Lục Ánh đứng ở sau lưng Liễu Nha đột nhiên rùng mình một cái, móng tay đỏ thắm cơ hồ muốn cấu vào trong tay Liễu Nha.
"Đừng sợ, có ta đây!" Liễu Nha mở miệng thật khẽ, tốn sức rút cánh tay trở về, tránh bị Lục Ánh giày xéo.
"Thanh Thanh, ngươi không sợ sao?" Lục Ánh ngược lại ôm hông của nàng thật chặt. Trước mặt, tiểu thái giám áo đen rũ cụp mặt xách theo một chiếc lồng đèn từ từ đi về phía trước cửa cung.
"Không sợ!" Liễu Nha nói an ủi nàng ta, nàng có võ công, cái gọi là tài cao mật lớn.
"Thanh Thanh, ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi biết võ công khi nào, đánh bọn lão Ngô gào khóc, hơn nữa ngươi thật giống như có chút không giống. . . . . ." Lục Ánh thao thao mở miệng, còn chưa nói xong, tiểu thái giám trước mặt không vui ngoái đầu nhìn lại lườm nàng ta một cái: "Đàng hoàng một chút, cấm nói!"
Liễu Nha bất mãn ngậm miệng nhỏ nhắn lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tiểu thái giám, nếu như ánh mắt có thể giết người, tiểu thái giám đã sớm bị nàng ta cắt thành tám khúc rồi!
Hành lang trong cung thật dài, chuyển qua hai cửa cung, một cửa hông, tiểu thái giám rốt cuộc dừng lại, chỉ vào một gian phòng đen như mực trước mặt, giọng nói lanh lảnh: "Ngươi, đi vào bên trong!" Hắn chỉ chỉ Liễu Nha.
"Ta?" Liễu Nha chỉ chỉ mình, lời còn chưa nói hết, trong phòng đen như mực đột nhiên đốt lên ánh nến, hai cung nữ áo trắng đi ra, tư thế đi bộ giống như cương thi, thẳng tắp, không có chút âm thanh.
"Ta không. . . . . . Ta không!" Lục Ánh đột nhiên giống như điên ôm chặt lấy hông của Liễu Nha, siết nàng cơ hồ không thở nổi.
"Tách họ ra!" Tiểu thái giám lạnh lùng nói, hai cung nữ khoẻ vô cùng, lạnh lùng kéo Lục Ánh tới một bên.
"Các ngươi. . . . . ." Không đợi Liễu Nha nói chuyện, hai người cung nữ một trái một phải, kéo nàng bước lên bậc thang, vào phòng.
"Ầm!" Cửa phòng bị lực mạnh đóng lại, cả căn phòng không sót gì hiện ra ở trước mặt của Liễu Nha, bàn gỗ ghế tử đàn danh quý, màn che màu nâu đỏ lay động, thảm hoa nhiều màu sắc, trên bốn bức tường treo mấy tấm tranh sơn thủy thanh nhã, bài trí cả gian phòng vô cùng khác hẳn với gương mặt lạnh lùng của hai cung nữ.
Liễu Nha còn chưa kịp quan sát hết gian phòng, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai kinh khủng của Lục Ánh. "Không cần, Thanh Thanh, Thanh Thanh!" Tiếng kêu vang dội trong cung điện yên tĩnh có vẻ càng thêm âm trầm quỷ dị.
Trong nội tâm Liễu Nha khẽ động, đột nhiên hiểu tiểu thái giám kia chỉ tạm thời buông tha mình mà thôi, mục tiêu của hắn thực sự là Lục Ánh! Nàng xoay người, muốn xông ra, lại bị hai cung nữ ngăn lại, họ nhìn chằm chằm nàng, mắt cũng không thèm nháy một cái.
"Hắn muốn mang Lục Ánh đi chỗ nào?" Liễu Nha gầm thét lên, hung hăng đập vào cửa phòng.
"Ngươi không phải gấp, trễ nhất đến tháng sau, ngươi cũng sẽ đi chỗ đó!" Một cung nữ hơi lớn tuổi trong đó sâu kín mở miệng, âm thanh của nàng ấy y hệt gió thổi, âm lãnh, làm cho người ta vừa nghe, cả người đều nổi da gà.
