Du Nha nghe vậy, trong lòng không khỏi giật mình. Mở to hai mắt, nhìn về phía Sở Vân nói:
- Ý của người là?
- Không sai. Trận chiến vừa rồi, tin tức ta đánh chết đại đại tướng Vệ gia vẫn chưa lan truyền ra ngoài. Trong tay lại có một đội kỳ binh mà những kẻ đó không lường
trước được! Lợi dụng điểm này, trước tiên đánh đội thuyền vận lương phía sau, sau đó tùy thời cơ mà hành động.
Nói đến đây, Sở Vân nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một đạo quang mang như thiểm địa, tản ra một luồng khí lực vô cùng sắc bén.
Lúc đầu Du Nha đại sư bị dũng khí của Sở Vân làm hoảng sợ. Thế nhưng suy nghĩ kỹ, nhất thời phát hiện lời nói vừa xong của Sở Vân vô cùng đúng đắn!
- Nếu như vậy, xin cho đại thúc ta giúp đỡ một tay! Giúp đỡ Thiếu đảo chủ!
Sở Vân cười ha ha:
- Ta đang muốn nhờ đại thúc sửa chữa đội thuyền giúp ta.
Ba chiến thuyền vận lương trở đầy lương thực, lặng lẽ đi trong biển đêm yên tĩnh.
Xung quanh ba chiến thuyền vận lương, tự nhiên cũng không thể thiếu những chiến hạm bảo vệ.
Những quân sĩ trên chiến hạm bảo vệ, thậm chí so với hạm đội do Tác Nam thống lĩnh còn tinh nhuệ hơn một bậc.
Tục ngữ có viết: ‘Đại quân chưa động, lương thảo đi trước’.
Lại có câu: ‘Quận trận chi tranh chớ tuyệt lương thực’.
Có thể thấy được công hiệu và tốc độ di chuyển của lương thảo tiếp tế có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào đối với chiến tranh.
Bởi vậy các thế lực lớn, đặc biệt coi trọng lương thảo. Nội chiến trên Chư Tinh Quần Đảo luôn phái hạm đội tinh nhuệ bảo vệ lương thảo tiếp tế theo đường biển, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Tiên Nang không chuyên dùng để vận chuyển lương thảo. Tiên Nang là khí cụ chuyên dùng để đựng yêu thú, yêu thực và yêu binh.
Đương nhiên cũng có yêu binh chuyên môn vận chuyển lương thảo.
Ví như hiện nay có Tư Mã Chúng xếp hạng Kỳ Nhân bảng, có tuyệt phẩm là túi yêu binh, chuyên vận chuyển hạt giống kỳ hoa dị thảo. Bởi vậy ngự yêu gọi là ‘Bố chủng thiên hạ’. Túi của hắn cũng có thể đựng lương thảo, lượng chứa cũng lớn, ước chừng có thể
vận chuyển bằng một nghìn người vận chuyển một vòng.
Bất quá túi yêu binh của hắn lớn hơn túi Tiên Nang mấy chục lần, giống như bao tải, bình thường phải vác trên lưng. Bởi vì không gian không thể tương hỗ chồng chất lên nhau, vì vậy cũng không thể cất túi yêu binh này trong Tiên Nang.
“Binh sĩ giắt túi ở thắt lưng, vận chuyển một lượng lương thảo lớn”. Phương thức này được sử dụng trong một thời gian dài, quả thực là không được khả quan cho lắm.
Trải qua thời gian dài, thuyền vận chuyển đã phát triển rộng rãi, và trở thành phương tiện vận chuyển tối ưu hơn cả.
Loại thuyền chuyên chở này phần lớn đều đạt cấp số Tiểu Yêu, thế nhưng khoang thuyền rất rộng có thể tích trữ một lượng lương thảo lớn. Nếu là thuyền chuyên chở cấp số Đại Yêu, vận chuyển lượng lớn hơn rất nhiều. Mà thuyền chuyên chở cấp số Linh Yêu, thì có rất ít. Không ai đầu tư thuyền vận chuyển mà chế tạo thuyền cấp số Linh Yêu.
Tướng lĩnh đội bảo vệ chiến thuyền vận chuyển lương thực này là một thanh niên, họ Điển tên Long Đào.
Tuy rằng Vệ gia đảo chủ yếu là họ Vệ, nhưng nhân sĩ họ khác cũng có rất nhiều.
Điển Long Đào.
Đây là một cái tên rất hay.
Long giả trong yêu thú thường có tố chất cường đại, chiến lực vượt qua yêu thú đồng cấp. Giống như long, trở mình cuốn sóng lớn, cái tên này chính là sự kỳ vọng của các tiền bối đối với hắn.
