- Sắp đến thời khắc thế giới Long Môn đóng cửa rồi.
Kim Bích Hàm khẽ nhíu mày, giọng điệu không khỏi có vẻ nôn nóng.
Thời gian hiện tại, mỗi một phút đều đáng giá nghìn vàng, hết sức quan trọng.
- Chim chết vì ăn, con người chết vì tiền tài. Đây là bi kịch. Từ xưa đến nay, bảo trì môt tư tưởng bình thường, cho dù không chiếm được bất kỳ thứ gì, thì phải làm thế nào? Nếu năm đầu Kiếp Yêu phản công, rất có thể sẽ làm chúng ta bị thương. Càng quan trọng
hơn chính là, một khi đại chiến, tất sẽ gây ra rung chuyển. Đừng quên, nơi này là trong cơ thể Lục Kình, đại bản doanh của vô số Yêu thú.
Vẻ mặt Sở Vân bình tĩnh nói.
Ngay cả bọn họ có Yêu vật không gian, có đạo pháp ẩn thân, cũng không chống nổi vô số Yêu thú nơi này.
Những Yêu thú, Yêu thực, phần lớn là loài thời Thượng cổ, đủ loại đạo pháp Thiên Phú, nhất định có năng lực khắc chế đạo pháp ẩn thân.
Mặc dù có thể đào thoát, Thiên Mã, Cực Không Phi Kiếm Ngư đều là loài có thủ đoạn truy kích ưu tú nhất.
- Không nên vì cái nhỏ mất cái lớn, tất cả tỉnh táo lại.
Sở Vân lại nhắc nhở.
Nghe được Sở Vân nhắc nhở như vậy, sắc mặt Tiếu Tiểu Hiền chậm rãi bình tĩnh, Kim Bích Hàm đang khẽ nhăn mày lại, cũng lặng yên giãn ra.
Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, chỉ kinh nghiệm chưa đủ, rất ít gặp được tình hình như vậy, mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Hiện nay tỉnh táo lại, đều ý thức được vừa mới rồi đã quá thất thố.
Nhị Lang Thiên Quân thầm liếc mắt Sở Vân một cái, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.
Trong lòng hắn rõ ràng, trong một phút vừa rồi, chính hắn cũng có chút cảm giác không nhịn được. Nhưng Sở Vân lại không hề động tâm, tâm cảnh như một. Hắn lặng lẽ ghi nhớ sự thiếu sót của mình. Đây là điểm đáng để hắn học hỏi từ Sở Vân.
Lén lút rời khỏi nơi này, bốn người tiếp tục tiềm hành ở trong cơ thể Lục Kình.
Dọc đường đi, bọn họ phát hiện không ít lãnh địa sinh sống của Yêu thú tộc đàn. Trong đó có đàn Thiên Mã hoang dã. Gần nghìn con thiên mã nhỏ đang vô tư chạy nhảy trong này.
Nhưng đáng tiếc chính là, tình hình ở những lãnh địa này cũng tương tự như lãnh địa của Hoàng Nê Long Thu, đều có lão thú sắp chết, âm thầm tiềm tàng, hộ vệ của tộc đàn.
Thậm chí còn có cả Yêu thực cũng có tình huống tương tự vậy.
Rất nhiều địa vực Yêu thực như rừng trúc, nấm đàn, dây mọc thành bụi, đều có Kiếp Yêu sắp chết trông coi.
- Thế giới thứ bảy mở ra lần đầu. Không biết tích lũy bao nhiêu vạn năm. Số lượng những Kiếp Yêu, thật sự là khiến người ta giật mình.
Kim Bích Hàm cảm khái trước sự thâm hậu này.
- Chỉ cần là Kiếp Yêu chúng ta nhìn thấy dọc đường đi đã có hơn năm mươi loài. Giữa biển mây, nhất định không chỉ một đầu Lục Kình. Tưởng tượng một chút, tổng số toàn bộ Kiếp Yêu trong biển mây, sẽ khủng bố như thế nào.
Nhị Lang Thiên Quân nói tới đây, vẻ mặt ngưng trọng.
- Ôi, xem ra chuyến đi lần này của chúng ta thật sự vô ích. Thời gian thế giới Long Môn đóng cửa đã chỉ còn lại có nửa canh giờ.
Tiếu Tiểu Hiền thở dài một tiếng. Hắn vẫn có chút không cam lòng.
Tuy nhiên bị Sở Vân kìm chế, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Ầm ầm ầm.
Đột nhiên, có sự thay đổi khác thường.
Trong cơ thể Lục Kình, đất rung núi chuyển, phát sinh chấn động kịch liệt.
