Vị tỳ nữ này thông minh lại nhu thuận, lời nói đích thực dễ nghe. Nàng cúi đầu, bộ dáng nghe lời. Khi nói chuyện, ánh mắt mịt mờ chợt đảo qua, liếc mắt nhìn Sở Vân.
Trong lòng lại chấn động:
“Ngày xưa, lão nương nói những lời này, đám công tử ca trẻ tuổi đều cảm thấy lâng lâng, cho dù mặt không đổi sắc, nhưng lông mày cũng không dấu được vẻ đắc ý. Sao tên Sở Vân này lại coi như không nghe thấy?”
Đủ lời nhẹ giọng tâng bốc, vô số câu khen tặng hoa mỹ. Thần tình Sở Vân vẫn đạm nhiên, nhiều nhất cũng chỉ làm mỉm cười gật đầu.
- Khó trách hắn nổi danh như vậy, quật khởi như sao sáng, nhân xưng Tiểu Bá Vương, lại khiến cho thế nhân kinh ngạc nhiều lần như vậy. Sở Vân này, rất không đơn giản.
Trong nòng tỳ nữ thầm run sợ:
- Không được, những phát hiện này, phải nhanh chóng báo lại cho đại tỷ. Để nàng phòng bị Sở Vân nhiều hơn, miễn để lộ ra sơ hở gì.
Kỳ thực từ trên xuống dưới chiếc thuyền hoa này, toàn bộ chính là một đoàn hải tặc. Mỹ tỳ đều là thành viên đoàn hải tặc này, dùng pháp môn cực kỳ đặc thù để ngụy trang. Cái gì mà ba quan khảo hạch, kỳ thực dụng ý chân chính mà muốn sàng lọc nhân vật tiến lên thuyền hoa.
Sở Vân trầm ổn, khiến cho mỹ tỳ tâm sinh kiêng kỵ. Lời nói lại càng thêm cẩn thận:
- Hai vị công tử, nô tỳ chỉ đưa hai vị đến nơi này. Sau khi tiến vào thuyền lâu là có thể thấy được tiểu thư nhà ta đang ở khách yến.
Mỹ tỳ đưa hai người đến trước cửa thuyền lâu, sau đó liền ly khai.
- Được rồi, lão tổ Viêm gia chưa cùng đi lên!
Kim Bích Hàm vẫn lưu ý bên người, ngữ khí mơ hồ phấn chấn.
- Lão tổ Viêm gia thành danh nhiêu năm. Viêm gia khai chiến, lão vừa mới xuất quan, đã lên trên thuyền hoa, biểu hiện chính là muốn bôi nhọ Viêm Gia. Lão tự nhiên phải cố kỵ. Bất quá, nếu như muốn gạt bỏ lão, vẫn phải mượn lực lượng của Hồng Thường Tiên Tử.
Sở Vân nhẹ giọng nói.
Hai người đẩy cửa đại môn, bước vào bên trong thuyền lâu.
Đây là một cái đại sảnh, bốn phía đều được trạm trổ họa tiết, khắp nơi được chăng màn che màu hồng nhạt, cảnh tượng quý phái mà phong lưu.
Hồng Thường Tiên Tử ngồi ở chính giữa, phía dưới tả hữu đều đặt bàn trà. Vô số thiếu gia phong lưu tuấn tú, nam có, nữ có, ngồi ngay ngắn ở đó, bên người đều có mỹ tỳ hầu hạ. Đang trò chuyện vui vẻ, ca vũ thăng bình.
- Lại thêm hai vị thiếu gia đến nữa, Hồng Thường xin ra mắt hai vị.
Thanh âm Hồng Thường Tiên Tử du dương, đôi mắt dễ thương nhấp nháy, phong tình vạn chủng. Chứng kiến Sở Vân cùng Kim Bích Hàm đồng thời tiến vào, ánh mặt không tự chủ được dừng ở trên người Sở Vân một lúc, chợt mở miệng hô.
Y phục nàng vẫn là hồng thường, nửa quỳ nửa ngồi ở đó, giống như là một ngọn lửa yêu mị, xinh đẹp mà nóng bỏng.
Vạt áo trước ngực ẩn hiện bộ ngực trắng mịn mà đẫy đà, ba đào mãnh liệt.
Cái cổ ưu nhã, ngón tay như ngọc, dưới sự phụ trợ của hồng sắc nghê thường, lại càng tôn lên vẻ mịn màng, trắng nõn.
Bên cạnh đó còn có đôi chân của nàng. Trên cổ chân mang theo một chiếc vòng bằng kim ngọc, ngón chân sơn màu chu hồng, bàn chân trắng mịn, đường con mền mại, khiến cho người khác nhìn vào có một loại xung động, muốn lấy đôi chân ngọc này về, nhẹ nhàng
ôm ấp trong ***g ngực, chậm rãi vuốt ve, thưởng thức.
