Mười giờ sáng.
Hạ Mạt Hàn trở về nhà, cô vừa bước vào sân thì Hoàng Quý Lan đi từ trong phòng ra nói với cô: “Sao bây giờ con mới về? Con xem ai tới này.”
Vừa vào nhà Hạ Mạt Hàn đã thấy Trần Vũ Hàm đang ngồi ở ghế sofa gỗ.
“Vũ Hàm, sao cậu đến đây thế?” Trần Vũ Hàm có thể xem là bạn thân của Hạ Mạt Hàn, lần trước hai người gặp nhau ở nhà họ Hoàng, nhưng lúc đó hai người chẳng nói được với nhau câu nào. Bây giờ thấy Trần Vũ Hàm từ Giang Châu tới Tây Nguyên, Hạ Mạt Hàn rất bất ngờ.
Trần Vũ Hàm đứng dậy đi ra rồi kéo tay Hạ Mạt Hàn nói: “Tới Tây Nguyên rồi nên tớ đặc biệt sang thăm cậu đấy!”
Hoàng Quý Lan đứng bên cạnh thấy vậy thì nói ngay: “Hai đứa nói chuyện đi nhé, mẹ đi mua vài món ngon về.” Nói xong thì bà ta rời đi.
Hoàng Quý Lan vừa đi, Trần Vũ Hàm đã hỏi Hạ Mạt Hàn: “Sao cậu lại ở nơi thế này chứ?”
Lần này Trần Vũ Hàm vừa tới Tây Nguyên đã lập tức thăm dò địa chỉ của Hạ Mạt Hàn. Lúc cô ta biết Hạ Mạt Hàn sống trong một căn nhà cấp bốn tồi tàn như thế này thì rất kinh ngạc, vì cô ta thấy Ngô Bách Tuế vừa có tiền vừa có quyền, sao anh ta lại để Hạ Mạt Hàn sống trong con hẻm cũ kĩ thế này chứ?
Hạ Mạt Hàn chép miệng nói: “Tớ bị đuổi khỏi nhà họ Hạ rồi, nhà cũ trước đây cũng bị nhà họ Hạ tịch thu rồi.”
Trần Vũ Hàm giật mình: “Nhưng Ngô Bách Tuế giàu mà?”
Nói đến Ngô Bách Tuế thì biểu cảm của Hạ Mạt Hàn lại càng ảm đạm hơn, cô khẽ nói: “Tớ đã li hôn với Ngô Bách Tuế rồi.”
Bấy giờ, Trần Vũ Hàm trợn tròn mắt, trong đó toàn là sự sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Hả, sao thế?”
Hạ Mạt Hàn rầu rĩ nói: “Tớ không muốn nhắc tới chuyện này.”
Trần Vũ Hàm nhìn ra được Hạ Mạt Hàn không muốn nhắc đến chuyện đau lòng nên cũng không truy hỏi tới cùng. Cô ta thân thiết nói với Hạ Mạt Hàn: “Ừm, vậy chúng ta không nhắc anh ta nữa.”
Thực tế thì Trần Vũ Hàm vô cùng tò mò về chuyện hai người li hôn, lúc đầu Ngô Bách Tuế là một thằng ngốc, Trần Vũ Hàm khuyên nhủ bã bọt mép để Hạ Mạt Hàn li hôn với Ngô Bách Tuế mà Hạ Mạt Hàn không chịu. Mà bây giờ, Ngô Bách Tuế không còn ngốc nữa, thậm chí trở nên giàu có và có năng lực, lần trước ở Giang Châu, Ngô Bách Tuế cũng vô cùng che chở cho Hạ Mạt Hàn, theo lí mà nói thì hai người đáng lẽ phải hạnh phúc hơn mới đúng, sao lại đột nhiên li hôn chứ?
Dù nghĩ thế nào thì Trần Vũ Hàm cũng không thể hiểu được, nhưng cô ta sẽ không xát muối lên vết thương của Hạ Mạt Hàn, thế nên cho dù tò mò đến đâu, cô ta cũng nhịn. Để Hạ Mạt Hàn có thể khuây khỏa đi một chút, cô ta còn cố ý đổi chủ đề, nói những chuyện vui vẻ trước đây.
Vốn dĩ tâm tình của Hạ Mạt Hàn đúng là rất nặng nề buồn rầu, nhưng nói chuyện với Trần Vũ Hàm xong thì cuối cùng cô cùng không còn quá nặng nề nữa. Từ nhỏ đến lớn, hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau, đặt biệt là những năm tháng vô ưu vô lo trước đây, thật sự đáng để hoài niệm. Nhớ tới những ngày tháng hồn nhiên đó, Hạ Mạt Hàn cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn, dường như cô với Trần Vũ Hàm cũng đã xóa bỏ được khúc mắc, lại thành đôi bạn thân như lúc trước.
Buổi trưa, Hoàng Quý Lan làm mấy món ngon, ba người ăn với nhau.
Lúc ăn cơm, Hoàng Quý Lan hỏi Trần Vũ Hàm: “Vũ Hàm, sao cháu tới Tây Nguyên thế?”
Trần Vũ Hàm lập tức trả lời: “Cháu tới tham gia một buổi triển lãm tranh ạ.”
Nghe Trần Vũ Hàm nói vậy thì Hạ Mạt Hàn không kìm được hỏi: “Sao phải chạy tới tận Tây Nguyên để tham gia triển lãm tranh thế? Ở Giang Châu cũng có mà?”
