Một đao này của Ngô Thiên đã chém gãy một linh khí thượng đẳng là Hàn Băng Kiếm, một người trần mắt thịt như Ngô Bách Tuế làm sao có thể chịu được một đao thế này chứ? Không chỉ phần ngực anh bị mũi đao nhọn hoắt đâm trầy da chóc thịt, máu tươi chảy thành dòng, mà thậm chí lục phủ ngũ tạng của anh cũng bị uy lực đáng sợ của nhát đao này chấn áp, một luồng khí sắc bén lạnh như băng đâm xuyên qua người anh, nuốt chửng cả cơ thể anh.
Trong phút chốc Ngô Bách Tuế đã mất đi nửa cái mạng, anh nằm trên đất, toàn thân đau như bị thứ gì đó đục khoét tận xương tủy vậy, sức lực dường như cũng bị hao tổn đi, đến cả tinh thần mà dựa vào ý chí mới kiên trì được kia, cũng dần dần tan biến. Anh rất mệt, rất đau, cả người anh như có một cảm giác khó chịu mệt mỏi đến lạ thường, anh muốn bò dậy, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào để gắng gượng nữa. Bây giờ, anh giống như một con cá mắc cạn, chỉ còn lại một chút sức lực nhỏ nhoi, nằm thoi thóp đến thở cũng vô cùng khó khăn.
Ngô Bách Tuế thua rồi, thua hoàn toàn.
Xung quanh đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều lặng im nhưng trái tim thì đang đập mạnh mẽ như gõ trống, uy lực của Huyết Long Đao làm chấn động đến từng người có mặt ở đây, thật không hổ danh là bảo vật gia truyền nhà họ Ngô, không hổ là thần khí có linh khí siêu việt, sức mạnh và lực sát thương mà nó đánh ra thật sự là hủy thiên diệt địa. Gia chủ của bọn họ – Ngô Thiên trở nên dũng mãnh vô song đều nhờ và thanh thần khí này, vô cùng lợi hại, hắn thật sự giống như một Ma Thần bất bại, đánh ngã Ngô Bách Tuế, khiến anh bị trọng thương mà chẳng mảy may lo lắng e ngại.
Đám người nhà họ Ngô có mặt ở đây nhìn thấy Ngô Bách Tuế đang nằm thở thoi thóp, trên người be bét máu thịt, bị đánh bại thảm hại như vậy thì cũng không khỏi cảm khái, bùi ngùi trong lòng. Ai cũng biết, Ngô Bách Tuế quả thật là thiên tài tuyệt thế của nhà họ Ngô, anh không chỉ có thân phận cao quý, tài giỏi về mọi mặt, sức mạnh cũng vô cùng cường bạo. Đáng tiếc là, anh lại gặp phải Ngô Thiên, Ngô Thiên là vua chúa hiện tại của nhà họ Ngô, sau khi sử dụng Huyết Long Đao, Ngô Thiên càng như biến thành thần, hắn chính là tôn giả tối cao nhà họ Ngô, tất cả mọi người đều tỏ ra thương tiếc cho Ngô Bách Tuế, cũng càng thêm phần kính sợ Ngô Thiên.
Ngô Thiên trở thành chủ nhân độc nhất vô nhị trong lòng người nhà họ Ngô.
Lúc này, Ngô Thiên giống như được bơm một luồng khí lực vô hạn, tinh thần của hắn vô cùng sáng láng dồi dào vô cùng hưng phấn, đôi mắt hắn sáng lấp lánh tinh ranh nhìn chằm chằm vào thanh Huyết Long Đao đã nhuốm máu tươi của Ngô Bách Tuế trong tay mình, nói với giọng đầy phấn khích: “Quả nhiên là thanh đao bảo vật gia truyền!”
Thời khắc này, Ngô Thiên cảm nhận được cảm giác sung sướng nhất từ trước đến giờ của hắn, hắn lấy được Huyết Long Đao mà hắn hằng mong ước, hắn đánh bại được Ngô Bách Tuế – kẻ đánh dồn ép hắn nhiều năm nay, chứng minh được bản thân mình. Hắn hoàn thành được hai tâm nguyện lớn nhất trong đời rồi, cuộc đời này còn gì đáng tiếc nuối nữa chứ, đây thật sự là thời khắc đáng để hắn hân hoan reo hò.
Ngô Thiên mang theo niềm phấn khích này liếc nhìn Ngô Bách Tuế đang nằm dưới đất bằng ánh mắt sáng quắc, tiếp đó, hắn cất bước, chậm rãi đi về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Thiên là kẻ chiến thắng nên thái độ của hắn lúc này, trông trang nghiêm như một vị hoàng đế, hắn thật sự đã đạt được thành tựu này, từ nay trở đi, hắn sẽ chiếm đoạt thiên hạ, liếc nhìn chúng sinh, hắn chính là đế vương độc tôn, tất cả những người khác đều sẽ bị hắn giẫm dưới chân. Từng là một Ngô Bách Tuế muôn trượng hào quang, bây giờ cũng chỉ là một kẻ bại trận trong tay hắn, hắn muốn ném Ngô Bách Tuế xuống địa ngục sâu thẳm.