"Thúi lắm, xem ra các ngươi đáng đánh đòn, các ngươi tốt nhất nên nói cho ta biết Lục Ánh đi đâu, nếu không. . . . . ." Liễu Nha lớn tiếng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đỉnh làm người thương yêu hiện ra dáng vẻ hung ác muốn giết người cho sảng khoái, chẳng những trăm phần trăm không bùng phát, hơn nữa mâu thuẫn chí cực, chắc hẳn rồi, nét mặt không có lực sát thương chút nào khiến hai vị cung nữ lười phải nháy mắt, hoàn toàn bỏ mặc nàng, một trái một phải, giống như hai Ôn Thần mặt đen giữ cửa.
"Các ngươi làm như ta đang hát sao? Lại dám mặc kệ ta!" Cắn răng nghiến lợi, một cước bay lên đá ngất nữ tử bên trái, cung nữ bên phải trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng ta muốn kêu, lại bị Liễu Nha nhấc chân đá bay đến cạnh cửa, cửa gỗ chạm khắc bởi vì cung nữ va đập, một tiếng cọt kẹt mở ra, ánh trăng sáng ngời chiếu vào.
Nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau khi ẩn thân đến hành lang, vốn tưởng rằng sẽ có người nghe được động tĩnh phía trước ngó nhìn, nhưng không có nghĩ đến cả tòa cung điện trầm lặng, ngay cả tiếng con trùng kêu cũng không có nghe được.
Cẩn thận lộ ra nửa đầu, lúc này Liễu Nha mới phát hiện ra cả tẩm cung đen ngòm, đừng nói là người, dù là con mèo nhỏ cũng không có một con! Nàng đứng dậy, mượn ánh trăng sáng ngời, dọc theo trí nhớ tới hành lang đi tới chỗ mới vừa rồi chia tay cùng Lục Ánh, nơi này có khóm tường vi, hoa màu trắng đẹp đẽ trong ánh trăng mờ, đáng tiếc cả tẩm cung tràn ngập không khí vô cùng quỷ dị, để cho trong lòng người ta không thoải mái.
Nàng đứng tại chỗ, quan sát phương hướng hành lang thông qua, đi ước chừng 200 thước, nàng nhìn thấy một cửa nách, ở bên trong cửa nách, có một tòa cung điện bao phủ trong bóng tối, hình bóng tối tăm, toà kiến trúc không biết tên mờ nhạt ở dưới ánh trăng sáng ngời.
Trong nội tâm Liễu Nha khẽ động, vừa muốn lướt qua cửa nách tiến lên, cung điện bao phủ ở trong đêm tối, đột nhiên phát ra một âm thanh quái dị, ở vị trí khá xa, giống như sói hú.
Liễu Nha xoay người lần nữa, chân nhỏ đi giầy thêu đạp ở trên hành lang lát đá xanh, không có bất kỳ âm thanh nào. Một hồi gió lạnh thổi qua, thế nhưng mang theo mùi máu tanh nồng, đâm thẳng lỗ mũi người. Liễu Nha bước nhanh hơn, ước chừng đi về phía trước 50 thước, nàng đi tới trước điện, trên cửa phòng treo hai miếng gỗ lim danh quý và khóa đồng nặng trĩu.
"Chẳng lẽ không đúng nơi này?" Liễu Nha tiến lên loay hoay khóa đồng, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, sai rồi sao?
Nàng nhụt chí xoay người, đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét, âm thanh này nàng khá quen thuộc, là Lục Ánh! Liễu Nha nhanh chóng xoay người, đầu nhỏ dính vào trên khe cửa nhìn, đôi mắt màu xanh biếc đột nhiên vừa vặn chạm phải đôi mắt nàng, giữa đôi mắt xanh biếc trong suốt phiếm ánh sáng lạnh lùng u ám, phiêu đãng hơi thở tử vong, tản ra cảm giác bị áp bức làm cho người ta hít thở không thông.
Tim nàng đập mạnh, kinh sợ lùi về phía sau ba thước, trong phòng, âm thanh Lục Ánh thét lên càng ngày càng cao.
"Con bà nó, thứ gì thế!" Một dòng máu nóng xông lên trong đầu Liễu Nha, nàng mặc kệ bên trong là yêu ma quỷ quái gì, nàng phải cứu Lục Ánh, nhất định phải cứu, nàng xông lên trước, lại không dám nhìn tình cảnh bên trong, chỉ dồn sức lực lắc mạnh khóa đồng, còn có ngón tay phá xích sắt.
