Mạc Thương tiến lên, hơi do dự, đột nhiên ra tay đánh mạnh vào trên cổ nam tử, nam tử mồ hôi róc rách bỗng nhiên vùi lấp ở trong hôn mê.
Mạc Thương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói nhỏ: "Chủ Thượng, xin lỗi, ta làm như vậy cũng là vì. . . . . . Bảo vệ ngươi!" Hắn ta nói xong, dùng sức ôm lấy nam tử, thừa dịp sắc trời còn chưa sáng hẳn, đi về Duẫn Thiên cung.
Ánh nến tắt lại sáng, nến đỏ đổi từng cây lại từng cây, cho đến khi mặt trời hơi nhú, sáng sớm không khí trong lành làm nến đỏ dập tắt, lúc này Ngọc Triệt mới từ từ ngước mắt, thức trắng một đêm, giống như cuối cùng cũng thoát khỏi hồi tưởng.
"Hoàng muội, mắt của ngươi. . . . . . Ngươi một đêm không ngủ à?" Tiên Vu bước vào gian phòng, trông thấy trên mặt nữ tử dày đậm quầng thâm, không khỏi khẽ giật mình.
Nữ tử ngước mắt, cười thẳm lặng, hai tay chống ở trên bàn, từ từ ngồi thẳng lên.
Hai chân đã sớm chết lặng, nàng ta lại không có chút cảm giác.
"Ta đỡ ngươi!" Tiên Vu tiến lên, săn sóc dìu đỡ nàng ta đến trên giường.
"Hoàng huynh, ngươi tìm ta có việc ư?" Ngọc Triệt nhẹ nhàng đấm hai chân chết lặng, nhàn nhạt ngước mắt nhìn hắn ta.
Tiên Vu hơi sững sờ, do dự giây lát: "Hoàng muội, ta thấy chúng ta nên trở về nước thôi, tình thế tối hôm qua ngươi cũng thấy, Kim Lang Vương cũng không có thành ý kết thân với nước ta, mặc dù nước ta yếu, nhưng cũng không sợ hắn, huống chi lần này là hắn đuối lý, đầu tiên là gặp phải tập kích ở biên giới nước hắn, hiện tại lại muốn thoái hôn trước mặt mọi người, hắn cho là nước Tiên Nô chúng ta dễ ức hiếp lắm phải không? Chúng ta trở về!"
Tiên Vu thở phì phò mở miệng.
"Hoàng huynh, ngươi ngồi xuống trước đã!" Ngọc Triệt ngước mắt nhìn sang nam tử tức giận đỏ mặt, hơi mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng giật nhẹ vạt áo của hắn ta.
"Hoàng muội, ta thật sự không có lòng bao la như ngươi, chuyện này chúng ta phải nhanh chóng giải quyết, ngày mai sẽ là ngày đại hôn, chúng ta đi từ hôn trước dù sao cũng hơn để Kim Lang Vương tùy tiện đuổi chúng ta đi, huống chi. . . . . ." Tiên Vu dừng lại, chuyển con mắt hỏi nàng ta: "Hắn là nam nhân ngươi muốn à?"
Ngọc Triệt từ từ gật đầu một cái, lại từ từ lắc đầu một cái, hai mắt xanh thẳm giống như biển rộng dần dần lộ ra mê mang và thất vọng.
"Ngươi vừa gật đầu vừa lắc đầu là thế nào? Ai da, ngươi làm ta vội muốn chết!" Tiên Vu không khỏi gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
"Hoàng huynh, tính tình của ngươi chính là như vậy, gặp chuyện luôn thiếu kiên nhẫn, chúng ta còn có một ngày, lửa thực sự cháy đến nơi cũng không phải gấp!" Ngọc Triệt lạnh nhạt mở miệng.
"Ngươi. . . . . ." Tiên Vu vẫn gấp gáp như cũ, đi tới đi lui ở trong phòng.
Ngọc Triệt từ từ chuyển con mắt, xuyên qua cửa gỗ khắc hoa ngưng mắt nhìn bầu trời của Kim Lang Vương triều, mặt trời mọc rồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng trời, chiếu vào trái tim ấm áp. Một lần tình cờ, thế nhưng làm nàng ta chính mắt thấy quá trình nam tử lột xác, nam tử chính là một điều bí ẩn, lại càng làm cho nàng ta khó có thể vứt bỏ.
"Hoàng huynh, phái người đi điều tra về lịch sử của Kim Lang Vương triều, ta muốn biết một chút. . . . . ." Nàng ta dừng lại, trầm mặc.
Tóc dài màu vàng kim như tơ lụa lóe sáng, như là nước lẳng lặng chảy xuôi trên người của hắn, lướt qua trường bào sợi tơ màu đen, vẫn tràn ra trên giường tơ vàng. Tròng mắt xanh u tối, ánh mắt mơ hồ lộ ra một vẻ như gần như xa, giống như chỉ gần trong gang tấc, rồi lại xa cuối chân trời.
"Hoàng thượng!" Mạc Thương tiến lên, cung kính hành lễ.
"Trẫm nhớ, tối hôm qua hẳn là ở Lang viên chứ?" Nam tử từ từ nheo mắt, liếc Mạc Thương hạ mắt cúi đầu một cái.
"Dạ, Hoàng thượng, tối hôm qua có thích khách vào Lang viên, Hoàng thượng bị thích khách đánh ngất xỉu, là Mạc Thương mang Hoàng thượng trở về!" Mạc Thương đã sớm nghĩ kỹ lý do, ứng đối cũng biết hợp lý.
"Thích khách? Một thích khách im hơi lặng tiếng có thể đánh ngã trẫm?" Kim Minh lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt khó nén hoài nghi.
"Phải . . . . . Nhìn bản lĩnh, chắc là. . . . . ." Mạc Thương dừng lại.
"Mặc Trạc?" Giọng của Kim Minh đột nhiên trở nên tàn nhẫn, trên thế giới này, người có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng hắn cũng chỉ có Mặc Trạc!
"Dạ!" Mạc Thương nhẹ giọng đáp, một loại chột dạ khiến đỉnh đầu hắn rủ xuống đất thấp hơn.
"Bắt được không?" Nam tử nhẹ nhàng chuyển con mắt nhìn Mạc Thương, mặc dù biết bản lĩnh của Mặc Trạc, tỷ lệ này cực kỳ bé nhỏ, nhưng mười năm rồi, hắn ngược lại muốn nhìn xem, gia hỏa vẫn dấu kín ở trong bóng tối kia, nếu như bị vạch trần mặt nạ, tháo xuống ngụy trang, là một người nam nhân như thế nào!
"Hoàng thượng. . . . . . Thuộc hạ. . . . . ."
"Được rồi, ta đã biết, bận rộn cả đêm, ngươi cũng mệt mỏi, hãy lui xuống nghỉ ngơi đi!" Kim Minh nhàn nhạt phất tay một cái, không kiên nhẫn nói.
"Dạ, Hoàng thượng!" Mạc Thương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim rốt cuộc tạm để xuống, mệt nhọc cả đêm, bước cũng hơi lề mề.
Tròng mắt dần dần phủ lên một tầng ánh sáng u ám, nam tử ngồi ở giữa ánh nắng mới lên, bóng dáng lạnh lùng giống như ảo giác.
Sáng sớm, Mộ Dung Dẫn cùng với Hoàng Phủ Nam, U Dạ La vào cung, dâng tấu chương liên danh lên Hoàng thượng.
U Dạ La vốn còn hơi do dự, nhưng là trải qua chuyện tối hôm qua, sáng sớm, không cần Mộ Dung Dẫn tới cửa, chính hắn ta tự động tìm tới.
Hắn ta không sẽ cưới ai ngoại trừ nữ tử kia.
Một áp lực vô hình do người ngồi trên vị trí cao kia từ từ phóng xạ bắn ra khiến mỗi người trong ngự thư phòng câm như hến, ngay cả thở hổn hển cũng không dám thở mạnh, hơi thở trên người nam tử tối tăm càng ngày càng đậm, mày rậm càng ngày càng cao, lòng của mọi người cũng càng treo càng cao.
"Hoàng thượng, là Kim Lang Vương triều chúng ta muốn rước dâu trước, nếu như gả Công chúa cho người khác, sợ rằng sẽ bị mọi người chỉ trích, nói Kim Lang Vương triều chúng ta nói không giữ lời, huống chi cho tới nay quan hệ giữa nước Tiên Nô và nước ta đều vô cùng căng thẳng, nếu như Hoàng thượng khư khư cố chấp. . . . . ." Mộ Dung Dẫn hơi dừng lại, ba người cùng nhau quỳ trên mặt đất, "Kính xin Hoàng thượng nghĩ lại!"
"Nghĩ lại?" Nam tử mím môi cười mị hoặc, ánh mắt lạnh lùng rơi vào tấu chương rậm rạp chằng chịt, trên đó ký tên hình thái khác nhau, văn võ cả triều hơn một trăm người ký tên, nghĩ lại, bọn họ rõ ràng là đang bức bách hắn đi vào khuôn khổ!
"Các ngươi đều đã thương nghị xong, tại sao còn phải tấu xin trẫm? Mộ Dung Dẫn, trẫm thật sự đánh giá thấp ngươi, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ đại nhân cũng bị ngươi thu phục, thế nào? Hoàng Phủ đại nhân, ngươi không muốn làm quốc trượng à? Ngươi cũng đã biết, hiện tại Nguyệt phi là người được trẫm sủng ái nhất!" Hắn từ từ nheo mắt, con mắt xanh giống như cỏ xỉ rêu híp lại thật nhỏ, nghênh ngang nhìn Hoàng Phủ Nam, nhàn nhạt tản mát ra mị hoặc, làm bọn họ càng nhìn về phía trên càng thấy nguy hiểm, càng thấy mê người!
