Chân Tiên

Chương 11: Kiếm một bút lớn.

/889


- Mười một vạn hoang tệ.

Thanh âm Cổ Thương Nhạc theo sát phía sau Cổ Thương Khung vang lên, tiếp tục tăng giá lên một vạn hoang tệ.

Mười một vạn hoang tệ, tương đương với mười một khối linh thạch, vị trung niên nhân kia và Vân Kinh Hồng đều liếc mắt nhìn lại, đã không còn ý định tăng thêm giá.

- Mười hai vạn hoang tệ!

Cổ Thương Khung tiếp tục hô giá cao hơn.

Trên đời lại có chuyện tình như vậy, lần đấu giá này mọi người đều đã buông tha báo giá mới, ngược lại hai nhân vật hạch tâm Cổ gia Cổ Thương Khung và Cổ Thương Nhạc vẫn hăng say kích động.

- Mười ba vạn hoang tệ.

Cổ Thương Nhạc tựa hồ không có bất cứ lo lắng gì, trực tiếp hô lên giá mới.

- Mười ba vạn năm nghìn hoang tệ.

Dừng lại chốt lát, Cổ Thương Khung tiếp tục hô.

“Phụ thân, người đừng tăng giá nữa…”

Trong lòng Cổ Thần thầm hô, Cổ Thương Khung đột nhiên từ một vạn hoang tệ giảm tăng giá xuống còn năm nghìn hoang tệ, hiển nhiên đã bắt đầu không chịu được giá cả cao như vậy rồi.

Cổ Thương Khung không phải tộc trưởng Cổ gia, không thể vận dụng tài giả Cổ gia, mà sản nghiệp Cổ gia nằm trong vòng khống chế của hắn không nhiều, so với con cả đại trưởng lão Cổ Thương Nhạc, đệ nhất nhân Cổ gia, sản nghiệp nhất mạch đại trưởng lão, Cổ Thương Nhạc có thể toàn quyền vận dụng.

- Cổ Thương Khung… Làm sao vậy? Nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao?

Cổ Thương Nhạc cười nói:

- Ta biết ngươi muốn mua tụ nguyên linh dịch này làm cái gì, muốn cho thằng nhóc phế vật nhà ngươi dùng? Ha ha… Thằng nhóc nhà ngươi là phế vật, định trước chính là phế vật, đừng tưởng rằng hắn ngẫu nhiên thắng Tung nhi một lần là có thể bay lên trời. Tu vi Hậu thiên cảnh không hơn kém nhau nhiều, thấp hơn một hai cấp độ ngẫu nhiên bạo phát thủ thắng cũng chỉ là chuyện bình thường. Sau này Tung nhi định trước sẽ bước vào Tiên thiên cảnh, mà thằng nhóc phế vật nhà ngươi vĩnh viễn chỉ có thể dừng bước tại Hậu thiên cảnh, chờ Tung nhi bước vào Tiên thiên cảnh, thằng nhóc phế vật kia dù có bạo phát thế nào cũng là uổng công, hắc hắc…

Cổ Thương Nhạc cười cười nói:

- Ta biết ngươi có thể lấy ra tối đa trên dưới mười lăm vạn, ta sẽ không cho ngươi mua được, sẽ không cho thằng nhóc phế vật kia bất cứ cơ hội nào, ta ra giá mười lăm vạn hoang tệ.

Không ít tu sĩ cảnh giới Tiên thiên có mặt đều cười rộ lên, bọn họ đã sớm nghe thấy Cổ Thương Khung tại Cổ gia chịu cảnh xa lánh, không ít người đố kỵ Cổ Thương Khung ôm được cái đùi lớn Cổ gia, ngày hôm nay cư nhiên trước mặt đám đông cổ Thương Nhạc nhục nhã Cổ Thương Khung như vậy, nào có ý tứ không nên cười?

Cổ Thương Khung tức giận tới mức trên mặt lúc hồng lúc trắng, nhưng vẫn nhịn cơn giận xuống, khàn khàn nói:

- Mười lăm vạn một nghìn hoang tệ.