Trần Vũ Hàm giải thích: “Buổi triển lãm tranh này không tầm thường, thành phố Tây Nguyên lần này tổ chức triển lãm tranh với quy mô rất lớn, chủ yếu là vì buổi triển lãm tranh này, đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch cũng sẽ đến tham gia, ông ấy là thần tượng của tớ đó!”
Nhất Bạch Sơn Tịch là một thiên tài hội họa, đồng thời cũng vô cùng thần bí, ông chưa từng lộ diện công khai bao giờ, lần này ông đồng ý xuất hiện trước công chúng. Chuyện này đã tạo nên phản ứng rất mạnh mẽ trong giới mĩ thuật, rất nhiều người yêu tranh và danh họa nổi tiếng đều đặc biệt tới Tây Nguyên để tham gia buổi triển lãm tranh này.
Chẳng cần nói đến người khác, ngay đến Hạ Mạt Hàn cũng khá có hứng thú với người này, thế nên vừa nghe vậy, cô đã hỏi: “Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đến Tây Nguyên chúng ta à?”
Trần Vũ Hàm gật đầu nói: “Chuẩn rồi, Mạt Hàn, hay là chúng ta cùng đi đi? Vừa hay mình có hai vé dự triển lãm, chồng tớ bận việc không tới được, vé này giờ đắt lắm đó, không dùng phí lắm.”
Hạ Mạt Hàn còn chưa trả lời thì Hoàng Quý Lan đã lập tức tiếp lời: “Vũ Hàm, ở triển lãm có mấy công tử độc thân không?”
Khó khăn lắm Hoàng Quý Lan mới đợi được đến lúc Hạ Mạt Hàn trở lại độc thân, bây giờ đương nhiên không đợi được muốn tìm lang quân như ý cho cô rồi, để hai mẹ con cô có thể sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng.
Trần Vũ Hàm cười nói: “Đương nhiên là có rồi ạ, buổi triển lãm này tiếng vang rất lớn, chắc chắn có rất nhiều công tử nhà giàu tham gia rồi.”
Hoàng Quý Lan nghe xong thì vội nói: “Thế thì được, Tiểu Mạt, con cũng rảnh mà, coi như đi mở mang tầm mắt.”
Trần Vũ Hàm hùa theo: “Đúng đó, Mạt Hàn, thật ra đi xem triển lãm tranh cũng có thể khuây khỏa tâm tình đó, cậu cứ xem như là đi giải tỏa tâm trạng đi.”
Hai người trong ngoài kết hợp nên Hạ Mạt Hàn cũng đồng ý tham gia triển lãm tranh.
Một giờ chiều, Trần Vũ Hàm lái xe chở Hạ Mạt Hàn cùng tới nhà triển lãm trung tâm thành phố.
Hôm nay nhà triển lãm náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Thường những buổi triển lãm thông thường, ngoài những người yêu nghề ra thì chẳng mấy ai tới, nhưng lần này, bên ngoài nhà triển lãm đã xếp thành một hàng dài. Hạ Mạt Hàn thấy vậy thì bèn hỏi: “Sao mà đông người thế?”
Trần Vũ Hàm giải thích: “Đã nói với cậu rồi mà? Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đích thân xuất hiện đấy, đây là nhân vật truyền kì của giới mĩ thuật đó, ai không muốn tận mắt chứng kiến phong thái của ông ấy chứ? Giá vào cửa đã bị đẩy lên tận trời rồi, cậu có biết tớ lấy được hai vé này khổ biết bao không? Chúng ta nhanh xếp hàng đi.”
Nói xong thì Trần Vũ Hàm kéo Hạ Mạt Hàn cùng xếp hàng.
Sau khi xếp hàng, kiểm tra vé xong thì hai người vào trong nhà triển lãm. Đây là nhà triển lãm lớn nhất thành phố Tây Nguyên, không gian bên trong rất rộng lớn, trang trí thiết kế vô cùng tinh tế và xa hoa, đập vào mắt là đủ các bức họa nổi tiếng, tường của nhà triển lãm rất dài và treo đầy tranh, đúng là rực rỡ muôn màu, đẹp không sao tả xiết, tràn đầy hơi thở nghệ thuật.
Quảng cáo tuyên truyền cho buổi triển lãm này rất thành công, buổi triển lãm tổ chức vô cùng long trọng, những danh họa đều tới tham dự, tranh cũng có rất nhiều phong cách, có tranh phong thủy nghệ thuật, tranh chim và hoa đủ màu sắc, cũng có tranh vẽ người, tranh phong tục v.v., phong phú nhiều thể loại, nhưng chủ yếu đều là Quốc họa.
Hạ Mạt Hàn không hiểu về thư họa cho lắm, cô rất tán thưởng những bức tranh này nhưng cũng chẳng thể nói được mình tán thưởng ở điểm nào, chỉ là nhìn nội dung và phong cách thể hiện trên bề mặt mà thôi.
Trần Vũ Hàm nghiên cứu thư họa khá chuyên sâu, cũng rất am hiểu về những họa sĩ nổi tiếng, thế nên cô ta giống hệt một thuyết trình viên, đi tới bức tranh nào quen thuộc với mình thì sẽ thuyết trình cho Hạ Mạt Hàn biết về những điểm tinh túy độc đáo của bức đó, còn đặc biệt giải thích với Hạ Mạt Hàn họa sĩ đó vẽ bức tranh này trong tình huống thế nào.