"Hoàng thượng, vi thần tự biết nữ nhi ngu dốt, bàn về vẻ thùy mị, tài nghệ hay tất cả đều không phải đối tượng tốt nhất để làm hoàng hậu, hôm qua Ngọc Triệt Công chúa vào triều, tài nghệ độc tấu một khúc tỳ bà trấn áp hoa thơm cỏ lạ, tính tình Công chúa lại ôn hòa, tri thư đạt lễ, tao nhã lịch sự, nếu như phong Công chúa là Hoàng hậu, vậy thật là phúc của Kim Lang Vương triều ta!" Hoàng Phủ Nam cung kính quỳ trên mặt đất, trong lời nói, vui lòng phục tùng, không có một tia sơ hở.
"Thật sao?" Kim Minh lạnh lùng chau chau mày, lại nhìn U Dạ La, mặc dù hắn ta chưa từng mở miệng nói câu nào, nhưng đôi môi mím chặt tạo thành đường cong kiên nghị, hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm hơi gảy nhẹ, mặc dù liễm mắt cúi đầu, nhìn như nhu thuận, sống lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, vẻ hơi cương quyết bướng bỉnh.
"Hoàng thượng anh minh, những câu cựu thần nói là thực!" Hoàng Phủ Nam cúi người bẩm.
"Nếu đã vậy, trước hết ba vị khanh gia hãy bình thân, cho trẫm suy nghĩ một lát!" Kim Minh cười nhạt một tiếng, không biến sắc.
"Tạ Hoàng thượng!" Ba người liếc nhau một cái, thấy Hoàng thượng không có phản đối ra mặt, không khỏi vui mừng nhướng mày, sau khi quỳ xuống đất hành lễ, rối rít lui ra ngoài.
Huy vương phủ, lá cây rơi đầy trên phiến đá xanh trên hành lang, gió vừa thổi, hồng hồng một mảnh giống cánh hoa, bắt đầu chồng chất từng mảnh, âm thầm di động.
Kim Huy lẳng lặng ngồi ở giữa lá cây đây đầy, động cũng không động, lá cây đỏ hồng rơi xuống đầu hắn ta, phủ hắn ta nửa minh nửa muội.
Mộ Dung Vân Cẩm trở về phủ, lo lắng trùng trùng đi tới viện, xa xa nhìn thấy Kim Huy, mi tâm hơi nhăn một cái, vừa muốn xoay người, chỉ nghe thấy nam tử nhàn nhạt mở miệng nói: "Thế nào? Không muốn hàn huyên một chút sao?"
Mộ Dung Vân Cẩm sững sờ, lo lắng xoắn khăn gấm ở trong tay, do dự tiến lên: "Vương gia, hôm qua bồi Thái hậu đánh bài trễ, hiện tại Vân Cẩm hơi mệt, nếu như Vương gia không có chuyện quan trọng, Vân Cẩm muốn đi nghỉ ngơi!"
"Ngươi dĩ nhiên mệt mỏi, đêm hôm khuya khoắt, tình chàng ý thiếp, đã lâu không gặp, tự nhiên mệt mỏi!" Kim Huy lạnh lùng liếc nữ tử, mở miệng âm dương quái khí.
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy gì đó? Vương gia, xin đừng ngậm máu phun người!" Mặt Mộ Dung Vân Cẩm đột nhiên đỏ lên, nàng ta bước bịch bịch xuống bậc thang, mấy bước đi tới trước mặt Kim Huy, nhỏ giọng nói.
"Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không sợ vương phi của mình cho ta cắm sừng đâu, ngươi sợ cái gì?" Kim Huy hơi hạ tầm mắt, giơ tay lên lấy trà trên bàn đá, từ từ uống một ngụm, vẻ mặt tự tại thật ra khiến Mộ Dung Vân Cẩm càng thêm lo lắng.
"Kim Huy, ngươi nói chuyện thì phải chịu trách nhiệm, tối hôm qua Thái hậu muốn ta ở lại, ngươi đã đồng ý, hôm nay ngươi lại dở chứng gì vậy?" Mộ Dung Vân Cẩm thở phì phò đặt khăn gấm trên bàn đá, hai con mắt tròn trịa nhìn chằm chằm Kim Huy.
"Ta cũng không có nói cái gì, hai năm vợ chồng, chúng ta bằng mặt không bằng lòng, thật ra thì ngươi làm cái gì, trong lòng ta vẫn nắm chắc, cho nên mọi người đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, ta đã viết xong hưu thư, để lại ở trong phòng ngủ của ngươi, dọn dẹp một chút đồ đi, từ nay về sau, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường Dương quan của ta, ai cũng không thua thiệt ai cả!" Biểu tình trên mặt nam tử thanh đạm như cũ, gương mặt cũng không vì lời nói kích động của nữ tử mà có bất kỳ xao động nào.
"Ngươi nói cái gì?" Mộ Dung Vân Cẩm đứng ở trước mặt nam tử, lá cây bay xuống, giống nhau hạnh phúc dễ như trở bàn tay của nàng ta.
Kim Huy cũng không lên tiếng nữa, chỉ từ từ đứng lên, phủi lá rụng trên người xuống, đôi tay từ từ gác tại sau lưng, thong thả ung dung vào phòng của hắn ta.
Trên bàn đá, nửa tách trà xanh, sách bên cạnh viết hai chữ Lang viên to đùng.
Sắc mặt Mộ Dung Vân Cẩm đột nhiên xanh mét!
Mộ Dung phủ trang trí hoa lệ, Mộ Dung Dẫn mặt mày hớn hở giải thích với phu nhân chuyện chứng kiến ở Ngự Thư Phòng hôm nay, mặc dù Hoàng thượng không có đồng ý lập tức, nhưng toàn bộ văn võ bá quan thượng triều đều ký tên đồng ý, áp lực lớn mạnh, không sợ Hoàng thượng không khuất phục.
Mộ Dung phu nhân tuổi gần năm mươi thấy hắn ta vui mừng, vì vậy tự mình xuống bếp làm hút điểm tâm nhỏ, mới vừa muốn thưởng thức, cửa phòng khách liền bị người đẩy ra, Mộ Dung Vân Cẩm khóc lóc rối rít xông vào: "Cha, mẹ, các người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi!"
Nữ nhi tóc tai bù xù áo không đủ che thân hù Mộ Dung phu nhân kinh sợ, bịch, toàn bộ điểm tâm nhỏ mới vừa ra lò tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng của Mộ Dung Vân Cẩm không ngừng truyền ra tiếng khóc thút thít, Mộ Dung Dẫn nặng nề than nhẹ một tiếng, bàn tay vỗ vào trên ghế thái sư, ngón trỏ run rẩy chỉ vào gian phòng nữ nhi tức giận nói không ra lời.
"Lão gia, lão gia, xin ông bớt giận, hôm nay đã như vậy, chúng ta nên mau sớm nghĩ biện pháp!" Mộ Dung phu nhân nắm tay ông bao chặt trong lòng bàn tay, dịu dàng khuyên lơn.
"Nghĩ biện pháp? Bà nói thử xem, rốt cuộc có biện pháp gì, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói uy vọng mấy năm làm quan của tôi không còn, nhà Mộ Dung chúng ta vĩnh viễn không có thể diện ở Kim Lang Vương triều! Đều tại bà, dạy dỗ được nữ nhi tốt!" Mộ Dung Dẫn hầm hừ mở miệng.
"Chuyện này không thể trách Vân Cẩm của chúng ta hoàn toàn, đều là Hoàng thượng không tốt, quyến rũ em dâu, Hoàng thượng. . . . . ." Mộ Dung phu nhân vẫn chưa nói hết, lập tức bị Mộ Dung Dẫn che miệng: "Bà à, nên bớt tranh cãi một tí, Hoàng thượng là người có thể tùy tiện nói hay sao?"
"Nhưng Vân Cẩm và Kim Huy chưa từng là phu thê thực sự, ngược lại với Hoàng thượng. . . . . ." Mộ Dung phu nhân sâu kín thở dài, trên mặt che phủ mây mù.
"Một nữ không thể hai phu, mặc kệ Vân Cẩm và Huy vương có là phu thê thực hay không, nàng là Vương phi do Huy vương gia cưới về, hôm nay bị hưu về nhà, chẳng lẽ bà còn muốn lão già này vác mặt mo cầu xin Huy vương hay sao?" Mộ Dung Dẫn nặng nề thở dài nói.
"Không cầu Huy Vương gia có thể cầu Hoàng thượng, Hoàng thượng nên phụ trách với Vân Cẩm của chúng ta, lão gia, bây giờ ông lập tức vào cung dâng tấu, tìm Hoàng thượng đòi một công đạo cho Vân Cẩm của chúng ta!"
"Công đạo? Hoàng thượng ý định khó dò, hỉ nộ vô thường, công đạo, bà nói thật dễ dàng, chuyện này bà muốn lão phu mở miệng như thế nào? Gia môn bất hạnh!"
"Vậy cũng phải giải quyết, thời gian lâu, chuyện Vân Cẩm bị hưu sẽ bị người ta biết, sợ rằng đến lúc đó thật sự là gia môn bất hạnh!"
Mộ Dung Dẫn lâm vào trầm mặc.
Ngự Thư Phòng, Kim Minh dựa nghiêng ở trên giường mềm, từ từ híp mắt, vẻ mặt lười biếng mà hấp dẫn. Trước văn án, Mộ Dung Dẫn đeo mặt mo mang chuyện Huy vương hưu thê kể lại từ đầu tới đuôi một lần.
Nguyên nhân hưu thê, Mộ Dung Dẫn dĩ nhiên phải nhấn mạnh, nếu Hoàng thượng làm ra, sẽ không sợ không thừa nhận.
"Thật sao? Thật đúng là không nghĩ tới!" Khóe môi từ từ cong lên, lộ ra một vẻ hứng thú, trên mặt Kim Minh giống như đang nghe một câu chuyện cũ của người khác, không hề gợn sóng, nhìn Mộ Dung đại nhân có chút kích động, nụ cười khóe môi hắn không nhịn được càng thêm sâu không lường được.
Mộ Dung Dẫn bị những lời này của Kim Minh làm tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, không nghĩ tới, nữ nhi và Hoàng thượng thông dâm, bị Huy vương gia hưu, chuyện cũng phát triển đến trình độ không chịu nổi, Hoàng thượng thế nhưng không có chút khó chịu!
