổn.
Hắn càng cảm thấy cần nhanh chóng phong ấn lại quyển trục này.
Thiên Nhãn!
Hắn lại mở Thiên Nhãn ra, chuẩn bị phong ấn lại ba lăm đạo phong ấn ban đầu.
Mỗi lần phá giải được một đạo phong ấn, hắn nắm giữ một đạo pháp phong ấn. Hiện nay giải thích và nhận thức đối với phong ấn đạo pháp của hắn đã xem như một nửa đại sư.
/1102
|