Ba canh giờ sau, đám người Sở Vân theo Tửu Hào Vương, Tiên Nang Vương, đi tới địa điểm tập hợp.
Trên thảo nguyên màu xanh biếc bằng phẳng, mười lăm thế lực siêu nhất lưu, tốt xấu rõ ràng, đều tự chiếm một phương. Đã có giằng co, cũng có trao đổi.
Chức Tú Phường của An Định Quốc, Tiễn Tinh Các của Mông Nguyên quốc, Yến Vương Kiếm Phủ của Giang Hán quốc, Thú Man Hội của Dao Sơn Quốc, Thất Sát
Tông của Thiết Nham quốc, Khổ Đà Tự của Khổ Trà Quốc, Cửu U thành của Quỷ Đằng quốc, Dung Nham Bang của Phượng Tiên quốc...
Kim Bích Hàm nhìn thoáng qua, không nhịn được líu lưỡi.
Trường hợp này, quả thực là trăm năm khó gặp, rầm rộ chưa từng có!
Ở trong này, cường giả trên Dị Sĩ bảng, chỉ có thể xem như tầng thấp nhất, có nhân số nhiều nhất, thuận tiện như rau cải trắng được bán ngoài chợ. Cũng có rất nhiều gương mặt trên Hào Hùng bảng, Kỳ Nhân bảng, xuất hiện tại đây. Mọi người đều có thần sắc hoặc nghiêm trọng hoặc khiêm tốn, không có ngạo khí của ngày xưa.
Căn bản là kiêu ngạo không nổi!
Ở trong này, cường giả Quân cấp thường thường đứng một mình thống lĩnh một phương có chừng tám người. Tính trên đám người Sở Vân đã có hai người.
Ngoài ra, còn có hai vị cường giả Hầu cấp. Lần lượt là Cửu U thành chủ Vô Thường Hầu, Yến Vương Kiếm Phủ Tri Liễu Hầu.
Tinh anh ngọc sáng, hào kiệt kiêu hùng tụ lại một đám!
Trong đó, còn có hai người, như hạc trong bầy gà.
Một vị sắc mặt tái nhợt, bị mọi người vây xung quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng. Lúc này hắn đứng nhìn về phía đám người Tửu Hào Vương, vẻ âm hàn trong mắt phát ra bốn phía, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng đắc ý.
Không phải ai khác, chính là Tham Lang Vương.
Tuy rằng bản thân hắn bị trọng thương, nhưng mấy ngày nay, bằng vào năng lực tự phục hồi cường hãn của thân thể, vết thương đã nhẹ hơn rất nhiều. Thao Thiết cũng đã tỉnh táo lại, chiến lực khôi phục tới tám phần.
Một vị khác, toàn thân mặc áo đen, bên cạnh ngoại trừ thiếu nữ áo đen ra, trong vòng mười trượng hoàn toàn không có dấu chân. Toàn thân đều tản ra một khí tức cô độc, quỷ bí, nguy hiểm, khiến người ta không dám tới gần. Chính là Vạn Độc Vương nhiều ngày không thấy mặt.
Mà hiện tại, Tửu Hào Vương, Tiên Nang Vương cùng nhau xuất hiện, nhất thời dấy lên một sự chấn động.
Vô số ánh mắt sắc bén, cũng nhìn về phía ba người Sở Vân, Kim Bích Hàm cùng với Nhị Lang Thiên Quân. Về phần Tiếu Tiểu Hiền, hắn vẫn chưa có năng lực khôi phục khủng bố của Vương giả. Hiện tại tuy rằng hắn đã thức tỉnh, nhưng toàn thân suy yếu, ở lại trong tiên nang Thế Ngoại Đào Nguyên để dưỡng thương.
- Hắn chính là Nhị Lang Thiên Quân? Người trẻ tuổi giết chết U Nghi Tà Quân?
- Không sai. Gần đây, hắn vô cùng nổi bật. Tuy nhiên, vẫn không phải là người đứng đầu trong hậu bối. Thấy thiếu niên bên cạnh hắn không? Lúc trước, hắn chính là Tiểu Bá Vương, hiện nay là Túy Tuyết Hồ Quân.
- Cái gì, hắn chính là Sở Vân? Mi thanh mục tú, nho nhã yếu đuối như thế, bộ dạng giống như nữ hài. Hình tượng so với lời đồn đại quả thực là cách một trời một vực.
- Hừ, ngươi cũng không nên xem thường hắn. Nghe nói ở khách sạn Long Môn, hắn áp được cả Nhị Lang Thiên Quân. Đôn Hoàng công chúa kia, chính là nhân tình của hắn. Đôn Hoàng quốc có thể nhất thống, cũng nhờ Sở Vân xuất lực nhiều nhất.
...
Từng đợt những lời nghị luận kín đáo truyền tới.