"Còn Huy vương gia? Đối với chuyện này hắn cũng chưa nói gì? Có câu nói, bắt kẻ thông dâm bắt tại trận, bắt tặc nhất định phải có tang***, chẳng lẽ hắn tận mắt nhìn thấy Vân Cẩm thông dâm với người ta rồi sao?" Kim Minh cười ngông cuồng.
*** tang vật, vật chứng.
Trong lòng Mộ Dung Dẫn căm hận, bắt kẻ thông dâm, ai dám đi bắt gian Hoàng thượng? Xem ra chuyện này chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng!
"Mộ Dung đại nhân, nếu không có chứng cớ, vậy tại sao Kim Huy lại chỉ trích Vân Cẩm thông dâm? Theo trẫm, ngươi đi gọi Kim Huy tới đây, trẫm sẽ phân xử thay các ngươi!" Kim Minh cười tà mị, Mộ Dung Dẫn lại tức giận thổ huyết, loại chuyện này đã là ám muội, còn phải tới đối chất với nhau, nữ nhi của mình cũng chính miệng thừa nhận, còn đối chất cái gì? Hắn ta hầm hừ quỳ trên mặt đất ho khan khấu đầu ba cái, phẩy tay áo bỏ đi, chuyến đi này, Mộ Dung Dẫn cấp hỏa công tâm, bệnh không dậy nổi, mấy ngày liên tiếp không có vào triều, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Sau khi Mộ Dung Dẫn đi, Kim Minh hơi nhướng lông mày, mím môi cười một tiếng, Kim Huy, hắn ta rốt cuộc không nhịn được rồi! Được, rất tốt, hắn chờ chính là một ngày này, Kim Lang Vương triều, hắn nhất định phải quậy Kim Lang Vương triều đến long trời lở đất!
"Hoàng thượng, Công chúa Tiên Nô cầu kiến!" Mộ Dung Dẫn mới vừa đi, Trương Anh đã tới bẩm báo, Kim Minh hơi ngẩn ra, hơi nheo mắt lại, tối hôm qua mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng ý định của Công chúa Tiên Nô kín đáo, không phải người thường có thể so bì, lưu lại cuối cùng là phiền phức.
Hắn cười nhạt một tiếng, giống như quyết định được chủ ý, xoay người, lạnh lùng nói: "Tuyên!"
Ngọc Triệt vào Ngự Thư Phòng, một thân trắng noãn như cũ, gần tối ánh mặt trời hơi yếu xuyên qua cửa gỗ tinh xảo chiếu vào, rơi vào áo nàng ta, tạo thành tầng vàng kim nhàn nhạt.
Sau khi nàng ta hành lễ, lẳng lặng nhìn nam tử trước mặt, mím môi hơi cười cười ."Hoàng thượng còn nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua chứ?"
"Tối hôm qua? Chuyện gì?" Kim Minh ngẩn ra, không hiểu ngước mắt nhìn nàng ta.
"Chẳng lẽ Hoàng thượng quên rồi sao?" Mặc dù hôm nay Ngọc Triệt chuẩn bị mục đích tốt, nhưng không có nghĩ đến vừa mở trường, Hoàng thượng thế nhưng không thừa nhận chuyện canh ba hôm qua vô tình gặp được ở trong ngự hoa viên.
"Công chúa là chỉ tối hôm qua ở Khúc Thủy đình sao? Công chúa nói muốn mình chọn lựa người gả?"
"Xuất giá? Khúc Thủy đình?" Ngọc Triệt âm thầm suy nghĩ hai giây, chỉ hơi trố mắt, rất nhanh liền cười như hoa, "Hoàng thượng nói rất đúng, Ngọc Triệt và Hoàng thượng nói chính là chuyện này!"
"Công chúa ngược lại sáng suốt, so với những đại thần sáng suốt kia, Công chúa nói thẳng là, bất luận Công chúa đề nghị vài người với trẫm, trẫm có thể làm chủ cho ngươi!" Kim Minh cười nhạt, nữ tử tự đánh trống lui đường, hắn vui mừng còn không kịp!
"Nếu như Ngọc Triệt nói, người muốn gả là Hoàng thượng người?" Ngọc Triệt đột nhiên dũng cảm ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt nàng ta như kim hoa, giống như chấm nhỏ trong bóng đêm, phát sáng nhàn nhạt, yên lặng thổi gió. "Mặc dù người thân là nhất quốc chi chủ (vua một nước), nhưng dù thế nào thì cũng không thể tự mình làm chuyện mình muốn, không thể muốn người trong lòng mình thích, không thể đến nơi mình muốn đến, những chuyện cầu thân người khác, bao gồm cả người, lại có thể không vì mục đích chính trị? Có điều ngươi và bọn họ không giống nhau, bọn họ có thể hy sinh lợi ích chính trị, mà ngài thì luôn giãy giụa!" Nàng ta bước lên trước, "Đây là số mạng của ngài, cũng là số mạng của Ngọc Triệt, nhất quốc chi chủ đều là thân bất do kỉ, huống chi ta là một nữ tử yếu đuối, sinh ra được chính là lợi thế của phụ hoàng. Có lẽ là như vậy, đối mặt với người đồng mệnh tương liên, ta càng muốn ở lại Kim Lang Vương triều, không bằng chúng ta làm một trao đổi, trao đổi với nhau thứ ngài muốn!"
Kim Minh từ từ ngước mắt, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua kinh ngạc, cho tới bây giờ không có nữ tử nào dám nói chuyện với hắn như vậy, trao đổi? Một danh từ rất mới mẻ.
"Ngươi biết trẫm muốn cái gì?" Hắn lạnh lùng mở miệng, con mắt đen như sao.
"Biên giới hòa bình! Ngày mai là ngày đại hôn của chúng ta cứ tiến hành theo lẽ thường, chỉ là ngài không cần phải cưng chiều ta vì nghĩa vụ, chỉ cần cho ta một chỗ ở, ban thưởng cho ta quyền lợi tự do ra vào ở trong cung, nếu như một ngày kia ta tìm được người trong lòng mình, vậy thì Hoàng thượng, trao đổi của chúng ta sẽ kết thúc, ta vĩnh viễn biến mất khỏi hoàng cung, chỉ là ngài yên tâm, chỉ cần ta còn sống, nước Tiên Nô vĩnh viễn giao hảo với Kim Lang Vương triều. Hoàng thượng nói xem, kế sách của ta có được hay không?" Ngọc Triệt cười nhẹ nhàng, ấm áp, thanh nhã, dịu dàng, nhưng không biết sao nhìn vào trong mắt Kim Minh lại có chút khó chịu.
"Được, làm theo ý ngươi, chỉ là trẫm đột nhiên có hứng thú đối với ngươi!" Kim Minh từ từ đến gần nữ tử, nhẹ nhàng ngửi mùi ngọc lan thơm ngát trên người nàng ta.
"Hoàng thượng, không nên quên ước định của chúng ta!" Nữ tử nhẹ nhàng thoát khỏi nắm tay của hắn, cười nhạt một tiếng, nụ cười xinh đẹp xuất trần, giống như một đóa hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, để cho trong lòng người càng thêm muốn dò xét đến cùng.
Thân là nữ tử thông minh, Ngọc Triệt càng biết lợi dụng vốn liếng của mình!
Ra khỏi Duẫn Thiên cung, trong lòng Ngọc Triệt mặc dù mừng thầm, nhưng có một chuyện cuối cùng không rõ, trong lòng nàng ta thủy chung không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có một người biết đáp án, vì vậy trực tiếp đi bên ngoài cung.
Huy vương phủ, Kim Huy đi vào phòng ngủ, vuốt ve giường lạnh như băng, trái tim không khỏi thoáng qua phiền muộn. Hắn và Mộ Dung Vân Cẩm mặc dù không phải phu thê thực, nhưng dù sao sinh sống trong viện hai năm, hôm nay người đi nhà trống, gió đêm lạnh lẽo, thổi vào làm lòng người càng thêm thê lương.
Hoàng Phủ Xa Nguyệt, Mộ Dung Vân Cẩm, hai người đều là nữ nhân của hắn, nhưng hôm nay lại. . . . . . Hắn ta chợt nhíu mày, oán hận trong ánh mắt bắt đầu cháy rừng rực, ưu nhã lúc trước trên mặt nam tử đã không thấy, hắn ta bước nhanh đến phía trước, hung hăng gạt chăn gấm màu lam xuống đất, sau đó đạp mạnh hai chân.
Có lẽ Kim Nhật nói rất đúng, né tránh sẽ chỉ làm Kim Minh càng thêm được voi đòi tiên, hắn muốn phản kích, phản kích nặng nề, hắn không tin, không tin số mạng của Kim Lang Vương triều đều bị một mình Kim Minh nắm giữ trong tay ngày này qua ngày khác, hắn cũng là con cháu của Kim Lang Vương triều, hắn không thể vĩnh viễn ẩn núp trong bóng tối làm một vật thay thế, làm một Thủ Hộ Giả!
Kiên nghị đột nhiên khuếch tán ở trên mặt của nam nhân.
"Vương gia, Công chúa Tiên Nô đến viếng thăm, nói là có chuyện quan trọng và muốn thương lượng với Vương gia!" Nhung Thiên từ từ gõ cửa phòng nhỏ giọng nói.
"Ngọc Triệt? Nàng ta tới làm gì?" Kim Huy ngẩn ra, hắn ta dường như không có cái gì lui tới với Ngọc Triệt Công chúa!
"Vương gia có gặp hay không?" Nhung Thiên nói năng thận trọng, chỉ sợ chọc Kim Huy giận.
"Gặp, mời nàng ta đi phòng khách!" Kim Huy không do dự tí nào, từ từ sửa sang lại áo nhỏ giọng nói.
"Dạ, Vương gia!" Nhung Thiên lĩnh chỉ đi trước.
Trong phòng khách, Ngọc Triệt ngồi ngay ngắn ở vị trí khách quý, từ từ ngước mắt quan sát bài trí của Vương phủ, thấy Kim Huy tiến đến, không khỏi hơi khom người hành lễ.