Ngô Thiên đến bên cạnh Ngô Bách Tuế, hắn đứng trên cao liếc nhìn xuống bộ dạng thế thảm nhếch nhác của Ngô Bách Tuế, ngang nhiên nói: “Ngô Bách Tuế, cuối cùng mày cũng thua dưới tay tao.”
Gọng nói của Ngô Thiên tràn đầy sức sống, khí thế của Ngô Thiên vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Bách Tuế chịu đựng nỗi đau thấu xương tủy, anh từ từ quay đầu lại, nhìn lên Ngô Thiên, dốc hết sức lực còn sót lại của mình, khó khăn mở miệng, cất giọng yếu ớt: “Không phải tôi thua dưới tay anh, mà là thua dưới Huyết Long Đao!”
Ngô Thiên chẳng thèm để ý, cười khẩy một cái rồi nói với giọng khinh bỉ: “Thua chính là thua! Đừng có vịn mấy cớ vớ vẩn đó với tao!”
Ngô Bách Tuế quá mệt mỏi, anh đã không còn sức để tranh cãi với Ngô Thiên về vấn đề này, bởi vì bây giờ anh thật sự chính là kẻ bại trận, dù cho anh thua không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn là thua, anh không cách nào có thể chấp nhận được kết cục này nhưng buộc phải thừa nhận nó.
Ngô Thiên nhìn thấy Ngô Bách Tuế trông như con cá chết thế này, trong lòng Ngô Thiên càng thêm hả hê, hắn nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ mặt dương dương tự đắc, cất tiếng nói ngông cuồng: “Sự thật chứng minh, Ngô Bách Tuế mày chính là kẻ bại trận dưới tay tao. Mày dựa vào cái gì mà lại có được sự yêu thương coi trọng của bố chứ, dựa vào cái gì mà mày lại được mọi người trong gia tộc đối đãi đặc biệt? Dựa vào cái gì mà bao nhiêu nguồn lợi đều dành hết cho mày, dựa vào đâu mà mày lại được nội bộ quyết định trở thành người thừa kế gia tộc. Mày căn bản không có tư cách này.”
Ngô Thiên vẫn luôn cảm thấy, bản thân hắn đang sống trong một thế giới bất công, hắn tự thấy rằng bản thân không hề thua kém gì Ngô Bách Tuế, nhưng từ nhỏ đến lớn mọi người đều chỉ nhìn thấy Ngô Bách Tuế, còn hắn thì lại hoàn toàn bị xem thường, hắn không cam tâm, hắn hận, hận sự bất công của cái thế giới này, hận sự thiên vị của Ngô Thanh Đế – bố hắn, hận sự tỏa sáng của Ngô Bách Tuế, thế nên từ nhỏ hắn đã nuôi ý muốn thay đổi số mệnh, hắn tuyệt đối sẽ không ở mãi trong cái thế giới tăm tối không một tia sáng, sẽ có một ngày hắn sẽ đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống tất cả mọi người, hắn muốn để mọi người nhìn thấy được hào quang của hắn, hắn muốn làm bá chủ thế giới này!
Bây giờ, hắn làm được rồi, cuối cùng hắn cũng làm được rồi, hắn đã chứng minh bản thân cho mọi người thấy, hắn thật sự đã bộc lộ ra được tài năng của mình, hắn đứng trên đỉnh cao, ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ, toàn thể đám người nhà họ Ngô đều phải cúi đầu phục tùng hắn, bao gồm cả Ngô Bách Tuế.
Ngoài Ngô Thiên ra, lúc này, Diệp Hồng Trúc cũng vô cùng đắc ý, dường như cô ta đang đứng sánh vai cùng với Ngô Thiên trên đỉnh cao của cuộc đời, vô cùng thỏa mãn lòng tự tôn và hư vinh của cô ta, cô ta rất hả hê.
Sau khi Ngô Thiên nói xong, Diệp Hồng Trúc cũng lại gần, cô ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế đang nằm dưới mặt đất, dè bỉu coi thường: “Đúng thế, anh thua chồng tôi về mọi mặt, thế mà suốt này ra vẻ cao ngạo cái gì không biết!”
Diệp Hồng Trúc cũng căm hận Ngô Bách Tuế nhiều như Ngô Thiên vậy, dù là nằm mơ, cô ta cũng muốn giẫm đạp lên Ngô Bách Tuế, bây giờ, Ngô Bách Tuế ở trước mặt đã bị chồng cô ta đánh bại. Diệp Hồng Trúc tất nhiên là vui mừng khôn xiết rồi, Ngô Bách Tuế ngã càng thảm, rơi càng sâu thì cô ta càng khoái chí.