Dạo một lúc thì Hạ Mạt Hàn không kìm được hỏi: “Sao không thấy tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Trần Vũ Hàm cười phì: “Cậu nghĩ sao thế? Tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch vô cùng khan hiếm, mỗi một bức đều là vật báu hiếm có đó. Tranh của anh ấy chắc chắn đều được những nhân vật lớn giấu trong nhà như báu vật rồi, ai lại lấy tranh của ông ấy ra treo ở đây chứ!”
Hạ Mạt Hàn giật mình: “Ồ, thế à.”
“Mạt Hàn, cậu xem, đây là tranh của ai?” Trần Vũ Hàm chỉ vào một bức tranh kiến trúc hiện đại rồi bất ngờ gọi Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn nhìn theo hướng chỉ của Trần Vũ Hàm, cô nhìn thấy một bức tranh tinh tế và đẹp đẽ, kiến trúc trong tranh đẹp như ảo ảnh, xa hoa lộng lẫy, chỗ kí tên có đề ba chữ Hạ Tử Nhiên.
“Con nhóc Tử Nhiên giỏi quá rồi, tranh của nó có thể được treo ở đây, giỏi lắm!” Trần Vũ Hàm thật lòng khen ngợi.
Tuy Hạ Mạt Hàn không thể nào vui thay cho Hạ Tử Nhiên, dù sao thì tình cảm giữa cô và Hạ Tử Nhiên đã không thể quay lại như ban đầu, toàn bộ người nhà họ Hạ đều máu lạnh vô tình, Hạ Tử Nhiên cũng chẳng khác gì, tình chị em giữa Hạ Mạt Hàn và Hạ Tử Nhiên xem như hoàn toàn cắt đứt. Bây giờ cô chẳng có tình cảm dư thừa gì với Hạ Tử Nhiên nữa, nghe Trần Vũ Hàm nói xong thì cô cũng chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi thôi.
Trần Vũ Hàm lập tức ý thức được, Hạ Mạt Hàn đã bị trục xuất khỏi nhà họ Hạ rồi, thế nên cô ta nhanh chóng ngậm miệng, kéo Hạ Mạt Hàn đi xem tranh của những người khác.
Nhà triển lãm hôm nay mở cửa vào một giờ, nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch đã nói rằng hai rưỡi sẽ có mặt.
Thời gian dần trôi đi, người tới nhà triển lãm càng lúc càng đông, trong đó còn có khá nhiều họa sĩ nổi tiếng, nghệ sĩ.
Hai giờ chiều, Hạ Tử Nhiên và Thái Hâm Lỗi, Hạ Tử Hiên và Chu Thiến, Hạ Sơ Tuyết và Chu Hoằng, sáu người cùng nhau tới nhà triển lãm.
Hôm nay Hạ Tử Nhiên nét mặt rạng rỡ, tỏa sáng rạng ngời, gặp thần tượng của mình thôi mà cô ta làm như sắp kết hôn đến nơi vậy, gương mặt trang điểm rất tinh tế, người thì mặc lễ phục cao cấp được đặt may riêng, đi giày cao gót xinh đẹp, cả người nhìn cứ hệt như công chúa, vừa cao ngạo vừa chói mắt.
Ánh mắt của rất nhiều người có mặt ở nhà triển lãm đều bị Hạ Tử Nhiên thu hút, còn Hạ Sơ Tuyết cũng là tiểu thư của nhà họ Hạ thì lại thành phông nền. Cô ta đứng bên cạnh Hạ Tử Nhiên hệt như làm nền cho Hạ Tử Nhiên vậy, nhưng Hạ Sơ Tuyết không hề để ý, dù sao bạn trai của Hạ Tử Nhiên là Thái Hâm Lỗi, người ta có tư cách để cao ngạo.
Tuy Hạ Tử Nhiên có chút thành tựu nhỏ trong lĩnh vực hội họa nhưng cũng giới hạn ở thành phố nhỏ như Tây Nguyên mà thôi, ra khỏi Tây Nguyên, cô ta chẳng là cái thá gì cả. Theo lý mà nói thì buổi triển lãm tranh có quy mô như hôm nay sẽ chỉ trưng bày những tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng thôi, tranh của Hạ Tử Nhiên có thể thành công được trưng bày ở đây đều là nhờ sự giúp đỡ của Thái Hâm Lỗi.
Hạ Tử Nhiên vô cùng xem trọng buổi triển lãm tranh ngày hôm nay, không chỉ vì thần tượng cô ta sùng bái nhất là Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đến, mà đồng thời, cô ta cũng biết rằng sẽ có rất nhiều họa sĩ nổi tiếng sẽ đến buổi triển lãm ngày hôm nay, trong đó bao gồm cả những tiền bối rất nổi tiếng trong nước. Thế nên, lần này Hạ Tử Nhiên đến triển lãm còn có một mục đích khác chính là nhân cơ hội bước chân vào giới thượng lưu trong nghệ thuật, đây cũng là giấc mơ bấy lâu nay của cô ta.
Tới nhà triển lãm, Hạ Tử Nhiên liền lấy ra bức tranh ““mãnh hổ sổ lồng””, là quà Thái Hâm Lỗi tặng cho cô ta.