Trên mặt Kim Bích Hàm thoáng đỏ ửng, vụng trộm liếc mắt quan sát Sở Vân. Người này vân nhạt phong khinh, giống như lời nghị luận của mọi người không liên quan gì đến hắn.
Nhị Lang Thiên Quân cũng không khác hắn là mấy, giống như không có vấn đề gì, không để ý những lời bàn luận này dù chỉ một chút.
- Túy Tuyết Hồ Quân, Nhị Lang Thiên Quân, các ngươi đã tới đúng lúc. Tôn Viêm ta tìm các ngươi đã lâu. Nhất là Sở Vân ngươi, nổi bật rất thú vị? Người đứng đầu trong đám hậu bối? Hừ, ta đồng ý với cái danh hiệu này sao? Không sợ đầu sóng ngọn gió sao?
Đúng lúc này, trong đám người kia có một đoàn người tiến ra. Chính là nhân mã của Dung Nham Bang.
Đầu lĩnh là một vị thiếu niên tóc đỏ, cao tương đương với Sở Vân, nhưng thấp hơn so với Nhị Lang Thiên Quân một chút. Vai rộng, vai rộng lưng lớn, bộ dạng dũng mãnh bá đạo.
- Ha ha, có trò hay để xem rồi. Thiếu bang chủ, Dung Nham Bang muốn chỉ đích danh khiêu chiến Sở Vân.
- Người trẻ tuổi thôi, luôn luôn có ý chí chiến đấu tranh cường háo thắng.
- Tôn Viêm này, tuyệt đối không kém. Cũng là nhân vật thiên tài. Có được một Yêu thú tuyệt phẩm - Linh Minh Thạch Hầu. Được linh khí cải tạo, hình thành Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể hiểu rõ tất cả đạo lý. Hắn chỉ cách Quân Cấp một bước ngắn, chống lại Sở Vân, tuyệt đối là một trận long tranh hổ đấu.
Nhất thời, lời nghị luận lại nổi lên đến. Rất nhiều du hiệp đều muốn xem trận đấu náo nhiệt này. Đám người Vô Thường Hầu lại khoanh cánh tay, đứng ngoài quan sát, mang theo vẻ tươi cười vui sướng khi người gặp họa.
- Tôn Viêm, ngươi kiêu ngạo cái gì! Muốn đối phó Sở Vân huynh đệ của ta, cũng phải hỏi Mông Phi ta trước đã.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tiểu vương tử Mông Nguyên, dẫn đám người Tiễn Tinh Các đi tới.
Tiễn Tinh Các là thực lực siêu nhất lưu, được Mông Nguyên quốc nâng đỡ, địa vị tương đương với Yến Vương Kiếm Phủ của Dung Nham Bang. Lúc này hai vị cao thủ Quân Cấp xuất hiện, che chở Tiểu vương tử Mông Nguyên - Mông Phi, đến thế giới Long Môn rèn luyện.
Tính tình người Mông Nguyên hào sảng, hơn nữa kính trọng hảo hán. Mông Phi và Sở Vân là hàng thật giá thật, đánh nhau mới có giao tình.
Mông Phi từng thua trong tay Sở Vân, vừa rất kính nể Sở Vân nhiều, lại có ý muốn phân cao thấp.
- Ha ha ha, lần trước ở khách sạn Long Môn nhìn thấy Sở huynh ngươi, vốn muốn cùng ngươi nâng cốc vui vẻ một chuyện một hồi. Chỉ có điều sau đó lại nghe nói đám người Yến Vương Kiếm Phủ tới. Chúng ta lui khỏi phòng khách, ra bên ngoài đánh lén bọn họ, thiếu chút nữa bao vây tiêu diệt hết bọn họ. Sau khi giết chết một cường giả Quân cấp, kết quả lại để một tàn dư chạy mất. Cuối cùng dọc theo đường đi dây dưa, không
có thời gian ôn chuyện với ngươi. Hiện tại nhìn thấy ngươi ở đây. Thật sự quá tuyệt vời!
Mông Phi cười ha ha, vừa tiến lên, vòng tay ôm lấy Sở Vân, nhiệt tình như lửa.
- Hiện tại người trẻ tuổi, thật sự là một người so với một người đều không biết kiêng nể là gì.
- Lại nói, lúc này Yến Vương Kiếm Phủ thực tại đã ăn thiệt nhiều. Bị Tiễn Tinh Các đánh bất ngờ, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Nghe nói trong Triều Tịch Kiếm
Quân một trong Tam Đại Kiếm Quân đã chết. Bất đắc dĩ, phủ chủ Yến Vương Kiếm Phủ là Tri Liễu Hầu, mới kinh sợ vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này.
- Hừ, nhỏ giọng chút. Không thấy được sắc mặt Tri Liễu Hầu thật sự rất khó coi sao?