Ngô Bách Tuế nghe được mấy lời chấm biếm đả kích, kẻ tung người hứng của cặp vợ chồng này, vẻ mặt anh tối sầm lại, trong ánh mắt của anh đã không còn sắc thái nào nữa, sắc mặt cũng như tro tàn, anh khẽ thở hắt một hơi, sau đó nói với Ngô Thiên với giọng nghiêm túc: “Tôi thua rồi, muốn chém muốn giết tùy anh, nhưng anh có thể giúp tôi cầm Hoàn Hồn Đan đến Tây Nguyên cứu một người được không?”
Việc đến nước này, Ngô Bách Tuế cũng không còn cách nào khác, anh biết rất rõ, dựa vào nỗi oán hận mà Ngô Thiên dành cho anh, hôm nay chắc chắn anh sẽ khó qua khỏi kiếp nạn này, anh đã không còn cơ hội sống, nhưng Hạ Mạt Hàn không nên chết như vậy, điều duy nhất là Ngô Bách Tuế không yên tâm lúc này chính là Hạ Mạt Hàn, dù anh có chết cũng hy vọng Hạ Mạt Hàn có thể sống tốt. Bởi vậy, anh mang theo một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại này, cầu xin Ngô Thiên cứu lấy Hạ Mạt Hàn.
Ngô Thiên nhướn lông mày lên, nói với Ngô Bách Tuế với giọng điệu mang vẻ châm chọc: “Bản thân mày sắp chết đến nơi rồi, mà còn muốn cứu người khác à?”
Cả đời này của Ngô Bách Tuế, điều anh để tâm nhất chính là mạng sống của mình, hay nói cách khác, tâm nguyện từ nhỏ của anh chính là sống lâu trăm tuổi. Nhưng không biết từ khi nào, Ngô Bách Tuế lại có thứ mà anh để tâm hơn cả, lúc này anh càng mong muốn Hạ Mạt Hàn có thể sống.
“Anh có thể giúp tôi chuyện này không? Xem như tôi cầu xin anh đấy.” Ngô Bách Tuế là con cháu cưng nhà họ Ngô, từ trước tới giờ luôn cao cao tại thượng, dù cho anh có thất bại nhưng vẻ cao ngạo của anh vẫn luôn tồn tại, anh sẽ không cong lưng cúi đầu, nhưng lúc này, ở trước mặt nhiều người nhà họ Ngô như vậy anh lại bỏ đi lòng tự tôn của mình để khẩn cầu Ngô Thiên. Chỉ bởi vì anh quá để tâm đến mạng sống của Hạ Mạt Hàn.
Ngô Thiên nhìn thấy Ngô Bách Tuế đang khom lưng lấy lòng mình, trong lòng hắn càng thêm hả hê vô cùng, hắn khẽ mỉm cười nhìn Ngô Bách Tuế, rồi nói với giọng chắc nịch: “Không thể!”
Đương nhiên hắn sẽ không có chút mảy may lưu tình gì đối với Ngô Bách Tuế, điều hắn muốn chính là Ngô Bách Tuế phải đau khổ cho đến chết, anh càng đau khổ hắn càng vui mừng.
Ngô Bách Tuế nghe thấy lời nói này của Ngô Thiên thì hoàn toàn tuyệt vọng, anh biết, dù Ngô Thiên chính là anh ruột mình, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn chưa hề xem anh là em trai, hắn đối với anh chỉ có nỗi hận đến xương tủy. Bây giờ anh muốn nhờ hắn giúp đỡ, thật sự chính là nằm mơ giữa ban ngày. Nói nhiều cũng vô ích, tất cả đều uổng công mà thôi, trái tim của Ngô Bách Tuế hoàn toàn chìm trong vực thẳm, anh ngậm chặt miệng không nói thêm lời nào nữa.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, mày thua rồi, như đã giao kèo trước, mày sẽ do tao xử lý, nên mày cứ an tâm mà lên đường đi!” Ngô Thiên đã đánh bại Ngô Bách Tuế ngay trước mặt mọi người, đã đạt được ý nguyện chứng mình bản thân mình rồi, thế nên bây giờ mạng của Ngô Bách Tuế có giữ lại cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, hôm nay Ngô Bách Tuế đã để lộ ra sức mạnh cường bạo của mình, một người như thế này nếu không trừ khử sẽ là mối tai họa ngầm đối với Ngô Thiên, hắn buộc phải giết anh.
Vừa dứt lời, Ngô Thiên nâng thanh Huyết Long Đao trong tay mình lên, định chém chết Ngô Bách Tuế.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng nói bỗng vang lên: “Hạ thủ lưu tình!”
Ngay sau đó, từ trong đám người ở đây, Ngô Phong Vũ nhanh chóng bước ra.
