Chàng Mù Hóa Ra Em Yêu Anh

Chương 9 - Chương 9

/13


Nàng quay lại ra­dio ở thành B, vừa kiếm tiền vừa ôn thi. Mà đơn vị cũng sự chấp nhận má Tang nghỉ hưu trước một năm.

Tang sự của Tang ba ba được lãnh đạo của đơn vị xử lý coi như long trọng, Vô Yên vài lần khóc bên di thể của phụ thân đến ngất xỉu, nhưng má Tang vẫn rất bình tĩnh.

Lúc ấy, Trình Nhân lo lắng nhắc nhở Vô Yên, “Ngươi nên chăm sóc bá mẫu thật tốt.”

Quả nhiên, sau khi hạ tang, mỗi ngày mẹ đều đi văn phòng ba, một mình ngồi trong đó, hoặc là ngồi xe đường dài đến chỗ xa lạ rơi lệ, đến khi bình tĩnh lại mới về nhà nấu cơm cho Vô Yên ăn, lúc ở nhà lúc nào cũng ra vẻ rất vui.

Cô vẫn xin trực đêm ở ra­dio, chủ nhiệm hung thần ác sát thường dùng cách này để chỉnh mọi người, nhưng đối với cô lại là có cầu tất ứng. cô mỗi ngày đều tan ca trễ, sau khi về nhà, tiếp tục mở đè ôn thi, mãi đến trời sáng mới ngủ.

Có đồng nghiệp hỏi: “Sao ngươi thích ca đêm như vậy.”

Tang Vô Yên cười cười: “Ban ngày trong nhà có chuyện.”

Lúc ban ngày, Tang Vô Yên luôn theo sau mẹ một tấc cũng không rời, chờ đến khi mẹ muốn về nhà mới vội vàng chạy về, ra vẻ mới ra vừa mới mua đồ ăn về hoặc là vừa từ ngoài về. cô làm mọi cách để xin lãnh đạo trường đem văn phòng ba bảo lưu lại cho mẹ.

Hai người cứ như vậy qua một năm. Nếu không phải Trình Nhân luôn luôn bên cạnh thì có lẽ Tang Vô Yên cảm thấy mình chắc sẽ điên lên trước.

Cô làm theo ý của má Tang đến trường học tiếp nghiên cứu sinh.

Một năm sau, ngày giỗ của ba cũng qua mấy ngày, má Tang đột nhiên nói: “ Yên yên, hôm qua là ngày hạ táng của ba con sao?”

Tang Vô Yên kinh ngạc sau lại trả lời: “ Đúng vậy.”

Hết thảy lại khôi phục bình thường, chỉ có trí nhớ má Tang đột nhiên trở lại vào một năm trước. Cô biết đây là một loại tâm bệnh, người bệnh lựa chọn mất trí nhớ. Giống như diễn viên khi lên sân khấu trong lúc khẩn trương qua quên lời kịch.

Má Tang có đôi khi bi thương, bà thường chọn cách tìm bạn già ở trường đại học tâm sự cho hết thời gi­an. bà thường xuyên nói: “ Yên yên, con không cần để ý đến mẹ, thích chỗ nào thì về chỗ ấy. Mẹ một chút cũng không cần người chăm sóc, một mình sẽ tự tại hơn.”

Tang Vô Yên hiểu ý trong lời mẹ, nhưng mẹ àh mẹ không biết, con không có chỗ nào để về.

Không biết lời cuối cùng của cô với Tô Niệm Khâm là một lời nguyền hay là một lời tiên đoán. Hắn quả nhiên làm được, không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.

Tô Niệm Khâm vốn không phải để người khác chú ý, nhưng Tang Vô Yên vẫn có thể biết được tin hắn từ giới truyền thông. Giống như: Tô Hoài Sam vượt qua thời kỳ nguy hiểm, xuất viện; như Tô Niệm Khâm trở lại Tô gia bắt đầu tiếp nhận công việc của gia tộc; còn có…… Nhất Kim tuyên bố phong bút, không hề viết nhạc nữa.

Cô xem báo mới chú ý tới, nguyên lai hai chữ Nhất Kim chính là dựa trên chữ khâm trong tên hắn.

Nhất Kim.

Hiện nay. (hình như mình đã nhắc qua từ Nhất Kim cũng có nghĩ là hiện nay)

Ý tứ là nói, trên thế giới này, không có người tên Nhất Kim.

Qua lâu như vậy, nổĩ đau mất đi phụ thân đã dần dần tiêu tán. Lúc ấy, cô đối với người cha đã qua đời đột nhiên cảm thấy hối hận đến cực điểm, ngập tràn bi ai, tự oán cùng phiền muộn không có chỗ phát tiết. Cuối cùng cô đem tất cả đổ hết lên đầu Tô Niệm Khâm, cho nên mới nói ra lời quyết tuyệt với hắn. (quyết tuyệt: quyết định cự tuyệt, cắt đứt quan hệ)

Nàng cười cười, bất quá tất cả cũng không còn quan trọng nữa.

Vô luận hắn yêu ai cũng được, có một số việc, cả đời chỉ có một lần, bỏ lỡ cũng không thể quay lại.

Tình yêu của Ngụy Hạo và Hứa Thiến đã bắt đầu từ trung học và đến sau này, rốt cục cũng kết hôn. Các bạn học trung học nghe được tin tức, đều cực kỳ hâm mộ.

Tang Vô Yên đáp ứng làm phụ dâu, phụ rễ là một đồng nghiệp trong công ty Ngụy Hạo. Hôn lễ cũng có Lí Lộ Lộ. Năm ấy tốt nghiệp cô liền thi vào ĐH M làm nghiên cứu sinh, và bây giờ trở thành học tỷ của Tang Vô Yên.

Ngày thành thân, phụ dâu Tang Vô Yên ngồi trên xe cùng chủ hôn.

Hứa Thiến đột nhiên nói: “ Tang Vô Yên, ta vẫn cảm thấy ngươi may mắn hơn ta. Gia cảnh ta không tốt, cái gì cũng phải cố gắng mới có được, cho nên ta thực ghen tị ngươi.”

“ Tân nương tử nói chuyện này làm gì?”

“ Là Ngụy Hạo khiến ta hiểu được, con người không thể nghĩ như vậy. Mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, không thể lấy khuyết điểm của mình đi so sánh với người khác. Đối với chuyện của Ngụy Hạo, ta tuyệt không muốn xin lỗi ngươi. Bởi vì anh ấy là hạnh phúc của ta, lúc ấy người nào cũng sẽ ích kỷ như ta thôi. Ta bắt được, bởi vậy ta hiện tại rất khoái nhạc. Ngươi cũng phải cố lên.”

Tang Vô Yên gật gật đầu cười.

Đến bước cuối cùng của nghi thức là ném bông, Hứa Thiến trừng mắt nhìn cô, sau đó đem hoa hung hăng ném đến chỗ cô. Rất nhiều nam nhân chưa lập gia đình đều cười kêu la cô dâu bất công.

Hứa Thiến nói: “Ta có bất công sao. Ta là tạo cơ hội cho các ngươi đó, chẳng những có thể ngắm hoa còn có thể nhân tiện cướp phù dâu làm áp trại phu nhân ah.”

Lúc ấy má Tang đang một mình uống rượu, bị Hứa Thiến nhắc nhở, thấy con tới tuổi rồi mà vẫn như vậy, bà bắt đầu lo lắng.

“Con nhớ Tiểu Tiếu không, cảm thấy người ta như thế nào?” Má Tang hỏi.

Thấy Tang Vô Yên vùi đầu ăn cơm không đáp, lại nói tiếp: “Người tốt, biết lễ phép, vóc dáng cũng thích hợp.”

“ Tiểu tiếu là ai?” Tang Vô Yên buồn bực.

“Là học trò của ba con, sao quên nhanh như vậy, chính là người mỗi lần gặp con đều kêu tiểu sư muội đó?” Má Tang nhắc nhở.

Tang Vô Yên nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ là người nào.

Qua vài ngày, má Tang lại hỏi:“ trong ban, con có chơi thân với nam sinh không?”

“ Có. Người rất tốt. Còn giúp ta tìm tư liệu luận văn.”