"Công chúa đại giá đến thăm, không biết là có chuyện quan trọng gì?" Kim Huy mở miệng khách khí, nụ cười trên khóe môi vĩnh viễn dối trá xa cách như vậy.
Ngọc Triệt hơi cười cười, đối mặt với Kim Huy, nàng ta cũng dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Vương gia có thấy được lúc Hoàng thượng ngủ qua đêm, sợi tóc màu tím nhạt, hai mắt y hệt đầm đen, tính tình khác xa nhau."
Kim Huy ngẩn ra, trong ánh mắt nhanh chóng xông ra cảnh giác, hắn ta nhàn nhạt lắc đầu một cái: "Công chúa thật biết nói đùa, chỉ sợ người hoa mắt? Tóc của Hoàng thượng màu vàng kim, mắt xanh biếc!"
"Vương gia nói không sai, có điều Ngọc Triệt nói là Hoàng thượng thứ hai!" Ngọc Triệt cười nhẹ, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta.
"Lời này nếu như truyền đi, Công chúa, ai cũng không cứu được ngươi!" Sắc mặt Kim Huy tối sầm lại, lạnh lùng mở miệng.
"Ngươi không cần phải uy hiếp ta, Ngọc Triệt ta chịu uy hiếp mà lớn lên, nếu ta dám thẳng thắn hỏi Vương gia, nhất định có nắm chắc cùng đứng trên lập trường với Vương gia, ngày mai chính là ngày đại hôn của Ngọc Triệt và Hoàng thượng, ta chỉ muốn xác nhận một chút, người sắp gả rốt cuộc là người thế nào!" Nữ nhân đột nhiên đứng dậy, ngạo nghễ đứng ở tại chỗ, lạnh lùng mở miệng.
"Cùng lập trường với Bổn vương? Ngươi biết Bổn vương đứng ở trên lập trường nào ư?" Kim Huy sâu kín mà cười.
Ngọc Triệt chau mày, trong ánh mắt thoáng qua tự tin: "Kim Minh thô bạo, hỉ nộ vô thường, chẳng lẽ Vương gia không muốn thay thế ư?"
Kim Huy ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, hắn ta bước nhanh đến phía trước, lạnh lùng nắm lấy cánh tay nữ tử, giọng căm hận nói: "Ngươi nói láo!"
"Ngọc Triệt rốt cuộc có nói bậy hay không, từ phản ứng của vương gia cũng có thể thấy được, trên thế giới này, không người nào nguyện ý may áo cưới cho người ta, chỉ là Vương gia, Ngọc Triệt có thể giúp ngươi có được tất cả những thứ ngươi muốn!" Trên cánh tay mơ hồ truyền tới đau đớn, nhưng chân mày nữ tử cũng chưa từng nhíu một cái.
"Tại sao? Tại sao giúp ta? Mà ngươi, muốn có được cái gì?" Kim Huy ngẩn ra, nói chuyện phiếm với người thông minh, cho tới bây giờ không cần lãng phí quá nhiều môi lưỡi.
"Hoàng thượng có sợi tóc màu tím và tròng mắt màu đen!" Ngọc Triệt nói không lớn, lại giống như nước đọng trên lá sen, nhỏ xuống hồ nước, âm thanh thanh thúy.
Không khí lập tức đọng lại, hai người nhất thời cùng nhau rơi vào trầm mặc.
Chuyện lập hậu bởi vì Mộ Dung Dẫn bệnh nặng cũng tiếp tục trì hoãn, đại hôn giữa Công chúa Tiên Nô và Hoàng thượng vẫn cử hành theo lẽ thường.
Chờ Liễu Nha lấy được tin tức này, đau khổ thế nhưng từ từ tan ra ở trong miệng, nàng ngồi trên lan can ở bên hồ, nhìn mặt trời từ từ lặn về phía Tây, ánh chiều tà tán lạc tại ven hồ, sóng gợn lăn tăn rọi vào mắt nàng. Nàng nguyện không nghĩ gì cả, nhưng tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua giống như là chuyện xưa không ngừng thoáng hiện ở trước mặt nàng.
Mộ Dung Vân Cẩm. . . . . . Liễu Nha không nhịn được ôm chặt hai cánh tay, Mộ Dung Vân Cẩm tồn tại khiến Liễu Nha hoàn toàn thúc đẩy lòng tin với Kim Minh, nhưng. . . . . . Nha Nha, ngươi phải tin tưởng mình —— Kim Nhật van xin và lời nói đầy hi vọng vang dội ở bên tai nàng, làm nàng càng thêm mê mang, tin tưởng trong lòng Kim Minh còn tồn tại một người tốt đẹp, nàng thật sự có thể tin tưởng sao?
Một trận gió lạnh thổi qua, sau lưng của nàng đột nhiên bốc lên khí lạnh, lạnh làm nàng không nhịn được ôm chặt hai cánh tay. Một người tiến về trước, thay nàng phủ thêm áo choàng: "Thời tiết lạnh, cẩn thận gió rét!"
Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, hai mắt nam tử cười chúm chím giọi vào mi mắt của nàng, màu sắc xanh đen giống như một đầm sâu, nhìn không thấy đáy.
"Sao ngươi lại tới đây?" Liễu Nha đột nhiên cảm thấy khổ sở hơn, nếu Kim Huy biết chuyện Mộ Dung Vân Cẩm và Kim Minh tư thông. . . . . . Nàng lắc đầu một cái, cố gắng không để cho mình suy nghĩ, khuôn mặt tươi cười chào đón nam tử.
"Tối hôm qua. . . . . . Ngươi đều thấy?" Kim Huy ngồi ở trên lan can, gần sát nữ tử, nhàn nhạt mở miệng.
Liễu Nha ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn ta.
"Thật ra thì ta sớm biết tất cả, chỉ là. . . . . ." Tầm mắt hắn tịch mịch, "Mặc kệ xảy ra cái gì, ta đều chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đây là sứ mạng cũng là trách nhiệm của ta!"
"Sứ mạng? Trách nhiệm?" Liễu Nha không hiểu, chẳng lẽ chuyện bị người ta cắm sừng cũng là sứ mạng trách nhiệm ư?
"Hiện tại ngươi còn tin tưởng trong lòng Kim Minh còn có một người hiền lành chứ?" Kim Huy cười cười, chuyển con mắt nhìn nàng.
". . . . . ." Liễu Nha trầm mặc, nhưng nàng ngẩng lên rất nhanh, trong ánh mắt nhanh chóng lướt qua kiên quyết: "Ta tin tưởng, tin tưởng!"
Kim Huy nhìn khuôn mặt nữ tử kiên nghị, trong ánh mắt nặng nề, hắn ta đột nhiên cầm hai tay Liễu Nha: "Chẳng lẽ hắn làm ra chuyện kinh khủng như thế, ngươi đều có thể tha thứ cho hắn? Thanh Thanh, ngươi tỉnh lại đi, hắn chính là Kim Minh, hung ác tàn nhẫn, thô bạo, hung tàn, hắn cho là thế giới này đều có lỗi với hắn, thật ra thì hắn lại không biết. . . . . ."
Nam nhân dừng lại, khổ sở nhắm mắt lại.
"Không biết cái gì?" Liễu Nha hỏi dồn.
"Không biết. . . . . . Là hắn, có lỗi với thế giới này!" Lời nói của nam nhân giống như một khối đá lớn, đè nặng trong đầu Liễu Nha.
"Kim Huy. . . . . ." Liễu Nha nhìn mặt nam nhân khổ sở, đột nhiên có chút không biết làm sao. Hiện tại hắn có quyền khổ sở hơn bất luận kẻ nào, đối với nam nhân mà nói, chuyện thê tử phản bội có lẽ là thất bại lớn nhất trên thế giới này!
Nàng cắn chặt môi, từ từ rút cánh tay, kéo đầu nam tử nhẹ nhàng tựa ở đầu vai của nàng, giống như dỗ hài tử, nhẹ nhàng an ủi: "Nếu như ngươi muốn khóc, vậy thì khóc đi, ta biết rõ, ngươi rất thích thê tử của ngươi, nhưng. . . . . ."
Nàng còn trẻ tuổi không biết an ủi thế nào, nàng chỉ biết, lúc nàng khổ sở, liền muốn dựa vào bả vai nãi nãi, nghe nãi nãi kể chuyện xưa.
"Ta kể chuyện xưa cho ngươi nhé? Tên là Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn. . . . . ." Lời nói dịu dàng mang theo tác dụng làm người ta ngủ yên từ từ thấm vào tai của hắn ta, trong mũi tràn đầy hương thơm của nữ tử, trái tim giận đời giống như rốt cuộc tìm được bến bờ, dừng lại, chỉ có giờ khắc này.
"Từ đó Công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử sống hạnh phúc vui vẻ!" Kể chuyện xưa xong, tròng mắt Liễu Nha nhìn sang Kim Huy, hắn ta từ từ nhắm mắt lại ngủ an tường.
Bả vai nhỏ yếu của nữ tử cũng có lực như vậy, rất nhiều năm, hắn ta chưa bao giờ thấy an tâm. Mặc dù nữ tử không biết, trong lòng hắn ta không khổ sở, mà là không cam lòng!
Trăng rằm như lưỡi hái, tỏa ra cả vùng đất, ánh sáng trong trẻo lạnh lùng chói lọi từ từ tán lạc vào hai người ngồi sóng vai, thật ấm áp.
Xa xa, Kim Minh lạnh lùng nhìn tất cả, lạnh lùng nắm lại hai quả đấm. Tức giận vô hình bao phủ nam nhân, chung quanh ba thước, cây cỏ phủ phục xuống đất, cánh hoa mất đi màu sắc.
Mạc Thương không tiếng động đi theo sau nam nhân, cảm nhận được nam tử tóe ra tức giận khổng lồ, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè đặt.
