Phong Bá Nhạc cười ha hả, vỗ vỗ vào vai Sở Vân, dẫn hắn vào trong đình viện nhỏ.
Trên bàn gỗ ở đó đã bày biện sẵn trà thơm.
Đình viện nhỏ vẫn như xưa, cảnh sắc vẫn chưa hề có gì thay đổi, tràn trề sức sống.
Trên đỉnh núi có Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng, tốt um xanh biếc. Thế nhưng so với lúc còn thiếu niên, ngồi ở trong đình, cũng đã có cảm giác thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Uống trà thơm, Sở Vân ngồi cùng phía với Bạch Mi Đan Sư, thỉnh giáo rất nhiều câu hỏi mà hắn tích tụ được trong. Lại quay sang Phong Bá Nhạc lĩnh giáo về vấn đề tu hành sau này, cũng giành được rất nhiều thu hoạch.
- Nói về luyện đan, rất bác đại tinh thâm. Lần này trở về, cố gắng nghiên cứu kỹ một thời gian, ta sẽ mang toàn bộ sở học truyền thụ cho ngươi.
Bạch Mi Đan Sư vỗ vỗ vào vai Sở Vân. Hắn thật không ngờ trong mấy ngày này Sở Vân vẫn không hề gặp trở ngại trong việc luyện đan, thì vô cùng vui mừng.
- Ngươi biết không, từ lúc ngươi đi, chức vụ hội trưởng vẫn còn để trống. Cũng đã hơn một năm rồi, người nối nghiệp cũng chỉ làm chức phó hội trưởng. Các học đệ học muội của ngươi, đều rất ngưỡng mộ ngươi.
Phong Bá Nhạc trêu ghẹo nói.
- Ha ha.
Sở Vân cười một hồi, uyển chuyển nói rõ mục đích chuyến đi của mình lần này.
- Hả? Ngươi muốn đi Đôn Hoàng quốc?
Phong Bá Nhạc và Bạch Mi Đan Sư liếc nhau. Một người hơi gật đầu.
- Đã như vậy, phong thư này cũng nên giao cho ngươi rồi.
Phong Bá Nhạc lấy từ trong tiên nang, móc ra một lá thư, đưa cho Sở Vân.
- Đây là bức thư mà tên tiểu tử Thạch Gia Minh gửi lại đây. Thân phận của hắn, nói vậy ngươi cũng hiểu được một ít. Vì lo lắng cho ngươi, trên một phong thơ khác, hắn đã nhắc nhở chúng ta, khi ngươi thực sự muốn đi Đôn Hoàng quốc, thì giao bức thư này cho ngươi.
Phong Bá Nhạc giải thích nói.
- Tên tiểu tử Thạch Gia Minh kia cũng không tồi?
Sở Vân vừa nghĩ về kẻ thích khóc này, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Phong Bá Nhạc và Bạch Mi Đan Sư, đều bị Sở Vân nói chọc cười.
- Hắn rất khỏe mạnh, gia nhập vào đội ngũ của Đôn Hoàng công chúa. Trước đây thế cục cũng không tốt, thế nhưng trải qua sự nỗ lực của hắn, đã có sự khởi sắc rất lớn.
Phong Bá Nhạc không tiện vạch trần thân phận thật sự của Kim Bích Hàm, chỉ ám chỉ rất không rõ ràng.
Sở Vân thở hắt ra một cái:
- Nếu thế thì ta an tâm rồi. Ta cũng có nghe nói về Đôn Hoàng công chúa. Tuy rằng là nữ lưu, nhưng là nữ anh hào, vô cùng rất tuyệt vời.
Hai người Phong Bá Nhạc, Bạch Mi Đan Sư nghe xong lời này, lại cười to một hồi.
“Viện trưởng và Đan sư, đều thay đổi cởi mở hơn.”
Sở Vân thầm nghĩ, vẫn chưa phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Hắn xem lướt qua bức thư. Trên bức thư, Thạch Gia Minh đại thể đã nói rõ tình cảnh gần đây của mình. Hiện nay, hắn đã trở thành tâm phúc của Đôn Hoàng công chúa, bởi các loại nguyên nhân không thể lộ diện, chỉ có thể ẩn phía sau bức màn. Nếu Sở Vân tìm đến hắn, có thể đi tới quầy tơ lụa Thành Bất Dạ tìm trưởng quầy vân vân.
Trong thư còn để lại một vài ám hiệu, ám hiệu lại rất phức tạp, bao gồm giọng điệu cùng với động tác tay.
- Được rồi, Viện chủ Mạn Sa thư viện ở Đôn Hoàng Quốc quốc, là bạn tốt của ta. Lần này người không phải là muốn đi thám hiểm Sa Nhãn ở Đôn Hoàng sao? Mang thư giới thiệu của ta đi tìm nàng đi. Tin rằng nàng sẽ trợ giúp rất lớn cho ngươi.