Vừa lấy bức tranh này ra thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bất chợt, dường như một nửa số người trong nhà triển lãm đều ồ ạt đi về phía Hạ Tử Nhiên. Người tới tham gia triển lãm tranh đa phần đều là người thích hội họa, mọi người đến đây cũng đều mang theo những tác phẩm quý giá mình sưu tầm được, nhưng có người mang tới tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch thì lại là một chuyện vô cùng hiếm gặp. Thế nên, lúc Hạ Tử Nhiên trưng bày bức tranh ““mãnh hổ sổ lồng””, mọi người đều tranh nhau tới tận mắt chứng kiến phong thái của bức tranh này.
“Wow, đúng là bức “mãnh hổ sổ lồng” thật này!”
“Đúng vậy, tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch, đúng là chấn động thật đấy. Anh nhìn xem con hổ này đi, sinh động như thật, nổi bật trên giấy!”
“Quá khí phách, tôi lần đầu được nhìn thấy bút tích thực của Nhất Bạch Sơn Tịch đấy.”
Mọi người đều thấy kinh ngạc vì bức “mãnh hổ sổ lồng”, không tiếc khen ngợi hết lời, Hạ Tử Nhiên rất hưởng thụ cảm giác này, cô ta muốn lợi dụng bức tranh này để nâng cao độ nổi tiếng của mình trong ngành.
Trần Vũ Hàm nghe nói có người mang tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch đến thì cũng lập tức kích động kéo Hạ Mạt Hàn chạy đi xem.
“Hạ Mạt Hàn, chị lại ở đây á?” Kẻ thù gặp mặt thì đỏ mắt, Hạ Mạt Hàn vừa mới đi qua thì Hạ Tử Hiên đã phát hiện ra rồi. Cậu ta nhìn thấy Hạ Mạt Hàn thì mắt chợt đỏ ngầu, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Mạt Hàn.
Hạ Tử Nhiên thấy vậy thì nhanh chóng liếc Hạ Tử Hiên một cái, ý bảo đừng có làm càn.
Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng Hạ Tử Hiên nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Hạ Tử Hiên thì cậu ta kìm nén, không làm càn. Cậu ta biết, hôm nay ở giới nghệ thuật cũng được xem như là một bữa tiệc thịnh soạn, em gái của cậu ta vô cùng quan tâm, cậu ta không thể tùy tiện gây rối ở đây được. Nhưng mà, Hạ Mạt Hàn đã xuất hiện rồi, cậu ta không sợ tìm không ra cô, đợi triển lãm tranh kết thúc, cậu ta nghĩ cách báo thù cũng được.
Hạ Mạt Hàn đang bị Trần Vũ Hàm kéo vào đám đông, không ngờ lại gặp Hạ Tử Hiên ở đây. Hạ Mạt Hàn vừa gặp thằng ôn dịch Hạ Tử Nhiên thì thấy đau đầu, chợt cô chẳng còn tâm tư gì nữa, thế nên cô nói thẳng với Trần Vũ Hàm một câu: “Tớ về trước đây.”
Nói xong thì Hạ Mạt Hàn định chạy trốn.
Hạ Tử Hiên thấy Hạ Mạt Hàn định đi thì lập tức chạy tới cản cô lại, đồng thời nói: “Hạ Mạt Hàn, tôi nhớ chồng chị Ngô Bách Tuế từng nói là bức tranh “mãnh hổ sổ lồng” của em gái tôi là giả, còn nói “mãnh hổ sổ lồng” là do anh ta tận tay vẽ. Hôm nay đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện, đến lúc đó để cho đại sư đích thân xác nhận thử bức tranh này rốt cuộc là thật hay giả?”
Hạ Tử Hiên cố ý nói rất to, cho dù tạm thời không thể tìm Hạ Mạt Hàn trả thù thì cậu ta cũng phải khiến cô bẽ mặt trước công chúng mới được.
Quả nhiên, vừa nghe lời Hạ Tử Hiên nói xong thì có rất nhiều người đáp lại: “Sao bức tranh này lại là giả được, vừa nhìn đã biết là thật rồi!”
“Chuẩn rồi, đồ nhái sao có được đẳng cấp thế này chứ!”
“Mọi người không phải người của thành phố Tây Nguyên nên chắc không biết nhỉ. Ngô Bách Tuế là thằng ngốc nổi tiếng khắp thành phố Tây Nguyên của chúng tôi đấy.”
“Thì ra là một tên ngốc à, chẳng trách lại nói “mãnh hổ sổ lồng” là do cậu ta vẽ, cũng chỉ có thằng ngốc mới nói ra mấy lời kiểu đó thôi.”
“Ngô Bách Tuế nói vậy thật là sỉ nhục nghệ thuật quá rồi!”
“Cô gái này xinh đẹp thế, sao lại gả cho một thằng ngốc vậy?”
Mọi người vừa nói vừa nhìn Hạ Mạt Hàn với ánh mắt soi mói.
Hôm nay Hạ Mạt Hàn tới đây là để thả lỏng tâm tình, để mở mang tầm mắt, nhưng ai ngờ được cô lại va ngay phải Hạ Tử Hiên. Cậu ta vẫn hèn mọn như vậy, cứ gặp phải cô là cố gắng hết sức để khiến cô nhục nhã. Trong phút chốc, Hạ Mạt Hàn lại trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, điều này khiến cô cảm thấy gượng gạo và khó xử.
Ngay lúc này, đột nhiên có người hô lớn: “Nhất Bạch Sơn Tịch tới rồi.”