Mạc Thương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói nhỏ: "Chủ Thượng, xin lỗi, ta làm như vậy cũng là vì. . . . . . Bảo vệ ngươi!" Hắn ta nói xong, dùng sức ôm lấy nam tử, thừa dịp sắc trời còn chưa sáng hẳn, đi về Duẫn Thiên cung.
Ánh nến tắt lại sáng, nến đỏ đổi từng cây lại từng cây, cho đến khi mặt trời hơi nhú, sáng sớm không khí trong lành làm nến đỏ dập tắt, lúc này Ngọc Triệt mới từ từ ngước mắt, thức trắng một đêm, giống như cuối cùng cũng thoát khỏi hồi tưởng.
"Hoàng muội, mắt của ngươi. . . . . . Ngươi một đêm không ngủ à?" Tiên Vu bước vào gian phòng, trông thấy trên mặt nữ tử dày đậm quầng thâm, không khỏi khẽ giật mình.
Nữ tử ngước mắt, cười thẳm lặng, hai tay chống ở trên bàn, từ từ ngồi thẳng lên.
Hai chân đã sớm chết lặng, nàng ta lại không có chút cảm giác.
"Ta đỡ ngươi!" Tiên Vu tiến lên, săn sóc dìu đỡ nàng ta đến trên giường.
"Hoàng huynh, ngươi tìm ta có việc ư?" Ngọc Triệt nhẹ nhàng đấm hai chân chết lặng, nhàn nhạt ngước mắt nhìn hắn ta.
Tiên Vu hơi sững sờ, do dự giây lát: "Hoàng muội, ta thấy chúng ta nên trở về nước thôi, tình thế tối hôm qua ngươi cũng thấy, Kim Lang Vương cũng không có thành ý kết thân với nước ta, mặc dù nước ta yếu, nhưng cũng không sợ hắn, huống chi lần này là hắn đuối lý, đầu tiên là gặp phải tập kích ở biên giới nước hắn, hiện tại lại muốn thoái hôn trước mặt mọi người, hắn cho là nước Tiên Nô chúng ta dễ ức hiếp lắm phải không? Chúng ta trở về!"
Tiên Vu thở phì phò mở miệng.
"Hoàng huynh, ngươi ngồi xuống trước đã!" Ngọc Triệt ngước mắt nhìn sang nam tử tức giận đỏ mặt, hơi mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng giật nhẹ vạt áo của hắn ta.
"Hoàng muội, ta thật sự không có lòng bao la như ngươi, chuyện này chúng ta phải nhanh chóng giải quyết, ngày mai sẽ là ngày đại hôn, chúng ta đi từ hôn trước dù sao cũng hơn để Kim Lang Vương tùy tiện đuổi chúng ta đi, huống chi. . . . . ." Tiên Vu dừng lại, chuyển con mắt hỏi nàng ta: "Hắn là nam nhân ngươi muốn à?"
Ngọc Triệt từ từ gật đầu một cái, lại từ từ lắc đầu một cái, hai mắt xanh thẳm giống như biển rộng dần dần lộ ra mê mang và thất vọng.
"Ngươi vừa gật đầu vừa lắc đầu là thế nào? Ai da, ngươi làm ta vội muốn chết!" Tiên Vu không khỏi gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
"Hoàng huynh, tính tình của ngươi chính là như vậy, gặp chuyện luôn thiếu kiên nhẫn, chúng ta còn có một ngày, lửa thực sự cháy đến nơi cũng không phải gấp!" Ngọc Triệt lạnh nhạt mở miệng.
"Ngươi. . . . . ." Tiên Vu vẫn gấp gáp như cũ, đi tới đi lui ở trong phòng.
Ngọc Triệt từ từ chuyển con mắt, xuyên qua cửa gỗ khắc hoa ngưng mắt nhìn bầu trời của Kim Lang Vương triều, mặt trời mọc rồi, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả vùng trời, chiếu vào trái tim ấm áp. Một lần tình cờ, thế nhưng làm nàng ta chính mắt thấy quá trình nam tử lột xác, nam tử chính là một điều bí ẩn, lại càng làm cho nàng ta khó có thể vứt bỏ.
"Hoàng huynh, phái người đi điều tra về lịch sử của Kim Lang Vương triều, ta muốn biết một chút. . . . . ." Nàng ta dừng lại, trầm mặc.
Tóc dài màu vàng kim như tơ lụa lóe sáng, như là nước lẳng lặng chảy xuôi trên người của hắn, lướt qua trường bào sợi tơ màu đen, vẫn tràn ra trên giường tơ vàng. Tròng mắt xanh u tối, ánh mắt mơ hồ lộ ra một vẻ như gần như xa, giống như chỉ gần trong gang tấc, rồi lại xa cuối chân trời.
"Hoàng thượng!" Mạc Thương tiến lên, cung kính hành lễ.
"Trẫm nhớ, tối hôm qua hẳn là ở Lang viên chứ?" Nam tử từ từ nheo mắt, liếc Mạc Thương hạ mắt cúi đầu một cái.
"Dạ, Hoàng thượng, tối hôm qua có thích khách vào Lang viên, Hoàng thượng bị thích khách đánh ngất xỉu, là Mạc Thương mang Hoàng thượng trở về!" Mạc Thương đã sớm nghĩ kỹ lý do, ứng đối cũng biết hợp lý.
"Thích khách? Một thích khách im hơi lặng tiếng có thể đánh ngã trẫm?" Kim Minh lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, trong mắt khó nén hoài nghi.
"Phải . . . . . Nhìn bản lĩnh, chắc là. . . . . ." Mạc Thương dừng lại.
"Mặc Trạc?" Giọng của Kim Minh đột nhiên trở nên tàn nhẫn, trên thế giới này, người có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng hắn cũng chỉ có Mặc Trạc!
"Dạ!" Mạc Thương nhẹ giọng đáp, một loại chột dạ khiến đỉnh đầu hắn rủ xuống đất thấp hơn.
"Bắt được không?" Nam tử nhẹ nhàng chuyển con mắt nhìn Mạc Thương, mặc dù biết bản lĩnh của Mặc Trạc, tỷ lệ này cực kỳ bé nhỏ, nhưng mười năm rồi, hắn ngược lại muốn nhìn xem, gia hỏa vẫn dấu kín ở trong bóng tối kia, nếu như bị vạch trần mặt nạ, tháo xuống ngụy trang, là một người nam nhân như thế nào!
"Hoàng thượng. . . . . . Thuộc hạ. . . . . ."
"Được rồi, ta đã biết, bận rộn cả đêm, ngươi cũng mệt mỏi, hãy lui xuống nghỉ ngơi đi!" Kim Minh nhàn nhạt phất tay một cái, không kiên nhẫn nói.
"Dạ, Hoàng thượng!" Mạc Thương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim rốt cuộc tạm để xuống, mệt nhọc cả đêm, bước cũng hơi lề mề.
Tròng mắt dần dần phủ lên một tầng ánh sáng u ám, nam tử ngồi ở giữa ánh nắng mới lên, bóng dáng lạnh lùng giống như ảo giác.
Sáng sớm, Mộ Dung Dẫn cùng với Hoàng Phủ Nam, U Dạ La vào cung, dâng tấu chương liên danh lên Hoàng thượng.
U Dạ La vốn còn hơi do dự, nhưng là trải qua chuyện tối hôm qua, sáng sớm, không cần Mộ Dung Dẫn tới cửa, chính hắn ta tự động tìm tới.
Hắn ta không sẽ cưới ai ngoại trừ nữ tử kia.
Một áp lực vô hình do người ngồi trên vị trí cao kia từ từ phóng xạ bắn ra khiến mỗi người trong ngự thư phòng câm như hến, ngay cả thở hổn hển cũng không dám thở mạnh, hơi thở trên người nam tử tối tăm càng ngày càng đậm, mày rậm càng ngày càng cao, lòng của mọi người cũng càng treo càng cao.
"Hoàng thượng, là Kim Lang Vương triều chúng ta muốn rước dâu trước, nếu như gả Công chúa cho người khác, sợ rằng sẽ bị mọi người chỉ trích, nói Kim Lang Vương triều chúng ta nói không giữ lời, huống chi cho tới nay quan hệ giữa nước Tiên Nô và nước ta đều vô cùng căng thẳng, nếu như Hoàng thượng khư khư cố chấp. . . . . ." Mộ Dung Dẫn hơi dừng lại, ba người cùng nhau quỳ trên mặt đất, "Kính xin Hoàng thượng nghĩ lại!"
"Nghĩ lại?" Nam tử mím môi cười mị hoặc, ánh mắt lạnh lùng rơi vào tấu chương rậm rạp chằng chịt, trên đó ký tên hình thái khác nhau, văn võ cả triều hơn một trăm người ký tên, nghĩ lại, bọn họ rõ ràng là đang bức bách hắn đi vào khuôn khổ!
"Các ngươi đều đã thương nghị xong, tại sao còn phải tấu xin trẫm? Mộ Dung Dẫn, trẫm thật sự đánh giá thấp ngươi, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ đại nhân cũng bị ngươi thu phục, thế nào? Hoàng Phủ đại nhân, ngươi không muốn làm quốc trượng à? Ngươi cũng đã biết, hiện tại Nguyệt phi là người được trẫm sủng ái nhất!" Hắn từ từ nheo mắt, con mắt xanh giống như cỏ xỉ rêu híp lại thật nhỏ, nghênh ngang nhìn Hoàng Phủ Nam, nhàn nhạt tản mát ra mị hoặc, làm bọn họ càng nhìn về phía trên càng thấy nguy hiểm, càng thấy mê người!
"Hoàng thượng, vi thần tự biết nữ nhi ngu dốt, bàn về vẻ thùy mị, tài nghệ hay tất cả đều không phải đối tượng tốt nhất để làm hoàng hậu, hôm qua Ngọc Triệt Công chúa vào triều, tài nghệ độc tấu một khúc tỳ bà trấn áp hoa thơm cỏ lạ, tính tình Công chúa lại ôn hòa, tri thư đạt lễ, tao nhã lịch sự, nếu như phong Công chúa là Hoàng hậu, vậy thật là phúc của Kim Lang Vương triều ta!" Hoàng Phủ Nam cung kính quỳ trên mặt đất, trong lời nói, vui lòng phục tùng, không có một tia sơ hở.
