Chí Tôn Vô Lại

Chương 20: Vương bát khẳng đại mạch

/371



Cho tới lúc bình minh,Tiểu Lôi vẫn không dám đến gần đầm nước kia nửa bước, trong lòng lo lắng chờ đợi, chỉ sợ con đại xà trong thủy đàm kia bò ra ăn thịt mình.
Tiểu Lôi mở túi càn khôn ra nhìn vào khắp nơi bên trong tìm kiếm, muốn tìm cái gì đó có khả năng phòng thân nhưng toàn bộ vũ khí cũng chỉ có một cái dao bếp, và một cái chảo đáy bằng.
Vì vậy tiểu vô lại tay phải giơ dao bếp tay trái cầm chảo đáy bằng, cảnh giác ngồi trong đình, cặp mắt nhìn trừng trừng vào thủy đàm, suốt một buổi sáng hắn vô tâm không làm chuyện gì khác. Giờ phút này. Lúc này trong tủ lạnh đã không có trứng gà nữa, sợ là khi con rắn đó đến không có trứng gà cho nó ăn, tính mệnh mình khó mà bảo toàn rồi,
Tiểu Lôi lo lắng buồn bã, ngày thường thì hằng ngày đều bị lão hỗn đản Ngô Đào Tử mắng vài câu, bây giờ trong lòng ngược lại bắt đầu thấy khả ái, chi hy vọng lão hỗn đản kia lập tức xuất hiện, mang hắn đi khỏi quỷ sơn cốc này.
Đừng nói là dập đầu ba cái bái sư, cho dù bắt hắn một trăm cái dập đầu cũng nguyện ý a!
Nhưng khi nhìn thấy trời đã là giữa trưa, cố nhiên không thấy bóng dáng của lão hỗn đãn, Tiểu Lôi cảm thấy đói bụng, bất đắc dĩ chạy ra khỏi lương đình, tùy ý tìm cái gì ăn trước đã.
Tìm được gói mì ăn liền, một chai nước khoáng để ăn, Tiểu Lôi vẫn không quên đặt dao bếp ở dưới chân. Chính lúc này, đột nhiên ùm một tiếng, nước trong đầm xao động một khoảng, một cái bóng lớn thon dài từ trong đầm nước bắn lên..
Lúc này dưới ánh nắng mặt trời, Tiểu Lôi rốt cục đã thấy rõ hình dáng của đại xà.
Đại xà phóng một cái lên bờ, thân thể hoàn toàn lộ ra, thân rắn to như thùng nước, cả người được phủ kín trong những cái vảy nhỏ li ti. Mơ hồ lớp vảy như phản chiếu thanh sắc quang mang.
Tiểu Lôi liếc mắt nhìn lại, giật mình làm gói mì ăn liền đã ăn một nửa trong mồm rơi xuống đất, kêu lên một tiếng quái dị.
Con Đại Xà này cũng vô tư, trườn về phía Tiểu Lôi. Thân thể khổng lồ lướt trên mặt đất những miếng vảy cọ sát vào mặt đất tạo nên những tiếng sột soạt.
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy chân bủn rủn, dao bếp cầm trong tay run rẩy không thôi, cổ họng nấc cục, trong lòng chỉ còn ý niệm kế tiếp: "Xong đời rồi, bụng con Đại Xà đang đói, hôm nay tính mạng của ta thật khó bảo toàn."
Đại Xà này khi tới bên ngoài lương đình. Đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Lôi trong chốc lát, đột nhiên lại khẽ gật đầu, thân thể phục xuống. Tựa hồ không có địch ý gì.
Trong lòng Tiểu Lôi kinh hoàng, cặp mắt suýt nữa thì rơi từ trong hốc mắt ra, chỉ thấy con Đại Xà đột nhiên mở to miệng ra, trong miệng hộc ra hai quả to bằng nắm tay! Rơi bộp bộp xuống dưới đất,
Mấy quả này có hình dáng kỳ lạ, tựa hồ giống như quả đào, chỉ là quả màu đỏ như lửa. Đại Xà hộc ra quả đào, quay về phía Tiểu Lôi gật đầu ba cái, rồi liếc mắt nhìn con dao bếp trong tay Tiểu Lôi.
Trong lòng Tiểu Lôi đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác quái dị, ánh mắt đại xà tựa hồ ẩn chứa vài nét giống như đùa cợt…. rắn cũng biết biểu lộ tình cảm sao?
Mắt thấy đại xà quay người bò đi, một lần nữa lại bơi vào đầm nước, lúc này Tiểu Lôi mới thở hộc ra một hơi thật dài, đặt mông lên chiếc võng. Dao bếp trong tay rơi xuống mặt đất keng một tiếng,