“ Người thế nào?”

“ Mẹ, mẹ lại nữa rồi. Người ta đều đã kết hôn.”

Tang Vô Yên bất đắc dĩ cầm tờ tạp chí trong tay, không ngờ tới lại nhìn thấy ảnh Tô Niệm Khâm. Ảnh rất nhỏ, hắn mặc mặc một bộ âu phục màu đen, nhìn không rõ mặt. Đại ý nói hắn được các cô gái đánh giá là người đàn ông độc thân hoàng kim.

Ba năm ngắn ngủn, hắn đã thành công tiếp nhân hết thảy sinh ý của gia tộc từ tay phụ thân, Tô Hoài Sam.

“ Nhìn cái gì?” Má Tang thấy con đọc tạp chí đến xuất thần, thuận miệng hỏi.

“ Không có gì.” Tang Vô Yên vội vàng lật sang trang khác.

Như thế nói bóng nói gió cũng không được, má Tang dứt khoác, bắt đầu Tang Vô Yên đi xem mắt. bà tham gia vào CLB người già, quen rất người bạn già cùng tuổi, gặp ai cũng hỏi:“ con của ngươi có bạn gái chưa?”

Tang Vô Yên chịu không nổi, lại không thể nói rõ với lão nhân gia bà, đành phải chuyển ra nhà trọ ở, chỉ để lại một câu rất văn vẻt: con gái sống chung với cha mẹ, không thể tìm được bạn trai.

Má Tang cũng chấp nhận quan điểm XH mới, ngẫm lại cũng thấy đúng, vui vẻ đồng ý.

Sau một thời gi­an sàng loạt chon lựa, má Tang rốt cục tìm được người thích hợp.

Người đầu tiên là một giáo viên mới tới học viện của ba.

“ Người ta có nhà có xe đó.” Má Tang cường điệu giới thiệu.

Cô cũng theo ý má Tang, bà kêu cô đi, cô liền tuân lệnh. Đi là một chuyện, được hay không là một chuyện khác.

Lần đầu tiên thân cận, khó tránh khỏi xấu hổ. Hai người gọi điện cho nhau trước, sau đó hẹn chỗ gặp.

Đối phương nói:“ Ta mặc áo màu cà phê.”

Tang Vô Yên cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, nửa ngày cũng không nghĩ ra rốt cuộc đó là màu gì, lại thấy chon người ta chờ lâu như vậy cũng không lễ phép, vì thế bật thốt lên:“ Ta cầm tạp chí được không.”

Hì hì — Trình Nhân ngồi bên cạnh nghe thấy liền cười.

“Chậc chậc chậc, Tang Vô Yên quá ngu đi. Giống như tay phải cầm bản (Tri âm), tay trái cầm đóa hoa hồng, chắp đầu ám hiệu: Đánh chết ta cũng không nói.”

“ Cút!” Tang Vô Yên giả vờ giận.

Ngồi xe tới chỗ hẹn, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân mặc áo màu cà phê. Tang Vô Yên lấy tạp chí từ trong túi ra. nam nhân kia vừa thấy trạng, liền cười tủm tỉm,“ Tang tiểu thư?”

Mắt người kia đã rất nhỏ, trên mặt lại nhiều thịt, cười lên không thấy mắt luôn.

Tang Vô Yên gật gật đầu, đi qua.

“ Thế nào, thế nào?” cô mới về nhà, má Tang liền điện thoại.

“ Hoàn hảo.”

“ Hoàn hảo là sao?”

“ Chính là không được.”

“ sao lại không được?”

“ Mẹ, hai người chung một trường, vậy không phải thành thành tình yêu thầy trò sao? Ảnh hưởng không tốt.”

“ Này…… quan hệ đó không có gì phải sợ.”

“ Tình yêu thầy trò mà nói không có gì, mẹ thoải mái quá.”

“ Dù sao con cũng sắp tốt nghiệp.”

“ Còn có, mắt hắn nhỏ, con nhìn rất khó chịu.”

“……”

Người thứ hai vẫn là lão sư, cũng dạy đại học, bất quá là đại học bên cạnh.

Lần này, hẹn trước cửa Piz­za Hut, Tang Vô Yên mặc bộ quần áo màu đỏ thẳm cực kỳ bắt mắt. lúc lên lầu, Tang Vô Yên đi phía sau người kia, có thể nhìn ra hắn không cao, trong lòng thở dài.

Ăn cơm xong, Tang Vô Yên gọi cho má Tang nói:“ Rất thấp, không được.”

“Cũng không thấp lắm, chỉ là không cao thôi.” Má Tang đeo kính nhìn tư liệu bà mai đưa.

“ Không được, ta đã thấp rồi, tìm một thấp nữa, sẽ ảnh hưởng tới đời sau.”

“……”

Người thứ ba vẫn như cũ là giáo viên, bất quá là dạy trung học.

Bởi vì chồng mình làm nghề này, cho nên má Tang vẫn có hảo cảm với giáo viên, công tác ổn định, địa vị xã hội lại cao, ít xã gi­ao, rất khó… bên ngoài.

Trình Nhân lắc đầu: “Tiểu Tang nha, ta thấy ngươi sẽ trở thành tin tức quan trọng trong ngành giáo dục của thành B, mẹ ngươi hình như muốn đem hết nam giáo viên chưa kết hôn tới cho ngươi xem mắt ah.”

Tang Vô Yên trước khi­ra cửa tặng Trình Nhân ba chữ:“ Cút, cút, cút.”

“ Tang tiểu thư, khi nào thì tốt nghiệp nghiên cứu sinh vậy?” Nam nhân hỏi.

“ Sang năm.”

“ Ta cũng rất muốn thi vào làm nghiên cứu sinh trường em. Bây giờ dạy trung học không tốt lắm, trách nhiệm đối với xã hội lại lớn. hồi trước em ôn tập thi như thế nào vậy?”

“ Đọc sách rồi làm bài tập ah.”

“ Có tới đâu luyện thi không?”

“Bây giờ tâm lý học cả nước đều làm đề thi chung, chủ yếu coi bản thân, bất quáa lúc ấy cũng tìm được nghiên cứu sinh hệ của mình giúp ôn tập.” Kỳ thật người nọ chính là Lí Lộ Lộ.

“ Vậy Tang tiểu thư có thể giúp ta ôn tập không, ta cũng chuẩn bị thi, bài chuyên ngành tiếng Anh của năm trước cũng không qua, năm nay định thử thi lại.”

Vừa lên xe, Tang Vô Yên liền gọi về nhà.

“ Mẹ, người này không phải đến tìm bạn gái.” Tang Vô Yên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Là sao?” Má Tang buồn bực.

“ Hắn muốn tìm giáo viên.” Tang Vô Yên giải thích.

Lúc đưa tư liệu của người thứ tư cho Tang Vô Yên, má Tang thề son sắt nói:“ Vô Yên, lúc mẹ nhờ ngươi tìm người này, đúng là trên trời có dưới dất không thấy. người tốt lại đẹp trai, thân cao không thành vấn đề, cong việc có thể làm suốt đời.”

“ Lại là giáo viên trường nào ah?” Tang Vô Yên nhu trán.

“ Người ta là luật sư.”

---2---

Lần này hẹn ở quán cà phê bên cạnh khách sạn, Tang Vô Yên tới trễ, đối phương nói là ngồi cạnh cửa sổ thứ chín chờ Tang Vô Yên tới. Phục vụ đưa cô tới chỗ ngồi, cô vừa muốn ngồi xuống liền nghe có người kêu “ Tô tiên sinh.” Mỗi khi nghe đến cách xưng hô này, tim cô vẫn vẫn lập rất nhanh, lập tức đem mắt dời qua, sau đó lại một lần nữa cảm thấy mất mát. Sau lại thế, tột cùng cô đang mong chờ hay đang sợ hãi ah.

Cô đưa mắt nhìn theo tiếng người gọi, đó là một nam nhân trung niên ngồi ở khu VIP, ông ấy thấy người bước vào cửa liền nhiệt tình đi qua nghênh đón.

Sau đó, trong đám người vừa bước vào có Tô Niệm Khâm.