"Thật sao?" Kim Minh lạnh lùng chau chau mày, lại nhìn U Dạ La, mặc dù hắn ta chưa từng mở miệng nói câu nào, nhưng đôi môi mím chặt tạo thành đường cong kiên nghị, hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm hơi gảy nhẹ, mặc dù liễm mắt cúi đầu, nhìn như nhu thuận, sống lưng lại ưỡn lên thẳng tắp, vẻ hơi cương quyết bướng bỉnh.
"Hoàng thượng anh minh, những câu cựu thần nói là thực!" Hoàng Phủ Nam cúi người bẩm.
"Nếu đã vậy, trước hết ba vị khanh gia hãy bình thân, cho trẫm suy nghĩ một lát!" Kim Minh cười nhạt một tiếng, không biến sắc.
"Tạ Hoàng thượng!" Ba người liếc nhau một cái, thấy Hoàng thượng không có phản đối ra mặt, không khỏi vui mừng nhướng mày, sau khi quỳ xuống đất hành lễ, rối rít lui ra ngoài.
Huy vương phủ, lá cây rơi đầy trên phiến đá xanh trên hành lang, gió vừa thổi, hồng hồng một mảnh giống cánh hoa, bắt đầu chồng chất từng mảnh, âm thầm di động.
Kim Huy lẳng lặng ngồi ở giữa lá cây đây đầy, động cũng không động, lá cây đỏ hồng rơi xuống đầu hắn ta, phủ hắn ta nửa minh nửa muội.
Mộ Dung Vân Cẩm trở về phủ, lo lắng trùng trùng đi tới viện, xa xa nhìn thấy Kim Huy, mi tâm hơi nhăn một cái, vừa muốn xoay người, chỉ nghe thấy nam tử nhàn nhạt mở miệng nói: "Thế nào? Không muốn hàn huyên một chút sao?"
Mộ Dung Vân Cẩm sững sờ, lo lắng xoắn khăn gấm ở trong tay, do dự tiến lên: "Vương gia, hôm qua bồi Thái hậu đánh bài trễ, hiện tại Vân Cẩm hơi mệt, nếu như Vương gia không có chuyện quan trọng, Vân Cẩm muốn đi nghỉ ngơi!"
"Ngươi dĩ nhiên mệt mỏi, đêm hôm khuya khoắt, tình chàng ý thiếp, đã lâu không gặp, tự nhiên mệt mỏi!" Kim Huy lạnh lùng liếc nữ tử, mở miệng âm dương quái khí.
"Ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy gì đó? Vương gia, xin đừng ngậm máu phun người!" Mặt Mộ Dung Vân Cẩm đột nhiên đỏ lên, nàng ta bước bịch bịch xuống bậc thang, mấy bước đi tới trước mặt Kim Huy, nhỏ giọng nói.
"Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không sợ vương phi của mình cho ta cắm sừng đâu, ngươi sợ cái gì?" Kim Huy hơi hạ tầm mắt, giơ tay lên lấy trà trên bàn đá, từ từ uống một ngụm, vẻ mặt tự tại thật ra khiến Mộ Dung Vân Cẩm càng thêm lo lắng.
"Kim Huy, ngươi nói chuyện thì phải chịu trách nhiệm, tối hôm qua Thái hậu muốn ta ở lại, ngươi đã đồng ý, hôm nay ngươi lại dở chứng gì vậy?" Mộ Dung Vân Cẩm thở phì phò đặt khăn gấm trên bàn đá, hai con mắt tròn trịa nhìn chằm chằm Kim Huy.
"Ta cũng không có nói cái gì, hai năm vợ chồng, chúng ta bằng mặt không bằng lòng, thật ra thì ngươi làm cái gì, trong lòng ta vẫn nắm chắc, cho nên mọi người đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, ta đã viết xong hưu thư, để lại ở trong phòng ngủ của ngươi, dọn dẹp một chút đồ đi, từ nay về sau, ngươi đi cầu độc mộc của ngươi, ta đi đường Dương quan của ta, ai cũng không thua thiệt ai cả!" Biểu tình trên mặt nam tử thanh đạm như cũ, gương mặt cũng không vì lời nói kích động của nữ tử mà có bất kỳ xao động nào.
"Ngươi nói cái gì?" Mộ Dung Vân Cẩm đứng ở trước mặt nam tử, lá cây bay xuống, giống nhau hạnh phúc dễ như trở bàn tay của nàng ta.
Kim Huy cũng không lên tiếng nữa, chỉ từ từ đứng lên, phủi lá rụng trên người xuống, đôi tay từ từ gác tại sau lưng, thong thả ung dung vào phòng của hắn ta.
Trên bàn đá, nửa tách trà xanh, sách bên cạnh viết hai chữ Lang viên to đùng.
Sắc mặt Mộ Dung Vân Cẩm đột nhiên xanh mét!
Mộ Dung phủ trang trí hoa lệ, Mộ Dung Dẫn mặt mày hớn hở giải thích với phu nhân chuyện chứng kiến ở Ngự Thư Phòng hôm nay, mặc dù Hoàng thượng không có đồng ý lập tức, nhưng toàn bộ văn võ bá quan thượng triều đều ký tên đồng ý, áp lực lớn mạnh, không sợ Hoàng thượng không khuất phục.
Mộ Dung phu nhân tuổi gần năm mươi thấy hắn ta vui mừng, vì vậy tự mình xuống bếp làm hút điểm tâm nhỏ, mới vừa muốn thưởng thức, cửa phòng khách liền bị người đẩy ra, Mộ Dung Vân Cẩm khóc lóc rối rít xông vào: "Cha, mẹ, các người nhất định phải làm chủ cho nữ nhi!"
Nữ nhi tóc tai bù xù áo không đủ che thân hù Mộ Dung phu nhân kinh sợ, bịch, toàn bộ điểm tâm nhỏ mới vừa ra lò tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng của Mộ Dung Vân Cẩm không ngừng truyền ra tiếng khóc thút thít, Mộ Dung Dẫn nặng nề than nhẹ một tiếng, bàn tay vỗ vào trên ghế thái sư, ngón trỏ run rẩy chỉ vào gian phòng nữ nhi tức giận nói không ra lời.
"Lão gia, lão gia, xin ông bớt giận, hôm nay đã như vậy, chúng ta nên mau sớm nghĩ biện pháp!" Mộ Dung phu nhân nắm tay ông bao chặt trong lòng bàn tay, dịu dàng khuyên lơn.
"Nghĩ biện pháp? Bà nói thử xem, rốt cuộc có biện pháp gì, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói uy vọng mấy năm làm quan của tôi không còn, nhà Mộ Dung chúng ta vĩnh viễn không có thể diện ở Kim Lang Vương triều! Đều tại bà, dạy dỗ được nữ nhi tốt!" Mộ Dung Dẫn hầm hừ mở miệng.
"Chuyện này không thể trách Vân Cẩm của chúng ta hoàn toàn, đều là Hoàng thượng không tốt, quyến rũ em dâu, Hoàng thượng. . . . . ." Mộ Dung phu nhân vẫn chưa nói hết, lập tức bị Mộ Dung Dẫn che miệng: "Bà à, nên bớt tranh cãi một tí, Hoàng thượng là người có thể tùy tiện nói hay sao?"
"Nhưng Vân Cẩm và Kim Huy chưa từng là phu thê thực sự, ngược lại với Hoàng thượng. . . . . ." Mộ Dung phu nhân sâu kín thở dài, trên mặt che phủ mây mù.
"Một nữ không thể hai phu, mặc kệ Vân Cẩm và Huy vương có là phu thê thực hay không, nàng là Vương phi do Huy vương gia cưới về, hôm nay bị hưu về nhà, chẳng lẽ bà còn muốn lão già này vác mặt mo cầu xin Huy vương hay sao?" Mộ Dung Dẫn nặng nề thở dài nói.
"Không cầu Huy Vương gia có thể cầu Hoàng thượng, Hoàng thượng nên phụ trách với Vân Cẩm của chúng ta, lão gia, bây giờ ông lập tức vào cung dâng tấu, tìm Hoàng thượng đòi một công đạo cho Vân Cẩm của chúng ta!"
"Công đạo? Hoàng thượng ý định khó dò, hỉ nộ vô thường, công đạo, bà nói thật dễ dàng, chuyện này bà muốn lão phu mở miệng như thế nào? Gia môn bất hạnh!"
"Vậy cũng phải giải quyết, thời gian lâu, chuyện Vân Cẩm bị hưu sẽ bị người ta biết, sợ rằng đến lúc đó thật sự là gia môn bất hạnh!"
Mộ Dung Dẫn lâm vào trầm mặc.
Ngự Thư Phòng, Kim Minh dựa nghiêng ở trên giường mềm, từ từ híp mắt, vẻ mặt lười biếng mà hấp dẫn. Trước văn án, Mộ Dung Dẫn đeo mặt mo mang chuyện Huy vương hưu thê kể lại từ đầu tới đuôi một lần.
Nguyên nhân hưu thê, Mộ Dung Dẫn dĩ nhiên phải nhấn mạnh, nếu Hoàng thượng làm ra, sẽ không sợ không thừa nhận.
"Thật sao? Thật đúng là không nghĩ tới!" Khóe môi từ từ cong lên, lộ ra một vẻ hứng thú, trên mặt Kim Minh giống như đang nghe một câu chuyện cũ của người khác, không hề gợn sóng, nhìn Mộ Dung đại nhân có chút kích động, nụ cười khóe môi hắn không nhịn được càng thêm sâu không lường được.
Mộ Dung Dẫn bị những lời này của Kim Minh làm tức đến thiếu chút nữa thổ huyết, không nghĩ tới, nữ nhi và Hoàng thượng thông dâm, bị Huy vương gia hưu, chuyện cũng phát triển đến trình độ không chịu nổi, Hoàng thượng thế nhưng không có chút khó chịu!