Trong nháy mắt. Phong Bá Nhạc viết xong phong thư, đưa cho Sở Vân.
- Đây là chỗ tốt của người có thế lực. Kiếp trước, một mình mình cô độc, ngốc nghếch mà chạy đến Đôn Hoàng quốc. Hiện nay còn chưa có đi, bên người đã có ba mươi Linh Yêu đồng hành, bên Đôn Hoàng quốc kia còn có bạn bè, thậm chí ngay cả bên thư viện cũng có người có thể giúp đỡ.
Sở Vân vô cùng cảm ơn, tiếp nhận thư giới thiệu, trong lòng vô vàn cảm khái. Hắn đã rõ, sức mạnh của một tòa thư viện lớn mạnh tới mức nào.
- Được rồi.
Trước lúc chia tay, Phong Bá Nhạc do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra miệng.
- Tốt nhất lúc gặp nhau, ngươi đừng để Thạch Gia Minh thấy nữ hài tử này ở bên cạnh ngươi.
Đám người Hồng Thường Tiên Tử có đạo pháp cao minh, có thể che đậy yêu khí, dù thế nào cũng không thể nhận ra thân phận thực sự của các nàng. Đương nhiên, đám người Phong Bá Nhạc cũng hiểu lầm.
- Các nàng đều là bằng hữu của học sinh. Bằng hữu với bằng hữu, lúc đó chẳng phải cũng là bằng hữu sao?
Sở Vân cảm thấy buồn bực.
- Đây là do lão nhân gia ta có lòng tốt muốn khuyên nhủ ngươi. Nghe theo lời khuyên của ta đi, sẽ không sai đâu.
Trong mắt Phong Bá Nhạc ẩn chứa ý cười.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Ngươi phải hiểu được, Thạch Gia Minh thích khóc kia mong đợi của ngươi đến mức nào.
- Tốt, ta nhớ kỹ rồi.
Sở Vân cái hiểu cái không, gật đầu. Hắn nhìn ra được trong lời nói của Phong Bá Nhạc dường như có ẩn ý khó nói. Lẽ nào bên Thạch Gia Minh kia, còn có ẩn tình gì
khiến Phong Bá Nhạc cũng không tiện nói rõ hay sao?
Mang theo những nghi vấn này, hắn leo lên Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, tiến về phía đảo Đôn Hoàng quốc.
Trên bàn gỗ ở đó đã bày biện sẵn trà thơm.
Đình viện nhỏ vẫn như xưa, cảnh sắc vẫn chưa hề có gì thay đổi, tràn trề sức sống.
Trên đỉnh núi có Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng, tốt um xanh biếc. Thế nhưng so với lúc còn thiếu niên, ngồi ở trong đình, cũng đã có cảm giác thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Uống trà thơm, Sở Vân ngồi cùng phía với Bạch Mi Đan Sư, thỉnh giáo rất nhiều câu hỏi mà hắn tích tụ được trong. Lại quay sang Phong Bá Nhạc lĩnh giáo về vấn đề tu hành sau này, cũng giành được rất nhiều thu hoạch.
- Nói về luyện đan, rất bác đại tinh thâm. Lần này trở về, cố gắng nghiên cứu kỹ một thời gian, ta sẽ mang toàn bộ sở học truyền thụ cho ngươi.
Bạch Mi Đan Sư vỗ vỗ vào vai Sở Vân. Hắn thật không ngờ trong mấy ngày này Sở Vân vẫn không hề gặp trở ngại trong việc luyện đan, thì vô cùng vui mừng.
- Ngươi biết không, từ lúc ngươi đi, chức vụ hội trưởng vẫn còn để trống. Cũng đã hơn một năm rồi, người nối nghiệp cũng chỉ làm chức phó hội trưởng. Các học đệ học muội của ngươi, đều rất ngưỡng mộ ngươi.
Phong Bá Nhạc trêu ghẹo nói.
- Ha ha.
Sở Vân cười một hồi, uyển chuyển nói rõ mục đích chuyến đi của mình lần này.
- Hả? Ngươi muốn đi Đôn Hoàng quốc?
Phong Bá Nhạc và Bạch Mi Đan Sư liếc nhau. Một người hơi gật đầu.
- Đã như vậy, phong thư này cũng nên giao cho ngươi rồi.
Phong Bá Nhạc lấy từ trong tiên nang, móc ra một lá thư, đưa cho Sở Vân.
- Đây là bức thư mà tên tiểu tử Thạch Gia Minh gửi lại đây. Thân phận của hắn, nói vậy ngươi cũng hiểu được một ít. Vì lo lắng cho ngươi, trên một phong thơ khác, hắn đã nhắc nhở chúng ta, khi ngươi thực sự muốn đi Đôn Hoàng quốc, thì giao bức thư này cho ngươi.