Nghe được Cổ Thương Khung báo giá, Cổ Thần không nhịn được trào ra hai hàng nước mắt, Cổ Thương Khung biết rõ hô lên mười lăm vạn một nghìn hoang tệ tuyệt đối không có khả năng đoạt được tụ nguyên linh dịch trong tay Cổ Thương Nhạc, thế nhưng vì sao lại muốn chịu đựng mọi người châm chiếm tiếp tục báo giá mới?

Còn không phải vì Cổ Thần hắn? Còn không phải là vì một tia hi vọng cuối cùng trong lòng kia? Chỉ cần còn có một tia hi vọng vì Cổ Thần mua được tụ nguyên linh dịch, những nhục nhã này thì cho là cái gì? Lẽ nào trước đây Cổ Thương Khung chịu nhục nhã còn ít hay sao?

“Phụ thân, vì sao người không buông tha đi? Vì sao…”

Tuy rằng đã sớm có đáp án, nhưng trong lòng Cổ Thần vẫn lặng yên nhớ kỹ.

- Mười lăm vạn một nghìn?

Nhất thời Cổ Thương Nhạc cười ha hả, rồi đột nhiên lớn tiếng nói:

- Mới bỏ thêm một nghìn hoang tệ, ta ra hai mươi vạn hoang tệ…

Sắc mặt Cổ Thương Khung nhất thời trắng bệch, hai mươi vạn hoang tệ không phải là hắn không muốn ra, mà hắn căn bản không kiếm đâu được hai mươi vạn hoang tệ.

Mười lăm vạn hoang tệ đã là tất cả tài sản Cổ Thương Khung có thể vận dụng, thậm chí trong đó còn có mấy khối linh thạch hắn chuẩn bị dùng để tu luyện.

Thấy Cổ Thương Khung không ra giá, bán đấu giá sư lớn tiếng nói:

- Tụ nguyên linh dịch hạ phẩm, hai mươi vạn hoang tệ, Cổ Thương Nhạc tiên sinh của Cổ gia báo giá cao nhất, còn ai có giá cao hơn hay không?

- Ta… Bỏ… Cuộc…

Cổ Thương Khung khàn khàn phun ra ba chữ, xoay người rời khỏi đấu giá hội.

Trong lòng Cổ Thần khẽ run, hắn chưa từng nghe được phụ thân hắn phát ra ngữ khí tuyệt vọng tới như vậy.

- Hai mươi vạn hoang tệ, không ai ra giá cao hơn vậy thì thuộc về Cổ Thương Nhạc tiên sinh Cổ gia rồi.

Bán đấu giá sư tiếp tục cao giọng hô.

Ánh mắt Cổ Thương Nhạc nhìn thẳng vào bóng lưng Cổ Thương Khung rời khỏi đấu giá hội, lúc này mới quay sang đài đấu giá, Cổ Thương Khung vừa đi, Cổ Thương Nhạc nhìn tụ nguyên linh dịch trong tay bán đấu giá sư, trong lòng đột nhiên suy nghĩ, dùng hai mươi vạn hoang tệ để mua một lọ tụ nguyên linh dịch hạ phẩm, chỉ vì muốn làm nhục Cổ Thương Khung, rốt cuộc thích hợp hay không?

Thứ Cổ Thần coi là rác rưởi không muốn dùng tới, Cổ Thương Nhạc lại dùng hai mươi vạn hoang tệ mua về, nếu như Cổ Thương Nhạc biết được tụ nguyên linh dịch này là do Cổ Thần bán đấu giá, sợ là trực tiếp tức giận tới phun máu tại chỗ mà chết.

Nguyên bản tụ nguyên linh dịch chỉ đáng giá mấy vạn hoang tệ lại bán ra được với cái giá hai mươi vạn hoang tệ, thực sự thịt Cổ Thương Nhạc một miếng thật lớn, bất quá nhìn Cổ Thương Nhạc buồn bã rời đi, Cổ Thần cũng vui vẻ không nổi.

“Thân phận đan dược sư của ta ngay cả cha cũng gạt, có phải là làm quá mức rồi?”

Trong lòng Cổ Thần thì thầm.

“Thế nhưng trước khi phụ thân ta có thực lực để giữ được bí mật này, đối với người không có lợi.”

