“Anh nói cái gì cơ, em nghe không rõ”.
Hạ Yên không tin vào tai mình, nhẹ nhàng hỏi lại Bùi Tử Nam.
Bùi Tử Nam từ lâu đã miễn dịch với thái độ ngọt ngào giả tạo này của Hạ Yên, anh tự động xem như không thấy, gương mặt tỏ vẻ ăn năn có lỗi nhưng thái độ lại chẳng có chút gượng gạo nào cả. Vừa cười vừa nói với Hạ Yên:
“Mẹ anh kêu anh đến đón bà gấp. Nếu đưa em về rồi mới đi đón bà ấy thì muộn quá, thế nên em thông cảm, bắt taxi về đi”.
Gương mặt Hạ Yên cứng đờ, phản ứng chậm đi cả mấy nhịp so với thường ngày. Bùi Tử Nam nói rất có lý, thế nhưng bỏ cô lại cái nơi ngoại thành xa lơ xa lắc này….
“Em không biết, anh không thể bỏ em một mình ở đây được”. Đùa sao, quanh đây làm gì có taxi mà bắt chứ.
Bùi Tử Nam cũng vô cùng khó xử, đang lúc không biết dỗ dành bà cô này như thế nào thì mắt anh nhìn thấy Lam Hàm đi đến chỗ bọn họ.
“Yên Yên, trời không triệt đường sống của em đâu. Lam Hàm kìa, em đi nhờ xe anh ta đi”.
Hạ Yên còn chưa kịp lên tiếng bày tỏ quan điểm thì Bùi Tử Nam đã nhanh chân nhanh tay ngoắc ngoắc Lam Hàm. Thái độ niềm nở cứ như bạn cũ mấy chục năm không gặp vậy.
“Thị trưởng Lam, anh cho Yên Yên đi nhờ xe về thành phố được không”.
Còn không thèm hỏi xem nhân vật chính có đồng ý không, Bùi Tử Nam đã ngay lập tức quay sang nói với Hạ Yên.
“Về nhà thì gọi điện cho anh nhá. Anh đi trước đây không mẹ anh đợi lâu”.
Nói xong thì cũng nhanh chóng lên xe chạy mất, để lại Lam Hàm và Hạ Yên trân trối nhìn nhau.
Nếu như bình thường thì có đánh chết Hạ Yên cũng không thèm ngồi lên xe Lam Hàm một lần nữa. Nhưng hôm nay thì khác, nơi đây là ngoại thành xa xôi, nhà hàng này lại nằm ở khu yên tĩnh vắng người qua lại, nếu cô kiên quyết đi bộ về thì cũng không phải là không thể, chỉ có điều là chắc sáng mai mới về đến nhà mà thôi.
Mặc dù Bùi Tử Nam nói xong là biến luôn, nhưng Lam Hàm cũng kịp hiểu anh ta muốn nói gì. Hơn nữa Hạ Yên nãy giờ vẫn đắn đo suy nghĩ, thái độ không biết làm sao cho phải kia cũng đủ để anh hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Em đợi một lát, anh đi lấy xe”.
Hạ Yên im lặng xem như đồng ý, cô vừa nhìn trời nhìn đất vừa chờ Lam Hàm, ai ngờ anh ta chưa thấy ra thì Hạ Vũ Thường từ phía sau đã đẩy đẩy cô một.
“Em đứng đần người ra đó làm gì, làm thơ chắc”.
Trong những lúc như thế này thì người Hạ Yên không muốn gặp nhất chính là chị gái mình. Mặc dù trong lòng đang lo muốn chết nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên:
“Đợi bạn thôi mà. Chị sắp về rồi sao”.
“Uh, chị cũng đợi bạn đi lấy xe”.
Đúng là một ngày xui xẻo mà, Hạ Yên thầm than trong lòng. Biết vậy lúc nãy cô thà đi theo Lam Hàm lấy xe còn hơn.
Hạ Vũ Thường thấy Hạ Yên có vẻ hơi lạ, cô ta nhăn mặt nói:
“Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, em đừng tỏ vẻ khó chịu như thế chứ”.
Hạ Yên khổ mà không thể nói ra, đành cười trừ cho qua chuyện. Nào ngờ Hạ Vũ Thường không chịu bỏ qua, tiếp tục suy đoán tiếp.
“Em đi với ai hả? Không muốn người ta bắt gặp chị sao”.