"Keng keng. . . . . ." Xích sắt cùng khóa đồng va chạm ở trong không khí, vang lên tiếng kim loại ma sát, vọng về ở đêm khuya trong cung điện ấy thật chói tai, lúc này Liễu Nha lại không quản được nhiều, nàng đã không quan tâm có kinh động người khác hay không, chỉ điên cuồng dùng sức phá xích sắt, muốn kéo đứt nó.
Lục Ánh ở bên trong, nhất định ở bên trong! Tay của nàng bởi vì đụng chạm mà trở nên sưng đỏ, nhưng khóa đồng cùng xích sắt vẫn tiếp tục treo trên cửa phòng như cũ, cứng rắn.
"Lục Ánh, Lục Ánh, tỷ ở bên trong chứ?" Nàng chaỵ đi đập cửa, lớn tiếng kêu lên tên Lục Ánh, tay nhỏ bé hung hăng vỗ cánh cửa, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng thét chói tai biến thành khóc thút thít: "Thanh Thanh, ta ở đây. . . . . . Ngươi mau cứu ta, cứu ta. . . . . . Aaaaaa!" Âm thanh phía sau lập tức bị một hồi tiếng cắn xé bao phủ, âm thanh kia rõ ràng như vậy, làm cho người ta lập tức rợn cả tóc gáy.
"Lục Ánh, ngươi chờ, chờ!" Liễu Nha vội vàng xoay người lại, muốn tìm một dụng cụ có thể phá cửa phòng, bên trong góc cạnh cửa phòng, một tảng đá lớn phiếm ánh sáng tiến vào mi mắt của nàng.
Nàng xông lên, muốn ôm tảng đá lên, nhưng tảng đá rất lớn, hai cánh tay của nàng vây một vòng cũng không ôm nổi, "A!" Nàng thở khẽ một hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Thanh Thanh. . . . . ." Trong phòng giọng Lục Ánh từ từ yếu ớt, tiếng sói tựa như càng lúc càng lớn.
Chân trời, trăng sáng không ngừng tản ra tia sáng, càng ngày càng sáng.
"Lục Ánh, ngươi chịu đựng, ta sẽ tới cứu ngươi!" Liễu Nha tranh thủ thời gian vội vàng đứng lên, tức đỏ mặt, đôi tay lao đao nắm chặt tảng đá kia, trong lòng âm thầm đếm một hai ba, hai mắt nhắm lại, dùng hết tất cả hơi sức, hòn đá kia từ từ dời xa mặt đất.
Liễu Nha vui mừng trong lòng, cũng không dám lười biếng, tảng đá quá nặng, nàng đã không thể chuyển bước, chỉ khéo léo vòng một góc độ, khiến thân thể nhắm ngay cửa phòng.
Dùng hết toàn lực, lảo đảo đi tới một bước, thân thể lại lảo đảo nghiêng về trước, thân thể ôm đá vừa đúng hung hăng đập vào trên cửa phòng.
"A!" Liễu Nha kêu khẽ một tiếng, biết rất rõ ràng sẽ làm bị thương đến chính mình, nhưng vẫn ôm thật chặt, cùng hòn đá kia cùng nhau đụng vào trên cửa phòng gỗ lim.
Một tiếng ầm vang, cửa phòng phịch một tiếng đổ trên mặt đất, khóa đồng cùng xích sắt hoàn hảo như cũ, nhưng bởi vì Liễu Nha dùng lực mạnh, bản lề hai bên cửa phòng bật ra!
Tảng đá lăn ra ngoài, Liễu Nha theo sát nhào vào trên đất, cánh tay nặng nề đập trên đất, lại tăng thêm sức nặng của mình, đau tái lòng, Liễu Nha kêu một tiếng ai da.
"Bịch bịch!" Trước mặt đột nhiên vang lên âm thanh khả nghi, giống như là âm thanh con vật khổng lồ di động trên mặt đất, không đợi Liễu Nha đứng dậy từ dưới đất, mùi máu tanh nồng đậm nhanh chóng đến gần nàng, hô hấp của nàng cứng lại, thân thể cứng đờ, trong đầu đột nhiên xuất hiện ánh mắt màu xanh biếc, nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể nhất thời cứng lại, chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên não. . . . . . Cái gì cũng không thể suy nghĩ. . . . . .