Rống…
Ngay sau đó, Lục Kình phát ra tiếng rống giận dữ. Tiếng gầm cuồn cuộn, rung trời động đất. Thân hình bốn người Sở Vân cũng bị lắc lư, nham thạch trên đỉnh đầu không ngừng văng tung tóe, như muốn chồm về phía bọn họ.
Sở Vân vỗ tiên nang. Trấn yêu tháp bay ra.
Yêu binh khí vận này vẫn chỉ là cấp số Linh Yêu đỉnh phong. Hắn gắn nó lên đỉnh đầu, thân tháp chấn động, tản mát ra quang mang màu vàng.
Vô số nham thạch bị hào quang chiếu tới, tất cả đều tan vỡ, lại bị sóng khí kéo đi, bay rơi xuống xung quanh bốn người Sở Vân.
Nhưng, phiền phức vẫn không chấm dứt.
Các yêu vật tộc đàn trong cơ thể Lục Kình đều xao động và hỗn loạn. Vô số Yêu thú rống giận, truyền từ bên ngoài cơ thể Lục Kình.
Điều này khiến bốn người Sở Vân nhìn nhau, cực kỳ tò mò đối với chuyện đã xảy ra ở thế giới bên ngoài.
- Ôi, đáng giận Bát Phương Sưu Thiên Kính ta đã bị hủy.
Tiếu Tiểu Hiền thở dài một tiếng, bằng không có thể phát hiện bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
- Không sao.
Nhị Lang Thiên Quân cười cười, lấy ra một bình phong. Sau khi thôi động đạo pháp trinh trắc, quang ảnh trên bình phong quay cuồng biến hóa một hồi, rất nhanh lộ ra cảnh tượng khác thường bên ngoài.
- Xem ra, di sản của Sở Bá Vương thật sự rất phong phú.
Trong lòng Sở Vân thầm nghĩ, chợt ánh mắt nhất thời cứng lại, bị cảnh tượng trong bình phong thu hút.
- Sao Tham Lang Vương lại ở nơi này?
Kim Bích Hàm kinh hãi kêu lên một tiếng.
- Không phải oan gia không gặp mặt. Hừ, xem ra hắn muốn thu phục Lục Kình, kết quả bị phản công.
Tiếu Tiểu Hiền cười rộ lên.
- Hắn thật không may. Trong thân Lục Kình có nhiều Kiếp Yêu như vậy, ngay cả cường giả Vương cấp cũng không chống được, nhất định khiến hắn chịu không nổi!
Đây là một trận đại chiến.
Nghìn vạn Yêu thú bao vây tấn công Tham Lang Vương.
Tham Lang Vương muốn thu phục con Lục Kình này, giống như muốn đoạt đi gia đình của chúng. Điều này khiến tất cả yêu vật sinh tồn ở trên người Lục Kình đều cùng chung kẻ thù.
Tình cảnh này giống như phỏng đoán trước kia của Nhị Lang Thiên Quân.
Nhưng tình cảnh chiến đấu, ngoài dự kiến của Tiếu Tiểu Hiền.
Không ngờ Tham Lang Vương chiếm thế thượng phong!
Hắn phát ra linh áp Vương cấp, trấn áp toàn trường, tóc đen lay động, nhìn bốn phương bằng nửa con mắt. Như thiên thần, nhìn xuống nhân gian.
Chỉ cần linh áp này khiến cho phần lớn Yêu thú hoang dã, các Yêu thực nhận sự áp chế thật lớn, chiến lực phát huy không đến một nửa.
Chỉ có Kiếp Yêu, mới có thể phát huy ra sáu bảy thành sức chiến đấu.
Không thể nghi ngờ, trong hỗn chiến, Yêu vật hoang dã lộ ra thiếu sót thật lớn. Chúng nó căn bản không có sự phối hợp. Lực lượng chiến đấu rất nhiều nhưng đều uổng phí, hao tổn sức lực.
- Thật là đáng tiếc. Chỉ cần có một người chỉ huy phía sau, có thể khiến Tham Lang Vương không chống đỡ nổi!
Tiếu Tiểu Hiền bóp cổ tay thở dài, giọng điệu oán hận.
- Trí tuệ của Yêu thú hoang dã có hạn, mặc dù trí tuệ Kiếp Yêu đã giống như người thường, nhưng như Tham Lang Vương, đã sớm có trí tuệ siêu phàm thoát tục, đạt tới một loại cảnh giới đỉnh phong.
Nhị Lang Thiên Quân bình luận.
Trí tuệ chiến đấu của Tham Lang Vương vượt xa những Kiếp Yêu hoang dã. Hắn bắt tay vào chỉ huy số Kiếp Yêu, tạo thành chiến trận, mặc sức tung hoành trong đàn Yêu thú.
Rất nhiều lần, dưới sự biến hóa thân hình của hắn, lực công kích của các Yêu thú đều bị Yêu thú khác tiếp nhận.