"Còn Huy vương gia? Đối với chuyện này hắn cũng chưa nói gì? Có câu nói, bắt kẻ thông dâm bắt tại trận, bắt tặc nhất định phải có tang***, chẳng lẽ hắn tận mắt nhìn thấy Vân Cẩm thông dâm với người ta rồi sao?" Kim Minh cười ngông cuồng.
*** tang vật, vật chứng.
Trong lòng Mộ Dung Dẫn căm hận, bắt kẻ thông dâm, ai dám đi bắt gian Hoàng thượng? Xem ra chuyện này chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng!
"Mộ Dung đại nhân, nếu không có chứng cớ, vậy tại sao Kim Huy lại chỉ trích Vân Cẩm thông dâm? Theo trẫm, ngươi đi gọi Kim Huy tới đây, trẫm sẽ phân xử thay các ngươi!" Kim Minh cười tà mị, Mộ Dung Dẫn lại tức giận thổ huyết, loại chuyện này đã là ám muội, còn phải tới đối chất với nhau, nữ nhi của mình cũng chính miệng thừa nhận, còn đối chất cái gì? Hắn ta hầm hừ quỳ trên mặt đất ho khan khấu đầu ba cái, phẩy tay áo bỏ đi, chuyến đi này, Mộ Dung Dẫn cấp hỏa công tâm, bệnh không dậy nổi, mấy ngày liên tiếp không có vào triều, dĩ nhiên, đây là nói sau.
Sau khi Mộ Dung Dẫn đi, Kim Minh hơi nhướng lông mày, mím môi cười một tiếng, Kim Huy, hắn ta rốt cuộc không nhịn được rồi! Được, rất tốt, hắn chờ chính là một ngày này, Kim Lang Vương triều, hắn nhất định phải quậy Kim Lang Vương triều đến long trời lở đất!
"Hoàng thượng, Công chúa Tiên Nô cầu kiến!" Mộ Dung Dẫn mới vừa đi, Trương Anh đã tới bẩm báo, Kim Minh hơi ngẩn ra, hơi nheo mắt lại, tối hôm qua mặc dù chỉ gặp mặt một lần, nhưng ý định của Công chúa Tiên Nô kín đáo, không phải người thường có thể so bì, lưu lại cuối cùng là phiền phức.
Hắn cười nhạt một tiếng, giống như quyết định được chủ ý, xoay người, lạnh lùng nói: "Tuyên!"
Ngọc Triệt vào Ngự Thư Phòng, một thân trắng noãn như cũ, gần tối ánh mặt trời hơi yếu xuyên qua cửa gỗ tinh xảo chiếu vào, rơi vào áo nàng ta, tạo thành tầng vàng kim nhàn nhạt.
Sau khi nàng ta hành lễ, lẳng lặng nhìn nam tử trước mặt, mím môi hơi cười cười ."Hoàng thượng còn nhớ rõ chuyện tối ngày hôm qua chứ?"
"Tối hôm qua? Chuyện gì?" Kim Minh ngẩn ra, không hiểu ngước mắt nhìn nàng ta.
"Chẳng lẽ Hoàng thượng quên rồi sao?" Mặc dù hôm nay Ngọc Triệt chuẩn bị mục đích tốt, nhưng không có nghĩ đến vừa mở trường, Hoàng thượng thế nhưng không thừa nhận chuyện canh ba hôm qua vô tình gặp được ở trong ngự hoa viên.
"Công chúa là chỉ tối hôm qua ở Khúc Thủy đình sao? Công chúa nói muốn mình chọn lựa người gả?"
"Xuất giá? Khúc Thủy đình?" Ngọc Triệt âm thầm suy nghĩ hai giây, chỉ hơi trố mắt, rất nhanh liền cười như hoa, "Hoàng thượng nói rất đúng, Ngọc Triệt và Hoàng thượng nói chính là chuyện này!"
"Công chúa ngược lại sáng suốt, so với những đại thần sáng suốt kia, Công chúa nói thẳng là, bất luận Công chúa đề nghị vài người với trẫm, trẫm có thể làm chủ cho ngươi!" Kim Minh cười nhạt, nữ tử tự đánh trống lui đường, hắn vui mừng còn không kịp!
"Nếu như Ngọc Triệt nói, người muốn gả là Hoàng thượng người?" Ngọc Triệt đột nhiên dũng cảm ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt nàng ta như kim hoa, giống như chấm nhỏ trong bóng đêm, phát sáng nhàn nhạt, yên lặng thổi gió. "Mặc dù người thân là nhất quốc chi chủ (vua một nước), nhưng dù thế nào thì cũng không thể tự mình làm chuyện mình muốn, không thể muốn người trong lòng mình thích, không thể đến nơi mình muốn đến, những chuyện cầu thân người khác, bao gồm cả người, lại có thể không vì mục đích chính trị? Có điều ngươi và bọn họ không giống nhau, bọn họ có thể hy sinh lợi ích chính trị, mà ngài thì luôn giãy giụa!" Nàng ta bước lên trước, "Đây là số mạng của ngài, cũng là số mạng của Ngọc Triệt, nhất quốc chi chủ đều là thân bất do kỉ, huống chi ta là một nữ tử yếu đuối, sinh ra được chính là lợi thế của phụ hoàng. Có lẽ là như vậy, đối mặt với người đồng mệnh tương liên, ta càng muốn ở lại Kim Lang Vương triều, không bằng chúng ta làm một trao đổi, trao đổi với nhau thứ ngài muốn!"
Kim Minh từ từ ngước mắt, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua kinh ngạc, cho tới bây giờ không có nữ tử nào dám nói chuyện với hắn như vậy, trao đổi? Một danh từ rất mới mẻ.
"Ngươi biết trẫm muốn cái gì?" Hắn lạnh lùng mở miệng, con mắt đen như sao.
"Biên giới hòa bình! Ngày mai là ngày đại hôn của chúng ta cứ tiến hành theo lẽ thường, chỉ là ngài không cần phải cưng chiều ta vì nghĩa vụ, chỉ cần cho ta một chỗ ở, ban thưởng cho ta quyền lợi tự do ra vào ở trong cung, nếu như một ngày kia ta tìm được người trong lòng mình, vậy thì Hoàng thượng, trao đổi của chúng ta sẽ kết thúc, ta vĩnh viễn biến mất khỏi hoàng cung, chỉ là ngài yên tâm, chỉ cần ta còn sống, nước Tiên Nô vĩnh viễn giao hảo với Kim Lang Vương triều. Hoàng thượng nói xem, kế sách của ta có được hay không?" Ngọc Triệt cười nhẹ nhàng, ấm áp, thanh nhã, dịu dàng, nhưng không biết sao nhìn vào trong mắt Kim Minh lại có chút khó chịu.
"Được, làm theo ý ngươi, chỉ là trẫm đột nhiên có hứng thú đối với ngươi!" Kim Minh từ từ đến gần nữ tử, nhẹ nhàng ngửi mùi ngọc lan thơm ngát trên người nàng ta.
"Hoàng thượng, không nên quên ước định của chúng ta!" Nữ tử nhẹ nhàng thoát khỏi nắm tay của hắn, cười nhạt một tiếng, nụ cười xinh đẹp xuất trần, giống như một đóa hoa sen từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, để cho trong lòng người càng thêm muốn dò xét đến cùng.
Thân là nữ tử thông minh, Ngọc Triệt càng biết lợi dụng vốn liếng của mình!
Ra khỏi Duẫn Thiên cung, trong lòng Ngọc Triệt mặc dù mừng thầm, nhưng có một chuyện cuối cùng không rõ, trong lòng nàng ta thủy chung không yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có một người biết đáp án, vì vậy trực tiếp đi bên ngoài cung.
Huy vương phủ, Kim Huy đi vào phòng ngủ, vuốt ve giường lạnh như băng, trái tim không khỏi thoáng qua phiền muộn. Hắn và Mộ Dung Vân Cẩm mặc dù không phải phu thê thực, nhưng dù sao sinh sống trong viện hai năm, hôm nay người đi nhà trống, gió đêm lạnh lẽo, thổi vào làm lòng người càng thêm thê lương.
Hoàng Phủ Xa Nguyệt, Mộ Dung Vân Cẩm, hai người đều là nữ nhân của hắn, nhưng hôm nay lại. . . . . . Hắn ta chợt nhíu mày, oán hận trong ánh mắt bắt đầu cháy rừng rực, ưu nhã lúc trước trên mặt nam tử đã không thấy, hắn ta bước nhanh đến phía trước, hung hăng gạt chăn gấm màu lam xuống đất, sau đó đạp mạnh hai chân.
Có lẽ Kim Nhật nói rất đúng, né tránh sẽ chỉ làm Kim Minh càng thêm được voi đòi tiên, hắn muốn phản kích, phản kích nặng nề, hắn không tin, không tin số mạng của Kim Lang Vương triều đều bị một mình Kim Minh nắm giữ trong tay ngày này qua ngày khác, hắn cũng là con cháu của Kim Lang Vương triều, hắn không thể vĩnh viễn ẩn núp trong bóng tối làm một vật thay thế, làm một Thủ Hộ Giả!
Kiên nghị đột nhiên khuếch tán ở trên mặt của nam nhân.
"Vương gia, Công chúa Tiên Nô đến viếng thăm, nói là có chuyện quan trọng và muốn thương lượng với Vương gia!" Nhung Thiên từ từ gõ cửa phòng nhỏ giọng nói.
"Ngọc Triệt? Nàng ta tới làm gì?" Kim Huy ngẩn ra, hắn ta dường như không có cái gì lui tới với Ngọc Triệt Công chúa!
"Vương gia có gặp hay không?" Nhung Thiên nói năng thận trọng, chỉ sợ chọc Kim Huy giận.
"Gặp, mời nàng ta đi phòng khách!" Kim Huy không do dự tí nào, từ từ sửa sang lại áo nhỏ giọng nói.
"Dạ, Vương gia!" Nhung Thiên lĩnh chỉ đi trước.
Trong phòng khách, Ngọc Triệt ngồi ngay ngắn ở vị trí khách quý, từ từ ngước mắt quan sát bài trí của Vương phủ, thấy Kim Huy tiến đến, không khỏi hơi khom người hành lễ.