Hạ Mạt Hàn trở về nhà, cô vừa bước vào sân thì Hoàng Quý Lan đi từ trong phòng ra nói với cô: “Sao bây giờ con mới về? Con xem ai tới này.”
Vừa vào nhà Hạ Mạt Hàn đã thấy Trần Vũ Hàm đang ngồi ở ghế sofa gỗ.
“Vũ Hàm, sao cậu đến đây thế?” Trần Vũ Hàm có thể xem là bạn thân của Hạ Mạt Hàn, lần trước hai người gặp nhau ở nhà họ Hoàng, nhưng lúc đó hai người chẳng nói được với nhau câu nào. Bây giờ thấy Trần Vũ Hàm từ Giang Châu tới Tây Nguyên, Hạ Mạt Hàn rất bất ngờ.
Trần Vũ Hàm đứng dậy đi ra rồi kéo tay Hạ Mạt Hàn nói: “Tới Tây Nguyên rồi nên tớ đặc biệt sang thăm cậu đấy!”
Hoàng Quý Lan đứng bên cạnh thấy vậy thì nói ngay: “Hai đứa nói chuyện đi nhé, mẹ đi mua vài món ngon về.” Nói xong thì bà ta rời đi.
Hoàng Quý Lan vừa đi, Trần Vũ Hàm đã hỏi Hạ Mạt Hàn: “Sao cậu lại ở nơi thế này chứ?”
Lần này Trần Vũ Hàm vừa tới Tây Nguyên đã lập tức thăm dò địa chỉ của Hạ Mạt Hàn. Lúc cô ta biết Hạ Mạt Hàn sống trong một căn nhà cấp bốn tồi tàn như thế này thì rất kinh ngạc, vì cô ta thấy Ngô Bách Tuế vừa có tiền vừa có quyền, sao anh ta lại để Hạ Mạt Hàn sống trong con hẻm cũ kĩ thế này chứ?
Hạ Mạt Hàn chép miệng nói: “Tớ bị đuổi khỏi nhà họ Hạ rồi, nhà cũ trước đây cũng bị nhà họ Hạ tịch thu rồi.”
Trần Vũ Hàm giật mình: “Nhưng Ngô Bách Tuế giàu mà?”
Nói đến Ngô Bách Tuế thì biểu cảm của Hạ Mạt Hàn lại càng ảm đạm hơn, cô khẽ nói: “Tớ đã li hôn với Ngô Bách Tuế rồi.”
Bấy giờ, Trần Vũ Hàm trợn tròn mắt, trong đó toàn là sự sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Hả, sao thế?”
Hạ Mạt Hàn rầu rĩ nói: “Tớ không muốn nhắc tới chuyện này.”
Trần Vũ Hàm nhìn ra được Hạ Mạt Hàn không muốn nhắc đến chuyện đau lòng nên cũng không truy hỏi tới cùng. Cô ta thân thiết nói với Hạ Mạt Hàn: “Ừm, vậy chúng ta không nhắc anh ta nữa.”
Thực tế thì Trần Vũ Hàm vô cùng tò mò về chuyện hai người li hôn, lúc đầu Ngô Bách Tuế là một thằng ngốc, Trần Vũ Hàm khuyên nhủ bã bọt mép để Hạ Mạt Hàn li hôn với Ngô Bách Tuế mà Hạ Mạt Hàn không chịu. Mà bây giờ, Ngô Bách Tuế không còn ngốc nữa, thậm chí trở nên giàu có và có năng lực, lần trước ở Giang Châu, Ngô Bách Tuế cũng vô cùng che chở cho Hạ Mạt Hàn, theo lí mà nói thì hai người đáng lẽ phải hạnh phúc hơn mới đúng, sao lại đột nhiên li hôn chứ?
Dù nghĩ thế nào thì Trần Vũ Hàm cũng không thể hiểu được, nhưng cô ta sẽ không xát muối lên vết thương của Hạ Mạt Hàn, thế nên cho dù tò mò đến đâu, cô ta cũng nhịn. Để Hạ Mạt Hàn có thể khuây khỏa đi một chút, cô ta còn cố ý đổi chủ đề, nói những chuyện vui vẻ trước đây.
Vốn dĩ tâm tình của Hạ Mạt Hàn đúng là rất nặng nề buồn rầu, nhưng nói chuyện với Trần Vũ Hàm xong thì cuối cùng cô cùng không còn quá nặng nề nữa. Từ nhỏ đến lớn, hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau, đặt biệt là những năm tháng vô ưu vô lo trước đây, thật sự đáng để hoài niệm. Nhớ tới những ngày tháng hồn nhiên đó, Hạ Mạt Hàn cảm thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn, dường như cô với Trần Vũ Hàm cũng đã xóa bỏ được khúc mắc, lại thành đôi bạn thân như lúc trước.
Buổi trưa, Hoàng Quý Lan làm mấy món ngon, ba người ăn với nhau.
Lúc ăn cơm, Hoàng Quý Lan hỏi Trần Vũ Hàm: “Vũ Hàm, sao cháu tới Tây Nguyên thế?”
Trần Vũ Hàm lập tức trả lời: “Cháu tới tham gia một buổi triển lãm tranh ạ.”
Nghe Trần Vũ Hàm nói vậy thì Hạ Mạt Hàn không kìm được hỏi: “Sao phải chạy tới tận Tây Nguyên để tham gia triển lãm tranh thế? Ở Giang Châu cũng có mà?”