- Mời ngồi.
Lại có mỹ tỳ nhỏ nhẹ hô, bước đến dẫn hai người đi vào bên trong yến hội Sở Vân và Kim Bích Hàm ngồi ở gần nhau, trên mặt bàn trước mặt, đã có rượu ngon
cùng trái cây. Có mỹ tỳ muốn tới ngồi ở bên cạnh hầu hạ hai người lại bị hai người vung tay bảo lui lại. Rước lấy rất nhiều ánh mắt xinh đẹp đầy u oán.
- Thực sự là kỳ quái, hai người các ngươi cho rằng đây là địa phương nào? Ở nơi này mà còn giả bộ thanh cao?
Có người khinh thường, cười nhạt một tiếng. Không quen nhìn hai người thích khác biệt.
- Có gan thì xưng tên ra, để ta xem là ai mà trước mặt mọi người lại sĩ diện như vậy?
Rất nhiều người ở đây đều là thiếu niên tuổi còn rất trẻ, đã uống đến mức say lờ đờ.
- Lần này ta đến chỉ vì Hồng Thường Tiên Tử, cần một hoàn cảnh yên tĩnh, có một số chuyện muốn nói riêng cùng Hồng Thường Tiên Tử.
Sở Vân không để ý đến khiêu khích của đám người này, đi thẳng vào vấn đề, hướng Hồng Thường Tiên Tử biểu đạt ý định.
- Cái gì? Không ngờ ngươi muốn hẹn hò cùng tiên tử?
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, ý định thực tốt ah!
- Tiên tử là ai? Dựa vào cái gì mà phải coi trọng ngươi?
Một câu nói của Sở Vân, khiến cho đám người triệt để sôi trào. Trong đại sảnh nhất thời trở nên vô cùng ầm ĩ, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn Sở Vân, có một cảm giác cùng chung kẻ thù.
Sở Vân cười nhạt, hắn đối với Hồng Thường Tiên Tử, chỉ có kiêng kỵ chứ không có chút ý đồ nào, ánh mắt trong veo như nước.
- Sở huynh, huynh đây là đang muốn làm gì?
Kim Bích Hàm cũng có chút nghi hoặc, nàng cũng không biết được thân phận thực sự của Hồng Thường Tiên Tử. Sở Vân vừa đến đã muốn một mình nói chuyện riêng cùng Hồng Thường Tiên Tử, khiến cho nàng phi thường phi thường khó hiểu.
Ánh mắt Hồng Thường Tiên Tử cũng trở nên ngưng tụ.
Nàng biết được thân phận của Sở Vân, Trữ Y Y chính là đệ tử của nàng, nàng đã truyền thụ cho Trữ Y Y rất nhiều thuật mị hoặc. Lúc Sở Vân cự tuyệt cầu hôn của Trữ gia, nàng đã lưu ý một chút đến người tên Sở Vân này.
Sau đó tại Tinh Thánh đại xạ lễ, Sở Vân thần kỳ nghịch chuyển, lĩnh ngộ Lưu Tinh Tiễn, để lại cho nàng một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Tiếp đó, Sở Vân ly khai thư viện, đánh đâu thắng đó, thanh danh bạo trướng, càng khiến nàng đối với Sở Vân phát sinh hứng thú.
Hôm nay trên thuyền hoa, thấy Sở Vân tiến vào, Hồng Thường Tiên Tử nhạy cảm phát hiện ra, hắn có mục đích khác.
Đồng thời càng khiến cho vị nữ hải tặc đầu mục này cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cười cười: “Có ý tứ!”
- Vị công tử này đưa ra yêu cầu quả thực khiến cho Hồng Thường cảm thấy hơi khó xử. Làm thế nào mới tốt đây?
Hồng Thường Tiên Tử thấp giọng tự hỏi, đôi lông mi đầy ưu sầu, ánh mắt long lanh, vô cùng đáng yêu.
“Phi Hổ này…”
Trong lòng Sở Vân có chút nhảy lên, hắn cảm giác được Phi Hổ rõ ràng đã nhận ra hắn, vẫn cố tình làm như vậy. Chỉ sợ là muốn gây khó dễ cho bản thân mình.
Quả nhiên, lập tức đã có một vị nam tử bị Hồng Thường mê hoặc khiến cho thần hồn điên đảo, vốn ngồi đối diện với Sở Vân, lúc này chợt đứng dậy. Ợ lên một tiếng, lung la lung lay đi về phía Sở Vân.
Hắn đi tới, ngón tay chỉ vào trước mặt Sở Vân, vừa trào phúng vừa khinh thường nói:
- Ngươi là con cháu nhà nào? Không ngờ dám gây khó dễ cho Hồng Thường tiên tử, thực sự là chán sống rồi! Xem ra lão tử không đánh ngươi… Ách!
/1102
|