Phong Bá Nhạc giải thích nói.
- Tên tiểu tử Thạch Gia Minh kia cũng không tồi?
Sở Vân vừa nghĩ về kẻ thích khóc này, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Phong Bá Nhạc và Bạch Mi Đan Sư, đều bị Sở Vân nói chọc cười.
- Hắn rất khỏe mạnh, gia nhập vào đội ngũ của Đôn Hoàng công chúa. Trước đây thế cục cũng không tốt, thế nhưng trải qua sự nỗ lực của hắn, đã có sự khởi sắc rất lớn.
Phong Bá Nhạc không tiện vạch trần thân phận thật sự của Kim Bích Hàm, chỉ ám chỉ rất không rõ ràng.
Sở Vân thở hắt ra một cái:
- Nếu thế thì ta an tâm rồi. Ta cũng có nghe nói về Đôn Hoàng công chúa. Tuy rằng là nữ lưu, nhưng là nữ anh hào, vô cùng rất tuyệt vời.
Hai người Phong Bá Nhạc, Bạch Mi Đan Sư nghe xong lời này, lại cười to một hồi.
“Viện trưởng và Đan sư, đều thay đổi cởi mở hơn.”
Sở Vân thầm nghĩ, vẫn chưa phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Hắn xem lướt qua bức thư. Trên bức thư, Thạch Gia Minh đại thể đã nói rõ tình cảnh gần đây của mình. Hiện nay, hắn đã trở thành tâm phúc của Đôn Hoàng công chúa, bởi các loại nguyên nhân không thể lộ diện, chỉ có thể ẩn phía sau bức màn. Nếu Sở Vân tìm đến hắn, có thể đi tới quầy tơ lụa Thành Bất Dạ tìm trưởng quầy vân vân.
Trong thư còn để lại một vài ám hiệu, ám hiệu lại rất phức tạp, bao gồm giọng điệu cùng với động tác tay.
- Được rồi, Viện chủ Mạn Sa thư viện ở Đôn Hoàng Quốc quốc, là bạn tốt của ta. Lần này người không phải là muốn đi thám hiểm Sa Nhãn ở Đôn Hoàng sao? Mang thư giới thiệu của ta đi tìm nàng đi. Tin rằng nàng sẽ trợ giúp rất lớn cho ngươi.
Trong nháy mắt. Phong Bá Nhạc viết xong phong thư, đưa cho Sở Vân.
- Đây là chỗ tốt của người có thế lực. Kiếp trước, một mình mình cô độc, ngốc nghếch mà chạy đến Đôn Hoàng quốc. Hiện nay còn chưa có đi, bên người đã có ba mươi Linh Yêu đồng hành, bên Đôn Hoàng quốc kia còn có bạn bè, thậm chí ngay cả bên thư viện cũng có người có thể giúp đỡ.
Sở Vân vô cùng cảm ơn, tiếp nhận thư giới thiệu, trong lòng vô vàn cảm khái. Hắn đã rõ, sức mạnh của một tòa thư viện lớn mạnh tới mức nào.
- Được rồi.
Trước lúc chia tay, Phong Bá Nhạc do dự một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra miệng.
- Tốt nhất lúc gặp nhau, ngươi đừng để Thạch Gia Minh thấy nữ hài tử này ở bên cạnh ngươi.
Đám người Hồng Thường Tiên Tử có đạo pháp cao minh, có thể che đậy yêu khí, dù thế nào cũng không thể nhận ra thân phận thực sự của các nàng. Đương nhiên, đám người Phong Bá Nhạc cũng hiểu lầm.
- Các nàng đều là bằng hữu của học sinh. Bằng hữu với bằng hữu, lúc đó chẳng phải cũng là bằng hữu sao?
Sở Vân cảm thấy buồn bực.
- Đây là do lão nhân gia ta có lòng tốt muốn khuyên nhủ ngươi. Nghe theo lời khuyên của ta đi, sẽ không sai đâu.
Trong mắt Phong Bá Nhạc ẩn chứa ý cười.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Ngươi phải hiểu được, Thạch Gia Minh thích khóc kia mong đợi của ngươi đến mức nào.
- Tốt, ta nhớ kỹ rồi.
Sở Vân cái hiểu cái không, gật đầu. Hắn nhìn ra được trong lời nói của Phong Bá Nhạc dường như có ẩn ý khó nói. Lẽ nào bên Thạch Gia Minh kia, còn có ẩn tình gì
khiến Phong Bá Nhạc cũng không tiện nói rõ hay sao?
Mang theo những nghi vấn này, hắn leo lên Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, tiến về phía đảo Đôn Hoàng quốc.
/1102
|