Nếu không phải ba chữ Tô tiên sinh khiến cô chú ý thì chắc cô cũng không nhận ra hắn.

Âu phục màu xám, car­avat nhìn rất tinh tế, có vẻ cao ngất xuất chúng. Làn da so với trước kia đen chút, khuôn mặt vẫn như vậy thanh tú thoát tục, vẫn vẻ mặt hờ hững như trước. Giống như độc dược hấp dẫn ánh mắt nữ nhân, khiến cho người khác không cưỡng lại được như thêu thân nhảy vào lửa vậy. sự xuất hiện của hắn làm cho mọi người trong quầy bar phải ngẩng đầu nhìn. Người bên cạnh đang nâng tay khửu tay hắn, dẫn đường hắn không phải là Dư Tiểu Lộ mà là một cô gái trang điểm rất đậm. cử chỉ của hai người cũng không thân mật lắm, có thể nhận ra người đó là thư ký.

Màu sắc của âu phục, áo sơ mi, car­avat được phối hợp tốt lắm, có thể thấy được cô gái này so với Dư Tiểu Lộ cẩn thận hơn nhiều, chắc cũng làm qua quản gia.

Tang Vô Yên giật mình tại chỗ, sau đó thấy Tô Niệm Khâm nghe được giọng nam nhân trung niên nam, khóe miệng mỉm cười, bước từng bước một đi tới bên cạnh cô.

Sau đó, hắn lướt qua người cô.

Một khắc ấy, Tang Vô Yên hơi xuất thần, tay chân đều bắt đầu khẽ run.

Quá bất ngờ, cô chưa chuẩn bị tâm lý để gặp hắn. vài năm không gặp, hắn không còn là Tô Niệm Khâm cô quen biết, càng ngày càng cao, mà cô với thế nào cũng không tới nữa.

Lúc trước, hắn chỉ là một giáo viên dạy thay, cô là giáo viên thực tập.

Nay, hắn là người thừa kế tài phiệt, mà cô vẫn là một sinh viên bình thường.

Sau khi chia tay, cô rất ít nhắc tới hắn trước mặt người khác, bắt mình phải quen hắn đi. Nhưng, mỗi lần nhìn thấy tên hắn, tin tức hắn, hình hắn trên tạp chí đều nhịn không được cắt xuống, kẹp vào nhật kí, như một báu vật trân quý.

Trước khi đi xem mắt cô đều nghĩ, nếu gặp được một người thích hợp, liền lập gia đình, quá khứ vĩnh viễn ở chỗ của nó là tốt rồi.

Tang Vô Yên vẫn nghĩ mình thật sự đã làm được, nhưng mãi đến hôm nay, vừa nhìn thấy hắn xuất hiện ở đó, vẻ mặt tươi cười bước qua. Tô Niệm Khâm thật sự không còn là của cô nữa. vẻ mặt ấy trước kia chỉ có mình cô thấy được. mối tình đầu ngọt ngào, lãng mạn lại có chua xót, mỗi khi nhớ lại trong lòng lạo nâng lên mọi tư vị khó tả.

Hắn không nhìn thấy cô, cho nên hắn không hề biết cảm giác thoáng gặp của cô.

Trong nháy mắt kia, cô cảm thấy thời gi­an như đang đọng lại. Hắn lướt qua người cô, khoảng cách gần như vậy, Tang Vô Yên cơ hồ nghe thấy tiếng ma sát của quần áo.

Hắn không có phát hiện cô, cũng không hề dừng lại.

Tang Vô Yên nở nụ cười như tự giễu.

“ Tang tiểu thư, cô không sao chứ?” Từ lúc ngồi xuống, thấy sắc mặt cô vẫn trắng bệch, liền thân thiết hỏi.

“ Không có việc chuyện gì, ta chỉ hơi nhức đầu thôi.”

Bởi vì là ban ngày, quán cà phê cũng không nhiều người lắm, tiếng pi­ano nhẹ nhàng vang khắp quán. Vài vị khách nói chuyện nhưng đều cố ý đè thấp giọng.

Giọng cô và đối phương nói chuyện cũng không lớn, nhưng vẫn khiến cho Tô Niệm Khâm cách đó không xa bị đơ lại.

Tang Vô Yên hơi kinh ngạc, không biết qua nhiều năm như vậy hắn vẫn còn nhạy cảm với âm thanh mình như vậy.

“ Tang tiểu thư?” Nam nhân kia còn không thức thời lớn tiếng kêu của họ cô.

Tang tiểu thư? Tô Niệm Khâm nâng mi. Hắn xoay người, chậm rãi bước tới, đứng trước bàn Tang Vô Yên.

“ Tang tiểu thư?” đây là Tô Niệm Khâm hỏi,“ Họ này ít khi gặp.”

Nam nhân thân cận xuất phát từ lễ tiết, đứng lên,“ Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?”

“ Ta họ Tô, vị này là có phải Tang tiểu thư mà trước kia ta quen ở thành A không. Đương nhiên……” Tô Niệm Khâm nói, “Nếu Tang tiểu thư là người hay quên, sợ cũng không nhớ rõ.” Hắn cười như không cười, châm chọc.

Sắc mặt Tang Vô Yên trắng bệch.

“ Lần đầu gặp mặt.” Nam nhân khách khí bắt tay hắn.

Thư ký bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở hắn,“ Tô tiên sinh……” Sau đó đưa tay hắn bắt tay nam nhân kia.

Tang Vô Yên phát hiện, sau ba năm, cách đối nhân xử thế của hắn cũng có thay đổi, ít nhất là không quản tâm tình tốt xấu đều bắt tay với người khác.

Không giống với người mù bình thường, Tô Niệm Khâm ít mang kính râm, bởi vì vậy sẽ cảm trở ánh sáng duy nhất của hắn. Cho nên lúc này nam nhân kia mới biết Tô Niệm Khâm bị khiếm thị.

“ Ta và Tang tiểu thư là bạn cũ, khó gặp. Nhưng … không biết vị tiên sinh này là?” Tô Niệm Khâm cười khanh khách hỏi.

“ Tang tiểu thư và ta……” Nam nhân nói.

“ Hắn là bạn trai ta!” Tang Vô Yên vội vàng trả lời.

Mắt Tô Niệm Khâm hơi hơi nhíu lại, đây được xem là tính hiệu trước khi hắn tức giận, vậy mà bây giờ có thể thản nhiên hỏi:“ Như vậy mời Tang tiểu thư giới thiệu một chút bạn trai của ngươi.”

“ Hắn họ……” Tang Vô Yên dừng lại, nhìn nhìn người kia. Trước khi ra cửa má Tang còn cố tình tụng cho cô nghe, bao gồm gia cảnh nam nhân, nào là thích cô gái như thế nào, còn có của cải đối phương. Trên đường đi cô mặc niệm trong lòng hai lần, cũng không ngờ tới sau khi gặp Tô Niệm Khâm, trí nhớ bay tới chín tầng mây.

“ Ta họ Ngô, Ngô Vu.” Nam nhân cười thay Tang Vô Yên bổ sung.

Tang Vô Yên quẫn bách, Tô Niệm Khâm vẫn gi­an xảo như vậy, câu đầu tiên là có thể làm cho cô để lộ nội tình.

Sau đó Tô Niệm Khâm trở về chỗ ngồi của mình bàn chính sự.

Nam nhân cùng Tang Vô Yên thân cận luôn luôn tìm kiếm đề tài nói chuyện, lâu lâu Tang Vô Yên chen vào một câu, kỳ thật hoàn toàn không nghe thấy gì.

Cô như đứng trong đống lửa, ngồi trên đống than, cuối cùng hận không thể lập tức cầm túi xách bỏ chạy. ý niệm mới xuất hiện trong đầu, đã thấy thư ký kia đi tới, mỉm cười với Ngô Vu nói:“ Ngô tiên sinh, lão bản ta muốn mượn bạn gái ngài nói mấy câu, không biết có được không?” thập phần khách khí.

Ngô Vu không biết bọn họ có quan hệ gì, chỉ nói:“ Đương nhiên đương nhiên.” Đi tới một bàn khác.

Thư ký nhìn hắn cười cười cảm kích, sau đó đi về.