Kim Bích Hàm khẽ nhíu mày, giọng điệu không khỏi có vẻ nôn nóng.
Thời gian hiện tại, mỗi một phút đều đáng giá nghìn vàng, hết sức quan trọng.
- Chim chết vì ăn, con người chết vì tiền tài. Đây là bi kịch. Từ xưa đến nay, bảo trì môt tư tưởng bình thường, cho dù không chiếm được bất kỳ thứ gì, thì phải làm thế nào? Nếu năm đầu Kiếp Yêu phản công, rất có thể sẽ làm chúng ta bị thương. Càng quan trọng
hơn chính là, một khi đại chiến, tất sẽ gây ra rung chuyển. Đừng quên, nơi này là trong cơ thể Lục Kình, đại bản doanh của vô số Yêu thú.
Vẻ mặt Sở Vân bình tĩnh nói.
Ngay cả bọn họ có Yêu vật không gian, có đạo pháp ẩn thân, cũng không chống nổi vô số Yêu thú nơi này.
Những Yêu thú, Yêu thực, phần lớn là loài thời Thượng cổ, đủ loại đạo pháp Thiên Phú, nhất định có năng lực khắc chế đạo pháp ẩn thân.
Mặc dù có thể đào thoát, Thiên Mã, Cực Không Phi Kiếm Ngư đều là loài có thủ đoạn truy kích ưu tú nhất.
- Không nên vì cái nhỏ mất cái lớn, tất cả tỉnh táo lại.
Sở Vân lại nhắc nhở.
Nghe được Sở Vân nhắc nhở như vậy, sắc mặt Tiếu Tiểu Hiền chậm rãi bình tĩnh, Kim Bích Hàm đang khẽ nhăn mày lại, cũng lặng yên giãn ra.
Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, chỉ kinh nghiệm chưa đủ, rất ít gặp được tình hình như vậy, mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Hiện nay tỉnh táo lại, đều ý thức được vừa mới rồi đã quá thất thố.
Nhị Lang Thiên Quân thầm liếc mắt Sở Vân một cái, cảm xúc trong lòng có chút phức tạp.
Trong lòng hắn rõ ràng, trong một phút vừa rồi, chính hắn cũng có chút cảm giác không nhịn được. Nhưng Sở Vân lại không hề động tâm, tâm cảnh như một. Hắn lặng lẽ ghi nhớ sự thiếu sót của mình. Đây là điểm đáng để hắn học hỏi từ Sở Vân.
Lén lút rời khỏi nơi này, bốn người tiếp tục tiềm hành ở trong cơ thể Lục Kình.
Dọc đường đi, bọn họ phát hiện không ít lãnh địa sinh sống của Yêu thú tộc đàn. Trong đó có đàn Thiên Mã hoang dã. Gần nghìn con thiên mã nhỏ đang vô tư chạy nhảy trong này.
Nhưng đáng tiếc chính là, tình hình ở những lãnh địa này cũng tương tự như lãnh địa của Hoàng Nê Long Thu, đều có lão thú sắp chết, âm thầm tiềm tàng, hộ vệ của tộc đàn.
Thậm chí còn có cả Yêu thực cũng có tình huống tương tự vậy.
Rất nhiều địa vực Yêu thực như rừng trúc, nấm đàn, dây mọc thành bụi, đều có Kiếp Yêu sắp chết trông coi.
- Thế giới thứ bảy mở ra lần đầu. Không biết tích lũy bao nhiêu vạn năm. Số lượng những Kiếp Yêu, thật sự là khiến người ta giật mình.
Kim Bích Hàm cảm khái trước sự thâm hậu này.
- Chỉ cần là Kiếp Yêu chúng ta nhìn thấy dọc đường đi đã có hơn năm mươi loài. Giữa biển mây, nhất định không chỉ một đầu Lục Kình. Tưởng tượng một chút, tổng số toàn bộ Kiếp Yêu trong biển mây, sẽ khủng bố như thế nào.
Nhị Lang Thiên Quân nói tới đây, vẻ mặt ngưng trọng.
- Ôi, xem ra chuyến đi lần này của chúng ta thật sự vô ích. Thời gian thế giới Long Môn đóng cửa đã chỉ còn lại có nửa canh giờ.
Tiếu Tiểu Hiền thở dài một tiếng. Hắn vẫn có chút không cam lòng.
Tuy nhiên bị Sở Vân kìm chế, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Ầm ầm ầm.
Đột nhiên, có sự thay đổi khác thường.
Trong cơ thể Lục Kình, đất rung núi chuyển, phát sinh chấn động kịch liệt.
Rống…
Ngay sau đó, Lục Kình phát ra tiếng rống giận dữ. Tiếng gầm cuồn cuộn, rung trời động đất. Thân hình bốn người Sở Vân cũng bị lắc lư, nham thạch trên đỉnh đầu không ngừng văng tung tóe, như muốn chồm về phía bọn họ.