“Chính bản thân ta có thể bảo tồn bí mật, vì sao phụ thân lại không thể? Người cũng sẽ không hại ta, cũng tuyệt đối không tiết lộ cho người ngoài biết…”

“Một ngày nào đó ta còn muốn luyện chế cho người đan dược Tiên thiên cảnh, nếu như phụ thân bởi vì không giúp ta mua dược tụ nguyên linh dịch mà canh cánh trong lòng, có lẽ ta nên nói cho người biết chân tương…”





Trong thời gian Cổ Thần suy nghĩ, đấu giá hội kết thúc, tu sĩ Tiên Thiên tham gia đấu giá hội lần lượt rời khỏi phòng đấu giá, trung niên nhân Liễu gia hơi đảo mắt nhìn về địa phương Cổ Thần đang ngồi một cái, sau đó mới rời khỏi phòng đấu giá.

Ngoài cửa vang lên thanh âm gõ cửa, Cổ Thần từ trong tư lự hồi phục tinh thần, nói:

- Vào đi.

Cố Ông Nhàn từ trong lòng móc ra một hoang phiếu, nói:

- Tiên sinh, tụ nguyên linh dịch của ngươi được bán với giá hai mươi vạn hoang tệ, lấy năm phần trăm trích phí, ở đây tổng cộng là mười chín vạn hoang tệ, mời nghiệm thu.

Cổ Thần vươn ống tay áo dài tiếp nhận hoang phiếu, tộng cộng có mười chín tờ, mỗi một tờ đều là khoang phiếu một vạn hoang tệ, vừa đủ mười chín vạn.

Mỗi một tờ hoang phiếu đều là do Đế Đình phát hành, thông dụng tại toàn bộ Đại Doanh Triều, tới một số quốc gia khác cũng có thể tiến hành quy đổi, quan phủ lấy năm phần trăm trong đó là quy tắc Đế Đình quy định, tuy rằng một lần lấy đi một vạn hoang tệ nhưng Cổ Thần không có cách nào, đến đấu giá hội tự nhiên phải tuân thủ theo quy tắc bọn họ đề ra.

Cổ Thần gật đầu với Cố Ông Nhàn, thu hoang tệ vào người, chuẩn bị rời đi.

- Tiên sinh, sau này có vật phẩm muốn bán đấu giá, mời đến đấu giá hội chúng ta.

Cố Ông Nhàn tránh đường, vừa cười vừa nói.

- Nhất định!

Cổ Thần đi ra khỏi đấu giá hội, tại Tây thành vòng vo qua mấy con đường, xác định không có ai theo dõi mới tiến về phía Đông thành, tại một hẻm nhỏ không người qua lại nuốt vào vô hoa quả đã sớm chuẩn bị trước, tướng mạo lập tức khôi phục bình thường, là thiếu niên chừng mười tuổi.

Không trực tiếp về nhà, Cổ Thần lại chuyển hướng sang Nam thành, lúc này có tiền trong tay, tốn hơn hai vạn hoang tệ để mua linh thảo đủ để luyện chế linh dược đề cao cảnh giới tới Hậu thiên tầng thứ sáu, sau đó mới trở về nhà.

Cổ Thương Khung lại đang ôm vò rượu ngồi trên ghế đá góc sân nhỏ uống một mình. Cổ Thần đã sớm dự liệu trước, mỗi một lần phụ thân hắn bị làm nhục bên ngoài, về đến nhà thường uống rượu giải sầu trong sân

- Thần nhi, con đi đâu?

Cổ Thần vừa mới bước vào sân, Cổ Thương Khung đột nhiên hỏi.

- Con ở bên ngoài dạo qua một vòng, tại Nam thành mua chút linh thảo.

Cổ Thần nói, trong lòng muốn thông báo cho phụ thân biết tụ nguyên lịnh dịch là chính mình luyện chế ra, nhưng nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

- Linh thảo? Con nói cho ta biết, ta giúp đi mua là được, tránh cho con đụng phải một số kẻ thích làm khó dễ.