Theo lẽ thường thì đều nghĩ theo chiều hướng Hạ Yên không muốn bị Hạ Vũ Thường bắt gặp đang đi với bạn mình, chỉ có bà chị khác người này lại suy đoán theo hướng ngược lại, thế nhưng đau khổ là nó lại hoàn toàn chính xác mới chết. Hạ Yên đang không biết làm thế nào cho ổn thỏa thì xe Lam Hàm đã ra, dừng ngay bên cạnh cô.
Hạ Vũ Thường còn lạ gì chiếc xe này, cô vừa nhìn thấy nó thì ngay lập tức bốc hỏa, khi nhìn thấy người từ trên xe bước xuống thì cơn phẫn nộ cũng bùng phát luôn.
“Hạ Yên, chuyện này là sao?”
Là sao gì chứ. Đúng là Bùi Tử Nam hại chết cô rồi.
“Chị, chuyện này….”
Không đợi cô nói hết câu, Hạ Vũ Thường đã cả vú lấp miệng em, lớn giọng chất vấn.
“Em nói em đi với bạn mà, bạn mà như thế này sao”.
Hạ Vũ Thường ánh mắt như tóe lửa nhìn Hạ Yên, nhưng tay lại chỉ thẳng về hướng Lam Hàm vừa bước xuống xe.
“Không như chị nghĩ đâu, về nhà em sẽ giải thích với chị”.
Đây là chỗ đậu xe, người ra người vào rất đông, Hạ Yên không muốn gây sự chú ý nên đành nhẹ giọng nói với chị mình.
“Tôi đã nhìn thấy hết rồi, có gì mà cần phải giải thích chứ”.
Hạ Vũ Thường lùi lại vài bước, hết nhìn Hạ Yên lại nhìn Lam Hàm.
“Các người, các người được lắm….Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu”.
Hạ Yên rất muốn bổ não Hạ Vũ Thường ra xem có cái gì ở trong đó, cô vừa tức vừa phải cố nhẫn nhịn, kiềm giọng nói.
“Chị đừng tự suy đoán lung tung, em đã nói là để về nhà em kể mọi chuyện cho chị nghe rồi cơ mà”.
Hạ Vũ Thường lúc này đã không còn bình tĩnh, nào nghe lọt tai Hạ Yên nói điều gì, thấy một vài người đang nhìn về hướng này, chị ta cố gắng nói thật lớn.
“Haha, Hạ Yên, mày giỏi lắm, là chồng của chị gái mà mày cũng không tha nữa hả”.
Nghe đến đây thì chính Lam Hàm cũng không nhịn được nữa, anh trầm giọng quát Hạ Vũ Thường.
“Cô đừng ăn nói lung tung, kẻo sau này lại hối hận không kịp”.
Nhưng Hạ Vũ Thường đã như người điên, cô ta không nghe ra hàm ý cảnh cáo của Lam Hàm, trái lại còn cố gắng diễn vai đáng thương cho mọi người xung quanh xem.
“Mọi người lại đây mà xem, em gái với anh rể có tư tình với nhau, thế mà còn tỏ vẻ thanh cao cho ai xem nữa hả”.
Hạ Yên giận đến tái mặt, cô biết Hạ Vũ Thường tính tình nóng nảy, nhưng cũng phải biết đâu là giới hạn chứ.
“Hạ Vũ Thường, chị đừng có bụng ta suy ra bụng người”.
“Tao thích như thế đấy, mày làm gì được tao nào. Cái đồ cướp chồng của chị gái”.
Vừa nói Hạ Vũ Thường vừa lao về phía Hạ Yên, bàn tay giơ lên, muốn dùng hết lực giáng xuống mặt cô.
Hạ Yên thấy thế vội lùi lại sau một bước, nhưng mặt đất vốn không bằng phẳng khiến cô bị hụt chân. Hạ Yên thầm than không ổn, ngay lúc cô nghĩ mình sắp ngã nhào trên mặt đất thì Lam Hàm đã đưa tay giữ người cô lại.
Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn, một tay Lam Hàm đỡ Hạ Yên, tay còn lại phải đẩy người Hạ Vũ Thường ra xa, tránh cho cô ta nổi điên mà tiếp tục xông tới. Thế nhưng do anh dùng lực hơi mạnh, Hạ Vũ Thường lại đi giày cao gót nên không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Hạ Yên thấy chị mình bị ngã thì hơi hoảng, cô theo quán tính muốn chạy lại đỡ chị ấy dậy, nhưng Lam Hàm đã cản lại.
“Em lên xe trước đi, để anh”.
Nói xong anh không để ý xem Hạ Yên có đồng ý hay không, mở cửa xe, đẩy cô ngồi vào ghế phụ.