"Đừng sợ, có ta đây!" Liễu Nha mở miệng thật khẽ, tốn sức rút cánh tay trở về, tránh bị Lục Ánh giày xéo.
"Thanh Thanh, ngươi không sợ sao?" Lục Ánh ngược lại ôm hông của nàng thật chặt. Trước mặt, tiểu thái giám áo đen rũ cụp mặt xách theo một chiếc lồng đèn từ từ đi về phía trước cửa cung.
"Không sợ!" Liễu Nha nói an ủi nàng ta, nàng có võ công, cái gọi là tài cao mật lớn.
"Thanh Thanh, ta còn muốn hỏi ngươi, ngươi biết võ công khi nào, đánh bọn lão Ngô gào khóc, hơn nữa ngươi thật giống như có chút không giống. . . . . ." Lục Ánh thao thao mở miệng, còn chưa nói xong, tiểu thái giám trước mặt không vui ngoái đầu nhìn lại lườm nàng ta một cái: "Đàng hoàng một chút, cấm nói!"
Liễu Nha bất mãn ngậm miệng nhỏ nhắn lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tiểu thái giám, nếu như ánh mắt có thể giết người, tiểu thái giám đã sớm bị nàng ta cắt thành tám khúc rồi!
Hành lang trong cung thật dài, chuyển qua hai cửa cung, một cửa hông, tiểu thái giám rốt cuộc dừng lại, chỉ vào một gian phòng đen như mực trước mặt, giọng nói lanh lảnh: "Ngươi, đi vào bên trong!" Hắn chỉ chỉ Liễu Nha.
"Ta?" Liễu Nha chỉ chỉ mình, lời còn chưa nói hết, trong phòng đen như mực đột nhiên đốt lên ánh nến, hai cung nữ áo trắng đi ra, tư thế đi bộ giống như cương thi, thẳng tắp, không có chút âm thanh.
"Ta không. . . . . . Ta không!" Lục Ánh đột nhiên giống như điên ôm chặt lấy hông của Liễu Nha, siết nàng cơ hồ không thở nổi.
"Tách họ ra!" Tiểu thái giám lạnh lùng nói, hai cung nữ khoẻ vô cùng, lạnh lùng kéo Lục Ánh tới một bên.
"Các ngươi. . . . . ." Không đợi Liễu Nha nói chuyện, hai người cung nữ một trái một phải, kéo nàng bước lên bậc thang, vào phòng.
"Ầm!" Cửa phòng bị lực mạnh đóng lại, cả căn phòng không sót gì hiện ra ở trước mặt của Liễu Nha, bàn gỗ ghế tử đàn danh quý, màn che màu nâu đỏ lay động, thảm hoa nhiều màu sắc, trên bốn bức tường treo mấy tấm tranh sơn thủy thanh nhã, bài trí cả gian phòng vô cùng khác hẳn với gương mặt lạnh lùng của hai cung nữ.
Liễu Nha còn chưa kịp quan sát hết gian phòng, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai kinh khủng của Lục Ánh. "Không cần, Thanh Thanh, Thanh Thanh!" Tiếng kêu vang dội trong cung điện yên tĩnh có vẻ càng thêm âm trầm quỷ dị.
Trong nội tâm Liễu Nha khẽ động, đột nhiên hiểu tiểu thái giám kia chỉ tạm thời buông tha mình mà thôi, mục tiêu của hắn thực sự là Lục Ánh! Nàng xoay người, muốn xông ra, lại bị hai cung nữ ngăn lại, họ nhìn chằm chằm nàng, mắt cũng không thèm nháy một cái.
"Hắn muốn mang Lục Ánh đi chỗ nào?" Liễu Nha gầm thét lên, hung hăng đập vào cửa phòng.
"Ngươi không phải gấp, trễ nhất đến tháng sau, ngươi cũng sẽ đi chỗ đó!" Một cung nữ hơi lớn tuổi trong đó sâu kín mở miệng, âm thanh của nàng ấy y hệt gió thổi, âm lãnh, làm cho người ta vừa nghe, cả người đều nổi da gà.