Tô Niệm Khâm cùng vị trung niên kia bàn xong việc, sau khi tiễn khách, nghe thư ký nói xong, đứng dậy đi tới.

Tang Vô Yên đứng ngồi không yên nhìn hắn vừa cởi nút âu phục vừa ngồi xuống, sau đó trầm mặc nửa ngày.

Những người khác vừa ly khai, Tô Niệm Khâm liền biến mất tươi cười, lãnh khốc mím môi. Mà Tang Vô Yên lại thấy khóe môi để như vậy rất gợi cảm. Khụ khụ, gợi cảm? hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này. Cô tự nhắc nhở mình.

Tang Vô Yên thấy cứ trầm mặc như vậy rất bất lợi cho mình, vì cố tỏ ra thoải mái nói:“ Đã lâu gặp ah, Tô Niệm Khâm.”

Tô Niệm Khâm sắc mặt lo lắng, không nói gì.

Cô thấy nói như vậy cũng không dung lắm, vì thế nói lại:“ Vài năm không gặp, nhìn rất khác, thoạt nhìn không tệ.”

Câu này nghe càng tệ hơn.

Tô Niệm Khâm từ túi quần lấy một hộp thuốc lá ra, rút một điếu. ngâm ở miệng lại thuần thục lấy ra một hộp quẹt châm thuốc. Hắn hít sâu một ngụm, phun ra một trận khói nhẹ.

Nếu nói trước kia hắn còn mang theo chút bốc đồng của trẻ con, thì bây giờ Tô Niệm Khâm này đã là một nam nhân thành thục, ít nhất bên ngoài thoạt nhìn là như thế này.

Tang Vô Yên xuyên qua màn khói thấy rõ vẻ mặt lo lắng của Tô Niệm Khâm.

“ Ngươi tới công tác hay là đến du lịch?”

Vô nghĩa, có ai đi du lịch còn mang thư ký sao? Càng nói càng thấy cô đúng là ngốc, vì cô im miệng luôn.

Đầu ngón tay hắn kẹp đầu mẩu thuốc lá gõ gõ gạt tàn rất tự nhiên, sau đó đặt bật lửa lên bàn.

“ Tang Vô Yên,” Giọng Tô Niệm Khâm lạnh như băng, “Ngươi yên tâm, ta không phải tới tìm ngươi. Hơn nữa không có ngươi, ta vẫn sống rất tốt.” Nói xong câu đó, Tô Niệm Khâm đem mẩu thuốc dụi vào gạt tàn, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Thư ký thấy thế liền chạy theo,“ Tô tiên sinh……”

Lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của Tang Vô Yên. Nhiều năm như vậy, hắn gặp nàng, cũng chỉ muốn nói cho với cô hai câu này thôi sao.

Ta không phải tới tìm ngươi.

Không có ngươi, ta vẫn sống rất tốt.

Sau khi chạy ra ngoài hít vào khí lạnh, sự căng thẳng của Tô Niệm Khâm mới chậm rãi buông ra. Hắn Tô Niệm Khâm cũng có ngày yếu đuối đến nổi không dám đối mặt với nữ nhân kia, nói thêm một câu nữa.

Cô về lại phòng trọ, lập tức nhận được điện thoại má Tang.

“ Vô Yên a. Thế nào? nhân phẩm và tướng mạo cũng không tệ đi.”

Tang Vô Yên mới phát hiện, cô bỏ quên họ Ngô ở quán cà phê.

Đã gần đến cuối thu, học kì mới qua một nửa, thành phố phía nam cũng bắt đầu trở lạnh. Cô và Lí Lộ Lộ đang tiếp nhận một án đặc biệt. Là trung tâm nghiên cứu nhi đồng mới nhận một bé tên là Tiểu Kiệt.

Trước hai tuổi, Tiểu Kiệt bởi vì không nhận biết được âm thanh khiếm cho việc học ngôn ngữ rất chậm, vì thế bị cha mẹ lầm là bị khiếm thính hoặc là nhược trí. mà lần đầu tiên Tang Vô Yên gặp Tiểu Kiệt, cha mẹ bé đang lén thảo luận có lên bỏ bé không.

“ Bé không phải ngốc.”

“ Không có khả năng.” Đôi cha mẹ không có trách nhiệm kiên quyết phủ nhận.

“ Chẳng những bé không ngốc hơn nữa nói không chừng còn có thiên phú khác.”

“Cô Tang,” cố gắng tỏ ra mình là cha mẹ có hiểu biết,“ ngay cả hoạt động cơ bản của một đứa bé bình thường cũng không biết, không phải ngốc thì là cái gì. Hơn nữa chúng ta đều là nông dân, không có trả phí trị liệu cho ngươi.”

Tang Vô Yên chán nản.

Vì thế trước khi cùng người giám hộ ký kết hiệp nghị, Tang Vô Yên đưa Tiểu Kiệt đến trung tâm nghiên cứu, hơn nữa trả luôn tiền trị liệu cho bé.

Ý là nói, cô giống như thu dưỡng đứa bé này, chỉ là không được pháp luật bảo hộ thôi.

Trình Nhân nói: “Gia đình của đứa nhỏ này cũng không ngốc, chỉ có ngươi ngốc.”

Vừa mới bắt đầu, Tiểu Kiệt bệnh tình rất tệ. Ít khi phát ra âm thanh rõ ràng, giống như vẹt chỉ có thể lặp lại một hai từ. Trị liệu quá trễ, thiếu chút nữa làm cho thần kinh thính giác bé mất luôn. Mất đi khả năng tự chủ, cự tuyệt những người muốn tiếp cận một cách thô bạo, gặp chuyện không vừa ý sẽ nổi điên như muốn thét chói tai.

May mắn, giáo viên trị liệu ở đó rất nhẫn nại.

Một năm sau, Tiểu Kiệt bắt đầu im lặng học xếp gạch gỗ trong phòng. Tuy rằng trong phòng chỉ là hình thức như cũng là thay đổi lớn.

Lí Lộ Lộ xem phiếu bệnh gần nhất của Tiểu Kiệt, hỏi:“ Buổi sáng ngươi đi xem mắt như thế nào?”

“ Đừng nói nữa.”

“ Giáo dưỡng không đủ?”

“ Dường như cũng không tệ lắm.”

“ Không đủ đẹp?”

“ Ta cũng không nhớ hắn là cái dạng gì.”

Lí Lộ Lộ huýt sáo.

“ Này cũng không phải là phong cách Tang Vô Yên ngươi. Mấy lần trước, ngươi không phải ngại đối phương thấp, chính là mắt nhỏ. Lần này làm sao có thể diện mạo đối phương cũng chưa thấy rõ?”

“ Ta gặp hắn.”

“ Ai?”

“ Tô Niệm Khâm.” Tang Vô Yên nói.

“ Ta nói đâu, tô thiếu gia vừa ra, ai cùng tranh phong.”

Lí Lộ Lộ ở lễ tốt nghiệp gặp qua Tô Niệm Khâm, sau hai năm học cùng với nhau, nói bóng nói gió cũng biết chút ý chuyện tình yêu của hai người.

” Không phải tháng trước đưa tin Tô lão gia đã cổ phần công ty sang lại cho hắn, hiện nay Tô thiếu gia là hàng thật giá thật kim cương vương lão ngũ cao cao tại thượng. Ngươi không tranh thủ, không phải tình cũ không rủ cũng tới sao?”

“Không có tình cũ sao rủ tới?” Tang Vô Yên tự giễu, “ Hơn nữa hắn xem ta như ôn dịch, phi thường chán ghét.ݍ

Đúng vậy, sao lại không ghét chứ? Hắn từng nói với cô, nếu cô rời đi trước, sẽ hận cô cả đời. Nhưng rõ ràng vấn đề là chỗ hắn, còn đổ tội cho cô.

---3---

Tô Niệm Khâm nhíu mày, tay vẫn bưng gạt tàn. Nàng cư nhiên nói dối nam nhân kia là bạn trai của nàng, nói dối trắng trợn như vậy, nàng nghĩ hắn là trẻ con ba tuổi sao.

Điếu thuốc đã đốt tới đầu, ngón tay thấy nóng, thân thể cả kinh, lập tức dụi tắt.ngừng một chút lại muốn lấy diêu kia, mới phát hiện hộp không còn điếu nào nữa.