Hạ Yên không tin vào tai mình, nhẹ nhàng hỏi lại Bùi Tử Nam.
Bùi Tử Nam từ lâu đã miễn dịch với thái độ ngọt ngào giả tạo này của Hạ Yên, anh tự động xem như không thấy, gương mặt tỏ vẻ ăn năn có lỗi nhưng thái độ lại chẳng có chút gượng gạo nào cả. Vừa cười vừa nói với Hạ Yên:
“Mẹ anh kêu anh đến đón bà gấp. Nếu đưa em về rồi mới đi đón bà ấy thì muộn quá, thế nên em thông cảm, bắt taxi về đi”.
Gương mặt Hạ Yên cứng đờ, phản ứng chậm đi cả mấy nhịp so với thường ngày. Bùi Tử Nam nói rất có lý, thế nhưng bỏ cô lại cái nơi ngoại thành xa lơ xa lắc này….
“Em không biết, anh không thể bỏ em một mình ở đây được”. Đùa sao, quanh đây làm gì có taxi mà bắt chứ.
Bùi Tử Nam cũng vô cùng khó xử, đang lúc không biết dỗ dành bà cô này như thế nào thì mắt anh nhìn thấy Lam Hàm đi đến chỗ bọn họ.
“Yên Yên, trời không triệt đường sống của em đâu. Lam Hàm kìa, em đi nhờ xe anh ta đi”.
Hạ Yên còn chưa kịp lên tiếng bày tỏ quan điểm thì Bùi Tử Nam đã nhanh chân nhanh tay ngoắc ngoắc Lam Hàm. Thái độ niềm nở cứ như bạn cũ mấy chục năm không gặp vậy.
“Thị trưởng Lam, anh cho Yên Yên đi nhờ xe về thành phố được không”.
Còn không thèm hỏi xem nhân vật chính có đồng ý không, Bùi Tử Nam đã ngay lập tức quay sang nói với Hạ Yên.
“Về nhà thì gọi điện cho anh nhá. Anh đi trước đây không mẹ anh đợi lâu”.
Nói xong thì cũng nhanh chóng lên xe chạy mất, để lại Lam Hàm và Hạ Yên trân trối nhìn nhau.
Nếu như bình thường thì có đánh chết Hạ Yên cũng không thèm ngồi lên xe Lam Hàm một lần nữa. Nhưng hôm nay thì khác, nơi đây là ngoại thành xa xôi, nhà hàng này lại nằm ở khu yên tĩnh vắng người qua lại, nếu cô kiên quyết đi bộ về thì cũng không phải là không thể, chỉ có điều là chắc sáng mai mới về đến nhà mà thôi.
Mặc dù Bùi Tử Nam nói xong là biến luôn, nhưng Lam Hàm cũng kịp hiểu anh ta muốn nói gì. Hơn nữa Hạ Yên nãy giờ vẫn đắn đo suy nghĩ, thái độ không biết làm sao cho phải kia cũng đủ để anh hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Em đợi một lát, anh đi lấy xe”.
Hạ Yên im lặng xem như đồng ý, cô vừa nhìn trời nhìn đất vừa chờ Lam Hàm, ai ngờ anh ta chưa thấy ra thì Hạ Vũ Thường từ phía sau đã đẩy đẩy cô một.
“Em đứng đần người ra đó làm gì, làm thơ chắc”.
Trong những lúc như thế này thì người Hạ Yên không muốn gặp nhất chính là chị gái mình. Mặc dù trong lòng đang lo muốn chết nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ thản nhiên:
“Đợi bạn thôi mà. Chị sắp về rồi sao”.
“Uh, chị cũng đợi bạn đi lấy xe”.
Đúng là một ngày xui xẻo mà, Hạ Yên thầm than trong lòng. Biết vậy lúc nãy cô thà đi theo Lam Hàm lấy xe còn hơn.
Hạ Vũ Thường thấy Hạ Yên có vẻ hơi lạ, cô ta nhăn mặt nói:
“Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, em đừng tỏ vẻ khó chịu như thế chứ”.
Hạ Yên khổ mà không thể nói ra, đành cười trừ cho qua chuyện. Nào ngờ Hạ Vũ Thường không chịu bỏ qua, tiếp tục suy đoán tiếp.
“Em đi với ai hả? Không muốn người ta bắt gặp chị sao”.