Ngô Phong Vũ rất đam mê võ thuật, ông ấy luôn coi trọng và tán thưởng đối với những cao thủ thiên tài trong giới võ thuật, cho dù cuối cùng Ngô Bách Tuế có thua cuộc, nhưng không ai có thể phủ nhận, Ngô Bách Tuế chính là thiên tài tuyệt thế trăm năm có một, sức mạnh của anh càng khiến cho người ta phải mở mang tầm mắt, Ngô Phong Vũ vô cùng yêu quý và ngợi ca Ngô Bách Tuế. Ông ấy cũng nhận định rằng, Ngô Bách Tuế chính là ngôi sao lấp lánh của nhà họ Ngô, một thiên tài như vậy, nếu mà cứ chết như thế, thì đối với nhà họ Ngô mà nói chính là một tổn thất to lớn, quả thật Ngô Phong Vũ không đành lòng nhìn Ngô Bách Tuế bị giết, thế nên ông ấy mới cản Ngô Thiên.
Sau khi Ngô Thiên ngừng tay, Ngô Phong Vũ chạy nhanh đến bên cạnh Ngô Thiên, nói với hắn với giọng nghiêm túc: “Gia chủ, Tam thiếu gia chính là em trai cậu, cậu ấy chính là niềm tự hào của nhà họ Ngô chúng ta, hôm nay dù cho cậu ấy đã sai nhưng cũng không đáng tội chết, cậu có thể tha cho cậu ấy một mạng được không?”
Ánh mắt của Ngô Thiên liếc nhìn Ngô Phong Vũ, trong ánh đáy chứa vẻ lạnh lùng khốc liệt, trước đây, Ngô Phong Vũ đã đưa cho Ngô Bách Tuế thanh Hàn Băng Kiếm, điều này đã xúc phạm đến sự uy nghiêm của Ngô Thiên, khiến hắn vô cùng bất mãn. Mà bây giờ, Ngô Phong Vũ lại còn dám cả gan chạy tới xin tha mạng giùm cho Ngô Bách Tuế, đều này rõ ràng tỏ ý, Ngô Phong Vũ căn bản không xem vị gia chủ này ra gì, trong lòng Ngô Thiên càng giận hơn, hắn lạnh lùng quát lên với Ngô Phong Vũ, không hề khách khí chút nào: “Lui xuống, bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Giọng nói của Ngô Thiên vô cùng lạnh lùng, thậm chí trên người hắn còn toát ra vẻ hung ác, vô cùng đáng sợ.
Nhưng, Ngô Phong Vũ cũng không bị hù dọa, ông ấy ngừng một lúc rồi tiếp tục khuyên giải: “Gia chủ, cậu đã đánh bại được Tam thiếu gia rồi, chứng minh được bản thân rồi, cậu có cần phải….”
Phụt!
Ngô Phong Vũ còn chưa nói hết câu, thanh Huyết Long Đao trong tay Ngô Thiên đã hung hăng đâm về phía ông ta.
Một đao này, không hề báo trước, vừa nhanh vừa mạnh, uy lực của Huyết Long Đao dễ dàng đoạt mạng người khác như bẻ một cành khô, không thể chống đỡ nổi.
Chớp mắt, ở cổ của Ngô Phong Vũ bỗng xuất hiện một vết cắt rất sâu, máu tươi cũng chảy ra từ đó.
Hai mắt của Ngô Phong Vũ bỗng trợn trừng lên, ông ấy không dám tin, nhìn Ngô Thiên, sau đó ông ấy từ từ ngã xuống trong sự kinh ngạc tột độ.
Phịch!
Ngô Phong Vũ ngã xuống mặt đất, tắt thở.
Ông ấy, chết không nhắm mắt.
“Thật không thể ngờ, người đầu tiên huyết tế Huyết Long Đao của tôi lại là ông.” Ngô Thiên nhìn xuống thi thể Ngô Phong Vũ, cất tiếng nói lạnh lùng.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi nín thở, toàn thân toát đầy mồ hôi, Đại Tông sư nhà họ Ngô – Ngô Phong Vũ lại chết đột ngột dưới tay Ngô Thiên, điều này khiến người ta bất ngờ và hoảng sợ.
Lần này, ai còn dám lên tiếng? Càng không có ai dám đứng ra nói giúp Ngô Bách Tuế!
Sự oai phong và uy hiếp của Ngô Thiên hoàn toàn chấn nhiếp được tất cả người nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế đang nằm dưới đất, nhưng ánh mắt anh bỗng nhiên đỏ ngầu, thần sắc trong ánh mắt vô cùng khủng khiếp.
Máu của Ngô Phong Vũ vẩy lên mặt của Ngô Bách Tuế, cái chết của Ngô Phong Vũ lại kích thích được trái tim của anh.