Tô Niệm Khâm mở cửa sổ khách sạn, gió thu đập vào mặt còn có âm thanh xe cộ bên dưới. Hắn hít thật sâu một ngụm gió lạnh. Sau đó quăng hộp thuốc không ra ngoài ngoài. Trong lòng đột nhiên giận dữ: Tô Niệm Khâm, ngươi không cần vọng tưởng làm gì. Ngươi như vậy được coi là cái nam nhân sao? Ba năm trước, chính nàng là quăng ngươi, một chút cũng không chần chờ, thậm chí còn nói cả đời đừng xuất hiện trước mặt nàng.

“ Tô tiên sinh?”

Thư ký Tiểu Tần gọi hắn.

“ Không mở đèn sao?”

“ Ngươi cần thì mở đi.” Tô Niệm Khâm bình tĩnh lại, mới quay đầu.

“Đèn sáng làm cho người ta cảm thấy hơi ôn hòa một chút.” Tiểu Tần thay hắn rót một ly trà nóng, sau đó kêu phục vụ trong khách sạn đem thu dọn một chút, tiếp theo cô đem sách chữ nổi trong thư phòng dọn dẹp theo thói quen của hắn.

“ Chuyện hợp tác với công ty Toro rất thuận lợi, hiệp nghị ta sắp xếp trên bàn, nhưng sáng mai ngài cần đi xem đi.”

“ Uh.” Tay phải Tô Niệm Khâm vin lan can đến sô pha, đây là thói quen của hắn, không tập trung nghe thư ký nói chuyện.

“ Còn có công ty chi nhánh này ta hy vọng ngài có thể tới xem.”

“Uh.”

“ Dư tiểu thư có gọi tới, hy vọng ngài sau khi xuống máy bay gọi lại cho cô ấy.”

“ Uh.” Hắn căn bản không có nghe.

Tiểu Tần hiểu được cô có nói gì cũng uổng phí, nhưng ông chủ chính là ông chủ.

“ Tô tiên sinh?” Tiểu Tần mỉm cười.

“ Uh? Nói xong?” Tô Niệm Khâm hồi hồn.

“ Tạm thời chỉ có nhiêu đó. Tô tiên sinh cần ta làm gì không?”

“ Cô đem hiệp nghị ngày mai ký đặt lên bàn cho ta, buổi sáng ta muốn gặp cổ đông ở Toro. Chuyện ta tuần tra chi nhánh, ngươi an bài xong chưa.” Tô Niệm Khâm nói.

Xem ra hắn vừa rồi một chút cũng không có nghe đi vào, Tiểu Tần nghĩ.

Nhưng trên mặt vẫn mang theo biểu tình vui vẻ,“ Tốt. Ta biết.” người tiền nhiệm Dư Tiểu Lộ có nói qua với cô, làm thư ký của Tô tiên sinh biết chữ nổi hay không không quan trọng, mấu chốt là hảo tính tình và có tính nhẫn nại.

“Điện thoại tổng đài là số mấy?”

“101. Ngài cần cái gì sao?”

“ Muốn bình rượu.”

“ Dư tiểu thư phân phó quá, bác sĩ nói mắt ngài……”

Tô Niệm Khâm không kiên nhẫn vẫy tay.

Tiểu Tần lập tức im lặng, cô là thư ký không phải vợ hắn cho nên làm gì cũng phải có chừng mực.

Lúc cô rời đi, Tô Niệm Khâm đột nhiên hỏi: “Ra­dio của ta đâu?”

Tiểu Tần nói: “ Lúc ấy ngài nói không cần, không có mang. Bất quá, ngài muốn nghe ra­dio, di động ta có chức năng này.”

“ Không cần.” Tô Niệm Khâm lập tức cự tuyệt.

Hôm nay lão bản phi thường kỳ quái, Tiểu Tần nghĩ, lúc trước cũng không bình thường.

Tô Niệm Khâm đọc tài liệu Tiểu Tần đưa đến nửa đêm. Hắn trước kia chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kinh doanh, cho nên có rất nhiều không biết, Tiểu Tần giúp hắn rất nhiều. Cho nên hắn phải cố gắng hơn người khác hơn.

May mắn trước kia một người vì hắn nghĩ biện pháp.

“ Đọc sách cũng rất khó nhớ, những thứ nghe qua sẽ nhớ kỹ hơn.” Hắn vẫn đang nhớ rõ mỗi câu mỗi tiếng cười của Tang Vô Yên. Nàng là cô gái thích khóc nhất, cũng thích cười nhất mà hắn từng gặp.

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nụ cười từ tâm, hắn vẫn nghe được.

Tim hắn cảm thấy hơi khó chịu, cho nên kêu khách sạn đưa rượu đi lên.

“ Tô tiên sinh, muốn gọi đồ ăn sao?” Đối phương thiện ý hỏi.

“ Không cần.” Hắn lạnh lùng cự tuyệt.

Hắn cũng ít khi uống rượu, đối mùi vị cũng không ở rành, cho nên cũng không bắt bẻ. bây giờ hắn chỉ mong có loại rượu có thể uống xong sẽ quên được Tang Vô Yên.

Đáng tiếc, đến nay chưa tìm được.

Buổi tối, hắn nằm mộng, trong mộng Tang Vô Yên đứng ở dưới tàng cây.

Không biết đó là cây gì?

Hắn ở trong mộng nhíu nhíu mày.

Một loại cây cổ thụ ở thành A, hắn không biết bộ dáng ra sao, chỉ nhớ rõ hương thơm của nó. Dư Vi Lan nói là cây sồi xanh. Mà rất nhiều năm trước Tang Vô Yên nói cho hắn biết đây không phải cây sồi xanh mà là cây râm. Lúc ấy, nàng đem hái đóa hoa xuống đặt vào bàn tay hắn, còn dẫn đầu ngón tay hắn cảm nhận bề mặt phiếm lá.

Đó là lần thứ hai nàng cầm tay hắn.

Lần thứ nhất: là lúc lấy chất lỏng lô hội trị phỏng cho hắn. vóc dáng nàng nhỏ, hai tay cũng không phải kiểu tinh tế thon dài, nhưng là sờ lên lại rất mềm mại thoải mái, ấm áp.

Hắn sờ qua mặt nàng vô số lần, cho nên trong lòng hắn có thể miêu tả chuẩn xác từng bộ phận của nàng.

Nhưng mà, vô luận làm thế nào đều không thể tỠhợp hình dáng của nàng, lúc cười, lúc khóc, lúc làm nũng với hắn.

Cho nên, trong mộng hắn lại một lần nữa mơ thấy nàng đứng dưới tàng cây râm, đưa lưng về phía hắn, lại một lần cũng không có quay đầu lại.

Nàng nói với hắn, cả đời đều không muốn gặp lại. Hắn vốn nghĩ vô luận tâm mình đau đớn cách mấy, tự tôn của hắn sẽ không bao giờ chịu khuất phục.

Nhưng hắn lại nhịn không được vi phạm lời thề, đột nhiên muốn gặp nàng, nhìn xem nàng có sống được không.

Buổi sáng Tiểu Tần đến gọi Tô Niệm Khâm. Gõ cửa không ai phản ứng, cô chỉ có thể kêu phục vụ mở ra.

Tô Niệm Khâm ngủ trên giường, trong phòng tràn ngập mùi rượu khiếm cho người ta hít thở không thông. tư thế lúc ngủ của hắn giống trẻ con rất cuốn lui, trong tay nắm chặc mp3, tai phone còn để trong lỗ tai.

Tiểu Tần nhìn quen không sợ hãi hay hết hồn. Nàng nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, có thể cho hắn ngủ thêm nửa giờ. Vì thế mở cửa sổ, rồi lấy bình hoa kế bên giường, lúc ấy cô nghe thấy miệng Tô Niệm Khâm thì thào gọi một người tên là“ Vô Yên”. Không biết là Vô Yên hoặc là Vô Yến, nghe qua rất nhiều lần đều không dám làm rõ ràng.

Tiểu Tần nâng nâng mày, ở trong phòng khách xem lịch trình chờ hắn dậy.