Nói tới đây, thần tình trên mặt Cổ Thương Khung vô cùng buồn bã, nói:

- Dùng linh thảo trực tiếp không tốt lắm, đáng tiếc, phụ thân vô dụng, không thể mua được lọ linh dược kia về, bình linh dược kia có hiệu quả mạnh hơn mấy trăm lầm so với linh thảo bình thường.

Cổ Thần bật thốt nói:

- Phụ thân, lọ tụ nguyên linh dịch kia…

- Tụ nguyên linh dịch.

Cổ Thương Khung đột nhiên kinh ngạc nói:

- Con làm sao biết tụ nguyên linh dịch?

Lẽ nào nó đi tới đấu giá hội? Trong lòng Cổ Thương Khung hoảng hốt, vậy chảng phải thời điểm Cổ Thương Nhạc làm nhục chính mình đều bị nhi tử nhìn hết trong mắt?

Cổ Thần hạ quyết tâm, nhìn bốn phía một chút, nói:

- Phụ thân, bình tụ nguyên linh dịch kia là do hài nhi luyện chế…

Trên mặt Cổ Thương Khung cả kinh, hoàn toàn là khiếp sợ:

- Tụ nguyên linh dịch… Con luyện chế?

Cổ Thần trấn định gật đầu.

Lập tức Cổ Thương Khung quên hết mọi phiền muộn, trên mặt chuyển biến thành kinh hỉ:

- Tụ nguyên linh dịch… Con luyện chế?

Cổ Thần lần thứ hai gật đầu, nói:

- Phụ thân, kỳ thực hài nhi là một đan dược sư, cái này, lão thần tiên trong mộng dạy cho hài nhi luyện dược, hài nhi còn nói với lão thần tiên, người đã đáp ứng hài nhi, chờ khi thực lực của hài nhi tăng thêm một tầng, người sẽ dạy cho hài nhi một bộ pháp quyết thượng thừa Tiên thiên cảnh, để hài nhi dạy cho phụ thân.

Cổ Thương Khung hoàn toàn không nghe được phía sau Cổ Thần nói cái gì, chỉ kinh hỉ hỏi:

- Con… Là đan dược sư? Đan dược sư trong truyền thuyết?

Thấy Cổ Thương Khung thất thanh nói, Cổ Thần nhìn bốn phía một chút, đáp lời:

- Phụ thân, thân phận đan dược sư của hài nhi không nên để người ngoài nghe được, nếu không sẽ xuất hiện phiền toái lớn.

Cổ Thương Khung tự nhiên hiểu rõ, lập tức hội ý, nhãn thần sáng lên, nói:

- Như vậy Cổ Thương Nhạc tốn hai mươi vạn hoang tệ kia là mua tụ nguyên linh dịch con luyện chế ra?

Cổ Thần cười gật đầu, thả ra áp lực vẫn đè nặng trong lòng, còn kiếm được tiện nghi lớn từ trên người Cổ Thương Nhạc, hiển nhiên vui sướng không gì sánh được.

Cổ Thần cầm linh thảo trong tay nhoáng lên:

- Phụ thân nhìn, đây là linh thảo ngoài 100 năm tuổi hài nhi mua bằng tiền bán tụ nguyên linh dịch, hài nhi có thể dùng linh thảo này để luyện chế tụ nguyên linh dịch trung phẩm, bán đấu giá chỉ là loại hạ phẩm, phụ thân, sau này người đừng quản việc này nữa, hài nhi có một lão thần tiên là sư phụ, lại là một đan dược sư, đệ tử Cổ gia khác không một ai có thể sánh được với hài nhi, sau này hài nhi chính là đại tu sĩ ngang dọc khắp Cổ Hoang đại lục, bước chân vào tiên đồ chân chính.

- Tốt… Tốt, thân phận đan… Thân phận của con sau này không bao giờ nhắc tới nữa, đối với ta cũng không cần, tránh cho vô ý bị người khác nghe được.

Cổ Thương Khung hài lòng cười nói:

- Còn có, sư phụ trong mộng của con đối với con ân trọng như núi, sau này phải nghe lời người, hồi báo người.

- Vâng!

Cổ Thần gật đầu, trong lòng nói: “Chân chính có ân trọng như núi đối với ta chính là phụ thân người.”


/889

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status