Trần Vũ Hàm giải thích: “Buổi triển lãm tranh này không tầm thường, thành phố Tây Nguyên lần này tổ chức triển lãm tranh với quy mô rất lớn, chủ yếu là vì buổi triển lãm tranh này, đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch cũng sẽ đến tham gia, ông ấy là thần tượng của tớ đó!”
Nhất Bạch Sơn Tịch là một thiên tài hội họa, đồng thời cũng vô cùng thần bí, ông chưa từng lộ diện công khai bao giờ, lần này ông đồng ý xuất hiện trước công chúng. Chuyện này đã tạo nên phản ứng rất mạnh mẽ trong giới mĩ thuật, rất nhiều người yêu tranh và danh họa nổi tiếng đều đặc biệt tới Tây Nguyên để tham gia buổi triển lãm tranh này.
Chẳng cần nói đến người khác, ngay đến Hạ Mạt Hàn cũng khá có hứng thú với người này, thế nên vừa nghe vậy, cô đã hỏi: “Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đến Tây Nguyên chúng ta à?”
Trần Vũ Hàm gật đầu nói: “Chuẩn rồi, Mạt Hàn, hay là chúng ta cùng đi đi? Vừa hay mình có hai vé dự triển lãm, chồng tớ bận việc không tới được, vé này giờ đắt lắm đó, không dùng phí lắm.”
Hạ Mạt Hàn còn chưa trả lời thì Hoàng Quý Lan đã lập tức tiếp lời: “Vũ Hàm, ở triển lãm có mấy công tử độc thân không?”
Khó khăn lắm Hoàng Quý Lan mới đợi được đến lúc Hạ Mạt Hàn trở lại độc thân, bây giờ đương nhiên không đợi được muốn tìm lang quân như ý cho cô rồi, để hai mẹ con cô có thể sống những ngày tháng ăn sung mặc sướng.
Trần Vũ Hàm cười nói: “Đương nhiên là có rồi ạ, buổi triển lãm này tiếng vang rất lớn, chắc chắn có rất nhiều công tử nhà giàu tham gia rồi.”
Hoàng Quý Lan nghe xong thì vội nói: “Thế thì được, Tiểu Mạt, con cũng rảnh mà, coi như đi mở mang tầm mắt.”
Trần Vũ Hàm hùa theo: “Đúng đó, Mạt Hàn, thật ra đi xem triển lãm tranh cũng có thể khuây khỏa tâm tình đó, cậu cứ xem như là đi giải tỏa tâm trạng đi.”
Hai người trong ngoài kết hợp nên Hạ Mạt Hàn cũng đồng ý tham gia triển lãm tranh.
Một giờ chiều, Trần Vũ Hàm lái xe chở Hạ Mạt Hàn cùng tới nhà triển lãm trung tâm thành phố.
Hôm nay nhà triển lãm náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Thường những buổi triển lãm thông thường, ngoài những người yêu nghề ra thì chẳng mấy ai tới, nhưng lần này, bên ngoài nhà triển lãm đã xếp thành một hàng dài. Hạ Mạt Hàn thấy vậy thì bèn hỏi: “Sao mà đông người thế?”
Trần Vũ Hàm giải thích: “Đã nói với cậu rồi mà? Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đích thân xuất hiện đấy, đây là nhân vật truyền kì của giới mĩ thuật đó, ai không muốn tận mắt chứng kiến phong thái của ông ấy chứ? Giá vào cửa đã bị đẩy lên tận trời rồi, cậu có biết tớ lấy được hai vé này khổ biết bao không? Chúng ta nhanh xếp hàng đi.”
Nói xong thì Trần Vũ Hàm kéo Hạ Mạt Hàn cùng xếp hàng.
Sau khi xếp hàng, kiểm tra vé xong thì hai người vào trong nhà triển lãm. Đây là nhà triển lãm lớn nhất thành phố Tây Nguyên, không gian bên trong rất rộng lớn, trang trí thiết kế vô cùng tinh tế và xa hoa, đập vào mắt là đủ các bức họa nổi tiếng, tường của nhà triển lãm rất dài và treo đầy tranh, đúng là rực rỡ muôn màu, đẹp không sao tả xiết, tràn đầy hơi thở nghệ thuật.
Quảng cáo tuyên truyền cho buổi triển lãm này rất thành công, buổi triển lãm tổ chức vô cùng long trọng, những danh họa đều tới tham dự, tranh cũng có rất nhiều phong cách, có tranh phong thủy nghệ thuật, tranh chim và hoa đủ màu sắc, cũng có tranh vẽ người, tranh phong tục v.v., phong phú nhiều thể loại, nhưng chủ yếu đều là Quốc họa.
Hạ Mạt Hàn không hiểu về thư họa cho lắm, cô rất tán thưởng những bức tranh này nhưng cũng chẳng thể nói được mình tán thưởng ở điểm nào, chỉ là nhìn nội dung và phong cách thể hiện trên bề mặt mà thôi.
Trần Vũ Hàm nghiên cứu thư họa khá chuyên sâu, cũng rất am hiểu về những họa sĩ nổi tiếng, thế nên cô ta giống hệt một thuyết trình viên, đi tới bức tranh nào quen thuộc với mình thì sẽ thuyết trình cho Hạ Mạt Hàn biết về những điểm tinh túy độc đáo của bức đó, còn đặc biệt giải thích với Hạ Mạt Hàn họa sĩ đó vẽ bức tranh này trong tình huống thế nào.