7h30, Tô Niệm Khâm đúng giờ tỉnh lại, cơ thể như có một đồng hồ báo thức vậy. Hắn vào phòng tắm, dùng khăn che lại phía dưới rồi đến phòng thay áo. Mỗi một bộ quần áo đều làm một nhãn chữ nổi nói về màu sắc kiểu dáng.

20 phút sau, Tô Niệm Khâm lại biến thành một Tô Niệm Khâm hoàn hảo: râu mép cạo sạch sẽ, quần áo gọn gàng, trên người không có mùi lạ, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“ Niệm Khâm–” Ở Toro vừa xong, liền có người gọi hắn.

“ Là Bành tiểu thư.” Kỳ thật Tiểu Tần không cần nhắc Tô Niệm Khâm cũng biết là cô ấy.

Bành Đan Kì, con gái của ông chủ Toro.

Trên đời người có thể sử dụng loại ngữ khí cao đến vậy gọi Tô Niệm Khâm, thì chỉ có cô gái này.

Tô Niệm Khâm không vui nhíu mày, hắn cũng không thích người khác gọi hắn thân mật vậy.

“ Bành tiểu thư còn có gì phân phó?” Tô Niệm Khâm hỏi, trong giọng mang theo xa cách và mất tự nhiên.

Hắn xưa nay đều lạnh lùng, cho nên Bành Đan Kì cũng không để ý.

“ Gọi ta Đan Kì là được rồi, bằng không rất khách khí.” Bành Đan Kì cười.

Trên người cô ấy mang mùi nồng đậm của nước hoa CD, lão bản tất nhiên không thích, Tiểu Tần nghĩ. Dư Tiểu Lộ nhắc nhở qua cô, Tô tiên sinh rất mẫn cảm với hương vị, cho nên không thể dùng nước hoa, không thể lớn tiếng ồn ào.

“ Niệm Khâm, nghe nói lần đầu tiên anh thành B, em dẫn anh đi xung quanh chơi nha.”

“ Đa tạ Bành tiểu thư nhiệt tình, mắt ta không tiện, không thích đi lại.”

Bành Đan Kì đem những thủ đoạn trên thương trường vận dụng vào tình yêu, kiên trì không ngừng.

“Đêm nay em làm chủ, mời anh ăn cơm để hợp đạo chủ nhà. Niệm Khâm, không nên cự tuyệt nha?”

Tô Niệm Khâm không đường thối lui.

Gần tối trên đường từ khách sạn Đi­catiero đến nhà hàng, Tô Niệm Khâm đột nhiên lục soát túi tiền.

“ Tô tiên sinh, tìm cái gì àh?”

“ Mp3 của ta thường mang.”

Ipod màu trắng, là báu vật tùy thân của Tô Niệm Khâm.

“ Có thể đã để quên ở khách sạn?” Tiểu Tần hỏi.

“ Trở về tìm.” Tô Niệm Khâm không chút do dự hạ lệnh.

“ Tô tiên sinh, sắp tới giờ hẹn với Bành tiểu thư .”

“ Không đi.” Tô Niệm Khâm phun ra hai chữ.

Bành Đan Kì đã chuẩn bị rất tỉ mỉ cho lần hẹn này ai ngờ lại vì một vật nhỏ như vật mà hủy bỏ, làm hại Tiểu Tần phải cúi đầu tìm lý do giải thích với nàng. May mà, cô có giáo dục, không phải người không biết đạo để chấp nhất một cô gái.

Mà Tô Niệm Khâm lại hoàn toàn không nói đạo lý.

Phòng trong khách sạn mọi gốc gắt đều bị hắn đào bới. người từng phục vụ qua phòng này đều bị nghiêm khắc tra hỏi, làm mọi người rất xấu hổ.

Quản lí kinh hồn bạt vía hỏi:“ Tô tiên sinh vật bị mất rất quan trọng sao?”

“ Một cái mp3.” Tiểu Tần bảo trì mỉm cười.

Tô Niệm Khâm đối đãi với người ngoài so với hai ba năm trước cũng tốt hơn rất nhiều, chính là sau khi đến thành B bắt đầu khác thường.

Tiểu Tần nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, Tô Niệm Khâm đứng trong phòng hỏi:“ Ngươi vì biết chữ nổi?”

“ Cha ta là người mù.”

“Bẩm sinh hay là……” Hắn hơi cân nhắc cách dùng từ.

“ Trước đây, ông ấy là công nhân, ta khoảng hai tuổi ông ở phân xưởng xảy ra sự cố làm cho mù.” Tiểu Tần trả lời hắn.

“Ông ấy coi như may mắn, ít nhất ông ấy thấy qua bộ dáng của mẫu thân ngươi và ngươi.”

Tiểu Tần lắc đầu:“ Không, Tô tiên sinh. Một người trưởng thành hoàn toàn khỏe mạnh đột nhiên mất đi ánh sáng, so với một người khiếm thị từ nhỏ, sẽ chịu đả kích lớn hơn nữa.”

Cô nhịn không được phản bác hắn, tuy rằng trước khi bước vào cô được nhân viên công tác nhấn mạnh lặp lại kêu cô không nên tranh cãi với Tô tiên sinh, nhưng cô vẫn xúc động. Bởi vì sự cố lần đó đối cha cô lúc còn sống vĩnh viễn không phải may mắn.

Tô Niệm Khâm quay đầu, mặt tái nhợt không có biểu tình gì, hỏi: “ Phụ thân ngươi, sau đó ông ấy như thế nào?”

“ Sau đó quản lý vì trốn tránh trách nhiệm đổ tội cho ông làm việc sai thao tác. Sau khi xuất viện một thời gi­an dài cũng không tìm được việc, ông chấp nhận bắt đầu say rượu, mỗi lần say đều đánh mẹ ta, sau khi thanh tỉnh lại quỳ trên mặt đất xin bà đừng rời đi, một lần lại một lần hối cải, một lần lại một lần tái phạm.”

“ Sau này?” Tô Niệm Khâm lại hỏi.

Vẻ mặt hắn nhẹ nhàng, lộ ra một tia đau đớn hiếm thấy.

“ Ta không đến mười tuổi, mẹ không chịu được ly hôn với ông ấy, mang theo ta tái giá.” Tiểu Tần thản nhiên nói.

Cô rời khỏi văn phòng, vốn nghĩ đến không có cơ hội, không nghĩ tới qua một tuần lại nhận được điện thoại. Đối phương nói:“ Tần tiểu thư, Tô tiên sinh quyết định mướn cô, mời cô thứ Hai đi làm.”

Tiểu Tần vào công ty, phát hiện Tô Niệm Khâm là lão bản chăm chỉ nhất mà cô từng gặp, giống như động cơ vĩnh không ngừng nghỉ, lại giống một khối bọt biển nhanh chóng hấp thu tri thức xa lạ. Có một ngày, trong lúc vô tình nghe người ta nói Tô Niệm Khâm từng yêu một người, sau đó người kia rời hắn. Tiểu Tần lại đột nhiên nghĩ lại vẻ mặt khi hắn hỏi chuyện của ba.

Hơn mười phút sau, mp3 được phát hiện trong khe dần tấm thảm dưới giường. Hơn mười người đều lau mồ hôi xả hơi. Vừa vặn Dư Tiểu Lộ gọi điện thoại lại, Tiểu Tần báo cáo tình huống với dì nhỏ của lão bản.

Dư Tiểu Lộ suy nghĩ một chút ,“Một lát ta gửi một số file cho cô, cô nhớ lưu vào máy tính. Sau đó đi mua vài cái loại mp3 cùng kiểu dáng, mỗi cái đều lưu hết.” Buổi tối, Tiểu Tần mở mail ra, nhìn file Dư Tiểu Lộ gửi tới.

Cả 3 tài liệu tác giả đều là: Vô Yên.

Nàng không thích tìm kiếm thông tin riêng tư, không có thử nghe, giải nén sau đó lưu vào 5 cái mp3 mới mua, phân bố trong túi cô, trong ngăn kéo, trên xe, phòng ngừa lại mất.

Nguyên lai quan trọng không phải cái mp3 kia mà là giọng bên trong, Tiểu Tần nghĩ.

