Xoạc...
Lập tức, bờ vai trắng như tuyết của Trữ Y Y bị lộ ra.
Hai mắt Viêm gia đảo chủ lập tức sáng chói, hai tay chấn động, vết rách lập tức bị kéo xuống, bắt đầu từ bả vai tới hai cánh tay trắng như tuyết lõa đều đã lồ ra bên
ngoài. Đường cong hình chữ S ưu mỹ mượt mà, cánh tay trắng như ngà voi, không có một vệ chai tỳ, giống như là thanh tuyền chậm rã chảy xuống. Cổ tay mảnh khảnh, ngón tay ngọc ngà thuôn dài trên nền bộ áo cười màu đỏ hồng lại càng thêm bắt mắt, vô cùng mê người. Mười móng tay dưới ánh sáng yếu ớt, lóe ra sáng bóng trong suốt.
Khuôn mặt Trữ Y Y đầy chấn động, trong lúc nhất thời chợt vô thức lùi lại phía sau.
- Ha ha ha!
Viêm gia đảo chủ cuồng tiếu, xoạt một tiếng, lập tức xé bỏ y phục của bản thân, lộ ra cơ thể tràn đầy những vết sẹo, cơ bắp săn chắc đầy khí lực. Cùng hắn so sánh hình thể, Trữ Y Y giống như một con thỏ trắng nhỏ nhắn mà xinh đẹp. Trữ Y Y nhịn không được kinh hô
một tiếng.
- Như thế nào? Tiểu mỹ nhân, thấy thân hình trượng phu hùng tráng như hổ, nội tâm cảm thấy vui mừng sao?
Viêm gia đảo chủ liếm liếm bờ môi, liên tục nuốt nước bọt, trong mắt lóe ra u mang dục vọng. Mắt thấy nam nhân đáng sợ trước mặt đang muốn nhào về phía mình. Trữ Y Y mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này hốt nhiên lại có chút không thuận theo. Dưới tình thế cấp bách, chợt chỉ tay ra ngoài cửa sổ kêu lớn:
- Đảo chủ, người mau nhìn ra ngoài cửa sổ!
- Ngoài cửa sổ?
Viêm gia đảo chủ nhíu mày, quay đầu lại, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bốn lộ đại quân của Thư gia đều đã lâm vào bên trong kịch chiến. Nhận trung trùng điệp điệp ngăn trở, rõ ràng đã lâm vào trong ác chiến, nhưng lại không hề rút lui.
- Ha ha! Tốt!
Viêm gia đảo chủ cười lớn:
- Đã sớm nghe binh sĩ Thư gia dũng mãnh, đáng tiếc, chính sự dũng mãnh này sẽ làm hại bọn hắn. Nếu bọn hắn sớm rút đi, còn có hy vọng đột phá vòng vây. Hiện tại bọn hắn có tiếp tục dây dưa ở chỗ này, viện quân bên ta đã từ bốn phương tám hướng siết chặt vòng vây, hạm đội chiến đấu này của Thư gia đã sắp diệt vong rồi!
Sau khi cười lớn, Viêm gia đảo chủ lại quay đầu nhìn về phía Trữ Y Y:
- Tiểu mỹ nhân, ngươi quả nhiên là phúc tinh của vi phu. Đến đây nào...
Nói xong liền nhào tới.
Trữ Y Y nghiêng người khiến cho Viêm gia đảo chủ chụp hụt một cái, bất quá cổ chân phải đã bị bắt trúng.
Viêm gia đảo chủ cởi chiếc giày thêu, bàn tay to lớn nắm chặt chiếc chân ngọc nhỏ nhắn của Trữ Y Y, kê gần lên mũi ngửu ngửi.
Lúc này mới phát ra thanh âm hừ hừ ẩn chứa hưởng thụ đến cực điểm.
- Thơm quá!
Toàn thân Trữ Y Y đều tràn ngập một mùi thơm ngát, mùi thơm này xuất phát từ thói quen ngâm mình trong nước hoa trong suốt hai canh giờ của nàng.
- Đảo chủ, Sở Vân đang đánh tới!
Ngón tay Trữ Y Y chỉ ra cửa sổ, ý đồ muốn chuyển dời lực chú ý của Viêm gia đảo chủ. Nàng vốn tưởng rằng bản thân mình có thể tiếp nhận được, thực không ngờ đến khi sự đáo lâm đầu, thể xác và tinh thần vẫn khẩn trương, kìm lòng không được biểu hiện ra những phản ứng như thế này.
- Ha ha, Hỏa Đồng thành tái hiện thế gian, Sở Vân sao có thể đánh đến nơi này cho được?