Điển Long Đào mày rậm tai to, thân mặc giáp trụ cấp số Tiểu Yêu. Lúc này đang ngồi trên boong tàu lau chùi đại Yêu Cương Thương trên tay.
Ban đêm trên biển gió lớn, mang theo khí lạnh. Thế nhưng lại thổi nhiệt huyết bất diệt trong người hắn dần dần sôi trào.
Đây là lần đầu tiên hắn chính thức xuất chinh. Tuy rằng chỉ là quan vận lương, thế nhưng cũng đủ để kích thích hắn.
Bây giờ là lúc loạn thế.
Nam nhi khỏe mạnh đều muốn ra trận giết địch, kiến công lập nghiệp.
- Thực sự rất muốn đi theo Đại Tướng Tác Nam, cùng xung trận giết địch!
Hắn hít một hơi thật sâu thở ra một hơi thật dài, trong lòng thầm oán trách những minh quân này.
- Những người này toàn là những kẻ bất tài, ngược lại kết minh vô cùng lưu loát, thế nhưng đã lâu như vậy cũng không có hợp binh lại, tiến đánh Thư gia đảo!
Trong đầu hắn lúc này vẫn chưa hiểu bản chất của cuộc chiến tranh này.
Đây chính là chiến tranh lợi ích, muốn áp chế sự phát triển của Thư gia đảo, nếu như là có thể diệt được Thư gia đảo thì càng tốt.
Thế nhưng trong mười bốn gia đảo, không ai chịu làm chim đầu đàn, gặm nhấm miếng xương cứng Thư gia đảo. Ai đứng lên dẫn đầu, tổn thất rất lớn, ngược lại đến lúc đó cho kẻ khác được hưởng lợi.
Các gia chủ thế lực lớn, ai cũng đều không phải thằng ngốc. Bởi vậy rải rác khắp nơi, trì hoãn không chịu hợp binh. Một khi hợp binh, trước mặt nhiều người, tìm lý do thoái thác cũng rất khó khăn.
- Báo! Phía trước xuất hiện một hạm đội của đảo ta, dường như vừa thắng lớn, bắt được được một bảo thuyền!
Lúc này, từ phía xa thủ hạ truyền tin tức đến.
- Thật vậy sao?
Điển Long Đào đứng dậy, vẻ mặt phấn khởi nói:
- Bảo thuyền? Kia đúng là thuyền cỡ lớn, có thể chứa hơn một nghìn người. Ba chiến thuyền bình thường của ta, bất quá hợp lại cũng chỉ chứa được hơn một nghìn
người mà thôi. Đây đúng là đại thắng!
Ngay sau đó, hắn chau mày, hạ lệnh nói:
- Toàn quân đề phòng, lệnh cho các chiến thuyền dừng lại. Một thuyền nhỏ mau đi tới xác nhận.
Không phải hắn phát hiện chuyện gì bất thường, mà là lần đầu tiên xuất chinh, nhớ tới lời phụ thân hắn căn dặn trước khi đi, nói:
“Cẩn thận! Cẩn thận! Thật cẩn thận!”
Rất nhanh sau đó thủ hạ báo lại đã trông thấy Đại Tướng Tác Nam. Quả thực quân ta đại thắng là điều không thể nghi ngờ.
Điển Long Đào ngưng thần nhìn lại chỉ thấy Tác Nam đang đứng hiên ngang trên mũi bảo thuyền, từ trên cao nhìn xuống phía chính mình. Lúc này trong lòng không một chút nghi ngờ, hành lễ nói:
- Quan vận lương Điển Long Đào, bái kiến đại tướng!
- Ừ, chúng ta trò chuyện một chút.
Đại tướng Tác Nam lạnh lùng nói. Lúc này hai đội thuyền đã tiến sát vào nhau.
Điển Long Đào bán tín bán nghi, chân đạp một cái lên bảo thuyền. Đứng gần quan sát, sau cùng trong lòng không còn một tia nghi ngờ, quả thực đúng là Đại Tướng Tác Nam không phải bàn cãi.
- Vậy chiến thuyền này, lẽ nào chính là của Thư gia đảo?
Ánh mắt hắn tha thiết, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào bảo thuyền.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Đại Tướng Tác Nam cũng hỏi lại một câu.
Điển Long Đào giả bộ dùng ngữ khí hâm mộ, hưng phấn nói:
- Lần này Tướng Quân lập công lớn, đảo chủ nhất định trọng thưởng xứng đáng!
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên thân thể rung mạnh, con ngươi co lại. Hai tay che yết hầu, từ chỗ đó truyền đến cảm giác đau đơn kịch liệt từ trước tới nay chưa từng có!
/1102
|