---4---

Báo tài chính và kinh tế đăng: “ RD hợp tác với công ty Toro của ta, cuộc đàm phán đã đến gi­ai đoạn cuối”.

Tang Vô Yên đọc xong tin tức, đóng báo lại.

Đúng như Tô Niệm Khâm nói với cô, hắn không phải đến thành B tìm cô.

Trong phim, thường xuyên có nam nhân vì truy tìm bạn gái, ngày ngày đứng dưới lầu nhà cô gái đó chờ đợi. Nhưng Tô Niệm Khâm sẽ không, ba năm trước sẽ không, ba năm sau cũng như thế.

“ Ngày mai ngươi đi theo giúp ta.” Lí Lộ Lộ nói.

Cô chuẩn bị 4 ngày, cũng hẹn với bệnh viện, sáng mai phải đến làm giải phẫu mắt.

“ Mang kính làm gì, cũng không phải ngươi làm giải phẫu.”

“ Ngươi nói chuyện đúng là không biết suy nghĩ. Mắt ngươi tốt, đương nhiên không biết nỗi khổ của người thị lực kém.” Lí Lộ Lộ nói,“ Dù sao Hoàng Hà phải đi, ngươi càng phải đi, chỗ đó đều quen hai người, nếu không ta cũng không liếc mắt ngươi một cái.” Hoàng Hà là bạn trai Lí Lộ Lộ.

Tang Vô Yên trợn trắng liếc nhìn Lí Lộ Lộ.

Buổi chiều, Tang Vô Yên dẫn Tiểu Kiệt đi. bệnh của bé khiến nó không thích chỗ nhiều người, càng không thể chật chội.

“ Tang tiểu thư!”

Đột nhiên trên xe có người gọi cô.

Cô xoay người, thì thấy một người nam nhân đậu xe ven đường. Người nọ diện mạo nhã nhặn.

“ Ngươi……” Tang Vô Yên hồ nghi, không nhớ nổi gặp qua người này ở đâu.

“ Chúng ta gặp qua, ở khách sạn, Ngô Vu.” Nam nhân nói.

“ Nga, Ngô tiên sinh.” Tang Vô Yên thấy mình có lỗi.

“ Ngươi đi đâu vậy? Ta vừa tan tầm có thể tiễn ngươi một đoạn đường.”

“ Không cần không cần.” Tang Vô Yên xua tay.

“ Dù sao cũng là vinh hạnh của ta, đường này khó gọi xe lắm không tốt cho trẻ con.” Hắn nhìn Tiểu Kiệt trong tay Tô Vô Yên.

Tang Vô Yên chần chờ.

“ Tang tiểu thư lại chối từ nữa cảnh sát sẽ đưa giấy phạt cho ta đó.” Ngô Vu cười.

Hắn là một nam nhân biết quan tâm, lúc lên xe Tang Vô Yên nghĩ vậy.

“ Các ngươi đi đâu?” Ngô Vu hỏi.

Cô vì muốn chiếu cố Tiểu Kiệt nên ngồi phía sau.“ Đi KFC trong nội thành.”

“ Muốn đi ăn àh?” Ngô Vu nhìn Tang Vô Yên qua kính chiếu hậu.

“ Đúng vậy.”

“ Chỗ đó hơi nhiều người, nếu tiểu bằng hữu không ngại ăn Mc Don­alds ta biết một chỗ có vẻ im tĩnh hơn.” Ngô Vu hỏi.

“Uh, vậy cám ơn ngươi.”

Vì thế, đi nhờ xe bị Ngô Vu thuận lợi biến thành một buổi hẹn kỳ quái.

Ngô Vu đi mua này nọ nhưng lại không biết trẻ con thích món nào, lúc bưng thức ăn tới chỗ ngồi có hơi ngại.

“ Ta chưa ăn qua. Chính là đi làm thường ngang qua nơi này.”

“ Nam nhân bình thường nghĩ trẻ con mới thích món ăn này.” Tang Vô Yên vì hắn giải khốn. ý này rất phù hợp với Tô Niệm Khâm.

“Quê ta là một thị trấn nhỏ, không có những chỗ chơi này. Tới nơi này học đại học, kinh tế cũng không dư dả, một ham­burg­er 10 tệ khi đó đối với ta mà nói đã là vật phẩm xa xỉ.”

Hắn thẳng thắn nói.

Cùng người kia hoàn toàn không giống.

Tang Vô Yên mỉm cười nhìn hắn, có hảo cảm.

“ Ngô tiên sinh hiện tại làm công tác gì?” Nàng lại quên.

“ Luật sư.”

“ Vậy hiện tại ngươi muốn ăn cái gì cũng không thấy xa xỉ rồi.”

Ngô Vu bị lời của cô chọc cho cười.

Tang Vô Yên cấm ống hút vào Cô­ca, đặt trước mặt Tiểu Kiệt, bé im lặng uống. Mà động tác chấm khoai tây chiên vào sốt cà đối với bé mà nói có điểm cố sức. Vì thế Tang Vô Yên dạy bé từng chút một.

“ Ta có nghe qua loại bệnh này.” Vừa rồi Tang Vô Yên có giải thích một chút với hắn.“ bệnh trạng của bé tốt lắm.”

“ Trị liệu càng trễ bệnh càng nghiêm trọng, bé thuộc loại bẩm sinh, nói như vậy cả đời đều khó có thể chữa khỏi.” Tang Vô Yên thở dài.

“ Di truyền?”

“ Y học còn chưa có thể xác định. Phỏng đoán là có thể do bệnh tạo thành từ cơ thể mẹ.”

“Vậy cũng không phải trách nhiệm của đứa nhỏ.”

“Cha mẹ bé cho là vậy.” Tang Vô Yên sờ sờ đầu Tiểu Kiệt.“ Ta đưa bé đến đây, hy vọng bé có thể gặp những bạn nhỏ hác, có thể giúp bé cố gắng hơn.”

“Bé có thể nghe được chúng ta nói chuyện.”

“ Có lẽ, tự bế có thể tự động loại bỏ những tin tức bên ngoài mà họ không muốn biết.”

Đột nhiên, Tiểu Kiệt làm đở ly Cô­ca, Tang Vô Yên vội vàng này nọ dời đi. Ngô Vu thấy trước ngực Tiểu Kiệt dính Cô­ca, vì thế muốn dùng khăn tay giúp bé lau khô.

“ Ngô tiên sinh!” Tang Vô Yên lập tức ngăn lại,“ Tiểu Kiệt không quen người khác đụng vào người bé.” Nếu không bé sẽ hét lên.

Ngô Vu dừng tay giữa không trung.

“Vừa mới bắt đầu bé đối với ta cũng vậy như vậy. Hắn cần thời gi­an chấp nhận tiếp xúc của người khác.” Tang Vô Yên vội vàng giải thích, để cho hắn khỏi xấu hổ.“ quá trình này rất thong thả cũng rất thống khổ.”

Ngô Vu nói: “ Ta thực thật có lỗi.”

Tang Vô Yên cười: “ Không có gì, quen là được rồi.”

Ngô Vu lại mua một ly Cô­ca khác.

Trở về trong lúc vô tình hắn nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay trái của Tang Vô Yên. Bởi vì máy sưởi trong quán ăn độ ấm rất cao, Tang Vô Yên cuộn tay áo lên, nhìn thấy một đồng hồ nam mang trên tay cô nhìn rất được.

“ Pol­ley sản xuất ở Thụy Sĩ, Tang tiểu thư cũng có sở thích này àh?” Ngô Vu một lần nữa tìm đề tài nói chuyện.

“ Ách?” Tang Vô Yên không hiểu.

“ Ta trước kia từ sống ở Hongkong làm về nghề này.” Ngô Vu cũng có chút tò mò, bởi vì đó là một đồng hồ dành cho người mù.

“ Anh nói đây là cái gì?”

“Pol­ley, ở trong nước không mua được chính phẩm, giá tiền đủ để ta có thể không ăn không uống kiếm rất nhiều năm.”

“ Không thể nào.” Tang Vô Yên líu lưỡi.

Tang Vô Yên nghĩ, cô mua cho Tô Niệm Khâm cái kia tuy nói rất khó mua nhưng cũng chỉ tốn có hai trăm nhiều đồng, không nghĩ lại kém nhau nhiều như vậy.