Viêm gia lão chủ lơ đễnh nói:
- Tiểu mỹ nhân, cứ thả lỏng đi, chớ nên khẩn trương...
Nhưng mà hoàn toàn ngược lại, biểu lộ của Trữ Y Y lại càng khẩn trương hơn. Nàng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, môi anh đào mở lớn, toát ra vẻ hoảng sợ.
- Lần này là chân tình.
- Gì?
Viêm gia đảo chủ thấy một màn như vậy, lập tức cảm thấy không ổn. Hắn mạnh mẽ quay người nhìn lại, lập tức hét lên:
- Làm sao có thể!
Sở Vân đang tiến đến!
Đột phá!
Sau lưng là thống lĩnh tinh nhuệ của Thư gia đang thống lĩnh tinh binh, chiến ý dâng trào. Phía trước không ngừn hiện ra đại lượng yêu binh khôi lỗi. Những khôi lỗi này đều là di vật truyền từ thời thượng cổ, thủ hộ tòa Hỏa Đồng thành này. Nhưng trải qua thời gian,
cho dù lịch đại gia chủ đều liều mệnh gìn giữ, nhưng cuối cùng cũng chỉ còn lại một phần trăm của hơn sáu ngàn kiện.
Hình thể chúng tráng kiện, trên người tỏa ra ánh cổ đồng. Trong tay cầm các loại vũ khí, khi Hỏa Đồng thành chậm rãi từ trong lòng đất bay lên, bọn chúng cũng lần lượt thức tỉnh, đem mũi giáo chĩa về phía đại quân của Thư gia.
Nhưng mà quân Thư gia tựa hồ đã sớm chuẩn bị tốt nội tâm, loạn mà không hoảng hốt, tuân theo một con đường đặc biệt không ngừng đột phá tiến lên. Cước bộ bọn hắn không ngừng nghỉ, trên đường đi cũng không ngừng lưu lại sĩ tốt cản đường những Hỏa đồng binh mã dũng này.
Trong đó nổi bật nhất chính là một lộ của đại tướng Sở Vân.
Trên mặt Viêm gia đảo chủ tràn đầy kinh ngạc:
- Làm sao có thể! Hắn làm sao có thể biết được bố cục của Hỏa Đồng thành, tránh nặng tìm nhẹ lựa chọn lộ tuyến đột phá dễ dàng nhất?
Hắn không phải là khiếp sợ! Mà là cực kỳ kiếp sợ!
Hỏa Đồng thành bởi vì quanh năm suốt tháng đều bị phong ấn dưới nền đất, ngay cả bản thân hắn là Viêm gia đảo chủ còn không nắm được bố cục của nó. Huống chi Sở Vân hắn chỉ là một ngoại nhân, sao lại có thể biết được?
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Đương nhiên hắn sẽ không bao giờ ngờ tới, trong trí nhớ kiếp trước của Sở Vân, có từng ghi lại một đoạn. Thiết gia cường công Viêm gia chủ đảo gần mười ngày vẫn không có tiến triển. Thiết Ngao đã hết cách, lúc này Long Đạo Chi mới hiến kế:
- Sau một thời gian quan sát, thuộc hạ đã phát hiện ra điểm yếu của Hỏa đồng binh mã dũng. Loại yêu binh thượng cổ này sẽ chỉ công kích người tiến vào trong một phạm vi nhất định, mà ngoại trừ Hỏa đồng binh mã dũng, địch ta đều không phân biệt được.
Quân ta chỉ cần chia làm vài đạo, vượt qua yêu binh, trực thẳng hoàng long.
Thiết Ngao làm theo kế của hắn, chỉ cần dùng vẻn vẹn có nửa ngày đã công hạ được Viêm gia chủ đảo. Long Đạo Chi cũng bởi chuyện này mà thành danh, bắt đầu cuộc đời của một mữu sĩ huy hoàng, chói mắt. Hậu chiến, Thiết Ngao sai người thổi phồng một chiến công một trận chiến này lên, ghi thành tình báo, tuyên truyền khắp nơi, với sự cường đại của Thiết gia. Đương nhiên là Sở Vân sẽ biết được tin này.
Bốn lộ tuyến này, đều là do Thiết gia hao phí vô số tính mạng cùng thời gian mới có thể dò xét ra. Hôm nay lại bị Sở Vân trực tiếp lấy ra dùng, coi như cũng là nhờ phúc của Long Đạo Chi cùng Thiết Ngao.
- Viêm gia đảo chủ, ngươi cho rằng chỉ dựa vào một tòa Hỏa Đồng thành này là đã có thể chống đỡ được ta sao?
/1102
|