"Công chúa đại giá đến thăm, không biết là có chuyện quan trọng gì?" Kim Huy mở miệng khách khí, nụ cười trên khóe môi vĩnh viễn dối trá xa cách như vậy.
Ngọc Triệt hơi cười cười, đối mặt với Kim Huy, nàng ta cũng dứt khoát, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Vương gia có thấy được lúc Hoàng thượng ngủ qua đêm, sợi tóc màu tím nhạt, hai mắt y hệt đầm đen, tính tình khác xa nhau."
Kim Huy ngẩn ra, trong ánh mắt nhanh chóng xông ra cảnh giác, hắn ta nhàn nhạt lắc đầu một cái: "Công chúa thật biết nói đùa, chỉ sợ người hoa mắt? Tóc của Hoàng thượng màu vàng kim, mắt xanh biếc!"
"Vương gia nói không sai, có điều Ngọc Triệt nói là Hoàng thượng thứ hai!" Ngọc Triệt cười nhẹ, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta.
"Lời này nếu như truyền đi, Công chúa, ai cũng không cứu được ngươi!" Sắc mặt Kim Huy tối sầm lại, lạnh lùng mở miệng.
"Ngươi không cần phải uy hiếp ta, Ngọc Triệt ta chịu uy hiếp mà lớn lên, nếu ta dám thẳng thắn hỏi Vương gia, nhất định có nắm chắc cùng đứng trên lập trường với Vương gia, ngày mai chính là ngày đại hôn của Ngọc Triệt và Hoàng thượng, ta chỉ muốn xác nhận một chút, người sắp gả rốt cuộc là người thế nào!" Nữ nhân đột nhiên đứng dậy, ngạo nghễ đứng ở tại chỗ, lạnh lùng mở miệng.
"Cùng lập trường với Bổn vương? Ngươi biết Bổn vương đứng ở trên lập trường nào ư?" Kim Huy sâu kín mà cười.
Ngọc Triệt chau mày, trong ánh mắt thoáng qua tự tin: "Kim Minh thô bạo, hỉ nộ vô thường, chẳng lẽ Vương gia không muốn thay thế ư?"
Kim Huy ngẩn ra, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, hắn ta bước nhanh đến phía trước, lạnh lùng nắm lấy cánh tay nữ tử, giọng căm hận nói: "Ngươi nói láo!"
"Ngọc Triệt rốt cuộc có nói bậy hay không, từ phản ứng của vương gia cũng có thể thấy được, trên thế giới này, không người nào nguyện ý may áo cưới cho người ta, chỉ là Vương gia, Ngọc Triệt có thể giúp ngươi có được tất cả những thứ ngươi muốn!" Trên cánh tay mơ hồ truyền tới đau đớn, nhưng chân mày nữ tử cũng chưa từng nhíu một cái.
"Tại sao? Tại sao giúp ta? Mà ngươi, muốn có được cái gì?" Kim Huy ngẩn ra, nói chuyện phiếm với người thông minh, cho tới bây giờ không cần lãng phí quá nhiều môi lưỡi.
"Hoàng thượng có sợi tóc màu tím và tròng mắt màu đen!" Ngọc Triệt nói không lớn, lại giống như nước đọng trên lá sen, nhỏ xuống hồ nước, âm thanh thanh thúy.
Không khí lập tức đọng lại, hai người nhất thời cùng nhau rơi vào trầm mặc.
Chuyện lập hậu bởi vì Mộ Dung Dẫn bệnh nặng cũng tiếp tục trì hoãn, đại hôn giữa Công chúa Tiên Nô và Hoàng thượng vẫn cử hành theo lẽ thường.
Chờ Liễu Nha lấy được tin tức này, đau khổ thế nhưng từ từ tan ra ở trong miệng, nàng ngồi trên lan can ở bên hồ, nhìn mặt trời từ từ lặn về phía Tây, ánh chiều tà tán lạc tại ven hồ, sóng gợn lăn tăn rọi vào mắt nàng. Nàng nguyện không nghĩ gì cả, nhưng tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua giống như là chuyện xưa không ngừng thoáng hiện ở trước mặt nàng.
Mộ Dung Vân Cẩm. . . . . . Liễu Nha không nhịn được ôm chặt hai cánh tay, Mộ Dung Vân Cẩm tồn tại khiến Liễu Nha hoàn toàn thúc đẩy lòng tin với Kim Minh, nhưng. . . . . . Nha Nha, ngươi phải tin tưởng mình —— Kim Nhật van xin và lời nói đầy hi vọng vang dội ở bên tai nàng, làm nàng càng thêm mê mang, tin tưởng trong lòng Kim Minh còn tồn tại một người tốt đẹp, nàng thật sự có thể tin tưởng sao?
Một trận gió lạnh thổi qua, sau lưng của nàng đột nhiên bốc lên khí lạnh, lạnh làm nàng không nhịn được ôm chặt hai cánh tay. Một người tiến về trước, thay nàng phủ thêm áo choàng: "Thời tiết lạnh, cẩn thận gió rét!"
Liễu Nha ngoái đầu nhìn lại, hai mắt nam tử cười chúm chím giọi vào mi mắt của nàng, màu sắc xanh đen giống như một đầm sâu, nhìn không thấy đáy.
"Sao ngươi lại tới đây?" Liễu Nha đột nhiên cảm thấy khổ sở hơn, nếu Kim Huy biết chuyện Mộ Dung Vân Cẩm và Kim Minh tư thông. . . . . . Nàng lắc đầu một cái, cố gắng không để cho mình suy nghĩ, khuôn mặt tươi cười chào đón nam tử.
"Tối hôm qua. . . . . . Ngươi đều thấy?" Kim Huy ngồi ở trên lan can, gần sát nữ tử, nhàn nhạt mở miệng.
Liễu Nha ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn ta.
"Thật ra thì ta sớm biết tất cả, chỉ là. . . . . ." Tầm mắt hắn tịch mịch, "Mặc kệ xảy ra cái gì, ta đều chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đây là sứ mạng cũng là trách nhiệm của ta!"
"Sứ mạng? Trách nhiệm?" Liễu Nha không hiểu, chẳng lẽ chuyện bị người ta cắm sừng cũng là sứ mạng trách nhiệm ư?
"Hiện tại ngươi còn tin tưởng trong lòng Kim Minh còn có một người hiền lành chứ?" Kim Huy cười cười, chuyển con mắt nhìn nàng.
". . . . . ." Liễu Nha trầm mặc, nhưng nàng ngẩng lên rất nhanh, trong ánh mắt nhanh chóng lướt qua kiên quyết: "Ta tin tưởng, tin tưởng!"
Kim Huy nhìn khuôn mặt nữ tử kiên nghị, trong ánh mắt nặng nề, hắn ta đột nhiên cầm hai tay Liễu Nha: "Chẳng lẽ hắn làm ra chuyện kinh khủng như thế, ngươi đều có thể tha thứ cho hắn? Thanh Thanh, ngươi tỉnh lại đi, hắn chính là Kim Minh, hung ác tàn nhẫn, thô bạo, hung tàn, hắn cho là thế giới này đều có lỗi với hắn, thật ra thì hắn lại không biết. . . . . ."
Nam nhân dừng lại, khổ sở nhắm mắt lại.
"Không biết cái gì?" Liễu Nha hỏi dồn.
"Không biết. . . . . . Là hắn, có lỗi với thế giới này!" Lời nói của nam nhân giống như một khối đá lớn, đè nặng trong đầu Liễu Nha.
"Kim Huy. . . . . ." Liễu Nha nhìn mặt nam nhân khổ sở, đột nhiên có chút không biết làm sao. Hiện tại hắn có quyền khổ sở hơn bất luận kẻ nào, đối với nam nhân mà nói, chuyện thê tử phản bội có lẽ là thất bại lớn nhất trên thế giới này!
Nàng cắn chặt môi, từ từ rút cánh tay, kéo đầu nam tử nhẹ nhàng tựa ở đầu vai của nàng, giống như dỗ hài tử, nhẹ nhàng an ủi: "Nếu như ngươi muốn khóc, vậy thì khóc đi, ta biết rõ, ngươi rất thích thê tử của ngươi, nhưng. . . . . ."
Nàng còn trẻ tuổi không biết an ủi thế nào, nàng chỉ biết, lúc nàng khổ sở, liền muốn dựa vào bả vai nãi nãi, nghe nãi nãi kể chuyện xưa.
"Ta kể chuyện xưa cho ngươi nhé? Tên là Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn. . . . . ." Lời nói dịu dàng mang theo tác dụng làm người ta ngủ yên từ từ thấm vào tai của hắn ta, trong mũi tràn đầy hương thơm của nữ tử, trái tim giận đời giống như rốt cuộc tìm được bến bờ, dừng lại, chỉ có giờ khắc này.
"Từ đó Công chúa Bạch Tuyết và hoàng tử sống hạnh phúc vui vẻ!" Kể chuyện xưa xong, tròng mắt Liễu Nha nhìn sang Kim Huy, hắn ta từ từ nhắm mắt lại ngủ an tường.
Bả vai nhỏ yếu của nữ tử cũng có lực như vậy, rất nhiều năm, hắn ta chưa bao giờ thấy an tâm. Mặc dù nữ tử không biết, trong lòng hắn ta không khổ sở, mà là không cam lòng!
Trăng rằm như lưỡi hái, tỏa ra cả vùng đất, ánh sáng trong trẻo lạnh lùng chói lọi từ từ tán lạc vào hai người ngồi sóng vai, thật ấm áp.
Xa xa, Kim Minh lạnh lùng nhìn tất cả, lạnh lùng nắm lại hai quả đấm. Tức giận vô hình bao phủ nam nhân, chung quanh ba thước, cây cỏ phủ phục xuống đất, cánh hoa mất đi màu sắc.
Mạc Thương không tiếng động đi theo sau nam nhân, cảm nhận được nam tử tóe ra tức giận khổng lồ, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè đặt.
/119
|