“ Nghe nói toàn bộ đều chế tác bằng thủ công.” Ngô Vu giải thích,“ nghe nói là phải đặt làm.”

“ Đặt làm?”

“Loại này ta cũng không biết rõ, tóm lại nó rất quý, nhưng cụ thể vì sao quý như vậy, người bình thường như chúng ta đều không thể lý giải.”

Hai người nhìn nhau cười.

Sau khi cười xong, không khí trở nên có chút không được tự nhiên.

Ngô Vu lại nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay Tang Vô Yên, “ Nghe nói loại này cũng giống như châu báu, còn có thể tăng giá trị theo thời gi­an.”

Tang Vô Yên kéo tay áo xuống, lơ đãng giải thích: “ Kỳ thật…… ta ở mua ở một quán phỏng chế, làm được rất giống. Nghe anh nói như vậy, ta mới biết nó quý như vậy, khó trách ông chủ bắt ta đưa vài trăm.”

Ngô Vu nghe thấy cũng thở ra, hắn cũn g không nghĩ muốn truy cô gái có gia thế như vậy.

---5---

Tang Vô Yên đưa Tiểu Kiệt đến trung tâm, tự mình đến ra­dio.

Cô phụ trách một tiết mục về tâm lý, kỳ thật mọi người thường gọi tới hỏi vấn đề tình yêu.

Tình yêu.

Cô cũng không hiểu.

Đêm nay cuộc gọi đầu tiên là một cô gái, cô vừa thuật câu chuyện tình yêu của mình, vừa khóc thút thít. Tang Vô Yên đành phải đưa vào một đoạn âm nhạc, để tâm tình cô gái có thể đỡ hơn một chút.

Cô gái nói, mình và bạn trai là bạn cùng lớp trong đại học, nay chưa tới một năm sẽ tốt nghiệp, gặp phải trở ngại về trong tình yêu.

Tang Vô Yên trừ bỏ trấn an cô ấy một chút thì cũng không có tài cán gì nữa, duy nhất có thể là thật tâm lắng nghe cô ấy nói. Kể chuyện cho một người khác nghe có thể giúp cho tâm trạng tốt hơn. Giống như cô thích kể cho Trình Nhân nghe.

Giờ phút này Tô Niệm Khâm vừa từ Toro ra chuẩn bị về khách sạn. Tiểu Tần đang tiếp điện thoại.

Tô Niệm Khâm đứng bên cạnh xe hút thuốc.

Lúc này có thanh âm gọi hắn:“ Tô tiên sinh?”

Tô Niệm Khâm nghe tiếng ngẩng đầu.

“ Ta là Ngụy Hạo, không biết Tô tiên sinh còn nhớ hay không?”

“ Nhớ rõ.” Tô Niệm Khâm vươn tay bắt tay với hắn, Ngụy Hạo đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức đưa tay ra.

“ Ta hiện tại làm ở Toro, mấy ngày trước trong công ty thấy ngài, nhiều người, không cơ hội chào hỏi ngài.”

“ Uh.” Tô Niệm Khâm không lạnh không nhạt gật đầu.

Thấy được thái độ của Tô Niệm Khâm, Ngụy Hạo đành phải đem những chuyện mình muốn nói dằn xuống, khách sáo vài câu xoay người cáo từ. Đi được vài bước hắn lại nhịn không được, quay đầu nói:“ Tô tiên sinh, vài năm nay Vô Yên sống thật sự không tốt. Không biết ngài có biết hay không.”

Hắn làm sao có thể không biết.

Tất cả, hắn đều biết.

Ngày đó, nàng bị chọc giận rời khỏi bệnh viện. Hắn nhất thời ảo não không chịu nổi, lại được bệnh viện thông báo tìm được có gan thích hợp với ba, lập tức đưa tới, lập tức giải phẫu.

Giải phẫu tiến hành rồi hơn mười mấy giờ, chờ hắn bình tĩnh lại, mới biết không thấy Tang Vô Yên đâu hết.

Di động nàng không tiếp.

Hắn về nhà tìm nàng, đi tới chỗ Trình Nhân tìm nàng, thậm chí đi ra­dio tìm, chỗ nào nàng có thể xuất hiện hắn đều đi qua, cũng khiến cho Dư Tiểu Lộ phải bồi hắn tìm rất nhiều lần. Hắn sợ hãi chính mình không lưu ý, liền bỏ qua Tang Vô Yên, lại lo lắng bệnh tình của ba có chuển biến xấu sau phẩu thuật không. Nửa đêm không biết đã chạy qua bao nhiêu chỗ rồi.

Gần sáng vẫn không tìm được.

Dư Tiểu Lộ mất đi tính nhẫn nại, “ Niệm Khâm– Vô Yên cũng không phải trẻ con, cô ấy đã ngốc trong này bốn năm rồi, sẽ không đi lạ đâu. Cô ấy là giận ngươi mới không muốn gặp ngươi, trốn tránh ngươi. Ngươi sốt ruột có ích lợi gì. Ngươi hiện tại biết hối hận, lúc ấy vì sao lại sinh khí đuổi cô ấy đi?”

Hắn đứng dưới lầu Tang Vô Yên, nửa ngày không nói chuyện. Bệnh viện gọi tới, nói có biến động, thúc giục Tô Niệm Khâm trở về.

Chờ trời đã sáng, hắn lại tới thì gặp ngay Tang Vô Yên ở cửa.

Nàng hỏi hắn: “Trên thế giới Dư Lan Vi và ta, ai quan trọng hơn?”

Một vấn đề thình lình xảy ra, Tô Niệm Khâm đột nhiên sợ sệt. Hắn biết nàng hôm qua nhìn thấy động tác vô cùng thân mật của hắn và Dư Vi Lan, trong lòng hắn bối rối không biết làm sao, không dám tìm thẳng nàng, đành phải cố ý hỏi lại:“ Ngươi cảm thấy vấn đề này có ý nghĩa sao?”

Không nghĩ tới sau câu ấy, hắn nhận được lời quyết tuyệt của nàng. một khắc kia, hắn giống như quên cả hô hấp. Rốt cục– bọn họ vẫn đến bước này thôi sao?

Tô Niệm Khâm đứng ở đó, đối với câu hỏi của Ngụy Hạo một lúc lâu cũng không trả lời, cũng không nhớ đã nói gì với Ngụy Hạo, liền yên lặng trở lại trên xe.

Sau đó hắn mới biết được, đêm hôm đó ba Tang Vô Yên qua đời. Sau, hắn không dám, cũng không có quyền lợi xuất hiện trong thế giới của Tang Vô Yên. Hắn là người mù, một người mù chỉ biết tổn thương người khác.

Hắn không có năng lực mang lại hạnh phúc cho nàng.

Nhưng mà hắn vẫn nhớ thương nàng như vậy, ba năm gần một ngàn, không có ngày nào hắn không nhớ tới những kỷ niệm của hai người. Loại tưởng niệm này theo vận tốc của ánh nắng ngày càng tăng lên, hắn thậm chí không xác định được có phải hay không có một ngày nào đó, vì nhớ nàng mà điên lên không.

Mà Tang Vô Yên lại giống như đã quên hắn.

Cho nên có đôi khi hắn nhịn không được hận nàng. Hắn khắc cốt ghi tâm nhớ kỹ này hết thảy như vậy, nàng sao lại có thể nói quên liền quên, còn chưa gì đã muốn đi xem mắt, kết hôn, thậm chí còn không tim không phổi nói với hắn:“ Tô Niệm Khâm, nhìn rất khác, thoạt nhìn không tệ.”

Thật sự là chó má! (tác giả ghi nha)

trên đường trở về, Tiểu Tần phát hiện Tô Niệm Khâm giống như nhắm mắt định thần, nhưng nhìn thế nào cũng không giống.

Lái xe Tiểu Chu cũng phát hiện không khí có chút nặng nề, vì thế nói:“ Tô tiên sinh, nghe chút nhạc không?”

Tô Niệm Khâm khoát tay.

“ A Chu, có ra­dio không?” Tiểu Tần hỏi.

/13

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status