Sở Vân vỗ tiên nang. Trấn yêu tháp bay ra.
Yêu binh khí vận này vẫn chỉ là cấp số Linh Yêu đỉnh phong. Hắn gắn nó lên đỉnh đầu, thân tháp chấn động, tản mát ra quang mang màu vàng.
Vô số nham thạch bị hào quang chiếu tới, tất cả đều tan vỡ, lại bị sóng khí kéo đi, bay rơi xuống xung quanh bốn người Sở Vân.
Nhưng, phiền phức vẫn không chấm dứt.
Các yêu vật tộc đàn trong cơ thể Lục Kình đều xao động và hỗn loạn. Vô số Yêu thú rống giận, truyền từ bên ngoài cơ thể Lục Kình.
Điều này khiến bốn người Sở Vân nhìn nhau, cực kỳ tò mò đối với chuyện đã xảy ra ở thế giới bên ngoài.
- Ôi, đáng giận Bát Phương Sưu Thiên Kính ta đã bị hủy.
Tiếu Tiểu Hiền thở dài một tiếng, bằng không có thể phát hiện bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
- Không sao.
Nhị Lang Thiên Quân cười cười, lấy ra một bình phong. Sau khi thôi động đạo pháp trinh trắc, quang ảnh trên bình phong quay cuồng biến hóa một hồi, rất nhanh lộ ra cảnh tượng khác thường bên ngoài.
- Xem ra, di sản của Sở Bá Vương thật sự rất phong phú.
Trong lòng Sở Vân thầm nghĩ, chợt ánh mắt nhất thời cứng lại, bị cảnh tượng trong bình phong thu hút.
- Sao Tham Lang Vương lại ở nơi này?
Kim Bích Hàm kinh hãi kêu lên một tiếng.
- Không phải oan gia không gặp mặt. Hừ, xem ra hắn muốn thu phục Lục Kình, kết quả bị phản công.
Tiếu Tiểu Hiền cười rộ lên.
- Hắn thật không may. Trong thân Lục Kình có nhiều Kiếp Yêu như vậy, ngay cả cường giả Vương cấp cũng không chống được, nhất định khiến hắn chịu không nổi!
Đây là một trận đại chiến.
Nghìn vạn Yêu thú bao vây tấn công Tham Lang Vương.
Tham Lang Vương muốn thu phục con Lục Kình này, giống như muốn đoạt đi gia đình của chúng. Điều này khiến tất cả yêu vật sinh tồn ở trên người Lục Kình đều cùng chung kẻ thù.
Tình cảnh này giống như phỏng đoán trước kia của Nhị Lang Thiên Quân.
Nhưng tình cảnh chiến đấu, ngoài dự kiến của Tiếu Tiểu Hiền.
Không ngờ Tham Lang Vương chiếm thế thượng phong!
Hắn phát ra linh áp Vương cấp, trấn áp toàn trường, tóc đen lay động, nhìn bốn phương bằng nửa con mắt. Như thiên thần, nhìn xuống nhân gian.
Chỉ cần linh áp này khiến cho phần lớn Yêu thú hoang dã, các Yêu thực nhận sự áp chế thật lớn, chiến lực phát huy không đến một nửa.
Chỉ có Kiếp Yêu, mới có thể phát huy ra sáu bảy thành sức chiến đấu.
Không thể nghi ngờ, trong hỗn chiến, Yêu vật hoang dã lộ ra thiếu sót thật lớn. Chúng nó căn bản không có sự phối hợp. Lực lượng chiến đấu rất nhiều nhưng đều uổng phí, hao tổn sức lực.
- Thật là đáng tiếc. Chỉ cần có một người chỉ huy phía sau, có thể khiến Tham Lang Vương không chống đỡ nổi!
Tiếu Tiểu Hiền bóp cổ tay thở dài, giọng điệu oán hận.
- Trí tuệ của Yêu thú hoang dã có hạn, mặc dù trí tuệ Kiếp Yêu đã giống như người thường, nhưng như Tham Lang Vương, đã sớm có trí tuệ siêu phàm thoát tục, đạt tới một loại cảnh giới đỉnh phong.
Nhị Lang Thiên Quân bình luận.
Trí tuệ chiến đấu của Tham Lang Vương vượt xa những Kiếp Yêu hoang dã. Hắn bắt tay vào chỉ huy số Kiếp Yêu, tạo thành chiến trận, mặc sức tung hoành trong đàn Yêu thú.
Rất nhiều lần, dưới sự biến hóa thân hình của hắn, lực công kích của các Yêu thú đều bị Yêu thú khác tiếp nhận.
/1102
|