Trong khi xung quanh đều đang chìm trong tĩnh lặng, Ngô Bách Tuế lặng lẽ bò dậy, anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu, anh gầm lên với Ngô Thiên như một con thú hoang dã: “Ngô Thiên, anh quá đáng rồi đấy!”
Trong phút chốc Ngô Bách Tuế đã mất đi nửa cái mạng, anh nằm trên đất, toàn thân đau như bị thứ gì đó đục khoét tận xương tủy vậy, sức lực dường như cũng bị hao tổn đi, đến cả tinh thần mà dựa vào ý chí mới kiên trì được kia, cũng dần dần tan biến. Anh rất mệt, rất đau, cả người anh như có một cảm giác khó chịu mệt mỏi đến lạ thường, anh muốn bò dậy, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào để gắng gượng nữa. Bây giờ, anh giống như một con cá mắc cạn, chỉ còn lại một chút sức lực nhỏ nhoi, nằm thoi thóp đến thở cũng vô cùng khó khăn.
Ngô Bách Tuế thua rồi, thua hoàn toàn.
Xung quanh đều yên lặng.
Tất cả mọi người đều lặng im nhưng trái tim thì đang đập mạnh mẽ như gõ trống, uy lực của Huyết Long Đao làm chấn động đến từng người có mặt ở đây, thật không hổ danh là bảo vật gia truyền nhà họ Ngô, không hổ là thần khí có linh khí siêu việt, sức mạnh và lực sát thương mà nó đánh ra thật sự là hủy thiên diệt địa. Gia chủ của bọn họ – Ngô Thiên trở nên dũng mãnh vô song đều nhờ và thanh thần khí này, vô cùng lợi hại, hắn thật sự giống như một Ma Thần bất bại, đánh ngã Ngô Bách Tuế, khiến anh bị trọng thương mà chẳng mảy may lo lắng e ngại.
Đám người nhà họ Ngô có mặt ở đây nhìn thấy Ngô Bách Tuế đang nằm thở thoi thóp, trên người be bét máu thịt, bị đánh bại thảm hại như vậy thì cũng không khỏi cảm khái, bùi ngùi trong lòng. Ai cũng biết, Ngô Bách Tuế quả thật là thiên tài tuyệt thế của nhà họ Ngô, anh không chỉ có thân phận cao quý, tài giỏi về mọi mặt, sức mạnh cũng vô cùng cường bạo. Đáng tiếc là, anh lại gặp phải Ngô Thiên, Ngô Thiên là vua chúa hiện tại của nhà họ Ngô, sau khi sử dụng Huyết Long Đao, Ngô Thiên càng như biến thành thần, hắn chính là tôn giả tối cao nhà họ Ngô, tất cả mọi người đều tỏ ra thương tiếc cho Ngô Bách Tuế, cũng càng thêm phần kính sợ Ngô Thiên.
Ngô Thiên trở thành chủ nhân độc nhất vô nhị trong lòng người nhà họ Ngô.
Lúc này, Ngô Thiên giống như được bơm một luồng khí lực vô hạn, tinh thần của hắn vô cùng sáng láng dồi dào vô cùng hưng phấn, đôi mắt hắn sáng lấp lánh tinh ranh nhìn chằm chằm vào thanh Huyết Long Đao đã nhuốm máu tươi của Ngô Bách Tuế trong tay mình, nói với giọng đầy phấn khích: “Quả nhiên là thanh đao bảo vật gia truyền!”
Thời khắc này, Ngô Thiên cảm nhận được cảm giác sung sướng nhất từ trước đến giờ của hắn, hắn lấy được Huyết Long Đao mà hắn hằng mong ước, hắn đánh bại được Ngô Bách Tuế – kẻ đánh dồn ép hắn nhiều năm nay, chứng minh được bản thân mình. Hắn hoàn thành được hai tâm nguyện lớn nhất trong đời rồi, cuộc đời này còn gì đáng tiếc nuối nữa chứ, đây thật sự là thời khắc đáng để hắn hân hoan reo hò.
Ngô Thiên mang theo niềm phấn khích này liếc nhìn Ngô Bách Tuế đang nằm dưới đất bằng ánh mắt sáng quắc, tiếp đó, hắn cất bước, chậm rãi đi về phía Ngô Bách Tuế.
Ngô Thiên là kẻ chiến thắng nên thái độ của hắn lúc này, trông trang nghiêm như một vị hoàng đế, hắn thật sự đã đạt được thành tựu này, từ nay trở đi, hắn sẽ chiếm đoạt thiên hạ, liếc nhìn chúng sinh, hắn chính là đế vương độc tôn, tất cả những người khác đều sẽ bị hắn giẫm dưới chân. Từng là một Ngô Bách Tuế muôn trượng hào quang, bây giờ cũng chỉ là một kẻ bại trận trong tay hắn, hắn muốn ném Ngô Bách Tuế xuống địa ngục sâu thẳm.