"Thúi lắm, xem ra các ngươi đáng đánh đòn, các ngươi tốt nhất nên nói cho ta biết Lục Ánh đi đâu, nếu không. . . . . ." Liễu Nha lớn tiếng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đỉnh làm người thương yêu hiện ra dáng vẻ hung ác muốn giết người cho sảng khoái, chẳng những trăm phần trăm không bùng phát, hơn nữa mâu thuẫn chí cực, chắc hẳn rồi, nét mặt không có lực sát thương chút nào khiến hai vị cung nữ lười phải nháy mắt, hoàn toàn bỏ mặc nàng, một trái một phải, giống như hai Ôn Thần mặt đen giữ cửa.
"Các ngươi làm như ta đang hát sao? Lại dám mặc kệ ta!" Cắn răng nghiến lợi, một cước bay lên đá ngất nữ tử bên trái, cung nữ bên phải trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nàng ta muốn kêu, lại bị Liễu Nha nhấc chân đá bay đến cạnh cửa, cửa gỗ chạm khắc bởi vì cung nữ va đập, một tiếng cọt kẹt mở ra, ánh trăng sáng ngời chiếu vào.
Nhanh chóng đóng cửa phòng lại, sau khi ẩn thân đến hành lang, vốn tưởng rằng sẽ có người nghe được động tĩnh phía trước ngó nhìn, nhưng không có nghĩ đến cả tòa cung điện trầm lặng, ngay cả tiếng con trùng kêu cũng không có nghe được.
Cẩn thận lộ ra nửa đầu, lúc này Liễu Nha mới phát hiện ra cả tẩm cung đen ngòm, đừng nói là người, dù là con mèo nhỏ cũng không có một con! Nàng đứng dậy, mượn ánh trăng sáng ngời, dọc theo trí nhớ tới hành lang đi tới chỗ mới vừa rồi chia tay cùng Lục Ánh, nơi này có khóm tường vi, hoa màu trắng đẹp đẽ trong ánh trăng mờ, đáng tiếc cả tẩm cung tràn ngập không khí vô cùng quỷ dị, để cho trong lòng người ta không thoải mái.
Nàng đứng tại chỗ, quan sát phương hướng hành lang thông qua, đi ước chừng 200 thước, nàng nhìn thấy một cửa nách, ở bên trong cửa nách, có một tòa cung điện bao phủ trong bóng tối, hình bóng tối tăm, toà kiến trúc không biết tên mờ nhạt ở dưới ánh trăng sáng ngời.
Trong nội tâm Liễu Nha khẽ động, vừa muốn lướt qua cửa nách tiến lên, cung điện bao phủ ở trong đêm tối, đột nhiên phát ra một âm thanh quái dị, ở vị trí khá xa, giống như sói hú.
Liễu Nha xoay người lần nữa, chân nhỏ đi giầy thêu đạp ở trên hành lang lát đá xanh, không có bất kỳ âm thanh nào. Một hồi gió lạnh thổi qua, thế nhưng mang theo mùi máu tanh nồng, đâm thẳng lỗ mũi người. Liễu Nha bước nhanh hơn, ước chừng đi về phía trước 50 thước, nàng đi tới trước điện, trên cửa phòng treo hai miếng gỗ lim danh quý và khóa đồng nặng trĩu.
"Chẳng lẽ không đúng nơi này?" Liễu Nha tiến lên loay hoay khóa đồng, không khỏi nhẹ nhàng thở dài, sai rồi sao?
Nàng nhụt chí xoay người, đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thét, âm thanh này nàng khá quen thuộc, là Lục Ánh! Liễu Nha nhanh chóng xoay người, đầu nhỏ dính vào trên khe cửa nhìn, đôi mắt màu xanh biếc đột nhiên vừa vặn chạm phải đôi mắt nàng, giữa đôi mắt xanh biếc trong suốt phiếm ánh sáng lạnh lùng u ám, phiêu đãng hơi thở tử vong, tản ra cảm giác bị áp bức làm cho người ta hít thở không thông.
Tim nàng đập mạnh, kinh sợ lùi về phía sau ba thước, trong phòng, âm thanh Lục Ánh thét lên càng ngày càng cao.
"Con bà nó, thứ gì thế!" Một dòng máu nóng xông lên trong đầu Liễu Nha, nàng mặc kệ bên trong là yêu ma quỷ quái gì, nàng phải cứu Lục Ánh, nhất định phải cứu, nàng xông lên trước, lại không dám nhìn tình cảnh bên trong, chỉ dồn sức lực lắc mạnh khóa đồng, còn có ngón tay phá xích sắt.