Dạo một lúc thì Hạ Mạt Hàn không kìm được hỏi: “Sao không thấy tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Trần Vũ Hàm cười phì: “Cậu nghĩ sao thế? Tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch vô cùng khan hiếm, mỗi một bức đều là vật báu hiếm có đó. Tranh của anh ấy chắc chắn đều được những nhân vật lớn giấu trong nhà như báu vật rồi, ai lại lấy tranh của ông ấy ra treo ở đây chứ!”
Hạ Mạt Hàn giật mình: “Ồ, thế à.”
“Mạt Hàn, cậu xem, đây là tranh của ai?” Trần Vũ Hàm chỉ vào một bức tranh kiến trúc hiện đại rồi bất ngờ gọi Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn nhìn theo hướng chỉ của Trần Vũ Hàm, cô nhìn thấy một bức tranh tinh tế và đẹp đẽ, kiến trúc trong tranh đẹp như ảo ảnh, xa hoa lộng lẫy, chỗ kí tên có đề ba chữ Hạ Tử Nhiên.
“Con nhóc Tử Nhiên giỏi quá rồi, tranh của nó có thể được treo ở đây, giỏi lắm!” Trần Vũ Hàm thật lòng khen ngợi.
Tuy Hạ Mạt Hàn không thể nào vui thay cho Hạ Tử Nhiên, dù sao thì tình cảm giữa cô và Hạ Tử Nhiên đã không thể quay lại như ban đầu, toàn bộ người nhà họ Hạ đều máu lạnh vô tình, Hạ Tử Nhiên cũng chẳng khác gì, tình chị em giữa Hạ Mạt Hàn và Hạ Tử Nhiên xem như hoàn toàn cắt đứt. Bây giờ cô chẳng có tình cảm dư thừa gì với Hạ Tử Nhiên nữa, nghe Trần Vũ Hàm nói xong thì cô cũng chỉ ừ nhẹ một tiếng rồi thôi.
Trần Vũ Hàm lập tức ý thức được, Hạ Mạt Hàn đã bị trục xuất khỏi nhà họ Hạ rồi, thế nên cô ta nhanh chóng ngậm miệng, kéo Hạ Mạt Hàn đi xem tranh của những người khác.
Nhà triển lãm hôm nay mở cửa vào một giờ, nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch đã nói rằng hai rưỡi sẽ có mặt.
Thời gian dần trôi đi, người tới nhà triển lãm càng lúc càng đông, trong đó còn có khá nhiều họa sĩ nổi tiếng, nghệ sĩ.
Hai giờ chiều, Hạ Tử Nhiên và Thái Hâm Lỗi, Hạ Tử Hiên và Chu Thiến, Hạ Sơ Tuyết và Chu Hoằng, sáu người cùng nhau tới nhà triển lãm.
Hôm nay Hạ Tử Nhiên nét mặt rạng rỡ, tỏa sáng rạng ngời, gặp thần tượng của mình thôi mà cô ta làm như sắp kết hôn đến nơi vậy, gương mặt trang điểm rất tinh tế, người thì mặc lễ phục cao cấp được đặt may riêng, đi giày cao gót xinh đẹp, cả người nhìn cứ hệt như công chúa, vừa cao ngạo vừa chói mắt.
Ánh mắt của rất nhiều người có mặt ở nhà triển lãm đều bị Hạ Tử Nhiên thu hút, còn Hạ Sơ Tuyết cũng là tiểu thư của nhà họ Hạ thì lại thành phông nền. Cô ta đứng bên cạnh Hạ Tử Nhiên hệt như làm nền cho Hạ Tử Nhiên vậy, nhưng Hạ Sơ Tuyết không hề để ý, dù sao bạn trai của Hạ Tử Nhiên là Thái Hâm Lỗi, người ta có tư cách để cao ngạo.
Tuy Hạ Tử Nhiên có chút thành tựu nhỏ trong lĩnh vực hội họa nhưng cũng giới hạn ở thành phố nhỏ như Tây Nguyên mà thôi, ra khỏi Tây Nguyên, cô ta chẳng là cái thá gì cả. Theo lý mà nói thì buổi triển lãm tranh có quy mô như hôm nay sẽ chỉ trưng bày những tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng thôi, tranh của Hạ Tử Nhiên có thể thành công được trưng bày ở đây đều là nhờ sự giúp đỡ của Thái Hâm Lỗi.
Hạ Tử Nhiên vô cùng xem trọng buổi triển lãm tranh ngày hôm nay, không chỉ vì thần tượng cô ta sùng bái nhất là Nhất Bạch Sơn Tịch sẽ đến, mà đồng thời, cô ta cũng biết rằng sẽ có rất nhiều họa sĩ nổi tiếng sẽ đến buổi triển lãm ngày hôm nay, trong đó bao gồm cả những tiền bối rất nổi tiếng trong nước. Thế nên, lần này Hạ Tử Nhiên đến triển lãm còn có một mục đích khác chính là nhân cơ hội bước chân vào giới thượng lưu trong nghệ thuật, đây cũng là giấc mơ bấy lâu nay của cô ta.
Tới nhà triển lãm, Hạ Tử Nhiên liền lấy ra bức tranh ““mãnh hổ sổ lồng””, là quà Thái Hâm Lỗi tặng cho cô ta.