Ngô Thiên đến bên cạnh Ngô Bách Tuế, hắn đứng trên cao liếc nhìn xuống bộ dạng thế thảm nhếch nhác của Ngô Bách Tuế, ngang nhiên nói: “Ngô Bách Tuế, cuối cùng mày cũng thua dưới tay tao.”
Gọng nói của Ngô Thiên tràn đầy sức sống, khí thế của Ngô Thiên vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Bách Tuế chịu đựng nỗi đau thấu xương tủy, anh từ từ quay đầu lại, nhìn lên Ngô Thiên, dốc hết sức lực còn sót lại của mình, khó khăn mở miệng, cất giọng yếu ớt: “Không phải tôi thua dưới tay anh, mà là thua dưới Huyết Long Đao!”
Ngô Thiên chẳng thèm để ý, cười khẩy một cái rồi nói với giọng khinh bỉ: “Thua chính là thua! Đừng có vịn mấy cớ vớ vẩn đó với tao!”
Ngô Bách Tuế quá mệt mỏi, anh đã không còn sức để tranh cãi với Ngô Thiên về vấn đề này, bởi vì bây giờ anh thật sự chính là kẻ bại trận, dù cho anh thua không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn là thua, anh không cách nào có thể chấp nhận được kết cục này nhưng buộc phải thừa nhận nó.
Ngô Thiên nhìn thấy Ngô Bách Tuế trông như con cá chết thế này, trong lòng Ngô Thiên càng thêm hả hê, hắn nhìn Ngô Bách Tuế với vẻ mặt dương dương tự đắc, cất tiếng nói ngông cuồng: “Sự thật chứng minh, Ngô Bách Tuế mày chính là kẻ bại trận dưới tay tao. Mày dựa vào cái gì mà lại có được sự yêu thương coi trọng của bố chứ, dựa vào cái gì mà mày lại được mọi người trong gia tộc đối đãi đặc biệt? Dựa vào cái gì mà bao nhiêu nguồn lợi đều dành hết cho mày, dựa vào đâu mà mày lại được nội bộ quyết định trở thành người thừa kế gia tộc. Mày căn bản không có tư cách này.”
Ngô Thiên vẫn luôn cảm thấy, bản thân hắn đang sống trong một thế giới bất công, hắn tự thấy rằng bản thân không hề thua kém gì Ngô Bách Tuế, nhưng từ nhỏ đến lớn mọi người đều chỉ nhìn thấy Ngô Bách Tuế, còn hắn thì lại hoàn toàn bị xem thường, hắn không cam tâm, hắn hận, hận sự bất công của cái thế giới này, hận sự thiên vị của Ngô Thanh Đế – bố hắn, hận sự tỏa sáng của Ngô Bách Tuế, thế nên từ nhỏ hắn đã nuôi ý muốn thay đổi số mệnh, hắn tuyệt đối sẽ không ở mãi trong cái thế giới tăm tối không một tia sáng, sẽ có một ngày hắn sẽ đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống tất cả mọi người, hắn muốn để mọi người nhìn thấy được hào quang của hắn, hắn muốn làm bá chủ thế giới này!
Bây giờ, hắn làm được rồi, cuối cùng hắn cũng làm được rồi, hắn đã chứng minh bản thân cho mọi người thấy, hắn thật sự đã bộc lộ ra được tài năng của mình, hắn đứng trên đỉnh cao, ngạo nghễ nhìn xuống thiên hạ, toàn thể đám người nhà họ Ngô đều phải cúi đầu phục tùng hắn, bao gồm cả Ngô Bách Tuế.
Ngoài Ngô Thiên ra, lúc này, Diệp Hồng Trúc cũng vô cùng đắc ý, dường như cô ta đang đứng sánh vai cùng với Ngô Thiên trên đỉnh cao của cuộc đời, vô cùng thỏa mãn lòng tự tôn và hư vinh của cô ta, cô ta rất hả hê.
Sau khi Ngô Thiên nói xong, Diệp Hồng Trúc cũng lại gần, cô ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế đang nằm dưới mặt đất, dè bỉu coi thường: “Đúng thế, anh thua chồng tôi về mọi mặt, thế mà suốt này ra vẻ cao ngạo cái gì không biết!”
Diệp Hồng Trúc cũng căm hận Ngô Bách Tuế nhiều như Ngô Thiên vậy, dù là nằm mơ, cô ta cũng muốn giẫm đạp lên Ngô Bách Tuế, bây giờ, Ngô Bách Tuế ở trước mặt đã bị chồng cô ta đánh bại. Diệp Hồng Trúc tất nhiên là vui mừng khôn xiết rồi, Ngô Bách Tuế ngã càng thảm, rơi càng sâu thì cô ta càng khoái chí.