Trên thảo nguyên màu xanh biếc bằng phẳng, mười lăm thế lực siêu nhất lưu, tốt xấu rõ ràng, đều tự chiếm một phương. Đã có giằng co, cũng có trao đổi.
Chức Tú Phường của An Định Quốc, Tiễn Tinh Các của Mông Nguyên quốc, Yến Vương Kiếm Phủ của Giang Hán quốc, Thú Man Hội của Dao Sơn Quốc, Thất Sát
Tông của Thiết Nham quốc, Khổ Đà Tự của Khổ Trà Quốc, Cửu U thành của Quỷ Đằng quốc, Dung Nham Bang của Phượng Tiên quốc...
Kim Bích Hàm nhìn thoáng qua, không nhịn được líu lưỡi.
Trường hợp này, quả thực là trăm năm khó gặp, rầm rộ chưa từng có!
Ở trong này, cường giả trên Dị Sĩ bảng, chỉ có thể xem như tầng thấp nhất, có nhân số nhiều nhất, thuận tiện như rau cải trắng được bán ngoài chợ. Cũng có rất nhiều gương mặt trên Hào Hùng bảng, Kỳ Nhân bảng, xuất hiện tại đây. Mọi người đều có thần sắc hoặc nghiêm trọng hoặc khiêm tốn, không có ngạo khí của ngày xưa.
Căn bản là kiêu ngạo không nổi!
Ở trong này, cường giả Quân cấp thường thường đứng một mình thống lĩnh một phương có chừng tám người. Tính trên đám người Sở Vân đã có hai người.
Ngoài ra, còn có hai vị cường giả Hầu cấp. Lần lượt là Cửu U thành chủ Vô Thường Hầu, Yến Vương Kiếm Phủ Tri Liễu Hầu.
Tinh anh ngọc sáng, hào kiệt kiêu hùng tụ lại một đám!
Trong đó, còn có hai người, như hạc trong bầy gà.
Một vị sắc mặt tái nhợt, bị mọi người vây xung quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng. Lúc này hắn đứng nhìn về phía đám người Tửu Hào Vương, vẻ âm hàn trong mắt phát ra bốn phía, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh lùng đắc ý.
Không phải ai khác, chính là Tham Lang Vương.
Tuy rằng bản thân hắn bị trọng thương, nhưng mấy ngày nay, bằng vào năng lực tự phục hồi cường hãn của thân thể, vết thương đã nhẹ hơn rất nhiều. Thao Thiết cũng đã tỉnh táo lại, chiến lực khôi phục tới tám phần.
Một vị khác, toàn thân mặc áo đen, bên cạnh ngoại trừ thiếu nữ áo đen ra, trong vòng mười trượng hoàn toàn không có dấu chân. Toàn thân đều tản ra một khí tức cô độc, quỷ bí, nguy hiểm, khiến người ta không dám tới gần. Chính là Vạn Độc Vương nhiều ngày không thấy mặt.
Mà hiện tại, Tửu Hào Vương, Tiên Nang Vương cùng nhau xuất hiện, nhất thời dấy lên một sự chấn động.
Vô số ánh mắt sắc bén, cũng nhìn về phía ba người Sở Vân, Kim Bích Hàm cùng với Nhị Lang Thiên Quân. Về phần Tiếu Tiểu Hiền, hắn vẫn chưa có năng lực khôi phục khủng bố của Vương giả. Hiện tại tuy rằng hắn đã thức tỉnh, nhưng toàn thân suy yếu, ở lại trong tiên nang Thế Ngoại Đào Nguyên để dưỡng thương.
- Hắn chính là Nhị Lang Thiên Quân? Người trẻ tuổi giết chết U Nghi Tà Quân?
- Không sai. Gần đây, hắn vô cùng nổi bật. Tuy nhiên, vẫn không phải là người đứng đầu trong hậu bối. Thấy thiếu niên bên cạnh hắn không? Lúc trước, hắn chính là Tiểu Bá Vương, hiện nay là Túy Tuyết Hồ Quân.
- Cái gì, hắn chính là Sở Vân? Mi thanh mục tú, nho nhã yếu đuối như thế, bộ dạng giống như nữ hài. Hình tượng so với lời đồn đại quả thực là cách một trời một vực.
- Hừ, ngươi cũng không nên xem thường hắn. Nghe nói ở khách sạn Long Môn, hắn áp được cả Nhị Lang Thiên Quân. Đôn Hoàng công chúa kia, chính là nhân tình của hắn. Đôn Hoàng quốc có thể nhất thống, cũng nhờ Sở Vân xuất lực nhiều nhất.
...
Từng đợt những lời nghị luận kín đáo truyền tới.