Vừa lấy bức tranh này ra thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bất chợt, dường như một nửa số người trong nhà triển lãm đều ồ ạt đi về phía Hạ Tử Nhiên. Người tới tham gia triển lãm tranh đa phần đều là người thích hội họa, mọi người đến đây cũng đều mang theo những tác phẩm quý giá mình sưu tầm được, nhưng có người mang tới tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch thì lại là một chuyện vô cùng hiếm gặp. Thế nên, lúc Hạ Tử Nhiên trưng bày bức tranh ““mãnh hổ sổ lồng””, mọi người đều tranh nhau tới tận mắt chứng kiến phong thái của bức tranh này.
“Wow, đúng là bức “mãnh hổ sổ lồng” thật này!”
“Đúng vậy, tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch, đúng là chấn động thật đấy. Anh nhìn xem con hổ này đi, sinh động như thật, nổi bật trên giấy!”
“Quá khí phách, tôi lần đầu được nhìn thấy bút tích thực của Nhất Bạch Sơn Tịch đấy.”
Mọi người đều thấy kinh ngạc vì bức “mãnh hổ sổ lồng”, không tiếc khen ngợi hết lời, Hạ Tử Nhiên rất hưởng thụ cảm giác này, cô ta muốn lợi dụng bức tranh này để nâng cao độ nổi tiếng của mình trong ngành.
Trần Vũ Hàm nghe nói có người mang tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch đến thì cũng lập tức kích động kéo Hạ Mạt Hàn chạy đi xem.
“Hạ Mạt Hàn, chị lại ở đây á?” Kẻ thù gặp mặt thì đỏ mắt, Hạ Mạt Hàn vừa mới đi qua thì Hạ Tử Hiên đã phát hiện ra rồi. Cậu ta nhìn thấy Hạ Mạt Hàn thì mắt chợt đỏ ngầu, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống Hạ Mạt Hàn.
Hạ Tử Nhiên thấy vậy thì nhanh chóng liếc Hạ Tử Hiên một cái, ý bảo đừng có làm càn.
Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng Hạ Tử Hiên nhưng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Hạ Tử Hiên thì cậu ta kìm nén, không làm càn. Cậu ta biết, hôm nay ở giới nghệ thuật cũng được xem như là một bữa tiệc thịnh soạn, em gái của cậu ta vô cùng quan tâm, cậu ta không thể tùy tiện gây rối ở đây được. Nhưng mà, Hạ Mạt Hàn đã xuất hiện rồi, cậu ta không sợ tìm không ra cô, đợi triển lãm tranh kết thúc, cậu ta nghĩ cách báo thù cũng được.
Hạ Mạt Hàn đang bị Trần Vũ Hàm kéo vào đám đông, không ngờ lại gặp Hạ Tử Hiên ở đây. Hạ Mạt Hàn vừa gặp thằng ôn dịch Hạ Tử Nhiên thì thấy đau đầu, chợt cô chẳng còn tâm tư gì nữa, thế nên cô nói thẳng với Trần Vũ Hàm một câu: “Tớ về trước đây.”
Nói xong thì Hạ Mạt Hàn định chạy trốn.
Hạ Tử Hiên thấy Hạ Mạt Hàn định đi thì lập tức chạy tới cản cô lại, đồng thời nói: “Hạ Mạt Hàn, tôi nhớ chồng chị Ngô Bách Tuế từng nói là bức tranh “mãnh hổ sổ lồng” của em gái tôi là giả, còn nói “mãnh hổ sổ lồng” là do anh ta tận tay vẽ. Hôm nay đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch xuất hiện, đến lúc đó để cho đại sư đích thân xác nhận thử bức tranh này rốt cuộc là thật hay giả?”
Hạ Tử Hiên cố ý nói rất to, cho dù tạm thời không thể tìm Hạ Mạt Hàn trả thù thì cậu ta cũng phải khiến cô bẽ mặt trước công chúng mới được.
Quả nhiên, vừa nghe lời Hạ Tử Hiên nói xong thì có rất nhiều người đáp lại: “Sao bức tranh này lại là giả được, vừa nhìn đã biết là thật rồi!”
“Chuẩn rồi, đồ nhái sao có được đẳng cấp thế này chứ!”
“Mọi người không phải người của thành phố Tây Nguyên nên chắc không biết nhỉ. Ngô Bách Tuế là thằng ngốc nổi tiếng khắp thành phố Tây Nguyên của chúng tôi đấy.”
“Thì ra là một tên ngốc à, chẳng trách lại nói “mãnh hổ sổ lồng” là do cậu ta vẽ, cũng chỉ có thằng ngốc mới nói ra mấy lời kiểu đó thôi.”
“Ngô Bách Tuế nói vậy thật là sỉ nhục nghệ thuật quá rồi!”
“Cô gái này xinh đẹp thế, sao lại gả cho một thằng ngốc vậy?”
Mọi người vừa nói vừa nhìn Hạ Mạt Hàn với ánh mắt soi mói.
Hôm nay Hạ Mạt Hàn tới đây là để thả lỏng tâm tình, để mở mang tầm mắt, nhưng ai ngờ được cô lại va ngay phải Hạ Tử Hiên. Cậu ta vẫn hèn mọn như vậy, cứ gặp phải cô là cố gắng hết sức để khiến cô nhục nhã. Trong phút chốc, Hạ Mạt Hàn lại trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, điều này khiến cô cảm thấy gượng gạo và khó xử.
Ngay lúc này, đột nhiên có người hô lớn: “Nhất Bạch Sơn Tịch tới rồi.”
/336
|