Ngô Bách Tuế nghe được mấy lời chấm biếm đả kích, kẻ tung người hứng của cặp vợ chồng này, vẻ mặt anh tối sầm lại, trong ánh mắt của anh đã không còn sắc thái nào nữa, sắc mặt cũng như tro tàn, anh khẽ thở hắt một hơi, sau đó nói với Ngô Thiên với giọng nghiêm túc: “Tôi thua rồi, muốn chém muốn giết tùy anh, nhưng anh có thể giúp tôi cầm Hoàn Hồn Đan đến Tây Nguyên cứu một người được không?”
Việc đến nước này, Ngô Bách Tuế cũng không còn cách nào khác, anh biết rất rõ, dựa vào nỗi oán hận mà Ngô Thiên dành cho anh, hôm nay chắc chắn anh sẽ khó qua khỏi kiếp nạn này, anh đã không còn cơ hội sống, nhưng Hạ Mạt Hàn không nên chết như vậy, điều duy nhất là Ngô Bách Tuế không yên tâm lúc này chính là Hạ Mạt Hàn, dù anh có chết cũng hy vọng Hạ Mạt Hàn có thể sống tốt. Bởi vậy, anh mang theo một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại này, cầu xin Ngô Thiên cứu lấy Hạ Mạt Hàn.
Ngô Thiên nhướn lông mày lên, nói với Ngô Bách Tuế với giọng điệu mang vẻ châm chọc: “Bản thân mày sắp chết đến nơi rồi, mà còn muốn cứu người khác à?”
Cả đời này của Ngô Bách Tuế, điều anh để tâm nhất chính là mạng sống của mình, hay nói cách khác, tâm nguyện từ nhỏ của anh chính là sống lâu trăm tuổi. Nhưng không biết từ khi nào, Ngô Bách Tuế lại có thứ mà anh để tâm hơn cả, lúc này anh càng mong muốn Hạ Mạt Hàn có thể sống.
“Anh có thể giúp tôi chuyện này không? Xem như tôi cầu xin anh đấy.” Ngô Bách Tuế là con cháu cưng nhà họ Ngô, từ trước tới giờ luôn cao cao tại thượng, dù cho anh có thất bại nhưng vẻ cao ngạo của anh vẫn luôn tồn tại, anh sẽ không cong lưng cúi đầu, nhưng lúc này, ở trước mặt nhiều người nhà họ Ngô như vậy anh lại bỏ đi lòng tự tôn của mình để khẩn cầu Ngô Thiên. Chỉ bởi vì anh quá để tâm đến mạng sống của Hạ Mạt Hàn.
Ngô Thiên nhìn thấy Ngô Bách Tuế đang khom lưng lấy lòng mình, trong lòng hắn càng thêm hả hê vô cùng, hắn khẽ mỉm cười nhìn Ngô Bách Tuế, rồi nói với giọng chắc nịch: “Không thể!”
Đương nhiên hắn sẽ không có chút mảy may lưu tình gì đối với Ngô Bách Tuế, điều hắn muốn chính là Ngô Bách Tuế phải đau khổ cho đến chết, anh càng đau khổ hắn càng vui mừng.
Ngô Bách Tuế nghe thấy lời nói này của Ngô Thiên thì hoàn toàn tuyệt vọng, anh biết, dù Ngô Thiên chính là anh ruột mình, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn chưa hề xem anh là em trai, hắn đối với anh chỉ có nỗi hận đến xương tủy. Bây giờ anh muốn nhờ hắn giúp đỡ, thật sự chính là nằm mơ giữa ban ngày. Nói nhiều cũng vô ích, tất cả đều uổng công mà thôi, trái tim của Ngô Bách Tuế hoàn toàn chìm trong vực thẳm, anh ngậm chặt miệng không nói thêm lời nào nữa.
“Thắng làm vua, thua làm giặc, mày thua rồi, như đã giao kèo trước, mày sẽ do tao xử lý, nên mày cứ an tâm mà lên đường đi!” Ngô Thiên đã đánh bại Ngô Bách Tuế ngay trước mặt mọi người, đã đạt được ý nguyện chứng mình bản thân mình rồi, thế nên bây giờ mạng của Ngô Bách Tuế có giữ lại cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, hôm nay Ngô Bách Tuế đã để lộ ra sức mạnh cường bạo của mình, một người như thế này nếu không trừ khử sẽ là mối tai họa ngầm đối với Ngô Thiên, hắn buộc phải giết anh.
Vừa dứt lời, Ngô Thiên nâng thanh Huyết Long Đao trong tay mình lên, định chém chết Ngô Bách Tuế.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng nói bỗng vang lên: “Hạ thủ lưu tình!”
Ngay sau đó, từ trong đám người ở đây, Ngô Phong Vũ nhanh chóng bước ra.