Trong lòng hắn tò mò, rõ ràng không phải con đại xà đó muốn làm thương tổn mình, ngược lại còn mang cho mình hai quả đào, chẳng lẻ tối hôm qua ăn trứng gà của mình cảm thấy không yên tâm nên trở lại đáp lễ sao?
Trong đầu lưu chuyển ý nghĩ kỳ quái này, đột nhiên Tiểu Lôi kêu một tiếng.
"Gặp quỷ, gặp quỷ! Cái lão Ngô Đạo Tử nói muốn dạy lão tử tu luyện thành thần tiên. Trên thế giới này đã có thần tiên, dám chắc là có yêu quái rồi, con đại xà kia lớn như vậy, hình như còn biết biểu lộ tình cảm, chẳng lẽ là một con xà tinh sao?"
Tiểu Lôi suy đoán đoán cũng không sai!
Con đại xà đó quả thật là một con xà tinh trong núi. Một góc của ngọn núi này là nơi Ngô Đạo Tử tu luỵện, chỉ là nhiều năm trước đây, Ngô Đạo Tử rời nơi này nhập thế tu hành, đã lâu lắm rồi không trở lại.
Con đại xà này vốn đã tu luyện trong núi này đã ba bốn trăm năm rồi, một ngày vô tình đến thác nước trong sơn cốc, lại trở thành chủ nhân của nơi này.
Sơn cốc này vốn thuộc về Ngô Đạo Tử , lúc trước có thể được Ngô Đạo Tử chọn là bảo địa để tu luyện, tự nhiên là tàng phong tụ khí, là nơi hội tụ của thiên địa linh khí, đại xà đã tu luyện ở chỗ này vài chục năm rồi, kỳ thật trở thành xà tinh, đã có nhân tính. Tối hôm qua gặp Tiểu Lôi, cho nên không đả thương người. mà Tiểu Lôi còn tặng cho hơn mười quả trứng gà, coi như đã vô tình tạo thành thiện duyên. Thiên đạo tuần hoàn, xà tinh tự nhiên cũng tặng quà báo đáp.
Tiểu Lôi thoáng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới bạo gan, nhặt lấy hai quả đào to bằng nắm tay trên mặt đất.
Tay vừa chạm một cái, Tiểu Lôi không nhịn được hô nhẹ một tiếng, mấy quả đào này chẳng những toàn thân đỏ đậm, chạm tới cũng thấy nóng sôi lên. Cầm ở trong tay thấy nặng, giữ trong tay chỉ cảm thấy một mùi hương thơm ngát thốc vào mũi, làm cho nước dãi chảy ròng.
Tiểu Lôi thầm nghĩ vật do xà tinh tặng, sợ rằng hai quả đào này không đơn giản đâu, nói không chừng là thiên địa tài bảo gì đó, chỉ là không biết có độc hay không.
Hắn nhìn kỹ nửa ngày, trong lòng mặc dù do dự. nhưng không dằn được lòng hiếu kỳ nổi lên và nước miếng giàn dụa, nhịn không được liền cắn nhẹ.
Cắn một cái, lập tức thấy miệng đầy hương thơm, nước ngọt chảy giàn dụa, trong miệng đều là vị ngọt, thịt đào vừa vào miệng lập tức thành một đạo nước mật nóng bỏng theo thực quản trôi xuống bụng.
Tiểu Lôi giật mình chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng theo cổ họng đi xuống, cỗ nhiệt khí từ trong miệng theo xoang mũi truyền lên não, trong lúc nhất thời thấy cả người thư thái, nhịn không được kêu lớn một tiếng,
"Bảo bối! Bảo bối! Quả nhiên là bảo bối!" Hắn khen không dứt miệng, lập tức yên tâm không chút nghi ngờ, hung hăng nuốt một cái.
Cẩn thận nhấm nháp chút tư vị này, chỉ cảm thấy quả đào này vào miệng rất mềm, khẩu vị tuyệt vời, lúc ăn có một cỗ nhiệt khí lưu chuyển toàn thân, mười vạn tám ngàn lỗ chân lông trên người như nở ra, làm cho người ta nhẹ nhàng bay bổng.
Duy nhất có một chút không hoàn hảo, chỉ là quả đào này tựa hồ chưa chín lắm, hình như ngoài vị ngọt còn thoáng qua một vị chát ,