"Keng keng. . . . . ." Xích sắt cùng khóa đồng va chạm ở trong không khí, vang lên tiếng kim loại ma sát, vọng về ở đêm khuya trong cung điện ấy thật chói tai, lúc này Liễu Nha lại không quản được nhiều, nàng đã không quan tâm có kinh động người khác hay không, chỉ điên cuồng dùng sức phá xích sắt, muốn kéo đứt nó.
Lục Ánh ở bên trong, nhất định ở bên trong! Tay của nàng bởi vì đụng chạm mà trở nên sưng đỏ, nhưng khóa đồng cùng xích sắt vẫn tiếp tục treo trên cửa phòng như cũ, cứng rắn.
"Lục Ánh, Lục Ánh, tỷ ở bên trong chứ?" Nàng chaỵ đi đập cửa, lớn tiếng kêu lên tên Lục Ánh, tay nhỏ bé hung hăng vỗ cánh cửa, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng thét chói tai biến thành khóc thút thít: "Thanh Thanh, ta ở đây. . . . . . Ngươi mau cứu ta, cứu ta. . . . . . Aaaaaa!" Âm thanh phía sau lập tức bị một hồi tiếng cắn xé bao phủ, âm thanh kia rõ ràng như vậy, làm cho người ta lập tức rợn cả tóc gáy.
"Lục Ánh, ngươi chờ, chờ!" Liễu Nha vội vàng xoay người lại, muốn tìm một dụng cụ có thể phá cửa phòng, bên trong góc cạnh cửa phòng, một tảng đá lớn phiếm ánh sáng tiến vào mi mắt của nàng.
Nàng xông lên, muốn ôm tảng đá lên, nhưng tảng đá rất lớn, hai cánh tay của nàng vây một vòng cũng không ôm nổi, "A!" Nàng thở khẽ một hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Thanh Thanh. . . . . ." Trong phòng giọng Lục Ánh từ từ yếu ớt, tiếng sói tựa như càng lúc càng lớn.
Chân trời, trăng sáng không ngừng tản ra tia sáng, càng ngày càng sáng.
"Lục Ánh, ngươi chịu đựng, ta sẽ tới cứu ngươi!" Liễu Nha tranh thủ thời gian vội vàng đứng lên, tức đỏ mặt, đôi tay lao đao nắm chặt tảng đá kia, trong lòng âm thầm đếm một hai ba, hai mắt nhắm lại, dùng hết tất cả hơi sức, hòn đá kia từ từ dời xa mặt đất.
Liễu Nha vui mừng trong lòng, cũng không dám lười biếng, tảng đá quá nặng, nàng đã không thể chuyển bước, chỉ khéo léo vòng một góc độ, khiến thân thể nhắm ngay cửa phòng.
Dùng hết toàn lực, lảo đảo đi tới một bước, thân thể lại lảo đảo nghiêng về trước, thân thể ôm đá vừa đúng hung hăng đập vào trên cửa phòng.
"A!" Liễu Nha kêu khẽ một tiếng, biết rất rõ ràng sẽ làm bị thương đến chính mình, nhưng vẫn ôm thật chặt, cùng hòn đá kia cùng nhau đụng vào trên cửa phòng gỗ lim.
Một tiếng ầm vang, cửa phòng phịch một tiếng đổ trên mặt đất, khóa đồng cùng xích sắt hoàn hảo như cũ, nhưng bởi vì Liễu Nha dùng lực mạnh, bản lề hai bên cửa phòng bật ra!
Tảng đá lăn ra ngoài, Liễu Nha theo sát nhào vào trên đất, cánh tay nặng nề đập trên đất, lại tăng thêm sức nặng của mình, đau tái lòng, Liễu Nha kêu một tiếng ai da.
"Bịch bịch!" Trước mặt đột nhiên vang lên âm thanh khả nghi, giống như là âm thanh con vật khổng lồ di động trên mặt đất, không đợi Liễu Nha đứng dậy từ dưới đất, mùi máu tanh nồng đậm nhanh chóng đến gần nàng, hô hấp của nàng cứng lại, thân thể cứng đờ, trong đầu đột nhiên xuất hiện ánh mắt màu xanh biếc, nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể nhất thời cứng lại, chỉ cảm thấy một dòng máu nóng xông thẳng lên não. . . . . . Cái gì cũng không thể suy nghĩ. . . . . .
/119
|