Ngô Phong Vũ rất đam mê võ thuật, ông ấy luôn coi trọng và tán thưởng đối với những cao thủ thiên tài trong giới võ thuật, cho dù cuối cùng Ngô Bách Tuế có thua cuộc, nhưng không ai có thể phủ nhận, Ngô Bách Tuế chính là thiên tài tuyệt thế trăm năm có một, sức mạnh của anh càng khiến cho người ta phải mở mang tầm mắt, Ngô Phong Vũ vô cùng yêu quý và ngợi ca Ngô Bách Tuế. Ông ấy cũng nhận định rằng, Ngô Bách Tuế chính là ngôi sao lấp lánh của nhà họ Ngô, một thiên tài như vậy, nếu mà cứ chết như thế, thì đối với nhà họ Ngô mà nói chính là một tổn thất to lớn, quả thật Ngô Phong Vũ không đành lòng nhìn Ngô Bách Tuế bị giết, thế nên ông ấy mới cản Ngô Thiên.
Sau khi Ngô Thiên ngừng tay, Ngô Phong Vũ chạy nhanh đến bên cạnh Ngô Thiên, nói với hắn với giọng nghiêm túc: “Gia chủ, Tam thiếu gia chính là em trai cậu, cậu ấy chính là niềm tự hào của nhà họ Ngô chúng ta, hôm nay dù cho cậu ấy đã sai nhưng cũng không đáng tội chết, cậu có thể tha cho cậu ấy một mạng được không?”
Ánh mắt của Ngô Thiên liếc nhìn Ngô Phong Vũ, trong ánh đáy chứa vẻ lạnh lùng khốc liệt, trước đây, Ngô Phong Vũ đã đưa cho Ngô Bách Tuế thanh Hàn Băng Kiếm, điều này đã xúc phạm đến sự uy nghiêm của Ngô Thiên, khiến hắn vô cùng bất mãn. Mà bây giờ, Ngô Phong Vũ lại còn dám cả gan chạy tới xin tha mạng giùm cho Ngô Bách Tuế, đều này rõ ràng tỏ ý, Ngô Phong Vũ căn bản không xem vị gia chủ này ra gì, trong lòng Ngô Thiên càng giận hơn, hắn lạnh lùng quát lên với Ngô Phong Vũ, không hề khách khí chút nào: “Lui xuống, bớt lo chuyện bao đồng đi.”
Giọng nói của Ngô Thiên vô cùng lạnh lùng, thậm chí trên người hắn còn toát ra vẻ hung ác, vô cùng đáng sợ.
Nhưng, Ngô Phong Vũ cũng không bị hù dọa, ông ấy ngừng một lúc rồi tiếp tục khuyên giải: “Gia chủ, cậu đã đánh bại được Tam thiếu gia rồi, chứng minh được bản thân rồi, cậu có cần phải….”
Phụt!
Ngô Phong Vũ còn chưa nói hết câu, thanh Huyết Long Đao trong tay Ngô Thiên đã hung hăng đâm về phía ông ta.
Một đao này, không hề báo trước, vừa nhanh vừa mạnh, uy lực của Huyết Long Đao dễ dàng đoạt mạng người khác như bẻ một cành khô, không thể chống đỡ nổi.
Chớp mắt, ở cổ của Ngô Phong Vũ bỗng xuất hiện một vết cắt rất sâu, máu tươi cũng chảy ra từ đó.
Hai mắt của Ngô Phong Vũ bỗng trợn trừng lên, ông ấy không dám tin, nhìn Ngô Thiên, sau đó ông ấy từ từ ngã xuống trong sự kinh ngạc tột độ.
Phịch!
Ngô Phong Vũ ngã xuống mặt đất, tắt thở.
Ông ấy, chết không nhắm mắt.
“Thật không thể ngờ, người đầu tiên huyết tế Huyết Long Đao của tôi lại là ông.” Ngô Thiên nhìn xuống thi thể Ngô Phong Vũ, cất tiếng nói lạnh lùng.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi nín thở, toàn thân toát đầy mồ hôi, Đại Tông sư nhà họ Ngô – Ngô Phong Vũ lại chết đột ngột dưới tay Ngô Thiên, điều này khiến người ta bất ngờ và hoảng sợ.
Lần này, ai còn dám lên tiếng? Càng không có ai dám đứng ra nói giúp Ngô Bách Tuế!
Sự oai phong và uy hiếp của Ngô Thiên hoàn toàn chấn nhiếp được tất cả người nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế đang nằm dưới đất, nhưng ánh mắt anh bỗng nhiên đỏ ngầu, thần sắc trong ánh mắt vô cùng khủng khiếp.
Máu của Ngô Phong Vũ vẩy lên mặt của Ngô Bách Tuế, cái chết của Ngô Phong Vũ lại kích thích được trái tim của anh.
Trong khi xung quanh đều đang chìm trong tĩnh lặng, Ngô Bách Tuế lặng lẽ bò dậy, anh siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu, anh gầm lên với Ngô Thiên như một con thú hoang dã: “Ngô Thiên, anh quá đáng rồi đấy!”
/336
|