Hơn nữa, quả đào nóng bỏng này, nuốt một cái xuống họng tựa như uống thiên tửu, một đạo nhiệt lưu nóng bỏng lưu lại trong bụng, làm cho người ta thoải mái không nhịn được phải rên lên.
Tiểu Lôi cắn liền một mạch, quả đào đã không còn lại gì, mắt nhìn thấy trong tay chỉ còn hột đào, nhịn không được thở dài nói:" Lão tử ăn thủy quả vài chục năm, cho tới giờ chưa từng ăn thứ gì ngon như quả đào này, còn cái nóng bỏng gì đó, chưa từng thấy cũng chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ là thiên thượng bàn đào trong truyền thuyết sao?"
Suy nghĩ một chút, trong lòng hắn nghĩ ra một ý, liền cẩn thận cho quả đào kia bỏ vào trong ngực.
Hắn hít thở một hồi, chỉ cảm thấy trong bụng có một cỗ khí tức hỏa nhiệt, di chuyển qua lại, nhịn không được ợ một tiếng.
Miệng vừa hé ra, lập tức nhìn thấy một cỗ bạch khí nóng bỏng từ trong miệng phun ra, làm cho Tiểu Lôi tự mình lại càng hoảng sợ.
Trong bụng nóng như vậy sao? Sẽ không nướng chín nội tạng của ta chứ?
Chỉ là nhiệt khí trong bụng làm hắn thoải mái vô cùng, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, một tia nhiệt khí trong bụng cứ xoay vòng, dần dần một tia di chuyển ra toàn thân. Hắn càng ngày càng thoải mái, nhịn không được không muốn nhúc nhích nữa, dần dần khép con mắt lại, tự nhiên mơ màng ngủ…..
Tiểu Lôi cũng không biết, vừa rồi hắn đoán bừa lại hoàn toàn chính xác
Hai quả đào này đích xác là thiên thượng bàn đào trong truyền thuyết.
Chỉ là không biết như thế nào, tại trăm ngàn năm trước có một quả đào lưu lạc trong nhân gian, rơi xuống núi Nga Mi, mọc rễ nảy mầm, dần dần phát triển trong núi này.
Bàn đào trên trời linh khí mười phần, tất nhiên cây đào ở núi Nga Mi phát triển khỏe mạnh, có kết quả đó khiến cho khỉ trên núi Nga Mi bắt đầu phát triển phồn vinh, khiến cho tới đời sau, lũ khỉ núi Nga Mi trở thành một kỳ quan nổi tiếng khắp thiên hạ.
Xà tinh vô tình tìm thấy cây bàn đào trong núi, mặc dù không biết là vật gì, nhưng cây bàn đao linh khí tập nhân, liền biết được là thiên địa tài bảo, xà tinh này được thiên địa tạo hóa mà thành linh tính, tự nhiên từ đó về sau nó coi giữ cây đào không hề rời đi.
Chỉ là tối hôm qua nhận hơn mười quả trứng gà thiện duyên của Tiểu Lôi, Xà tinh liền quay trở về, hái hai quả đào chưa chín đem tặng.
Bàn đào là tiên phẩm trên thiên giới, là linh vật tạo hóa của thiên địa, phải ba ngàn năm khai hoa, ba ngàn năm kết quả, mặc dù chỉ là hai quả đào chưa chín nhưng giá trị thì vô cùng trân quý, nếu rơi vào trong tay người tu tiên, chỉ cần cố gắng sử dụng, ăn vào lập tức ngồi xuống tu luyện, không tới mấy năm là có thể thăng thiên trở thành tiên nhân.
Chỉ là Tiểu lôi dùng hơn mười quả trứng gà để trao đổi hai quả bàn đào, bản thân không biết vụ mua bán này chính là đã chiếm tiện nghi rất lớn, chỉ là hắn không biết lợi dụng , lại thành vương bát ăn lúa mạch, ăn xong lại đi ngủ, lãng phí một đại tiên duyên trời ban,
Có điều dù sao bàn đào cũng là linh vật, sau mấy ngàn năm tích tụ linh khí kết ra mấy quả đào! Bị Tiểu Lôi ăn nguyên quả, bây giờ linh khí dần dần hình thành một đoàn, càng ngày càng đậm đặc, lợi ích sau này, chỉ sợ không có cách nào nữa……

/371

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status