Trên mặt Kim Bích Hàm thoáng đỏ ửng, vụng trộm liếc mắt quan sát Sở Vân. Người này vân nhạt phong khinh, giống như lời nghị luận của mọi người không liên quan gì đến hắn.
Nhị Lang Thiên Quân cũng không khác hắn là mấy, giống như không có vấn đề gì, không để ý những lời bàn luận này dù chỉ một chút.
- Túy Tuyết Hồ Quân, Nhị Lang Thiên Quân, các ngươi đã tới đúng lúc. Tôn Viêm ta tìm các ngươi đã lâu. Nhất là Sở Vân ngươi, nổi bật rất thú vị? Người đứng đầu trong đám hậu bối? Hừ, ta đồng ý với cái danh hiệu này sao? Không sợ đầu sóng ngọn gió sao?
Đúng lúc này, trong đám người kia có một đoàn người tiến ra. Chính là nhân mã của Dung Nham Bang.
Đầu lĩnh là một vị thiếu niên tóc đỏ, cao tương đương với Sở Vân, nhưng thấp hơn so với Nhị Lang Thiên Quân một chút. Vai rộng, vai rộng lưng lớn, bộ dạng dũng mãnh bá đạo.
- Ha ha, có trò hay để xem rồi. Thiếu bang chủ, Dung Nham Bang muốn chỉ đích danh khiêu chiến Sở Vân.
- Người trẻ tuổi thôi, luôn luôn có ý chí chiến đấu tranh cường háo thắng.
- Tôn Viêm này, tuyệt đối không kém. Cũng là nhân vật thiên tài. Có được một Yêu thú tuyệt phẩm - Linh Minh Thạch Hầu. Được linh khí cải tạo, hình thành Hỏa Nhãn Kim Tinh, có thể hiểu rõ tất cả đạo lý. Hắn chỉ cách Quân Cấp một bước ngắn, chống lại Sở Vân, tuyệt đối là một trận long tranh hổ đấu.
Nhất thời, lời nghị luận lại nổi lên đến. Rất nhiều du hiệp đều muốn xem trận đấu náo nhiệt này. Đám người Vô Thường Hầu lại khoanh cánh tay, đứng ngoài quan sát, mang theo vẻ tươi cười vui sướng khi người gặp họa.
- Tôn Viêm, ngươi kiêu ngạo cái gì! Muốn đối phó Sở Vân huynh đệ của ta, cũng phải hỏi Mông Phi ta trước đã.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tiểu vương tử Mông Nguyên, dẫn đám người Tiễn Tinh Các đi tới.
Tiễn Tinh Các là thực lực siêu nhất lưu, được Mông Nguyên quốc nâng đỡ, địa vị tương đương với Yến Vương Kiếm Phủ của Dung Nham Bang. Lúc này hai vị cao thủ Quân Cấp xuất hiện, che chở Tiểu vương tử Mông Nguyên - Mông Phi, đến thế giới Long Môn rèn luyện.
Tính tình người Mông Nguyên hào sảng, hơn nữa kính trọng hảo hán. Mông Phi và Sở Vân là hàng thật giá thật, đánh nhau mới có giao tình.
Mông Phi từng thua trong tay Sở Vân, vừa rất kính nể Sở Vân nhiều, lại có ý muốn phân cao thấp.
- Ha ha ha, lần trước ở khách sạn Long Môn nhìn thấy Sở huynh ngươi, vốn muốn cùng ngươi nâng cốc vui vẻ một chuyện một hồi. Chỉ có điều sau đó lại nghe nói đám người Yến Vương Kiếm Phủ tới. Chúng ta lui khỏi phòng khách, ra bên ngoài đánh lén bọn họ, thiếu chút nữa bao vây tiêu diệt hết bọn họ. Sau khi giết chết một cường giả Quân cấp, kết quả lại để một tàn dư chạy mất. Cuối cùng dọc theo đường đi dây dưa, không
có thời gian ôn chuyện với ngươi. Hiện tại nhìn thấy ngươi ở đây. Thật sự quá tuyệt vời!
Mông Phi cười ha ha, vừa tiến lên, vòng tay ôm lấy Sở Vân, nhiệt tình như lửa.
- Hiện tại người trẻ tuổi, thật sự là một người so với một người đều không biết kiêng nể là gì.
- Lại nói, lúc này Yến Vương Kiếm Phủ thực tại đã ăn thiệt nhiều. Bị Tiễn Tinh Các đánh bất ngờ, thương vong vô cùng nghiêm trọng. Nghe nói trong Triều Tịch Kiếm
Quân một trong Tam Đại Kiếm Quân đã chết. Bất đắc dĩ, phủ chủ Yến Vương Kiếm Phủ là Tri Liễu Hầu, mới kinh sợ vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này.
- Hừ, nhỏ giọng chút. Không thấy được sắc mặt Tri Liễu Hầu thật sự rất khó coi sao?
/1102
|