Theo lẽ thường thì đều nghĩ theo chiều hướng Hạ Yên không muốn bị Hạ Vũ Thường bắt gặp đang đi với bạn mình, chỉ có bà chị khác người này lại suy đoán theo hướng ngược lại, thế nhưng đau khổ là nó lại hoàn toàn chính xác mới chết. Hạ Yên đang không biết làm thế nào cho ổn thỏa thì xe Lam Hàm đã ra, dừng ngay bên cạnh cô.
Hạ Vũ Thường còn lạ gì chiếc xe này, cô vừa nhìn thấy nó thì ngay lập tức bốc hỏa, khi nhìn thấy người từ trên xe bước xuống thì cơn phẫn nộ cũng bùng phát luôn.
“Hạ Yên, chuyện này là sao?”
Là sao gì chứ. Đúng là Bùi Tử Nam hại chết cô rồi.
“Chị, chuyện này….”
Không đợi cô nói hết câu, Hạ Vũ Thường đã cả vú lấp miệng em, lớn giọng chất vấn.
“Em nói em đi với bạn mà, bạn mà như thế này sao”.
Hạ Vũ Thường ánh mắt như tóe lửa nhìn Hạ Yên, nhưng tay lại chỉ thẳng về hướng Lam Hàm vừa bước xuống xe.
“Không như chị nghĩ đâu, về nhà em sẽ giải thích với chị”.
Đây là chỗ đậu xe, người ra người vào rất đông, Hạ Yên không muốn gây sự chú ý nên đành nhẹ giọng nói với chị mình.
“Tôi đã nhìn thấy hết rồi, có gì mà cần phải giải thích chứ”.
Hạ Vũ Thường lùi lại vài bước, hết nhìn Hạ Yên lại nhìn Lam Hàm.
“Các người, các người được lắm….Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu”.
Hạ Yên rất muốn bổ não Hạ Vũ Thường ra xem có cái gì ở trong đó, cô vừa tức vừa phải cố nhẫn nhịn, kiềm giọng nói.
“Chị đừng tự suy đoán lung tung, em đã nói là để về nhà em kể mọi chuyện cho chị nghe rồi cơ mà”.
Hạ Vũ Thường lúc này đã không còn bình tĩnh, nào nghe lọt tai Hạ Yên nói điều gì, thấy một vài người đang nhìn về hướng này, chị ta cố gắng nói thật lớn.
“Haha, Hạ Yên, mày giỏi lắm, là chồng của chị gái mà mày cũng không tha nữa hả”.
Nghe đến đây thì chính Lam Hàm cũng không nhịn được nữa, anh trầm giọng quát Hạ Vũ Thường.
“Cô đừng ăn nói lung tung, kẻo sau này lại hối hận không kịp”.
Nhưng Hạ Vũ Thường đã như người điên, cô ta không nghe ra hàm ý cảnh cáo của Lam Hàm, trái lại còn cố gắng diễn vai đáng thương cho mọi người xung quanh xem.
“Mọi người lại đây mà xem, em gái với anh rể có tư tình với nhau, thế mà còn tỏ vẻ thanh cao cho ai xem nữa hả”.
Hạ Yên giận đến tái mặt, cô biết Hạ Vũ Thường tính tình nóng nảy, nhưng cũng phải biết đâu là giới hạn chứ.
“Hạ Vũ Thường, chị đừng có bụng ta suy ra bụng người”.
“Tao thích như thế đấy, mày làm gì được tao nào. Cái đồ cướp chồng của chị gái”.
Vừa nói Hạ Vũ Thường vừa lao về phía Hạ Yên, bàn tay giơ lên, muốn dùng hết lực giáng xuống mặt cô.
Hạ Yên thấy thế vội lùi lại sau một bước, nhưng mặt đất vốn không bằng phẳng khiến cô bị hụt chân. Hạ Yên thầm than không ổn, ngay lúc cô nghĩ mình sắp ngã nhào trên mặt đất thì Lam Hàm đã đưa tay giữ người cô lại.
Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn, một tay Lam Hàm đỡ Hạ Yên, tay còn lại phải đẩy người Hạ Vũ Thường ra xa, tránh cho cô ta nổi điên mà tiếp tục xông tới. Thế nhưng do anh dùng lực hơi mạnh, Hạ Vũ Thường lại đi giày cao gót nên không giữ được thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Hạ Yên thấy chị mình bị ngã thì hơi hoảng, cô theo quán tính muốn chạy lại đỡ chị ấy dậy, nhưng Lam Hàm đã cản lại.
“Em lên xe trước đi, để anh”.
Nói xong anh không để ý xem Hạ Yên có đồng ý hay không, mở cửa xe, đẩy cô ngồi vào ghế phụ.
/69
|